Part 21-22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21

"Chạy?" Thuỷ Vô Dương trừng lớn mắt, có vẻ dị thường không thể tin.

"Đúng vậy, nhị bảo chủ...... Hắn bởi vì chịu không được công tác nặng nề, cho nên bỏ trốn rồi." Thuý Vũ nhịn cười, đem tin tức mình nghe được từ đầu chí cuối nói cho Thuỷ Vô Dương.

"Tiểu tử này." Thuỷ Vô Dương có chút dở khóc dở cười, thật là phong cách làm việc của hắn nha, sợ phức tạp!

"Thế bảo chủ có nói như thế nào không?" Thuỷ Vô Dương thuận miệng hỏi một câu.

"Không, bảo chủ nói tuỳ nhị bảo chủ nháo đi, dù sao chờ trên người hắn không có tiền tự nhiên sẽ trở về."

"Ta đã biết." Nhịn cười, Thuỷ Vô Dương đã có thể tưởng tượng tới cảnh chờ Trần Kiêu sau khi trở về sẽ có bao nhiêu thảm, khẳng định sẽ bị Trần Cẩm hung hăng giáo huấn một chút.

"Bất quá nhị bảo chủ chạy, nơi này của chúng ta liền lạnh lùng hơn, bảo chủ gần đây cũng không đến, tiên sinh cùng bảo chủ cãi nhau sao?"

"Ngươi cảm thấy ta sẽ cùng Trần Cẩm cãi nhau sao?" Thuỷ Vô Dương cười hỏi lại.

"Sẽ không." Thuý Vũ không cần suy nghĩ liền trực giác hồi đáp.

"Kia không phải được."

"Thế bảo chủ vì sao không đến nha?" Thuý Vũ trăm tư không thể giải.

Ta cũng muốn biết vì sao nha. Bất đắc dĩ cười khổ, Thuỷ Vô Dương cũng không còn tâm tư tiếp tục đọc sách, ánh mắt nhìn về hướng cửa, thật hy vọng một giây tiếp theo, Trần Cẩm có thể đi vào, cho dù tâm tình hắn không tốt cũng không quan trọng, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn, Vô Dương liền cảm thấy thoả mãn.

Nhưng hết thảy chỉ là không tưởng nha, Vô Dương cúi đầu, trong mắt hiện lên cảm xúc bi thương, bắt đầu từ ngày kia, Trần Cẩm không thấy xuất hiện qua, Trần Cẩm, ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Ta rốt cuộc làm gì khiến ngươi không vui? Nói cho ta biết, ta nhất định sẽ sửa, van cầu ngươi không cần luôn như vậy, làm cho ta không thể nắm bắt a.

"A, Bạch Linh tiểu thư!"

Tiếng kinh hô của Thuý Vũ kéo Thuỷ Vô Dương ra khỏi trầm tư, ngẩng đầu, Thuỷ Vô Dương liền thấy nữ tử luôn làm cho trong lòng Mạc Trần Cẩm vướng bận.

Nhìn sắc mặt Bạch Linh tái nhợt, Thuỷ Vô Dương khe khẽ thở dài, bọn họ đang cùng vì một nam nhân mà thương tâm.

"Bạch cô nương đến có chuyện gì sao?" Lấy lại tinh thần dò hỏi, Thuỷ Vô Dương tự nhiên biết Bạch Linh sẽ không vô duyên vô cớ đến đây tìm y.

"Ta van cầu ngươi, van cầu ngươi rời đi Trần Cẩm đi." Vừa mở miệng, Bạch Linh liền lộ vẻ mặt thê lương thỉnh cầu.

"Bạch cô nương, mời ngươi bình tĩnh một chút, từ từ nói a." Bị nước mắt Bạch Linh biến thành có chút lúng túng, Thuỷ Vô Dương vội vàng khuyên giải.

"Ngươi có biết Trần Cẩm vì ngươi biến thành cái dạng gì hay không? Hắn trước kia không phải là người độc tài như vậy, nếu cứ tiếp tục như thế, hắn tuyệt đối sẽ đánh mất lòng người, ta không hy vọng hắn rơi xuống loại tình trạng này! Van cầu ngươi rời đi hắn đi!"

Nhắm mắt lại, Thuỷ Vô Dương cố nén tức giận.

Đến hiện tại, ngươi thế nhưng vẫn là người không hiểu Trần Cẩm nhất! Thuỷ Vô Dương vì Mạc Trần Cẩm cảm thấy bi thương, người hắn yêu nhất lại cùng người khác giống nhau hiểu lầm hắn! Bạch Linh cho tới bây giờ cũng không biết nội tâm Trần Cẩm có bao nhiêu đau xót!

Cái gì kêu độc tài? Nếu không phải các ngươi lần nữa thương tổn hắn, chống đối hắn, hắn sẽ bộc phát ra sao? Thuỷ Vô Dương rất muốn răn dạy Bạch Linh như vậy, nhưng vẫn luôn ôn hoà làm cho y không thể đối một nữ tử phát hoả, y đành phải nhịn xuống.

"Nếu Bạch cô nương ngươi đến bây giờ còn không thể thông cảm với Trần Cẩm, ta đây chỉ có thể nói, ta tuyệt đối sẽ không rời đi hắn, ta sẽ không làm cho hắn cô độc một mình đối mặt các ngươi thương tổn." Thuỷ Vô Dương lạnh lùng nói ra.

"Ta như thế nào lại làm thương tổn hắn?!" Bạch Linh bị chọc giận,"Ta đều là vì tốt cho Trần Cẩm! Ta sao có thể thương tổn hắn chứ, ta là người yêu hắn nhất trên thế giới này a!"

"Ngươi thật sự biết Trần Cẩm cần cái gì sao?" Ánh mắt lợi hại của Thuỷ Vô Dương đâm thẳng vào Bạch Linh,"Nếu ngươi không biết hắn vì sao lại bị thương tổn, thì đừng tự cho là yêu hắn, loại này yêu, rất nông cạn!"

"Ngươi, ngươi......" Bạch Linh kinh ngạc nâng ngón tay chỉ vào Thuỷ Vô Dương, không thể tin được Thuỷ Vô Dương luôn luôn ôn hoà có lễ thế nhưng lại dùng lời nói bén nhọn như thế đối đãi nàng, nhịn không được, Bạch Linh lớn tiếng khóc lên.

Lần này, đối mặt nước mắt của Bạch Linh, Thuỷ Vô Dương thờ ơ.

Thấy hai người huyên náo lớn như vậy, Thuý Vũ không biết làm sao nhìn Thuỷ Vô Dương lộ ra biểu tình lạnh lùng xa lạ, không rõ y vì cái gì phát hoả lớn như vậy.

"Ngươi đang làm cái gì?" Thanh âm hàm chứa tức giận của Mạc Trần Cẩm ở trong phòng đột nhiên vang lên.

Giương mắt nhìn Mạc Trần Cẩm vẻ mặt đầy lửa giận đang trừng mắt nhìn mình, Thuỷ Vô Dương biết ngay hắn hiểu lầm, vội vàng há mồm giải thích:"Trần Cẩm, ta không......"

"Ngươi không cần giải thích, ta đều thấy được." Mạc Trần Cẩm lạnh lùng nói, bước nhanh đi tới bên cạnh Bạch Linh, an ủi nàng.

Thấy như vậy một màn, Thuỷ Vô Dương ngây dại, cho đến khi Mạc Trần Cẩm đem Bạch Linh mang đến cách phòng, y còn không có lấy lại tinh thần.

Tại sao có thể như vậy? Tại sao ngươi lại không tin ta?! Thuỷ Vô Dương bi thương cúi đầu.

22

Vào lúc ban đêm, Mạc Trần Cẩm liền mang theo vẻ mặt lửa giận đi tới phòng Vô Dương.

"Tại sao ngươi lại cùng Linh nhi nói những lời đó?!" Mạc Trần Cẩm hướng về phía Thuỷ Vô Dương rống to.

"Nàng nói cái gì?" Thuỷ Vô Dương lãnh đạm hỏi lại, trái tim co rút đau đớn không thôi, thì ra hết thảy đều là ta tự mình suy diễn, cứ nghĩ đến ngươi đối ta có một ít thương tiếc, lại không nghĩ rằng trước mặt Bạch Linh là bé nhỏ không đáng kể như vậy, nàng đối với ngươi mà nói, quả nhiên vẫn là quan trọng nhất sao?

Rũ mắt, Thuỷ Vô Dương không biết chuyện mình vẫn kiên trì rốt cuộc là đúng hay sai, có nên buông tay hay không.

"Nàng nói cái gì chính ngươi trong lòng rõ ràng, không cần ta nói thêm nữa đi!" Mạc Trần Cẩm không phải không thấy bộ dáng thương tâm của Thuỷ Vô Dương, nhưng hắn lại lựa chọn cố ý xem nhẹ.

Tình một chữ, hắn không thể trêu vào, cho nên chỉ có thể trốn tránh, hắn không biết chính mình có yêu Thuỷ Vô Dương hay không, nhưng Mạc Trần Cẩm rõ ràng biết hiện tại Thuỷ Vô Dương đối hắn lực ảnh hưởng là càng lúc càng lớn, hắn không chiếm được yêu, vì phòng ngừa tương lai bị thương tổn, Mạc Trần Cẩm tình nguyện lựa chọn hiện tại thương tổn Thuỷ Vô Dương.

"Ngươi ngay cả tội danh cũng không nguyện ý nói cho ta biết, cũng đã định tội của ta rồi sao? Chẳng lẽ ta liền không đáng ngươi tin như vậy sao?" Thuỷ Vô Dương cười lạnh.

Này tính cái gì? Y kiên trì lâu như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Y hiểu Mạc Trần Cẩm, y muốn bảo hộ Mạc Trần Cẩm, nhưng kết quả là, Mạc Trần Cẩm lại không cần y nhiều chuyện, y chính là một tên ngốc, hết thảy đều là y tự mình đa tình.

"Chúng ta Đàn Ưng Bảo không cần loại người thích châm ngòi ly gián như ngươi, ngươi ngày mai liền rời đi cho ta." Mạc Trần Cẩm hung hăng nói.

"Ngươi bảo ta rời đi?!" Thuỷ Vô Dương nháy mắt trắng mặt.

"Bảo chủ, không cần a, nô tỳ có thể chứng minh, tiên sinh thật sự không nói gì quá đáng, hay làm chuyện gì quá phận, van cầu ngươi không cần đuổi tiên sinh đi a!" Thuý Vũ vừa thấy tình thế phát triển đến nghiêm trọng như vậy, lập tức quỳ xuống trước mặt Mạc Trần Cẩm, đau khổ cầu xin.

Trải qua một thời gian ở chung, Thuý Vũ biết Thuỷ Vô Dương là chủ nhân tốt, nếu có thể, nàng hy vọng có thể cả đời hầu hạ y.

"Chúng ta nói chuyện, một hạ nhân như ngươi có quyền gì xen vào." Mạc Trần Cẩm nổi giận nói.

"Thuý Vũ là hạ nhân của ta, mời ngươi không cần tuỳ tiện giáo huấn nàng!" Thuỷ Vô Dương ưỡn ngực, chắn trước mặt Thuý Vũ.

"Người của ngươi? Hừ, ngay cả ngươi cũng chỉ là nam sủng của ta, ngươi có tư cách gì có được người khác?" Mạc Trần Cẩm nhịn không được châm chọc, hắn chỉ là không thích thấy Thuỷ Vô Dương che chở người khác, hắn chán ghét y quan tâm người khác.

Quyền nắm chặt lại buông ra, Thuỷ Vô Dương lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn,"Ngươi xem ta là nam sủng sao?" Cho tới bây giờ, ngươi đều xem ta không tồn tại.

Trái tim mạnh run lên, Mạc Trần Cẩm quay đầu, không đành lòng lại nhìn bộ dáng thương tâm của Thuỷ Vô Dương.

"Bảo chủ, nếu ngài thật sự muốn đuổi tiên sinh đi, xin cho nô tỳ được đi theo."

"Đi ra ngoài." Mạc Trần Cẩm chỉ ngón tay ra trước cửa quát.

"Bảo chủ!"

"Ngươi đi ra ngoài cho ta!"

"Thuý Vũ, chúng ta đi." Thuỷ Vô Dương kéo Thuý Vũ quỳ trên mặt đất, xoay người đi về phía cửa, ai ngờ, vừa mới đi vài bước, đã bị Mạc Trần Cẩm một phen giữ chặt.

"Ta không gọi ngươi đi."

"Không, trước đó ngươi đã bảo ta đi rồi." Thuỷ Vô Dương ngay cả đầu cũng không quay lại.

Tức giận siết các ngón tay đang bắt lấy cánh tay Thuỷ Vô Dương, Mạc Trần Cẩm biết Thuỷ Vô Dương nói không sai, hắn thật là gọi y đi, nhưng tại sao khi Thuỷ Vô Dương thật sự xoay người rời đi, hắn lại hoảng hốt không đành lòng như vậy?

Nếu y đi rồi, vậy thật sự không còn người quan tâm mình; nếu y đi rồi, sẽ không còn người yêu mình nữa, Mạc Trần Cẩm bối rối, mười mấy năm bị người khác dùng thái độ dị thường đối đãi, cuộc sống lạnh lùng làm hắn quá sợ, thật vất vả, có người vươn bàn tay ấm áp, hắn thật sự có thể cự tuyệt sao?

Đáp án là không thể.

Cho nên tay Mạc Trần Cẩm dùng một chút lực, đem Thuỷ Vô Dương kéo vào trong lòng chính mình,"Thuý Vũ, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Ngây người nhìn Thuỷ Vô Dương cùng Mạc Trần Cẩm, Thuý Vũ không biết chính mình có nên đi hay không, nhưng khi nàng thấy trong mắt Mạc Trần Cẩm đã dần dần bình ổn lửa giận, ngoan ngoãn ra khỏi phòng, cũng vì bọn họ đóng cửa lại, làm cho hai người hảo hảo nói chuyện.

"Thỉnh buông ra, Mạc bảo chủ." Thuỷ Vô Dương như trước cố chấp không chịu quay đầu nhìn Mạc Trần Cẩm, dùng thái độ lạnh lùng, xưng hô mới lạ phân biệt ranh giới giữa hai người.

"Thuỷ Vô Dương!" Mạc Trần Cẩm nghiến răng nghiến lợi kêu lên,"Nếu ngươi còn làm cho ta nghe được một câu xưng hô Mạc bảo chủ này nữa, ngươi liền xong rồi."

"Xong rồi?" Thuỷ Vô Dương rốt cục quay đầu nhìn về phía Mạc Trần Cẩm, trên mặt lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu hỏi lại,"Như thế nào xong rồi?"

Đôi môi hồng bĩu lên, trong ánh mắt luôn luôn ôn hoà để lộ ra khiêu khích, Thuỷ Vô Dương diễm lệ như vậy làm cho người ta không dám nhìn thẳng, Mạc Trần Cẩm cảm giác yết hầu có chút khô khan.

Thuỷ Vô Dương hương vị có bao nhiêu tốt đẹp, hắn đến nay đều không thể quên, cái gọi là một mồi lửa có thể cháy lan ra đồng cỏ, ý niệm tà ác trong đầu vừa xuất hiện, một chút lý trí còn sót lại trong Mạc Trần Cẩm là không thể ức chế.

"Như thế nào? Không phản đối?" Thuỷ Vô Dương không có phát hiện ý tưởng của Mạc Trần Cẩm, tiếp tục không sợ chết khiêu khích.

"Chính là như vậy xong rồi!" Dứt lời, Mạc Trần Cẩm hung hăng hôn lên môi Thuỷ Vô Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro