Chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy mẹ không còn nguy hiểm, Lục Tử Hiên cũng yên tâm một ít, đem ánh mắt trở lại trên người Tô Dạ.

"Em thấy có chỗ nào không thoải mái không? Nhờ bác sĩ Chung kiểm tra lại xem, còn nữa, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, không được tùy tiện đi lại."

Tô Dạ mắt trợn trắng "Ca ca, mỗi ngày em đều nghỉ ngơi."

Chung Sướng cũng cười nói: "Tiểu Dạ, bác cũng giúp con kiểm tra đi."

"Dạ." Tô Dạ gật đầu.

Nằm ở trên giường Tô Dạ đột nhiên nghĩ đến gì đó.

"Đúng rồi Chung thúc thúc." Tô Dạ có chút ngượng ngùng mở miệng, hỏi một vấn đề y vẫn muốn hỏi "Tại sao con cảm thấy lần này bụng con hình như to hơn."

Lục Tử Hiên như trước ngây ngốc, sao hắn không cảm thấy to ra bao nhiêu?

Chung Sướng cũng có chút đăm chiêu nhìn, đoán, nhưng chưa nói, dù sao điều kiện trong nhà không thể so với bệnh viện, thiết bị không đầy đủ. Thân thể Tô Dạ như vậy không dám đến bệnh viện, chỉ có thể ở nhà làm một ít kiểm tra đơn giản. 

"Lần sau ta sẽ mang vài thứ trở về, kiểm tra cho con thật tốt. Nhưng cứ yên tâm, thân thể của con không sao cả."

"Dạ." Tô Dạ gật đầu.

Chung Sướng kiểm tra cho Tô Dạ, cơ bản không có vấn đề gì, thai nhi phát triển rất tốt. Hiện tại Tô Dạ có thể có một chút kén ăn, mỗi ngày khi Tô Dạ không chịu ăn Lục Tử Hiên hay dùng miệng uy y, đến cuối cùng cũng không biết hai người đang ăn hay là tán tỉnh, việc này rất dễ làm bén lửa. Tô Dạ lại càng ngày càng kén ăn, việc khẩu giao Lục Tử Hiên tự nhiên sẽ không để y làm, vẫn giống lúc trước, chân giao.

Ba tháng, Tô Dạ bắt đầu xuất hiện nôn nghén, Lục Tử Hiên nhìn rất đau lòng, hoảng hốt nhớ đến trước kia khi học đại học y cũng hay nôn như thế. Khi đó hắn rõ ràng rất lo lắng nhưng lại làm bộ như không có việc gì, mình quả thật quá vô dụng, Lục Tử Hiên tự trách bản thân. 

"Ca ca, làm sao vậy?" Tô Dạ đang xử lý sạch sẽ ở bồn rửa mặt, liền thấy Lục Tử Hiên đứng bên cạnh, giống như đang tự trách việc gì.

"Không sao. Tiểu Dạ, không thoải mái sao? Muốn uống nước không?"

"Không...không cần..." 

Nôn ra một trận, Tô Dạ thoải mái một ít. Dạo gần đây thời gian nôn tăng lên rất nhiều, hơn nữa  so với lúc có Tô Hân còn nghiêm trọng hơn. 

Do là thiết bị của bệnh viện, Chung Sướng không phải nói muốn mang trở về là có thể cầm về, ba tháng sau Chung Sướng cuối cùng mang về một dụng cụ kiểm tra đo lường cho Tô Dạ.

"Tiểu Dạ, lại đây nằm đi."

"Dạ."

Chung Sướng ở trên bụng Tô Dạ xoa xoa một trận, nhìn hình ảnh hiện trên máy tính, đồng tử đột nhiên mở to.

"Quả nhiên ta đoán không  sai. Tiểu Dạ, trong bụng con quả thật là thai nhi song sinh."

Tô Dạ cũng rất kinh ngạc nhìn Chung Sướng, y chưa từng nghĩ như vậy, chỉ nghĩ rằng đứa bé khỏe mạnh hơn so với Tô Hân, cho nên bụng mới có thể to như thế, không nghĩ tới...

"Chúc mừng con, Tiểu Dạ." Chung Sướng mở miệng, Lục Tử Hiên đứng một bên vẫn không thể tin nhìn bụng Tô Dạ, mình bây giờ có tận hai đứa con? Thật vui.

"Tiểu Dạ, là song sinh, Tiểu Dạ, em thật lợi hại." Lục Tử Hiên vui vẻ ôm lão bà nhà mình, mạnh mẽ hôn, cuối cùng không quên hôn bụng Tô Dạ. Mặt mũi Tô Dạ sa sầm, việc này với việc mình lợi hại có liên quan gì? Nhưng quả thật rất vui vẻ, không nghĩ trong bụng có tận hai bảo bảo... Tô Dạ cũng nhẹ nhàng xoa bụng, Dư Tuệ và Lục Cảnh Phong ở một bên cũng rất vui vẻ nhìn bọn họ, thật sự không nghĩ tới.

"Cùng trứng hay khác trứng?" Dư Tuệ không quên hỏi một câu. (Bạn nào muốn biết thế nào là song sinh đồng trứng hay song sinh khác trứng có thể tra chị gu gồ nhé)

Chung Sướng lại nhìn, cười nói "Cùng trứng, khẳng định sau này bộ dạng hai bé con sẽ giống nhau như đúc."

Tô Dạ cùng Lục Tử Hiên nhìn nhau, hạnh phúc nở nụ cười.

Dư Tuệ cũng dần dần tốt lên, thai nhi ổn định sẽ không bị thường đau nữa, chỉ là bụng so với Tô Dạ ngược lại nhỏ hơn rất nhiều, nhìn qua còn giống không có mang thai.

Tô Dạ gần đây trở nên có chút thèm ngủ, Lục Tử Hiên tắm rửa xong đi ra liền thấy lão bà đã cuốn chăn ngủ, trong tay còn cầm sách tiếng Anh. Đã hơn ba tháng, mình cố ý đến hỏi Chung Sướng, người kia nói bây giờ tình huống đã tốt hơn nhiều, số lượng làm vừa phải cũng có thể.

Thấy Tô Dạ tựa hồ rất mỏi mệt, Lục Tử Hiên nhìn người anh em đang có tinh thần của mình, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, chú em à, lại phải để ngươi chịu ủy khuất thêm một đêm rồi. Đem quyển sách trên tay Tô Dạ rút ra, Lục Tử Hiên đem chăn kéo lên một chút, sợ Tô Dạ cảm lạnh, cưng chiều sờ sờ hai má y, lại hoảng sợ phát hiện trên trán Tô Dạ đầy mồ hôi lạnh, Lục Tử Hiên sợ tới mức không kiềm được, nhanh gọi y "Tiểu Dạ xảy ra chuyện gì, Tiểu Dạ?"

Tô Dạ có chút mơ mơ màng màng, phun ra một chữ "Đau."

"Đau chỗ nào." Lục Tử Hiên nhanh sờ mặt y, không có phát sốt, sờ sờ bụng, tay y cũng không có bảo vệ bụng, vậy không phải bụng?

"Chân...bị rút gân ..." Tô Dạ nhớ khi mang thai Tô Hân, buổi tối cũng thường xuyên bị rút gân nhưng cũng là ở giai đoạn sau, không biết có phải lần này nhiều hơn một đứa con mà đến sớm hay không, sau này chắc sẽ càng vất vả hơn.

Lục Tử Hiên vội vàng đưa tay chuyển đến phía dưới giúp y xoa bóp, thẳng đến hân mày Tô Dạ dần dần không còn nhíu lại mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tô Dạ sau khi được xoa bóp cũng dần tỉnh.

"Còn có chỗ nào không thoải mái không?" Lục Tử Hiên lau mồ hôi trên trán Tô Dạ, ôn nhu hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro