Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Di cũng vô cùng bất ngờ khi gặp Trần Kha ở trong công ty XS, càng bất hơn hơn nữa là Trần Kha làm ở trong bộ phận của cô.

Bốn ngày trước, cô ở trong bệnh viện, không cẩn thận bị trật chân, tài liệu bị rớt hết xuống đất, tiểu cô nương Trần Kha này đã nhặt lên giúp cô.

Một chuyện nhỏ cũng đủ để chứng minh tâm địa thiện lương của một người, cho nên, khi Từ Di gặp lại Trần Kha lần nữa, không khỏi sinh ra chút hảo cảm với Trần Kha.

Ban đầu người dẫn Trần Kha đi là trưởng phòng tài vụ, Từ Di muốn chiếu cố Trần Kha một chút nên dẫn Trần Kha đi tham quan công ty một vòng, giới thiệu vắn tắt về công ty, chức năng và quản lí của các bộ phận, với các bộ phận có quan hệ với phòng tài vụ.

Điện thoại đột nhiên rung lên, Trần Kha đi ở phía sau Từ Di, nghe Từ Di giới thiệu, lúc đầu cũng không để ý tới, điện thoại lại rung lên một cái, Trần Kha cũng không để ý tới, cô vô cùng ngoan ngoãn nghe lãnh đạo nói.

Quanh đi quẩn lại hết nửa tiếng.

Từ chuyện lớn cho đến chuyện nhỏ, Từ Di rất kiên nhẫn giải thích cho Trần Kha, trong lòng Trần Kha vô cùng cảm kích, lãnh đạo lại có thể chiếu cố một đứa tép riu như cô tới vậy, xem ra sau này phải làm việc thật tốt, không được có sai sót.

Đã thấy đủ loại mỹ nữ, Trần Kha nhìn Từ Di, hai mắt xuất hiện ngôi sao nhỏ, khác với Trịnh tiểu thư, Trịnh tiểu thư là mỹ nữ có gai, tiếu lý ngàn đao*, cứ thay đổi sắc mặt bất ngờ, mà Từ Di thì khác, Từ Di là mỹ nữ ôn nhu, chỉ cần ở chung thì sẽ cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Cho tới lúc có một người đàn ông đến bên cạnh, cắt ngang lời nói của Từ Di: "Chương tổng, ngài hãy tới đây một chút."

Từ Di xoay người, cười cười với Trần Kha:

"Em chờ tôi ở đây, tôi sẽ lập tức quay lại."

"Được, Chương tổng."

Trần Kha trả lời, nhìn Từ Di đi tới phòng làm việc ở bên cạnh, suy nghĩ một chút, lúc này cô mới lấy điện thoại ra, không thấy thì không biết, vừa thấy là đã giật mình, thì ra là Trịnh tiểu thư gửi WeChat tới.

Trịnh tiểu thư: Tới trễ à.

Trịnh tiểu thư: Tới trễ trừ tiền lương.

Trần Kha cho rằng Trịnh tiểu thư là HR, làm việc trong bộ phận nhân sự, kế toán tiền lương và đánh giá hiệu suất mỗi tháng của công ty, cô bĩu môi, ngón tay nhanh chóng gõ chữ rồi gửi qua: Thật ngại quá, để cô thất vọng rồi, đang ôm đùi của tổng giám đốc bộ phận, tạm biệt, đừng làm phiền.

Để điện thoại ở chế độ yên lặng, bỏ vào túi.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Đan Ny nhận được WeChat này, khóe miệng giật giật mấy cái, Trần tiểu thư thật có bản lĩnh, mới đi làm ngày đầu tiên mà đã ôm bắp đùi tổng giám đốc bộ phận rồi.

Vài phút sau, Từ Di đi ra khỏi phòng làm việc: "Trần Kha, nói nhiều như vậy, chắc cũng khát nước rồi, đi, đi uống cà phê với chị."

Trần Kha nhíu mày, ngày đầu tiên tới làm đã đi vào hết mấy bộ phận, ngay cả phòng tài vụ cô còn chưa có bước vào, mặc dù giới thiệu công ty rất quan trọng, nhưng việc quan trọng hơn không phải là chuẩn bị cho công việc sao.

Văn phòng bát quái thật khủng bố, mỗi công ty luôn có mấy người nhiều chuyện, thích khua môi múa mép.

Lúc này không có làm việc, chạy tới uống cà phê với tổng giám đốc, có trời mới biết là sẽ bị nói thành cái dạng gì, mặc dù cô cũng rất muốn ôm bắp đùi.

"Chương tổng, bây giờ đang trong thời gian làm việc."

"Không sao, em mới vào làm ngày đầu tiên, cứ làm quen với hoàn cảnh trước, chuyện công tác không cần gấp, chị tin tưởng năng lực của em, sẽ bắt đầu sớm thôi."

Lãnh đạo lên tiếng, cô còn có thể nói gì nữa.

Trong phòng giải khát, Từ Di pha xong hai ly cà phê, đưa một ly cho Trần Kha, cười nói:

"Thế nào, cũng hiểu đại khái về công ty rồi chứ."

"Cũng hiểu đại khái rồi." Trần Kha nhận cà phê, nghiêm túc nói: "Cảm ơn Chương tổng."

"Không cần cảm ơn, sau này chúng ta cũng là đồng nghiệp, giúp đỡ nhau là chuyện tất nhiên." Từ Di nhìn Trần Kha, dừng một chút, lại cong khóe môi, "Chúng ta lại gặp nhau lần nữa, đây cũng là một loại duyên phận."

Từ Di nhìn ánh mắt Trần Kha, sạch sẽ ấm áp, cô cười rộ lên, phảng phất như có ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào trong đáy lòng, giống như có một loại cảm giác đã thân thiết từ lâu.

Trần Kha lập tức hoảng hốt, lại vội vàng dời ánh mắt ra chỗ khác, rũ mắt xuống, nâng ly lên hướng Từ Di ra hiệu: "Chương tổng, cảm ơn cà phê của chị."

"Không khách khí." Từ Di bật cười, mới vừa rồi Trần Kha mới liếc cô một cái, biểu tình trên mặt giống như có tật giật mình, cô uống một ngụm cà phê, nhớ ra là còn có việc, "Được rồi, chỉ lo giới thiệu mấy bộ phận khác, chị nói một chút tình hình của bộ tài vụ cho em biết."

Trần Kha gật gật đầu, bỏ đi mấy suy nghĩ lung tung, nghiêm túc nhìn cô.

"Người của bộ tài vụ không nhiều lắm, tổng cộng có mười ba người, tuần trước kế toán đến kỳ hạn từ chức, hôm nay em vừa tới, cũng không hiểu hết các hoạt động dự án, tài chính của công ty và tình hình kinh doanh của bộ tài vụ, trưởng phòng sẽ nói cho em biết công việc cụ thể, chị hi vọng em có thể hiểu rõ tất cả hạng mục của công ty trong thời gian ngắn nhất, Trần Kha, có lòng tin không?"

Trần Kha tràn đầy tự tin, cô lập tức đồng ý:

"Chương tổng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

Chuyện này đối với Trần Kha mà nói thì cũng không khó, dù sao kinh nghiệm ba năm làm tài vụ cũng không chỉ để đó.

Từ Di gật đầu: "Được, cố gắng lên."

Được lãnh đạo bộ phận cổ vũ, Trần Kha giống như được tiêm máu gà, thần thái sáng láng, vẻ mặt phấn chấn, cô "ừng ực" mấy cái uống hết cà phê, rồi lập tức hỏi cô: "Chương tổng, vậy em quay lại làm việc nha?"

"Ừm." Từ Di vừa muốn lên tiếng trả lời, ánh mắt vô tình nhìn thấy nếp nhăn trên áo sơ mi trắng ở bên eo, cô kêu Trần Kha sắp xoay người lại, "Chờ đã."

Trần Kha xoay người.

"Chương tổng, còn có dặn dò gì nữa sao?"

"Không, không có dặn dò."

Trần Kha còn đang khó hiểu, Từ Di liền để ly xuống, chậm rãi đi tới trước mặt Trần Kha.

Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, thân thể ở rất gần nhau, Trần Kha dường như có thể ngửi được mùi thơm tản ra trên người Từ Di, hô hấp không khỏi chậm lại, cũng không dám thở mạnh, nhịp tim đập nhanh.

Hai bàn tay khẽ vuốt trên eo cô, cả người Trần Kha lập tức cứng lại.

Hai bàn tay đó chuyển động bên hông, rồi lại vòng lấy eo của cô, như là đang ôm lấy cô, trong phút chốc mặt Trần Kha liền đỏ lên, đang muốn đẩy Từ Di ra, thì bên tai truyền đến tiếng cười khẽ:

"Trần Kha, đừng khẩn trương, áo sơ mi của em bị nhăn, chị chỉnh lại giúp em thôi."

Trần Kha lúng túng, một cử động nhỏ cũng không dám.

Mặc cho hai bàn tay đó nhẹ nhàng di chuyển bên hông cô, xém chút nữa là cô đã nghĩ sai về lãnh đạo rồi, thì ra lãnh đạo chỉ đang chỉnh áo sơ mi giúp cô.

May là trong phòng giải khát này không có ai.

Có cái gọi là vui quá hóa buồn, Trần Kha mới vừa cảm thấy may mắn khi không có người, thì ở ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh giày cao gót giẫm trên sàn nhà, phát ra tiếng vang "Cộc cộc cộc" giòn giã.

Dường như Từ Di cũng nghe thấy, đang muốn buông Trần Kha ra, thì tiếng vang "Lộc cộc" liền biến mất, Trần Kha ở trong ngực lập tức cứng thành một cục đá.

Một đạo ánh mắt lạnh như băng đánh tới, chỉ cảm thấy cả người cô lạnh lên, Trần Kha kinh ngạc nhìn Trịnh tiểu thư, trong lúc nhất thời hoàn toàn quên đẩy Từ Di ra, đôi mắt đen nhánh của Trịnh tiểu thư mang theo một chút sắc bén, đôi môi mím chặt, lúm đồng tiền nho nhỏ ở bên má thì lại trở nên đáng sợ.

Con mẹ nó! Trịnh tiểu thư biến sắc!

Vuốt thẳng nếp nhăn, Từ Di ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt ngốc lăng của Trần Kha, tò mò xoay người lại, thì thấy lão bản mới đang đứng ở ngoài cửa.

Từ Di tự nhiên chào hỏi: "Trịnh tổng."

Nghe được hai chữ "Trịnh tổng".

Trần Kha lại giật mình, Trịnh tiểu thư... Trịnh tổng... Lại là lãnh đạo công ty.

Đan Ny rất có hứng thú nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục của Trần Kha, chỉ lặng lẽ nhìn một chút, rồi liền nhìn đi chỗ khác, cười nói với Từ Di: "Chương tổng, thật thú vị, có điều ở đây là phòng giải khát, người đến người đi, cô nên chú ý một chút."

Trịnh lãnh đạo, cô hiểu lầm rồi, mọi chuyện không phải như cô nhìn thấy đâu, con mắt cũng biết lừa gạt người nữa đó!

Trần Kha nhịn không được, vừa định mở miệng giải thích, Chương lãnh đạo đã lên tiếng trước:

"Ừm, cảm ơn Trịnh tổng đã nhắc nhở, lần sau tôi sẽ chú ý."

Quanh minh chính đại! Chú ý cái gì!

Trần Kha nhìn ánh mắt hài hước của Đan Ny, lời nói đến bên miệng không thể phun ra được, mặt đỏ lên, xấu hổ đến nỗi hận không thể chui vào kẽ đất.

Lại thêm tiếng vang "Lộc cộc", âm thanh này đánh thẳng vào trong lòng Trần Kha.

Trịnh tiểu thư vẻ mặt âm u mới vừa đứng ở ngoài cửa, nhất định là đang hiểu lầm WeChat cô gửi tới, cô là đang ôm đùi của lãnh đạo bộ phận.

Cô có một loại ảo giác đáng sợ, nếu không phải lãnh đạo Chương đang ở đây, chỉ cần Trịnh tiểu thư lạnh đến nỗi muốn rớt ra mảnh băng vụn, đôi giày cao gót ở dưới chân Trịnh tiểu thư, nhất định sẽ không chút do dự giẫm lên chân cô.

Trong lúc Trần Kha đang suy nghĩ lung tung, Đan Ny đã đi vào phòng giải khát, vừa pha cà phê vừa hỏi:

"Chương tổng, đây là kế toán tài vụ mới nhận chức."

Trịnh tiểu thư, cô phỏng vấn, cô nhận vào, cô biết rõ còn cố hỏi nữa!

Từ Di giương mắt nhìn Trần Kha, cười tủm tỉm nói:

"Đúng vậy, là một tiểu cô nương rất đáng yêu."

Từ lúc lão bản mới xuất hiện, Từ Di liền phát hiện Trần Kha không được tự nhiên cho lắm, thừa dịp lão bản mới còn chưa lên tiếng, Từ Di nói:

"Trịnh tổng, người mới vào sẽ có rất nhiều chuyện bận rộn, tôi mang người mới quay về bộ phận."

"Ừm, được."

Bầu không khí trong phòng giải khát khá là quái dị, hai lãnh đạo nói chuyện, Trần Kha rũ mắt xuống, không dám nhìn Trịnh tiểu thư, cũng không dám mở miệng ra, chờ đi theo Từ Di ra khỏi phòng giải khát, cô mới thở ra một hơi, như trút được gánh nặng.

Từ Di và Trần Kha cùng sóng vai đi, cô nghiêng mặt qua, nhìn mồ hôi lạnh chảy ra từ trán Trần Kha, cho là cô bị lão bản đọa, liền mở miệng an ủi:

"Trần Kha, đừng khẩn trương, Trịnh tổng không có ăn thịt người đâu."

Trong lòng Trần Kha vẫn còn sợ hãi, nhìn Từ Di cười cười:

"Chương tổng, Trịnh... Trịnh tổng ở trong bộ phận nào vậy? Hồi nãy em cũng không nghe chị nhắc tới cô ấy."

Từ Di giải thích:

"Trịnh tổng, tên là Trịnh Đan Ny, là đại lão bản của công ty chúng ta."

Đại đại đại...... Đại lão bản......

Hàng xóm cách vách là đại lão tỷ của công ty.

Trần Kha len lén nhéo đùi mình một cái, không có tiền đồ, không được run!

Từ Di tiếp tục giải thích: "Chị cũng không biết nhiều về Trịnh tổng cho lắm, chỉ biết cô ấy là được điều tới từ tổng công ty, đến sớm hơn em chừng bốn ngày, cái ngày mà em phỏng vấn, cô mới vừa vào công ty làm."

Trần Kha: "......"

Cô có nên buông chân của lãnh đạo bộ phận, ôm chân vừa to lại vừa cường tráng của đại lão bản không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro