Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo ABO sinh tử, CP chính Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng all Trừng, nếu không thể tiếp nhận được xin đừng đọc, fans Vong Tiện xin đừng đọc. Nếu có bình luận KY, tất cả sẽ bị xóa và kéo đen, không cho phản hồi.

Được viết hoàn toàn theo ý tưởng bất chợt, không có logic cốt truyện nào cả.

Thiết lập: Khai Dương =Alpha, Ngọc Hành =Beta, Thiên Tuyền =Omega. Đặt tên dốt cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.

————————————

"Mới vào tháng năm lại có thể nóng như vậy."

Giang Tuyết ngồi dưới bóng râm cây liễu bên hồ, nhìn đóa sen hồng mỏng manh trong hồ, lầm bầm lau mồ hôi trên mặt.

Một thị nữ cầm một chiếc bát sứ trắng đi qua hành lang, đi vào ven hồ, cúi đầu nói: "Đại tiểu thư, đây là nước mơ trù nương vừa làm, uống một chút cho đỡ nóng."

"Cảm ơn!"

Giang Tuyết cầm lấy bát sứ, nóng lòng muốn uống một ít nước mơ chua ngọt, tươi sáng cười nói: "Đúng rồi, cũng đưa cho phụ thân cùng cha một bát đi."

"Tông chủ bên kia, Thu Đường đã đưa hai bát qua."

Thị nữ lấy khăn tay ra đưa cho Giang Tuyết, mỉm cười nói: "Trời nóng nực, đại tiểu thư lau mồ hôi đi."

"Cảm ơn Thanh Sương tỷ tỷ, khăn của tỷ tỷ thơm quá."

Giang Tuyết cầm lấy khăn lau mặt, ngửi hương hoa tươi mát tao nhã trên khăn, hỏi: "Đây là mùi hoa gì vậy?"

"Là Bạch Ngọc Lan."

Thị nữ nói, chỉ cây Ngọc Lan trong đình viện, nói: "Đến tháng chín năm nay nó lại nở hoa, đến lúc đó đại tiểu thư có thể dẫn theo đệ đệ hoặc là muội muội đi ngắm hoa."

"A Trừng, có mệt không? Mệt mỏi ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."

Kim Quang Dao dìu Giang Trừng tản bộ trong Liên Hoa Ổ, thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, liền đưa tay lên lau cho hắn. Giang Trừng hiện tại đã mang thai được chín tháng, di chuyển rất bất tiện, y không rời một tấc chăm sóc hắn.

Giang Trừng đi được một lúc, lưng đã cảm thấy đau nhức, cân nhắc đến đứa con trong bụng, hắn cũng không còn cậy mạnh nữa, gật đầu nói: "Được."

Cách đó không xa có một tòa lương đình, trên mái hiên treo mấy xâu chuông bạc, rung rinh theo gió, âm thanh réo rắt. Hai người đi từng bước đi đến bên cạnh băng ghế đá trong lương đình. Giang Trừng vừa muốn ngồi xuống, liền bị Kim Quang Dao đưa tay ngăn cản ——

"Chờ một chút. Ghế đá quá lạnh, nếu ngươi trực tiếp ngồi xuống, có thể sẽ không thoải mái."

Kim Quang Dao cởi xuống áo ngoài của mình, trải lên ghế đá lạnh buốt rồi nói với Giang Trừng: "Được rồi, bây giờ có thể ngồi."

"Ta cũng không phải giấy, có cần căng thẳng như vậy..."

Giang Trừng chống nạnh chậm rãi ngồi xuống, lơ đễnh lẩm bẩm một câu, nhưng trong lòng thầm cảm khái Kim Quang Dao cẩn thận quan tâm.

"Tông chủ, Mạnh công tử, uống chút nước mơ đi."

Thu Đường tìm được Kim Quang Dao cùng Giang Trừng trong lương đình, liền bưng hai bát nước mơ tới, đặt lên bàn đá ở trong lương đình.

"Cảm ơn."

Kim Quang Dao khẽ gật đầu với thị nữ, sau đó nói với Giang Trừng: "Buổi chiều khí trời nóng bức, uống một chén giải nóng cũng là tốt."

"Ừ, ngươi cũng uống chút."

Giang Trừng múc một thìa canh mơ chua màu trà uống cạn, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ thời tiết khốc liệt quanh thân bị nước mơ mát lạnh làm tan biến không ít, hai ba lần liền uống xong một bát nước mơ.

"A Trừng thích? Muốn uống thêm một bát không?"

Kim Quang Dao thấy thế, liền đưa bát sứ trong tay mình tới. Y nhẹ nhàng đẩy tóc mai ướt đẫm ra sau tai của Giang Trừng, đau lòng nói: "Người mang thai cơ thể nóng, mùa hè là gian nan nhất, thật sự là khổ ngươi."

"Không tính là gì."

Giang Trừng vẫy tay ra hiệu Kim Quang Dao nhanh uống: "Trù nương mới tới tay nghề không tệ, ngươi cũng nếm thử."

Hắn tự nhận nhìn quen sóng to gió lớn, cũng là người ở trong gió tanh mưa máu một lần nữa đứng lên. Nhẫn nại điểm ấy khó chịu, đối với hắn mà nói chẳng qua là một việc nhỏ.

Cảnh đẹp nhất vào đêm hè, không gì bằng những con đom đóm nhỏ bay ở bên hồ, như những vì sao lơ lửng tô điểm cho bầu trời, tỏa sáng lấp lánh.

Lúc này đêm đã khuya, mà Kim Quang Dao lại không buồn ngủ chút nào. Y động tác cực kỳ nhẹ nhàng mà trở mình trên giường, ngắm nhìn ánh đom đóm mờ ảo nhấp nháy ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới nhắm mắt lại.

Y ngủ cũng không an ổn. Cảnh tượng kinh tâm động phách năm năm trước không ngừng tái diễn ở trong giấc mơ, y thấy Giang Trừng đau đớn trằn trọc ở trên giường, dưới thân là một vũng máu đỏ lớn, giống như là Mạn Châu Sa Hoa nở rộ tại Bỉ Ngạn ——

"A Trừng!"

Kim Quang Dao kinh sợ hét lên tỉnh lại, đưa đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay ấm áp của người bên cạnh, mới hiểu được đây chỉ là một giấc mơ. Y vẫn còn sợ hãi cầm lấy tay Giang Trừng, trong lòng nhiều lần thì thầm: "Giang Trừng, đừng rời bỏ ta... đừng rời bỏ ta!"

"Gặp ác mộng?"

Giang Trừng mở mắt ra, nhìn Kim Quang Dao với đôi mắt ngái ngủ, rồi chậm rãi nắm chặt tay y.

"Ta đánh thức ngươi? Xin lỗi."

Kim Quang Dao ảo não thở dài, ôm eo Giang Trừng, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngươi ngủ tiếp đi, trời còn chưa sáng. Ngươi gần đây hay bị chuột rút, ngủ không ngon giấc."

Giang Trừng không có ý định tiếp tục nghỉ ngơi, chỉ chớp chớp đôi mắt trong veo hỏi: "Ngươi mơ thấy cái gì?"

"Ta mơ thấy ngươi..."

Kim Quang Dao thở dài, ngồi dậy, nhẹ nhàng giúp Giang Trừng xoa hai chân sưng tấy. "Ta mơ thấy cảnh năm năm trước khi A Tuyết được sinh ra... đâu đâu cũng thấy máu. Dù ta có gọi ngươi như thế nào, ngươi cũng không trả lời ta."

Giang Trừng nghe vậy sững sờ một hồi, sau đó cầm lấy tay Kim Quang Dao dán lên cái bụng tròn trịa của mình, để y cảm nhận sự chuyển động của tân sinh khiến cho người vui thích.

"Không có chuyện gì, đừng lo lắng. Ta còn có ngươi, còn có A Tuyết cùng A Lăng, còn có Liên Hoa Ổ... Ta không thể nào vứt bỏ các ngươi cứ như vậy rời đi."

"... Ừ."

Kim Quang Dao trầm giọng đáp lại, ánh mắt vẫn ngưng tụ vẻ lo lắng.

Kim Quang Dao càng nghĩ, càng không yên lòng, sáng sớm hôm sau liền đến Thanh Tâm tự ở vùng ngoại ô Vân Mộng, định đi cầu bùa bình an cho Giang Trừng.

Y chưa bao giờ tin trên đời có Thần. Nếu Thần thật sự tồn tại, làm sao có thể làm ngơ trước sự đau khổ của thế nhân?

—— Nhưng là vì Giang Trừng, y vui lòng đi cầu Thần Phật phù hộ, dù là cuối cùng chỉ có thể đổi lấy một tia an tâm buồn cười.

Khi Kim Quang Dao bước vào Thanh Tâm tự, mặt trời mới mọc. Mặt trời mùa xuân nhẹ nhàng rắc lên ngôi chùa nằm trong rừng, trong lành dễ chịu như một làn gió nhẹ.

"Thí chủ sáng sớm bình an."

Trụ trì Thanh Tâm tự bước ra khỏi chùa, chắp hai tay trước ngực, thi lễ với Kim Quang Dao: "Không biết vị thí chủ này là đến cầu duyên, hay là..."

Kim Quang Dao chắp tay đáp lễ, khẽ cười nói: "Đại sư sáng sớm bình an. Thiên tuyền nhà ta ít ngày nữa lâm bồn, ta muốn cầu cho hắn một chiếc bùa bình an."

Tuy rằng khóe miệng y mang theo ý cười, nhưng là không bình tĩnh thoải mái như thường, có chút bất lực lo lắng.

"Thì ra là thế, thí chủ thật sự là lang quân tốt hiếm có."

Vị trụ trì mặc áo cà sa nghe thấy lời ấy, cười rạng rỡ: "Bần tăng thường thấy Thiên tuyền đến đây cầu nguyện cho đứa con chưa chào đời của mình, nhưng chưa bao giờ thấy Khai dương đến cầu phúc cho Thiên tuyền."

Trụ trì nhìn cây nhân duyên trong chùa đã phủ đầy những dây tơ hồng, nhàn nhạt nói: "Có thể được công tử thương yêu như vậy, vị kia Thiên tuyền kia chắc là vị mỹ nhân nhu tình như nước."

"Nhu tình như nước?"

Kim Quang Dao lắc đầu, bật cười nói: "Thiên tuyền nhà ta tính tình rất mạnh mẽ, rất là quật cường. Cho dù hắn bí mật làm mười phần cho người khác, cũng không muốn nói ra một câu."

"Thế đạo này chính là như thế, nếu là không nói, người bên ngoài làm sao biết được hắn đã làm được bao nhiêu?" Trụ trì than thở nói, "Cũng chỉ có người tâm tư nhanh nhẹn như công tử mới có thể biết được tình ý đối phương chưa nói ra miệng."

Khi Kim Quang Dao trở về Liên Hoa Ổ, trời vẫn còn sớm, Giang Trừng cũng vừa mới dậy không lâu.

Hắn bây giờ thân thể nặng nề, một khi đứng lâu liền cảm giác xương chậu bị đứa nhỏ trong bụng đè ép đau nhức, liền đơn giản ở trong phòng dùng bữa cùng Giang Tuyết.

Giang Trừng ngồi ở trước bàn, đang muốn hỏi thăm tung tích của Kim Quang Dao, thì nghe thấy tiếng reo vui mừng rỡ của con gái: "Phụ thân, người trở về."

Kim Quang Dao cùng Giang Tuyết nhìn nhau mỉm cười, sau đó bước vào nhà và nói: "A Trừng, ta mang cho ngươi một thứ."

"Thứ gì?"

Hắn một tay đỡ eo, một tay nâng phần bụng nặng nề, nhưng lại bị Kim Quang Dao cùng Giang Tuyết cùng lúc đè lại ——

"A Trừng ngươi đừng nhúc nhích."

"Cha, cha ngồi nghỉ ngơi đi."

Giang Trừng bị hai người đè về trên ghế, cảm thấy không kiên nhẫn, lại có chút dở khóc dở cười."Các ngươi đến cùng coi ta thành cái gì rồi? Bình hoa dễ nát sao?"

Giang Tuyết thè lưỡi, vẻ mặt vô tội: "Biểu ca cũng rất lo lắng cha, huynh ấy nói mấy ngày nữa sẽ đến Liên Hoa Ổ ở. Cha xem, mọi người đều rất căng thẳng nên chuyện này là bình thường."

"Hừ, ngụy biện."

Giang Trừng không muốn nói chuyện phiếm với cô bé, chuyển sự chú ý sang Kim Quang Dao: "Nói đi, ngươi mang về cái gì?"

Kim Quang Dao bước đến bên cạnh Giang Trừng, từ từ xòe lòng bàn tay ra.

Một chiếc bùa bình an màu đỏ đang nằm yên tĩnh giữa lòng bàn tay y, tinh tế và nhỏ bé. Hai chữ "bình an" trên bùa được thêu bằng chỉ vàng mảnh, ngay ngắn đoan trang.

"Đây là bùa bình an ta cầu ở Thanh Tâm tự. A Trừng, ngươi đeo lên đi.

Giang Trừng từ trong tay nhấc lên lá bùa bình an không quá hai tấc, nhướng mày: "Bùa bình an? Không ngờ ngươi cũng tin vào thứ này..."

Sống chết là định mệnh, của cải là của trời cho. Giang Trừng nghĩ rằng những cái gọi là "bùa bình an", "bùa cầu tử" chẳng qua là mánh khóe gạt người, hắn xưa nay coi thường những thứ này.

—— Nếu Thần thật sự hữu dụng, hắn năm đó cần gì phải ngày đêm tu luyện để phát triển Giang gia? Mỗi ngày chỉ cần thắp hương lễ Phật, cầu mong Ôn cẩu đừng đến gây sự Liên Hoa Ổ!

Hắn nhướng mày, ánh mắt đột nhiên chạm với ánh mắt mong đợi của Kim Quang Dao, ngay lập tức bị ánh mắt khẩn cầu dao động, không thể nói một lời từ chối.

Dù sao, đây cũng là bùa mà Kim Quang Dao đi trăm dặm cầu được, nếu có thể để cho y an tâm, có cái gì không được?

Giang Trừng vừa hạ quyết tâm, liền thắt bùa bình an lên cổ, giả bộ khinh thường nói: "Kim Quang Dao, uổng cho ngươi từng là tiên đốc thống lĩnh bách gia, vậy mà lại hồ đồ như thế, bị người lừa gạt tiền hương hỏa. Được rồi, tạm thời theo ngươi lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro