chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<thứ yếu xìu thích ra gió>




Đã hai ngày trôi qua kể từ hôm Seongwoo cùng Daniel "cạch mặt". Suốt ngày cứ di dí ở góc ổ nào rồi sân si, chọc kháy nhau từ facebook kéo tới twitter rồi lại dời sang instagram.


Nói thì nói thế chứ bản thân của nhớ nhau lắm lắm lắm. Daniel nhớ mùi của Seongwoo, nhớ tới phát điên, dù rất muốn đập cửa nhà người nọ rồi ôm người nọ vào lòng sau đó hít hà mùi thơm thoang thoảng mà chỉ mình Seongwoo có. Nhưng không, Daniel dặn bản thân phải sang lên, không chảnh thì để cho hết đời bị anh mỉa mai cách ăn cơm trộm canh của mình chắc? Mà cũng sau cái đêm tuyết đầu tháng mười hai, lúc mà cậu lặn lội ra Starbucks chỉ để mua cho Seongwoo ly chocolate chips cookie cream thì mũi cũng bắt đầu khụt khịt, dấu hiệu của bệnh thời tiết xoàng của Daniel lại bộc phát.


Seongwoo ngày đêm nằm phè phỡn ở nhà cùng Peter nhỏ nhắn. Anh chợt muốn được Daniel ôm vào lòng khi ngủ vô cùng, muốn được cậu vuốt nhẹ lưng rồi thì thào bên tai vài lời nhảm nhí rồi sau đó bị Seongwoo cắn vào môi mới lặng im. Cũng chẳng biết cái chứng cảm xoàng của Daniel có hành hạ cậu hay không. Mà này, đang chia tay mà, nhớ nhung cái gì ở đây?


Đêm đó khi lại một đợt tuyết nhẹ rơi xuống cả khu phố. Nhà Daniel có tiếng chuông cửa réo vang, mở cửa ra thì gặp Seongwoo đứng sừng sững bên ngoài, vài hạt tuyết nhỏ vướng trên mái tóc anh. Daniel nhăn mày vì thấy Seongwoo chỉ mặc mỗi cái áo len mỏng thậm chí khăn quàng cổ còn không thèm đeo.


"Tới đây chi?". Chống nạnh cố làm ra vẻ đanh đá liếc nhìn Seongwoo nhưng anh chỉ hừ hừ vài tiếng rồi dễ dàng luồn người vào nhà. Anh đốp chát lại.


"Tới lấy giày về, để giày ở đây thì đi chân đất ra đường chắc?"


Nói dối. Vậy em đang mang cái gì trên chân qua đây, đôi giày của anh là hư vô à? Trời ạ còn làm bẩn cả giày của anh.


Ừ thì qua lấy giày chỉ là cái cớ mà thôi, đơn giản nhà của Daniel cũng kệ Daniel chứ, thích vô đấy làm gì nhau?


Để ý khi nãy vừa vào nhà thì đã nghe thấy giọng trầm lạ của Daniel, khi đi lên cầu thang thì vô tình vài tiếng hắt hơi và ho sù sụ của cậu khiến Seongwoo nổi dậy một trận chua xót trong lòng. Biết ngay là lại cảm mạo nữa rồi.


Lên rồi đi xuống nhưng tay anh chẳng mang theo cái gì, Daniel dựa lưng vào cái tủ lạnh từ bếp nhìn ra thì thấy anh đang cúi xuống vuốt nhẹ cái bụng tròn của Rooney khiến nó sướng rơn mà nằm giữa nhà kêu meo meo. Seongwoo lên tiếng.


"Rooney tối nay qua nhà ba chơi với Peter nhé?"


Sau câu hỏi của Seongwoo cùng tên người anh em của nó. Cô mèo liền nhảy bật lên người anh và chui rúc vào lòng ngực Seongwoo. Rooney vui thì vui chứ Daniel không có vui đâu nhé!



"Mèo của anh mà. Ai cho em mang đi."



"Này Kang Daniel! Mèo của anh nhưng ai nuôi nó và dọn phân cho nó mỗi ngày cùng anh?"


Nghe cái giọng hơi khàn do cảm mạo của Daniel làm Seongwoo càng thêm bực bội. Nhưng cuối cùng lại giả vờ phớt lờ nó đi. Tay ôm lấy Rooney rồi ra sofa nằm dài, tay với điều khiển tivi chuyển kênh liên tục. Daniel cũng chẳng thèm nói qua nói lại với anh nữa vì đầu cậu đang đau như búa bổ rồi. Nhìn Seongwoo lần cuối rồi cũng bỏ lên lầu.


Nửa đêm khi cả khu phố đều yên ắng, Seongwoo vẫn còn thức và cố giả điếc, cứ mỗi năm phút trôi qua thì lại nghe tiếng ho sù sụ và hắt hơi của Daniel từ lầu trên. Chắc ốm mất rồi, bình thường mỗi lần Daniel lên cơn cảm xoàng thì anh luôn là người nấu nước nghệ cho cậu uống, đắp miếng khăn ấm lên trán Daniel và hát cho cậu nghe, Daniel chìm vào giấc ngủ sâu và rúc đầu vào lòng Seongwoo. Giờ thì đang chia tay nên biết giải quyết làm sao đây?


Daniel từ lầu trên khó khăn với việc kìm chế từng cơn ho và cố xì mũi cho thật nhỏ để Seongwoo không nghe thấy. Nhưng có trách thì trách tường cách âm quá kém, bên dưới lầu Seongwoo cái gì cũng lọt vào tai cả rồi. Cậu mệt mỏi đưa tay day day thái dương nhưng đầu vẫn cứ đau, nhiệt độ cả người nóng bừng bừng. Đang cố kéo cái chăn lên che cả mặt thì nghe tiếng nói của Seongwoo.


"Này đã dặn là khi ngủ đừng có đắp chăn kín mặt mà?!"


Seongwoo mở cửa phòng bước vào, trên tay là thau nước ấm cùng cái khăn bông. Anh nhẹ nhàng ngồi lên mép giường rồi đưa tay sờ lên trán Daniel, tay kia sờ lên trán mình. Seongwoo nhéo vào bắp tay khiến Daniel la oai oái vì đau, cho chừa cái tội không biết lo cho cái thân mình. Seongwoo nhúng khăn vào thau rồi lau mặt cho cậu, cũng chẳng nể tình mà lau như muốn da mặt Daniel rách ra mới chịu. Nghiến răng chịu đựng sự hành hạ vô lí của người yêu, cậu chỉ biết nằm im thin thít để anh lật qua lật lại cuối cùng là Seongwoo dựa vào thành giường, Daniel dựa cả người vào lòng anh. Anh đưa tay bóp hai bên thái dương cậu, đôi lúc lại nhẹ nhàng mát xa da đầu cho Daniel, được một lúc lâu như vậy ngón tay Seongwoo miết nhẹ lên lông mày cậu, anh khẽ hát vang một bài hát nào đó khiến Daniel càng lúc càng buồn ngủ.


Ngồi dậy và kéo Seongwoo vào lòng mình, bắt lấy bàn tay thon dài của anh và cắn nhẹ lên đầu các ngón tay, vì đang trong cơn sốt nên người Daniel nóng như lửa còn người anh thì từng lớp da thịt đều mát mẻ vì vậy cậu càng ôm chặt Seongwoo hơn, tranh thủ hít hà mùi dầu gội quen thuộc mà cả hai ngày trời chưa được ngửi. Anh cắn vào cổ Daniel và đẩy cậu ra.


"Sao cứ lúc nào cũng chúi đầu vào mà ngửi tôi vậy hả? Thưa người yêu cũ?"


"Vì người yêu cũ thơm."


Trả lời qua loa xong lại kéo sát anh vào lòng mình, cậu vươn tay ra nắm lấy tay anh.


"Nằm im cho anh ôm, anh mệt."


"Chia tay rồi."


"Ừ giờ quen lại đi. Sáng mai ngủ dậy chia tay tiếp, được chưa?"


Seongwoo nằm trong lòng Daniel cười khúc khích, lại tiếp tục miết lông mày cậu rồi hỏi tiếp.


"Ăn cơm trộm canh ngon hơn hay ăn canh sau thì cái nào ngon hơn?"


"Ăn canh sau thì ngon hơn."


Daniel thở dài rồi nhắm tịt mắt lại, chắc hẳn là mệt lắm rồi. Seongwoo vòng tay ôm cổ cậu và dựa vào cánh tay êm như nệm kia, dù buồn ngủ nhưng giọng Daniel vẫn vang lên đều đều.


"Hôn anh đi."


"Không."


"Đi mà."

"Đã bảo là không mà!"


"Một cái thôi cũng được."


"Không thích!"


Miệng bảo không thích nhưng cuối cùng vẫn áp sát mặt vào mặt Daniel. Hôn một cái lên chóp mũi cậu để dỗ cho cậu chàng mau đi ngủ, nói nhiều nhức đầu quá!


"Đó là mũi anh."


"Biết."


"Môi bên dưới."


"jU&¥$...Kang Daniel!"


Seongwoo gắt gỏng lên một tiếng rồi mạnh bạo hôn vào môi cậu, thậm chí còn cắn thật mạnh khiến môi dưới ứa ra chút máu. Sau đó Daniel mới chính thức im mồm và ngủ mê man. Seongwoo tức giận cắn mút để lại thật nhiều vết đỏ trên cổ Daniel sau cùng thì kéo chăn lên đắp bao cả hai lại thành con kén. Tắt đèn ngủ ngay đầu giường rồi mắng một câu.


"Cái đồ yếu xìu thích ra gió."






Hết chương 2.





Mình thương Daniel quá huhu. Nhưng ít ra thì bây giờ Daniel cũng được nghỉ ngơi rồi, mong chờ mèo béo chóng khỏe mạnh lại ㅠㅠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro