Phiên ngoại 3: Hôn lễ (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tưởng giữa trưa là Chu Vận có thể sang, nhưng không ngờ đã một ngày trôi qua, đến buổi chiều hôm sau, Chu Vận mới đến được Hàn trạch.

Tin tức Hạ Tư Tư bắt gian bạn trai đã được tung ra, còn thêm cả tin đồn về việc chơi thuốc, vừa nghe đã thấy là một scandal siêu to khổng lồ. Cũng may trước đó Hàn Trình đã đánh tiếng với giới truyền thông nên mấy trang web đưa tin chỉ viết sơ lược, không hề kéo Hàn Trình và Hạ Thiên vào mớ hổ lốn. Quần chúng hóng hớt cũng chỉ biết đến bạn trai của Hạ Tư Tư qua một số tin về người nổi tiếng HongKong mà hắn có liên quan, hiếm lắm mới có người biết về Hạ Tư Tư, càng đừng nói đến việc biết về mối quan hệ của cô ta và Hạ Thiên.

"Chuyện chơi thuốc thì coi như không liên quan, nhưng chuyện hành hung người khác thì dính chắc rồi. Đám Hạ Tư Tư ra tay quá nặng, trên mặt các người mẫu kia bầm xanh bầm tím, tay chân thì sưng cả lên... Nhưng cũng vì thế, chọc tức bọn người mẫu kia nên nhất quyết muốn kéo đám này xuống cùng cái vũng chơi thuốc..." Hai hôm nay đầu Chu Vận căng như muốn nứt ra, "Khó khăn lắm mới phủi sạch tội trạng, nhưng danh tiếng thì sao mà làm sạch được."

Nguyễn Tư Hòa bình luận thẳng thắn: "Ôi chao, mấy năm nay Nghiêm chủ tịch vẫn mong tìm cho Hạ Tư Tư một đức lang quân thập toàn thập mỹ mà nhỉ, nay người trong giới đều biết cô ta đanh đá, hung bạo, còn có khả năng nghiện ngập. Mong muốn của Nghiêm tổng coi bộ khó mà được thành toàn đó."

Mấy ngày nay Nghiêm Lệ Hoa vì đã tuyệt vọng nên đi cầu bốn phương tám hướng. Nhờ vả Hàn Trình không được, thế mà lại gọi điện thoại tìm Nguyễn Tư Hòa. Nguyễn Tư Hòa trước nay không ưa nổi con người Hạ Tư Tư, không buồn nghe Nghiêm Lệ Hoa dài dòng, nói chưa được hai câu đã kiếm cớ cúp máy, tiện thể còn tìm lên thư phòng nơi Hàn Trình và Hạ Thiên đang ngọt ngọt ngào ngào, bảo Hạ Thiên khóa luôn điện thoại.

"Năm mới đến, dễ gì chồng chồng hai đứa có thời gian ở bên nhau, đừng để bị làm phiền.", bà giải thích.

Chu Vận thở dài nói: "Hai ngày gần đây, bà chủ tịch tâm trạng luôn rất tệ. Bà ta dự định sau khi giải quyết xong chuyện này sẽ cho Hạ Tư Tư ra nước ngoài vài năm, đến khi chuyện rơi vào quên lãng, sẽ đón cô ta về. Hạ Tư Tư nghe thế thì quậy tưng bừng, chết cũng không chịu xuất ngoại. Năm mới... trong nhà ầm ĩ đến gà bay chó sủa."

Nguyễn Tư hừ một tiếng: "Vừa lắm!"

Hàn Trình lẳng lặng ngồi một bên, không nói gì, chỉ là giữa chừng cuộc nói chuyện của Nguyễn Tư Hòa và Chu Vận nhỏ giọng dạy dỗ Hạ Thiên: "Nghe thấy chưa? Chơi thuốc, ẩu đả đánh nhau hậu quả rất nghiêm trọng."

Hạ Thiên vâng lời một phép: "Em chắc chắn sẽ không như thế."

Hàn Trình coi như hài lòng, gật đầu.

Chu Vận cảm thán hai câu, tỏ vẻ có lỗi: "Thật là... Năm mới đáng ra nên vui vẻ, mọi người lại phải nghe tôi kể lể chuyện này."

Con người thích hóng drama như Nguyễn Tư Hòa vội lắc đầu: "Có gì đâu chứ, em yên tâm đi, chuyện này làm gì mà ảnh hướng đến tâm trạng ăn tết của chị được. Về sau mẹ chồng và bà cô chồng kia của em lại gặp chuyện gì xui xẻo thì phải gọi ngay cho chị, chị lái xe đến đón em, rồi mình cùng nhau tám."

Hạ Thiên nghe được thì cười phì một tiếng, ăn một cái liếc của Chu Vận mới vội nhịn lại.

Chu Vận lại quay về phía Nguyễn Tư Hòa, cười nói: "Hôm qua lúc cùng Hàn Trình nói chuyện điện thoại, em cũng đã biết được chuyện hôn lễ hai đứa..."

Nguyễn Tư Hòa hiểu ra, ngồi sát vào bên cạnh Chu Vận, vui vẻ nói: "Em biết rồi sao? Chị cũng đang muốn bàn với em đây. Hôn lễ của Hàn Trình chị đã lên kế hoạch từ lâu lắm rồi, tiếc là lúc kết hôn nó không chịu hợp tác gì cả. Nhưng mà không sao hết, bây giờ bổ sung cũng được..."

...

Những ngày tiếp theo cứ theo sự tuôn trào ý tưởng cho hôn lễ của Nguyễn Tư Hòa mà trôi qua.

Mồng Sáu, Hàn Trình và Hạ Thiên tạm biệt Chu Vận, trở về nhà của mình để kịp đo lễ phục cho hôn lễ.

Hàn Trình rất thích tiệm may mang lại điềm lành cho các cặp đôi này nên ngoại trừ lễ phục, hắn còn đặt thêm cho mình và Hạ Thiên vài món quần áo casual và đồ ngủ.

"Dù sao cũng mất công đo rồi, tiện thể đặt luôn một loạt có được không?" Hàn Trình trông người trợ lý kia đo cho Hạ Thiên, dặn dò, "May đồ ngủ cho em ấy thì không cần quá ôm sát, cũng không cần kiểu dáng gì quá mới mẻ độc đáo, thoải mái là được."

Trợ lý vội nói: "Được, được, chút nữa tôi sẽ note lại."

Hạ Thiên ngọt ngào như ăn được mật nhưng vẫn tranh thủ lúc Hàn Trình đi chọn vải, nói nhỏ với trợ lý: "Đừng nghe lời anh ấy, cứ may sao cho tôn dáng một chút. Vai em hơi hẹp, phiền chị may sao cho trông rộng ra xíu, chị... hiểu ý em không?"

Trong lòng trợ lý nhỏ đã mắng đôi nam nam thích show ân ái này banh xác rồi nhưng vẻ mặt vẫn ân cần như cũ: "Hiểu chứ, tôi cũng sẽ note lại yêu cầu của cậu rồi cố gắng làm theo."

"Cảm ơn cảm ơn." Hạ Thiên hài lòng cười, nghe theo chỉ huy của trợ lý, bảo ngẩng đầu thì ngẩng đầu, bảo giơ tay thì giơ tay, không làm chậm tiến độ đo đạt.

Dù vậy, dặn dò nho nhỏ này vẫn bị Hàn Trình phát hiện. Trước mặt người ngoài Hàn Trình sẽ không bác bỏ yêu cầu của Hạ Thiên, chỉ là đến khi người bên may mặc đã đi hết mới đều đều nói ra một câu: "Lên giường rồi cũng bị anh cởi hết, áo ngủ vai rộng hay vai hẹp thì liên quan gì."

Ngay lập tức mặt Hạ Thiên đỏ như mông khỉ.

Nửa tháng sau, đồ ngủ và đồ casual được giao tới. Đêm hôm đó, Hạ Thiên thù dai dỗ thế nào cũng không chịu cởi đồ ngủ. Hàn Trình buồn cười, cúi đầu hôn lên tay em ấy, nhẹ giọng nói: "Em mà không cởi, anh làm sao yêu thương em được?"

Định lực của Hạ Thiên quá kém, ngay lập tức bị đánh bại bởi giọng nói trầm thấp quyến rũ của Hàn Trình.

Khóe miệng Hàn Trình đong đầy ý cười, thong thả thương lượng: "Nếu không thì như này nhé, xé đáy quần em ra được không? Như bộ đồ của bọn trẻ con ấy... Ưm..."

Hạ Thiên không thể chịu được nữa, nhanh chóng bịt miệng lưu manh chúa, đỏ mặt mà thành thành thật thật cởi ra bộ đồ ngủ "tôn dáng" của mình.

(*) là cái bộ đồ này nè các ông ei, lưu manh chúa ví von đỉnh quớ tôi khóc mất thôi =)))))

...

Lại nửa tháng trôi qua, lễ phục kết hôn của cả hai được giao tới. Lần này giao đồ này là do chính thợ may người Ý mang đến, nhìn hai người mặc thử để xem có chỗ nào cần chỉnh sửa.

Hạ Thiên đã khai giảng, vì mục tiêu đạt vị trí thứ mười từ dưới đếm lên ở kỳ thi tiếp theo, cậu bận đến vắt chân lên cổ mà chạy. Vội vàng thử xong quần áo, bày tỏ lòng biết ơn với thợ may người Ý, cũng tiện thể đưa ra yêu cầu, nói rằng nếu như có thể, hãy sửa vai áo sao cho trông rộng một chút.

(Chấp niệm khó bỏ cmnr em ơi =))))))

Tiếng Anh của Hạ Thiên chỉ có thể nói là chắp vá, tiếng Ý thì chỉ biết nói xin chào và hẹn gặp lại, để nói cho trọn yêu cầu của mình thì thật là mất sức chín trâu hai hổ.

Cho đến khi thợ may gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, mặt Hạ Thiên đã đỏ rần, dùng tiếng Trung nói với Hàn Trình: "Em lên lầu học bài, anh đừng có đến chừng em đi rồi lại nói với người ta là bỏ đi yêu cầu của em đó!"

Hàn Trình sửng sốt, rồi mỉm cười nói: "Anh không làm vậy... rồi có được gì không?"

Hạ Thiên đỏ từ cổ tới tai, dì Lý đã đi pha trà rồi, trong phòng chỉ còn một người nước ngoài, cậu hàm hồ nói: "Vậy... chuyện hôm qua anh nói, em... em đáp ứng là được chứ gì..."

Mắt Hàn Trình ánh lên vẻ thoả mãn, gật đầu: "Vậy được."

Đoạn, Hàn Trình quay sang phía thợ may người Ý nói: "Cứ sửa theo yêu cầu của em ấy đi, cảm ơn."

Thợ may người Ý vừa mở miệng đã xổ một tràng tiếng Trung lưu loát: "Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ làm theo."

Hạ Thiên: "..."

Hạ Thiên trong lòng giông tố mà đi lên lầu.

Thời gian cứ vì việc học tập và chuẩn bị cho hôn lễ mà trôi qua nhanh chóng. Mười ngày sau, Hàn Trình và Hạ Thiên chờ đến khi các món phối cùng lễ phục, như giày da, đều được giao đến thì cùng nhau thử luôn một lượt. Nhìn tạo hình của cả hai ở trong gương, Hàn Trình bình luận đơn giản: "Trời sinh một cặp."

Hạ Thiên mặt dày đồng ý: "Còn phải nói!"

Hàn Trình mỉm cười.

Mùa đông dài lê thê rốt cuộc cũng qua đi, xuân về hoa nở cũng kéo theo ngày hôn lễ của cả hai.

Hôm ấy, trời tờ mờ sáng Hạ Thiên đã thức. Cậu thức giờ này đã là sớm hơn bình thường rất nhiều, thế mà khi mở mắt ra đã thấy Hàn Trình ngồi tựa lưng vào đầu giường, im lặng nhìn mình, không biết đã từ lúc nào.

Hạ Thiên dụi dụi mắt: "Bây giờ... mới có 5 giờ thôi, anh mới ngủ được bao lâu đâu chứ?"

"Không sao cả, kể cả anh không ngủ, cũng không ảnh hưởng đến bề ngoài." Hàn Trình cúi đầu hôn lên trán Hạ Thiên, "Muốn ngắm em thêm chút nữa."

Mắt Hạ Thiên đỏ ửng lên.

Cậu sợ bị Hàn Trình phát hiện, vội cười hỏi: "Chỉ ngắm... không hôn trộm sao?"

"Muốn thế, nhưng sợ làm em tỉnh." Hàn Trình mỉm cười nói, "Cũng sợ khống chế không được, sẽ muốn nhiều hơn nữa... Nếu như làm trễ nãi hôn lễ của hai đứa thì làm sao đây."

Hạ Thiên cười.

Người này quả thực không thể tốt hơn được nữa.

Hai người cùng nhau rời giường, tắm rửa, ăn sáng, thay lễ phục rồi lại tạo kiểu tóc.

Trên đường đi đến khách sạn nơi tổ chức hôn lễ, Hàn Trình nắm tay Hạ Thiên, cảm nhận được ngón tay em ấy đang run lên, nhẹ giọng trêu ghẹo: "Bước xuống khỏi chiếc xe này, thì không thể hối hận nữa."

Hạ Thiên trợn mắt, vội nói lớn: "Không phải đã không thể hối hận từ lâu rồi sao?!"

Hàn Trình mỉm cười, gật đầu: "Đúng vậy, đã không thể từ lâu."

Từ lúc Hàn Trình đặt bút kí tên lên phiếu điểm của Hạ Thiên ở thư phòng trong nhà của cả hai, đã không thể hối hận được nữa.

Từ lúc Hạ Thiên ném cây côn bi-da mang đầy lửa giận về phía Hàn Trình ở khu nghỉ dưỡng, đã không thể hối hận được nữa.

Hàn Trình nhỏ giọng trịnh trọng nói: "Bảo bối nhi... Yêu phải em là việc may mắn nhất của anh."

Cảm ơn em, đã đến với cuộc đời anh.

HẾT

=====

Cún: Đã hết rồi, thật sự hết rồi. Tạm biệt lưu manh chúa, tạm biệt bạn học Hạ Ọ v Ọ
Cũng cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Mèo, Cún, một bạn già và một bạn trẻ qua bộ truyện này. Chúc các bạn một đời bình an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy