Chương IV : Tô Ngọc hắn chết rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa nặng hạt không ngừng rơi xuống kinh thành, bao phủ phủ vương gia bằng một màn nước lạnh lẽo. Trong căn phòng tối tăm, không khí như ngưng đọng, chỉ có tiếng mưa là âm thanh duy nhất phá tan sự tĩnh lặng. Cánh cửa gỗ cũ kỹ khẽ mở ra, người hầu run rẩy bước vào, mặt tái xanh, ánh mắt hoảng sợ.

“Vương gia…” Giọng nói của hắn run lên, như không dám tin vào những gì mình sắp thốt ra. “Tô công tử… đã...”

Thẩm Duật ngồi im lặng bên cửa sổ, đôi mắt lạnh lẽo vẫn nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngoài. Hắn không quay lại, chỉ nhíu mày, giọng nói trầm lạnh như thường lệ. “Đã sao?”

“Công tử… đã qua đời…” Người hầu quỳ sụp xuống, đầu cúi thấp đến mức chạm đất. “Xin vương gia tha tội, chúng tôi đã cố gắng… nhưng… nhưng không cứu được…”

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài đến ngột ngạt. Thẩm Duật vẫn không nhúc nhích, như thể hắn không nghe thấy lời nói của người hầu. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào màn mưa bên ngoài, trong lòng vang lên một thứ âm thanh xa lạ. Cả người hắn như đông cứng lại, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch.

“Ngươi vừa nói gì?” Hắn hỏi lại, giọng nói thấp và lạnh buốt.

“Thưa vương gia… Tô công tử đã không qua khỏi… Cậu ấy… đã ra đi…”

Mọi thứ như sụp đổ trong khoảnh khắc đó. Thẩm Duật đứng bật dậy, đôi mắt hắn lần đầu tiên bộc lộ sự kinh hoàng, dù rất nhỏ nhưng đủ để người hầu nhận ra. Không cần nói thêm lời nào, hắn bước nhanh ra khỏi phòng, bỏ mặc người hầu vẫn đang run rẩy quỳ dưới đất.

Hắn đi qua những hành lang dài, những con đường u tối trong phủ. Mưa tạt vào người hắn, thấm ướt bộ y phục sang trọng, nhưng Thẩm Duật không quan tâm. Hắn chỉ còn một mục đích duy nhất: gặp lại Tô Ngọc. Hắn không tin… không thể tin rằng cậu đã chết.

Cánh cửa phòng giam của Tô Ngọc bật mở ra một cách dữ dội. Trong căn phòng tối mờ, thân thể gầy gò của Tô Ngọc nằm bất động trên chiếc giường cũ. Gương mặt cậu nhợt nhạt, không còn một chút hơi thở, đôi mắt nhắm nghiền, bình yên như đang ngủ một giấc dài. Nhưng Thẩm Duật biết, cậu sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Hắn bước đến bên cạnh, đôi bàn tay run rẩy nâng lên nhưng không dám chạm vào cậu. Trái tim Thẩm Duật như bị bóp nghẹt, cả người hắn cứng đờ trước hình ảnh người con trai mà hắn từng hành hạ suốt những ngày qua. Những lời cậu nói với hắn vẫn vang vọng trong đầu hắn.

“Ngươi đang hành hạ chính mình, Thẩm Duật. Ngươi có thật sự cảm thấy thanh thản khi thấy ta đau khổ?”

Lời nói đó, ánh mắt bi thương của Tô Ngọc, tất cả giờ đây như một lưỡi dao cắm sâu vào trái tim hắn. Hắn đã luôn nghĩ rằng hận thù sẽ giúp hắn cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng giờ đây, khi đối diện với sự thật rằng Tô Ngọc đã chết, hắn mới nhận ra rằng mình đã sai lầm biết bao.

Hắn không bao giờ muốn Tô Ngọc chết.

“Ngươi… ngươi không thể…” Giọng Thẩm Duật khàn đặc, như không tin vào những gì mình đang thấy. Hắn cúi xuống, đôi tay run rẩy đặt lên mặt Tô Ngọc. Da cậu lạnh buốt, cứng đờ, như một cái xác không hồn.

Cảm giác lạnh lẽo đó khiến Thẩm Duật như bừng tỉnh. Hắn nắm lấy vai Tô Ngọc, lắc mạnh, như muốn cậu tỉnh dậy. “Tô Ngọc! Ngươi không thể chết được! Dậy đi!”

Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng. Tô Ngọc không còn nữa. Trái tim cậu đã ngừng đập, hơi thở đã tắt từ lâu. Hắn có thể cảm nhận rõ điều đó, nhưng không thể chấp nhận. Mọi thứ trong hắn như sụp đổ, khi nhận ra rằng tất cả những gì hắn làm, tất cả sự căm hận mà hắn dành cho cậu, giờ đây chỉ còn lại hư không.

Hắn quỳ xuống, ôm lấy thân thể lạnh giá của Tô Ngọc, cảm nhận từng giọt nước mắt không ngăn nổi lăn dài trên gương mặt mình. Trong cơn mưa không ngừng rơi ngoài kia, Thẩm Duật lần đầu tiên cảm thấy trái tim mình tan nát. Hắn đã mất đi tất cả, không chỉ là người hắn yêu, mà cả chính linh hồn hắn.

“Tại sao…” Hắn thì thầm trong vô vọng, siết chặt lấy thân thể gầy yếu của Tô Ngọc. “Tại sao ngươi lại bỏ ta đi…”

Nhưng không có lời đáp. Tô Ngọc mãi mãi không còn có thể nói nữa, không thể mở mắt, không thể nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng và đầy bi thương như trước kia.

Trong giây phút đó, Thẩm Duật nhận ra rằng hận thù không bao giờ có thể bù đắp cho tình yêu mà hắn đã từng có với Tô Ngọc. Cái giá của sự trả thù không phải là sự thỏa mãn, mà là nỗi đau không bao giờ có thể chữa lành.

Hắn đã giết chết người duy nhất mà hắn yêu thương, và không gì có thể thay đổi được điều đó.

Ngoài trời, cơn mưa vẫn rơi không ngớt, lạnh lẽo và dai dẳng, như dòng nước mắt không thể ngừng của Thẩm Duật. Trong căn phòng tối, chỉ còn lại bóng dáng hắn ôm chặt thân thể lạnh giá của Tô Ngọc, giữa một biển mưa và thù hận mãi mãi không thể tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro