Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11

Hạ gia ở phía tây thành phố có một biệt thự độc lập.

Sau khi mẹ chuyển đến viện dưỡng lão, tôi vẫn sống một mình ở đó.

Trở về phòng cũng không dám bật đèn, trong đầu giống như chiếu phim, liên tiếp hiện lên bóng dáng Hạ Tùy Chu.

Tôi từng hỏi Hạ Tùy Châu vì sao chưa bao giờ đi thăm mẹ, khi đó ông ta nói:

"Không có gì để thăm cả, chỉ là bà ấy suy nghĩ quá nhiều không thoát ra được, đang sống như vậy mà lại tự đẩy chính mình vào ngõ cụt."

Nửa đêm mắt tôi vẫn mở to không ngủ, đứng lên lục lọi tìm thuốc ngủ, uống vài viên, miễn cưỡng ngủ.

Trong mơ lại gặp được Lâu Tuân kiếp trước.

Lúc đó mặc dù chúng tôi đã ở bên nhau, nhưng thật ra cũng rất ít khi gặp mặt, rất ít dành thời gian bên cạnh nhau.

Cậu ấy bận rộn giống như không muốn sống, liên tục một khoảng thời gian thật dài đều bôn ba khắp nơi bên ngoài, ba ngày ngủ bốn tiếng cũng là chuyện thường.

Trong mắt cậu ấy, công việc quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Chỉ có một ngoại lệ duy nhất.

Chỉ có lần tôi bị bệnh, cậu bỏ hết công việc, suốt đêm chạy về chăm sóc tôi.

Đó là một ngày làm việc bận rộn của cả hai chúng tôi.

Lâu Tuân đi công tác ở nơi khác.

Buổi sáng thức dậy tôi vẫn cảm thấy hơi đau đầu, nhưng phớt lờ đi không để tâm, kết quả còn chưa tới chạng vạng đã phát sốt cao.

Tôi buộc mình cố gắng chống đỡ xử lý công việc, bạn bè nhìn không nổi nữa, nói cho Lâu.

Lâu Tuân lập tức gọi điện thoại cho tôi.

Giọng cậu vẫn như thường, chỉ dặn dò tôi phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.

Tôi đáp một tiếng được, cúp điện thoại.

Ai cũng không nghĩ tới, buổi tối hôm đó công tác tạm thời còn chưa hoàn thành, tôi đã gặp được Lâu Tuân ở công ty.

Cậu ấy bận nửa chừng, vội vàng mua vé máy bay chạy về.

Lúc đến thì phong trần mệt mỏi,vẻ mặt tái nhợt khó có thể che giấu, dưới mắt một mảnh xanh đen.

Thấy tôi không nói hai lời, liền kéo tôi đi bệnh viện.

Nửa đêm tôi tỉnh dậy, mơ mơ màng màng chống mép giường bệnh viện ngồi dậy, thấy Lâu Tuân nhắm mắt ghé vào đầu giường tôi ngủ, liền khoác cho cậu ấy cái áo.

Động tác rất nhẹ, nhưng Lâu Tuân ngủ rất nông.

Lông mi cậu khẽ run lên, liền mở to mắt.

Trong lòng tôi thật sự rất là đau lòng cho cậu chạy tới chạy lui, nhưng lúc ấy tính cách lại vụng về, lời nói ra khỏi miệng cũng không dễ nghe cho lắm.

Tôi dừng một chút, mới nhìn Lâu Tuân nói: "Anh có bệnh phải không? Vài ngày nữa rồi về không phải cũng giống nhau sao, em có thể chết được à?"

Lâu Tuân nở nụ cười, đưa tay chạm trán tôi một cái.

"Em mới có bệnh ấy."

Một lát sau, cậu mới lại nhẹ nhàng kéo tay tôi, ngón tay nhiều lần vuốt ve lòng bàn tay tôi.

"Anh lo lắng cho em."

"Tai họa ngàn năm đó, Hạ Ngộ." Lâu Tuân nhỏ giọng nói: "Em không thể chết, em chết rồi anh phải làm sao bây giờ?"

Khi đó tôi thật sự không rõ Lâu Tuân đang bất an cái gì, ho khan vài tiếng, rút tay từ trong tay cậu ra.

"Anh mẹ nó quyền rủa em."

"Chỉ phát sốt, có thể đến mức chết à?"

Lâu Tuân nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Cậu ấy lại đè tôi nằm xuống, thay tôi sửa góc chăn, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Ngày hôm sau, cơn sốt của tôi gần như biến mất.

Lâu Tuân nhìn tôi uống thuốc xong, lấy điện thoại ra đặt vé máy bay.

Tôi hỏi cậu: "Đi đâu vậy?"

Lâu Tuâncũng không ngẩng lên: "Trở về làm việc."

Tôi nhíu nhíu mày, giọng điệu mềm mại, dùng bàn tay còn cắm kim tiêm chạm vào mu bàn tay cậu.

"Đừng đi, anh mệt đến nổi trên mặt cũng không còn chút máu nào, liên tục thêm hai ngày nữa có thể là anh nằm trên giường bệnh còn ác liệt hơn cả em đấy."

Lâu Tuân nửa câu cũng không nghe lọt, cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.

"Anh không đi làm sao được?"

"Không cần lo lắng cho anh, chăm sóc tốt bản thân là được, anh không sao."

Khi đó ngay cả cấp dưới của Lâu Tuân cũng nói, quản lý Lâu Tuân đây là muốn tiền không muốn mạng.

Bây giờ nghĩ lại, đại khái là bởi vì cậu ấy quá thiếu cảm giác an toàn, những thứ có thể níu kéo quá ít.

Như bác sĩ nói, Lâu Tuân đang dần mất liên lạc với thế giới này.

Mà tiền tài, là thứ trực tiếp nhất thực tế nhất mà cậu có thể nắm chắc.

Đáng tiếc càng về sau, liên hệ do tiền

bắt cầu này cũng đứt đoạn.

Lâu Tuân thích tiền như vậy, năm hai mươi tám tuổi cái gì cũng không mang theo, nói nhảy xuống biển là nhảy xuống biển.

Tất cả tiền và tài sản trên danh nghĩa cậu ấy, một xu cũng không động, tất cả đều để lại cho tôi.

Cậu ấy đã vứt bỏ mọi thứ cậu quan tâm, bao gồm cả tôi.


"Bộ truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên ỨNG DỤNG FUNHUB/FUHU hoặc truy cập: tinyurl.com/fuhux. Mọi WEBSITE KHÁC đều là ĂN CẮP và GIẢ MẠO. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro