CHƯƠNG 67 : XEM ANH CÓ YÊU EM KHÔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Sao không để người ta đi luôn đi, anh đến đây làm gì... hic... ”

Quế Ngọc Hải gấp gáp gỡ tay, xoay người nhìn lại.

Hai ánh mắt thâm tình, tha thiết yêu thương, luyến quyến nhìn nhau không rời không dứt. Đột ngột, Quế Ngọc Hải mạnh bạo ôm cô gắt gao siết chặt trong lòng.

Nguyễn Văn Toàn bất ngờ, nhưng ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, mếu máo môi cười, dụi mặt vào vòm ngực, đưa tay lên ôm chặt lấy người anh đáp lại.

“Anh không muốn ly hôn...Tim anh đau lắm...! ”

“Anh đúng là...ưm~ ”

Hai chữ ‘ ngốc mà ’ Nguyễn Văn Toàn chưa kịp thốt ra thì đã bị Quế Ngọc Hải nuốt chửng vào bụng. Cô trợn mắt ngạc nhiên khi môi anh đang phủ lên môi cô, từng chút mút lấy dây dưa vụng về.

Nhưng sự thích thú khỏa lấp, nhấn chìm hết mọi thứ. Mặc kệ không gian, mặc kệ mọi người đang nhìn, Nguyễn Văn Toàn di chuyển bàn tay choàng lên cổ của Quế Ngọc Hải, tận tình đáp lại nụ hôn say đắm ngọt ngào lôi cuốn của anh.

Lại một lần nữa ôm nhau giữa dòng người tấp nập qua lại, nhưng đó là câu chuyện của 9 phút sau. Mặt của Văn Toàn đỏ bừng ngại ngùng, xấu hổ chỉ biết ôm lấy Quế Ngọc Hải. Cảm nhận mình càng lúng sâu vào hố tình yêu, chẳng cách nào thoát ra được.

“Muốn về nhà a~”

Quế Ngọc Hải cưng chiều xoa đầu, cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn. Nhìn tới nhìn lui nhưng chẳng có một vệ sĩ của Nam Cung gia, cũng chẳng có một chiếc vali nào.

Anh thắc mắc lên tiếng:

“Vali của em đâu? ”

Đôi mắt của Nguyễn Văn Toàn căng ra, ngẩng đầu lên nhìn Quế Ngọc Hải, khuôn miệng cứng đờ, lắp bắp trả lời:

“Nó... nó ở đâu ta? À... ở ngoài xe... đúng, ngoài xe ạ! ”

Quế Ngọc Hải đương nhiên hiểu rõ sau biểu cảm rất đỗi chân thật của Văn Toàn, anh nhếch môi, ôm cô bước đi.

“Về thôi! ”

Ngồi trên xe, Nguyễn Văn Toàn nũng nịu ôm chặt lấy thắt lưng, tựa đầu vào ngực, nhắm mắt cảm nhận, lắng nghe nhịp tim đang đập bất ổn của Quế Ngọc Hải.

Tầm mắt của anh nhìn ra bên ngoài, bàn tay vuốt ve cánh tay thon gọn của cô, anh cất giọng hỏi:

“Văn Toàn! ”

“Hửm? ”

“Nếu lỡ như anh không đến, em có rời đi không? ”

Nguyễn Văn Toàn bình thản trả lời, nhúc nhích cơ thể áp sát vào người của anh:

“ Không phải anh cũng đến rồi sao. ”

“ Tại sao em lại làm vậy? ”

Nguyễn Văn Toàn đột ngột mở mắt, chớp chớp, giọng điệu ngập ngùng nhưng vẫn thành thật trả lời:

“Xem anh có yêu em không. ”

“Vậy em... còn yêu anh không? ”

Nguyễn Văn Toàn thở dài mệt mỏi với lối suy nghĩ của Quế Ngọc Hải, ngồi thẳng dậy nhìn sâu vào mắt, chán nãn trả lời:

“Em yêu anh, cả đời này chỉ yêu mỗi anh, nghe rõ chưa hả? ”

Lèm bèm trong miệng: “đúng là ngốc! ”

Quế Ngọc Hải kích động ôm chặt lấy Văn Toàn, tay đặt ở eo kéo sát vào người, tay vòng lên trên vuốt ve xoa xoa khuôn mặt diễm lệ đang phụng phịu hờn dỗi của cô.

“Anh xin lỗi! ”

Lâm Niên bĩu môi, nói thầm trong lòng: “ Cẩu lương ăn ngập mặt! ”

“Lâm Niên, lái đến Nam Cung gia đi. ”

“Vâng! ”

Nguyễn Văn Toàn nhăn mặt, tức giận cực quậy, kéo bàn tay của anh xuống khỏi mặt mình, nhích ra xa quát lên:

“Anh xem em là trò đùa đúng không? Lâm Niên, dừng xe lại, tôi muốn xuống xe.! ”

“Văn Toàn, bình tĩnh đã em. Anh đâu thể không biết phép tắc như vậy, đưa em về Quế gia mà chưa xin phép ông Nam Cung. ”

Quế Ngọc Hải tay chân cuống quýt, nhích người lại gần ôm lấy Văn Toàn giải thích khi cô đang hiểu lầm ý định của anh.

Bây giờ có kề súng vào đầu, kề dao vào cổ anh cũng không trả Văn Toàn lại cho họ!

“Ông Nam Cung gì chứ, ông ấy là ba ruột của em! ”

Nguyễn Văn Toàn xụ mặt buồn tủi, Quế Ngọc Hải cau mày hỏi lại:

“Là thật? ”

“Thật!. ”

Nhận được câu trả lời quá sức suy nghĩ của Quế Ngọc Hải. Mấy hôm nay anh cứ ngỡ, Văn Toàn là được ông Nam Cung nhận nuôi, nhưng không ngờ lại là ba ruột.

Thảo nào, lúc trước anh theo dõi Ngô Tân Vinh, thấy anh ta ngày ngày đến Nam Cung gia, nhưng anh nào ngờ Văn Toàn lại đang ở đó.

Hừ... buồn cười thật chứ!

Tìm cô, nhưng cô ở đó anh lại chẳng hay biết!

Đến Nam Cung gia, người gác cửa không còn ngăn chặn nữa, nhiệt tình mở cửa cho chiếc xe của Quế Ngọc Hải lái vào.

Cả hai bước xuống, tay trong tay đan xen vào nhau, âu yếm đi vào.

Ông Nam Cung và Ngô Tân Vinh đang ngồi ở sofa uống trà, thấy anh và cô bước vào, anh ta cười nhếch mép, thái độ bình thường như đã đoán được kết quả.

Quế Ngọc Hải cúi đầu chào hỏi:

“Bác...! ”

Ông Nam Cung cau mày không vui, đặt tách trà xuống bàn, nhìn anh hỏi lại:

“Cậu định khi nào mới gọi tôi là ba, chờ Song Nhi bụng to hay sao? ”

Nguyễn Văn Toàn nhăn mặt chẳng chút hài lòng với ông, lên tiếng bào chữa cho Quế Ngọc Hải:

“Ba, anh ấy quên thôi mà! ”

“Ba.! ”

Quế Ngọc Hải cảm thấy hơi ngượng miệng một chút, chẳng biết anh may mắn hay xui xẻo đây, anh có tận hai người ba vợ.

“Trễ rồi, ngủ lại đây đi, ngày mai hãy về! ”

“Vẫn còn sớm mà ạ! ”

Nguyễn Văn Toàn ỉu xìu trả lời, ôm chặt cánh tay của Quế Ngọc Hải, như sợ anh bỏ rơi lại đây.

*Khụ khụ...

Ông Nam Cung ho khan nhìn anh, trong mắt phức tạp.

Quế Ngọc Hải dĩ nhiên nhìn thấu, xoay sang nói với Văn Toàn:

“Cứ ở lại đây một đêm, không sao đâu! ”

“Nhưng mà, mẹ... mẹ... ”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro