Chap 79: Gây chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không để cho con gái có cơ hội phản bác, ánh mắt sắc bén của Trịnh Viên Trạch nhìn gương mặt con gái hơi trầm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đã nhấc lên gợn sống nhè nhẹ, giọng trầm thấp, không lạnh không nhạt, nói tiếp.

"Chờ LT xác nhận hợp tác với XM, chúng ta lập tức cử người đi LT thảo luận bắt đầu các hạng mục, có LT trợ thế và tạo thế những hạng mục này không chỉ ổn định không lỗ, mà sự phát triển của XM còn có thể nâng lên cấp cao hơn."

Bản sắc của thương nhân chính là làm lợi sinh lợi, chỉ cần có lợi ích thì cần phải hợp tác, Trịnh Viên Trạch nói tới đây, giống như đã nhìn thấy cổ phiếu công ty mạnh mẽ tăng vọt, mặt mày không khỏi rạng rỡ.

Đối với những lời này, Đan Ny từ chối cho ý kiến.

Trước đây LT và XM lực lượng ngang nhau, sau đó tự phát triển lĩnh vực chiếm số 1, những năm gần đây, toàn bộ các xí nghiệp lớn trong nước đều tiến quân vào các lĩnh vực.

Thương nhân chỉ nói lợi ích, vì đấu tranh để chiếm thật nhiều phân ngạch thị trường, mở rộng thị trường, tích lũy vốn hùng hậu, các xí nghiệp hợp tác luôn tồn tại sự cạnh tranh.

LT và XM phát triển cực kỳ nhanh, từ khi lão chủ tịch LT từ chức, chủ tịch mới nhậm chức cho tới nay lợi nhuận của LT từ đầu đến cuối đều chèn ép XM.

Hợp tác đúng là một cơ hội tuyệt vời.

Nhưng điều này cũng không thể làm giảm phiền toái trong lòng Đan Ny, cũng bởi vì LT và XM hợp tác, không cho cô có thể tùy ý rời khỏi công ty, nhưng Trần Kha ở thành phố Z, người kia vẫn còn chờ cô về.

Đan Ny bình tĩnh nói:

"Ba, con có thể ở lại công ty nhưng có một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?" Trịnh Viên Trạch cau mày.

"Chuyện bổ nhiệm người ở công ty XS, nửa tháng sau hãy truyền lệnh xuống công ty XS." bên môi Đan Ny toát lên một cảm xúc không rõ, giọng nói máy móc:

"Hơn nữa, nửa tháng sau, con phải về công ty XS để giao lại công việc còn dư, sắp xếp hành lý."

Lần này cò kè mặc cả, nghe có vẻ không có gì không hợp lý, Trịnh Viên Trạch nhướng mày, sảng khoái gật đầu:

"Cái này đương nhiên rồi."

"Ba, nếu như không có gì nói nữa." Đan Ny vừa nói vừa đứng dậy: "Con về phòng trước."

"Đi đi, nhớ kỹ chút xuống dùng cơm." Hai bên giao chiến cũng qua nửa tiếng, ánh mắt Trịnh Viên Trạch nhìn về phía con gái cuối cùng cũng dịu xuống, nở nụ cười ấm áp.

Hai cha con Đan Ny nói chuyện một phen kết quả sau cùng không thể nói rõ ai thắng ai thua.

Bởi vì hợp tác và tiếp đãi tổng tài Âu đại, Đan Ny không còn tự do đi lại thành phố Z, đồng nghĩa cũng mất đi cơ hội ở cùng Trần Kha.

Nhưng lúc này lo lắng lợi ích công ty, cô phải bình tĩnh, không thể hành động theo tình cảm.

Mà vấn đề trở ngại thực tế, những lời khó nghe kia, điều Đan Ny sợ hãi trong lòng vẫn xảy ra.

Cho dù cô ở thành phố Z xa xôi, công ty XS xa xôi, quan hệ giữa cô và Trần Kha cũng không gạt được Trịnh ba, Trịnh ba ít nhiều gì cũng biết gì đó.

Trở về phòng, Đan Ny ngồi trên sofa lưng thẳng tắp, nhíu mày trầm tư hồi lâu, cuối cùng quyết định, trước tiên giải quyết mối phiền toái Âu đại trước, gọi điện thoại cho Quỳnh Dư, bên kia rất nhanh bắt máy:

"Tiểu Ny?"

Đan Ny nhỏ giọng nói:

"Ngày mai tiếp khách, cậu đi cùng mình."

"Ừ, được, không thành vấn đề." Quỳnh Dư không chút suy nghĩ gật đầu đồng ý.

"Còn có một chuyện." Giữa chân mày Đan Ny nhíu chặt, môi mím thành đường thẳng, hiện ra 2 lúm đồng tiền nhỏ, giọng rõ ràng không biết làm sao: "Mấy ngày gần đây, cậu sắp xếp mấy người, chú ý động tĩnh ba mình nhiều hơn, ba mình có hành động khác thường gì ngay lập tức báo cho mình."

Điện thoại bên kia vọng lại tiếng thở dài nặng nề, Quỳnh Dư nghe vậy giật mình sửng sốt, vẻ mặt ngạc nhiên, kinh ngạc hỏi:

"Có thể ép cậu chủ động ra tay, không phải ba cậu muốn làm chuyện lớn gì chứ?"

"Ba hình như phát hiện ra gì đó." Đan Ny xoa xoa ấn đường: "Phải phòng hờ."

"Cậu yên tâm, mình lập tức sắp xếp." Quỳnh Dư vừa nói vừa dừng bước, lấm lét nhìn trái nhìn phải, hạ giọng: "Cụ thể buổi tối chúng ta nói chuyện tiếp, mình phải vào tập đoàn LT, trước không nói."

"Ừ buổi tối gặp."

Tắt máy.

Đan Ny rũ mắt, ánh mắt ngừng ở tấm thảm nhung trắng, gương mặt không biểu tình, tay nắm điện thoại ngắm nghía, tựa hồ như nhớ tới điều gì, bên môi toát ra ý cười khẽ, lưng thẳng tắp chợt thả lỏng.

Máy bay hạ cánh, theo dặn dò, vừa hạ cánh lúc này gọi cho Trần Kha báo bình an.

Lúc này, có lẽ Trần Kha đang ăn cơm trưa hoặc là trên đường đi tập gym, hoặc là đã ở phòng tập, chẳng biết vì sao, cô muốn biết, Trần Kha đang làm gì.

Gọi cho 'Tiểu bảo mẫu'.

Chỉ mấy giây là bắt máy.

Bên tai truyền tới tiếng thở dốc dồn dập của Trần Kha.

Đan Ny lẳng lặng nghe không lên tiếng, bên kia chỉ là tiếng hít thở sâu, thở dốc không ngừng, sau đó truyền tới tiếng cười trong trẻo của Trần Kha:

"Đại lão bản, hiếm khi chủ động gọi cho em, không phải là nhớ em chứ?"

Đan Ny khẽ hỏi:

"Em đang làm gì đó?"

"Em đang gym." Trần Kha mặc áo cực ngắn hở rốn, vô thức sờ sờ bụng, nhỏ giọng lầm bầm: "Em nói cho chị một bí mật nhỏ, nửa tháng em không tập, cơ bụng sắp mất rồi."

"Mất thì mất, em cũng không mập." Đan Ny khẽ cười, nghe được giọng Trần Kha, phiền toái trong lòng thoáng giảm bớt, không còn buồn bực nữa.

"Khó mà được, em phải giữ vững vóc dáng mê người, làm chị mê mẩn, đầu óc choáng váng." Trần Kha không giữ hình tượng vỗ chân cười rộ lên.

Tiếng cười lanh lảnh vừa đắc ý kia, thu hút ánh mắt của người bên cạnh, ngay cả Lực Phi nghe xong suýt chút nữa muốn nhảy khỏi máy chạy bộ bịt miệng Trần Kha.

Tập đoàn LT.

Gần đây mới tuyển mấy trợ lý, lúc đầu Tiêu Nhã Lâm giới thiệu công ty với họ, đơn giản nói qua công việc thường ngày, lại đột nhiên nhận được một cuộc gọi không rõ lai lịch, nghe được tin tức bên kia truyền tới.

Sắc mặt Tiêu Nhã Lâm dần dần trở nên nghiêm trọng, cái gì cũng không đáp lại, vội vàng tắt máy, mặc kệ trợ lý ngơ ngác nhìn nhau, bước nhanh tới phòng tổng tài.

Bởi vì chuyện lần này thật sự khẩn cấp, Tiêu Nhã Lâm thậm chí không kịp gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào, lại cấp tốc xoay người đóng chặt cửa, hành động lưu loát, hiển nhiên không phải lần đầu tiên xông vào phòng tổng tài.

Tiếng động mở cửa, tiếng bước chân mất trật tự. Chợt cắt đứt sự trầm tư của Châu Hoa, đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo nhìn sang, ánh mắt đó quét qua Tiêu Nhã Lâm đang bước nhanh qua. Hơi nhíu mày, cũng không nói gì, cúi xuống, ngón tay đang kẹp bút, tiếp tục xử lý văn kiện trong tay.

Tiêu Nhã Lâm nhìn thấy ở sâu bên trong là dáng người ưu nhã lưng thẳng tắp, nhân lúc Châu Hoa chưa mở miệng trách cô về hành vi vô lễ kia, cô bước nhanh tới, thở hổn hển giọng gấp gáp:

"Lão bản, chuyện lớn không hay rồi."

"Chuyện gì?"

Tiêu Nhã Lâm kéo kéo cà vạt, cà vạt thả lỏng làm cho cổ thoải mái một chút, nhanh chóng thở lại bình thường, trầm giọng nói:

"Em vừa nhận được tin mới nhất, hôm nay có người ở sau lưng điều tra dữ liệu cá nhân của Kha Kha."

Đầu bút chợt dừng lại, đôi con ngươi bình tĩnh chợt trở nên u lãnh, bút giữa ngón tay chuyển động bay lượn, hạ xuống ký tên, giọng nhỏ nhẹ vang lên:

"Là ai điều tra Kha Kha?"

"Trịnh Viên Trạch."

Sắc mặt Châu Hoa bình tĩnh:

"Chủ tịch tập đoàn XM, cũng chính là ba của Trịnh Đan Ny?"

"Chính là ông ta." Tiêu Nhã Lâm gật đầu, hai tay chống lên bàn làm việc, nhíu mày:

"Lão bản, Trịnh Viên Trạch vô duyên vô cớ đi điều tra Kha Kha, có phải phát hiện Kha Kha và Đan Ny có mối quan hệ không bình thường không?"

"Trên đời này không có vô duyên vô cớ." Châu Hoa đặt tài liệu đã ký xong xuống, khẽ hỏi: "Tài liệu riêng của Kha Kha đã ẩn chưa?"

"Đã làm." Tiêu Nhã Lâm dùng tay ra hiệu OK, hai mắt toát lên vẻ sùng bái, nhìn Châu Hoa: "Lão bản, chị thật cơ trí, sao chị biết nhất định có người dẽ điều tra Kha Kha?"

Châu Hoa ngước mắt nhìn Tiêu Nhã Lâm ở đối diện, gương mặt xinh đẹp với nụ cười khẽ, ý cười trong đáy mắt, giọng vẫn như cũ:

"Chị đã ngã qua, tuyệt đối không để cho Kha Kha dẫm lên vết xe đổ của chị."

Quả nhiên là cô ruột.

Thực nuông chiều bảo vệ cháu gái.

Tiêu Nhã Lâm cũng thức thời, trước đây chuyện xưa xảy ra đến bây giờ ai cũng không muốn nhắc tới, lần thứ hai vạch trần vết sẹo đã khỏi một nửa...

Đối với cách làm của Châu Hoa, Tiêu Nhã Lâm đưa ra nghi vấn:

"Lão bản, em còn chưa rõ, tạo sao phải xóa tất cả dấu vết của Kha Kha với Châu gia, để cho Trịnh Viên Trạch biết thân phận cũng như gia cảnh của Kha Kha, đối với con đường con bé đi, không phải rất tốt sao?"

"Không có gì hay." Châu Hoa lắc đầu, vẫn cười thản nhiên như trước: "Con bé tuổi trẻ đầy sức sống, tính cách vẫn chưa trưởng thành, chưa từng trải qua sóng to gió lớn, chưa từng trải qua nỗi đau lòng thấu tâm can, như vậy sao trưởng thành được."

"Nên... chị mượn tay Trịnh Viên Trạch, giúp Kha Kha lót đường tương lai." Tiêu Nhã Lâm ngạc nhiên, sau đó giống như chợt bừng tỉnh.

Châu Hoa nhẹ giọng nói:

"Kha Kha giống như đóa hoa trong nhà ấm, không chịu được sự tàn phá, con bé muốn con đường này đi được xa thì nhất định phải đối mặt hiện thực."

"Rốt cuộc em cũng hiểu rõ, khó trách chị muốn che giấu thân phận của Trần Kha, Trịnh Viên Trạch phát hiện quan hệ của hai đứa không bình thường, tra được Kha Kha chỉ là con nhà bình thường, ắt phải ngăn cản 2 đứa bên nhau."

Tiêu Nhã Lâm giơ ngón tay cái lên:

"Lão bản, chị đúng là cáo già, cáo già xảo quyệt."

'Bá đạo tổng tài' lại dùng ánh mắt thản nhiên nhìn sang, Tiêu Nhã Lâm nhanh chóng mím môi, giơ tay lên miệng kéo từ trái qua phải, biểu thị cô tự nguyện im miệng.

"Nên trở về thì phải trở về, cũng không thể cứ mãi tránh né hiện thực." Châu Hoa liếc mắt nhìn, đứng dậy, dáng đi mềm mại ổn trọng, đi đến trước cửa sổ sát mặt đất bên cạnh ghế làm việc.

'Bá đạo tổng tài' lời này rất có ý tứ, đáng giá cân nhắc, Tiêu Nhã Lâm kéo kéo cà vạt, nhắc chân đi tới bên cạnh Châu Hoa, nhẹ giọng nói:

"Cũng không biết người tránh né còn có thể ẩn mình né tránh được bao lâu."

"Mặc kệ là bao lâu, chung quy vẫn phải về." Trong lời Châu Hoa hàm ý không rõ, rồi lại nhìn vào khoảng không xa xôi, ánh mắt hư vô mờ mịt, không có tập trung vào một điểm.

Mấy lời đó, đặt lên 2 người đúng là thích hợp, hai người đều đang tránh né.

Tiêu Nhã Lâm vô thức nghĩ tới hai người kia, chưa từng suy xét nông sâu mà xuất hiện, đứng lặng bên cạnh Châu Hoa lại khe khẽ thở dài, đôi mắt tịnh như nước nhìn không thấu bất kỳ tâm tình gì, giọng nhẹ nhàng vang lên, vừa chứa đựng lo lắng.

"Chị hi vọng hai đứa nhỏ có thể đứng cùng độ cao, nhìn cùng một phong cảnh, chỉ có đủ mạnh mẽ, sẽ không dễ dàng sinh ra ý niệm buông bỏ trong đầu, mà kiên cường chống lại áp lực từ các phương diện."

Không nên như cô trước đây nhu nhược, ngay cả người con gái mình yêu cũng không thể bảo vệ được, hại người còn hại mình.

"Đừng lo, mọi thứ rồi sẽ tốt thôi." Tiêu Nhã Lâm vỗ nhẹ vai Châu Hoa, nhẹ giọng trấn an:

"Kha Kha có chị, con bé sẽ không đi trên con đường của chị đâu."

"Chỉ mong vậy."

Khi biết cháu gái nhỏ thích con gái, đi cùng con đường của mình, Châu Hoa từng mơ hồ từng bàng hoàng nhưng cũng không có cưỡng ép cháu gái nhỏ quay lại điều mà người ta gọi là 'cuộc sống bình thường', mà là bắt đầu lo lắng tương lai của cháu gái nhỏ.

Dù sao cháu gái thích người ta, con đường sau này phải đi rất giống cô và người kia trong quá khứ, vì tránh cho bi kịch xảy ra, phòng ngừa chu đáo vẫn không thừa.

Trên đời này không có năng lực dự đoán như thần, chỉ có tự mình trải qua mới hiểu rõ phải đi đường nào, sẽ rơi vào cái hố gì, đụng phải bức tường nào.

Từ Tiêu Nhã Lâm 'thả' ra thông tin, kết quả điều tra thân phận bối cảnh của Trần Kha xuất ra, gần nửa ngày, phần kết quả này đã được trợ lý đưa tới trước mặt Trịnh Viên Trạch:

"Chủ tịch, đây là tài liệu ngài muốn."

Kết quả điều tra thân phận gia cảnh đều thể hiện Trần Kha là con của gia đình bình thường, Trịnh Viên Trạch lật tới lật lui, cũng không tìm được điểm sáng đặc biệt nào hiện ra.

Trịnh Viên Trạch lật về trang trước, ánh mắt sắc bén dừng lại ở ảnh chụp tài liệu.

Điểm sáng duy nhất, đại khái chính là đứa con gái trẻ tuổi, lớn lên thật xinh đẹp, nhưng chỉ là túi da bên ngoài mà thôi, cái này cũng không thể nhìn thấy rõ gì.

Tiểu Ny nhiều năm vẫn chưa kết hôn, phần lớn bởi vì ánh mắt ra cao, đàn ông ưu tú cũng nhìn không vừa mắt, trước không nói nam hay nữ, lấy ánh mắt cao của Tiểu Ny tự nhiên ngắm trúng đứa con gái bình thường như vậy.

Giới thiệu cho Đan Ny người thừa kế Âu đại, tướng mạo đường hoàng, tài hoa hơn người, hai bên môn đăng hộ đối, làm con rể hắn, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng trong 4 ngày, tiểu Ny đi tiếp đãi tổng tài Âu đại, vô luận là đi đâu đều mang theo Trương Quỳnh Dư đi cùng, thái độ lấy lệ, hiển nhiên là quyết tâm sẽ không phát triển bất kỳ quan hệ gì, hắn tức cũng đành chịu.

Nếu như vì cô ta...

Chủ tịch nhíu mày, mặt âm trầm không nói lời nào, trợ lý Chu cũng không dám hé răng, lúc này chợt nghe chủ tịch hỏi hắn:

"Hôm nay là thứ mấy?"

Trợ lý Chu vội vàng trả lời:

"Thứ 5."

"Đẩy toàn bộ lịch trình ngày mai." Trịnh Viên Trạch giọng trầm thấp:

"Đặt vé máy bay sớm nhất vào ngày mai tới thành phố Z, ngay lập tức sắp xếp lịch trình tới thành phố Z."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro