Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nổ bánh xe?" Đan Ny cũng ngạc nhiên, cô đi nhanh đến đuôi xe, cúi người xuống nhìn, bánh xe đã xẹp, Đan Ny ngồi dậy, ánh mắt đặt lên người Trần Kha, "Không phải là đêm qua cô..."

"Nè nè nè." Trần Kha vừa nghe liền xù lông, "Cô không thể đổ oan cho tôi, đâm bánh xe cái loại chuyện thất đức này, không có làm nha."

Sáng sớm đã xui xẻo. Đan Ny tâm tình không tốt nói, "Bánh xe không còn hơi, không mở được" Cô xem thời gian trên điện thoại, "7 giờ 30, gọi người sửa xe cũng không kịp, bắt xe đến công ty thôi!"

"Bắt xe gì, tôi có xe, chờ chút!"

Đan Ny giật mình:

"Cô có xe?"

"Có!"

Trần Kha đặt túi xách ở đầu xe, không nhìn vẻ kinh ngạc của Trịnh tiểu thư, xoay người nhanh chóng lên lầu.

Trịnh tiểu thư mới tới chắc là chưa biết, thứ hai giờ cao điểm đi làm, xe trên đường chặt kín không ra gì, ngồi xe thì thà đi bộ còn nhanh hơn.

Xe của Trần Kha... ở trên lầu?

8 giờ làm, thời gian quá cấp bách, Trần Kha vội lên lầu, tìm chiếc 'Hãn huyết bảo mã'* nhấc chân một lần nữa nhanh chóng xuống dưới lầu.

*'Hãn Huyết bảo mã' tung vó trên thảo nguyên Akhal-teke hay Hãn Huyết mã là loài ngựa có nguồn gốc từ Turkmenistan. Nổi tiếng với tốc độ, sự dẻo dai và trí thông minh, Hãn Huyết mã là biểu tượng quốc gia của Turkmenistan.

Đợi khoảng 3 phút, Đan Ny không muốn lãng phí thời gian, đang định đi trước, Trần Kha đã xuống, khi nhìn thấy chiếc xe đạp trong tay Trần Kha, khóe môi cô giật giật:

"Trần tiểu thư, cái này là xe của Cô?"

Trần Kha buông xe đạp, chí khí hùng hồn: "Xe đạp cũng là xe nha!" Cô lấy túi xách trên đầu xe, đeo lên vai, quay đầu nhìn Đan Ny, "Trịnh tiểu thư, mau lên đây, tôi chở cô đến công ty."

Đan Ny xoay người rời đi:

"Không cần, tự cô chạy đi, tôi sẽ bắt xe đến."

Trần Kha đạp xe, đi theo phía sau Đan Ny.

"Không tin kỹ thuật của tôi?"

Đan Ny liếc nhìn Trần Kha, không hề khách khí trả lời:

"Tuyệt đối không tin tưởng."

Trần Kha bĩu môi: "Có lòng tốt chở cô, cô không thèm." Cô đạp bàn đạp mấy cái, xe nhanh chóng lướt qua Đan Ny, chạy được 7 8 mét, Trần Kha chợt quay đầu, hét lên: "Trịnh tiểu thư, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, lúc này không đón được xe đâu. Cô có thể tới trễ đó."

Nói xong, Trần Kha từ từ đạp xe đi, quanh co rồi biến mất.

Đan Ny tâm tình càng không tốt, nhỏ giọng chửi:

"Trần Vương Kha chết tiệt, nói đi là đi."

Cô quay đầu nhìn chiếc Jeep trắng, nhíu mày, vừa đi vừa gọi công ty kéo xe đến, báo địa chỉ rồi cúp máy, cô khẽ hít vào một hơi, lưng thẳng tắp, đón lấy ánh nắng buổi sớm, nhẹ nhàng giẫm giày cao gót đi, nhanh chóng ra đầu đường.

Đầu đường đều là nhà độc lập trùng trùng, hiện giờ cô ở tòa nhà này, vẻ ngoài có vẻ cũ một chút, rất có khí tức cổ xưa.

Nơi này ngoài trung tâm thành phố, ban ngày hay ban đêm đều không có ồn ào, ít xa hoa trụy lạc, ban đêm một mình cũng vui vẻ tự tại, trước đây chọn trúng nơi này, cách công ty khá gần, đúng ý an tĩnh và thuận tiện.

Đan Ny đi ra ngõ nhỏ, đứng lặng hồi lâu ở ngõ nhỏ bên cạnh đường phố, lúc đầu muốn đón xe đi công ty, ai ngờ thật đúng là bị cái miệng quạ đen của Trần tiểu thư nói trúng, lúc này không tốt để đón xe.

Nghe tiếng còi chói tai bên tai, có chút im lặng nhìn con đường này chắn thành hàng.

Bây giờ là 7 giờ 40 phút.

Đón xe không còn kịp nữa, Đan Ny quả đoán lựa chọn đi bộ, cô đi chưa được mấy bước, phía sau truyền tới âm thanh quen thuộc:

"Nè, Trịnh tiểu thư, tôi đã nói lúc này không tốt để đón xe, cô còn không tin tôi."

Trần Kha còn chưa đi?

Đan Ny theo bản năng quay đầu, liền thấy Trần Kha đang chạy xe tới chỗ cô, lời của người này thiệt đáng bị đánh, nụ cười trên mặt cũng đáng bị đánh.

Trần Kha nhìn Đan Ny không để ý tới mình, vội vàng đạp xe chạy tới, lắc lư đi theo Đan Ny, cô cười đùa nói:

"Trịnh tiểu thư, đón xe không kịp đâu, đi bộ cũng không kịp, đến trễ cũng không phải là thói quen tốt."

Bước chân Đan Ny bị kiềm lại.

Trần Kha vội vàng thắng xe lại.

Đan Ny xoa mi tâm, nghiêng đầu sang nhìn Trần Kha:

"Sao cô còn ở chỗ này?"

Trần Kha:

"Tôi đang chờ cô."

"Chờ tôi?" Đan Ny sững sờ.

Trần Kha chép miệng:

"Đường đã kẹt thành như vậy rồi, nhất định cô không bắt được xe, ở đây đi bộ đến công ty cũng nửa tiếng, cô cũng không thể chạy, ai bảo tôi mềm lòng, xem xét cô muốn chở tôi, tôi cố mà miễn cưỡng làm, chở cô đi một đoạn."

Trần tiểu thư lời đã nói đến mức này, cô còn gì mà ngượng ngùng nữa. Nhưng Đan Ny không biết ngồi xe đạp, trong lòng có chút câu nệ, cô ho khan một cái, có chút không được tự nhiên mà dò hỏi:

"Cô có được không?"

Trần Kha hài hước nói:

"Cô không thử làm sao biết được hay không?"

Đan Ny tức giận:

"Tôi chưa từng ngồi xe đạp, làm sao biết cô được hay không."

"Được rồi, chờ một hồi cô sẽ biết."

Đến nước này, Trịnh tiểu thư không có tâm tình cùng Trần tiểu thư tranh cãi, Trần Kha quả thực muốn phủi mông rời đi, lại hận không thể đem Trịnh tiểu thư trói lại ngồi ở sau.

"Cầu cô đừng dây dưa nữa, nhanh lên! Thời gian còn khoảng 10 phút, cô đến trễ cũng đừng kéo tôi theo, tôi ngày đầu tiên đi làm, cũng không muốn trước mặt cấp trên lưu lại ấn tượng xấu."

Đan Ny rất muốn nói một câu, ấn tượng của cô trước mặt cấp trên sớm đã biến thành đống cặn bả rồi.

Cô suy nghĩ một chút, lại hít một hơi, cực kỳ miễn cưỡng, lại không có cách khác, đành phải đi tới xe đạp của Trần Kha.

Bên người, mới vừa ngồi xuống, xe đạp phủi đất một cái liền loạng choạng hướng về phía trước, quán tính làm cho Đan Ny bật ra sau, Đan Ny gần như theo bản năng ôm lấy eo Trần Kha để ổn định cơ thể.

Một cơ thể mềm mại áp lên lưng, mùi hương nhàn nhạt thơm ngát xông vào mũi, Trần Kha trừng mắt nhìn, cúi đầu nhìn đôi tay thon dài vòng qua eo nhỏ của mình.

Dường như nhớ tới cái gì đó, chân mày Trần Kha hơi nhíu lại, ai ngờ đôi tay thon dài kia nhéo thịt mềm bên eo cô, phía sau truyền tới giọng tức giận của Trịnh tiểu thư:

"Chạy đi đầu thai hả, chậm một chút, chạy chậm cho tôi."

"Chậm nữa, hai ta sẽ đến trễ đó."

Đến trễ rất nghiêm trọng, Đan Ny không lên tiếng.

Trần Kha rõ ràng cảm giác được đôi tay thon dài bên hông ôm chặt hơn, dường như còn có chút run rẩy, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng giải thích:

"Trịnh tiểu thư, cô yên tâm, tôi sẽ không làm té cô đâu, bình thường trước đây tôi chạy xe chở..."

Trần Kha đột nhiên dừng lại.

"Hả? Chở cái gì?"

Đan Ny đợi nửa phút, Trần tiểu thư đều không lên tiếng, cô muốn buông tay ra, nhưng Trần tiểu thư đạp xe cực nhanh, xe lắc lư, giống như muốn ngã xuống, cô lại không dám buông tay.

Nếu như ngã thật, bên cạnh một chiếc xe chợt lao ra... sợ là chết không toàn thây.

"Tôi nói, trước đây mỗi ngày tôi đều chạy xe đi làm, kỹ thuật đạt chuẩn."

Không đợi Đan Ny mở miệng, Trần Kha nheo mắt, đón lấy gió mai thổi tới, cô lớn tiêng hỏi:

"Trịnh tiểu thư, cô có mua bảo hiểm không?"

"Giữ chặt!"

Đan Ny nhất thời sửng sốt, trong lúc cô ngây người, chân Trần Kha giẫm bàn đạp chạy lạng lách, xe đạp đong đưa mạnh hơn, xe có rèm che bên cạnh chạy còn không nhanh bằng xe đạp, Đan Ny suýt chút nữa nhảy xuống xe để bảo toàn tính mạng.

Hôm nay cô không có buộc tóc, gió thổi mái tóc dài của Đan Ny ra sau, giống như kim thép thẳng tắp, Đan Ny nhắm chặt hai mắt, cả người dán lên lưng Trần Kha, chợt hét lên:

"Trần Kha chết tiệt, cô chậm lại cho tôi."

Trần Kha hét lên:

"Không chậm được, còn 8 phút, sinh tử khẩn cấp."

Đan Ny hít vào, lại hít mấy hơi sâu.

Bình tĩnh.

Ở trong giới kinh doanh lăn lộn nhiều năm, sao cô có thể vì chút chuyện nhỏ này sợ mất mật.

Đan Ny cắn môi dưới.

Đem tiếng không ưu nhã kia suýt chút nữa kêu ra 'A' một tiếng mạnh mẽ nuốt vào bụng.

Tốc độ rất nhanh, làm cho hai tay cô không khỏi níu chặt lấy hông của Trần Kha.

Ai biết Đan Ny không kêu, Trần Kha chợt 'A' một tiếng, xe trong nháy mắt đung đưa không ngừng.

"Làm gì, cô làm gì?"

"Trịnh tiểu thư, cô đừng nhéo eo tôi nữa."

"Tôi không có nhéo."

Đan Ny bất ngờ dừng lại bởi vì cô phát hiện hai tay đang nhéo một cục thịt mềm.

Cảm thấy bên hông có cảm giác hơi đau, Trần Kha bĩu môi, ngược lại không nói gì.

Chỉ ra sức đạp xe.

Đây chính là ngày đầu Trần Kha đi làm, bất luận thế nào, cô tuyệt đối không thể đến trễ.

Ánh mắt Đan Ny trong lúc lơ đãng, liếc nhìn bên hông áo sơ mi của Trần Kha đã bị cô làm nhàu.

Cô suy nghĩ, thừa dịp Trần Kha vùi đầu hì hục đạp xe, bất động thanh sắc, hơi đưa hai ngón tay vuốt vuốt nếp nhăn áo sơ mi trắng của Trần Kha.

Đợi hai người chạy tới cao ốc Tích Thành, cách giờ vào làm còn khoảng 5 phút.

Xe đạp để bên ngoài sẽ bị trộm, Trần Kha muốn đến nhà để xe dưới hầm đậu xe, ở cửa chỗ để xe cô thả Đan Ny xuống, Đan Ny sửa lại tóc, cũng không kịp cùng Trần Kha nói gì, chỉ bảo Trần Kha nhanh lên đừng tới trễ.

Trần Kha vội khóa xe, hối hả chạy vào thang máy, cô lấy điện thoại ra nhìn, 7 giờ 58 phút, cô thở phào một hơi, cũng may đuổi kịp.

Thang máy lên tầng hai mươi.

Trần Kha vừa bước ra khỏi thang máy, đập vào mặt là một gương mặt khá quen.

Là người gặp ở cửa bệnh viện, là tiểu tỷ tỷ ôn nhu! Tiểu tỷ tỷ ôn nhu ngạc nhiên nhìn cô:

"Là em, trùng hợp như vậy? Em làm ở XS à? Sao chị chưa từng thấy qua em hả?"

Trần Kha sờ ót:

"Thật trùng hợp. Em ngày đâu tiên tới XS làm."

"Em ngày đầu tiên tới à?" Tiểu tỷ tỷ ôn nhu nhìn cô, càng ngạc nhiên hơn, "Em chính là người mấy hôm trước bộ phận tài vụ mới tuyển, Trần Vương Kha?"

Nếu là cùng công ty, Trần Kha thoải mái, ôn hòa vươn tay:

"Chào chị, rất hân hạnh được biết chị, em chính là Trần Vương Kha."

Tiểu tỷ tỷ ôn nhu bắt tay cô:

"Chào em, chị là Chương Từ Di."

Từ Di buông tay, ánh mắt đánh giá Trần Kha, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.

"Lần trước ở bệnh viện, cảm ơn em."

"Không cần khách khí."

Nụ cười này súy chút nữa làm đau mắt Trần Kha.

Chỉ là lời tiếp theo của tiểu tỷ tỷ ôn nhu giống như tiếng sấm, bổ vào đầu của cô.

"Chị là tổng giám bộ phận tài vụ, em vừa tới chưa quen thuộc nơi này, trước hết chị dẫn em làm quen công ty, chút nữa rồi đi bộ tài vụ báo danh."

Trần Kha: "...."

Tiểu tỷ tỷ ôn nhu là lão đại bộ tài vụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro