Part 23-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


23



Kinh ngạc trừng lớn mắt, Thuỷ Vô Dương quả thực không thể tin Mạc Trần Cẩm thế nhưng lại chủ động hôn y.

"Ngươi đã muốn làm nam sủng, ta đây liền như ngươi mong muốn!" Dứt lời, Mạc Trần Cẩm đem Thuỷ Vô Dương ôm đến trên giường.

Cho đến khi thân thể cảm giác được chiếc giường cứng rắn, Thuỷ Vô Dương mới từ trong ngỡ ngàng lấy lại tinh thần, nhưng chuyện phát sinh kế tiếp lại hoàn toàn vượt qua phạm vi đoán trước của Thuỷ Vô Dương.

Chỉ hai ba cái, quần áo trên người Thuỷ Vô Dương đã bị cởi bỏ, toàn thân thoạt nhìn giống như chú dê con chờ bị giết vậy.

"Trần, Trần Cẩm, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?" Thuỷ Vô Dương vội vàng ngăn trở động tác tiếp theo của Mạc Trần Cẩm.

"Lần này ta không uống rượu, đương nhiên biết mình đang làm cái gì." Mạc Trần Cẩm một chút cũng không đem sự chống cự mỏng manh của Thuỷ Vô Dương đặt vào trong mắt, tiếp tục xâm lược.

"Vậy tại sao ngươi còn muốn làm như vậy a?" Thuỷ Vô Dương quả thực muốn hét lên.

Mới ngắn ngủn vài giây, thái độ của Mạc Trần Cẩm sao lại thay đổi nhanh đến như thế?!

"Ta muốn cùng ngươi giao hoan, liền đơn giản như vậy." Trên mặt Mạc Trần Cẩm lộ ra nụ cười có chút nguy hiểm, nhưng mang theo lực hấp dẫn trí mạng, lý trí trong Thuỷ Vô Dương nháy mắt bay đi, liền mặc Mạc Trần Cẩm muốn làm gì thì làm.

Thấy Thuỷ Vô Dương cuối cùng không phản kháng, Mạc Trần Cẩm cố gắng nhớ lại quá trình lần giao hoan trước, chần chờ một chút, cúi đầu hôn lên môi Thuỷ Vô Dương, môi Thuỷ Vô Dương mềm mại đến khó tin, làm cho Mạc Trần Cẩm lưu luyến không thôi, nhẹ nhàng cắn một chút, Thuỷ Vô Dương đại khái là ăn đau, bản năng mở ra miệng, đầu lưỡi Mạc Trần Cẩm liền thừa dịp lẻn vào, ở trong miệng Thuỷ Vô Dương tận tình đảo quanh, cho đến khi hai người đều sắp không thể hô hấp, mới buông lỏng ra.

Mờ mịt nhìn trần nhà, Thuỷ Vô Dương kịch liệt thở phì phò, đầu óc luôn luôn trí tuệ đã hoàn toàn không thể nghĩ ra Mạc Trần Cẩm rốt cuộc suy nghĩ cái gì, rõ ràng lúc trước không khát vọng thân thể y a.

Nhưng Mạc Trần Cẩm cũng không cho Thuỷ Vô Dương thất thần bao lâu, cảm giác đầu vú bên trái bị người ngậm ở trong miệng mút vào, Thuỷ Vô Dương lập tức hé môi, tiếng rên rỉ ngọt liệm liền từ trong miệng nhẹ nhàng truyền ra, mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng, thuỳ hạ mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Mạc Trần Cẩm.

"Mẫn cảm như vậy?" Tà tà cười, Mạc Trần Cẩm ngược lại ngậm lấy một đầu vú khác, cho đến khi cả hai đầu vú đều trở nên đỏ bừng đứng thẳng, hắn mới vừa lòng buông lỏng miệng ra.

Cắn môi, Thuỷ Vô Dương tức giận, đột nhiên vươn tay bắt lấy mặt nạ trên mặt Mạc Trần Cẩm, thân thể Mạc Trần Cẩm lập tức cứng lại.

"Ta chán ghét nhìn không thấy mặt của ngươi." Nói như vậy, Thuỷ Vô Dương liền chồm nửa thân thể lên hôn lấy nửa bên mặt bị huỷ của Mạc Trần Cẩm.

Toàn thân vô cùng căng thẳng, con ngươi đen của Mạc Trần Cẩm nhìn chằm chằm vào Thuỷ Vô Dương, hắn cảm giác hoả diễm trong cơ thể bị châm hoàn toàn.

Thuỷ Vô Dương ơi Thuỷ Vô Dương, tại sao ngươi luôn có thể đâm thẳng vào nơi yếu ớt nhất trong lòng ta chứ?

Không có ôn nhu, Mạc Trần Cẩm có chút thô lỗ cắn cắn khuôn ngực trắng nõn của Thuỷ Vô Dương, ở mặt trên lưu lại nhiều điểm ứ ngân.

"Đau." Thuỷ Vô Dương nhẹ nhàng nhăn lại mi, kháng nghị nói.

Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đang ẩn chứa hơi nước của Thuỷ Vô Dương, Mạc Trần Cẩm thật to thở dài, lại mềm lòng, vươn tay an ủi dục vọng của Thuỷ Vô Dương.

Dục vọng không ngừng tăng cao, Thuỷ Vô Dương không tự giác vặn vẹo thắt lưng, thân thể tràn đầy căng thẳng, không đến hai ba cái liền bắn tinh, nằm ở trên giường thở dốc, tuy rằng chiếm được giải phóng, nhưng một loại cảm giác trống rỗng khác lại từ chỗ sâu trong thân thể chậm rãi hiện lên, Thuỷ Vô Dương cảm thấy vô cùng khó chịu, theo bản năng ở trên người Mạc Trần Cẩm ma sát, giống như đang khát cầu cái gì đó.

Lòng bàn tay dính đầy tinh dịch, Mạc Trần Cẩm vươn ngón tay vào hậu đình Thuỷ Vô Dương, tuy rằng vừa mới bắt đầu đã bị bài xích, nhưng dưới sự kiên nhẫn khai phá của hắn, toàn bộ ngón tay đã vào sâu trong cơ thể Thuỷ Vô Dương.

Chuyển động ngón tay, Thuỷ Vô Dương liền rên rỉ lên,"A....... Tiếp, tiếp tục...... A......"

"Như ngươi mong muốn." Gợi lên khoé môi, Mạc Trần Cẩm rất nhanh liền cho vào ngón tay thứ hai, chậm rãi, hắn có thể cảm giác được trong cơ thể Thuỷ Vô Dương bắt đầu trở nên mềm mại mà ấm áp, nội vách tường tham lam mút vào hai ngón tay của mình, cho nên khi ngón tay thứ ba vói vào, đã muốn dị thường thoải mái.

"Ta muốn đi vào." Rút ra ba ngón tay, Mạc Trần Cẩm vừa nói xong, liền một cái động thân tiến nhập vào thân thể Thuỷ Vô Dương.

"A a a......" Thân thể được cảm giác phong phú lấp đầy làm cho Thuỷ Vô Dương phát ra tiếng kêu thoả mãn, gắt gao leo lên trên người Mạc Trần Cẩm, chân Thuỷ Vô Dương bị Mạc Trần Cẩm lạp cao tới bả vai, toàn bộ hậu đình không hề ngăn cản hiện ra ở trước mắt Mạc Trần Cẩm.

Nhìn phân thân của mình mỗi một lần ra vào, phấn hồng mị thịt đều gắt gao bao lấy nó, Mạc Trần Cẩm cảm thấy dục vọng của mình lại càng thêm lớn, không có lý trí gì, hiện tại hai người thuần tuý chỉ có bản năng dã thú, không ngừng dây dưa, khát vọng thân thể đối phương.

Trong phòng không ngừng vang lên tiếng rên rỉ dễ nghe của Thuỷ Vô Dương cùng tiếng hô hấp ồ ồ của Mạc Trần Cẩm, trên giường chỉ có hai thân thể trần trụi ôm siết ấy nhau, tuy hai mà một.

Đèn đuốc lay động, cho đến tắt.

***********

Khi Thuỷ Vô Dương tỉnh lại, bên cạnh đã không còn thân ảnh Mạc Trần Cẩm, cảm thụ phần giường lạnh lẽo, trong lòng dâng lên một tia mất mát, khe khẽ thở dài, Thuỷ Vô Dương đứng dậy mặc y phục, cũng không nghĩ quần áo mới vừa mặc một nửa, có một người vọt vào phòng, ngẩng đầu vừa thấy, nhất thời sợ ngây người.

"Khoá, Khoá Ái?" Nghi hoặc kêu to, Thuỷ Vô Dương đang hoài nghi chính mình có phải hoa mắt hay không, bằng không sao có thể nhìn thấy đứa nhỏ vốn nên biến mất không thấy này.

"Vô Dương, ta rất nhớ ngươi." Cho đến khi tiếp được đứa nhỏ nhào vào trong lòng mình, Thuỷ Vô Dương mới hoàn toàn hiểu được này không phải nằm mơ.

"Sao ngươi lại đến nơi này?" Thuỷ Vô Dương nhẹ nhàng vuốt ve tóc Khoá Ái, vì chính mình có thể lại nhìn thấy Khoá Ái mà cảm thấy vui mừng, nghiêm túc mà nói, Khoá Ái giống như con của y, là một tay y nuôi lớn, nay nhìn bộ dáng hắn cũng khá tốt, trong lòng cũng yên tâm một ít.

"Là Dạ Hạo Địch mang ta đến." Thanh âm Khoá Ái nghe có chút rầu rĩ.

Nghiệt duyên a. Trong lòng Thuỷ Vô Dương thở dài, đảo một vòng luẩn quẩn lớn như vậy, Khoá Ái vẫn rơi vào trong tay Dạ Hạo Địch sao? Hai người này xem ra cả đời cũng là dây dưa không rõ nha.

Nhìn Khoá Ái, Thuỷ Vô Dương lại nghĩ đến tình cảnh giữa mình cùng Mạc Trần Cẩm, biểu tình không khỏi tối sầm lại.

"Vô Dương, sao ngươi lại biến thành như vậy?"

Nghe Khoá Ái chất vấn, Thuỷ Vô Dương thế này mới chợt nhớ chính mình cũng chưa mặc xong quần áo, dấu vết lưu lại đêm qua toàn bộ bị Khoá Yêu xem ở trong mắt, nhất thời mặt trở nên đỏ bừng, vội vàng kéo lại quần áo cho ngay ngắn.

Xấu hổ hồi đáp:"Chuyện gì đều không có." Y không hy vọng đứa nhỏ này thay y lo lắng, tuy rằng lúc mới bị đưa đến trên tay Mạc Trần Cẩm, chính mình là có chút không thoải mái, nhưng nay chính mình cũng là cam tâm tình nguyện.

"Ngươi gạt người! Vết thương trên người ngươi tại sao mà có? Ta không phải đứa trẻ cái gì cũng đều không biết!" Khoá Ái bén nhọn chỉ vào dấu vết trên người Thuỷ Vô Dương đặt câu hỏi, trong mắt có tràn đầy thống khổ, là hắn hại Vô Dương.

"Này không phải lỗi của ngươi, Khoá Yêu." Thuỷ Vô Dương đau lòng ôm Khoá Ái, ôn nhu an ủi,"Này hết thảy đều là ta nguyện ý, ta yêu Trần Cẩm, ta hy vọng ở lại bên cạnh hắn."

"Cái gì, cái gì???" Khoá Ái lần này thật sự giật mình nói không ra lời.

"Ngươi đừng hỏi nhiều, còn ngươi thì sao, mấy ngày này rốt cuộc thế nào?" Thuỷ Vô Dương dời đi đề tài, y rõ ràng chính mình đang làm những gì.

Thở dài, Khoá Ái cũng liền trả lời câu hỏi của Thuỷ Vô Dương.

Dụng tâm nghe Khoá Ái nói xong chuyện mình trải qua, trong mắt Thuỷ Vô Dương tràn đầy ý cười ôn nhu.

Khoá Ái trưởng thành rồi.

Nhưng đồng thời, y cũng đã nhận ra nội tâm Khoá Ái phiền não, xem ra trải qua thời gian dài như vậy, Dạ Hạo Địch rốt cục nhận rõ tình cảm của mình rồi, cũng quyết định hành động, thế còn Khoá Ái thì sao? Hắn rốt cuộc muốn thế nào? Thuỷ Vô Dương rất muốn hỏi, nhưng vẫn không có hỏi ra miệng, dù sao chuyện tình cảm, người khác là không thể nói thêm cái gì, hiện tại chỉ hy vọng tự bản thân Khoá Ái có thể nghĩ thông suốt.

Nghĩ vậy, ánh mắt Thuỷ Vô Dương không khỏi ám ám, y cùng Mạc Trần Cẩm nên đi con đường như thế nào? Trần Cẩm rốt cuộc đem y trở thành cái gì? Tâm tư Thuỷ Vô Dương lại rối loạn, từ sau khi yêu thích Mạc Trần Cẩm, ý nghĩ bình tĩnh của y căn bản là không có tác dụng gì, cảm xúc của y đều tuỳ thuộc vào tâm tình của Mạc Trần Cẩm mà thay đổi, tuy rằng biết như vậy là rất yếu đuối, nhưng tình cảm dù sao không thuộc sự quản lý của lý trí, y cũng chỉ có thể tiếp tục như vậy, yên lặng hy vọng tình cảm của y sẽ được đáp lại một ngày.

24

Giúp Dạ Hạo Địch, kỳ thật nguyên nhân lớn nhất là Thuỷ Vô Dương có thể thật sâu cảm nhận được tâm tình lúc này của Dạ Hạo Địch, trải qua thời gian dài chia lìa như vậy, nam nhân kiêu ngạo như Dạ Hạo Địch rốt cục đã thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình, hơn nữa Thuỷ Vô Dương cũng nhìn ra Khoá Ái đối Dạ Hạo Địch cũng có tình ý, cho nên mới trợ giúp một chút.

Tuy rằng trong đó có một nguyên nhân nhỏ là y muốn nhìn Dạ Hạo Địch sầu khổ một chút, chỉ tiếc trời cao đối nam nhân này quá ưu ái, đến cuối cùng Khoá Ái vẫn không có trừng phạt gì gã, nhưng lúc "dạy" cho Dạ Hạo Địch một bài học, hình như y đã quên nam nhân này có bao nhiêu keo kiệt.

Cho nên khi Dạ Hạo Địch đưa ra biện pháp có thể trị hết nửa mặt bị huỷ của Mạc Trần Cẩm làm điều kiện trao đổi, y phải trải qua sự lựa chọn gian nan, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý, đồng ý rời đi, cho dù phải một thời gian rất dài không thể gặp Trần Cẩm, nhưng chỉ cần nghĩ đến có thể làm cho Trần Cẩm khôi phục bộ dáng ban đầu, Thuỷ Vô Dương cũng có thể nhẫn nại.

Nhưng Thuỷ Vô Dương lại không nghĩ tới Mạc Trần Cẩm thế nhưng lại sảng khoái đáp ứng làm cho y rời đi như vậy, không thể phủ nhận, khi thấy Mạc Trần Cẩm không chút do dự gật đầu, trái tim Thuỷ Vô Dương đau nhói, chỉ vì không muốn làm cho Khoá Ái lo lắng, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng cười vui.

"Tiên sinh, ngày mai ngài rời đi có thể mang Thuý Vũ đi cùng hay không?" Đi theo Thuỷ Vô Dương trở lại phòng, Thuý Vũ liền khẩn cầu.

"Nha đầu ngốc, ta là đi học y, cũng không phải là đi làm thiếu gia, ngươi đi theo, không tốt lắm đâu, hơn nữa, Ám Dạ Cung cũng có hạ nhân hầu hạ." Thuỷ Vô Dương tuy rằng rất vui với tâm ý của Thuý Vũ, nhưng vẫn là cự tuyệt.

"Nhưng ta sợ tiên sinh không thói quen bọn họ hầu hạ." Thuý Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Được rồi được rồi, nếu Trần Cẩm đồng ý, ta liền mang ngươi đi." Thuỷ Vô Dương thuận miệng ứng một câu, cũng không ngờ lời này vừa vặn bị Mạc Trần Cẩm đi vào phòng nghe thấy.

"Ngươi một mình rời đi, vẫn là mang theo Thuý Vũ tốt hơn."

Kinh ngạc trừng mắt nhìn, Thuỷ Vô Dương không thể đem Mạc Trần Cẩm lạnh lùng vừa rồi ở đại sảnh cùng người gần như ôn nhu lúc này liên hệ cùng nhau, bất đắc dĩ cười khổ, Thuỷ Vô Dương biết y thật là bị Trần Cẩm chặt chẽ chộp vào trong lòng bàn tay, làm sao cũng trốn không thoát, chỉ cần một chút ôn nhu, chính mình lúc trước cường ngạnh phòng bị có thể toàn bộ tan rã.

"Cám ơn bảo chủ." Thuý Vũ vui mừng nói.

"Ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng." Đóng cửa lại, Thuý Vũ đã muốn bắt đầu tính toán ngày mai phải mang theo cái gì để lên đường.

Chờ sau khi Thuý Vũ rời đi, trong phòng một lần nữa quay về trầm mặc, Thuỷ Vô Dương ngồi ở bên giường, cúi mặt không nghĩ mở miệng, Mạc Trần Cẩm khe khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Thuỷ Vô Dương, mở miệng nói:"Tức giận vì thái độ vừa rồi của ta?"

"Không có." Thản nhiên đáp lại.

Mím môi, Mạc Trần Cẩm đối thái độ ôn hoà của Thuỷ Vô Dương có chút phiền não, kỳ thật khi hắn đồng ý cho Vô Dương rời đi, trong lòng cũng đấu tranh dữ dội, cuối cùng mới đồng ý, mà sở dĩ đồng ý, trong đó nguyên nhân lớn nhất là bởi vì hắn muốn thử xem cùng Vô Dương tách ra một đoạn thời gian, tình cảm hắn đối với y vẫn còn như trước hay không, Mạc Trần Cẩm cần thời gian để xác định, tình yêu đối Thuỷ Vô Dương tới quá nhanh, nhanh đến độ làm cho hắn trở tay không kịp, nhanh đến làm cho hắn không biết đây là có phải là yêu hay không.

Nhưng những lời này hắn không có khả năng mở miệng nói với Thuỷ Vô Dương , bởi vì đến nay, Mạc Trần Cẩm chính là một người sống nội tại cá biệt như vậy.

"Nếu Trần Cẩm ngươi không có việc gì nữa, có thể rời đi trước hay không, ta cần sớm một chút nghỉ ngơi, sáng mai còn phải lên đường." Thuỷ Vô Dương không khách khí đuổi người.

"Không muốn."

Kinh ngạc nhìn Mạc Trần Cẩm cáu kỉnh giống như tiểu hài tử, Thuỷ Vô Dương còn đang hoài nghi vừa rồi có phải y nghe lầm hay không, sao trong giọng nói Mạc Trần Cẩm lại mang theo một chút...... tuỳ hứng?

"Ta là nói không muốn rời đi, ta muốn ở lại nơi này của ngươi." Bị thái độ lạnh lùng của Thuỷ Vô Dương chọc giận, Mạc Trần Cẩm trở nên ương ngạnh, hôm nay là một buổi tối cuối cùng, chỉ cần nghĩ đến phải một thời gian thật dài không thấy được Vô Dương, Mạc Trần Cẩm liền càng không thể buông tha cho buổi tối này.

"Trần Cẩm?" Thuỷ Vô Dương không biết nên nói cái gì mới tốt, Trần Cẩm bốc đồng cho tới bây giờ y cũng chưa ứng phó qua.

Nhìn bộ dáng Thuỷ Vô Dương có chút lúng túng, Mạc Trần Cẩm nở nụ cười, sau đó áp đến trên người y, hôn lên môi y.

"Ta nghĩ muốn ngươi." Hôm nay, khiến cho hắn tuỳ hứng một lần, chân thật biểu đạt ra ý tưởng bản thân đi.

Thẳng tắp nhìn chằm chằm Mạc Trần Cẩm, Thuỷ Vô Dương hiển nhiên đã bị kích thích không nhỏ, sau một lúc lâu, y mới thở dài, nhắm mắt lại ngầm đồng ý Mạc Trần Cẩm hành động.

Vui vẻ nở nụ cười, Mạc Trần Cẩm cởi bỏ quần áo trên người Thuỷ Vô Dương.

Kết quả ngày hôm sau, bởi vì tối hôm qua tác cầu quá độ, Thuỷ Vô Dương đừng nói cưỡi ngựa, liền ngay cả đi bộ cũng thành vấn đề, cả người hỗn loạn chỉ muốn ngủ, hoàn hảo Mạc Trần Cẩm săn sóc phái lượng xe ngựa đến, ngồi trên xe ngựa, khi Thuỷ Vô Dương thấy ánh mắt bỡn cợt của Khoá Ái, đơn giản nhắm mắt lại ngủ bù, nhưng mặt không khỏi ửng đỏ lên.

Trần Cẩm này ngu ngốc!

Nhìn theo đoàn người Dạ Hạo Địch rời đi, trong ánh mắt Mạc Trần Cẩm có ôn nhu mà ngay cả chính hắn cũng không có phát giác.

Hy vọng lần sau khi ngươi trở về, ta có thể hướng ngươi thẳng thắn bày tỏ tình cảm của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro