Chap 22: Hàng xóm muốn bùng cháy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vội vội vàng vàng, 5 phút cuối cùng Đan Ny cũng chạy tới công ty.

Cô mới vừa bước ra thang máy, nhận được tin nhắn Trần Kha gởi.

Trần Kha dám dùng 'Chó con' để miêu tả cô, thật sự dũng khí ngút trời.

Còn chưa kịp trả lời tin nhắn của Trần Kha lại nhận được lời mời của Từ Di.

Đây chính là ý trời, Đan Ny cho rằng, làm đại lão bản mới tới, cùng cấp dưới liên hoan, thêm tình cảm cũng là đều nên làm.

Dù sao cũng cùng nhau làm việc.

Nhìn đám nhân viên trong diễn đàn bộ tài vụ chào đón, kéo tới kéo lui duy chỉ không có Trần Kha.

Khóe môi Đan Ny cong lên, tiểu bảo mẫu bây giờ tâm tình nhất định rất phức tạp, cho rằng không cần nấu cơm cho cô thì có thể muốn làm gì thì làm sao.

Nghĩ hay thật.

Vừa rồi dám dựng ngón giữa coi thường cô.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Đan Ny đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn.

"Vào đi."

"Trịnh tổng, đây là Lâm phó tổng vừa đưa tới, cần phải ký tên."

"Ừm, để xuống đi."

"Dạ."

Đại bí thư sắp xếp gọn gàng đặt lên bàn liền rời khỏi. Điều chỉnh lại tâm tư ngổn ngang, Đan Ny mở bút, mới vừa cầm văn kiện, một tờ giấy trắng liền rơi ra, Đan Ny thoáng kinh ngạc, cầm lên nhìn.

"Buổi tối cùng nhau đi xem phim, Lâm."

Điên, Đan Ny mặt không chút thay đổi, xé nát tờ giấy ném vào rác.

Mà lúc này, Trần Kha ở phòng tài vụ, tâm tình thực sự phức tạp.

Ra khỏi phòng làm việc là có thể nghe được rất nhiều chuyện về Trịnh đại lão bản, điều họ biết chỉ là Trịnh đại lão bản tuổi còn trẻ, còn độc thân, người vừa đẹp vừa nhiều tiền.

Nhất định không biết Trịnh đại lão bản có nhiều bẫy rập, bụng dạ đen tối biết bao, đáng hận biết bao.

Trần Kha cực kỳ muốn xông ra, vạch trần bản mặt thật của đại lão bản, người này chính là sâu hút máu, ai đụng phải cũng sẽ bị hút sạch sẽ máu của họ.

Gian thương ăn tươi nuốt sống!

Ngay cả ăn trưa đám nhiều chuyện vẫn tiếp tục, buổi trưa căn tin đông người, Trần Kha ngồi cùng bàn với vài đồng nghiệp.

Nghe họ nói về Trịnh tiểu thư, Trần Kha nghe rất hăng hái, thỉnh thoảng còn phụ họa một câu, trong lòng không hề hăng hái chút nào, thậm chí còn cười lạnh.

Các người biết cái gì, kẻ ăn hại này ở đối diện nhà cô, mỗi ngày đều tới ăn chùa, động một chút là bốc lột, thường dùng thủ đoạn là mỹ nhân kế, chính là tối hôm qua thể hiện kỹ xảo, quả thực so với diễn viên còn điêu luyện hơn.

Trần Kha đang chìm trong cuộc chiến quyết tử với Trịnh tiểu thư, vai đột nhiên bị chạm vào, nghe tiếng Bạch Ngọc khẽ gọi cô:

"Chị Kha, Chị Kha, mau nhìn kìa."

Đợi Trần Kha lấy lại tinh thần, bên tai truyền tới các loại la hét, nhìn Bạch Ngọc và đồng nghiệp bên cạnh nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó, hai mắt sáng lên.

Theo ánh mắt của họ.

Trần Kha phát hiện góc bên phải xéo qua, cách 5 bước chân, ánh sáng phát ra từ hai vị trẻ tuổi độc thân vừa đẹp vừa nhiều tiền.

Đúng, chính là thể phát quang, chính là loại này mặc kệ đi tới chỗ nào đều chói lọi, trở thành tiêu điểm của mọi người. Bất qua Trần Kha biết một trong số hai người đó, một người cô chưa từng thấy qua.

Thể phát sáng này so với phát sáng bên ngoài, ánh sáng phát ra càng sáng hơn.

Tóc gợn sóng, kẻ mắt diêm dúa lòe loẹt, môi đỏ mộng như lửa, khí khái bức người, đồ công sở sạch sẽ ôm người, thoạt nhìn có vài phần kiêu căng khó tính.

Muốn biết người ngồi bên cạnh Trịnh tiểu thư là ai, chuyện này không khó, mọi người lập tức bắt đầu nhiều chuyện, chưa tới 10 phút, Trần Kha cơ bản biết được thể phát sáng kia.

Lâm Tuyền, 30 tuổi, phó tổng công ty, có tài cũng có thói kiêu ngạo, độc thân, hướng tính không rõ, cùng nhiều nam nữ trong công ty mờ ám không rõ, chuyện xấu rất nhiều.

Bởi vậy, còn dính líu một đống người bên ngoài chưa giải quyết, kế toán trước của cô làm chút chuyện không quá quang minh, vì vị trí cao hơn không từ thủ đoạn, câu dẫn Lâm phó tổng, sau khi xảy ra chuyện mới bị công ty xa thải.

Xung quanh đều xì xào bàn tán, Trần Kha hiếm khi được nghe nhiều chuyện một lần như vậy, múc cơm không lên tiếng, lại kiềm lòng không đậu vểnh tai nghe.

"Phó tổng chưa bao giờ vào phòng ăn, hôm nay là lần đầu tiên, lần đầu tiên đó, còn cùng đại lão bản, chậc chậc, tâm Tư Mã Chiêu (ai nhìn cũng thấy)."*

*"Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy" là câu nói của Ngụy Đế Tào Mao nói về Tư Mã Chiêu, về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.

"Cái này có là gì, càng là người ưu tú, càng dễ hấp dẫn lẫn nhau, hai nữ cường nhân, hấp dẫn lẫn nhau không phải rất bình thường sao."

"Tôi nói với mấy người chuyện mới nhất, đại lão bản mới tới mấy bữa nay, phó tổng đã tra tận gốc đại lão bản, không hề hợp tác triển khai công việc, thật không nghĩ tới, lúc này còn có thể ôn hòa nhã nhặn ngồi ăn chung, đối chọi gay gắt, tương ái tương sát."

"Thì thích tiết mục tương ái tương sát, nữ cường nhân đối với nữ cường nhân, gió tanh mưa máu sẽ nổi lên, đến lúc đó, chúng ta sẽ chờ xem kịch hay."

"Nói không chừng đại lão bản nắm được trái tim phó tổng, phó tổng từ nay về sau cải tà quy chính thì sao."

"Đi đi đi, mấy người cho rằng xem phim truyền hình hả, hay xem tiểu thuyết cẩu huyết."

Nghe nhiều chuyện, Trần Kha cắn đũa, dư quang len lén nhìn hai vị cấp trên, ở gốc độ này chỉ có thể nhìn thấy gò má của Trịnh tiểu thư.

"Mau xem, phó tổng gắp đồ ăn cho đại lão bản kìa."

Trong lòng Trần Kha nhất thời vui vẻ, Lâm phó tổng kia tán gái cũng không tìm hiểu khẩu vị của Trịnh tiểu thư, Trịnh tiểu thư không thích nhất chính là rau thơm, lại còn gắp rau thơm, có muốn tìm đường chết thì cũng đừng nên làm thế.

Nhìn thấy Trịnh tiểu thư mím chặt khóe môi, rõ ràng cho thấy Trịnh tiểu thư không kiên nhẫn nữa rồi.

Trần Kha muốn bao nhiêu hả hê thì có bấy nhiêu hả hê, hơn nữa cô cũng muốn xem, rau thơm đặt trong chén Trịnh tiểu thư, rốt cuộc Trịnh tiểu thư có ăn không.

Kết quả xem kịch hay quá chăm chú bị Lâm phó tổng bắt tại trận, ánh mắt lạnh lẽo quét qua. Trần Kha bĩu môi, cúi đầu ăn cơm.

Ăn xong, Trần Kha liền cùng Bạch Ngọc cùng nhau trở về công ty, cũng không biết rốt cuộc Trịnh tiểu thư có ăn rau thơm hay không, bất quá theo sự lý giải tính các của cô về Trịnh tiểu thư, người kia ủy khuất ai chứ tuyệt đối sẽ không ủy khuất chính mình.

Còn nữa tiếng mới tới giờ làm việc.

Trần Kha trở về phòng của mình, không cẩn thận làm rớt hộp thuốc cảm từ trong túi xách ra.

Nhìn hộp thuốc, lúc này mới nhớ sáng hôm nay mang thuốc cho Trịnh tiểu thư, thoáng một cái liền quên đưa cho người ta.

Cũng không biết Trịnh tiểu thư khỏe chưa.

Lấy điện thoại ra, nhanh chóng gởi tin nhắn cho Trịnh tiểu thư:

"3 phút sau, gặp nhau ở bên trái WC."

5 giây sau.

Trịnh tiểu thư: Không nhận ra cô là người thủ đoạn như vậy.

Trần Kha tức giận: Có tới hay không!

Trịnh tiểu thư: Nóng nảy ghê.

Bây giờ chưa tới giờ làm, công ty không có ai, bên trái WC cũng không xa lắm.

Trần Kha đem thuốc cảm bỏ trong túi quần, trên đường hết nhìn đông rồi nhìn tây, đi tới WC, đến nơi, để xác nhận bên trong có người hay không, Trần Kha cúi người đưa đầu vào xem xét một vòng.

Một đôi giày cao gót tinh tế đẹp đẽ xuất hiện trước mắt, 10 đầu ngón chân sạch sẽ linh hoạt, Trần Kha trợn tròn hai mắt đang muốn ngẩng đầu để nhìn rõ gương mặt Đan Ny, lỗ tai ngay lập tức bị xách lên, Đan Ny nói:

"Có việc gì không thể quang minh chính đại nói, phải chạy tới WC lén lút, cô có tật giật mình hả?"

Trần Kha hít vào:

"Buông ra, mau buông ra, bị người ta nhìn thấy sẽ ảnh hưởng xấu đó!"

Đan Ny mang theo Trần Kha vào phòng, nhìn ai kia nói:

"Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"

Trần Kha nhìn chằm chằm người trước mặt:

"Kéo lỗ tai tôi làm gì, không thể ôn nhu chút hả."

"Tôi bộn bề nhiều việc, không rảnh nói chuyện tào lao với cô."

"Tôi biết cô là người bận rộn, tôi cũng không rảnh nhé." Trần Kha lẩm bẩm, nhanh chóng móc hộp thuốc cảm trong túi quần ra, nhét vào tay Đan Ny.

"Cho cô, uống đi."

Đan Ny thấy rõ vật trong tay, sửng sốt, vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy có chút không biết làm sao:

"Cô tìm tôi chỉ vì đưa thuốc cho tôi?"

"Nếu không... cô nghĩ rằng tôi tìm cô nói chuyện tào lao à." Trần Kha trắng mắt liếc nhìn Đan Ny, đi tới bồn rửa tay, mở vòi, vừa rửa tay vừa hừ nhẹ nói: "Tôi đây thấy cô đáng thương, nếu không phải bởi vì ngủ ở sofa nhà tôi nên bị cảm thì tôi chẳng thích quản cô đâu."

"Vậy tôi phải thực sự cảm ơn cô."

Đan Ny nhìn bóng lưng Trần Kha, bất động thanh sắc, đem thuốc bỏ vào túi tiền.

Trần Kha quay đầu, xoa xoa bàn tay ướt nước, nhìn ai kia hưng phấn nói:

"Cảm ơn cũng không cần, nếu như cô cảm động thì đem tiền lương trả lại cho tôi là được."

Đan Ny nhếch miệng cười:

"Lúc đầu có chút xíu cảm động, bây giờ thì không hề."

Trong nháy mắt Trần Kha xụ mặt:

"Có lòng tốt không được báo đáp, cô sẽ bị thiên lôi đánh."

"Ít khua môi múa mép, nhanh chóng đi làm, nhanh chóng làm việc, để tôi bắt được cô đục nước béo cò, còn chút tiền thưởng còn lại cũng đừng mơ tưởng."

"Bây giờ chưa tới giờ làm, coi như cô là đại lão bản cô cũng không quản được tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô có cơ hội trừ tiền thưởng của tôi, ở nhà hút máu tôi thì thôi đi, ở công ty---"

"Két---"

Tiếng giày cao gót ma sát với sàn nhà.

Trần Kha vội vàng im miệng, vừa nghe thấy tiếng kia sống lưng nổi lên khí lạnh.

Tràng khí mạnh mẽ trong nháy mắt chèn ép, Trần Kha không có tiền đồ run chân, Đan Ny sắc mặt trầm xuống, đôi con ngươi tối tăm toát ra khí lạnh.

Trịnh tiểu thư giận rồi, Trần Kha nhìn thấy bất thường nhanh như chóp bỏ chạy không còn tăm hơi.

Vừa chạy vừa mắng:

"Sâu hút máu."

Đan Ny hít một hơi thật sâu.

Giỏi lắm, lá gan càng lúc càng lớn.

Đi tới bồn nước, ấn vòi nước, hất nước lên mặt, một lần nữa, mặt không chút thay đổi, rút giấy lau sạch bọt nước trên mặt.

Bình tĩnh.

Mắng cô là gian thương, sâu hút máu, coi như thôi đi, còn trù cô gặp báo ứng, bị thiên lôi đánh, ở trong mắt Trần tiểu thư ngoài tiền sẽ không có thứ khác?

Sự thật chứng minh, ở trong mắt Trần Kha, trả giá bằng sức lao động không thu được thù lao với giá trị ngang bằng, đều là hành vi đùa giỡn lưu manh.

Giống như gã nam nhân chết tiệt trừ lương cuối năm của Trần Kha, đã bị cô ghi trong lòng, đặt bên mép, nguyền rủa trăm ngàn lần, đến giờ nhớ mãi không quên, còn thường xuyên chạy ra ngoài, hung hăng niệm chú.

Cho nên Đan Ny bị nguyền rủa, ở trong lòng Trần Kha là một chuyện rất bình thường.

Trải qua sự an bày của lãnh đạo, chỗ phòng tài vụ tụ tập đã xác định, 5 giờ tiếng chuông tan tầm vang lên, người bộ tài vụ kích động không thôi.

Cùng lãnh đạo mới tới cùng nhau ăn cơm, có thể không kích động sao, toàn bộ người tài vụ thì chỉ có Trần Kha không hề chuyển động, nếu như cô không biết đại lão bản, nói không chừng sẽ cùng họ hoan hô, hưng phấn kích động.

Nhận thức đại lão bản gần một tháng, cô đã nhìn thấu bộ mặt thật của đại lão bản.

Thời gian tụ tập là 8 giờ tối.

Còn 3 tiếng nhàn rỗi.

Trần Kha tan tầm trở về nhà, tắm một phát thật thỏa mãn, rồi đắp nước đá lên cổ.

Dấu răng chó so với cô dự đoán tiến triển nhanh hơn, lúc này mới hai ngày, trên cơ bản đã bình phục, buổi tối cũng không cần che.

Nằm tê liệt trên sofa, Trần Kha mở laptop, tùy tiện nhìn một chút hoạt động trên diễn đàn công ty, công ty không có chuyện gì lớn, đăng nhập vào diễn đàn, nhấn vào tài khoản 'Tổng tài cô ấy nuôi tiểu bạch kiểm' điền mật khẩu.

Lúc này mới một ngày tiêu đề đẩy lên cao nhất, trên đó tiêu đề viết thật lớn:

'LÂM PHÓ TỔNG ĐUỔI NGƯỢC ĐƯỜNG TRỊNH TỔNG'.

Trần Kha ngẩn người, chuyện xảy ra buổi trưa, nhanh chóng trở nên bát quái như vậy.

"Ai viết cái bài này, cái tựa tục như vậy còn đuổi ngược đường tổng tài, đường này gồ ghề, té không chết người sao."

"Đ.M, nhiều bình luận thế xem ra vẫn còn HOT." Trần Kha vừa lẩm bẩm, vừa nhấp vào tiêu đề, nhấn vào tấm hình, đó là tấm hình Trịnh tiểu thư và Lâm phó tổng ăn cơm ở căn tin.

Trần Kha đang muốn kéo xuống, dư quang liếc nhìn góc bên trái phía dưới của ảnh chụp, còn có một người nghiêng đầu, hướng về phía hai người kia, trợn trắng, khóe miệng bên trái kéo lên thật cao, biểu tình coi thường vô cùng chuẩn.

Chờ... chờ đã-- người góc bên trái phía dưới, hình như quen quen.

Trần Kha sát vào màn hình, 'Bụp' một cái, theo bản năng đập lên laptop bật dậy.

Yên lặng 3 giây.

"Con mẹ nó, ai chụp mình vào chứ! Còn chụp xấu như vậy!"

"Tôi có trợn trắng như vậy hả!!?"

Trần Kha thở hổn hển mấy hơi, cô thật sự không có dũng khí mở laptop.

Nếu như bị Trịnh tiểu thư nhìn thấy biểu tình nữ phối độc ác của cô, nhất định là sẽ cười nhạo cô.

Điện thoại chợt vang lên, Trần Kha mở wechat, trước đó Bạch Ngọc gởi cho cô một tấm hình, sau đó lại gởi một tin nhắn: Chị Kha, chị bùng nổ.

"Chị bùng nổ cái gì?" Trần Kha hiếu kỳ mở tấm hình kia ra, suýt chút nữa tức giận tới mức đập đầu tự tử, tấm hình be bé, cắt từ tấm hình kia ra, chẳng phải là cô đang trợn trắng mắt sao!!!

Bạch Ngọc: Chị Kha, diễn đàn công ty rất nhiều người, đều nói biểu tình của chị rất sinh động, hoàn toàn giải thích được tâm tình khinh bỉ của tất cả mọi người.

Trần Kha: Chị muốn phá hủy cái diễn đàn này.

Bạch Ngọc: Đừng kích động, mọi người đều rất coi trọng chị, tức chết cái tên Lâm phó tổng kia.

Trần Kha: Chị sắp bị tức chết rồi!!

Càng khiến Trần Kha tức tới ói máu, tức tới muốn bùng nổ, là Trịnh tiểu thư bất ngờ gởi qua cho cô một tấm hình! Lại là tấm ảnh kia!

Trịnh tiểu thư: Cô có gì bất mãn với tôi?

Trịnh tiểu thư: Hửm?

Trần Kha không dám trả lời Trịnh tiểu thư.

Cô quyết định giả chết, đi chết đi.

Qua thêm vài phút đồng hồ, điện thoại lại vang lên, Chương lão đại cũng nhào vô góp vui, Trần Kha phỉ nhổ, lại gởi cho cô tấm hình 'Nữ phối độc ác' kia.

Chương lão đại: Tiểu Kha, cái liếc mắt này của em thật vừa vặn, thật đáng yêu.

Trần Kha: Lão đại, nghe em giải thích!

Chương lão đại: Ha ha, không cần giải thích, tâm tình của em mọi người đều hiểu, mọi người cũng giống em thôi.

Trần Kha: Giống chỗ nào?

Chương lão đại: Ừm, cũng không coi trọng.

Trần Kha: Lão đại, cầu chị nghe em giải thích, bụi bay vào mắt em, là bụi bay vào!

Chương lão đại: Em cùng đại lão bản giải thích.

Giải thích cái gì? Trịnh tiểu thư không đánh chết cô mới lạ.

Tức, thực sự muốn bùng nổ.

Toàn bộ công ty đều biết, Trần Kha đối với chuyện Lâm phó tổng theo đuổi Trịnh tổng công khai tỏ thái độ.

Cô vô cùng dũng cảm trợn trắng mắt, biểu tình rất-xem-thường!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro