Chương V : Tái Sinh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong cơn mưa lạnh lẽo không ngớt của kinh thành, nỗi đau và tuyệt vọng bao trùm lấy phủ vương gia. Thẩm Duật ngồi bất động bên cạnh thi thể của Tô Ngọc, đôi mắt đờ đẫn nhìn vào hư vô, trong đầu hắn trống rỗng. Bên ngoài, tiếng sấm rền vang như đánh thức trời đất, nhưng hắn chẳng còn cảm nhận được gì nữa.

Ngày hôm đó, Thẩm Duật cảm thấy như mình đã mất đi tất cả.

Bỗng nhiên, giữa cơn mưa tầm tã, một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ. Căn phòng giam vốn u ám nay bỗng trở nên khác lạ, không gian như dày đặc một thứ gì đó kỳ bí. Gió cuốn theo những chiếc lá khô bay tán loạn vào phòng, từng cơn lạnh buốt xuyên qua da thịt. Thẩm Duật không để ý, nhưng có một sự thay đổi nhỏ đang diễn ra.

Giữa không gian tĩnh lặng đó, bàn tay của Tô Ngọc khẽ run rẩy.

Ban đầu, sự chuyển động đó quá nhỏ để nhận thấy. Nhưng rồi, đôi mi dài khép chặt của cậu từ từ rung lên, như thể đang dần thoát khỏi giấc ngủ dài. Thẩm Duật vẫn ngồi đó, đầu cúi thấp, chìm trong biển hận thù và đau khổ, không nhận ra sự thay đổi đang diễn ra ngay bên cạnh mình.

Một tiếng thở yếu ớt, nhẹ như làn gió thoảng qua, vang lên trong không gian.

Thẩm Duật giật mình, đôi mắt mở to, như không tin vào những gì vừa nghe thấy. Hắn vội vàng nhìn xuống người con trai trước mặt, và tim hắn gần như ngừng đập khi thấy đôi môi của Tô Ngọc khẽ mở ra, một hơi thở nhẹ thoát ra từ lồng ngực của cậu.

“Tô Ngọc…?” Thẩm Duật lắp bắp, không tin vào mắt mình. “Ngươi… ngươi sống lại sao?”

Đôi mắt của Tô Ngọc từ từ mở ra, ánh nhìn của cậu mờ ảo, yếu ớt, như thể vừa trở về từ một nơi xa xăm. Cậu nhìn Thẩm Duật, đôi mắt đầy mệt mỏi và đau đớn, nhưng không còn sự thù hận hay tuyệt vọng như trước nữa. Dưới ánh sáng mờ nhạt của căn phòng, Tô Ngọc dường như trở nên mong manh hơn bao giờ hết, như một linh hồn trở về từ cõi chết.

Thẩm Duật quỳ sụp xuống bên cạnh cậu, đôi bàn tay run rẩy nắm lấy tay Tô Ngọc, cảm nhận sự ấm áp đang dần trở lại trong cơ thể cậu. Hắn không thể tin vào mắt mình, nhưng sự thật rằng Tô Ngọc vẫn còn sống đang hiện diện rõ ràng trước mắt hắn.

“Ngươi… ngươi đã trở lại,” Thẩm Duật thốt lên, giọng nói vỡ òa trong một cảm xúc không thể gọi tên. Hắn siết chặt bàn tay Tô Ngọc, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi mà hắn không thể kiểm soát. “Ngươi đã sống lại… ngươi thật sự trở lại với ta…”

Tô Ngọc khẽ mỉm cười, nụ cười yếu ớt nhưng lại chứa đựng tất cả sự tha thứ mà cậu dành cho hắn. Cậu nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy đau thương.

“Ta không còn oán hận ngươi, Thẩm Duật…” Tô Ngọc thì thầm, giọng nói của cậu yếu ớt nhưng rõ ràng. “Ta đã đi qua bóng tối… và nhận ra rằng… tình yêu của ta dành cho ngươi không bao giờ thay đổi.”

Thẩm Duật nhìn vào đôi mắt của Tô Ngọc, trái tim hắn như bị xé nát. Bao nhiêu thù hận, bao nhiêu đau khổ mà hắn đã gây ra cho người con trai này, giờ đây không còn ý nghĩa gì nữa. Trái tim hắn như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt khi nhận ra rằng Tô Ngọc vẫn yêu hắn, bất chấp tất cả những gì hắn đã làm.

“Ta không xứng đáng…” Thẩm Duật thì thầm, đôi mắt hắn ngấn nước. “Ngươi không nên yêu ta… sau tất cả những gì ta đã làm với ngươi…”

Tô Ngọc chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt cậu vẫn dịu dàng như trước. “Tình yêu không phải là thứ có thể điều khiển, Thẩm Duật. Ta yêu ngươi, dù ngươi có làm gì đi nữa…”

Lời nói của cậu như một lưỡi dao đâm vào lòng Thẩm Duật, khiến hắn đau đớn hơn bất kỳ vết thương nào. Hắn đã mất đi người hắn yêu, đã giết chết linh hồn của chính mình vì thù hận. Nhưng giờ đây, khi Tô Ngọc trở về, hắn không biết liệu bản thân có đủ can đảm để đối diện với tình cảm của mình hay không.

Ngoài trời, mưa vẫn rơi, nhưng có một tia sáng yếu ớt từ xa chiếu xuống, như mang theo một chút hy vọng. Trong khoảnh khắc đó, giữa cơn mưa lạnh lẽo và bóng tối, Thẩm Duật nhận ra rằng, dù tình yêu của họ bị nhấn chìm trong thù hận và đau thương, thì vẫn còn một cơ hội để sửa chữa.

“Ta sẽ không bao giờ để ngươi rời xa ta nữa, Tô Ngọc,” Thẩm Duật thề, giọng nói của hắn chứa đựng tất cả nỗi thống khổ và tình yêu đã bị kìm nén bấy lâu. “Ta sẽ bù đắp cho ngươi… bù đắp cho tất cả…”

Tô Ngọc mỉm cười, một nụ cười yếu ớt nhưng đầy hy vọng. “Chúng ta… vẫn còn thời gian, phải không?”

Thẩm Duật gật đầu, đôi mắt hắn sáng lên trong màn đêm, như một ngọn lửa le lói giữa bão tố. “Phải, chúng ta còn thời gian. Ta sẽ không để mất ngươi thêm một lần nào nữa.”

Và trong khoảnh khắc đó, giữa cơn mưa dai dẳng, hai con người từng bị chia cắt bởi hận thù và tình yêu đã tìm thấy nhau lần nữa. Nhưng liệu tình yêu có đủ để cứu rỗi cả hai khỏi bóng tối mà họ đã tự nhấn chìm mình vào? Chỉ có thời gian mới trả lời được.

Ngoài trời, mưa dần ngớt, để lại những vệt sáng yếu ớt chiếu qua màn mây. Một khởi đầu mới đang chờ đợi họ, dù vẫn mờ mịt và không chắc chắn, nhưng đó là cơ hội duy nhất mà cả Thẩm Duật và Tô Ngọc có thể bám víu vào trong thế giới đầy bi kịch này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro