Phiên ngoại 2: Năm mới (Trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đài khí tượng dự báo rất chính xác, từ nửa đêm về sáng, nhiệt độ giảm mạnh.

5 giờ sáng, Hàn Trình tỉnh giấc, hắn không yên tâm về Hạ Thiên, sợ cậu bị cóng.

Hàn Trình khoác thêm áo, ra khỏi phòng ngủ. Hắn đi qua hành lang, khẽ mở cửa phòng Hạ Thiên.

5 giờ sáng mùa đông, bầu trời hẵng còn tối mịt. Hàn Trình sợ sẽ đánh thức Hạ Thiên, không bật đèn, chỉ nương theo chút ánh sáng của điện thoại, kiểm tra người trên giường.

Vẫn ổn. Trước khi ngủ, Hạ Thiên đã nghe lời hắn đổi sang chăn dày, hẳn là không cóng. Hàn Trình giúp cậu dém góc chăn, lại phủ thêm lên trên chiếc áo mình đang mặc, rồi rời đi.

(Méo hiểu chú Hàn làm màu phủ thêm cái áo làm qq gì :v)

Hàn Trình không biết, cảnh hắn từ phòng Hạ Thiên rời đi, rơi hết vào trong mắt của dì Lý vừa lên lầu.

Dì Lý năm nay đã năm mươi hai tuổi.

Thời trẻ, bà là bảo mẫu ở nhà lớn nhà họ Hàn. Sau này, Hàn Trình về nước lại dọn khỏi đó, Nguyễn Tư Hòa không yên tâm, cho dì Lý đi theo hắn. Nguyễn Tư Hòa sợ con trai nghĩ nhiều, cho là mình đang giám sát nó, nên đã quyết định chỉ để dì Lý ở cùng thời gian đầu, phòng trường hợp người giúp việc mới nấu ăn không hợp khẩu vị của Hàn Trình, vài tháng sau sẽ về lại nhà lớn. Nhưng khoảng thời gian đó Nguyễn Tư Hòa và Hàn Trình đều bận rộn, dần quên mất chuyện này, vậy nên dì Lý cứ thế ở lại, thoáng cái đã gần mười năm.

Dì Lý đã lớn tuổi, ngủ ít, bốn, năm giờ sáng đã thức, đi dọn dẹp, nấu bữa sáng.

Bình thường, vào thời điểm này trong ngày bà cũng không lên lầu, tránh đánh thức Hàn Trình và Hạ Thiên, nhưng hôm nay trời quá lạnh, bà sợ hai người bị cóng, nên muốn lên lầu xem hệ thống điều hòa nhiệt độ đã điều chỉnh chưa.

Không ngờ còn chưa đi hết cầu thang, đã thấy Hàn Trình từ phòng Hạ Thiên đi ra, rồi trở lại phòng mình.

Dì Lý trong chốc lát đã rõ ràng chuyện gì đó.

Bà mỉm cười, xuống lầu trong tâm trạng vui vẻ.

Trước đây, mua sắm hằng ngày trong nhà đều do một tay dì Lý đảm đương, mấy năm trở lại đây sức khỏe bà không còn tốt, công việc này liền giao cho tài xế trong nhà.

Sáng sớm mỗi ngày, dì Lý đem danh sách những thứ cần mua giao cho tài xế, để tài xế đi mua về.

Sau khi xuống lầu, bà lại thêm mấy nguyên liệu nấu ăn vào danh sách hôm nay.

6 giờ rưỡi sáng, Hạ Thiên mơ mơ màng màng tỉnh giấc, thấy trên chăn của mình phủ thêm cái áo, sau khi sửng sốt thì hiểu ra... tối hôm qua Hàn Trình có đến coi chừng cậu.

Nhiệt độ trong nhà đúng là thấp xuống rất nhiều, Hàn Trình lo lắng cho cậu.

Hạ Thiên cầm cái áo, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên.

Từ sau khi rõ ràng tình cảm của nhau, mỗi ngày Hạ Thiên đều có thêm nhận thức mới về Hàn Trình.

Hàn Trình thật ra là một người ngoài lạnh trong nóng.

Ngoại trừ lần đó tỏ tình ở thư phòng, bình thường Hàn Trình chẳng nói lời ngọt ngấy sến sẩm, không những thế, có đôi khi còn rất độc miệng, lúc trêu chọc Hạ Thiên có thể nói đến độ cậu không ngóc đầu nổi. Nhưng ngoài những lần như thế, tất cả còn lại, đều là sự dịu dàng khiến cõi lòng tan chảy.

Thời gian ở chung càng dài, Hạ Thiên càng cảm nhận được sự tinh tế của Hàn Trình. Hắn có thể thể hiện tình yêu cuồng nhiệt dành cho Hạ Thiên với người tất cả mọi người, cũng có thể thầm lặng chăm sóc lúc nửa đêm không ai thấy.

Hạ Thiên ôm chiếc áo Hàn Trình để lại, hạnh phúc lăn một vòng, vô cùng vui vẻ rời giường.

7 giờ sáng, Hạ Thiên mang theo gương mặt ửng đỏ, và cả cái áo của Hàn Trình, xuống lầu.

Dì Lý đang bày bữa sáng ra bàn thì thấy Hạ Thiên và chiếc áo trong tay cậu, nở một nụ cười "biết mà không nói".

Thật ra bà không hiểu rõ tại sao Hàn Trình phải về phòng trước khi trời sáng, hay đó là tình thú của đôi chồng chồng?

Hay là do Hạ Thiên còn nhỏ nên ngại, sợ bà thấy cảnh Hàn Trình từ phòng cậu thức dậy?

(Dì ơi dì đừng nghĩ nhiều, còn chưa ăn được đâu =))))

Dì Lý nghĩ không ra, lại sợ biết được sẽ khiến Hạ Thiên càng ngại ngùng, tỏ vẻ chuyện gì cũng không biết, về phòng của mình.

Hạ Thiên ngồi xuống, cười hì hì với Hàn Trình: "Tối qua anh có đến phòng em sao? Sợ em bị cóng à?"

"Sợ em lại cảm lạnh." Hàn Trình cười, "Mau ăn đi."

Hạ Thiên nhìn thức ăn trên bàn, nghẹn giọng: "Sao hôm nay đồ ăn vừa nhiều lại vừa phong phú thế này..."

Giữa bàn ăn đặt một nồi canh gà đen hầm cẩu kỷ nhỏ, bên trái đặt hai lồng bánh hấp nhân thịt dê, bên phải đặt hai lồng xíu mại có tôm bóc vỏ, sò điệp, mộc nhĩ, ngay bên cạnh, lại đặt hai đĩa bánh củ từ đậu đỏ nghiền mềm mại hấp dẫn, còn trước mặt mỗi người đều đặt một chén cháo hạt dẻ đậu đen thơm nức.

Cả bàn, tất cả đều để khỏe eo bổ thận.

Hàn Trình cười nhạt, không chạm vào nồi canh gà đen cẩu kỷ kia, cũng không chạm vào bánh thịt dê, chỉ ăn một chén cháo, thêm hai cái bánh củ từ.

Hạ Thiên thiếu kinh nghiệm, thiếu kiến thức, không phát hiện một bàn dược thiện này mang ý nghĩa sâu xa, ăn đến no căng, còn rất hiểu chuyện nói: "Dì Lý thiệt chu đáo."

Hàn Trình sửng sốt, lấy khăn ăn thấm khóe miệng, nói: "Có ý gì?"

"Biết em gần đây vất vả nè, bữa sáng thôi mà đã phong phú như vậy." Hạ Thiên lượng cơm lớn, một người mà ăn phần của hai người, nhìn Hàn Trình nói, "Anh chỉ ăn chừng đó thôi?"

Hàn Trình cười, nói: "Anh không thích ăn dầu mỡ vào buổi sáng."

"Vậy à... Có lẽ dì thấy mùa đông đã đến, sợ anh ăn quá ít đạm, sức miễn dịch sẽ kém." Hạ Thiên múc cho Hàn Trình một chén canh, "Em đã thử rồi, không béo."

Hàn Trình cười một cái, đẩy nhẹ chén canh ra: "Anh ăn vậy là được rồi, em ăn xong thì đi thay quần áo đi, mặc ấm vào."

Hạ Thiên vâng dạ, ăn xong thì lên lầu thay quần áo, lấy cặp xách.

Hàn Trình theo thường lệ đưa Hạ Thiên đi học.

Sau khi nhìn Hạ Thiên đi vào cổng trường, tài xế quay xe, đưa Hàn Trình đến công ty.

Hàn Trình gọi điện cho Nguyễn Tư Hòa, báo trước với bà, cuối năm mình và Hạ Thiên sẽ về nhà đón Tết.

Sau khi cả hai đã xác định quan hệ, Hàn Trình luôn tìm cơ hội nói rõ chuyện này với Nguyễn Tư Hòa.

Nguyễn Tư Hòa vốn dĩ đã thích Hạ Thiên, lại sợ sau này Hàn Trình sẽ mang một người không đàng hoàng về, biết được tất nhiên rất vui. Bà liên tục dặn dò Hàn Trình phải đối xử tốt với Hạ Thiên, còn dặn không cần vội vàng nói chuyện này cho Chu Vận. Như thế bà ấy sẽ có thời gian giảm xóc, dễ chấp nhận hơn.

Nguyễn Tư Hòa hỏi hắn Hạ Thiên có kiêng ăn gì không, còn lên kế hoạch hai ngày nữa cùng Hàn Trình đi sang nhà Chu Vận, nên mang theo quà gì mới tốt.

Nghe Nguyễn Tư Hòa nói liên miên về sắp xếp của bà, Hàn Trình đột nhiên cảm nhận được hương vị năm mới rõ ràng hơn. Những năm qua, thời gian này hắn không cảm nhận được một chút náo nhiệt, cảm giác chờ mong tới Tết này, Hàn Trình rất ít khi có.

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Hàn Trình cười nhạo chính mình, sự chờ mong của hắn thực chất không phải dành cho việc ăn Tết.

(Mà là dành cho việc ngủ chung đó mà =)))))

Say, cũng không hẳn bởi rượu.

Buổi trưa Hàn Trình bận, Hạ Thiên cũng muốn ở lại trường để học, hai người ai bận việc nấy. Buổi tối, trời đổ tuyết rất lớn, tình hình giao thông ở những tuyến đường trọng điểm không tốt, Hàn Trình lo lắng, hủy buổi xã giao, đích thân đi đón Hạ Thiên tan học.

Về nhà mới thấy, quả nhiên... bữa tối còn "khủng" bữa sáng, càng phong phú hơn, càng dinh dưỡng hơn.

Hạ Thiên vừa kinh ngạc vừa cảm thán văn hóa của Hàn gia thật thâm hậu, lại vừa ăn vừa nói: "Vào tháng Chạp nhà anh đều ăn đồ bổ nhiều như vậy hả? Giống ở cữ ghê ha."

Hàn Trình lắc đầu, nhẹ nhàng quăng bom: "Không đâu, nhưng trong tuần trăng mật của vợ chồng mới, có thể sẽ nấu như vậy."

Hạ Thiên sửng sốt, nhìn chén canh ba ba nấu sơn trân mà mình đã uống một nửa trước mặt, trong nháy mắt... được khai sáng.

"Tuy là không biết dì đã hiểu lầm chuyện gì." Hàn Trình chọn cho mình những món thanh đạm, nói, "Nhưng nếu chúng ta thực sự đang trong 'tuần trăng mật', anh cũng không cần phải dùng những thứ này."

Hàn Trình thấy Hạ Thiên mặt đỏ tới mang tai, hỏi: "Em sao vậy?"

Hạ Thiên ngượng ngùng đem chén canh ba ba bỏ qua một bên, bắt chước Hàn Trình ăn thanh đạm.

Đêm hôm đó, bạn học Hạ Thiên tóc treo xà nhà, học hành hăng hái suốt một tháng nay, vậy mà lại thất thần.

Không biết là do những món đại bổ kia bắt đầu có tác dụng, hay là do lời nói mờ ám của Hàn Trình gây náo loạn đầu óc, làm cho bạn nhỏ Hạ Thiên mới thành niên chỉ có nửa năm, đêm nay trong đầu lại xuất hiện những hình ảnh nên bị censored.

Càng khỏi cần phải nói, do trời lạnh, đêm nay hai người chuyển nơi làm việc từ thư phòng sang phòng Hạ Thiên —— phòng Hạ Thiên trước kia là phòng trẻ em, hệ thống điều hòa trong này mạnh hơn những nơi khác.

Hạ Thiên tưởng tượng ra cảnh đêm hôm qua Hàn Trình tới phòng đắp chăn cho cậu, cảm thấy rất ấm áp, cũng rất ái muội.

Hạ Thiên không còn là con nít, việc nên biết cũng đã biết, bây giờ còn cùng Hàn Trình yêu đương, đã sớm nghĩ đến "chuyện ấy".

Chỉ là Hàn Trình đối với việc đó vẫn luôn kiềm chế, trông như không có hứng thú, nên Hạ Thiên cũng không mặt dày nhắc đến, cứ để thuận theo tự nhiên.

Nhưng hôm nay không hiểu sao cậu lại muốn cùng Hàn Trình thân mật.

"Đêm nay trong nhà rất ấm, hẳn là sẽ không bị cóng, ban đêm đừng đá chăn là được." Hàn Trình đóng sách giáo khoa lại, xem giờ rồi nói, "Sắp 12 giờ rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, anh về phòng..."

"Hôm nay anh..." tim Hạ Thiên hỗn loạn, giọng lí nhí, "Đừng về phòng... có được không?"

Hạ Thiên cố gắng thể hiện mình rất bình thường, nhưng tim thì đập loạn xạ.

Hàn Trình sửng sốt, ánh mắt nhìn Hạ Thiên đã hiện lên dục vọng không thể nói ra.

Hắn hít sâu, kiềm chế con thú đang kêu gào trong lòng, nhìn Hạ Thiên từ trên xuống dưới, cười khẽ, nói: "Chén canh ba ba kia có tác dụng à?"

Hạ Thiên mặt đỏ cháy, bực bản thân một giây xúc động đậy đã tự đào hố chôn mình, cậu cười gượng, muốn undo lại lời nói của mình: "Em chỉ đột nhiên..."

"Ngủ cùng em một cách trong sáng tất nhiên được, giúp em an ủi "người anh em" của em cũng không thành vấn đề, việc khác..." Hàn Trình nhìn Hạ Thiên, ánh mắt nóng bỏng, "Ngày mai em còn phải đi học, đừng quyến rũ anh, đừng khiến anh hóa sói, được không?"

Hạ Thiên trả lời theo bản năng: "Đi học thì làm sao..."

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Hàn Trình cười, đưa tay vân vê môi Hạ Thiên, "Có nghe lời anh không? Không nghe là anh đi đấy."

Hạ Thiên đỏ mặt gật đầu: "Nghe anh mà..."

Đêm đó, Hàn Trình không từ phòng Hạ Thiên trở ra nữa.

(À vâng, vẫn méo ăn được =)))))

=====

Cún: Đợt này đang chạy deadline lòi trĩ nên mong chư vị du di cho tui post bài trễ nhe :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy