Tại bệnh viện Từ Sở Văn đi vào phòng làm việc của Diệp Thư Kỳ .
" Nè , cô biết lịch sự không vậy? "
" Là em thì cần gì lịch sự "
" Từ Sở Văn cô có bị điên không? Tôi đã nói là tôi không thích cô "
" Từ từ rồi thích , tôi đâu bắt em phải thích bây giờ "
" Từ Sở Văn cô đã như vậy với bao nhiêu cô gái rồi "
" Nếu tôi nói em là người đầu tiên thì sao? "
" Hừ ... Cô có vấn đề về sinh lý sao? "
" Không , nhưng xung quanh tôi chưa từng gặp người nào hung dữ hơn em và tôi lại rất thích người hung dữ " Từ Sở Văn đi lại gần chiếc ghế của Diệp Thư Kỳ
" Cô dám nói tôi hung dữ sao? " Thư Kỳ liền quăng tập hồ sơ bệnh án vào người Sở Văn
" Em xem , em là người đầu tiên dám làm vậy với tôi đó "
" Tôi không thích là không thích , cô làm ơn tránh ra đi "
reng reng reng
" Nói " Từ Sở Văn bực bội cầm điện thoại quát
" ....."
" Cái cậu viết đơn nghĩ việc sẵn đi , có việc đó cũng tôi về giải quyết sao? "
Từ Sở Văn bực bội cúp máy , Diệp Thư Kỳ nhìn chằm chằm vào cô
" Tôi biết tôi đẹp rồi " Từ Sở Văn nhếch môi cười
" Cô bị đa nhân cách sao? "
" Tôi chỉ như thế này với em thôi , em còn không hài lòng "
" Đồ điên "
Diệp Thư Kỳ đứng dậy đi về , Từ Sở Văn liền vác cô lên vai quăng vào xe mình chở về . Diệp Thư Kỳ dù cố vùng vẫy nhưng đều vô ít .
Diệp Thư Kỳ không về nhà mình mà ghé nhà Đan Ny để giải tỏa cơn bực tức . Vừa mở cửa đi vào thì thấy hai mẹ con Đan Ny ôm nhau trên sofa coi hoạt hình.
" Ủa Thư Kỳ ?"
" Bực bội quá " Cô ngồi xuống sofa
" Sao vậy dì Kỳ , dì giận là sẽ mau già đó " Tiểu Nam chu môi nói
" Tiểu Nam con dám nói dì già sao ? Dì tét mông con bây giờ "
" Thôi được rồi , cậu có chuyện gì? " Đan Ny bật cười
" Cái tên Từ Sở Văn đó quá phiền phức , mình đã nói bao nhiêu lần nhưng vẫn không bao giờ chịu hiểu "
" Sao cậu không thử yêu một lần xem sao? "
" Nhưng mình sợ lắm "
" Sợ gì? "
" Sợ bị lừa dối và phản bội "
" Mình nghĩ Từ tổng cũng không phải là loại người vậy đâu , cậu cứ cho nhau một cơ hội biết đâu cậu sẽ hạnh phúc "
" Hazzz " Diệp Thư Kỳ nằm dài ra sofa
" Cậu có thích Từ tổng không? "
" Thật ra là có thích một chút "
" Thích thì được rồi , từ từ tìm hiểu "
" Đan Ny , Trần tổng thích cậu phải không? " Diệp Thư Kỳ ngồi dậy nhìn thẳng vào nàng
" Dạ vâng ạ , cô ấy còn nói sẽ làm ba của tiểu Nam " Tiểu Nam hào hứng nói
" Tiểu Nam " Nàng gằng giọng
" Đan Ny hay là cậu cho Trần tổng một cơ hội đi , cậu cũng nên yêu đương rồi "
" Không thể đâu "
" Tại sao vậy? "
" Trần gia là một gia tộc lớn không thể nào cưới con dâu là mẹ đơn thân được "
" Trần tổng yêu cậu là được rồi "
" Yêu thì sao? Mình không xứng đáng với tình yêu đó " Đan Ny buồn hiu nói
" Tiểu Nam con vào phòng xem phim hoạt hình đi , dì Kỳ nói chuyện riêng với mẹ một chút "
Diệp Thư Kỳ xoa đầu tiểu Nam nói , cậu bé cũng rất nghe lời mà chạy lon ton vào trong phòng .
" Đan Ny có phải cậu ngại việc mình không thể sinh con không? "
" Ừ , còn một phần là tiểu Nam nữa , mình sợ thằng bé sẽ buồn và tủi thân "
" Không phải tiểu Nam rất thích Trần tổng sao? "
" Ừ , nhưng thế nào thì tiểu Nam vẫn không phải con ruột "
" Đan Ny sao cậu không thử tìm hiểu về việc năm xưa , cậu không muốn biết ba tiểu Nam là người nào sao? " Diệp Thư Kỳ ái ngại nói
" Mình đã thử điều tra rồi nhưng không có kết quả , người đó chắc vì sợ vợ con biết nên đã xóa mọi dấu vết rồi "
" Ừ, phải cậu gặp Trần tổng sớm hơn thì chắc có lẽ khác rồi "
" Chắc duyên phận thôi , đã định sẵn là không có kết quả "
.....
Ngày hôm sau Trần Kha gọi nàng lên phòng của mình vì lí do là có một số việc về pháp lý cần nàng giải quyết .
Đan Ny ngồi ở sofa trong phòng làm việc của cô xem những tài liệu đó còn Trần Kha thì nhìn chằm chằm vào nàng.
* Cốc cốc cốc *
" Vào đi "
" Chị Kha " Lâm Gia Bội mở cửa đi vào
" Ai cho cô lên đây ? Bước ra " Cô nhíu mày nói
" Chị Kha là bác gái bảo em lên đây để nói với chị là cho em làm thư ký đặc biệt của chị "
Lâm Gia Bội nói mà mắt nhìn Đan Ny
" Lao công cô còn không được làm huống chi là thư ký đặc biệt cho tôi "
" Chị Kha chị tàn nhẫn với em vậy sao ?"
" Tôi rất ghét những ai không biết điều , mau cút ra ngoài đừng làm bẩn mắt tôi"
" Chị là vì cô ta sao? " Lâm Gia Bội chỉ vào Đan Ny
Đan Ny nhìn lên Lâm Gia Bội mà cười nhạt , đã người ta không thích mà cứ bám theo .
" Từ trước tới nay Trần Kha tôi chưa từng để cô vào trong mắt , nếu cô cứ không biết điều thì Lâm thị và cả cô đều biến mất " Cô nhàn nhạt nói nhưng mắt luôn nhìn Đan Ny
" Cô ta có gì hơn em sao ? Cô ta còn là mẹ đơn thân , chị có biết cô ta đã lên giường với bao nhiêu người rồi không?"
" Chuyện đó là của tôi , mau cút khỏi mắt tôi "
" Được , được , chị sẽ hối hận vì chọn cô ta " Lâm Gia Bội đi ra về
Đan Ny nãy giờ cứ chăm chú vào tài liệu , nàng không quan tâm những lời nói của người khác vì nàng nghe cũng nhiều rồi, thêm một người nữa cũng có làm sao.
" Đan Ny sao em không phản ứng gì? "
" Chủ tịch , gọi tôi là luật sư Trịnh "
" Sao em cứ thích chống đối tôi vậy? Tôi có điểm nào không tốt , không xứng đáng để em yêu " Cô đứng lên nói
" Đang giờ làm việc "
" Đan Ny tôi hỏi em , em có một chút tình cảm nào dành cho tôi không? "
" Không "
" Tôi không tin , tại sao em cứ tỏ ra mình mạnh mẽ , tại sao em không dựa dẫm vào tôi , tôi tin mình đủ sức để bảo vệ em mà "
" Tôi là thật lòng không thích cô "
" Đan Ny chỉ cần em cho tôi một cơ hội , tôi sẽ làm cho em thích tôi , tôi sẽ giúp em quên đi đau khổ , quên đi ba của tiểu Nam "
" Trần Kha cô làm ơn đi , làm ơn đừng phiền tới hai mẹ con tôi nữa "
" Đan Ny "
" Trần Kha, tôi không xứng đáng để cô vì tôi đâu , tôi tự biết tôi không phù hợp với cô , không phù hợp để làm dâu Trần gia "
Đan Ny nói rồi bước ra ngoài , tại sao nàng đã từ chối rất nhiều người nhưng khi từ chối cô nàng lại đau lòng đến vậy . Đan Ny bước về phòng mà nước mắt chảy dài , giá như 5 năm trước Trần Kha xuất hiện cứu vớt đời nàng thì hay biết mấy .
--------------
Vote đi mn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro