Capitolo 2: Bưu kiện kí ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiễn ông Enrico đi, màn đêm cũng đã bắt đầu buông xuống nơi thành phố nhỏ. Nhìn sắc trời đang dần đổi màu, Thiệu Dương chậm rãi đóng cổng lại, bước vào nhà chuẩn bị một ít đồ ăn cho bữa tối của mình. Từ khi bước chân vào cánh cửa THPT, cuộc sống của cô luôn như vậy. Bởi Thiệu Vũ làm việc xa nhà, bản thân lại không muốn cho anh trai của mình có lí do bán đi ngôi nhà gắn bó thân thiết với hai anh em, nên cô ở lại Lạc Thành này sống một mình, không chuyển đến Kinh Dương, sống cùng với gia đình anh trai. Trina

Ở một mình đôi khi Thiệu Dương cảm thấy quả thật không quen, nhất là vào buổi tối. Bầu không khí quá yên tĩnh như vậy, thật khiến cho một người ưa náo nhiệt như cô lắm lúc cảm thấy không quen. Bởi người ta nói rằng, buổi tối là thời điểm thích hợp để gặm nhấm nỗi cô đơn, để nhớ về những kí ức.

Có lẽ chính vì lí do này Thiệu Dương mới quyết định cho thuê nhà. Có thêm người, đông một chút, ít nhất ra buổi tối cô sẽ không quá cô đơn. Tuy rằng cô luôn hướng tới một cuộc sống lạc quan, vui tươi những mỗi khi màn đêm buông xuống, lắm khi bi thương là điều không thể tránh khỏi. Vậy nên đông người một chút cũng không phải là điều quá tệ...

"Đinggg.... đonggg...", chuông cửa kêu. Đặt chén đĩa vào bồn, Thiệu Dương nhanh chóng ra ngoài mở cổng. Bên ngoài sắc trời đã chuyển tối từ lâu. Trên bầu trời những vì tinh tú thoắt ẩn thoắt hiện tựa như những viên kim cương lấp lánh được đính lên tấm áo của nữ thần Nyx khiến nó trở nên lộng lẫy. Cả con hẻm của nhà cô đã trở nên im lìm tự bao giờ. "Két..." cánh cổng được mở ra nhưng không hề có một bóng người nào, mà thay vào đó là một túi bưu kiện được treo ngay ngắn trên chỗ tay cầm của cánh cổng. Tò mò, cô cầm lấy túi bưu kiện và nhìn quanh quất khắp nơi. Ngoài con đường vắng teo cùng với tiếng gió đang thổi rít lên thì không còn gì. Từ từ đóng cổng lại, Thiệu Dương vừa bước vào nhà vừa thắc mắc. Trina

_ Đúng là những người đưa thư quái lạ! Thứ gì thế nhỉ?

"Có khách! Có khách!", con vẹt Tumbi của cô nàng lại kêu réo lên, cô khẽ mỉm cười.

_ Ngoan nào Tumbi, khách đâu mà khách.- Những cơn gió vẫn đang thổi thốc từng cơn khiến cho Thiệu Dương khẽ rùng mình.- Lạnh thật! Để chị đưa Tumbi vào nhà cho khỏi lạnh nha.

Nói đoạn Thiệu Dương cầm lấy lồng sắt và bước vào nhà. Đặt lồng chim xuống bệ cửa sổ phòng khách, cô gái nhỏ tiến về phía chiếc ghế sopha và mở bưu kiện ra. Đó là một xấp ảnh kèm theo đó là một số giấy tờ khác và một tập sổ đã bị ố màu, chữ đã phai đi rất nhiều. Sau khi lật mở 1- 2 trang đầu, cô chậm rãi đặt quyển sổ xuống và cầm xấp ảnh lên. Xấp ảnh có tất cả 5 tấm. Tấm ảnh đầu tiên chụp một chiếc ôtô đã bị tông và hư hỏng nặng: cả chiếc xe bị lật ngửa lên, phần cánh cửa của xe bị móp vào trong. Tấm ảnh thứ hai được chụp ở phía trong khoang xe, ghế ngồi phía sau đều bị rách và cháy. Tấm ảnh thứ ba là ảnh một người phụ nữ đang nằm đè lên người một cô bé nhỏ khoảng 5- 6 tuổi. Tấm ảnh thứ tư là hình người phụ nữ sau khi đã được đưa ra khỏi xe, khắp người của người phụ nữ đâu đâu cũng chảy máu và cái đầu thì cứ ngẹo sang một bên. Tấm ảnh cuối cùng là tấm ảnh một người đàn ông trong bộ comlê, cả người đàn ông này đâu đâu cũng dính máu... Trina

Gần như ngay lập tức, theo từng bức ảnh, một thước phim nhanh chóng được tua lại trong đầu của Thiệu Dương. Hình ảnh chân thực và sống động vô cùng khiến cho những vết thương đã khép miệng lại âm ỉ nhói đau. Tiếng nấc bắt đầu thi nhau thoát ra khỏi vành môi của Thiệu Dương:

_ Ba... mẹ...!

Nước mắt của Thiệu Dương chảy ra mỗi lúc một nhiều khi những hình ảnh của quá khứ hiện về một cách rõ nét trong cô...

"...Trên một đoạn đường núi heo hút có một chiếc ô- tô màu bạc đang từ từ xuống chân núi. Trong xe rộn rã tiếng cười đùa của người lớn và tiếng bi bô của trẻ con. Người tài xế quan sát cẩn thận rồi cho xe vào một khúc cua hẹp, cùng lúc đó từ đằng xa có một chiếc xe tải đang từ từ tiến đến. Đường ra không đủ chỗ cho cả hai xe, nên người tài xế quyết định nhường chỗ cho chiếc xe tải đi qua. Nhưng chân thắn ga đã bị hỏng từ bao giờ nên người tài xế không thể nào dừng xe lại được.

Chiếc xe tải tiến tới mỗi lúc một gần, trong khi đó chiếc ô- tô đang lao ra đoạn đường giao nhau với tốc độ chóng mặt. Người tài xế cố gắng bẻ tay lái nhưng không thể nào kiểm soát được tình hình nữa. Chiếc xe tải lao tới và... chiếc ôtô bị lật ngửa lên, bốc khói... Cô bé từ từ mở mắt và nhận thấy cả thân mình đang dần bị đổ tuột xuống nhưng nhờ có người mẹ mà cô không bị đổ xuống nữa.

"Cạch..." có tiếng mở cửa xe kèm theo đó là những bước chân đang tiến về phía chiếc xe. Bên cửa sổ xe là một đôi chân đi giày da bóng lộn đang đi đi lại lại khiến cô gái nhỏ hoang mang, sợ hãi. Người ở phía bên ngoài xe từ từ cúi người xuống. Theo bản năng, cô bé vội nhắm nhắt lại...

Bóng đen trong mắt cô bé dần mờ đi, khẽ hé đôi mắt ra cô nhìn thấy người đàn ông đang đi về phía trước. Trong tầm mắt đang mờ dần của mình, cô loáng thoáng nhìn thấy người đàn ông ấy chậm rãi nghiêng người xuống. Cô còn nhìn thấy hình gì đó rất mờ trên người của người đàn ông đó nữa. Nhưng khi cố nhìn rõ hơn, người đàn ông đột ngột quay đầu lại phía sau, cô bé vội nhắm mắt lại, tim cô đập liên hồi vì sợ hãi...

Tiếng bước chân mỗi lúc một xa dần cùng với đó là tiếng rồ máy của chiếc xe tải... Tất cả mọi thứ đều trở nên im lìm kể cả ý nghĩ của cô bé..."

Cô bé trong vụ tai nạn ấy chính là cô- Bùi Thiệu Dương. Những người trong ảnh chính là ba và mẹ của cô. Vụ tai nạn xảy ra năm cô lên sáu tuổi và cô là người duy nhất may mắn sống sót.

Năm ấy cô được bố mẹ đưa về quê nội, còn anh trai cô khi ấy đang ở nhà vì phải bận học thi. Phía cảnh sát không có kết luận nào khác ngoài kết luận "Đây là vụ tai nạn giao thông cực kì nghiêm trọng". Nhưng vụ án vẫn chưa được khép lại, bằng chứng là những xấp ảnh cùng tập tài liệu có liên quan đến vụ án đang nằm chễnh chệ ngay trước mặt cô. Song tại sao đến bây giờ người ta lại lật lại vụ án? Thiệu Dương vội lau nước mắt và chống tay lên vầng thái dương ra chiều nghĩ ngợi rồi cô sực nhớ ra. Đưa cặp mắt buồn bã xen lẫn với nỗi đau của mình, cô nhìn lên bức tranh treo trên tường đối diện. Trina

_ Chắc là do anh đây mà!- Thiệu Dương khẽ khịt mũi.

Từ từ đứng lên, Thiệu Dương bước xuống phòng bếp pha cho mình một tách trà nóng và cố nhớ lại những lời Thiệu Vũ nói khi tiễn cô về Lạc Thành vừa rồi.

"_ Em về nha!- Giọng nói của Thiệu Dương có lẫn quẩn chút tiếc nuối.

_ Chưa thấy ai cứng đầu như em cả.- Anh trai Thiệu Dương, Thiệu Vũ thở dài.- Đến đây ở với anh, có anh chăm sóc không sướng hơn hay sao mà định ở trong đó đến hết năm sau thế hả?

_ Vì đó là nhà mình mà anh!- Thiệu Dương nhỏe cười.- Vả lại ở Kinh Dương, mùa đông lạnh thấy mồ, em chịu sao nổi chứ.

_ Chịu em rồi đó! Về đó cố gắng học, hết năm mười hai tới với anh nha.

_ Em biết rồi! Nhưng phải có điều kiện em mới đi.

_ Lại còn bày đặt có điệu kiện với anh?- Thiệu Vũ chau mày.- Được rồi! Điều kiện gì nói anh nghe xem.

_ Bí mật! Giờ em chưa thể nói được.- Thiệu Dương cười híp mắt.- Thôi em đi đây!

Dứt câu Thiệu Dương bước lên xe, nhưng vừa mới đặt một chân lên xe, Thiệu Vũ đã gọi giật cô lại:

_ À phải rồi! Nếu ở nhà em có nhận được một xấp tài liệu thì nhớ gọi điện cho anh nha.

_ Dạ! Nhưng mà có gì ở trong đó zẫy anh?

_ Về... là về vụ tai nạn của ba mẹ.

_ Sao? Chẳng phải cảnh sát đã có kết luận từ lâu rồi sao?- Thiệu Dương ngạc nhiên.

_ Nhưng em tin đó là tai nạn à?- Thiệu Vũ cười nhạt.- Anh thì anh không tin đâu! Chắc chắn đằng sau vụ tai nạn đó là cả một âm mưu.

_ Cho dù là thế đi chăng nữa thì chuyện cũng đã qua rồi mà anh. Cho dù đó là vụ ám sát gì gì đó đi chăng nữa thì cũng qua rồi. Sao anh cứ muốn tìm ra thủ phạm hoài vậy?

_ Anh muốn hắn đền tội!- Trong giọng nói của Thiệu Vũ chứa đầy sự hận thù.

_ Nhưng sau khi hắn đền tội rồi thì... ba mẹ cũng không thể sống lại được nữa. Hơn nữa, anh định dùng tư cách gì để bắt hắn đây? Em biết, kẻ có tội phải đền tội, nhưng em không muốn anh sống mãi trong hận thù đâu!

_ Em lo lắng nhiều quá rồi! Anh biết mình phải làm thế nào mà!

Thiệu Dương không nói gì cô chỉ đứng nhìn thẳng vào đôi mắt đang rực lửa hận của anh trai mình. Trina

_ Xin anh đấy!- Thiệu Dương van xin và cô cảm thấy mắt mình sắp ướt đến nơi.- Đừng như vậy! Em sợ!

_ Em yên tâm! Anh sẽ không để thù hận lấn át lý trí đâu.- Vừa nói, Thiệu Vũ vừa cười và xoa đầu cô em gái của mình.

_ Thật không!

_ Thật!- Thiệu Vũ khẳng định chắc nịch.- Thôi nào, Thỏ con lên xe đi!"

Trở lại với hiện tại, Thiệu Dương thở dài ngán ngẫm. Điện thoại đã ở sẵn trong tay cô nhưng cô vẫn còn lưỡng lự lắm "Rốt cuộc mình có nên giúp anh trai mình tìm ra thủ phạm không đây... Kẻ có tội thì phải đề tội, nhưng... thái độ của Thiệu Vũ ngày hôm đấy, liệu anh ấy có đủ sáng suốt để không bị thù hận che mắt? Thật là khó nghĩ quá đi mất!" Trina

_ TRỜI Ạ!- Thiệu Dương hét lên.- AI CÓ THỂ GIÚP TÔI KHÔNG?- Cô nàng thở một hơi rõ dài đầy não nề.- Khó nghĩ quá đi mất!... Không nghĩ nữa!

"...Cause I still believe in destiny, that you and I were meant to be. I still wish on the star as they fall from above...", điện thoại đổ chuông, Thiệu Dương vội nhấn phím nghe.

_ Alô!

_ Alô! Tớ đây!

Ơn trời đầu giây bên kia không phải là Thiệu Vũ, vì chỉ cần mỗi lần Thiệu Dương nghĩ đến anh trai là ngay tức khắc anh trai sẽ gọi cho cô. Thiệu Dương khẽ thở phào nhẹ nhỏm. Trina

_ Có chuyện gì không Hoẵng?

_ Chủ nhật đi chơi không?

_ Chủ nhật? Gần vào năm học đến nơi rồi mà cậu còn có tâm trạng đi chơi sao? Bó tay luôn đó.

_ Gần vào năm học nên mới đi.- Đầu dây bên kia, Hữu Khánh cười hì hì.- Chứ ít bữa vào học rồi, bài vở bù đầu bù cổ làm sao đi. Tớ tưởng cậu thích chứ?

_ Thì cũng có lúc thôi chứ... uhm... nhưng mà cậu nói cũng có lý. Thôi vậy chủ nhật này tớ xin nghỉ làm thêm ca tối, hai tụi mình đi chơi cho xả ga luôn.

_ Ok!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro