Part 27-28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27

Một chiếc xe ngựa đang chạy trên quan đạo yên tĩnh, ở hai bên còn có bốn hộ vệ cưỡi ngựa đi theo, bọn họ là người mà Dạ Hạo Địch phái đi hộ tống Thuỷ Vô Dương về Đàn Ưng Bảo.

Bên trong xe ngựa, Thuỷ Vô Dương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thân thể y đã không còn tốt như trước, luôn cảm thấy mệt mỏi, quả nhiên là già đi sao? Chỉ cần nghĩ như vậy, Thuỷ Vô Dương đều nhịn không được nở nụ cười.

"Tiên sinh? Ngươi đang cười cái gì vậy?" Thuý Vũ vẻ mặt không hiểu nhìn Thuỷ Vô Dương.

"Không có gì, chỉ là nghĩ tới chuyện thú vị thôi." Thuỷ Vô Dương mở mắt ra, lôi kéo tấm thảm ở trên người, cười nói,"Thuý Vũ, ngươi có cảm thấy ta là già đi rồi không?"

Thuý Vũ kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn Thuỷ Vô Dương, hét lớn:"Tiên sinh, ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì nha? Người nhìn một chút cũng không già."

"Chỉ tuỳ tiện hỏi vậy thôi." Thuỷ Vô Dương cười khẽ, đột nhiên cảm thấy trêu tiểu nha đầu này xác thực rất thú vị.

Thuý Vũ nhìn Thuỷ Vô Dương vươn tay đem mấy sợi tóc bị gió thổi vén đến sau vành tai, bất giác ngây người, sao chỉ một động tác đơn thuần như thế, được Thuỷ Vô Dương làm ra cũng là động lòng người đến vậy chứ?

"Sắp chảy nước miếng rồi kìa."

Thanh âm giễu cợt của Thuỷ Vô Dương làm Thuý Vũ tỉnh lại, xấu hổ đến nàng vẻ mặt đỏ bừng, thầm oán kêu lên:"Tiên sinh thật đáng ghét!"

"Được rồi được rồi, không chọc ngươi nữa, dù sao cũng không có việc gì, ngươi cũng nghỉ ngơi trong chốc lát đi." Dứt lời, Thuỷ Vô Dương liền chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng đột nhiên y mở bừng mắt, giở lên mành xe ngựa, Thuỷ Vô Dương nhìn về phía xa, lộ ra biểu tình có chút đăm chiêu.

"Thuỷ tiên sinh, có chuyện gì sao?" Trong đó một hộ vệ nghi hoặc hỏi.

"Phải cẩn thận." Thuỷ Vô Dương rất ít khi thu liễm nụ cười, nói.

"Cái gì......?" Hộ vệ còn chưa hỏi hết câu, hai bên quan đạo đột nhiên nhảy ra vài tên hắc y nhân, bốn người cũng lập tức hiểu được ý của Thuỷ Vô Dương, đều rút đao bên hông ra chuẩn bị ứng phó địch nhân.

Hắc y nhân đi đầu hướng mấy người khác ra hiệu bằng mắt, lập tức mấy người kia liền xông lên cuốn lấy bốn hộ vệ, mà hắc y nhân đi đầu tấn công về phía Thuỷ Vô Dương trong xe ngựa.

"Tiên sinh!" Vừa thấy mục tiêu của đối phương là Thuỷ Vô Dương, Thuý Vũ kêu lớn, muốn che ở trước mặt Thuỷ Vô Dương, lại bị Thuỷ Vô Dương ngăn ở phía sau.

Hắc y nhân thấy Thuỷ Vô Dương không nhúc nhích ngồi ở trong xe ngựa, nghĩ đến y bị doạ sợ choáng váng, không khỏi lộ ra ánh mắt cười nhạo, thả lỏng cảnh giác.

Chính là hiện tại! Trong mắt Thuỷ Vô Dương hiện lên một tia tinh quang, những người khác cũng chưa thấy rõ ràng động tác của y, hắc y nhân tập kích liền bị đâm trúng chỗ hiểm.

Thuỷ Vô Dương nhảy ra xe ngựa, tay cầm một trường kiếm, trên mặt tươi cười như trước ôn hoà có lễ.

"Có thể nói cho ta biết, là ai muốn giết ta không?"

Vài hắc y nhân khác bị tình huống này làm cho kinh sợ, bọn họ nhận đến tin tức nói Thuỷ Vô Dương là thư sinh tay trói gà không chặt, sao nay đột nhiên biến hoá nhanh chóng, biến thành một cao thủ như vậy?

Hai mặt nhìn nhau, hắc y nhân đều chuẩn bị chạy trốn.

"Muốn chạy?" Thuỷ Vô Dương gợi lên khoé môi cười lạnh,"Giết cho ta, chỉ cần lưu lại một người sống là được."

Bốn hộ vệ vừa nghe Thuỷ Vô Dương hạ lệnh, liền hạ sát thủ, trong lúc nhất thời tình thế lập tức xoay chuyển, thấy Thuỷ Vô Dương khoanh tay đứng ở trước xe ngựa nhìn tình cảnh tàn khốc này, Thuý Vũ đột nhiên cảm thấy y thật xa lạ.

Thấy thật sự trốn không thoát, hắc y nhân đều cắn độc dược giấu ở răng, lập tức độc phát mà chết, mau đến làm cho người ta không kịp ngăn cản.

"Tiên sinh, là chúng ta sơ ý." Hộ vệ đứng đầu quỳ một gối xuống đất hướng Thuỷ Vô Dương thỉnh tội.

"Quên đi." Phất ống tay áo, Thuỷ Vô Dương cũng không nói thêm gì, liền lên xe ngựa,"Chúng ta tiếp tục đi đường của chúng ta là được."

"Vâng!" Tiểu nhạc đệm qua đi, mấy người lại lên đường.

Một lần nữa thanh trường kiếm biến thành đai lưng thúc ở bên hông, Thuỷ Vô Dương vừa nhấc đầu, liền thấy ánh mắt phức tạp hơi hoảng sợ của Thuý Vũ, không khỏi ôn nhu cười.

"Doạ đến ngươi?"

Cắn môi, Thuý Vũ gật đầu, nàng thật sự không thể đem Thuỷ tiên sinh tàn khốc lạnh lùng vừa rồi cùng Thuỷ tiên sinh luôn ôn nhu mỉm cười liên hệ cùng một chỗ.

"Nha đầu ngốc." Thuỷ Vô Dương vươn tay xoa xoa đầu Thuý Vũ, cảm giác nàng sợ hãi một chút, nhưng không có giãy, Thuỷ Vô Dương cuối cùng yên tâm,"Ta không phải thánh nhân, ta không có khả năng đối mỗi người đều ôn nhu, vì bảo hộ người mà ta cần bảo vệ, ta có thể trở nên lãnh huyết vô tình."

"Thế hôm nay tiên sinh biến thành như vậy là vì muốn bảo hộ Thuý Vũ?" Thuý Vũ quả nhiên là nha đầu thông minh, lập tức nắm bắt được vấn đề.

"Đứa nhỏ thông minh." Thuỷ Vô Dương dùng ánh mắt tán dương nhìn Thuý Vũ.

Thuý Vũ vừa nghe trên mặt tươi cười càng xán lạn.

Đột nhiên Thuỷ Vô Dương như nghĩ tới cái gì, hướng về phía mã phu kêu lên:"Nhanh hơn tốc độ hồi Đàn Ưng Bảo."

"Vâng."

"Tiên sinh, làm sao vậy?" Thuý Vũ khó hiểu nhìn Thuỷ Vô Dương.

"Ta có dự cảm không tốt." Thuỷ Vô Dương mím môi nói, y đã thật lâu không có giao thiệp với giang hồ, trong nửa năm qua y đều ở trong rừng trúc, không có khả năng đắc tội người nào, cho nên khả năng duy nhất chính là có người nào đó muốn giết y uy hiếp những người khác.

28

Trải qua mấy ngày liền chạy đi, đoàn người Thuỷ Vô Dương bằng tốc độ nhanh nhất đã về tới Đàn Ưng Bảo, đứng ở trong đại sảnh, Thuỷ Vô Dương tuy rằng mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng là kích động, dù sao xa cách nửa năm, y rốt cục có thể nhìn thấy Trần Cẩm rồi.

Hỗn độn tiếng bước chân từ ngoài đại sảnh truyền đến, xoay người, Thuỷ Vô Dương thấy Mạc Trần Cẩm vội vã đi tới, trên mặt tươi cười không khỏi càng thêm xán lạn, tiến lên vài bước, ôn nhu nói:"Trần Cẩm."

"Ngươi đã trở lại." Gật gật đầu, trong giọng nói Mạc Trần Cẩm không chút nào cho thấy vui sướng, ngược lại rất bình tĩnh, điều này không thể nghi ngờ đã giội một chậu nước lạnh lên người Thuỷ Vô Dương.

Cắn cắn môi, Thuỷ Vô Dương thuỳ hạ mắt, nụ cười trên môi cũng ảm đạm rất nhiều, không khỏi cười nhạo chính mình, vất vả mấy ngày liền chạy đi rốt cuộc là vì cái gì?

"Nếu đã trở lại, trước hết đi nghỉ ngơi đi, cũng là phòng ngươi ở trước kia, nếu không có vấn đề, ngày mai chúng ta liền an bài thời gian trị liệu." Mạc Trần Cẩm không phải không thấy biểu tình đột biến của Thuỷ Vô Dương, nhưng hắn lại không biết nên nói như thế nào để biểu hiện ra chính mình vui mừng, thời gian dài xa cách làm cho hắn càng không biết biểu đạt tình cảm của mình.

Hắn nhớ Thuỷ Vô Dương, sự nhớ nhung đã muốn vượt qua tưởng tượng của hắn, hắn mỗi ngày đều hy vọng Thuỷ Vô Dương trở về, mà khi Thuỷ Vô Dương thật sự đứng ở trước mặt hắn, hắn lại không biết nói gì biểu hiện ra tình cảm chính mình.

"Vâng." Lên tiếng, Thuỷ Vô Dương liền lập tức đi qua bên người Mạc Trần Cẩm, trở về phòng nghỉ ngơi.

Lúc sát bên người mà qua, Mạc Trần Cẩm nghe thấy trên người Thuỷ Vô Dương độc hữu mùi thơm ngát, định vươn tay bắt lấy cánh tay Thuỷ Vô Dương, nhưng hắn vẫn là nhịn xuống, ánh mắt Bạch Linh nhìn chằm chằm làm hắn sinh đau.

Đây cũng là một nguyên nhân khác hắn không dám biểu đạt ra bản thân vui mừng, hắn thật không ngờ đến, Bạch Linh kiên cường như vậy thế nhưng lại chạy đi nhảy sông tự vẫn sau khi ngả bài ngày đó, nếu không phải Mạc Địch đuổi theo nàng, liền suýt nữa đã thành đại hoạ, cho nên dù không thể nhận tình cảm Bạch Linh, Mạc Trần Cẩm cũng không thể quang minh chính đại biểu hiện ra tình yêu của mình đối với Vô Dương, để ngừa kích thích đến nàng, dù sao Bạch Linh cũng là người hắn từng thích, hắn thật sự không hy vọng Bạch Linh tiếp tục trầm tẩm trong tình yêu vô vọng, không được đáp lại, nếu có thể, hắn hy vọng Bạch Linh có thể được đến hạnh phúc.

Nhưng Mạc Trần Cẩm bận tâm đến Bạch Linh, hành động của hắn không thể nghi ngờ đã thật sâu xúc phạm tới Thuỷ Vô Dương, thấy bộ dáng khổ sở của Thuỷ Vô Dương, trong lòng hắn cũng không chịu nổi, chỉ có thể một lần lại một lần ở trong lòng hi vọng Thuỷ Vô Dương không cần thương tâm.

"Tiên sinh......" Đi ra đại sảnh, ánh mắt Thuý Vũ vẫn luôn lo lắng nhìn Thuỷ Vô Dương, thái độ vừa rồi của Mạc Trần Cẩm, mặc cho ai thấy đều vì Thuỷ Vô Dương cảm thấy không đáng giá, càng miễn bàn Thuý Vũ vẫn đi theo bên cạnh Thuỷ Vô Dương, luôn hiểu biết tâm ý mà y dành cho Mạc Trần Cẩm.

"Ta không sao." Thuỷ Vô Dương cố gắng muốn xả ra một chút tươi cười trấn an Thuý Vũ, đáng tiếc lại thất bại, lúc này nụ cười của y quả thực so với khóc còn khó chịu, y thật không ngờ đầy ngập nhớ nhung đến khi gặp mặt, lại bị loại này đối đãi.

Tự giễu nở nụ cười, ánh mắt Thuỷ Vô Dương mang theo một tia quyết tuyệt.

Có lẽ y yêu Mạc Trần Cẩm yêu đến có thể buông tha cho nguyên tắc của riêng mình, nhưng không có nghĩa y có thể buông tha cho toàn bộ tự tôn của mình, tuy rằng cảm thấy không cam lòng, nhưng lần nữa cưỡng cầu tình cảm vô vọng cũng không phải tác phong của Thuỷ Vô Dương y, nếu Mạc Trần Cẩm thật sự đối y vô tình, thế thì y sẽ không tiếp tục dây dưa.

Nên buông tha cho. Thuỷ Vô Dương nhẹ nhàng thở dài, vì hắn trị liệu tốt lắm vết thương trên mặt, làm cho hắn khôi phục tự tin mà hắn nên có, như vậy Mạc Trần Cẩm sẽ cùng nam nhân bình thường giống nhau thành thân sinh con, khi đó y sẽ buông tay rời đi, chỉ chờ ngày đó đến mà thôi.

Mộng nên tỉnh, sớm nên biết đến, y cả đời này cũng không thể nhận được tình yêu.

Chuyên tâm chuẩn bị dược thảo dùng để trị liệu, Thuỷ Vô Dương hiện tại chỉ hy vọng có thể sớm một chút hoàn thành việc mình có thể làm, rồi liền rời đi nơi này, vậy mà trước đó y còn hướng Dạ Hạo Địch cam đoan đầy tự tin, kết quả người thắng vẫn là Dạ Hạo Địch.

"Tiên sinh, bảo chủ đến đây." Thuý Vũ cắt ngang dòng suy tư của Thuỷ Vô Dương.

"Ừ, ta đã biết." Xoa xoa tay, Thuỷ Vô Dương đi ra hiệu thuốc, vì làm cho Thuỷ Vô Dương có thể chuyên tâm thay Mạc Trần Cẩm trị liệu, trưởng lão trong bảo dành riêng một phòng làm hiệu thuốc.

Mạc Trần Cẩm đứng ở tiểu viện trước hiệu thuốc cúi đầu nhìn mấy cánh hoa trong sân, không biết suy nghĩ cái gì, vẻ mặt có chút cô đơn, nhìn thấy mà trái tim Thuỷ Vô Dương tê rần, cơ hồ lại muốn chạy đến an ủi hắn, nhưng y vẫn là nhịn xuống.

"Bảo chủ chuẩn bị tốt chưa?" Thuỷ Vô Dương đứng cách Mạc Trần Cẩm năm bước chân.

"Ta có nói qua là không cho phép ngươi gọi ta là bảo chủ rồi mà." Mạc Trần Cẩm nhăn lại mi, nhắc nhở.

"Nay không giống ngày xưa, trước kia ta là nam sủng của ngươi, mà nay ta lại là đại phu của ngươi, vẫn là phân rõ tốt hơn." Thuỷ Vô Dương không kiêu ngạo không siểm nịnh hồi đáp, trong mắt là sự thản nhiên đến lạnh lùng.

"Thuỷ Vô Dương." Mạc Trần Cẩm cắn răng kêu lên, hắn không rõ Vô Dương rốt cuộc lại đang nháo cái gì không được tự nhiên.

"Nếu không có chuyện gì nữa, thỉnh bảo chủ theo ta tiến vào, chúng ta chuẩn bị bắt đầu trị liệu." Thuỷ Vô Dương cố ý xem nhẹ biểu tình tức giận trên mặt Mạc Trần Cẩm, nghiêng thân làm tư thế mời.

Hừ một tiếng, Mạc Trần Cẩm vẫn là theo Thuỷ Vô Dương vào hiệu thuốc, dù sao hết thảy chờ trị liệu mặt tốt lắm rồi nói sau.

Mà từ đầu tới đuôi đứng ở một bên nhìn hai người hỗ động vẻ mặt Thuý Vũ không ngừng kinh ngạc, nàng thật sự không nghĩ tới Thuỷ Vô Dương thế nhưng đối Mạc Trần Cẩm có chuyển biến lớn như thế, giống như chỉ trong một đêm, Mạc Trần Cẩm từ người y yêu nhất biến thành một người xa lạ vậy.

Bất quá kinh ngạc về kinh ngạc, Thuý Vũ cũng có thể hiểu được nguyên nhân Thuỷ Vô Dương chuyển biến như vậy, dù sao việc Mạc Trần Cẩm làm xác thực có chút quá phận.

"Nửa giai đoạn trị liệu sau ngươi cần có đủ thời gian tĩnh dưỡng, cho nên từ giờ trở đi ngươi có thể an bài hết thảy mọi chuyện trong bảo, sau khi nửa giai đoạn trị liệu đầu chấm dứt, ngươi sẽ có một tháng không thể quản lý sự vụ của Đàn Ưng Bảo." Thuỷ Vô Dương vừa chuẩn bị vừa nói.

"Ta hiểu được."

Gật gật đầu, Thuỷ Vô Dương ý bảo Mạc Trần Cẩm nằm đến trên giường, rồi mới dùng kim châm gây tê hắn, bắt đầu trị liệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro