Capitolo 1: Vị khách kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Thành, cuối hè năm 2005

Chuyến bay khởi hành từ Roma- Ý chậm rãi đáp xuống sân bay. Đây là chuyến bay thẳng đầu tiên từ thủ đô của Ý tới một thành phố nằm ở dọc vùng biển miền Trung. Và lẽ tất nhiên, hơn 200 hành khách bước xuống từ máy bay cũng là những vị khác đầu tiên đến với Lạc Thành trong chuyên bay đầu tiên này. Trina

Tuy Lạc Thành chỉ là một thành phố nhỏ nằm dọc vùng Duyên hải miền Trung nhưng mấy năm gần đây lại phát triển mạnh mẽ vô cùng. Ngoài phát triển lĩnh vực công nghiệp điện tử, công nghệ sinh học, bất động sản ra, lĩnh vực phát triển thịnh nhất của thành phố này chính là du lịch. Trong những năm gần đây, du lịch sinh thái cực kỳ phát triển, mang lại nguồn lợi không nhỏ cho thành phố. Chính bởi vậy, dựa vào vị trí trọng yếu, dựa trên cơ sở hạ tầng sẵn có, từ những năm 90 của thế kỷ trước cho tới những năm đầu của thập kỷ đầu tiên của thế kỷ XXI, chính quyền Lạc Thành đã thay đổi hoàn toàn vẻ ngoài của Sân bay Lạc Thành, biến nó trở thành Sân bay Quốc tế, khai thác mọi tiềm năng của nó để giúp thành phố phát triển toàn diện.

Người đến với Lạc Thành mỗi năm một tăng. Năm sau luôn cao hơn năm trước. Sân bay luôn là nơi sầm uất nhất và cũng là nơi chứng kiến nhiều câu chuyện chia ly- đoàn tụ nhất. Hôm nay, những ai có mặt ở sân bay này lại được dịp chứng kiến một câu chuyện khác.

Mọi người trong khu đại sảnh của sân bay không khỏi tò mò về nhóm người đang từ phòng cách li bước ra. Ngay từ khi bước lên máy bay, nhóm người này đã khiến cho toàn bộ mọi người trong máy bay, từ hành khách cho tới nhân viên phải tò mò. Nhưng sự tò mò đó cũng chẳng giữ được lâu, khi chưa đầy 1/1000 giây sau đó, ai nấy cũng run sợ. Trong khi đó, trái ngược thái độ của mọi người, nhân viên phục vụ tại khoang VIP lại chẳng có thời gian để mà tò mò rồi chuyển sang trạng thái run sợ. Họ gặp phải một áp lực không hề nhỏ! Trước khi chuyến bay cất cánh, họ nhận được thông báo, khoang VIP được bao trọn gói. Tổ trưởng tổ phục vụ căn dặn đi căn dặn lại rất nhiều lần phải hết sức cẩn thận. Lẽ dĩ nhiên, với kinh nghiệm làm việc lâu năm của mình, họ thừa sức để phục vụ bất kể vị khách VIP nào với thái độ và tác phong chuyên nghiệp có thừa. Nhưng sau khi nhóm khách VIP lên máy bay, họ rốt cuộc đã hiểu sự căng thẳng của Tổ trưởng tổ phục vụ. Lúc ấy, họ chỉ biết oán thán, tại sao đám người này không đi phi cơ riêng lại đi leo lên đây làm gì? Dù rằng chàng trai dẫn đầu kia có vẻ ngoài khiến người khhacs không sao rời mắt được, nhưng bầu không khí lạnh lẽo tới thấu xương thật sự khiến người ta không khỏi ru sợ. Cõi lòng dâng trào! Nước mắt tuôn rơi! Quần chúng oán thán!

Mặc cho bầu không khí áp lực hoặc tò mò bản thân mang tới cho tất cả mọi người, nhóm người vẫn ung dung ngồi "nghỉ ngơi" thẳng cho tới khi chuyến bay hạ cánh. Tới lúc này, người ta mới tò mò về người dẫn đầu nhóm người kia. Bốn trong năm người, những ai có mặt trong chuyến bay bay ấy, ít nhiều cũng từng nhìn thấy thoáng qua. Nhưng người còn lại, người dẫn đầu, họ chưa từng thấy qua!

Dẫn đầu cả nhóm là một chàng trai có dáng hơi mỏng và cao ráo. Phong cách ăn mặc của chàng trai ấy khá đơn giản khi anh mặc một chiếc sơ-mi trắng quần Tây đen khoác ngoài cùng là áo ghi- lên nam màu đen tuyền. Song mỗi một món đồ trên người anh đều không dưới 6 con số. Con người muốn khẳng định giá trị bản thân, nhất thiết phải dựa vào sức mình. Nhưng ngoại vật cũng đóng một vai trò quan trọng. Bởi nó không chỉ là phương tiện mà còn là cách con người thể hiện địa vị, đẳng cấp của bản thân. Một người có địa vị như thế nào, nhìn vào giá trị của các loại phương tiện liền có thể đánh giá sơ bộ. Cứ lấy việc quần áo phụ kiện... của chàng trai này đều là hàng cao cấp được đặt riêng đủ biết anh ở địa vị nào trong xã hội.

Quần áo vừa vặn, phụ kiện phù hợp khiến cả cơ thể anh toát lên vẻ đẹp tao nhã, thoát tục nhưng cũng không kém phần cứng rắn làm người đứng đối diện có cảm giác anh là vị nam thần bước ra từ những trang thần thoại La Mã. Cả gương mặt anh toát lên một vẻ đẹp khó cưỡng lại. Đó là một vẻ đẹp lai hoàn mỹ, không tì vết. Tuy nhiên, mọi người cũng có thể thấy từ gương mặt ấy lại toát lên vẻ lạnh lùng đến đáng sợ... Trina

* * *

_ Thế khi nào tụi mình vào học zẫy?- Vừa đạp xe, Hữu Khánh vừa quay ra sau xe hỏi Thiệu Dương.

_ Một tuần nữa! Cậu đi chơi cho lắm vào rồi quên ngày quên tháng quên năm đi. Chả giống biệt danh Hoẵng cả!

Con hẻm nhỏ thưa thớt người ở bỗng trở nên xôn xao khi đầu ngõ vọng lại tiếng nói cười của hai cô gái trẻ trung vẫn đang trong độ tuổi cắp sách tới trường.

_ Chả phải bây giờ tớ về rồi sao? Mà nghe nói hè vừa rồi cậu cũng có một chuyến đi chơi ở Kinh Dương rồi còn gì?

_ Uhm! Tớ thăm anh Thiệu Vũ. Sẵn cùng với Tô Hinh quậy banh Kinh Dương luôn

_ Dữ thần!- Quậy banh luôn mới chịu.- Vừa nói, Hữu Khánh vừa vờ tỏ ra rùng mình.- Thế anh cậu bây giờ thế nào rồi? Mà...anh cậu kì thật đây, từ khi cậu lên cấp III là anh ấy đi cứ y như đi biệt xứ vậy, chả thấy thư từ gì cả.- Trong giọng nói của Hữu Khánh lẫn quẩn sự trách móc lẫn lo lắng.

_ Anh ấy bận, nhưng mà anh em tớ cứ gọi điện cho nhau suốt mà. Anh Vũ chăm tớ còn hơn cả chăm Thiệu Hương.

"Kíííítttt", Hữu Khánh thắn xe gấp khi từ đằng xa cô nàng trông thấy một người đàn ông ngoại quốc cao lớn, vạm vỡ bên ngoài mặc một bộ comlê đen đi đi lại lại trước nhà Thiệu Dương với một phong thái đĩnh đạc khoan thai. Một tay ông cho vào túi quần, trong khi đó tay còn lại ông cầm một tờ giấy đã bị cuộn lại từ lúc nào.

_ Có chuyện gì thế?- Thấy cô bạn của mình đột ngột thắn xe gấp, Thiệu Dương không khỏi tò mò.- Còn chưa đến nơi mà! Cậu không định để tớ môtô lết từ đây vào cái cổng nhà cách chưa đầy mười mét đấy chứ?

_ Nghiên đầu ra mà xem đi!- Giọng của Hữu Khánh vừa đầy sự tò mò, khó hiểu lẫn lo lắng sợ hãi.

Nhìn thấy một người đàn ông cao to như thế ai mà không sợ. Và khi Thiệu Dương nghiên đầu qua cũng hơi giật mình. Người đàn ông này thực sự làm người ta liên tưởng tới mấy phần tử tội phạm cấp cao trong các bộ phim trinh thám mà. Nhưng mà lỡ người ta là 007 thì sao? Thì cũng rắc rối lắm à! Nuốt ực nước miếng, cô nàng vội lấy lại bình tĩnh:

_ Có gì đâu! Chỉ là một ông chú thôi mà. Thôi cho tui vào nhà đi.- Thiệu Dương vội giục.

_ Uhm!- Hữu Khánh không khỏi thở dài đầy ngán ngẫn. Bởi cô đã biết quá rõ tính vô lo vô nghĩ của cô bạn ngồi phía sau xe.

...Người đàn ông cao to vẫn đi đi lại lại trước cổng của ngôi biệt thự. Từng bước chân của ông thật chậm rãi, không vội vã cũng không nóng ruột. Nghe thấy tiếng cười nói, ông cũng chậm rãi quay người lại. Chờ cho chiếc xe đạp chở hai cô gái trẻ dừng hẳn, ông mới bước tới, lên tiếng hỏi:

_ Trong hai cháu, ai là Thiệu Dương?- Người đàn ông chậm rãi cất chất giọng vẫn còn lơ lớ của mình lên

_ Dạ cháu!- Có chút ngạc nhiên, Thiệu Dương chớp chớp đôi mắt rồi trả lời.

_ Chào cháu! Tôi là Enrico.- Người đàn ông đưa bàn tay ra phía trước.

Có chút lúng túng, Thiện Dương đưa tay ra bắt tay với người đàn ông. Thấy người đàn ông tên Enrico này liếc nhìn cô bạn mình, Thiệu Dương lên tiếng:

_ Đây là bạn cháu. Chú... tới đây tìm cháu... có việc gì không ạ?

Ông Enrico đưa mắt trở lại nhìn Thiệu Dương và khẽ mỉm cười, dù không cố tình nhưng kiểu cười nửa miệng của ông vẫn khiến cho hai cô gái thấy sợ. Trina

_ Cách đây vài ngày trước, tôi có đọc được mẫu tin cho thuê nhà của cháu, nên tôi muốn đến xem thế nào.

Xem chừng người đàn ông này đã tốn không ít thời gian để học tiếng bản xứng. Dù giọng nói vẫn chưa được rõ ràng cho lắm, nhưng từ ngữ câ cú sử dụng rất chuẩn, chỉ là có chút hơi cứng nhắc mà thôi. Nghĩ tới đây, cả hai cô gái bất giác cảm thán trong lòng. Giá mà họ cũng có thể học tiếng Anh được như thế này. Haizzz! Sự chênh lệch này cũng quá lớn rồi đi!

_ Ồ! Vậy là chú đến để thuê nhà ạ? À! Mời chú vào nhà ạ!- Nói đoạn Thiệu Dương quay sang cô bạn vẫn còn giữ đôi mắt dè dặt của mình.- Chú ấy đến thuê nhà.

_ Thuê nhà?- Hữu Khánh như người bị rơi vào trạng thái mộng bức.

_ Uhm! Này người ta nói tiếng bản ngữ của chúng ta chứ có nói tiếng nước ngoài đâu mà cậu nhìn người ta như người ngoài hành tinh vậy?- Vừa nói, Thiệu Dương vừa thúc khuỷ tay vào eo Hữu Khánh.

Âm lượng của Thiệu Dương rất nhỏ nhưng ông Enrico vẫn nghe thấy được. Khi nghe cách ví von của cô gái nhỏ, ông không khỏi cười thầm trong lòng. Xem ra, ông đã tìm được căn nhà phù hợp rồi.

_ Tớ không có sợ!- Vừa nói, Hữu Khánh vừa kéo Thiệu Dương ra một chỗ.- Chỉ là tớ thấy khó hiểu. Cậu cho thuê nhà khi nào thế? Lại còn làm giấy quảng cáo nữa.

_ Đúng là đi lâu quên luôn bạn bè.- Thiệu Dương hơi gắt giọng.- Tớ đã nói với cậu chuyện này từ cái đời nào đâu rồi mà. Thôi! Thôi! Thôi! Cậu về đi chứ. Không là ba mẹ cậu lại cho một trận thập tử nhất sinh.

_ Uhm! Vậy tớ về nhé.

Nói đoạn, Hữu Khánh quay trở lại với cây xe đạp của mình. Khi gạt chân chống lên, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên nhìn ông Enrico một lần nữa rồi mới rời đi.

Nhìn theo bóng dáng của cô bạn đang dần khuất sau con hẻm nhỏ, Thiệu Dương khẽ mỉm cười rồi cô nhanh chóng quay trở lại với ông Enrico.

_ Mời chú vào nhà, chú En...

_ Enrico!

_ Dạ! Chú Enrico, mời chú vào.

"Kéééttt..." cánh cổng sắt chậm rãi được mở ra và hiện trước mắt người đàn ông là một ngôi nhà nhỏ, ấm áp nằm giữ một khu vườn rộng rãi và thoáng mát. Dọc hai bên lối đi dẫn vào nhà có trồng những cây cao to, có thân vững chãi và rắn chắc. Ông không biết loài cây này ở Xích Quỷ gọi là gì, nhưng ông biết rằng loài cây này cho ra hoa vào mùa xuân ấm áp, hoa của chúng có màu hồng rất đẹp... Trina

_ Mời chú đi theo cháu ạ!- Vừa lên tiếng, Thiệu Dương vừa đi trước chỉ đường cho người đàn ông.

"Có khách! Có khách!", Thiệu Dương khẽ mỉm cười và tiến về phía lồng của chú vẹt treo trước hiên nhà.

_ Ngoan nào Tumbi!

Nói đoạn cô quay về phía cửa để mở ổ khóa vào nhà. Người đàn ông vẫn lặng lẽ đi theo sau Thiệu Dương. Căn nhà này của gia đình cô là một ngôi biệt thự cỡ nhỏ. Không gian sống chú trọng vào sự hài hoà với thiên nhiên để đạt đến cảnh giới của sự thoáng đãng, thoải mái và hoà hợp.

Vừa đi, ông Enrico vừa quan sát toàn bộ ngôi nhà. Diện tích bên trong căn nhà không quá lớn mang lại cho người ta cảm giác ấm áp, gần gũi. Phòng khách của ngôi nhà được trang trí với những tông màu sáng như màu hồng phấn của bộ ghế sopha; màu trắng của khăn trải bàn; màu xanh da trời, màu xanh non, màu vàng của những chiếc gối vuông... và gần nửa diện tích của căn phòng dùng để đặt cây đàn dương cầm. Cây dương cầm trắng muốt được đặt ở cuối phòng, gần với cửa sát trần nhìn ra trước sân nhà.

_ Đây là phòng khách nhà cháu!- Thiệu Dương giới thiệu.- Nhà cháu gồm có bốn phòng ngủ. Ba phòng ở trên lầu và một phòng ở tầng trệt. Phòng lớn nhất là phòng của ba mẹ cháu, phòng phía trước là phòng của anh trai cháu.

_ Ba mẹ và anh trai?- Ông Enrico ngạc nhiên hỏi.

Nhận ra nghi vấn đằng sau câu hỏi của ông Enrico, trong phút chốc Thiệu Dương có chút không thoải mái.

_ Vâng! Thực ra thì ba mẹ cháu đã qua đời rồi ạ!- Thiệu Dương gắng nở một nụ cười nhưng trông nó mới thật méo mó làm sao.

_ Ồ! Tôi xin lỗi!- Ông Enrico lấy làm tiếc.

_ Không có gì đâu ạ!- Nụ cười của Thiệu Dương đã tươi hơn trước.

_ Thế còn anh cháu? Anh cháu đồng ý cho thuê nhà?

_ Anh cháu đi làm xa nhà. Đến Tết mới về ạ!

Nhận ra ẩn ý trong câu nói của Thiệu Dương, ông Enrico không tiếp tục hỏi nữa. Thay vào đó, ông quan sát phòng khách một lần nữa. Trina

_ Còn một trong hai phòng còn lại chắc là của cháu?!- Ông Enrico quay trở lại vấn đề ban nãy.

_ Vâng ạ! Phòng của cháu ở trên lầu phía sau nhà! Còn một phòng nữa ở cạnh phòng khách, gần lối cầu thang, đó là phòng dành cho khách. Ở trong mỗi phòng đều có phòng vệ sinh và phòng tắm riêng. Và cả ngôi nhà cũng có một phòng tương tự dành cho khách nằm ở phía bên trong phòng bếp. Nếu chú muốn thuê, cháu có thể cho chú thuê phòng dành cho khách hoặc phòng của anh trai cháu. Vì anh ấy hiện giờ đã có nhà riêng và anh ấy cũng bận bù đầu nên rất hiếm khi về nhà ạ.

_ Bù đầu?- Ông Enrico tò mò hỏi lại.

_ Nghĩa là anh ấy rất rất bận đến nỗi không có thời gian để nghỉ ạ.- Thiệu Dương mỉm cười và diễn giải cho ông Enrico hiểu.

_ Ồ! Vậy nếu anh cháu về thì sao?

_ Dạ anh ấy sẽ ở phòng của ba mẹ cháu ạ.

Ông Enrico đưa mắt nhìn phòng khách một lần nữa. Bức tranh lớn treo trên tường gần lối ra vào khiến ông chú ý. Bức tranh vẽ một chàng trai và một cô gái đang ngồi trên những ghềnh đá ngoài biển. Từng con sóng vỡ tan vào ghềnh đá tạo nên những bọt nước trắng xoá văng tung toé khắp mọi nơi. Tổng thể bức tranh mang màu sắc tươi sáng nhưng không hiểu sao ông lại nhìn thấy cái u buồn. U buồn phảng phất trên gương mặt của cả cô gái lẫn chàng trai. Ông Enrico nhận ra cô gái mặc chiếc váy và đội mũ hồng đang chơi dương cầm trong tranh là Thiệu Dương. Còn người con trai khiến ông không khỏi chau mày. Song cái chau mày của ông mảnh tới nỗi không ai có thể nắm bắt được.

_ Cháu biết chơi dương cầm à?

Thiệu Dương đưa mắt nhìn lên bức tranh.

_ Dạ?- Thiệu Dương hơi ngạc nhiên. Cô đưa mắt nhìn lên bức tranh và mỉm cười.- Ờm... đó chỉ là trong tranh thôi.

_ Trong tranh thôi sao?- Ông Enrico mỉm cười.

_ Bức tranh vẽ cháu và anh trai cháu. Lần đó cháu và bạn của anh trai cháu đi chơi biển. Trong nhóm có một anh học khoa Mỹ thuật và anh ấy vẽ dành tặng hai anh em cháu ạ. Nhưng đặt một cây dương cầm trên ghềnh đá gập ghềnh như vậy cũng phản khoa học quá rồi.- Vừa nói, Thiệu Dương vừa bật cười.

Một lần nữa, ông Enrico nhìn ra sự lảng tránh trong câu trả lời của Thiệu Dương. Cô không phủ nhận mình biết chơi dương cầm, nhưng cũng không thừa nhận nó. Có vẻ như, dương cầm gắn liền với nỗi đau mà cô gái nhỏ này muốn chốn giấu, hoặc là cô đang muốn vá lại nỗi đau ấy nên không muốn nhắc tới nó quá nhiều.

Phải là nỗi đau lớn đến mức nào khiến người ta muốn chốn giấu, hoặc cố gắng cắn răng chịu đựng để vá lại?

Sinh ly tử biệt!

Bốn chữ ấy bật ngay trong đầu ông giúp ông xâu chuỗi hai vấn đề lại với nhau khiến ông càng muốn chọn thuê ngôi nhà này. Trina

_ Bức tranh đẹp lắm!- Ông Enrico gật gù.

Nói đoạn ông Enrico quay lại nhìn bức tranh một lần nữa. Và tâm điểm của ông là chàng trai mà Thiệu Dương nói là anh trai của cô. Khẽ hít và, ông quay về phía cô gái nhỏ.

_ Được rồi cô bé! Bây giờ cháu có thể dẫn tôi đi xem căn phòng dành cho khách và phòng của anh cháu được chứ?

_ Vâng ạ!

Nói đoạn Thiệu Dương dẫn ông Enrico rời khỏi phòng khách. Cả hai người sang căn phòng dành cho khách. Đứng ở ngoài cửa nhìn vào bao quát căn phòng, ông Enrico khẽ gật đầu. Trong lúc ông gật đầu, Thiệu Dương để ý thấy, dường như trên cổ người đàn ông này có một hình xăm, cô chỉ có thể nhìn thấy một vài đường cong của hình xăm này. Trina

_ Phòng này có đến ba giường?- Ông Enrico quay người lại hỏi Thiệu Dương.

_ Dạ?- Thiệu Dương khẽ giật mình.- Dạ vâng! Vì trước đây khách của nhà cháu thường đến nhiều nên mới có ba giường và một vài tấm nệm ạ.- Vừa nói Thiệu Dương vừa chỉ vào những tấm nệm được dựng ngay ngắn ở phía cuối phòng, cạnh cửa sổ và đối diện với cửa lớn.

Căn phòng được bày trí đơn giản với ba chiếc giường được đặt ngay ngắn ở hai phía dọc theo lối đi. Đặt cạnh tấm nệm là một chiếc tủ vải nhỏ gọn. Giữa mỗi giữa có đặt một chiếc bàn nhỏ dùng để những thứ lặt vặt. Ở cuối phòng là một chiếc bàn lớn hơn, vừa nhìn qua đã biết nó dùng để làm việc. Phòng có hai cửa sổ, một cái ở cuối phòng một cái nằm bên hông, cả hai đều nhìn ra ngoài vườn của căn nhà, chính nhờ vậy căn phòng luôn được thông thoáng, mát mẻ. Trina

Khi quay lại nhìn căn phòng lần nữa, ông Enrico không khỏi trầm trồ.

_ Được đấy! Rất hợp với ý chúng tôi. Nào! Bây giờ, cháu có thể dẫn tôi đi xem phòng của anh trai cháu được không?

_ Vâng!

Thiệu Dương đi trước dẫn đường cho ông Enrico và giờ họ đang đi lên cái cầu thang gỗ hình cung tròn. Vừa đi, Thiệu Dương vừa thắc mắc, cô bắt đầu bước chậm lại và quay nửa người ra phía sau để hỏi ông Enrico:

_ Khi nãy chú nói "chúng tôi" nghĩa là sao ạ?

_ Chúng tôi có nghĩa là năm người!- Enrico giải thích một cách ngắn gọn đến khó hiểu.

_ Năm người cơ ạ? Năm người... ở... ở chung một phòng?

_ Nếu một phòng thì tôi đã không bảo cháu dẫn tôi đi xem phòng của anh trai cháu đâu cô bé.

_ Vậy...

_ Bốn người sẽ ở phòng dành cho khách, còn người còn lại sẽ ở phòng của anh trai cháu.

_ Tại sao lại thế ạ?- Vừa hỏi, Thiệu Dương vừa chớp mắt

_ Vì tôi và ba người còn lại là vệ sĩ.

Thiệu Dương dừng bước rồi quay hẳn người lại về phía người đàn ông và rõ ràng hiện giờ là cô đang mở căng tròn cả đôi mắt vì kinh ngạc. Suy đoán linh tinh vừa rồi của cô vậy mà có chút đúng.

Ông Enrico đã bắt được mọi biểu cảm hiện lên rõ ràng trên mặt của Thiệu Dương, ông khẽ mỉm cười vẫn là nụ cười kiểu nửa miệng khi nãy.

_ Gì mà ngạc nhiên thế cô bé? Cháu lấy làm lạ sao?

_ Lạ! Vâng rất lạ là đằng khác ạ?- Thiệu Dương trả lời thẳng thắn.

_ Tôi rất thích những người thẳng thắn như cháu, nhưng tốt hơn hết là cháu chỉ cần biết rằng chúng tôi đang cần nhà để ở. Và tất nhiên là nếu cháu đã cho chúng tôi thuê nhà thì chúng tôi nhất định sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với cháu.

_ Nếu đã không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra... uhm... với cháu thì tại sao mọi người lại không thuê khách sạn để ở?

_ Câu hỏi hay đấy cô bé. Nhưng thứ nhất, chúng tôi không phải là những kẻ thích ném tiền qua cửa sổ. Thứ hai, cháu không nghĩ rằng nếu ở trong khách sạn thì chúng tôi càng dễ bị để ý hơn à?

Thiệu Dương im lặng ra chiều nghĩ ngợi. Trina

_ Cháu đang nghĩ chúng tôi là tội phạm phải không?- Chất giọng của ông Enrico bỗng trở nên sắc bén.

_ Uhmmmm... có thể lắm chứ ạ!- Thiệu Dương khẽ mỉm cười.

_ Vậy thì cháu đoán sai rồi cô bé! Chúng tôi chỉ đơn giản là đến đây để sống và người mà chúng tôi cần bảo vệ là thiếu chủ. Giàu quá cũng dễ bị người đời ghen ghét. Cháu đã nghe câu nói đó chưa?

_ Chưa bao giờ ạ!- Thiệu Dương lắc đầu.- Nhưng có lẽ cháu đã hiểu nguyên nhân vì sao cậu ấm của ông chủ chú cần được bảo vệ rồi ạ.

_ Thông minh lắm! Vậy chúng ta tiếp tục nhé!- Vừa nói ông Enrico vừa tiến vào căn phòng ở phía đằng sau Thiệu Dương.- Đây là phòng của anh cháu phải không?

_ Dạ vâng!- Thiệu Dương quay về phía sau và trả lời.

Tầng hai của ngôi nhà được bố trí theo kiểu khép kín khi ba căn phòng được sắp xếp theo hình chữ U. Cửa phòng của Thiệu Dương và anh trai cô nằm đối diện nhau, nằm ở giữa là phòng của ba mẹ cô. Phía đối diện của phòng ngủ ba mẹ cô là một không gian trống được tận dụng làm thành một phòng khách nhỏ với đầy đủ mọi vật dụng, thậm chí là có phần đầy đủ hơn phòng khách chính dưới nhà. Phía cuối của phòng khách này là một ban công rộng rãi được thiết kế để có thể giặt và phơi đồ ở đấy. Trina

_ Rất gọn gàng, ngăn nắp và rất đẹp.- Vừa nói, ông Enrico vừa quan sát trong ngoài căn phòng và tiến vào trong.- Căn phòng này rất thoáng!

_ Đúng vậy!- Thiệu Dương trả lời và cô bước hẳn vào phòng.

Những chậu cây nhỏ xinh đặt phía dưới ban công đã khiến người đàn ông trung niên này để ý, ông ta cúi người xuống xem chúng là loại cây.

Lần này thì Thiệu Dương lại nhìn thấy hình xăm đằng sau gáy của ông Enrico, song vẫn không rõ ràng. Cô vẫn chỉ có thể nhìn thấy vài ba đường cong nhỏ. Có một chỗ cô có thể nhìn rõ! Đó là một đường cong tựa như giọt nước màu đỏ. Máu! Từ này ngay lập tức vọt ra khỏi đầu cô khiến cô không khỏi giật mình. Có hình giọt máu trong đó, liệu tổng thể hình xăm phải chăng mang ý nghĩa chết chóc nào đó? Nghĩ đến đó, sắc mặt của Thiệu Dương hơi tái đi vì sợ. Trina

_ Dandelion?- Enrico quay về phía Thiệu Dương hỏi.

Sự quay người đột ngột của ông Enrico khiến cho Thiệu Dương giật mình. Nhìn thấy sự hoảng hốt xuất hiện trên gương mặt cô, ông khẽ nhăn trán lại:

_ Cháu không sao chứ?

_ Không... cháu không sao! Chỉ là cháu đang nghĩ đến một vài việc cần phải làm nên không để ý thôi. Chú vừa hỏi cháu cái gì?

_ Nó...- Vừa nói ông Enrico vừa chỉ tay về phía những chậu cảnh.- Bồ công anh phải không?

_ Chính là nó! Nhưng nhà cháu không chỉ có bấy nhiêu đâu ạ.- Thiệu Dương trở nên hớn hở.- Cháu còn có nguyên cả một cánh đồng ở đằng sau nhà. Độ này vẫn còn đang trong mùa nên chỉ cần có gió là những cánh bồ công anh lại bay khắp cánh đồng trông rất đẹp, nhất là khi có nắng chiếu vào chúng lại càng đẹp hơn. Lúc những cánh hoa bay lên, cả cánh đồng như chìm đắm trong vũ khúc vậy.- Nhận ra sự sa đà của mình, gò má của cô đỏ lên, cô khẽ nở một nụ cười.- Ồ! Cháu xin lỗi!

_ Không có gì! Tôi thấy căn phòng này rất được và chắc chắn sẽ hợp ý với thiếu chủ của tôi nên vì thế tôi muốn thuê căn phòng này và căn phòng ở dưới nhà. Chúng tôi sẽ trả cho cháu năm mươi chín EUR một tháng.

_ Năm... mươi... chín gì ạ?- Thiệu Dương không khỏi lúng túng.

_ Năm mươi chín EUR!- Ông Enrico chậm rãi nhắc lại lần nữa.- Hay là tròn sáu mươi nhé? Dù sao thì nó cũng tương đương khoảng một triệu rưỡi một tháng.

Theo lời ông Enrico nói, vừa gật đầu Thiệu Dương vừa lẩm nhẩm. Tới khi đầu có thể dung nhập con số mà ông nói, cô nàng không khỏi giật nảy người.

_ Sao?- Thiệu Dương mở căng mắt ra.- Mộ... một... triệu... triệu... triệu rưỡi một tháng ạ? Nhưng cháu chỉ lấy ba trăm ngàn một tháng thôi ạ.

_ Đúng thế! Nhưng đấy là giá cho một người thuê còn chúng tôi có đến những năm người cơ mà. Vậy chúng ta xuống làm hợp đồng luôn nhé.

_ Dạ... thực ra thì cháu chỉ cho thuê ở chứ đâu có làm ăn gì gì đó đâu mà phải kí hợp đồng ạ. Với lại về mặt pháp luật cháu cũng chưa đủ tuổi, giấy chứng minh nhân dân cháu cũng chưa đi làm.

_ Hả?! Vậy cháu năm này bao nhiêu tuổi?

_ Dạ mười bảy! Cháu chuẩn bị vào lớp mười một.

_ Vậy là cháu học bằng lớp với thiếu chủ của tôi!

_ Thế ạ?!- Thiệu Dương tỏ ra hơi ngạc nhiên.

_ Thế cháu không cần hợp đồng sao?

_ Vâng ạ! Không cần thiết đâu ạ! Chỉ cần trước khi chuyển tới chú gọi báo cho cháu một tiếng để cháu kịp chuẩn bị là được rồi.

Vừa nói Thiệu Dương vừa đưa ông Enrico xuống lầu. Trina

_ Uhm! Phải rồi! Nhà cháu có garage chứ?

_ Dạ có! Nó nằm ở phía bên hông trái của ngôi nhà.- Vừa nói, Thiệu Dương vừa chỉ vào một garage nhỏ nằm khuất góc ở phía bên phải ngôi nhà.

_ Vậy thì tốt! Chúng tôi sẽ chuyển đến trong khoảng một tháng nữa khi nào đến tôi sẽ báo.

_ Vâng! Cháu biết rồi! Cháu sẽ chuẩn bị!

Toan bước đi, ông Enrico chợt dừng lại, quay đầu nhìn Thiệu Dương.

_ Uhm... để phòng trước chuyện không hay có thể xảy ra khi chúng tôi chuyển tới sống cùng với cháu, cháu có điều gì cần chúng tôi lưu ý không.

Câu hỏi này có chút đột ngột, Thiệu Dương hơi ngớ người trong giây lát rồi cũng đáp lại lời ông Enrico.

_ Dạ... như chú thấy đó, nhà cháu có ba tầng tất cả. Tầng thứ ba là tầng thượng, cháu hy vọng nếu không có chuyện gì cực kỳ cần thiết thì mọi người đừng lên đó ạ.

Quả không ngoài dự đoán của ông. Vừa nãy, khi cô gái này không đưa ông lên tầng trên cùng kia, ông đã phần nào đoán được, trên đó có bí mật không muốn cho người ngoài biết.

_ Còn gì nữa không?- Ông Enrico kiên nhẫn hỏi lại.

_ Tạm thời thì không ạ!- Vừa nói Thiệu Dương vừa lắc đầu.- Nếu có điều gì cần lưu ý, đến hôm mọi người chuyển vào, cháu sẽ nói ạ.

_ Được! Vậy tôi về đây! Hẹn sớm gặp lại cháu!

Dứt câu, ông Enrico nhanh chóng ra khỏi cổng. Lúc này trước cổng nhà Thiệu Dương đổ một chiếc xe màu đen đắt giá khiến cô không khỏi cảm thấy khó hiểu. Nó đổ ở đây khi nào? Quan trọng hơn chính là, ông chủ của bọn họ xem chừng đối với bọn họ không tệ khi họ có thể đi một chiếc xe đắt đỏ tới vậy, vậy tại sao thiếu chủ của bọn họ phải thuê một căn nhà nằm trong hang cùng ngỏ hẻm để sống chứ không phải là mua một ngôi nhà xứng tầm với địa vị của bản thân? Trina

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro