Phiên Ngoại 1: Ở chung (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Thiên vốn dĩ chỉ định bồi Hàn Trình đi làm, thế nên ăn mặc tuỳ ý ra cửa, trên người khoác một chiếc áo khoác lông màu nâu nhạt, với một chiếc quần đồng màu, trốn trong văn phòng làm bài tập ăn đồ ăn vặt thì không hề gì, nhưng đi gặp người ngoài thì lại quá tuềnh toàng, tuy Hàn Trình tỏ vẻ không sao, nói rằng nhìn đẹp lắm, nhưng Hạ Thiên vẫn cứ cảm thấy mình mặc như vậy có chút không tôn trọng đối phương.

May mắn trong phòng nghỉ riêng có mấy bộ đồ của cậu, Hạ Thiên mở cửa tủ đồ, chọn một bộ nhìn có vẻ trang trọng một chút.

Hàn Trình đẩy cửa đi vào phòng nghỉ, nói: "Lấy giúp anh chiếc cà vạt sọc đen trắng, anh muốn thay."

Hạ Thiên vâng dạ, cầm cà vạt đưa tới.

Hàn Trình cởi chiếc cà vạt đang đeo ra, nhận chiếc mới do Hạ Thiên đưa tới.

Hàn Trình qua gương, thấy Hạ Thiên ôm quần áo ngẩn người, vừa thắt lại cà vạt vừa nói: "Thất thần gì thế, không phải em muốn thay quần áo à?"

Hạ Thiên nghe vậy vội từ chối: "Không không, em... em không vội."

Vành tai đỏ ửng, ánh mắt trốn tránh.

Hà Trình dừng tay, khoé môi khẽ nhếch.

Hạ Thiên ngại thay đồ trước mặt y.

Cho dù bên trong cậu có mặc boxer với áo ba lỗ.

Hàn Trình chỉnh lại cà vạt xong, xoay gương đi hướng khác, cũng quay lưng về phía Hạ Thiên, nói: "Thay đi, anh không nhìn thấy."

Hạ Thiên vờ vịt một hồi bị Hàn Trình vạch trần, có chút ảo não, lại có chút ghét bỏ bản thân, đều bày tỏ lòng nhau rồi, còn ngượng ngùng cái gì!

Hạ Thiên cởi áo lông với quần, nhanh nhẹn mặc vào, đợi cậu sửa soạn xong, Hàn Trình mới chậm rãi vuốt phẳng cà vạt.

Hạ Thiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, Hàn Trình quay lại nhìn, chợt lên tiếng: "Màu trắng?"

Đùng cái mặt Hạ Thiên đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: "Ngài nói không xem cơ mà!"

Hàn Trình thân sĩ cười: "Anh đang nói áo sơ mi của em ấy, cáu gì đấy?"

Hạ Thiên cứng người, cúi nhìn áo sơ mi trắng tinh trên người, ngượng ngùng nói: "À.... xin, xin lỗi."

Dù bị người yêu quát một tiếng nhưng Hàn Trình lại rất vui vẻ, gật đầu cười: "Hoá ra là màu trắng thật."

Ông chú Hàn mặt-người-dạ-thú mỉm cười đẩy cửa đi ra ngoài, Hạ Thiên câm lặng che kín khuôn mặt đỏ lựng, trong lòng rít gào không ngừng.

Quả thực.... quá lưu manh!

Nhấm nháp một miếng điểm tâm ngọt mĩ vị xong, Hàn Trình thong dong dẫn Hạ Thiên tới dự tiệc, nằm ngoài dự kiến của Hạ Thiên, đó là Hàn Trình không phải đi bàn chuyện làm ăn, mà thực sự chỉ đi gặp gỡ bạn cũ mà thôi.

Người này là bạn học của Hàn Trình, về nước muộn hơn mấy năm, sau khi về nước vẫn luôn ở phía nam phát triển, hiện tại đã là ông trùm trang sức một phương, nhìn qua lớn hơn Hàn Trình vài tuổi, thế nhưng hỏi ra mới biết là kém Hàn Trình nửa năm.

Bạn học cũ đã lâu không gặp, tất nhiên không tránh khỏi hàn huyên một phen, người bạn học kia còn chuẩn bị lễ vật tặng Hàn Trình: "Đây là sản phẩm trọng điểm trong năm tới, tháng sau mới đưa vào sản xuất, hiện tại chỉ có mấy chiếc mẫu, tôi mang một chiếc tới, ông muốn làm quà tặng hay giữ lại dùng đều được."

Hàn Trình nhận lấy hộp quà, mở ra xem thử, là một chiếc bút máy thủ công, phía trên đầu, nạm một ít đá quý, trên thân bút có khắc kí hiệu, nhìn kĩ lại, là hai chữ cái đầu trong tên Hàn Trình ghép lại mà thành.

Người bạn học kia áy náy giải thích với Hạ Thiên: "Thật ngại quá, anh không biết em đi cùng, chờ lần tới, anh sẽ tặng em một móc khoá bản limited, cực độc đáo."

Hạ Thiên mỉm cười: "Dạ."

"Không cần đâu." Hàn Trình bỏ bút máy vào hộp, đặt lên tay Hạ Thiên, "Cho em."

Hạ Thiên: "!"

Người bạn học kia sững sờ, Hàn Trình liền nói: "Không phải ông vừa nói với tôi, giữ lại dùng hay tặng người khác đều được à?"

"Ừ, đúng vậy....." Bạn học vẫn còn sửng sốt lắm, anh cho rằng Hàn Trình nếu không giữ lại dùng, cũng sẽ đưa tặng cho đối tác quan trọng nào đó, ai ngờ vừa mới sang tay liền dâng lên cho bà xã, đây cũng là lần đầu anh thấy một cặp vợ chồng kết hôn đã nửa năm mà còn dính như sam như thế đấy, nhịn không được cười nói, "Đến mức ấy cơ à? Vừa mới tới tay cầm còn chưa kịp ấm đâu, liền mượn hoa hiến phật, hiến vật quý như thế!"

"Biết là đồ tốt, cho nên không nỡ cho người khác." Hàn Trình cười, "Với lại trên thân bút có khắc tên tôi, không đưa em ấy còn có thể đưa ai?"

Ngoài mặt Hạ Thiên vẫn vờ như 'người ta trải qua biết bao sóng gió rồi', thế nhưng trong bụng lại đang mở hội.

Bạn học nhấp một ngụm rượu, lắc đầu cảm thán: "Trong đám bạn học nhiều như thế kia, có mấy người đã kết hôn rồi, nhưng chưa từng thấy ai như ông, tôi cũng chưa hề nghe nói tới."

Hàn Trình cười khách khí: "Ngại quá, tôi lại nghĩ tiếng sợ vợ này vốn đã truyền xa lắm rồi."

"Trước nghe Đỗ Trạch nhắc tới, nào có tin." Bạn học bất đắc dĩ cười nói, "Tốt lắm, aish.... hồi trước nghe nói ông sểnh ra cái là vội vã về nhà, lúc đầu tôi còn không tin...."

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, Hàn Trình và bạn học kinh doanh các lĩnh vực khác nhau, không có nhiều điều để nói, cũng chỉ hỏi han công việc của nhau theo lệ liền chuyển sang chủ đề khác, người bạn này của Hàn Trình rất giỏi pha trò, lôi kéo trò chuyện với Hạ Thiên, kết thúc bữa cơm, chủ khách đều vui vẻ.

Bạn học tới thành phố này vì có việc quan trọng, dùng xong bữa trưa liền vội đi bàn việc, lúc sáng Hàn Trình đã xử lý tương đối công việc rồi, y không về công ty nữa, mà cùng Hạ Thiên về nhà.

Trên xe, Hạ Thiên mở hộp quà ra, cầm chiếc bút máy kia ra xem, có điểm yêu thích không buông tay, Hàn Trình hiểu rõ lí do, từ nhỏ đến lớn Hạ Thiên nhận được mấy thứ như này đếm không xuể, hiện tại yêu thích như thế, đó là bởi y tặng mà thôi.

Hạ Thiên trân trọng cất kĩ chiếc bút, nhoẻn miệng cười nhìn Hàn Trình: "Em cứ nghĩ nay ngài sẽ đi bàn chuyện làm ăn cơ, thật tốt ghê.... không cần phải đau đầu vì nghe chuyện buôn bán, lại còn tự dưng được tặng bút nữa."

"Thỉnh thoảng đôi lần đưa em đi thôi, chứ đưa em đi cũng đâu để làm gì, em lại không thể thay anh chắn rượu." Hàn Trình nhớ tới tửu lượng nửa chén đã gục của ai kia, nói, "Hôm ấy sợ em ở nhà một mình ăn bậy ăn bạ, với lại lo lắng...."

Lo lắng đám người kia vẽ ra 'hoạt động ngẫu hứng' nào đó, từ khi kết hôn Hàn Trình luôn giữ thân trong sạch, trước là bởi không muốn khiến Hạ Thiên nan kham, hiện tại là thật sự thấy phiền.

Đưa Hạ Thiên đi cùng, liền sẵn tiện cái lí do để chuồn sớm — đó là muốn cùng bà xã về nhà sớm.

Nhưng mà việc này không cần thiết phải nói cho Hạ Thiên biết, Hàn Trình nới lỏng cà vạt, nghiêm túc dò hỏi: "Thế như hôm nay thì sao? Đi gặp bạn bè của anh ăn một bữa cơm, em không thích?"

"À không, quen biết thêm một người bạn mới, là việc tốt mà." Hạ Thiên thẳng thắn thành khẩn đáp, "Lại còn được cầm quà mang về nữa!"

Hàn Trình nhướn mày, Hạ Thiên mỉm cười, thành thật nói, "Em đùa thôi, không có quà cũng rất thích, em thích nghe anh ấy kể về anh ngày trước, nhiều chuyện em đều không hề biết."

Hàn Trình cười nhạo: "Em thích nghe cậu ta nói anh sợ vợ đi."

Hạ Thiên bị nói trúng chân tướng, cười hì hì, Hàn Trình nhẹ nhàng nắm tay cậu, thấp giọng nói: "Anh muốn cho em biết thêm nhiều điều về anh, làm quen đối tác, còn có bạn bè thân thiết..... chúng ta tiếp xúc còn quá ít, như vậy không tốt."

Hàn Trình không muốn có một người thương ngây thơ nghe lời, y muốn Hạ Thiên thật sự dung nhập vào cuộc sống của mình, hiểu biết công việc mỗi ngày mà y đang làm, biết được những người mà y thường tiếp xúc.

Làm như vậy, hiện tại có lẽ chỉ là một cách để cả hai hiểu rõ nhau hơn, nhưng mà đối với cuộc hôn nhân bền lâu ngày sau, sẽ là tiền đề để triệt tiêu hiểu nhầm dối trá.

Hạ Thiên giật mình, trong cái lạnh đầu đông, cậu chợt cảm thấy ấm áp lạ.

Cậu chợt nhớ tới một câu nói về tình yêu khá hay: một người từ chối bạn tham dự vào các mối quan hệ xã hội của họ, thì tức là đối phương không hề có ý muốn tiến tới lâu dài với bạn, họ tuỳ thời đều có thể bứt ra không chút vướng bận.

Hàn Trình khẽ nhéo tay Hạ Thiên: "Hi vọng em không thấy nhạt nhẽo...."

Hạ Thiên lắc đầu: "Đương nhiên không.... Ngài đâu phải không biết em thích anh nhiều như thế nào, ngắm anh làm việc cả ngày cũng không chán."

"Đúng không." Hàn Trình ngoài ý muốn thu hoạch được một lời âu yếm, cực kì thoả mãn.

Hạ Thiên ngượng ngùng, vội vàng nói: "Mấy người bạn của em, đều có thể giới thiệu cho anh làm quen, nếu.... ngài nguyện ý."

Hạ Thiên sợ Hàn Trình nghĩ mình cơ hội, do dự: "Em nói như vậy, có thể coi như thẳng thắn thành khẩn không? Còn.... không muộn nhỉ?"

Hàn Trình mỉm cười: "Không muộn."

Cả đời này rất dài, hai người họ có đủ thời gian, xâm nhập vào nhân sinh của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy