63 --- 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục thập tam: Tình cha con

Đột nhiên nghe cha dượng nhắc đến Trầm Thiệu, Trầm Gia Duyệt khó hiểu nhìn hắn, thấy trên TV đang phát tin tức về Trầm Thiệu, thuận miệng trả lời: "Cậu ấy tên Trầm Thiệu, có chuyện gì?"

Sắc mặt Trầm Tuấn tái xanh, hỏi dồn: "Là Thiệu mà bên trái có chữ Triệu sao?" (召: Triệu, 邵: Thiệu)

Nhận thấy ông ta không bình thường, Trầm Gia Duyệt mím chặt môi, do dự gật đầu: "Sao... Sao vậy ạ?"

Trầm Thiệu kia đã đắc tội cha dượng cô rồi sao?

Hay là...

Cô đột nhiên nhớ đến tin đồn bên ngoại mà khi còn bé thường nghe nhắc đến, nói vốn cha dượng cô đã có vợ con, sau vì bám váy ham tiền của mẹ cô, ông ta khiến vợ mình tự sát, cũng không quan tâm đến con trai mình, thậm chí còn giả chết để tách hộ khẩu.

Nếu những tin đồn đó đều là thật, vậy con trai của cha dượng hẳn chỉ mới mười chín tuổi, năm nay Trầm Thiệu đã qua hai mươi gần hai mươi mốt, độ tuổi không giống, nếu không nàng cũng không loại trừ suy đoán này.

Đến tột cùng là không bình thường ở đâu? Trầm Gia duyệt do dự một chút, về phòng mình, lấy di động ra bấm một dãy số, gọi đi.

Không cần biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cô cứ báo cho Trầm Thiệu trước.

...

Vừa từ máy bay bước xuống, Trầm Thiệu rụt cổ lại, nói với Cố Ninh Chiêu bên cạnh: "Lạnh quá.". Lấy di động trong túi ra, nhấn nút khởi động máy, phát hiện trong lúc mình tắt máy, Hùng Cương đã gọi vài lần, cậu sợ đối phương có việc gấp, vội vàng gọi lại.

"Alo, Tiểu Cương, tôi mới xuống máy bay."

"Anh Thiệu, tôi báo với cậu một chuyện, Trầm Gia Duyệt mới gọi cho tôi, nói cha dượng cô ấy đột nhiên hỏi thăm chuyện của cậu, cô ấy cũng nhờ tôi nhắc nhở cậu một tiếng." Tuy Hùng Cương không biết rõ lắm vì sao Trầm Gia Duyệt lại căng thẳng vì một chuyện nhỏ như vậy, bất quá vẫn kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Trầm Thiệu.

"Ừ, tôi biết, cám ơn cậu, trở về tôi mời cậu bữa cơm." Trầm Thiệu nghe mọi chuyện xong, sau khi cúp máy, quay lại thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Ninh Chiêu nhìn mình, liền cười lắc lắc di động mình, "Không sao, chỉ là Trầm Tuấn Kỳ đột nhiên hỏi thăm tôi thôi."

Cố Ninh Chiêu và Trần Chương đều biết thực tế Trầm Tuấn Kỳ chính là cha của Trầm Thiệu, thấy cậu như vậy, Trần Chương không biết nói gì, bất quá Cố Ninh Chiêu ngược lại không kiêng dè hỏi luôn: "Hắn ta muốn làm gì?"

"Cũng có lẽ muốn xác nhận tôi rốt cuộc có phải con trai hắn không mà thôi." Trầm Thiệu nhún vai, "Ai biết được, dù sao cha tôi đã ép mẹ tôi tự sát, khi bỏ nhà theo tình nhân, bị xe đụng chết."

Một người đã được pháp luật xác định tử vong, sao có thể sống lại được chứ?

Nếu làm lớn chuyện lên, có lẽ truyền thông sẽ hứng thú nhất, Trầm Tuấn Kỳ dám làm lớn sao? Bây giờ đứng đầu truyền thông mạng là Phi Đằng, nếu đối phương muốn chơi trò dư luận chiến, cậu lại càng mong đợi.

Trần Chương nhìn khóe miệng mỉm cười của Trầm Thiệu, một luồng khí lạnh bất giác nổi lên, Trầm Thiệu hình như chưa từng để lộ tính cách trước mặt họ. Trong mắt anh, Trầm Thiệu là đại diện của ôn hòa tao nhã, đột nhiên lại nở nụ cười âm hiểm kia, thật có hơi khiến người ta không kịp thích ứng.

Thực tế, Trầm Tuấn Kỳ không phải người dễ xúc động, đương nhiên, nếu tính cách của hắn nóng vội, cũng không thể từ một người làm thuê ở nơi khỉ ho cò gáy trở thành ông lớn giàu có ở Bắc Kinh. Một người đàn bà cá tính như Cao Nhã Cầm, cái gì cũng không thiếu, đàn ông gặp được không ít, cuối cùng đồng ý kết hôn với hắn ta, đã đủ để nói lên bản lĩnh của hắn.

Thói đời là thế, đàn bà có tiền muốn gả cho đàn ông ăn bám đều phải cần thủ đoạn.

...

Hết nghỉ đông, khai giảng trôi qua hơn nửa tháng, Trầm Thiệu mới thấy được Trầm Tuấn Kỳ ở cổng trường, tuy hắn ta đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng được chăm sóc tốt, lại có bộ dáng ôn hòa, khiến không ít nữ sinh liếc mắt nhìn mấy lần.

"Cậu Trầm, đã lâu không gặp." Trầm Tuấn Kỳ nho nhã bước đến trước mặt Trầm Thiệu, "Có thời gian rảnh không, chúng ta tìm chỗ nói chuyện một chút."

Lần trước gặp mặt còn gọi cậu là 'Trầm thiếu', lần này đã trở thành 'cậu Trầm', ẩn ý cũng nhiều ghê.

"Xin lỗi, tôi còn có việc phải làm, có thể không đáp ứng được thịnh tình của ngài.", Trầm Thiệu giơ cổ tay lên nhìn thời gian, "Không bằng hẹn khi khác."

"Cậu Trầm không có thời gian, hay không muốn nói chuyện với tôi?" Trầm Tuấn Kỳ cười như không cười nhìn Trầm Thiệu, "Tôi nghĩ giữa chúng ta, chắc hẳn có nhiều điều cần nói."

"Hả?" Trầm Thiệu nhướng mày, tủm tỉm cười nhìn Trầm Tuấn Kỳ, "Ngài Trầm có ý gì?"

Hai người nhìn thẳng nhau, ánh mắt chiến đấu kịck liệt, cuối cùng Trầm Tuấn Kỳ mở miệng trước: "Tôi cho rằng cậu Trầm hiểu tôi muốn nói về chuyện gì."

Trầm Thiệu khẽ cười một tiếng, sau đó vẫy vẫy chiếc xa gần đó: "Tài xế đến đón tôi rồi, ngài Trầm, xin lỗi không nói tiếp được."

"Đó là tài xế Cố gia, không phải tài xế của cậu, chỉ cần cậu đồng ý, tôi có thể mang đến cuộc sống chân chính của một thiếu gia." Trầm Tuấn Kỳ nhìn bóng lưng Trầm Thiệu, "Cậu không cần đi nịnh bợ Cố nhị thiếu, vẫn có đủ tiền xài."

Trầm Thiệu ngừng bước, nhìn khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của Trầm Tuấn Kỳ một cách nhạo báng, "Trầm Thiệu tôi dù là đứa mồ côi, nhưng cũng biết làm người phải như thế nào, chuyện gì cũng có đạo lý, tôi chính là thiếu gia của bản thân tôi, không cần nịnh bợ ai. Bất quá, có lẽ trong mắt ngài Trầm đây, giữa người với người chỉ có quan hệ lợi ích, đáng tiếc với tôi mà nói, có những thứ còn quan trọng hơn tiền tài." Cậu chậm rãi nói tiếp, "Ngài nói thử xem, ngài Trầm."

"Tiền đương nhiên không phải thứ quan trong nhất," bị Trầm Thiệu châm chọc, Trầm Tuấn Kỳ lúng túng một lúc, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường, "Nhưng thân phận cũng rất quan trọng, nếu không hà tất phải chia làm năm bảy loại người làm chi. Bây giờ cậu nói như vậy, chẳng qua trẻ người non dạ mà thôi."

"Nếu tuổi trẻ có thể giữ vững phẩm chất tốt này, tôi cảm thấy tuổi trẻ vẫn rất tốt." Trầm Thiệu lười nói mấy câu vô nghĩa với hắn, là thói đời mà, "Trong mắt tôi, người chia làm hai kiểu, một kiểu là Người, một kiểu là Hèn hạ."

Nói dứt câu, Trầm Thiệu xoay người lên xe, cũng không thèm nhìn Trầm Tuấn Kỳ đứng sau lưng.

"Hắn ta đến tìm cậu?" Cố Ninh Chiêu ngồi ở ghế sau nhíu nhíu mày, sau đó nói với tài xế phía trước, "Chạy đến cạnh Trầm Thiệu, ngừng một chút."

Trầm Tuấn Kỳ bị Trầm Thiệu làm mất mặt như vậy, bực bội trong lòng, bất quá nghĩ đến đối phương mấy năm nay luôn sống một mình, lại cảm thấy mình nên rộng lượng một chút, không cần so đo mấy lời nói này.

Chiếc Bentley chậm rãi chạy đến cạnh Trầm Thiệu rồi ngừng lại, cửa sổ xe phía sau từ từ trượt xuống, lộ ra không phải khuôn mặt Trầm Thiệu, mà là Cố nhị thiếu.

Trầm Thiệu quả thật không ngờ vừa rồi Cố Ninh Chiêu cũng ở trên xe, nhớ lại những câu mình vừa nói, Cố Ninh Chiêu ngồi đó chắc cũng không nghe thấy, nên lễ phép chào: "Chào Nhị thiếu."

"Về sau không nhìn thấy ông nữa, sẽ tốt hơn." Cố Ninh Chiêu lạnh mắt nhìn Trầm Tuấn Kỳ, sau đó dời mắt đi, tựa lưng vào ghế, không nói nữa.

Cửa sổ xe chậm rãi trượt lên, vẻ mặt Trầm Tuấn Kỳ lại trầm xuống, lời của Cố nhị thiếu có nghĩa là gì, chẳng lẽ y biết mình là cha của Trầm Thiệu sao?

Thằng nhóc con Trầm Thiệu này đến tột cùng đã nói gì với Cố nhị thiếu, nếu không tại sao Cố nhị thiếu lại có thái độ đó chứ?

...

Chùm đèn pha lê lộng lẫy treo trên cao, bên dưới cả nhà Cao Nhã Cầm yên lặng ăn tối, khi hai đứa con sắp rời bàn ăn, Cao Nhã Cầm đột nhiên mở miệng hỏi: "Hôm qua ông đến Hoa đại?"

Động tác đứng dậy của Trầm Gia Duyệt ngừng lại, sau đó ngồi xuống.

"Đến trường của Gia Duyệt nhìn thử, chuyện gì?" Trầm Tuấn Kỳ lấy khăn ăn lau miệng, "Lúc còn trẻ tôi không có cơ hội vào đại học, không thể hâm mộ con gái mình được sao?"

"Tôi nghĩ ông đến làm chuyện gì đó," ngữ khí Cao Nhã Cầm bình tĩnh, "Có người thấy ông nói chuyện với Trầm thiếu và Cố nhị thiếu ở ngay cổng trường, nhân tiện nói luôn Trầm thiếu kia còn là đồng hương với ông."

Bình thường Trầm Tuấn Kỳ ghét nhất là ai đó nhắc đến quê của hắn, hiện tại Cao Nhã Cầm nhắc thẳng mặt hắn, trong lòng hắn không vui, bất quá vẫn nhịn xuống, "Phải không đó?"

"Ông còn không biết?" Cao Nhã Cầm nhướng mày, tuy ả đã lớn tuổi, nhưng trên khuôn mặt vẫn còn giữ nét xinh đẹp, động tác nhướng mày của ả vô cùng phong tình (lẳng lơ), trước đây Trầm Tuấn Kỳ cũng vì động tác này mà bỏ vợ bỏ con. Dù dung mạo xinh đẹp nhưng nhìn mãi cũng chán, năm đó hai người họ oanh oanh liệt liệt bao nhiêu, bây giờ yên bình bấy nhiêu, bất quá vì 'tình yêu chân thành' đó quá nhiều người biết, họ mới cố gắng đóng tròn vai vợ chồng hạnh phúc, kỳ thực sau lưng lại đủ loại mánh khóe.

Trầm Tuấn Kỳ cười không nói, quay sang nhìn hai đứa con: "Thanh niên các con đi chơi đi."

"Xì." Trầm Thiên Lương biết hai người có chuyện cần nói, cười nhạo một tiếng rồi xách ví và chìa khóa xe đi ra ngoài.

Trầm Gia Duyệt nhìn hai người, đành phải đứng dậy đi lên lầu, đi đến chỗ rẽ, cô nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, cô chắc chắn, chuyện hai người muốn nói có liên quan đến Trầm Thiệu, chỉ tiếc không có cơ hội nghe ha người nói cái gì.

"Nói coi, Trầm thiếu kia đến tột cùng có quan hệ gì với ông?" Cao Nhã Cầm khoanh tay trước ngực, khẽ hất cằm nhìn Trầm Tuấn Kỳ.

"Nó là đứa con tôi bỏ lại ở quê."

"Ông nói cái gì?!" Vẻ mặt Cao Nhã Cầm nhất thời thay đổi, "Hiện tại nó thân thiết với Cố gia như vậy, ông lại nói với tôi, nó là thằng con ông bỏ lại dưới quê, sao trước đây ông không nói cho tôi biết?"

"Lúc tôi bỏ đi, nó chưa đến mười một tuổi, bây giờ nó gần hai mươi, chúng ta chưa từng gặp nhau, không nhận ra là bình thường." Trầm Tuấn Kỳ gõ ngón tay lên bàn, "Bây giờ tôi đang lo nó sẽ trả thù chúng ta."

Cao Nhã Cầm nghe vậy nhíu mày: "Nếu nó muốn dựa vào Cố gia trả thù chúng ta, Cao gia nhà tôi không cản được, kế sách duy nhất là chúng ta phải ra tay trước."

Trầm Thiệu trầm ngâm: "Tôi cũng cân nhắc chuyên này, nhưng mấy năm nay tôi cũng không trông nom nó, ra tay từ chỗ nào thì tốt nhất đây?"

"Hiện tại ít nhiều gì nó cũng được coi là danh nhân của quốc gia, chúng ta không cần làm gì nhiều, chỉ cần ông bệnh một trận thôi."

Trung Quốc xưa nay lấy chữ Hiếu làm đầu, nên chỉ cần Trầm Tuấn Kỳ bệnh nặng, lại mời thêm mấy phóng viên bịa vài bài phóng sự, đến lúc đó không cần họ nhiều lời, tự nhiên sẽ có một đống người bắt Trầm Thiệu phải hiếu thuận với người cha đang bệnh nặng kia thôi.

Dù có là Cố gia, cũng không thể vì chuyện này mà đến làm khó Cao gia đi.

Chiêu của Cao Nhã Cầm sử dụng thật không biết ngượng, lại nham hiểm, nhưng chính ả cũng không tính đến chuyện Trầm Thiệu đang là ông chủ của mạng truyền thông hàng đầu, nếu muốn tạo làn sóng dư luận, ai có thể so với cậu đây?

Mà quan trọng hơn, ưu điểm lớn nhất của Nhị thiếu Cố gia chính là bao che khuyết điểm, đứng trước mặt y, tất cả thủ đoạn đều là mây bay.

~oOo~

Lục thập tứ: Cuộc chiến dư luận

Sau tết trồng cây (12 tháng 3 âm lịch), trên một tờ báo lá cải của Trung Quốc đăng bài báo khiến rất nhiều người chắt lưỡi, với tiêu đề 'Trầm Thiệu có thật mồ côi không?'.

Trong bài biết, mẹ của Trầm Thiệu là một người phụ nữ vô cùng thiển cận thô tục, người viết miêu tả hình ảnh bà làm những việc ngu ngốc rất sinh động, giống như khi bà làm những việc đó, người viết cũng có mặt chứng kiến.

Mà cha Trầm Thiệu lại là một người tốt nghiệp trung học biết vươn lên, vì điều kiện kinh tế trong gia đình quá khó khăn, đành phải bỏ học đi làm thuê, cũng kết hôn với mẹ Trầm Thiệu sinh ra Trầm Thiệu. Bài viết dùng từ ngữ ca ngợi Trầm Kiến Bình - cha Trầm Thiệu, ví dụ như biết vươn lên, hiếu học, có phấn đấu, nhưng lý tưởng của hắn lại không được vợ con thấu hiểu, nỗi buồn khổ của hắn dường như muốn phá thủng tầng trời, nhưng vẫn nhớ kỹ rằng trước mặt con, hắn luôn nhường nhịn vợ mình.

Bài viết cũng nhắc đến người vợ luôn dùng đứa con đe dọa Trầm Kiến Bình, rốt cục có một ngày Trầm Kiến Bình ra ngoài, bà tự sát thành công, Trầm Kiến Bình đều bị người trong thôn bêu rếu là kẻ vô ơn, hắn bị ép đến đường cùng, chỉ có thể gói ghém vài bộ quần áo đơn giản, lên Bắc Kinh cố gắng mưu sinh.

Còn đứa con Trầm Thiệu, sau khi gặp lại Trầm Kiến Bình, lại đâm chọt khắp nơi, cho đến bây giờ cũng chưa từng nhìn cha mình hòa nhã, ỷ mình có danh tiếng thiên tài, vô cùng tự đắc kiêu ngạo. Đương nhiên, những chi tiết này viết cũng rất sống động, giống như chứng kiến tận mắt.

Bài báo được đăng lên, liền làm nhiều người chú ý, một vài người dễ kích động hoặc tận đáy lòng vốn đã ghen tỵ Trầm Thiệu bắt đầu mắng chửi Trầm Thiệu không hiếu thảo, dù là người có tài mà không có đức, cũng là sâu mọt của xã hội.

Bất quá rất nhiều kênh truyền thông cũng biết Trầm Thiệu là nhân tài quốc gia coi trọng, những tin tức về cậu nếu không tìm hiểu kỹ đã đăng lung tung, chỉ e sẽ gặp rắc rối, còn những tòa soạn lớn ở Bắc Kinh , trong cùng ngày đều nhận được lời hỏi thăm của Cố gia, nhất thời chấm dứt suy nghĩ ăn theo.

Vì thế, trừ những tờ báo lá cải quen đăng tin vớ vẩn, không có kênh truyền thông nào đăng tin về Trầm Thiệu nữa, đài truyền hình một chút tiếng gió thổi cũng không có. Kênh truyền thông chính thống đưa tin rất kiềm chế, nhưng trên mạng lại tranh cãi ầm ĩ, có người đăng bài lên diễn đàn Hải Giác tỏ ý mình tin vào bài báo kia, lý do là trang phục Trầm Thiệu mặc đều là thương hiệu quốc tế, đây không phải cách ăn mặc của cô nhi.

Nhưng có người nhanh chóng lên tiếng phản bác suy đoán của y, người này không rõ là ai, nhưng rất rõ chuyện ở Hoa đại, mọi người tham gia diễn đàn đều đoán y là sinh viên Hoa đại.

"365L: Trên thế giới này người giống chủ post rất nhiều,tin đồn mới tràn lan lung tung, sinh viên Hoa đại ai mà không biết Trầm Thiệu là sinh viên ngành thông tin, thiết kế bình thường của y đều có thể bán kiếm không ít tiền rồi. Học kỳ một đại học y đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, nghe nói công ty của y kiếm tiền rất khá, gần đây còn về quê đầu tư nhà máy nước giải khác, lại quyên góp hai mươi vạn để sửa đường, chuyện cậu làm không được liền đi nói người khác làm không được, nếu không chỉ khiến người khác cười chê năng lực của cậu."

"378L: Không hổ là nam thần của ta, 365L, cậu có biết nam thần của tôi mở công ty gì không, sản phẩm công ty anh ấy tôi nhất định sẽ mua."

"395L: Chuyện này cũng không rõ lắm, nhưng công ty của cậu ấy rất phát triển, chuyện này rất nhiều sinh viên ở Hoa đại đều biết."

Sau đó bài post bắt đầu từ chuyện Trầm Thiệu có tiền hay không dần trở thành đến tột cùng là Trầm Thiệu có bao nhiêu tiền, và đến tột cùng là Trầm Thiệu mở công ty gì.

"1874L: Không biết mọi người có phát hiện không, thời gian Phi Đằng thành lập cùng thời gian Trầm Thiệu gây dựng sự nghiệp ... rất gần."

Suy đoán này vừa đưa ra, tuy khiến mọi người bàn tán, nhưng không mấy ai tin công ty này thật sự có liên quan với Trầm Thiệu. Phi Đằng là công ty mạng hàng đầu trong nước, mở ra trò chơi online, blog, trình duyệt tìm kiếm và phương thức nhập liệu, được rất nhiều thanh niên đương thời yêu thích. Trầm Thiệu rất tài, nhưng họ thấy Trầm Thiệu vẫn chưa tài giỏi đến mức đạt được thành công như vậy.

Khi trên diễn dàn còn đang tranh cãi ầm ĩ, trang tin của Phi Đằng đột nhiên đăng một bài, văn phong vui vẻ hài hước, nhưng nội dung nhắm vào bài báo 'Trầm Thiệu có thật mồ côi không?' kia.

"Mọi người đều biết, tin tức mang một yếu tố rất quan trọng chính là khách quan, nhưng tôi đọc bài viết này không tìm được một chút khách quan nào, thay vì nói bài này do một vị phóng viên viết, không bằng nói là một tay mơ chuyên bịa những chuyện lâm li bi đát."

"Vì bài báo này, tôi - nhà ở thành phố Phù Dung - đã đặc biệt đi một chuyến về quê nhà Trầm Thiệu, về cuộc đời Trầm Thiệu, rất nhiều người ở huyện Bồng biết rõ, sự thật khác hoàn toàn với bài viết kia."

"Thứ nhất, Trầm Thiệu có phải là cô nhi không? Vấn đề này tôi đã đến Trầm Gia Thôn, mỗi người ở thôn đều nói Trầm Thiệu thật không dễ dàng gì, gần mười một tuổi mất mẹ, còn cha y, nghe nói cao chạy xa bay đến Bắc Kinh cùng một người đàn bà. Chuyện này tôi không phát biểu gì thêm, chỉ hỏi một câu, trên đời này, ở đâu ra một người cha phải ra đi để tiến thân, lại có thể không quan tâm đến con mình gần mười năm, nếu thật sự có người cha 'cố gắng' như vậy, không có còn hơn."

"Thứ hai, mẹ Trầm Thiệu có phải là người đàn bà chanh chua vô tri không? Thực tế, ông bà ngoại Trầm Thiệu là tầng lớp trí thức, hai người anh của bà một là giáo sư một là quản đốc xí nghiệp nhà nước, những năm Trầm Thiệu đi học, hai người cậu giúp đỡ rất nhiều, người phụ nữ xuất thuân từ gia đình như vậy, sao có thể là người phụ nữ khiếm nhã bất trị được? Ngược lại người cha tự cho là mẫu người biết vươn lên thật sự học sinh trung học hiếm hoi của thôn, lúc nào mắt cũng cao hơn đầu, khi kết hôn cầm của nhà gái rất nhiều của hồi môn, sau đó hắn ra ngoài làm công có ít tiền, lại chê bai vợ hiền. Nếu có người nghi ngờ sự thật tôi nói, cứ đến đây hỏi thăm, tôi tin rằng từng người ở đây đều có thể nói bạn những năm đó Trầm Thiệu sống một mình khó khăn đến mức nào. Chưa hết, năm Trầm Thiệu tốt nghiệp trung học, còn có người đến tìm Trầm Thiệu đòi món nợ cha y đã mượn, nếu không ngờ Trầm Thiệu đạt hạng nhất huyện Bồng, tiền thưởng cộng với bà con quyên góp, có thể học trung học hay không cũng là một vấn đề."

"Thứ ba, Trầm Thiệu có phải là người ngạo mạn tự đại không? Nói thật lòng, chuyện này tốt nhất đừng đến Hoa đại hỏi thăm, bởi vì tôi không dám cam đoan bạn có thể bị đánh hay không. Trầm Thiệu là người thân thiện, ôn hòa lịch sự, là người vô cùng dễ chịu. Chuyện này không cần tôi nói thêm nữa, các bạn cứ đến Hoa đại là biết."

Viết bài này là một tác giả nổi tiếng, lời nói bình thường luôn đáng tin, nên bài viết của y được đăng lên, liền khiến không ít báo giấy nhao nhao đăng lại, sau đó trang mạng Phi Đằng cùng với một vài trang tin tức mạng khác cũng lần lượt đăng thêm vài thông tin liên quan.

"Vì sao lúc Trầm Thiệu cần lại không có ai nhận là cha cậu?"

"Hiếu thảo là gì?"

"Kiểu người gì, mà đến người chết rồi cũng bôi nhọ?"

Báo chí thay phiên nhau đưa tiên, cư dân mạng đã tưởng tượng ra một kết quả sống động, đại ý là người vợ chết tức tưởi, người chồng bỏ con rồi phát hiện đứa con mình có tiền đồ, trong lòng vô cùng hối hận, muốn nhận lại con, nhưng phát hiện con lại không muốn nhận cha, vì thế muốn lợi dụng vấn đề đạo đức đe dọa con mình, thuê người biết bài đăng báo.

Có người cười nhạo người đàn ông kia vọng tưởng hão huyền , có người chửi người đàn ông đó mất đạo đức, có người đồng cảm Trầm Thiệu lại có người cha như vậy, bất quá cũng có vài người tựa như thánh mẫu lên tiếng người đàn ông kia có sai thì cũng là cha của Trầm Thiệu v.v..., kết quả bị một đám dân mạng chửi xối xả.

Khi sự việc dần bão hòa, đột nhiên có người lại đăng bài, tuyên bố mình là thầy giáo cũ của Trầm Thiệu, thầy giáo này nói, Trầm Thiệu không thể có cha, vì khi đăng ký học cấp hai, có cảnh sát tìm đến trường gặp Trầm Thiệu, thông báo với cậu Trầm Kiến Bình đã gặp tai nạn chết rồi.

"Bất quá lúc đó cảnh sát quả thật không mang hài cốt cha Trầm Thiệu về, nhưng cha mẹ trong hộ khẩu của Trầm Thiệu được gạch bỏ hoàn toàn, vì muốn thi lên trung học phải kê khai lý lịch. Nếu như bây giờ có người nhảy ra nói hắn là cha Trầm Thiệu, vậy chỉ có hai khả năng. Một, kẻ kia giả mạo; hai, cha Trầm Thiệu năm đó giả chết, mục đích là muốn vứt bỏ gánh nặng Trầm Thiệu, bây giờ thấy Trầm Thiệu có tiền đồ, mới muốn nhận cậu. Không thì cũng không phải chờ đến hôm nay."

Mọi người đều xôn xao, thì ra sự việc lại tàn khốc như thế, không cần biết là khả năng nào, người đọc bài báo này rất giận dữ. Vì thế, tờ báo trước đó đã đăng tin bôi nhọ bị lôi ra, bị dân mạng chửi đến không còn gì.

Trầm Thiệu tắt một trang mạng, nhàn nhã nhìn thống kê lưu lượng truy cập của Phi Đằng, quay sang hỏi Cố Ninh Chiêu: "Có phải cậu đánh tiếng với bên truyền thông không?"

Thời đại tin tức hóa, những thông tin trái chiều vĩnh viễn được chào đón so với tin chính thống, cho nên khi cậu nhìn thấy nhà truyền thông lớn gần như không đưa tin sai về mình, đã cảm thấy hơi kỳ quái, vì sao ngay lúc này truyền thông có đạo đức như vậy chứ?

Cố Ninh Chiêu dời ánh mắt từ sách sang mặt Trầm Thiệu: "Tôi chỉ nhắc họ thực tế là gì mà thôi."

Còn... 'Mà thôi' nữa chứ.

Khó trách phía truyền thông đều hùa theo mình, bất quá bước đi này của Trầm Tuấn Kỳ cũng quá tệ, thuê người viết lại không cung cấp tin, đây quả thực làm cho cậu không nhân cơ hội dìm chết nhà họ, cũng cảm thấy có lỗi với bản thân.

Một ngày sau, trên diễn đàn Hải Giác đăng bài khiến vô số dân mạng hứng thú.

"Người cha giả chết của Trầm Thiệu là ai?"

1L: Chủ post, xém chút nữa tôi nhìn tiêu đề thành 'tìm đường chết', bất quá có thể làm chuyện trái pháp luật và đạo đức như giả cái chết này, hắn ta quả thực đã tìm đường chết.

Bài post chỉ trong nháy mắt đã thu hút vô số dân mạng, bất quá hô hào cỡ nào chủ post cũng không viết tiếp, ngay lúc dân mạng tưởng chủ post chỉ đùa giỡn, thì chủ post lại đăng thêm vài tấm hình.

Tấm thứ nhất là hình chụp khi Trầm Tuấn Kỳ đến cổng Hoa đại tìm Trầm Thiệu, tấm thứ hai là hình Cao Nhã Cầm vẻ mặt cao ngạo, còn một tấm khác là Trầm Thiên Lương đang định giơ tay đánh Trầm Thiệu.

239L: Chủ post, đó không phải là người của Cao gia sao, cậu đăng lên để làm gì?

312L: Cha mẹ ôi, tôi nhớ ra rồi, đây là con rể cũng họ Trầm, cô con gái là của Cao Nhã Cầm và chồng trước, con trai mới là con của hai người, chủ post, không phải cậu muốn nói Trầm Tuấn Kỳ chính là người cha tìm đường chết của Trầm Thiệu đi?

398L: Ở trên đừng nói bậy, con trai Cao Nhã Cầm đã mười bảy tuổi, năm nay Trầm Thiệu hai mươi hai, khoảng cách hai người gần như vậy, Trầm Tuấn Kỳ sao có thể là cha của Trầm Thiệu được?

405L: 398L thật ngây thơ, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe 'tên lăng nhăng và kẻ thứ ba' sao, bổ sung thêm một cậu, tuổi thật của Trầm Thiệu là sắp hai mươi, chứng minh nhân dân lớn tuổi là vì khi cậu ấy sống một mình có nhiều việc không thể làm được, phải khai thêm hai tuổi, cậu ấy học cấp hai chưa đến mười hai tuổi, thì bây giờ sao thể hai mươi hai tuổi được?

432L: Ở trên càng nói, tôi càng xót xa cho Trầm Thiệu. Khi tôi mười một tuổi, còn đang làm nũng với cha mẹ, còn cậu ấy phải chịu cảnh mẹ tự sát, cha bỏ đi.

598L: Đừng nói linh tinh, tạp chủng Trầm Thiệu sao có thể là con trai của Trầm Tuấn Kỳ được?

599L: Lầu trên chưa uống thuốc đã trốn viện phải không?

602L: 598L cha mẹ không dạy mày cái gì gọi là tu dưỡng phải không, tạp chủng tạp chủng, mày chửi ai hả?

607L: Giận dữ như vậy, mày không phải là thằng con của tên đàn ông hèn hạ cùng người đàn bà kia chứ?

Trầm Thiên Lương tức giận đến quăng chuột máy tính vào tường, thấy con chuột bị ném vào tường bể nát thành trăm mảnh, cảm thấy lửa giận trong bụng cũng tiêu bốt, xoay người mở cửa phòng, xông ra ngoài.

Gã đi xuống dưới lầu, thấy cha mẹ đều ngồi trong phòng khách, người chị buồn bã của gã cũng ở đó, nhất thời oán giận: "Ba mẹ, trên mạng đang đồn đãi linh tinh mà hai người quan tâm đến sao, Trầm Thiệu kia có cái gì hay, mà có ý muốn kéo quan hệ với nhà mình chứ?"

~oOo~

Tiểu Mộc:

Cạn vốn... 

Mai đi làm rồi. Bắt đầu hành trình nước rút của cuối năm. Nghĩ đến mà sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro