Chap 43: Ánh mắt tổng giám đốc u oán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái này có thể gặp phiền phức!

Thật đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó, tổ tông nhà bên trở về sao không báo trước một tiếng.

Trần Kha nhìn tin nhắn của Đan Ny gửi tới, trong lòng do dự, cô cô còn ở đây sao cô có thể bỏ mặc cô CÔ một mình ở khách sạn.

Kiên quyết không bỏ mặc cô cô, ngón tay đặt trên màn hình nhanh chóng gõ một dòng chữ:

"Tối em còn có việc, không thể nấu cơm, chị ra ngoài ăn đi."

Vẫn chần chừ không gởi đi. Trần Kha nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc cũng xóa đi từng chữ từng chữ.

Buổi tối Đan Ny rất ít khi ra ngoài ăn cơm, nếu không đi nấu có thể người kia cũng sẽ không ăn.

Mới 5 ngày không gặp dường như xa cách rất lâu, rung động liên tục bộc phát ra ngoài, cô lại có chút khẩn trương muốn gặp mặt Đan Ny một lần.

Phải nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên mới được.

Châu Hoa từ trong phòng tắm bước ra, cầm máy sấy tóc lên đang định thổi tóc liền thấy Trần Kha ngồi xếp bằng trên giường, nhìn chằm chằm điện thoại, mặt ủ mày ê, bất động.

Châu Hoa lên tiếng hỏi:

"Sao vậy?"

Nghe tiếng của cô cô mình, lúc này Trần Kha mới ngước mắt lên nhìn, cô cô mặc áo choàng tắm, mới vừa tắm xong tóc dài ướt sũng dán lên chiếc cổ trắng noãn.

Tẩy trang, khuôn mặt rút đi vẻ đẹp lạnh lùng, thanh lệ thoát tục, mày liễu nhỏ dài, đôi mắt sâu thẳm, làn da trắng noãn như ngọc.

Ánh mắt nhìn qua thản nhiên, hàm chứa sự dịu dàng.

Trần Kha mở to mắt nhìn Châu Hoa, không thể không thừa nhận, quyệt miệng nói:

"Cô cô, cô thật là đẹp."

Cháu gái bản lĩnh khác thì không có nhưng lại có bản lĩnh nịnh bợ, được cháu gái khen, Châu Hoa rất hưởng thụ, mỉm cười nói:

"Cảm ơn. Con cũng rất đẹp."

Hai mắt Trần Kha phút chốc vụt sáng, vội vàng từ trên giường bật dậy, đi tới bên cạnh Châu Hoa, hăng hái đề nghị:

"Cô cô, con giúp cô thổi tóc."

"Giúp cô cô thổi tóc, được nha." Châu Hoa khẽ cười, xoay người đưa máy sấy cho Trần Kha.

Trần Kha mở máy sấy, khuấy đảo mái tóc đen nhánh dài xõa trên vai, động tác cẩn thận nhẹ nhàng, tỉ mỉ thổi khô tóc, lại đảo mắt.

Cô nhỏ giọng nói:

"Cô cô, cô xem con ngoan ngoãn vậy có thể thương lượng với cô cô một chuyện không?"

"Không có chuyện gì lại tử tế, thì ra là có chuyện muốn thương lượng." Châu Hoa cười cười: "Nếu là về chuyện công việc của con, vậy không có thương lượng gì cả."

Trần Kha lẩm bẩm:

"Cô cô, công việc bây giờ của con tốt lắm, thật, con không có gạt cô cô."

Châu Hoa nhếch miệng nhẹ giọng hỏi:

"Kha Kha, rốt cuộc nơi này có gì đáng giá để con lưu luyến, là con có người thích ở nơi này hay là có bạn trai rồi?"

"Con không có bạn trai."

"Thật không?" Châu Hoa nhìn mặt cháu gái, cảm nhận đầu ngón tay như con thoi xuyên qua tóc, khẽ cười:

"Vậy thì chính là con có người thích ở nơi này nha~"

Trần Kha khẽ rên rỉ, nhẹ nhàng thổi tóc cho cô cô, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Châu Hoa ngồi lặng im, ánh mắt tỉ mỉ quan sát cháu gái trong gương, vẻ mặt cháu gái dù sao cũng không có thay đổi gì, nhưng càng tỉ mỉ quan sát thì phát hiện đôi tai kia lại hiện lên một màu hồng.

Cháu gái có người thích rồi.

Biết được kết luận này, con ngươi chợt chuyển, trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại cảm giác... củ cải trắng 25 năm vất vả trồng bị heo ủi.

Cháu gái không lên tiếng, Châu Hoa hỏi:

"Kha Kha, không phải con có chuyện muốn cùng cô cô thương lượng sao?"

"Có có có." Trần Kha vội vàng trả lời: "Cô cô, là như vầy, gần đây ở nhà con nuôi một con chó, con phải về cho nó ăn một lúc."

Trong lòng làm mấy chục bản nháp cho nên nói ra dù sợ nhưng mặt không đổi sắc, thế nhưng ở trước mặt cô cô có chút chột dạ, theo bản năng sờ sờ vành tai.

Châu Hoa im lặng nhìn ai kia, hiển nhiên là chú ý tới hành vi mờ ám của cháu gái, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, mở miệng hỏi ai kia:

"Chó quan trọng hay là cô cô quan trọng?"

"Đương nhiên là cô cô quan trọng." Trần Kha gẩy gẩy tóc bên dưới, không được không được rồi, cô cô quá thông minh, cô nghìn vạn lần không thể để lòi đuôi, càng không thể để cho hai vị tổ tông gặp mặt.

Cô cô bao che khuyết điểm lại rất yêu thương cô, ở nhà cũng không nỡ cho cô động thủ dù một chút, nếu như cô cô biết cô bị hàng xóm nhà bên nô dịch không thương tiếc...

Vì chút tiền lương còn mỗi ngày nấu cơm cho hàng xóm nhà bên, có phải sẽ đánh cô hay không.

Quan trọng nhất là, hai vị tổ tông này cùng cấp bậc, đều là đại boss của đại tập đoàn, đều không phải dạng vừa đâu.

Hai tổ tông này nếu như đụng nhau, nhất định là Sao Hỏa đụng Trái Đất, hơn nữa cuối cùng người gặp họa cũng chính là con tép riu nhỏ đáng thương này.

Không được, nhất định không để cho hai người gặp nhau.

Dục vọng sinh tồn của Trần Kha rất mạnh, cô nhẹ giọng làm nũng:

"Nhiều lắm là 1 tiếng con trở lại, sau đó sẽ bồi cô cô, có được không ~"

Châu Hoa cười gật đầu:

"Đi đi."

"Cô cô, cô cô tốt nhất." Trần Kha cực kỳ vui vẻ, lấy máy sấy ra cúi người xuống, 'Chụt' một cái hôn lên mặt Châu Hoa, "Con sẽ trở về nhanh thôi!"

Châu Hoa giơ tay khẽ đẩy ra, dùng mặt mình thân mật cọ cọ mặt cháu gái, cười cười:

"Được rồi, cô cô ở đây chờ con, mau đi rồi về."

"Không vội, để con giúp cô cô thổi tóc trước."

Thổi một hồi, Trần Kha sờ sờ phần tóc ở đỉnh đầu và đuôi tóc, không còn ướt nữa.

Tắt máy sấy, trong lòng Trần Kha bắt đầu lưu luyến, hai tay vòng qua cổ Châu Hoa, cằm đặt trên vai Châu Hoa, nhìn cô cô xinh đẹp của mình trong gương.

Ánh mắt của cô cô xinh đẹp cũng giương lên nhìn mình, bên môi nở nụ cười, ánh mắt nhu tình như nước.

Châu Hoa nhẹ giọng nói:

"Lớn rồi không còn nhỏ, vẫn cứ ỷ lại vào cô cô như thế."

Trần Kha khẽ rên rỉ:

"Thích ỷ vào cô cô, cô cô người quá bận rộn, không quan tâm con, vất vả lắm mới có cơ hội gặp người một lúc, không phải con thật sự rất vui sao."

"Muốn gặp cô cô tới tập đoàn LT làm, không đơn giản hơn sao."

Trần Kha: "...."

Bất thình lình không nghĩ tới.

Quả nhiên, cô cô vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định.

Cô cô nhà cô quả là cô ruột, Trịnh lão bản là sâu hút máu, sẽ bốc lột giá trị thặng dư của cô, hai người so ra vẫn là cô cô thật tâm đối tốt với cô hơn.

Trần Kha thật sự vui vẻ quấn lấy cô cô của mình, không nghe cũng không buông tha vừa ôm vừa ỷ lại vào Châu Hoa nửa tiếng.

Tới tận 9 giờ khuya.

Châu Hoa hối thức, lúc này mới lưu luyến, mỗi bước chân đều cẩn thận trở về hầu hạ tổ tông nhà bên.

Đan Ny bảo cô qua nấu cơm, cô không đi ngay lập tức, để cho Đan Ny biết dám từ chối một tiểu tiên nữ, cũng để người đó nếm trải tư vị bị xấu từ chối, cho tức chết luôn.

Tin nhắn gửi đi nửa tiếng, chậm trễ không nhận được trả lời, Đan Ny đúng là bị tức chết.

Đi gõ cửa nhà tiểu bảo mẫu cũng không có hồi đáp.

Không có ở nhà.

Vậy thì là đi cùng nữ nhân kia ra ngoài.

Ra ngoài có thể làm gì?

Đan Ny nghiêng người dựa lên sofa, nhắm mắt dưỡng thần, khóe môi nhếch lên, khuôn mặt không chút biểu tình, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, ngón tay thon dài vuốt màn hình.

Bên kia.

Trần Kha sau khi hứa với cô cô 1 tiếng sau trở về, thời gian cấp bách, từ khách sạn về nhà phải 20 phút, đi đi về về cũng hết 40 phút, chỉ còn 20 phút.

20 phút này, không kịp làm cơm nước cho Đan Ny, Trần Kha dứt khoát ra ngoài mua một phần mì, lo lắng không yên gấp gáp trở về, Đan Ny ăn mì vừa tiết kiệm thời gian vừa nhanh gọn.

Đến nhà, Trần Kha nhanh chóng lên lầu, thở hổn hển, nhấn chuông cửa nhà Đan Ny.

Khi tiếng chuông cửa 'ding dong ding dong' vang lên, Đan Ny chợt mở mắt, trong mắt lóe lên tia sáng, nhưng cô không động đậy.

Chuông cửa lại vang lên cùng với tiếng gõ cửa.

Loáng thoáng tiếng Trần Kha truyền tới:

"Đan Ny, em biết chị ở nhà, mở cửa nhanh lên!"

Điện thoại vang lên, là 'Tiểu bảo mẫu' gọi, Đan Ny nhìn thoáng qua điện thoại.

Kiên quyết tắt máy, 'Tiểu bảo mẫu' lại gọi tới, Đan Ny lại dứt khoát tắt máy.

Cúp máy cùng lúc đó cô cũng chậm rãi ngồi dậy, trưng ra khuôn mặt vô cảm, đi mở cửa.

Điện thoại bị tắt lần thứ 2, cũng không thấy ai ra mở cửa, Trần Kha nghĩ nghĩ có phải đói bụng ra ngoài ăn rồi không, bấm điện thoại định gọi lần thứ 3.

Cửa bất ngờ mở ra, Trần Kha cúi đầu còn chưa gọi điện, sợ đến nỗi tay rung lên, điện thoại 'cạch' một tiếng, rớt xuống đôi chân ngọc ngà bên cạnh.

Một mùi hương quen thuộc tràn vào xoang mũi của Trần Kha, trong lòng Trần Kha lo sợ, nuốt nước bọt, ánh mắt chậm rãi hướng lên.

Cuối cùng dừng ở khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo.

Chống lại ánh mắt lãnh đạm của Đan Ny, lòng cô có điểm sợ, 5 ngày không gặp, sao cô cảm thấy Trịnh đại boss khí chất càng ngày càng xuất chúng, khí tức toát ra ngày càng lạnh lùng.

Da đầu Trần Kha căng ra:

"Chị ở nhà sao không mở cửa, cũng không nghe điện thoại."

Đan Ny nhìn nhìn ai kia, không nói chuyện.

Khom lưng nhặt điện thoại dưới chân, trong lúc cô khom xuống vạt áo choàng tắm mở ra một lỗ nhỏ, xương quai xanh tinh xảo hiện ra, một mảng da trắng noãn nà, hai khỏa tròn trịa nửa che nửa hở.

Trịnh đại boss, lộ hàng!

Hô hấp của Trần Kha bị kiềm hãm, cố gắng không nhìn tới, nhưng hết lần này đến lần khác, cô lại không dời được ánh mắt.

Đan Ny ngồi dậy, đem điện thoại đưa cho Trần Kha, nhìn gương mặt đỏ tới mang tai của ai kia, lạnh lùng nói:

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, vào, tôi đói."

"Oh." Trần Kha trả lời.

Không dám đi nhìn Đan Ny rất sợ sẽ thấy diễm cảnh gì nữa sẽ xịt máu mũi.

Nín thở nghiêng người đi vào, đổi giày, đi đến căn bếp quen thuộc, Trần Kha nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Không có chọc giận mấy người, lãnh bạo lực với người ta làm gì."

Nhìn đồng hồ, chỉ mới 15 phút, Trần Kha nhanh chóng rửa nồi, đến tủ lạnh lấy 2 trứng gà, nấu món mì bình thường, mấy phút liền giải quyết xong.

Đậy nồi lại, nấu nước là được.

Trần Kha rửa tay, do dự một chút cuối cùng vẫn đi tới phòng khách, co người ngồi cạnh Đan Ny, cô nhìn Đan Ny, Đan Ny cúi đầu đọc sách.

Đan Ny có phải vẫn đang giận không!?

Bị Đan Ny xem nhẹ, Trần Kha có chút không được tự nhiên, cô khó chịu lên tiếng:

"Chuyện là, tối nay em còn có việc, không có làm cơm, em lấy mì cho chị ăn."

Đan Ny mấp máy khóe môi, cũng không ngẩng đầu lên, thờ ơ lên tiếng:

"Ừm, sao cũng được."

"Chị về khi nào?"

"Mới về."

Trần Kha bất mãn, nói:

"Chị về cũng không nói với người ta một tiếng."

"Không phải đã gởi tin nhắn cho em sao."

"Nói 'sớm' quá."

Hai tổ tông đột nhiên trở về, làm cho cô một chút thời gian chuẩn bị tâm lý cũng không có.

Không được, cô phải cân bằng 2 vị tổ tông.

Giọng Đan Ny không nóng không lạnh, cái điệu bộ này không giống như đang giận, cũng không giống không giận.

Cũng chả có gì để giận, bị chê xấu từ chối cũng không phải Trịnh tiểu thư, có gì mà giận.

Thời gian còn 10 phút.

Trần Kha nhích mông, vai khẽ đẩy Đan Ny, giơ ngón tay chọt chọt cánh tay Đan Ny, nhỏ giọng nói:

"Chị không có gì nói với em à?"

Đan Ny đặt sách xuống, ngước mắt nhìn ai kia:

"Em cảm thấy tôi nên nói gì với em?"

"Ví dụ như, ví dụ như..."

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Đan Ny, trong lòng Trần Kha uất nghẹn, nghẹn tới nghẹn lui, nghẹn không ra lời tiếp theo.

Trịnh lão bản định không chịu trách nhiệm sao!?

"Ví dụ như cái gì?"

Trần Kha nghèn nghẹn ở cổ họng, ngập ngừng, khuôn mặt dần dần đỏ lên:

"Ví dụ như, ví dụ như đôi ta lúc đó... không phải là..."

Nhìn khuôn mặt người kia đỏ sẫm, trong đáy mắt Đan Ny ngập tràn ý cười, lại ung dung thản nhiên, khẽ hỏi người kia:

"Không phải là cái gì?"

Cố ý! Chính là cố ý! Trần Kha dùng tay che mặt, nó đang nóng lên, căm hận hét lên:

"Chị biết rõ còn hỏi!"

Đan Ny lập tức bật cười, nhẹ nhàng nói:

"Tối mai theo tôi đi tham dự một bữa tiệc."

Trần Kha thốt lên:

"Không được!"

Giọng điệu dứt khoát cỡ nào, ánh mắt Đan Ny trở nên u oán nhìn ai kia.

Trần Kha quay mặt qua chỗ khác, không nhìn tới Đan Ny, lắc đầu nói:

"Không được không được, tối mai người ta còn có việc, thật xin lỗi không thể đi cùng chị."

"Tiểu bảo mẫu, em đang từ chối chủ nhân?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro