1 . Vỏ bọc không hoàn hảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nề nếp , thực ra đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi . Bố tôi là cán bộ công chức , nói về mẹ tôi , thực ra tôi có tới hai người mẹ . Mẹ ruột đã bỏ bố tôi đi năm tôi tròn một tuổi , thứ duy nhất còn lại của mẹ là một tấm hình nhàu nát bị cắt làm đôi được bà ngoại giữ lại . Sau đó vì  muốn có người chắm sóc tôi và em trai nên bố tôi đã đi bước nữa . Mẹ kế của tôi là một giáo viên , bà ấy không thể có con và cũng chưa từng lập gia đình . Vì thế đó là lựa chọn phù hợp với bố tôi nhất . Có thể , ông hoàn toàn đúng khi đi bước nữa mà không chờ đợi mẹ tôi , ông cũng không cất công đi tìm .

   Mẹ tôi là một người đàn bà đẹp , theo những gì tôi hình dung được từ tấm ảnh cũ kỹ và những câu chuyện của bà ngoại . Đó là người phụ nữ có khuôn mặt nhỏ , sống mũi cao , nét duyên dáng in hằn lên tấm ảnh khiến tôi có cảm giác mẹ chắc chắn là một hoa khôi hiếm có khi ấy

Trước những năm 80 , bố tôi được cử đi Nga học , sau đó ông về nước và lấy mẹ tôi . Một đám cưới được tổ chức linh đình , tưởng trừng hạnh phúc nhưng không phải . Mẹ tôi đem lòng yêu một kỹ sư , nhưng gia đình ông bà ngoại tôi không ủng hộ vì khoảng cách địa lý quá xa , đó là lý do mà bà đã kể với tôi nhưng có người khác lại nói vì gia đình chú đó quá nghèo . Mẹ tôi đã phải khổ tâm gạt bỏ nước mắt , bỏ đi cả tình yêu để lấy một người mình không có tình cảm và sinh ra chúng tôi . Sau khi sinh tôi ra được một năm thì mẹ đã bỏ tôi lại để ra đi . Ai cũng trách mẹ tôi vì đã bỏ lại con cái mà đi , nhưng riêng tôi vẫn tin rằng mẹ tôi có nhiều lý do để làm như vậy

   Cho đến khi nhận thức rằng mình là đứa con bị bỏ rơi và phải sống với mẹ kế , tôi vẫn tôn thờ tình yêu của mẹ tôi như một câu chuyện tình đầy lãng mạn dù cho kết thúc chẳng hề có hậu . Những tháng nghỉ hè , tôi về quê ở Trùng Khánh chơi với bà ngoại một tuần , được ngủ trong căn phòng mà mẹ tôi đã từng ở được đọc những trang giấy mẹ viết , những lá thư của người đàn ông kia gửi cho mẹ . Tôi lại cảm giác rằng chính bố tôi là người đã cướp đi hạnh phúc của họ chứ không phải ai khác . Chẳng hiểu từ đâu tâm tư tôi lại mơ hồ rằng ông ấy đáng phải chịu một kết cục như vậy - những ý nghĩ ấy cứ len lỏi trong đầu tôi

  Sau khi mẹ đi bố tôi chuyển về đơn vị Yên Lam cũ công tác và kết hôn với mẹ kế . Không một ai biết được quá khứ của gia đình tôi . Bên ngoài là một gia đình rất hạnh phúc , vui vẻ nhưng thẳm sâu bên trong trái tim tôi chưa bao giờ hiểu được hạnh phúc là gì

   Bố tôi luôn lầm lũi và ít gần với tôi và em trai tôi . Quy tắc của ông ấy nếu chúng tôi làm sai chắc chắn sẽ dùng đến đòn doi để dạy bảo . Em trai tôi thừa hưởng điều này từ bố nên cũng rất lì lợm ít nói . Thằng bé chỉ cắm đầu vào học hành , dường như có một ý nghĩ giống tôi là một ngày nào đó sẽ thoát ra khỏi cái gia đình này , thoát khỏi bố tôi và những trận đòn đau , mẹ kế và những lời răn đe được tua đi tua lại in hằn trong trí nhớ

    Phải nhắc đến mẹ kế tôi bà ấy bị mắc bệnh nói nhiều và nói dai . Ngoài ra bà ta còn là một người mang chủ nghĩa tôn thờ bố tôi quá mức . Bà ấy rất sợ bố tôi , bà luôn sợ bố tôi nổi cáu , sợ món ăn nấu không hợp , sợ quần áo không là lượt , sợ bố tôi buồn phiền vì chúng tôi ,... Nói chung, bố tôi luôn luôn là duy nhất luôn luôn là số một đối với bà ấy

    Việc giáo dục tôi hoàn toàn phụ thuộc vào mẹ kế . Tôi vẫn phải gọi là " mẹ " thay vì " dì " như những bà mẹ kế khác   Bố tôi muốn như thế , ông muốn che giấu đi quá khứ của ông đã từng có một người vợ bỏ đi không ai biết đến . Những giáo dục bài bản được truyền đạt lại cho một thằng con trai đều được truyền đạt lại và tôi buộc phải tuân theo nếu như không muốn phải nhừ đòn . Tôi được học đi học lại những quy tắc và những kỹ năng cơ bản bất luận có thích hay không vì bố tôi chỉ định cho bà phải làm vậy . Nếu như không ông ấy sẽ dùng đến vũ lực

  Khi đến tuổi dậy thì , tôi lớn phổng phao cao hẳn lên và ra dáng một cậu thiếu niên , họ cảm thấy lo lắng nên bắt tôi học tối ngày và đưa đón cực kỳ đúng giờ . Sau bao nhiêu nỗ lực tôi trở thành một đứa con ngoan trò giỏi . Rồi cấp 3 trôi qua vẫn là những ngày tháng như thế , điện thoại của bạn bè tụ tập đều bị bố cấm tiệt . Tôi bước chân vào đại học với ngồi trường mà bao người mơ ước , bố mở ra cho tôi tương lai sáng lạng . Đôi khi tôi còn đặt ra một câu hỏi cực kì nực cười : " Học để làm gì ? " Tôi cũng chẳng biết tôi học để làm gì nữa . Học cho ông hay học cho tôi , tôi không biết nữa

   Nghĩ lại tôi cũng thấy thương mẹ kế , bởi sau bao nhiêu năm bước chân về nhà , phải nuôi nấng hai đứa con không phải của mình , giáo dục chúng mà không được đánh mắng , sao cho chúng phải ngoan vâng lời mà không mang tiếng là con chồng mẹ ghẻ . Nếu đặt tôi ở vị trí đó , chắc chắn tôi sẽ bỏ đi bởi lẽ sống với thực sự là một cực hình . Nhưng ít ra , vẫn phải cảm ơn bà vì nhờ bà mà bố tôi đã có một gia đình mà ông ấy mong muốn

    Sau nhiều năm được dạy dỗ bởi roi vọt , vẻ ngoài ngoan hiền được ngụy giấu đi bản chất bướng bỉnh và liều lĩnh , mọi đã có ánh nhìn về tôi là một con người chuẩn mực . Tôi là một thằng con trai ngoan ngoãn chăm chỉ và còn biết làm tất cả việc nhà một cách thành thạo . Học lực của tôi ở trường nhờ bố kèm cặp mà chưa bao giờ đứng dưới top ba . Thêm cả việc tôi thi đậu vào một ngôi trường danh giá top đầu cũng khiến ông vui mừng quá đỗi . Nhưng chẳng một ai quan tâm đến cảm xúc thật của tôi . Tôi chúa ghét bị kèm cặp sát sao nhưng rồi cũng phải cam chịu đơn giản đó là vì bố tôi nghĩ đó là trách nhiệm của bố mẹ . Tôi cũng chúa ghét việc phải tỏ ra là một người mẫu lí tưởng cho đám con nít anh em họ hàng nhìn vào . Tôi cũng phải luôn " làm  gương "  cho em trai tôi và phải nhường nhịn chỉ bảo em . Tôi cũng ghét mẹ kế với cái cách giả tạo yêu thương
 
     Tôi học được tất cả những điều " giả tạo " ấy từ gia đình mình , thản nhiên cam chịu , thản nhiên chấp nhận và cũng thản nhiên đấu tranh . Tôi lầm lũi và cố gắng né tránh va chạm để có được sự yên ổn tạm thời . Và đôi khi , trong những tháng ngày tuổi 20 , tôi tin rằng , tôi đang sống cho người khác chứ không phải cho mình
   
   Tôi đã sống những ngày tháng như thế , với nỗi đau sâu kín , với khát khao một gia đình thực sự
 
   Tôi đã sống như thế , với những yêu thương chẳng trọn vẹn và những vết thương dường như còn âm ỉ được ngụy tạo bằng vỏ bọc đẹp đẽ bên ngoài

    Tôi đã ước , có một ngày sẽ không còn bố tôi , những quy tắc của ông , những trận đòn đau , cả mẹ kế và những lời dăn đe dọa nạt của bà ta . Tôi nhất định sẽ sống cuộc sống cuộc solngs của riêng tôi mà không hề sợ hãi bất cứ ai , cũng không phải giữ thể diên cho ai . Tôi sẽ sống cuộc đời của mình và đi tìm mẹ

   Tôi đã ước , có một phép là để câu chuyện tình còn đang dang dở của mẹ sẽ không phải chìm ngập trong nước mắt , dù có thể không xuất hiện trên đời này tôi cũng sẽ cam lòng

--------------------------------------------------------
Lần đầu edit nên mn thông cảm !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bacchien