Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10

Tôi không có tiết tự học buổi tối.

Buổi chiều tiết học vừa mới kết thúc tôi liền đi, gọi điện thoại kêu người đem đám côn đồ ngày hôm qua kia lại dạy cho một bài học, đặc biệt là phải chiếu cố cái tên miệng đê tiện buổi sáng kia.

Dặn dò mọi chuyện xong vừa định trở về tìm Lâu Tuân, kết quả quay đầu lại liền thấy cậu ấy đang từ trong trường học đi ra.

Đeo khẩu trang, áo khoác nỉ đội mũ, cúi đầu đi thật nhanh.

Lâu Tuân là người thích học như vậy, cậu ấy cũng không đi tự học buổi tối?

Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm bóng lưng cậu ấy vài giây, quay đầu lên xe của tài xế nhà mình.

Sau đó chỉ vào Lâu Tuân, dặn dò tài xế: "Đi theo cậu ấy."

Tài xế gật đầu khởi động xe.

Cuối cùng, xe dừng lại trước cửa câu lạc bộ Bạch Mã.

Tôi đương nhiên sẽ không vì vậy mà hoài nghi cậu ấy có sở thích kỳ cục gì.

Lấy tình trạng kinh tế hiện nay của cậu để nghĩ, Lâu Tuân đến nơi này, hơn phân nửa là tới kiếm tiền.

Đời trước gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đến lúc chết, đã có tài sản ròng rã mười tỷ cũng chỉ có thể để lại cho tôi.

Cậu ấy ở mặt kiếm tiền này, hiển nhiên là không học cũng biết, tự có cách riêng của mình.

Tôi vẫy tay, bảo tài xế rời đi trước, còn mình thì đi theo vào cửa câu lạc bộ.

Câu lạc bộ Bạch Mã năm 2013 trước đây không có sự yên tĩnh lịch sự của 10 năm sau.

Bên trong xa hoa trụy lạc, bóng người lay động, tiếng nhạc ầm ĩ làm người ta nhức đầu.

Chưa đi được hai bước, đã mất dấu Lâu.

Nhưng ngay tại chỗ này tôi lại gặp một người mà tôi có chết cũng không ngờ tới.

Cha ruột của tôi, Hạ Tùy Châu.

Ông đã qua tuổi bốn mươi, nhưng trên mặt vẫn không thể nhìn ra dấu vết của năm tháng.

Mặc một chiếc áo khoác màu đen, thân hình cao lớn lại phong độ.

Trong tay lắc ly rượu, trong lòng ôm một người con trai trẻ tuổi tướng mạo thanh tú.

Không biết người bên cạnh nói đùa hai câu gì đó, ông cười cười theo, sau đó liền nhấp ngụm rượu, dùng miệng đút cho người trong ngực.

Tiếng ồn ào cùng tiếng cười nổi lên bốn phía.

Hạ Tùy Chu hơi nén lại ý cười, giương mắt nhìn xung quanh nói:

"Được rồi, đừng lộn xộn nữa. Mấy người đừng hù cậu ấy."

Trong dạ dày một trận chao đảo điên cuồng, tôi giơ tay che ngực, trước mắt bắt đầu choáng váng.

Từ khi mà tôi có ý thức, số lần Hạ Tùy Châu về nhà chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ông ta luôn nói mình bề bộn nhiều việc.

Thì ra, nguyên nhân, chính là đang bận rộn những thứ này.

Tôi chợt nghĩ đến người mẹ vẫn điên điên khùng khùng sống trong viện dưỡng lão kia.

Tại sao bà lại hóa điên chứ......

Theo bản năng lùi về phía sau hai bước, lại vô tình đụng ngã ly rượu đặt trên khay trong tay người đứng phía sau.

Ly vỡ tan tành, rượu văng tung tóe, đám người xôn xao.

Trong đầu toàn là tiếng ong ong, cái gì cũng không nghe thấy.

Tôi vịn tường, khom lưng như không còn sức lực, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Có người giơ tay đỡ lấy vai tôi, lại dùng sức nắm cổ tay tôi.

Tôi mê mang ngước mắt, nhìn thấy Lâu Tuân đang quỳ gối trước mặt tôi.

Cậu ấy xoa xoa trán tôi, giọng nói hiếm khi có được vài phần sốt ruột: "Hạ Ngộ, làm sao vậy?"

Tôi nắm lấy tay Lâu, nhìn thoáng qua Hạ Tùy Chu.

May mắn nơi này nhiều người, ồn ào lại hỗn loạn, Hạ Tùy Chu không chú ý động tĩnh bên này.

Tôi cắn cắn môi dưới, ép buộc mình nở nụ cười với Lâu: "Không có việc gì, tôi lo lắng cho cậu, đi theo cậu tới đây. Đột nhiên đầu có chút choáng."

"Dẫn tôi ra ngoài được không?"

Lâu Tuân chắc cũng phát hiện điều không đúng, nhưng cũng không hỏi tới.

Chỉ gật đầu, nắm tay áo tôi, kéo tôi đi ra ngoài.

Đợi đến khi ra khỏi cửa lớn, cậu ấy dừng bước, quay đầu lại nhìn ta. Bỗng nhiên nói: "Hạ Ngộ, tôi tới nơi này, không có làm những chuyện không nên làm."

"......?"

Trong đầu tôi đều nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, nhất thời không kịp phản ứng Lâu Tuân đang nói cái gì.

Lâu Tuân tiếp tục nói: "Những người đến câu lạc bộ này không giàu thì quý, thậm chí còn có không ít nhân vật nổi tiếng. Cho nên MB (Money Boy: Trai bao) ở đây cũng muốn học chút kiến thức mới mẻ để làm khách vui lòng. Tôi... thỉnh thoảng đến dạy cho họ, kiếm chút tiền."

Giờ thì cũng hiểu cậu đang nói gì với tôi rồi.

Cậu ấy đây là, đang giải thích với tôi.

Giải thích lý do tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này sau khi tan học.

Tôi nhìn gương mặt tuấn mỹ quyến rũ dưới ánh đèn rực rỡ kia, có chút do dự, cuối cùng vẫn vươn tay ra.

Nhẹ nhàng ôm lấy cậu ấy.

Lâu Tuân hơi cứng người, nhưng tốt xấu gì cũng không đẩy tôi ra.

Vì thế tôi được voi đòi tiên, đem cằm đặt ở trên vai Lâu.

Tôi nói: "Tôi biết, Lâu Tuân."

"Vất vả cho cậu rồi."


"Bộ truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên ỨNG DỤNG FUNHUB/FUHU hoặc truy cập: tinyurl.com/fuhux. Mọi WEBSITE KHÁC đều là ĂN CẮP và GIẢ MẠO. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro