c56_c60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 56

Mãi sau Tô Lương mới bình tĩnh trở lại được.

Đương nhiên cậu không bình tĩnh cũng không được, bởi vì sau khi Lục Thái Phàn nhận được liên hoàn call, lại đến lượt máy truyền tin của Tô Lương cứ vang lên không ngừng-----

Cậu cũng không thể không đối mặt với nhiệm vụ khẩn cấp của mình.

Dựa theo chỉ thị, Tô Lương chạy tới đuôi phi thuyền tinh tặc, nơi đây đã bị quét sạch, các cabin giải trí của đám tinh tặc kia đã được cải tạo thành phòng nghỉ tạm thời cho các Omega bị bắt làm con tin.

Mà Tô Lương vừa xuất hiện ở cuối hành lang đã gặp Tiết Ngân Hoàn.

Sắc mặt Độc xà bình thường luôn thích trêu đùa này giờ lại có vẻ vô cùng ngưng trọng, ngay khi thấy Tô Lương, anh ta đã sốt ruột ồn ào.

"Tiểu Lương?! Tốt quá, cuối cùng cậu cũng tới rồi, trước mắt, việc này không có cậu thì không xong được. Chúng tôi đã điều một nhân viên điều trị tinh thần lực là một Omega cấp AA từ tổng bộ tới, nhưng cậu ấy hoàn toàn không thể tới gần những Omega kia. Bọn họ không thể chịu được có người lạ tới gần. Nhân viên điều trị kia nói tinh thần lực của họ đang có dấu hiệu sụp đổ, kèm theo cả chứng rối loạn căng thẳng sau khi chịu chấn thương nặng......"

Vẻ mặt Tiết Ngân Hoàn phiền muộn tới mức chân tóc cũng như bị rút ngắn lại bớt.

"Trước đó cậu đã làm thế nào để tới gần họ vậy? Thậm chí còn có thể giao tiếp đôi câu với họ nữa? Đám Omega này rất quan trọng, giờ chỉ có thể dựa vào cậu thôi, nếu cậu thực sự có thể hỏi chuyện họ, vậy những người đó hẳn có thể sẽ cung cấp cho chúng ta manh mối vô cùng quan trọng-----"

Nói xong một hơi, Tiết Ngân Hoàn ngẩng đầu nhìn Tô Lương rồi lập tức ngẩn người.

"Cậu không khỏe à? Sao mặt đỏ vậy?"

Da Tô Lương vốn trắng nõn nên lúc đỏ mặt sẽ thấy cực kỳ rõ ràng, huống chi hiện tại cậu đâu chỉ đỏ mỗi mặt, mà là từ cổ đến tận vành tai luôn.

"Tôi......"

Tô Lương đang nói đột nhiên kẹt lại, cậu còn chưa nghĩ được lý do nào mà Tiết Ngân Hoàn đã vươn tay đến.

"Thôi xong, cậu sẽ không bị sốt ngay lúc quan trọng này chứ?!"

Thanh niên mặt búp bê ấy vô thức muốn sờ trán Tô Lương, nhưng tay vừa chạm tới đầu vai Tô Lương thì sắc mặt anh ta đã lập tức biến đổi, hít một hơi thật sâu, anh ta đột ngột rụt tay lại như bị điện giật.

"Ôi mẹ------"

Tiết Ngân Hoàn buột miệng phát ra một tiếng mắng khiếp đảm, rồi vừa rụt tay lại vừa kinh ngạc nhìn Tô Lương.

"Tin tức tố của lão đại cũng quá mức hung hãn rồi đúng không?"

Anh ta lẩm bẩm nói thầm.

Có trời mới biết anh ta đang nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt Tiết Ngân Hoàn dừng lại trên đôi má ửng hồng của Tô Lương trong chốc lát rồi nhìn qua chỗ khác.

Không chỉ có vậy, anh ta còn vô cùng thành thực chắp tay trước ngực rồi cúi đầu liên thanh xin lỗi Tô Lương: "Thực xin lỗi tôi sai rồi tôi không biết cũng sẽ không hỏi gì hết------"

Mà khi đó, đáy lòng Tiết Ngân Hoàn không khỏi lĩu lưỡi.

Quả không hổ là lão đại------

Tin tức tố Lục Thái Phàn để lại trên người Tô Lương vô cùng mạnh mẽ và tàn bạo.

Rõ ràng có phải đánh dấu chính thức đâu, nhưng khi Tiết Ngân Hoàn chẳng qua chỉ vô ý dựa vào thôi mà tin tức tố của vị Alpha cấp SS nào đó lưu lại trên người Tô Lương đã lập tức bạo động, hiển lộ cảnh cáo vô cùng mãnh liệt. Thậm chí vừa rồi Tiết Ngân Hoàn còn cảm thấy mình như bị rắn cắn một nhát, đầu ngón tay tê dại, cánh tay cũng nổi đầy da gà.

Khát vọng độc chiếm mãnh liệt như vậy khiến Tiết Ngân Hoàn lập tức hiểu ra.

Mà vừa thấy biểu hiện của Tiết Ngân Hoàn, trong lòng Tô Lương đã cảm thấy không ổn.

Vốn muốn giải thích, nhưng dáng vẻ kia của Tiết Ngân Hoàn lại khiến cậu không biết phải giải thích từ đâu.

May mà giờ đang có chuyện quan trọng nên cả Tiết Ngân Hoàn lẫn Tô Lương đều không rảnh để ý tới nhạc đệm nho nhỏ này.

Quả thực như Tiết Ngân Hoàn đã phàn nàn trước đó, đám Omega bị tinh tặc bắt làm con tin kia giờ đang phải chịu phản ứng sau chấn thương vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa, dù có là Điều trị sư có kinh nghiệm phong phú của Xà quật cũng không có cách nào trấn an được họ.

Ngược lại, Tô Lương lúc đó chỉ đi hỗ trợ vì không đủ nhân thủ lại có thể khiến nhóm Omega kia giữ bình tĩnh khi tiếp xúc với cậu. Cứ thế, Tô Lương chỉ đành căng da đầu, một lần nữa đảm nhận chức trách dò hỏi thông tin.

......

Những Omega được giải cứu ra không phải là "con tin" như nhóm Độc xà vẫn nghĩ.

Mà thực ra, họ chính là những "món hàng" bị những kẻ đầu tư trục lợi lén đưa ra ngoài.

Một ngày sau, sắc mặt Tô Lương trắng bệch bước ra từ phòng nghỉ của những Omega kia, được một Độc xà hộ tống tới phòng họp rồi đối mặt với mấy Alpha đang vô cùng nghiêm túc.

"Họ vẫn luôn bị nhốt trong nhà giam, biết rất ít tin tức. Hơn nữa vì trạng thái tinh thần rất kém nên những gì nhớ được đều đã bị chia tách thành từng mảnh nhỏ, lẫn lộn trước sau. Điều duy nhất có thể xác định chính là nơi trước đó họ từng ở.....là một trại chăn nuôi Omega."

Nhắc đến cụm từ cuối cùng kia, sắc mặt Tô Lương vô cùng kém, ngực cậu rất khó chịu, thậm chí còn muốn nôn ra.

".....Họ từng nghe lén tên quản lý nói chuyện, dân địa phương gọi nơi đó là nông trường N."

Tô Lương vốn tưởng đời trước mình lưu lạc đến bãi rác khu 48 gian nan cầu sinh đã là kết cục vô cùng bi thảm rồi, nhưng sau khi biết chuyện này, cậu mới chợt hiểu tính ra bản thân vẫn còn may mắn.

Nếu không phải vì nhiệm vụ này, có lẽ Tô Lương sẽ vĩnh viễn không biết trên thế giới này còn có một nơi gọi là trại chăn nuôi Omega.

Phần lớn những Omega bị suy sụp tinh thần kia đều đến từ những tinh hệ rất xa xôi.

Họ bị lừa gạt hoặc bị bắt cóc, nhưng tất cả đều bị ném vào nông trường N kia dưới trạng thái không tình nguyện.

"Nơi đó vẫn luôn dùng họ để làm thí nghiệm phi pháp trên cơ thể người. Dù những Omega này sẽ không chết bởi những thí nghiệm vô cùng tàn nhẫn đó, nhưng những Omega cấp thấp sẽ bị.....bắt ép phải sinh con."

"Nếu đứa trẻ sinh ra là Beta sẽ bị tiêu hủy luôn, là Alpha hoặc Omega thì được giữ lại. Không ai trong số họ từng gặp lại con mình cả. Nếu có Omega cấp cao tới nông trường cũng sẽ chỉ ở được vài ngày rồi bị mang đi. Giữa các Omega này có lưu truyền một lời đồn đại, một khi những Omega cấp cao bị rơi vào tay "chủ nông trường" đều sẽ bị cưỡng chế lấy tuyến thể......"

Tô Lương gắng sức giữ bình tĩnh để báo cáo thông tin mà cậu đã thu thập được cho những người trong phòng họp.

Nhưng khuôn mặt cậu đang tái đi từng chút theo từng lời nói của mình.

Những Omega ở trong phi thuyền tinh tặc này đã rất khổ sở, nhưng ở một khía cạnh khác, có thể nói là họ đã gặp may. Căn cứ theo lời họ, thời gian trước "nông trường" đã đột nhiên di tản, còn họ chỉ giống như động vật thí nghiệm không kịp mang đi, bị người hạ lệnh xử tử toàn bộ. Nhưng dưới tình huống vô cùng hỗn loạn ấy, kẻ phụ trách xử tử họ nổi lòng tham rồi bán hết những Omega này cho đám tinh tặc.

Giống như họ chỉ là những món hàng, chẳng hề có chút ý thức riêng nào cả.

Sau khi Tô Lương nói xong, cả phòng hội nghị vô cùng yên tĩnh, không khí vô cùng ngưng trọng, vẻ mặt Lục Thái Phàn đang ngồi ở cuối bàn hội nghị rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng tuyết.

Người phá vỡ không khí yên lặng chính là Tiết Ngân Hoàn đang nghiến răng nghiến lợi chửi rủa: "Lại là đám Nông trường N này gây ra!"

Anh ta đấm mạnh xuống bàn hội nghị.

Mãi đến lúc này, Tô Lương mới biết ở Liên bang Địa cầu này, các loại thí nghiệm bất hợp pháp trên người, buôn bán Omega và cấy ghép tuyến thể trái phép đã hình thành một mạng lưới đen tối, thậm chí còn đi kèm với sự phân công lao động có trật tự và thu lợi nhuận khổng lồ.

Khá nhiều người tham gia vào thương vụ đẫm máu này chính là những kẻ trực tiếp đứng đầu Liên bang, thậm chí nắm giữ quyền lực to lớn. Chính vì vậy mà hơn một thập kỷ qua vẫn không có ai có thể phá vỡ mạng lưới khủng khiếp này.

Mãi cho đến khi Lục Thái Phàn quyết định nhúng tay vào việc này.

".....Lão đại vẫn luôn muốn phá hủy cái "dây chuyền công nghiệp" kia, nhưng đám người đó thực sự giảo hoạt vô cùng."

Tiết Ngân Hoàn click mở thiết bị đầu cuối cá nhân, nhìn hồ sơ mất tích không ngừng nhấp nháy trên màn hình ảo, anh ta vẫn luôn là người thích cười, nhưng lúc này lại toát ra sát ý.

"Đám lãnh đạo cấp cao trong Liên bang cũng có dính líu tới vụ này. Chính vì vậy nên vụ này mới khó làm, chỉ cần hơi có chút động tĩnh, đám người này sẽ lập tức rút khỏi cứ điểm, chúng sẽ mang những Omega cấp cao đi theo, còn cấp thấp......"

"Sẽ bị giết toàn bộ."

Tô Lương lẩm bẩm nói tiếp thay anh ta.

Không ai trả lời.

Nhưng Tô Lương biết mình nói đúng.

Cảm giác tức ngực và buồn nôn càng thêm mãnh liệt.

Một lúc lâu sau, Hắc Mạn Ba vốn ít nói cũng bổ sung: "Có kẻ vẫn luôn mật báo cho chúng."

Cho nên thời gian lâu như vậy rồi mà họ vẫn chỉ phá được hai cứ điểm đã bị bỏ trống, hơn nữa chưa từng thực sự tìm được manh mối gì hữu dụng cả - mãi cho tới lúc này, họ không chỉ tìm được manh mối, mà manh mối này còn là một đám người sống.

"Kẻ đứng đầu đã nóng nảy rồi."

Lục Thái Phàn rũ mắt, lạnh băng nói.

Khoảng thời gian trước, anh đã lệnh cho các Độc xà làm rất nhiều nhiệm vụ đột kích, có lẽ đó chính là lý do khiến kẻ thực sự đứng sau Nông trường N nóng nảy, thậm chí còn chưa kịp hoàn tất kế hoạch "tiêu hủy" những Omega thấp cấp này.

Mà lúc này Xà quật lại như được nữ thần may mắn chiếu cố: họ tình cờ tìm được những người đã chạy ra khỏi nông trường N chỉ trong một lần diễn tập tiêu diệt tinh tặc.

Nhưng vấn đề là ở chỗ những Omega này đều đã ở "nông trường" quá lâu, hầu như đã ở trong trạng thái nửa điên cả rồi.

Mà người duy nhất có thể khiến họ cung cấp thông tin hữu ích......chỉ có Tô Lương.

"Sao lại như vậy?"

Bản thân Tô Lương cũng bị sốc trước tin tức mà mình tìm được, giờ nghe xong chi tiết của vụ việc này, cả người càng thêm run rẩy.

"Hiện tại cảm xúc của những nạn nhân vẫn rất kích động, họ chỉ có thể nhớ một số chi tiết cực ngắn lại vô cùng hỗn độn......Tôi, tôi sẽ cố gắng nỗ lực hơn, nếu có thể ổn định hoàn toàn cảm xúc của họ lại, tôi nghĩ có thể họ sẽ càng nhớ được nhiều chi tiết hơn, như vậy Xà quật cũng có thể tìm ra kẻ đứng sau sớm hơn."

Nói xong, Tô Lương bỗng đứng dậy, xoay người đi về hướng phòng nghỉ của các Omega đó.

"Em nghỉ ngơi trước đã."

Nhưng cậu còn chưa kịp đi thì đầu vai đã bị ai đó giữ lại, là Lục Thái Phàn đã đứng dậy bước tới bên cạnh cậu.

"Nhưng-------"

"Dù là Điều trị sư có thiên phú dị bẩm thì cũng cần nghỉ ngơi, hơn nữa trong lĩnh vực điều trị tinh thần này, em vẫn chỉ là người mới."

Lục Thái Phàn nhìn Tô Lương chăm chú, thấy rõ cả quầng thâm trên mắt cậu,

"Đúng đó, tiểu Lương cậu không cần vội như vậy, tôi đã xem qua ký lục, cậu đã làm việc liên tục vài tiếng rồi đúng không? Hơn nữa trong lúc đó vẫn luôn phóng thích tinh thần lực? Cậu muốn khiến mình mệt chết sao?"

"Hơn nữa nói thật, dù giờ cậu có đi hỏi tiếp, e là những người đó sẽ chỉ đưa ra những phản ứng tương tự, người đã ở trong tay chúng ta rồi, cứ từ từ cũng được, chúng ta chắc chắn sẽ tóm được lũ khốn kia, sau đó nghiền xương chúng ra tro, phải khiến chúng hối hận vì đã xuất hiện trên thế giới này."

Nghe những Độc xà khác an ủi, nhưng Tô Lương cũng không cảm thấy dễ chịu hơn chút nào.

Thiếu niên thất bại rũ vai xuống, ánh mắt đầy lo âu cùng tự trách. Trong chốc lát, cậu còn cảm thấy chán ghét chính mình, nếu cậu có thể giỏi giang hơn chút, nếu cậu có thể quen thuộc với việc điều trị tinh thần lực sớm hơn chút, vậy chẳng phải sẽ càng hữu dụng hơn sao?!

"Cậu cứ nghe lời lão đại, về nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, chỉ khi tinh thần lực ở trạng thái ổn định mới có thể trấn an người khác mà-------"

Giữa những tiếng lải nhải của ai đó, Xà chủ bỗng nhiên cúi người trầm giọng nói khẽ bên tai Tô Lương:

"Nhìn dáng vẻ em mệt mỏi quá độ, anh rất đau lòng."

Cuối cùng, Lục Thái Phàn do dự một chút rồi vụng về bổ sung thêm một câu.

"Ngoan, nghe lời anh nào.......tiểu Lương."

Chương 57

Trời mới biết hôm đó Tô Lương đã mặt đỏ tai hồng, tinh thần hoảng hốt rời khỏi phòng họp thế nào.

Cậu quả thực không thể tin nổi đó là sự thực – người như Lục Thái Phàn vậy mà ở trước mặt nhiều người như thế lại......nói với cậu những lời này.

Thứ duy nhất đáng ăn mừng đó là Lục Thái Phàn nói khá nhỏ, mà những người khác lại đứng cách đó khá xa.

Đương nhiên, quan trọng nhất là sẽ không ai tưởng tượng được vị Xà chủ vẫn luôn lạnh lùng kèm với tác phong thiết huyết đáng sợ ấy lại sẽ trúc trắc hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc bắt chước mấy Alpha đang ngây ngốc vì tình khi dỗ dành Omega của mình chỉ để dỗ dành Tô Lương đi nghỉ ngơi.

[Ngoan, nghe lời anh nào.]

Quả thực khiến người ta xấu hổ muốn chết.

Nhưng cố tình Tô Lương lại chẳng thể cưỡng lại một Lục Thái Phàn như thế.

Cậu quả thực đã ngoan ngoãn nghe lời.

Tô Lương cực kỳ thành thật nghe theo lời Lục Thái Phàn mà nghỉ ngơi cả một đêm, nhưng hôm sau lại tiếp tục biến thành một kẻ cuồng công tác, bắt đầu trấn an và hỏi thăm những nạn nhân đã trốn khỏi Nông trường N.

Cũng vì tinh thần của những người này đã phải chịu kích thích rất lớn nên để tránh cho tình huống của họ chuyển biến xấu nên mấy ngày sau, phi thuyền tinh tặc bị bắt cùng phi thuyền của chính Xà quật vẫn dừng ở khu 48, không hề di chuyển.

Hai Điều trị sư chuyên nghiệp trong lĩnh vực trấn an tinh thần lực được điều đến từ tổng bộ đều không có tác dụng gì, Tô Lương trở thành nhân viên chủ lực hỏi thông tin từ các bị hại, việc này đã khiến cậu bận rộn muốn xỉu.

Dưới tình huống cực kỳ bận rộn như vậy, ngẫu nhiên, trong một thoáng, Tô Lương sẽ cảm thấy mình như quên mất chuyện gì, nhưng vô số công việc và nhiệm vụ sẽ cuốn đi những lăn tăn đó chỉ trong tích tắc, khiến cậu chẳng còn thời gian tự hỏi xem rốt cuộc mình đã quên mất chuyện gì.

Mãi đến hôm nay, Tô Lương đã kết thúc một ngày làm việc, sắc mặt cậu mệt mỏi rời khỏi khu phòng nghỉ của các Omega.

"Tô Lương thiếu gia."

Nghe thấy có người đứng sau đang gọi mình, Tô Lương quay lại, phát hiện đó chính là Hắc Mạn Ba.

"Rất xin lỗi vì đã quấy rầy đến cậu, nhưng tôi có việc muốn xác nhận với cậu một chút." Hắc Mạn Ba bước lên trước, giọng nói rất trầm ổn. Vừa nói vừa click vào thiếu bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay.

Một màn hình ảo chợt lóe lên trước mặt hai người, trên màn hình ánh sáng xanh hiện lên một loạt dữ liệu.

"Trước mắt, tôi phụ trách toàn bộ những sự việc liên quan đến Lục Chi Chiêu thiếu gia," Hắc Mạn Ba giải thích với Tô Lương, "Chúng tôi đã kiểm tra lại quỹ đạo sinh hoạt của Lục Chi Chiêu thiếu gia trước khi hắn bị tinh tặc bắt một lần nữa, phát hiện hắn vẫn luôn quấy rầy dân thường ở khu 48."

Theo ngón tay chạm chạm, dữ liệu trên màn hình ảo đã thay đổi, và cuối cùng, vài tấm ảnh hiện ra và phản chiếu trong mắt Tô Lương.

".......Chính là những người này. Chúng tôi có chứng cứ cho thấy trước đó Lục Chi Chiêu thiếu gia trốn khỏi Lục gia đến khu 48 chính là vì muốn tìm bọn họ. Mà trong quá trình quấy rầy những người này, hắn luôn hỏi họ có quen biết cậu hay không."

Vừa nói, ánh mắt Hắc Mạn Ba vừa xẹt qua mặt Tô Lương, bất kỳ kẻ nào cũng có thể nhận ra, từ khi những bức ảnh này xuất hiện, sắc mặt cậu cũng càng lúc càng tái.

"Tuy rất có khả năng là do biển tinh thần của Lục Chi Chiêu thiếu gia sụp đổ rồi xuất hiện ảo giác, sau đó mới dẫn đến những hành vi này. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, chúng tôi vẫn phải xác nhận lại với cậu một chút, liệu những người này có phải thực sự quen biết cậu nên mới bị Lục Chi Chiêu thiếu gia quấy rầy hay không?"

Tô Lương nhìn những gương mặt quen thuộc hiện lên trong danh sách, giọng nói hoàn toàn kẹt cứng trong cổ họng.

Lạnh lẽo như một động băng.

Một lúc lâu sau, cậu mới khó khăn đáp lời: "Tôi nghĩ những người này không hề quen biết tôi."

Ít nhất là tôi ở đời này.

......

Sau khi Hắc Mạn Ba rời đi, Tô Lương im lặng trở về phòng mình.

Lẽ ra cậu nên tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi này mà nghỉ ngơi cho tốt, những Omega đó vẫn cần cậu, Xà quật cũng vậy. Tuy tiến triển không lớn nhưng họ đã truy được không ít manh mối về Nông trường N từ những Omega kia.

Nhưng khi nằm lên giường, trong lòng Tô Lương vô cùng hỗn loạn.

Cậu hoàn toàn không dám nghĩ vì sao Lục Chi Chiêu lại tìm hai người kia.

Bởi dựa theo lẽ thường, lúc này cả anh chủ nhà lẫn bác sĩ đều không hề quen biết mình. Beta si tình đến ngu xuẩn, cả gan làm loạn kia đến đời này đã thông minh hơn chút. Mà ở tình huống bình thường, chắc chắn sẽ không ai cảm thấy một người bình thường ở tinh khu trung ương lại có liên hệ gì đó với người thường trú ở bãi rác khu 48 được.

Nhưng Lục Chi Chiêu lại vô cùng chuẩn xác mà tìm được chủ nhà cùng bác sĩ, hai người đó chính là người trợ giúp cậu nhiều nhất, cũng chính họ đã làm bạn với cậu để đi qua những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời.

Quả thực giống như......

Tô Lương nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Vài ngày sau, Tô Lương ngồi dậy khỏi giường, vẻ mặt vô cùng khó coi.

"Quản gia?"

Cậu gọi.

"Tô Lương thiếu gia, tôi có thể giúp gì cho cậu?"

Rất nhanh, giọng nói nho nhã lễ độ của quản gia trí tuệ nhân tạo đã vang lên trong tai nghe của cậu, nhưng Tô Lương lại chần chờ một lát rồi mới mở miệng.

"Tôi muốn hỏi......Xin hỏi, tôi có thể rời khỏi phi thuyền trong thời gian nghỉ ngơi được không?"

"Rời khỏi phi thuyền?"

"Phải, tôi muốn tới khu 48."

Tô Lương nhẹ giọng đáp.

"Đương nhiên có thể, mỗi một Độc xà sau khi hoàn thành nhiệm vụ đều được tự do hoạt động trong thời gian nghỉ ngơi."

Quản gia đáp lời rất nhanh.

"Vậy là tốt rồi."

"Nhưng....." Trí tuệ nhân tạo bỗng nhiên đổi lời, "Tô Lương thiếu gia, cậu không phải là nhân viên chiến đấu, nếu rời khỏi phi thuyền, bắt buộc phải có một chiến binh Độc xà cấp hai trở lên đi cùng để tránh phát sinh nguy hiểm."

"Gì cơ?"

"Hiện tại, tất cả những Độc xà tham gia đợt "chơi xuân" lần này đều là nhân viên chiến đấu, hơn nữa họ còn đang ở thực địa diễn tập, điều này có nghĩa là, nếu muốn có người đi cùng mình, cậu phải trực tiếp xin chỉ thị của chủ nhân."

Quản gia chu đáo giải thích.

Hơn mười phút sau, trong văn phòng của Lục Thái Phàn.

Tô Lương hơi thấp thỏm đứng trước bàn làm việc của người đàn ông.

Tài liệu trên bàn của Lục Thái Phàn chất cao như núi, nhưng Xà chủ lại không để ý đến, màn hình đang lơ lửng trước mặt anh chính là lá đơn mà Tô Lương đã nộp trước đó không lâu.

"Em muốn xin Chiến binh Độc xà để cùng đi tới khu 48......" Lục Thái Phàn chăm chú nhìn đơn xin của Tô Lương, giống như thể đó là một tài liệu gì đó vô cùng bí mật vậy, sau đó, người đàn ông lại nhìn sang Tô Lương rồi hỏi, "Em muốn tới đó làm gì?"

"Em......"

Tô Lương mấp máy môi.

Thực ra nếu muốn bịa lý do thì cậu có rất nhiều: dù sao cậu cũng là sinh viên có ý tưởng muốn giúp đỡ khu 48 nhất Đại học Tinh Xuyên, cậu còn biên soạn cả giáo án và sổ tay kinh nghiệm cho những đứa trẻ ở khu 48, mà Lục Thái Phàn cũng đã đồng ý với cậu sẽ xây dựng một trường học công ích ở đó.

Đã có những tiền đề này, Tô Lương có thể đúng lý hợp tình nói cho Lục Thái Phàn là cậu muốn đến khu 48 thăm dò thực địa, hay điều tra tình hình sinh hoạt của cư dân gì gì đó.

Nhưng lời đã đến miệng, vậy mà Tô Lương không thốt nổi một chữ.

Cậu không muốn nói dối Lục Thái Phàn.

"Thực ra, em cũng không biết."

Thật lâu sau, Tô Lương cúi đầu, hơi chua xót đáp lời.

"Nếu nhất định phải nói, thì do em....em muốn xác nhận một số việc."

Tuy cậu hiểu rõ có xác nhận cũng chẳng có ý nghĩa gì, có khi còn thêm phiền muộn.

Nhưng cậu thực sự chẳng cách nào buông tay.

"Là về Lục Chi Chiêu sao?" Lục Thái Phàn đột nhiên hỏi.

Hắc Mạn Ba vừa nộp báo cáo, hơn nữa còn đánh dấu vào mục Tô Lương phủ nhận việc hai gã ở khu 48 kia có quen mình.

"Vâng."

Tô Lương gian nan gật đầu.

Căn phòng bỗng rơi vào im lặng.

Tô Lương cảm thấy thân thể mình căng chặt lại, cậu đang sợ hãi, mà thay vì nói là sợ hãi, chẳng bằng nói giờ cậu cảm thấy chua xót vô cùng.

Nếu Lục Thái Phàn lại tiếp tục hỏi cậu muốn xác nhận chuyện gì, vậy Tô Lương sẽ chẳng biết trả lời sao nữa.

Tô Lương có thể cảm giác được ánh mắt người đàn ông ấy khẽ dừng trên mặt mình, cũng gần như cảm nhận rõ nét nghi hoặc tìm tòi trong mắt anh.

Nhưng Lục Thái Phàn cũng không hỏi nhiều thêm câu nào nữa.

"Đơn xin nghỉ của em đã được duyệt. Từ 8h tối nay đến 8h sáng mai, em có thời gian 12 tiếng hoạt động tự do," Lục Thái Phàn nhìn thời gian trên màn hình rồi nói, "Phạm vi hoạt động là toàn bộ khu 48, không phải nhiệm vụ tuần tra, yêu cầu là em phải mang theo vũ khí tự vệ cơ bản....ngoài ra, sẽ có một Chiến binh Độc xà đi cùng em tới khu 48."

Vừa nói, đầu ngón tay anh vừa khẽ nhúc nhích, ngay sau đó, thiết bị đầu cuối cá nhân của Tô Lương vang lên, cậu nhận được thông báo đơn xin nghỉ của mình đã được duyệt.

"Cảm ơn......"

Tô Lương cúi đầu nhẹ giọng nói.

"Không cần cảm ơn."

Nhìn dáng vẻ thấp thỏm bất an của thiếu niên, Xà chủ chỉ nhẹ nhẹ gõ đầu ngón tay lên bàn rồi đáp lời.

8 giờ tối ------

Tô Lương trang bị đầy đủ các thiết bị đúng theo yêu cầu, cậu đứng chờ tàu vận chuyển cùng Chiến binh Độc xà sẽ tháp tùng mình đến.

Nói thật, giờ Tô Lương có hơi hoảng, đầu óc cũng rất loạn.

Bác sĩ.......Chủ nhà......

Theo lý mà nói, Lục Chi Chiêu không thể biết hai người họ mới đúng, ngay cả đời trước hắn cũng chưa từng gặp họ, vì khi ấy, Lục Chi Chiêu không thể cuối cùng cậu sẽ lưu lạc tới bãi rác khu 48.

Đối với đại đa số những người dân ở tinh khu trung ương, nơi đó gần như tương đương với địa ngục.

Mà cuối cùng Tô Lương quả thực cũng đã im lặng chết ở đó.

Hôm đó chính là tân hôn của Lục Chi Chiêu, sau hôn lễ long trọng ấy, hai nhà Lục Ninh kết hợp đã mang tới quyền thế cùng ích lợi vô cùng lớn cho Lục Chi Chiêu.

Khi đó, hắn sẽ chẳng có bất cứ lý do gì để nhớ nhung Tô Lương hết.

Tô Lương cũng không cảm thấy Lục Chi Chiêu đã một lần nữa quay về với cuộc sống quý tộc lại có thể trở lại đây tìm mình.

Nhưng.....

Ngay khi Tô Lương đang mặt mày nghiêm trọng tự hỏi chuyện này, bên tai cậu vang lên âm thanh thông báo của quản gia.

"Tô Lương thiếu gia, tàu vận chuyển sắp đến rồi. Hộ vệ của cậu đã tới, cấp S, am hiểu cách chiến đấu, điều khiển cơ giáp, đánh du kích......nấu nướng, quét tước, sửa chữa đồ gia dụng. Mật danh của người này là Tị xà, chúc hai người ở chung vui vẻ."

Tị xà?

Tô Lương nghe thấy mật danh này, không khỏi ngẩn ra.

Ngay sau đó, cùng với tiếng gầm rú của tàu vận tải, một chiếc phi thuyền nhỏ tinh giản hình giọt nước có sơn hai con rắn trắng đen nhẹ dừng lại trước mặt cậu.

Cửa khoang trơn nhẵn mở ra hai bên, lộ ra bóng dáng quen thuộc.

Tô Lương sững sờ nhìn người đàn ông anh tuấn cao lớn bên trong, cả người lập tức cứng đờ.

"Tị tiên sinh? Vì sao anh lại ở đây?"

Tô Lương khiếp sợ hỏi.

Vẻ mặt Lục Thái Phàn rất bình tĩnh quay sang nhìn cậu.

"Vì anh vừa lúc là một Chiến binh Độc xà, hơn nữa cấp bậc của anh đủ để nhận nhiệm vụ này."

Chương 58

Lục Thái Phàn là chủ nhân Xà quật, nhưng đồng thời anh cũng là một chiến binh Độc xà – là kẻ mạnh nhất, đứng đầu trong tất cả các chiến binh.

Nếu xét về cấp bậc thì hẳn đã cao hơn nhiều so với cấp hai trong yêu cầu rồi.

Về nguyên tắc, một chiến binh Độc xà như vậy lĩnh nhiệm vụ hộ tống Tô Lương đến khu 48 là hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhưng một khi thực sự đối mặt với việc "Xà chủ Lục Thái Phàn tự mình nhận nhiệm vụ hộ tống" vẫn thấy rất kỳ lạ.

"Em có câu hỏi gì nữa không?"

Lục Thái Phàn vô cùng tự nhiên hỏi lại Tô Lương.

"Không, không ạ."

Tô Lương vô thức đáp lời, sau đó cứng người ngồi lên phi thuyền vận chuyển.

Nghiêm khắc mà nói, làm một người hộ tống, trình độ của Lục Thái Phàn quả thực vô cùng cao siêu. Hơn nữa quả đúng như lời quản gia đã nói, anh rất am hiểu cách điều khiển hầu hết các thiết bị vận chuyển, thường thì phi thuyền vận chuyển với kết cấu đơn giản và thể tích nhỏ như này sẽ xóc nảy hơn phi thuyền lớn rất nhiều, nhưng dưới thao tác của Lục Thái Phàn, phi thuyền di chuyển rất nhẹ nhàng. Có thể nói đây là lần ngồi phi thuyền thoải mái nhất của Tô Lương.

Nhưng đây cũng là lần Tô Lương ngồi phi thuyền mà tâm trạng bất ổn nhất.

Suốt hành trình, cậu vốn tưởng bản thân sẽ mất hồn mất vía vì những hành động kỳ quái của Lục Chi Chiêu, nhưng tình huống thực tế là sau khi ngồi vào phi thuyền, cậu không thể tự chủ mà cứ chú ý tới Lục Thái Phàn đang ngồi bên cạnh mình.

Cả cơ thể Xà chủ đang giãn ra trên ghế điều khiển, dù chỉ ở trong phi thuyền vận chuyển đơn sơ nhưng cũng chẳng thể giấu đi dáng người đĩnh bạt thon dài ấy, khi anh chuyên chú nhìn màn hình, ánh sáng xanh lạnh lẽo hắt lên mặt khiến gương mặt anh có vẻ vô cùng thâm thúy, vẻ tuấn mỹ đến quỷ dị ấy cũng càng thêm rõ ràng.

Hơn nữa, có lẽ không phải ảo giác của cậu.......

Tô Lương có thể cảm thấy hiện tại, tâm tình ai kia cũng đang rất vui vẻ. Trong khoang phi thuyền vận chuyển nhỏ hẹp, độ tồn tại của tin tức tố Alpha cũng rõ ràng hơn, ít nhất là với Tô Lương. Cảm giác lạnh lẽo trong tin tức tố của Lục Thái Phàn đã nhẹ đi rất nhiều, nhưng mùi hương mãnh liệt cường hãn lại càng nồng đậm hơn.

Tô Lương sờ sờ sau gáy mình, làn da chỗ tuyến thể hơi căng lại.

Sau đó, đại khái là vì ánh mắt Tô Lương cứ dừng trên người Lục Thái Phàn, người đàn ông ấy bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn thẳng vào Tô Lương.

"Sao vậy?"

Anh trầm giọng hỏi.

"Không sao ạ."

Tô Lương nhanh chóng quay đi không nhìn nữa.

Cậu nín thở ngưng thần nhìn cảnh tượng phía trước, tai nóng như lửa và nhịp tim hoàn toàn không thể kiểm soát được.

So với Lục Thái Phàn trấn định tự nhiên, Tô Lương cảm thấy bản thân thật sự đang kinh hoảng thất thố, thậm chí còn hơi chật vật.

Thiếu niên bỗng cảm thấy một tia không cam lòng rất nhỏ.

"Em còn tưởng là Tiết Ngân Hoàn hoặc Hắc Mạn Ba sẽ tới lĩnh nhiệm vụ này cơ."

Tô Lương bỗng không đầu không đuôi nói vậy.

Lục Thái Phàn vẫn nhìn phía trước, vẻ mặt dường như chẳng hề thay đổi, chắc chỉ có trí tuệ nhân tạo luôn theo dõi tình hình của phi thuyền mới biết, trong nháy mắt khi Tô Lương nói vậy, lực tay của Lục Thái Phàn tác động lên cần điều khiển có hơi lớn chút.

"Bọn họ có nhiệm vụ của mình." Lục Thái Phàn đáp.

Một lát sau, anh lại trịnh trọng bổ sung thêm.

"Anh là một thành viên của Xà quật, cũng là một trong các Chiến binh Độc xà, cũng có nhiệm vụ phải chấp hành. Trong tình huống bình thường, nếu có chiến binh giống anh đang làm nhiệm vụ khác thì nhiệm vụ kia sẽ do hệ thống căn cứ tình huống thực tế để tự phân bổ."

Đương nhiên ai kia đã không nói hết sự thật cho Tô Lương.

Là một thành viên của Xà quật, đương nhiên Xà chủ cũng phải làm nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ gần đây nhất mà Lục Thái Phàn nhận chính là ám sát Hoàng đế Canaan, kết thúc chiến tranh giữa Liên bang Địa cầu cùng người Canaan.

Đương nhiên dù Lục Thái Phàn có cố tình che giấu tình huống thực tế đi chăng nữa thì Tô Lương cũng không phải kẻ ngốc.

Mấy cái nhiệm vụ hàng ngày kiểu như hộ tống thế này thì dù hệ thống có phân bổ kiểu gì cũng không thể rơi vào Xà chủ được.

Trừ khi có ai đó tự điều chỉnh hệ thống, khiến hệ thống phân bổ nhiệm vụ cho mình.

Tô Lương khẽ nhếch môi, vừa định lên tiếng hỏi rồi lại im lặng.

Nghĩ đến những ngôn hành cử chỉ quá mức thẳng thắn của Lục Thái Phàn đối với mình trước đây, Tô Lương không chút nghi ngờ, nếu mình thực sự có hỏi thì Chiến binh Độc xà nào đó cũng sẽ không cần ngại thừa nhận việc mình lấy công làm tư, cố ý giành lấy nhiệm vụ này.

Còn vì sao ai đó lại làm vậy.....

Tô Lương quay mặt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi lóe lên nhìn vũ trụ tối đen, nhiệt độ trên mặt lặng lẽ tăng cao.

Tô Lương im lặng rất lâu.

Nhưng cậu không phát hiện, trong suốt quá trình điều khiển phi thuyền, ai kia vẫn luôn dùng khóe mắt lặng lẽ quan sát cậu.

Thấy thiếu niên bên cạnh mím chặt môi không lên tiếng, vẻ mặt người đàn ông trầm xuống, đáy mắt thâm thúy.

Có lẽ do mình áp sát đã khiến Tô Lương cảm thấy áp lực rồi.

Lời đã treo trên đầu lưỡi mà anh mãi vẫn chẳng có cơ hội nói ra.

Nhưng một lát sau, Lục Thái Phàn bỗng nghe thấy người bên cạnh mình thì thầm mấy tiếng nhỏ như muỗi kêu.

"Cảm ơn anh, em rất vui. Nếu có anh ở cạnh.....em sẽ rất yên tâm."

Mà khi nói chuyện, Tô Lương vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ, vành tai hồng thấu.

......

Thật lâu sau, Xà chủ vẫn nhìn về phía trước, ra vẻ như không có gì mà gật gật đầu.

"Ừm."

Trong khoang điều khiển tối tăm, khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.

Phi thuyền vận chuyển chỉ mất một khoảng thời gian ngắn hơn rất nhiều so với dự kiến mà thuận lợi hạ xuống khu 48.

Sau khi rời khỏi khu vực neo đậu của phi thuyền, vẻ mặt của Tô Lương trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.

Không cần bất cứ một chỉ dẫn nào, Tô Lương dễ dàng đi xuyên qua những con kẻm rách nát của khu 48, tìm tới nơi vẫn nằm trong trí nhớ của mình kia. Lục Thái Phàn cũng im lặng, quân phục chiến đấu đen nhánh khiến anh gần như đã hòa vào bóng đêm, anh bước theo Tô Lương như một cái bóng bí ẩn.

Đi trên con đường hẹp thiếu ánh sáng lại bốc mùi, ánh mắt Tô Lương dường như hơi hoảng hốt.

Mọi thứ vẫn y như trong trí nhớ của mình, cậu nghĩ.

Chuyện xảy ra ở kiếp trước đột nhiên trở nên rất rõ ràng, tựa như Tô Lương vẫn bị mắc kẹt ở nơi đây, chưa từng rời đi.

Tô Lương đi ngang qua một tòa nhà đổ nát, chỉ có chút ánh sáng hắt ra từ khe cửa, trong không khí còn có mùi nguyên liệu hóa chất gay mũi. Bước chân thiếu niên hơi khựng lại.

"Tiểu Lương?"

Chỉ một hành động nhỏ như vậy đã khiến người kia quan tâm hỏi.

"Em không sao, chỉ nhớ tới.......nhớ tới trong tư liệu đã từng nhắc đến nơi này. Nơi chúng ta vừa đi qua là một nhà máy xử lý rác."

Tô Lương hồi thần rồi đáp lại.

Cậu không giải thích nhiều, hơn nữa, cũng không giải thích được - tầng hầm của tòa nhà nhỏ vừa đi qua là một nhà máy xử lý rác được xây dựng trái phép. Những thứ rác độc hại được các tinh khu khác đóng gói và vận chuyển đến khu 48, sau đó sẽ tới đây. Sau nữa thì những công nhân ở đây sẽ tháo rời, tách các kim loại quý ra khỏi những thiết bị điện tử bỏ đi.

Môi trường trong nhà máy vô cùng khắc nghiệt, nơi làm việc đầy khí độc, mùi hôi thối và những tiếng thở hổn hển của các đồng nghiệp xung quanh vì bệnh hiểm nghèo.

Đôi tay bị ngâm lâu ngày trong hóa chất đến mức móng tay bong tróc hết, phần da trên đầu ngón tay cũng vậy.

Sau đó không lâu, ngay cả khi rời khỏi nhà máy và hít thở không khí bình thường thì vẫn có thể ngửi thấy một mùi hôi thối rất rõ ràng. Cứ như thể mùi hôi tại nơi làm việc đã xâm nhập vào cơ thể và không bao giờ có thể loại bỏ được.

Đối với những người ở tinh khu khác, làm việc ở nơi này có lẽ sẽ không khác gì sống trong địa ngục.

Nhưng Tô Lương đã dựa vào công việc ở đây để tồn tại trong bãi rác của khu 48.

Tiếp tục bước về phía trước, Tô Lương đi qua một gian lều trại đơn sơ màu hồng nhạt, nhưng cậu không nhìn vào.

Một đám thanh thiếu niên dung mạo thanh tú đang dựa cửa cười đùa với nhau, ngay khi Tô Lương xuất hiện, ánh mắt họ nhìn cậu vô cùng nóng bỏng, nhưng khi Tô Lương đến gần, những người đó liền rụt người lại không quan tâm nữa, chỉ cố ý vô tình khẽ liếc cậu đánh giá, rồi ánh mắt ẩn chứa kinh diễm nhìn lẫn nhau.

Thiếu niên bước từ trong bóng đêm này quá mức xinh đẹp, khuôn mặt tuấn mỹ gần như có thể khiến người ta ngẩn ngơ. Những người như thế này hoàn toàn không thể là khách hàng của họ.

Ngược lại, người đàn ông đi sau thiếu niên càng khiến người ta động tâm hơn.

Khuôn mặt của người đàn ông hoàn toàn bị che khuất sau mũ giáp, nhưng chỉ cần nhìn vào bóng dáng đó thôi cũng khiến người ta phải chảy nước miếng.

"Người từ bên ngoài đến sao?"

Một thiếu niên lớn gan đột ngột tiến đến trước mặt Lục Thái Phàn, cười hì hì hỏi chuyện anh.

"Quanh đây không có gì vui đâu, tiên sinh có muốn tới nơi này của chúng ta tiêu phí chút thời gian không?"

Nói xong, người thanh niên nghiêng người nhìn về phía Tô Lương cách đó không xa, nụ cười hơi cứng lại.

So về gương mặt thì hắn vẫn là kẻ tự biết mình, quả thực hắn không thể so sánh với người đàn ông bên cạnh này được.

Nhưng.....

Bằng ánh mắt tinh tường đã kiếm ăn nhiều năm ở khu 48, thanh niên cũng không quá băn khoăn với sự có mặt của Tô Lương.

Đó chỉ là một Beta, mà người đàn ông này lại là một Alpha cấp bậc rất cao. Nhìn sao thì hai người cũng chỉ là bạn đường hoặc cùng làm nhiệm vụ mà thôi.

Nghĩ tới đây, hắn chẳng có rào cản tâm lý nào nữa.

Thấy Alpha kia không nói gì, chỉ im lặng tránh đi, hắn cảm thấy mối làm ăn của mình sắp chạy rồi, vội vàng bước tới trước mặt người đó, cởi vài nút áo, lộ ra hơn nửa phần ngực.

Hắn bắt đầu yếu ớt nghiêng người dựa vào Lục Thái Phàn.

"Dù sao anh cũng không có việc gì mà, tới đây chơi chút đi, không sao đâu....."

Sau đó liền có người nâng tay nhẹ nhàng đẩy hắn về chỗ cũ.

"Xin lỗi."

Tô Lương đanh mặt.

"Chúng tôi không có thời gian."

Cậu nói.

Ngay tiếp sau là giọng một Alpha không có một tia phập phồng.

"Thời gian của tôi rất quý giá, không có cách nào lãng phí vào việc khác." Nói xong, người đàn ông quay đầu lại, dường như đang liếc nhìn Tô Lương, "Hơn nữa có người sẽ không vui."

Tô Lương: "............."

"Đi thôi."

Tô Lương hít sâu một hơi rồi nói.

Lúc này, hầu như tất cả những người trong "Ngôi nhà màu hồng" đều nhìn qua đây.

Còn mặt người thanh niên đang chèo kéo khách kia vừa đỏ vừa trắng, thở phì phì quấn chặt quần áo lại.

"Làm cái gì thế hả, hai người đã có một chân còn đi cách xa nhau thế làm gì, đến đây chơi tình thú à? Mẹ, phí thời gian của lão tử....."

Nghe tiếng mắng của người thanh niên, Tô Lương do dự một chút, sau đó, cụp mắt xuống, lặng lẽ nắm tay người đàn ông.

Sau đó bước từng bước nhanh chóng rời khỏi khu vực kia.

Thực ra cậu không hề có một chút ác ý nào đối với những người trong "ngôi nhà màu hồng" kia. Ở những nơi như khu 48 này, Omega cấp thấp và Beta thực sự rất khó khăn. Lúc cậu mới tới đây cũng suýt nữa đã bị đưa vào đó, may mà sau đó được chủ nhà giải cứu, nếu không số phận của cậu có thể còn tồi tệ hơn thế. Trải qua một đoạn thời gian như vậy, Tô Lương hiểu rõ hơn ai hết, ngay cả những người trong "ngôi nhà màu hồng" đó cũng có những khó khăn không thể kể hết.

Mời chào khách hàng là kỹ năng sống còn của họ.

Nhưng không hiểu sao đêm nay, khi người trong "ngôi nhà màu hồng" kia mời chào Lục Thái Phàn.

Tô Lương bỗng cảm thấy khó chịu đến bất ngờ.

Thậm chí.....còn hơi giận. Nhưng cậu cũng không hiểu, cậu đang giận chính bản thân, giận người thanh niên kia, hay là giận Lục Thái Phàn.

"Sau cổ người kia có sẹo."

Lục Thái Phàn đi bên cạnh Tô Lương bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.

"Anh không lập tức né tránh chỉ vì muốn xác nhận chuyện này thôi." Anh nắm chặt tay Tô Lương, thành khẩn nói, "Xin lỗi em, sau này anh không dám nữa."

Chương 59

Người đàn ông vốn chẳng làm sai bất cứ chuyện gì, cũng không cần phải nhận lỗi với cậu, nhưng cố tình, anh lại bổ sung thêm một câu "anh không dám nữa", Tô Lương nghe mà thấy tim mình run lên, mặt nóng như phát sốt.

Nhưng ngay sau đó cậu đã định thần lại, ngạc nhiên mở to mắt.

"Sau cổ có vết sẹo? Liên quan tới Nông trường N ư? Khoan, vậy chúng ta nên quay lại...."

Nói xong Tô Lương liền muốn bước đi.

"Anh đã phái người tới tiếp xúc với hắn rồi." Lục Thái Phàn trấn an cậu, "Giờ vẫn là thời gian nghỉ phép của em, em chỉ cần yên tâm làm những gì mình muốn là được, những thứ khác anh sẽ sắp xếp."

Nghe anh nói vậy, Tô Lương cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu hiểu rõ lực lượng của Xà quật hơn bất cứ ai, các Độc xà chắc chắn có thể hoàn tất chu đáo việc này.

"Vậy thì tốt rồi."

Tô Lương thở dài.

Tiếp theo đáng ra phải tiếp tục lên đường, nhưng vừa đi được vài bước Tô Lương đã phát hiện mình vẫn đang nắm tay Lục Thái Phàn.

Vừa rồi nóng đầu lên mới làm ra hành vi không tự chủ như vậy, nhưng giờ khi đã ý thức được, cảm giác mất tự nhiên này khiến Tô Lương cuộn tròn cả đầu ngón chân.

Cậu muốn giả bộ trấn định tự nhiên rút tay về nhưng ai kia không phối hợp. Thậm chí Tô Lương vừa muốn buông tay đã phát hiện Lục Thái Phàn nắm tay cậu càng chặt. Người đàn ông lớn tuổi luôn khiến người khác cảm thấy lạnh như băng mà bàn tay lại ấm áp vô cùng. Cảm giác cực nóng này xuyên thấu qua làn da tới tận trong thân thể Tô Lương, khiến hơi thở của cậu cũng rối loạn.

"Tị tiên sinh, ừm, đoạn đường còn lại, sẽ không như vậy nữa......"

Tô Lương nhỏ giọng nhắc.

Ý là có thể buông tay ra rồi.

"Hửm?"

Lục Thái Phàn không quay đầu, ánh mắt dừng lại ở mấy bóng đen trong góc hẻm.

Alpha phóng thích tinh thần lực khiến vô số những ánh mắt ngo ngoe rục rịch đầy ác ý kia phải ảm đạm xuống.

Mà Lục Thái Phàn vẫn nắm cổ tay Tô Lương.

Tô Lương có thể kết luận, chắc chắn vừa rồi Lục Thái Phàn đã nhận ra động tác nhỏ của cậu, nhưng người đàn ông vẫn luôn nhạy bén ở mọi mặt ấy giờ lại ra vẻ vô cùng trì độn.

Anh không chịu buông tay, đương nhiên, ánh mắt cũng không dám nhìn sang thiếu niên bên cạnh mình.

Độc xà lạnh lùng và luôn là cường giả bậc nhất kia giờ lòng bàn tay lại toát mồ hôi.

Tô Lương: "........."

Không hiểu sao Tô Lương cũng không nhắc nhở gì nữa, chỉ tùy ý để Lục Thái Phàn nắm tay mình bước vào đêm tối.

Tại sao lại như vậy?

Có lẽ là vì khi có người nắm tay mình, Tô Lương cảm giác khi một lần nữa bước trên con đường quen thuộc này lại không khiến cậu đau khổ tới mức đó nữa.

Đi tiếp một đoạn không xa, Tô Lương bỗng nhiên dừng lại.

"Tới rồi."

Cậu khàn giọng thì thào.

Chỉ cần rẽ thêm một góc là cậu sẽ trở về căn nhà đổ nát mà kiếp trước bản thân đã phải vật lộn để sinh tồn.

Ký ức lúc này bỗng trở nên vô cùng rõ ràng. Đó là nơi tồi tệ nhất mà cậu từng sống, còn chủ nhà tiên sinh, gã luôn hung tợn thúc giục cậu nộp tiền nhà, nhưng chưa bao giờ thực sự đuổi cậu ra khỏi đây.

Đã bao lần cậu cố lết thân thể gần như tan rã thành từng mảnh về nơi đây, đã bao lần trời còn chưa sáng mà cậu chỉ có thể lảo đảo, cố bám vào vách tường rời khỏi đây để lết tới nhà máy, lại có bao lần cậu bị đánh bị cướp, chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn như chó nhà có tang qua khắp các con hẻm để về nơi đây. Nơi đây thực sự là địa ngục của cậu, nhưng cũng là nơi ẩn náu cùng nghỉ ngơi duy nhất.

Nếu muốn gặp chủ nhà, tất nhiên cậu phải về đây.

......

"Đừng sợ."

Ngay lúc đó, Tô Lương nghe thấy Lục Thái Phàn trầm ổn nói nhỏ.

Người đàn ông ấy giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu.

"Có anh đây, em không phải sợ gì cả."

Dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt của người đàn ông vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng ánh mắt nhìn Tô Lương lại vô cùng chuyên chú.

Tô Lương khẽ mở mắt, mãi đến tận khi nghe thấy âm thanh an ủi này, cậu mới nhận ra vừa rồi mình đang khẽ run rẩy.

Đứng dưới ánh đèn đường leo lét, Tô Lương hít một hơi thật sâu.

Có lẽ vì câu nói đơn giản ấy của Lục Thái Phàn, hoặc có lẽ vì người đàn ông ấy luôn mang tới cảm giác vô cùng mạnh mẽ nên đột nhiên, Tô Lương cảm thấy tâm trạng vẫn luôn hoảng sợ bất an của mình chợt trầm tĩnh xuống.

.......Dường như giống như lời Lục Thái Phàn nói, có anh ở đây, cậu không phải sợ gì cả.

Tô Lương dẫn theo Lục Thái Phàn bước qua chỗ ngoặt.

Tòa nhà nhỏ đổ nát vẫn giống như trước kia, chỉ khác là căn phòng Tô Lương ở trước đây đã có người khác ở, ánh đèn màu vàng nhạt hắt lên khung cửa sổ hơi nghiêng.

Có tiếng mèo kêu không ngừng trong kẽ hở của những bức tường đổ nát.

Tô Lương lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mặt. Cậu khẽ liếc thời gian trên thiết bị đầu cuối cá nhân, đúng mười giờ tối, đèn trong tòa nhà nhỏ đột nhiên tắt ngấm.

Tức khắc, khung cảnh ít nhiều gì cũng có thể coi như ấm áp kia bị phá vỡ, vô số lời chửi mắng tuôn ra từ khung cửa sổ, dưới kháng nghị vô cùng kịch liệt của mọi người, một gã đàn ông cao lớn râu ria xồm xoàm dáng vẻ hung ác bước ra, gã đứng dưới lầu chửi bới vọng lên trên phòng những người kia.

"Kêu ca cái nỗi gì, cứ hết tên nọ đến tên kia khất tiền nhà, năng lượng của ông không cần tiền chắc?"

"Ờ cứ kêu đi, kêu nữa thì đuổi hết bọn bay ra khỏi nhà, đm đúng là....."

"Một đám rác rưởi mà dám lải nhải cơ á, ôi đệch, đứa nào ném tất thối đấy, đừng tưởng ông đây không thấy....."

......

"Phụt......"

Khung cảnh quen thuộc lần nữa xảy ra, Tô Lương không nhận ra mình đã bật cười thành tiếng.

Sau vài phút cãi lộn, chủ nhà tức giận về lại trong tòa nhà nhỏ.

Cãi nhau rầm rầm một trận, cửa sổ lại được sáng đèn.

Nhưng Tô Lương cũng không bước lại gần nữa.

Thấy tòa nhà rách nát này đã yên tĩnh trở lại, Lục Thái Phàn quay sang nói với Tô Lương: "Anh còn tưởng người đó chính là lý do lần này em tới khu 48."

Bởi căn cứ theo báo cáo của Hắc Mạn Ba, trước đó Lục Chi Chiêu đã tới tìm họ rồi dò hỏi thông tin về Tô Lương, mà rõ ràng biểu hiện của Tô Lương cũng khá bất thường sau khi nghe nhắc tới "bác sĩ" và "chủ nhà".

Trong bóng đêm, Tô Lương im lặng thật lâu.

Lâu tới mức khi Lục Thái Phàn còn tưởng Tô Lương sẽ hoàn toàn lảng tránh chuyện này thì chợt nghe thấy thiếu niên hơi khàn giọng đáp lại.

"Vốn dĩ.....là em muốn tới tìm họ."

Nhưng giờ thì không cần thiết nữa.

Tô Lương cứ lặng người nhìn nơi trú ẩn duy nhất của mình lúc trước, nhìn chủ nhà vẫn đang sinh long hoạt hổ, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng. Có thứ gì đó vô cùng nặng nề bỗng nhiên biến mất, để lại một thứ tình cảm khác vừa ấm áp vừa có chút thương cảm.

Trở về nơi nương náu cuối cùng của mình trong kiếp trước, Tô Lương cảm thấy tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là sự quan tâm của bác sĩ và chủ nhà, còn cả chút quan tâm mờ mịt của những hộ gia đình biệt nữu xung quanh. Chỉ không có Lục Chi Chiêu.

Đột nhiên cậu hiểu ra, kỳ thực mình cũng không cần xác định gì cả.

Dù Lục Chi Chiêu có nhớ được những chuyện đời trước hay không, hoặc có phải hắn được trời cao ban cho một cơ hội giống như cậu hay không, những thứ đó cũng chẳng liên quang gì đến Tô Lương hết.

Quỹ đạo sinh mệnh của hai người họ đã sớm thay đổi, sẽ chẳng còn gì liên quan đến nhau nữa.

Bản thân Tô Lương cũng chẳng còn là thiếu niên cứ im lặng chờ đợi kết quả nhiều năm như kiếp trước nữa, mà vị trí bên cạnh cậu giờ đã sớm có người khác chiếm cứ rồi.

"Tiểu Lương?"

Nhận thấy khí tức trên người Tô Lương có gì đó không đúng, Lục Thái Phàn cố nén lo lắng, nhẹ giọng gọi.

Tô Lương quay lại, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi.

"Trước đây anh từng nói anh muốn theo đuổi em. Nhưng rõ ràng em chỉ là một Beta, rốt cuộc vì sao anh lại thích em chứ?"

Sắc mặt thiếu niên hơi hoảng hốt, nhưng khi hỏi lại vô cùng nghiêm túc.

"Là vì tin tức tố của em có thể khiến anh phản ứng, vì tinh thần lực của em có thể trấn an cảm xúc của anh sao? Vậy nếu như một ngày nào đó em mắc bệnh nặng, không có cách nào phân bổ tin tức tố, cũng không thể phóng thích tinh thần lực nữa......Anh có còn thích em không?"

Tô Lương lẩm bẩm hỏi, nói là hỏi Lục Thái Phàn chẳng bằng nói là cậu đang hỏi chính bản thân mình.

Cậu không quên nguyên nhân đời trước mình đã chết thê thảm chính là vì căn bệnh nan y đó. Dù theo lý thuyết, giờ cậu đã phát dục thành công, khả năng cao là sẽ không mắc phải căn bệnh đó nữa, nhưng, lỡ như......

Vừa nói, Tô Lương vừa quay đầu ngơ ngẩn nhìn khu 48 tối đen, gương mặt hơi tái cũng không có biểu hiện gì, nhưng Lục Thái Phàn đứng bên cạnh cậu lại cảm thấy cơ thể mình không tự chủ được mà rơi vào trạng thái trước khi chiến đấu, cơ bắp toàn thân đều căng lên.

"Anh không biết."

Lục Thái Phàn im lặng hồi lâu rồi mới khàn giọng đáp lời.

"Không ai có thể cam kết 100% cho một điều gì đó chưa xảy ra."

Xà chủ luôn bình tĩnh khách quan, Tô Lương nghe câu trả lời của anh mà nao nao, rồi bất giác bật cười.

Nhưng ngay sau đó cậu đã nghe thấy Lục Thái Phàn nói tiếp.

"Anh chỉ có thể xác định, vào năm em mười bốn tuổi kia, tuyến thể của em chẳng hề có một chút tin tức tố, em cũng không hề có chút tinh thần lực nào cả, nhưng khi xem chạy vào hoa viên, nhìn thấy em như vậy, anh đã không tự chủ được rồi muốn bảo vệ em."

"Sau khi em thành niên, cũng là lần thứ hai trông thấy em, loại tình cảm này đã trở nên mãnh liệt hơn, thậm chí còn khiến anh sinh ra những suy nghĩ xấu xa."

"Anh muốn bảo vệ em, thương xót em.....thậm chí muốn giam cầm em, chiếm hữu hết thảy nơi em."

Lục Thái Phàn nói rõ ràng với Tô Lương từng câu từng chữ.

"Trong cuộc đời anh, cho tới tận bây giờ, anh chưa từng sinh ra thứ tình cảm đó với bất luận một kẻ nào, chỉ trừ em."

Người đàn ông ấy cúi đầu, khuôn mặt lạnh lùng thậm chí đã ửng đỏ.

"Không liên quan gì đến tinh thần lực và tin tức tố hết. Anh thích em vì chính em."

".....Cũng chỉ thích mình em mà thôi."

Tô Lương hoàn toàn không ngờ lời dò hỏi dưới tình trạng thất thố của cậu lại nhận được hồi đáp như vậy.

Cậu chớp chớp mắt, cố gắng kìm nén chút chua xót trong đáy mắt mình.

"Em......."

Đúng lúc đó, Lục Thái Phàn đột nhiên bước tới ôm chặt lấy Tô Lương. Mùi thơm ngào ngạt nháy mắt bao lấy cậu khiến toàn thân cậu cứng đờ.

"Tị tiên sinh?!"

Lục Thái Phàn ấn chặt lưng Tô Lương, nói tiếng xin lỗi, nhưng giọng nói có hơi nặng nề.

"Xin lỗi em, hiện tại trạng thái của anh có hơi không ổn, anh đã hơi mất khống chế rồi, nếu lại nhìn em nữa, có khả năng anh sẽ làm ra chuyện gì đó cực kỳ mất mặt, sau này anh sẽ cố gắng rèn luyện bản thân để ổn trọng hơn chút trước khi em chính thức đồng ý ở bên anh. Nhưng hiện tại hãy để anh ôm em một lúc, có được không em?"

Mặc dù giọng nói của Lục Thái Phàn vẫn khá bình tĩnh, nhưng dưới tư thế ôm ấp thân mật như vậy, nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim mãnh liệt của người đàn ông ấy đang chậm rãi truyền đến cậu.

Nhịp tim đập mạnh của Lục Thái Phàn cũng trùng với nhịp tim Tô Lương.

Tô Lương vùi mặt vào ngực Lục Thái Phàn, một lát sau còn bám chặt đai lưng trên quân phục chiến đấu của anh.

"Vâng."

Cậu đáp."

Sau đó, cậu liền nghe thấy máy truyền tin của Lục Thái Phàn vang lên.

......

......

......

Lục Thái Phàn mở máy truyền tin, mặt đen như đáy nồi.

Khuôn mặt vô cảm của Hắc Mạn Ba hiện lên trên thiết bị đầu cuối cá nhân, nhưng Độc xà vẫn luôn trầm mặc ít nói giờ lại hơi khác thường, đáy mắt anh ta mang một tia lệ khí không thể áp chế, thanh âm cũng trầm thấp hơn bình thường rất nhiều.

"Lão đại, thật xin lỗi, nhiệm vụ của tôi đã xuất hiện sai lầm."

Hắc Mạn Ba báo cáo.

Anh ta vừa nói đã thấy một video được gửi tới đây.

Một cảnh tượng hỗn loạn xuất hiện trên màn hình của thiết bị đầu cuối cá nhân.

Đó là một gian phòng y tế, chính là gian phòng chuyên dụng trên phi thuyền của Xà quật.

Một người đàn ông có thân hình gầy yếu, mặt vô biểu tình ngồi trên giường của phòng y tế, thân thể còn hơi loạng choạng.

Hắn cầm một khẩu súng trong tay, và lúc này, họng súng đen ngòm đó đang hướng về huyệt thái dương của chính hắn.

".....Mối quan hệ giữa Xà quật và Lục gia hiện tại vô cùng căng thẳng, ta nghĩ, các người sẽ không muốn phải giải thích với Lục Chính Ân vì sao ta lại chết trên phi thuyền chứ?"

Lục Chi Chiêu cười ha ha, nhưng kỳ lạ là trong cặp mắt đỏ ngầu kia không hề có một tia điên cuồng.

"Nếu không muốn để sự việc trở nên tồi tệ như vậy thì hãy làm theo lời ta nói, để Tô Lương tới gặp ta. Bằng không, ta buộc phải nổ súng."

Hắn nói.

"Ta muốn gặp Tô Lương."

Xuyên thấu qua màn hình ảo đang lơ lửng, giọng nói trầm trầm của Lục Chi Chiêu văng vẳng trong khu 48.

 Chương 60


"Ôi trời, Lục thiếu gia, cậu làm ơn đừng giở trò trẻ con đó ra nữa đi."

Trên phi thuyền, Tiết Ngân Hoàn khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa phòng y tế nói với Lục Chi Chiêu.

Hành vi bộc phát của Lục Chi Chiêu đã làm gián đoạn thời gian nghỉ ngơi của cậu ta, giờ thì xung quanh gian phòng y tế này đã bị giới nghiêm, mà Tiết Ngân Hoàn và Hắc Mạn Ba lại càng phải giám sát chặt chẽ từng hành động của Lục Chi Chiêu.

Nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Xà quật thậm chí còn không cử chuyên gia đàm phán đến khuyên bảo Lục Chi Chiêu ngừng hành vi tự hại mình này.

Còn Tiết Ngân Hoàn đã phiền muộn đến dậm chân.

"... Loại thủ đoạn ngớ ngẩn này thật sự rất rẻ tiền. Nếu để người khác biết loại trò cười này lại xuất hiện trên phi thuyền của Xà quật thì sau này kẻ khác sẽ cười nhạo chúng ta mất."

Độc xà không chút cảm tình oán giận.

"Đừng lo lắng, chuyện này đã được liệt vào hạng mục cơ mật, sẽ không rò rỉ thông tin."

Trong tai nghe, trí tuệ nhân tạo đang lạnh lùng đáp lời Tiết Ngân Hoàn.

Tiết Ngân Hoàn không nói nữa, quay sang nhìn Alpha hốc hác trong phòng y tế.

"Lục thiếu gia, tôi hy vọng cậu có thể hiểu rõ một việc," Tiết Ngân Hoàn nghiêm mặt nói rõ từng lời, "Dù cậu thực sự chết ở đây, quá lắm cũng tôi cũng chỉ hơi phiền toái chút, Xà quật còn không túng thiếu tới mức phải đi giải thích với Lục Chính Ân....."

Nghe Tiết Ngân Hoàn nói, Lục Chi Chiêu nhếch khóe miệng, như cười như không.

Thấy vẻ mặt Lục thiếu gia, Hắc Mạn Ba hơi nhíu mày.

"Ngân Hoàn, im lặng đi."

Anh ta lạnh lùng nhắc nhở.

Không hiểu sao một kẻ thân kinh bách chiến như Hắc Mạn Ba lại cảm thấy vô cùng không thoải mái với ngôn hành cử chỉ của Lục Chi Chiêu, thậm chí là cả hành động gần như điên cuồng kia nữa.

Rõ ràng căn cứ theo tư liệu, Lục Chi Chiêu chẳng hề trải qua khó khăn nào, nhưng trên người hắn tràn ngập hơi thở khiến cho Hắc Mạn Ba nhớ tới những kẻ sát nhân hàng loạt mà anh ta từng hạ gục.

"Xà quật các người thực ghê gớm, chú của ta cũng vậy....."

Sau khi Tiết Ngân Hoàn im lặng, Lục Chi Chiêu vẫn cười ha ha.

"Nhưng vốn dĩ, ta chẳng hề trông cậy vào việc các người sẽ để ý tới sống chết của ta."

Nói xong, Lục Chi Chiêu càng cười lớn, rõ ràng hắn đang ở trong một phòng y tế nhỏ và bị canh giữ nghiêm ngặt, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào một nơi bên bức tường, như thể thực sự có thể nhìn thấy thứ gì đó qua bức tường kim loại.

"Nhưng tiểu Lương sẽ để ý."

Lục Chi Chiêu nói vô cùng khẳng định.

Nghe Lục Chi Chiêu lẩm bẩm, Tiết Ngân Hoàn phải nhịn lắm mới không trợn trắng mắt nhìn hắn.

"Tôi thực sự cảm thấy sau khi về tinh khu trung ương, hắn nên tìm bác sĩ mà chữa lại đầu óc mình đi."

Tiết Ngân Hoàn cực kỳ nhỏ giọng nói với Hắc Mạn Ba qua kênh thông tin riêng.

Mà trong lúc đó, dường như Lục Chi Chiêu đã nhận ra điều gì, đồng tử hắn nhỏ lại, tròng mắt đầy tơ máu, hắn chỉ im lặng nhìn Tiết Ngân Hoàn và Hắc Mạn Ba một lát rồi cười toe toét, nụ cười dường như nứt tới tận mang tai.

Nụ cười đó giống hệt như những con chó hoang trên Hỏa tinh đang nhe răng trước khi tấn công.

"Các người thì biết cái gì....."

Các người sao có thể biết kiếp trước người kia đã vì ta mà trả giá bao nhiêu.

Các người cũng không thể biết cậu ấy yêu ta đến mức nào.

Và ta, ta cũng yêu cậu ấy biết bao nhiêu.

Lục Chi Chiêu thầm nghĩ.

"Đưa cậu ấy đến gặp ta."

Lục Chi Chiêu lặp lại lần nữa.

Mà ngay khi hắn dứt lời, máy truyền tin của Hắc Mạn Ba đã vang lên.

Hắc Mạn Ba chỉnh chỉnh tai nghe của mình rồi lắng nghe chỉ thị truyền từ đầu kia của microphone. Một lát sau, anh ta nghiêng đầu nhìn Tiết Ngân Hoàn.

"Mười lăm phút nữa Tô Lương thiếu gia sẽ đến chủ hạm, hai mươi phút nữa cậu ấy sẽ gặp Lục thiếu gia."

Nghe Hắc Mạn Ba nói, Tiết Ngân Hoàn lập tức cứng đờ.

"Ha....."

Một tiếng cười khẽ vang lên sau anh ta, Tiết Ngân Hoàn hít sâu một hơi rồi quay lại nhìn Lục Chi Chiêu.

Khóe miệng Lục Chi Chiêu lộ rõ nét cười đắc ý vô cùng chói mắt.

Cách đó không lâu, trong con hẻm cũ nát của khu 48.

Sau khi nghe được yêu cầu của Lục Chi Chiêu, Lục Thái Phàn mặt vô biểu tình giơ tay tắt thiết bị liên lạc.

Nhưng dù vậy cũng đã muộn, Tô Lương đã xem hết đoạn video, đương nhiên cũng nghe thấy yêu cầu vớ vẩn kia của Lục Chi Chiêu.

Lục Thái Phàn quay sang nhìn Tô Lương, vẻ mặt rất bình tĩnh, chỉ có ánh mắt hơi âm trầm.

"Em đừng lo," Lục Thái Phàn nói không chút phập phồng, "Cái thứ hành vi tự hành hạ mình như trò cười này......anh sẽ bảo Hắc Mạn Ba trừng phạt nó thích đáng. Nhưng hành vi này không có bất kỳ tác dụng nào với bọn anh hết. Lục Chi Chiêu không hề quan trọng như nó tưởng."

Lục Thái Phàn nhìn Tô Lương, thấy sắc mặt người trong lòng mình vẫn tái nhợt, anh cảm thấy vô cùng chán ghét Lục Chi Chiêu.

Đầu ngón tay hơi ngứa.

Khát vọng muốn giết chóc, muốn xé nát ai đó đã lâu không xuất hiện giờ lại đang rục rịch trong sâu thẳm tâm hồn của Lục Thái Phàn.

Điều này khiến tròng mắt anh tối sầm hơn mọi ngày.

"Tinh thần lực của nó rõ ràng đã không bình thường nữa rồi, em không cần để ý tới uy hiếp của nó." Nhưng mặt ngoài, Xà chủ vẫn biểu hiện như thường. Dấu hiện điên cuồng và thị huyết rất nhỏ đều bị anh áp chế thật sâu.

Anh cố gắng lựa chọn từ ngữ, vụng về muốn trấn an Tô Lương.

Nhưng vừa mở miệng, Tô Lương lại nói.......

"Em sẽ đi gặp anh ta."

Thiếu niên nói rất nghiêm túc, nhưng chính thái độ nghiêm túc này lại khiến tim Lục Thái Phàn khẽ trầm xuống.

"......Đúng lúc em cũng có chuyện muốn nói."

Lục Thái Phàn nghe thấy Tô Lương bổ sung.

Sát khí lạnh lẽo bức người lập tức bao phủ trái tim anh, nhưng khi đối mặt với yêu cầu của Tô Lương, sau khi im lặng một lúc lâu, Lục Thái Phàn cũng chỉ gật gật đầu.

"Được, vậy anh sẽ sắp xếp."

Lý trí và tự chủ của anh giờ chỉ như lớp băng mỏng.

Lục Thái Phàn rũ mắt, không muốn để Tô Lương trông thấy nét bạo ngược trong mắt mình.

Lúc Tô Lương về tới phi thuyền, hết thảy đã được bố trí theo yêu cầu của Lục Chi Chiêu – một gian phòng độc lập được bịt kín đã được thiết kế ngay trên phi thuyền.

Không có bất cứ kẻ nào quấy rầy, không có thiết bị giám sát.

Chỉ có Lục Chi Chiêu và Tô Lương.

Súng của Lục Chi Chiêu đã bị tịch thu, ngoài ra còn khám xét toàn thân trên dưới một lần, đảm bảo hắn không mang bất cứ thứ gì có thể gây thương tổn đến Tô Lương, hơn nữa chân tay hắn còn bị xích lại.

Chuyện này đối với một kẻ "thừa kế Lục gia" hẳn phải là một chuyện vô cùng nhục nhã, nhưng không biết tại sao Lục Chi Chiêu vẫn cứ bình tĩnh phối hợp với nhóm Độc xà.

Hắn vẫn luôn mỉm cười.

"Mẹ nó, thật khiến người ta khó chịu quá đi mất."

Tiết Ngân Hoàn nhìn người đang bị giữ chặt trên ghế an toàn, khẽ mắng.

"Cậu thực sự muốn vào sao? Trực giác mách bảo tôi, tiếp xúc với tên này sẽ xui lắm đấy."

Ngay sau đó, anh ta quay đầu khuyên Tô Lương một lần nữa.

"Tôi biết."

Tô Lương sờ sờ súng ion bên hông, khẽ cười mỏi mệt.

Đương nhiên cậu có thể thấy người bạn tốt này của mình đang vô cùng không tán đồng.

"Cậu thực sự không cần tiếp xúc với hắn ta đâu, kẻ điên này thì có lời gì hay mà nói chứ..... Hơn nữa, tôi nói cho cậu nghe nhé, đừng nhìn lão đại của bọn tôi không nói tiếng nào mà đồng ý cho cậu một mình nói chuyện với tên này, anh ấy ra vẻ không thèm để ý thế thôi, nhưng đi theo anh ấy nhiều năm rồi, ít nhiều tôi cũng hiểu máu ghen tuông của anh ấy lớn lắm đấy! Nếu cậu kích thích anh ấy, vậy người chịu khổ chắc chắn là......"

Tô Lương còn đang định giải thích cậu với Lục Thái Phàn thực ra còn chưa tới bước kia, nhưng đột nhiên cậu thấy Tiết Ngân Hoàn như đang kẹt lại, không nói được nữa.

"Ngân Hoàn?"

Tiết Ngân Hoàn không dám hé răng.

Bởi vì anh ta vừa mới phát hiện thì ra nãy giờ vẫn có bóng người đứng trong góc tối.

Vẻ mặt Lục Thái Phàn lạnh lẽo nhìn theo hướng đi của Tô Lương, thần sắc trong mắt tối tăm không rõ, nhưng tinh thần lực trên người tựa như đã nhiễm đen, đều là Alpha, vậy mà từ khoàng cách xa như vậy, Tiết Ngân Hoàn đã cảm nhận được hàn ý thấu xương, còn cả.....sát ý.

Ánh mắt Tiết Ngân Hoàn chậm rãi phiếm lệ quang.

Bảo sao......

Rõ ràng Hắc Mạn Ba cũng không tán đồng việc Tô Lương gặp Lục Chi Chiêu, thế mà khi Tô Lương tới phòng cách ly, tên kia lại chẳng nói câu nào.

Hóa ra đã sớm phát hiện còn có một vị ma thần đang đi sau Tô Lương?!

"Đừng lo, tôi chỉ vào nói với hắn mấy câu thôi, sẽ ra ngay."

Tô Lương nhìn sắc mặt ảm đạm của Tiết Ngân Hoàn, cậu mím môi, khẽ trấn an anh ta.

Ngay sau đó, cậu bỗng như có cảm giác mà quay đầu lại.

Rõ ràng đang trong trạng thái ẩn nấp, ngay cả Xà vệ thân kinh bách chiến như Tiết Ngân Hoàn cũng phải mất một khoảng thời gian mới phát hiện ra người đàn ông kia, thế mà Tô Lương chỉ nhìn thoáng qua đã chuẩn xác tìm thấy bóng dáng Lục Thái Phàn lẫn trong bóng tối.

"Thật đó, em chỉ nói mấy câu thôi."

Không hiểu sao Tô Lương bỗng thấy hơi mất tự nhiên.

Cậu nhìn vào đôi mắt đen thẳm của người đàn ông kia, khẽ đảm bảo.

Giọng nói rất mềm.

Người.....cũng rất ngoan.

"Ừm."

Lục Thái Phàn gật gật đầu, ý nói anh đã biết.

Nhưng anh cũng không nói thêm gì cả.

Tô Lương bước vào căn phòng kia.

Âm thanh của kim loại chậm rãi vang lên, cánh cửa kim loại cực dày đóng sầm lại sau lưng cậu.

Trong căn phòng hoàn toàn kín gió không có thêm bất cứ đồ vật gì, chỉ có một chiếc ghế an toàn bằng kim loại được cố định chắc chắn xuống đất, và một người đàn ông bị trói vào ghế.

Ánh sáng trắng lóa từ trên đỉnh đầu rọi xuống khiến sắc mặt Alpha đang có giá trị ổn định tinh thần lực vô cùng thấp kia càng thêm tái nhợt.

Tô Lương đứng trước cửa, không tiến gần thêm nữa.

Trong nhất thời, Tô Lương không lên tiếng, Lục Chi Chiêu cũng im lặng.

Giữa bầu không khí tĩnh mịch, họ cùng đánh giá đối phương.

.....Vô cùng xa lạ.

Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Tô Lương.

Rõ ràng cậu đã gặp Lục Chi Chiêu cách đây không lâu, nhưng có lẽ chính vì đã biết "đặc thù" của Lục Chi Chiêu nên giờ gặp lại hắn, Tô Lương cảm thấy như đã cách một đời.

Đương nhiên, ở một khía cạnh nào đó, cậu và Lục Chi Chiêu quả thực đã cách một đời rồi.

"Cuối cùng thì em cũng đồng ý tới gặp anh."

Đối diện với ánh mắt Tô Lương, rốt cuộc Lục Chi Chiêu cũng mở miệng lẩm bẩm.

Ánh mắt tham lam của hắn giống như một chiếc lưỡi lạnh lẽo, liếm từ đầu đến chân Tô Lương một lần.

Mà cả giọng điệu lẫn vẻ mặt của hắn khi nói chuyện không những khiến Tô Lương cảm thấy xa lạ, mà còn thấy rất khác thường.

Trước đây Lục Chi Chiêu cũng mang dáng vẻ như hiện tại này sao?

"Đúng vậy, tôi tới rồi." Tô Lương ổn định lại tâm trạng, vẻ mặt không đổi, cố gắng bình tĩnh nói với Lục Chi Chiêu.

"Tôi có lời muốn....."

"Anh vẫn luôn rất nhớ em."

Lục Chi Chiêu ngắt lời Tô Lương.

Ánh mắt hắn nhìn Tô Lương đã hơi tan rã, cũng không biết hiện tại người hắn đang nhìn là Tô Lương hay thiếu niên đã chết từ nhiều năm trước kia.

"Lục Chi Chiêu......."

"Em có biết anh đã bị lừa không? Anh bị họ lừa thảm quá. Bọn họ nói với anh em đang sống rất tốt. Anh còn nhận được điện thoại của em, trong điện thoại, giọng nói của em vô cùng vui vẻ và dịu dàng, nói với anh mọi thứ đều tốt, bảo anh đừng lo lắng, anh đã tin là thật. Thật lâu sau anh mới biết, thì ra âm thanh đó là do họ cắt ghép và tổng hợp từ những cuộc nói chuyện của chúng ta trước đây."

"Tất cả mọi người đều lừa anh....."

"Cha anh, a Ninh, haha, họ đã lừa anh như lừa một thằng ngốc. Sau đó anh phát hiện chân tướng, anh đã định lập tức lao đi tìm em. Nhưng, a Ninh quỳ xuống trước mặt anh, cậu ta khóc lóc nói nếu anh không kết hôn với cậu ta, nhất định cậu ta sẽ phải chết. Cậu ấy đã hứa với anh, chỉ cần hôn lễ hoàn thành, chỉ cần giữa bọn anh có một đứa con, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết. Cậu ta bảo anh, khi đó rốt cuộc hai nhà cũng đã có hậu đại, họ sẽ không chú ý đến anh và cậu ta nữa, tinh thần lực của anh cũng sẽ ổn định, anh sẽ không phát cuồng mà làm em bị thương, khiến em sợ hãi cùng tuyệt vọng nữa."

"Còn a Ninh.....sau khi có đứa bé, cậu ta sẽ không còn là một công cụ nữa, cậu ta sẽ được giải thoát, tất cả chúng ta sẽ được giải thoát. Anh nghĩ lựa chọn đó sẽ tốt cho tất cả chúng ta. Nhưng anh không biết em đã bị bệnh nặng như vậy, anh thực sự không biết."

"Anh bị lừa thảm quá."

Một hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt Lục Chi Chiêu.

Hắn yên lặng nhìn Tô Lương trước mặt, trong hoảng hốt, lại nhớ đến người mình đã từng yêu chân thành kia.

Thiếu niên xinh đẹp, tinh tế, lúc cười rộ lên có thể khiến trái tim người ta tan chảy.

Đó là người mà hắn vừa gặp đã thương, rồi chẳng thể quên đi được.

"......"

Tô Lương nhíu nhíu mày.

Rất rõ ràng, Lục Chi Chiêu đang bị kẹt giữa thực tại và quá khứ. Nếu Tô Lương chưa từng sống lại, có lẽ nhìn thấy Lục Chi Chiêu cứ lẩm bẩm như vậy, cậu cũng sẽ không sao hiểu được.

Nhưng lúc này Tô Lương chỉ đứng ở nơi đó, nghe thấy tiếng thì thào vô cùng đau đớn của Lục Chi Chiêu, ánh mắt cũng tĩnh lặng.

"Anh đã đi tìm em, tiểu Lương, chỉ là em không biết mà thôi, anh không thất hứa, anh đã nói sẽ về tìm em, anh thực sự đã quay về."

"Cầu xin em, xin em tha thứ cho anh......anh đã......"

Tô Lương thở dài một hơi.

"Tôi vẫn luôn cho rằng tôi thích anh."

Tô Lương có hơi không đầu không đuôi mở miệng.

Ngắt ngang lời Lục Chi Chiêu đang diễn kịch một vai.

"Nhưng sau đó tôi đã phát hiện, thực ra tôi không phải đang thích anh, tôi chỉ khao khát anh."

Thanh niên tuấn lãng được mọi người vây quanh trong yến hội, Alpha cao cấp, Lục gia đại thiếu, rất nhiều hào quang vây quanh hắn, nhưng hắn lại không hề làm giá hay kiêu ngạo. Thanh niên tên Lục Chi Chiêu ấy có vẻ vô cùng thành thật, lương thiện, rộng rãi, đứng giữa đám đông thật giống như ánh mặt trời xán lạn, như thể dù gặp bất cứ khó khăn gì, hắn luôn có thể tự tin bước tiếp.

Hoàn toàn khác với một Beta thân bất do kỷ, làm gì cũng phải suy tính trước sau như cậu.

"......Anh là Lục gia đại thiếu, còn tôi chỉ là một Beta cực kỳ bình thường. Lúc ở bên anh, tôi luôn nhắc nhở bản thân càng phải bình tĩnh trầm ổn hơn, cần phải thể hiện được vẻ hoàn mỹ nhất của mình, bởi chỉ có vậy, tôi mới có thể xứng với anh. Tôi nghĩ, có lẽ tôi cũng đã làm được điều đó rồi."

Cho nên cậu đã vô cùng khoan dung mà để cho "bạn tốt" Ninh Gia Dật của Lục Chi Chiêu chen vào giữa hai người họ, bình tĩnh đối mặt với mọi khó khăn đau đớn sau khi bỏ trốn, đạm nhiên đối diện với những vết thương và tổn thương tâm lý do người yêu phát cuồng gây ra, cậu xử lý mọi tin đồn vớ vẩn đâu ra đấy, không hề để Lục Chi Chiêu phải bận tâm.

Đời trước, chỉ cần ở trước mặt Lục Chi Chiêu, Tô Lương sẽ luôn là một người yêu khoan dung, dịu dàng nhất, không hề có chút thất thố.

Kể cả cuộc điện thoại mà cậu gọi cho Lục Chi Chiêu trước khi chết kia.

......

"Nhưng thực ra, thích một người đâu phải như vậy."

Tô Lương nghiêm túc nhìn Lục Chi Chiêu rồi nói tiếp.

"Khi đã thực sự yêu một người, làm sao có thể luôn giữ bình tĩnh chứ."

Một cơn mưa tầm tã.

Một đóa hoa đã đến lúc nở rộ.

Một chú chó con ướt sũng đang run rẩy.

Khi thực sự có tình cảm với một người, vậy tình yêu chính là cơn mưa, là đóa hoa, là chú cún con run rẩy đó.

Không cách nào che giấu.

Cũng chẳng thể khống chế nổi.

......

Tô Lương vô thức nhớ tới bóng dáng vô cùng chật vật của Lục Thái Phàn dưới ánh trăng, còn cả khi ở trong hẻm nhỏ khu 48, bàn tay đầy mồ hôi của người đàn ông ấy nắm chặt lấy tay cậu, đương nhiên cả nhịp tim ầm ầm rung động của cậu khi nhận được những thứ kia.

Cậu nở nụ cười, đáy mắt vô cùng dịu dàng.

"Lục Chi Chiêu, kết thúc đi. Tôi hy vọng nhiều năm về sau, mỗi khi tôi nhớ tới anh, đều sẽ là dáng vẻ tốt hơn bây giờ rất nhiều."

Lục Chi Chiêu ngẩng đầu, ý cười trên mặt đã phai nhạt.

"Em thực sự muốn kết thúc? Em đối với anh....."

Alpha ách giọng hỏi.

"Thực ra chuyện giữa chúng ta đã sớm kết thúc rồi."

Tô Lương nói.

Từ đời trước, từ rất lâu rất lâu trước khi cậu chết, khi đó chuyện giữa cậu và Lục Chi Chiêu đã kết thúc rồi, chẳng qua cả hai vẫn chưa nhận ra mà thôi.

Nói xong câu đó, Tô Lương không để ý tới Lục Chi Chiêu nữa.

Cậu xoay người, ấn nút muốn rời khỏi đây, nhưng đúng lúc này, cậu bỗng nghe thấy một tiếng nói nhỏ rất khác thường.

"Anh không cho phép."

Thần kinh Tô Lương đột nhiên căng thẳng.

Giọng nói của Lục Chi Chiêu cách cậu rất gần, sao có thể như vậy?

"Chúng ta sẽ ở bên nhau, còn chưa tới lúc kết thúc, mà chuyện giữa chúng ta cũng sẽ không kết thúc-------"

Tô Lương cảm nhận được một lực đạo cực lớn đang đè lên phía sau mình, chỉ nháy mắt đã áp cậu trên mặt đất.

Không ai nghĩ đến, Lục Chi Chiêu sớm đã không còn là một Alpha bình thường.

Đời trước, hắn đã trải qua vô số cuộc đuổi bắt và ám sát vô cùng nguy hiểm, đã được rèn luyện trong giết chóc vô tận. Chiếc đai giam cầm hắn đã bị phá vỡ ngay khi tinh thần lực của hắn bộc phát, tất cả đồ vật trong phòng cũng lập tức bị tinh thần lực của hắn phá hỏng.

"Rầm------"

Gần như đồng thời, ngoài cửa vang lên một tiếng va chạm rất lớn, có người muốn đi vào.

Nhưng hiển nhiên Lục Chi Chiêu đã sử dụng biện pháp gì đó để khóa chặt phòng cách ly này – có lẽ hắn đã tính toán hết thảy ngay từ khi yêu cầu gian phòng này.

"Tít" một tiếng, ánh sáng chói mắt trong phòng cũng đã tắt ngúm.

"Lục Chi Chiêu, anh làm gì vậy?!"

Thân thể nặng nề gắt gao đè chặt Tô Lương, ngay cả những nơi không bị chạm vào cũng cảm thấy đau đớn.

Tô Lương hít sâu, cả người bị nỗi tức giận cực độ cùng sợ hãi bao phủ.

Cậu khẽ với lấy khẩu súng ion trên thắt lưng mình, nhưng còn chưa kịp động thủ đã bị Lục Chi Chiêu bắt được.

"Lẽ ra anh nên sớm đánh dấu em."

Lục Chi Chiêu khẽ cười.

"Đánh dấu xong, sau này em sẽ không nói linh tinh nữa."

Hắn nói.

Thứ ướt nhớp nháp đang dính sau gáy Tô Lương chính là đầu lưỡi của Lục Chi Chiêu, hơn nữa, cơn đau dữ dội do dị ứng tin tức tố đã vượt qua cả cơn phẫn nộ của cậu.

"Lẽ ra tôi nên để mặc cho anh chết-------"

Tô Lương nghiến răng nghiến lợi, cố gắng bình tĩnh lại trong cơn đau đớn, tiết kiệm chút sức lực cho mình.

Cậu đếm đếm nhịp thở của mình.

Không sao, không sao đâu.

Cậu tự nhủ với bản thân.

Cậu vẫn còn cơ hội phản kích, lúc ở khu 48, cậu đã học được cách đối phó với loại tình huống này rồi......

"Rầm------"

Giây tiếp theo, tiếng kim loại bị vỡ vụn vang lên, ánh sáng xé rách bóng tối trong căn phòng.

Một bóng đen lao vào ngay khi cánh cửa bị xé toạc.

Lục Chi Chiêu bị ném thẳng xuống đất, tiếng xương cốt đứt gãy trong da thịt trầm đục vang lên bên tai Tô Lương. Thời gian như bị kéo dài vô tận, tầm nhìn của Tô Lương cũng trở nên vừa méo mó vừa mơ hồ.

Cậu thấy Lục Chi Chiêu đã không còn ra hình người, miệng và mũi đều chảy máu, hôn mê nằm trên mặt đất, kim loại dưới thân hắn cũng hơi lõm xuống vì lực tấn công vô cùng mạnh của ai kia. Cậu còn thấy cả những Độc xà khác nhanh chóng đi vào khống chế hiện trường – nhưng họ cũng chẳng buồn để ý đến Lục Chi Chiêu đang cả người đầy máu hôn mê trên mặt đất, mà là vô cùng vội vàng tập trung các thiết bị để chuẩn bị khống chế một Alpha đỉnh cấp sắp sửa cuồng bạo.

Hơi thở trên người Lục Thái Phàn nồng nặc mùi máu, tinh thần lực càng cuồng loạn tới mức khiến khớp hàm tất cả các Alpha ở đây cạch cạch rung động.

Thiết bị cảnh báo của mỗi người đều đang vang lên âm thanh chói tai không ngừng, biểu thị việc họ sắp phải đối mặt với lão đại nhà mình hoàn toàn mất kiểm soát.

Nhưng Lục Thái Phàn không có bất cứ hành động gì điên cuồng, cũng chẳng làm bất cứ ai bị thương.

Anh chỉ cẩn thận cúi người, sau đó đỏ mắt, gắt gao ôm Tô Lương trong ngực.

Gió: quyết định không ngắt chương bộ này nữa, cơ mà dài quá =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro