Chương 16. Hồn Vương ngũ hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[...Từ bên ngoài, một luồng khủng bố lực lượng bất chợt lan ra, bao phủ cả sơn cốc, ba đạo huyễn sắc, một lam sắc, một hắc sắc, một ngân sắc theo đó nở rộ. Ba đạo hư ảo thân ảnh cũng theo đó bước ra.

...]

--------------------------o0o-------------------------------

Chương 16. Hồn Vương ngũ hoàn

Đường Vũ Đồng lần này đến Ám Tình Ma Điệp tộc địa tự nhiên giống như về nhà mình vậy, nhìn cô cùng tộc nhân chào hỏi, thậm chí không biết từ đâu lấy ra quà tặng cho bọn họ, Lạc Gia Tây trên đầu bỗng nhiên xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng. Tiểu công chúa sẽ không thật muốn chuyển nhà sang tộc địa nhà y ở luôn đấy chứ?

"Được rồi, Đồng, chúng ta đi thôi." Sợ còn ở lại cô sẽ lại chạy sang tỉ thí tràng đánh nhau, Lạc Gia Tây vội vàng nhắc nhở. Lần này không đến Ma Động, Lạc Gia Tây dẫn cô đến một sơn cốc, nơi này trắng xóa một mảnh, rõ ràng bên ngoài vẫn là mùa xuân trăm hoa đua nở, nơi đây lại lạnh lẽo buốt giá, tuyết rơi phủ lên một lớp nhung tơ trên mặt đất. Kỳ lạ chính là Đường Vũ Đồng ở đây cảm nhận được nồng đậm quang nguyên tố, mộc nguyên tố, cả thủy nguyên tố nữa. Đều là tính chất ôn hòa nguyên tố.

"Kế tiếp ngươi phải nghe kỹ." Lạc Gia Tây nhìn Đường Vũ Đồng trực tiếp ngồi trên nền tuyết, màu đỏ tím ánh mắt hiện lên chút vô ngữ, nha đầu kia lười đến mức không chịu đi nữa rồi. Y thở dài, nhẹ giọng nói về thuộc tính trong vũ hồn của Đường Vũ Đồng.

Cực hạn chi quang ứng vì Thần Quang, cũng mang theo tinh lọc cùng chữa trị năng lực như bình thường quang thuộc tính nhưng Thần Quang cường đại nhất lực lượng chính là 'phong ấn' cùng 'vô hiệu hóa'. 'Phong ấn' tức vì 'cấm đoán', 'giam cầm' nhưng 'vô hiệu hóa' chính là 'tịnh hóa', 'xóa bỏ'. Quang Minh Nữ Thần Điệp quang hệ nguyên bản chính là có được tiềm lực tiến hóa đến 'Thần Quang' cấp bậc, cho nên bản chất vũ hồn chính là tự mang tinh lọc cùng chữa trị kỹ năng, nhưng hai loại kỹ năng này chỉ áp dụng trên người Đường Vũ Đồng. Bên ngoài, quang thuộc tính lại biểu ra cường đại sát thương kỹ năng. Cho nên Đường Vũ Đồng định vị là Chiến hồn sư hệ Cường Công chứ không phải hệ Khống Chế hay Phụ Trợ.

Tương tự, cực hạn chi ám ứng với Thâm Uyên, bản chất cốt lõi nhất của ám nguyên tố là 'thôn phệ', 'đồng hóa'. Cho dù bên ngoài biểu hiện có là hủy diệt, giết chóc, sa đọa hay bất cứ thứ gì thì bản chất của nó vẫn luôn chỉ là 'thôn phệ, đồng hóa'. Trong các nguyên tố, ám nguyên tố là nguyên tố có tính bao dung mạnh nhất.

"Bao dung sao?" Đường Vũ Đồng ngạc nhiên, cô chưa bao giờ nghĩ rằng ám nguyên tố sẽ có liên quan đến 'bao dung' cả.

"Đúng vậy, là bao dung. Đây cũng là thứ ta muốn ngươi phải nhớ thật kỹ, Vũ Đồng, hai chữ đó sẽ quyết định sinh mệnh của ngươi." Lạc Gia Tây nghiêm túc nói.

Ám nguyên tố trong Ám Quang Nữ Thần Điệp đến từ chính y, từ hồn kỹ của Đường Vũ Đồng liền có thể nhận ra tính chất của nó: sắc bén, hủy diệt, ăn mòn và thôn phệ. Giống như 'phong ấn' tức vì 'cấm đoán', 'giam cầm' thì 'thôn phệ' cũng là như vậy, cắn nuốt cũng là dung hợp từ đó đạt đến 'cấm đoán' hiệu quả. Tương tự, ứng với 'đồng hóa' cũng có thể xem 'vô hiệu hóa, 'xóa bỏ' tính chất ban đầu của một thứ gì đó, biến nó trở thành đồng nguyên với chính mình.

Quang cùng ám luôn đi cùng nhau, là khắc chế lẫn nhau, nhưng cũng là hỗ trợ lẫn nhau. Trên đời này không bao giờ chỉ tồn tại quang mà không tồn tại ám hay ngược lại chỉ có ám mà không có quang. Cũng như âm dương, quang ám chính là cội nguồn của mọi thứ, cội nguồn của sự sống, sinh vật, thiên địa, pháp tắc. Ám bao dung, nấp sau lưng quang minh, tuy nói nhìn qua thật sự bá đạo không nể ai nhưng bên trong khá ôn nhu, tính kiêm dung cũng mạnh, ngược lại, quang nguyên tố nhìn qua ôn thuận dễ bảo nhưng nội bộ kỳ thật rất kiêu căng khó bảo, muốn dung hòa với nguyên tố khác thì lại thiếu mất một chút linh hoạt.

"Cách tốt nhất để khi ngươi lên cấp 70 có thể thuận lợi lột xác từ Ám Quang Nữ Thần Điệp thành Hỗn Nguyên Thần Điệp đó là ngươi phải khiến hai loại nguyên tố 'bao dung' lẫn nhau, chính xác hơn là hình thành một thái cực cân bằng, chậm rãi khiến hai nguyên tố hòa vào nhau tạo thành hỗn độn thuộc tính ứng vì âm dương nguyên tố. Tận cùng của quang chính là ám, tận cùng của ám chính là quang. Ngươi phải lợi dụng đặc tính có thể 'bao dung' mọi thứ của ám nguyên tố tạo thành khung và đặc tính 'chữa trị' của quang nguyên tố như một chất liên kết để phá bỏ sự tương khắc giữa hai nguyên tố này. Cứ xem như ám nguyên tố là một màn chắn màu đen, màu trắng quang nguyên tố có thể đi vào bên trong màn chắn, dung làm một thể với màn chắn nhưng lại không đánh mất cái gốc ban đầu của mình. Là tiếp nhận, dung nhập, nhưng không phải bị cắn nuốt hoàn toàn. Đen cùng trắng dung hòa kết quả phải là màu xám chứ không phải chỉ còn mỗi đen hay trắng. Đây mới là vấn đề."

"Như vậy, hiện tại ta cần phải bắt đầu dẫn đường hai loại nguyên tố chậm rãi chuyển đổi, hơn nữa cũng phải duy trì quá trình cho đến cấp 70 bắt đầu lột xác?" Đường Vũ Đồng xoa xoa giữa mày, chuyện này nói thôi cũng thấy tuyệt vọng nhiều hơn hy vọng rồi. Cô không thiếu bị hai nguyên tố này lăn lộn, tự nhiên biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Sai một chút là nổ tan xác như chơi đó trời ạ!

Nếu chỉ đơn thuần đẩy hai nguyên tố lẫn vào nhau giống như đổ một đống muối vào một xô đường thì không khó, ít nhất chúng nó vẫn chuyện ai nấy làm, chẳng ai quan tâm ai, cũng sẽ không thèm đấu đá với nhau. Nhưng muốn đường và muối dung hòa lại tạo thành một hỗn hợp mới, một 'chất' mới mang đặc tính của cả đường và muối, vừa mặn vừa ngọt một cách cân bằng chứ không phải quá mặn hay quá ngọt thì sẽ lại có hiện tượng một trong hai bên muốn nhai đầu nuốt luôn bên còn lại.

Đường Vũ Đồng đầu tiên là ngưng tụ hai loại nguyên tố trên hai tay, sau đó chậm rãi xác nhập chúng lại với nhau. Cô cần phải nắm rõ sự chuyển đổi, quá trình bài xích và dung hợp của hai loại nguyên tố thật cẩn thận. Ở bên ngoài còn dễ xử lý, chứ trong cơ thể mà sai một chút thì cũng đủ cô chầu trời. Lịch sử giáo huấn còn ngay trước mắt, mấy tháng trước chỉ là hai loại nguyên tố thất hành thôi cũng khiến cô xém chút bay màu, bây giờ còn tiến thêm một bước bắt đầu hình thành một mảnh 'màu xám' hỗn độn âm dương nguyên tố, quỷ cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Quả nhiên, cho dù ban đầu ở chung hòa hợp đến mấy, chỉ cần cô thử đem hai loại nguyên tố 'dung' vào nhau liền xảy ra bạo tạc. Đường Vũ Đồng nhanh chóng ném quả cầu nguyên tố trong tay lên cao, 'đùng' một tiếng, quả cầu nổ tung, xác cũng không còn. Chỉ trộn vào nhau thì không xảy ra phản ứng, nhưng thử nhào đen và trắng vào nhau là y rằng nó sẽ nổ!

"Thử một cách khác, dùng một trong hai loại nguyên tố làm nền, chậm rãi pha loãng loại còn lại vào. Chậm thật chậm thôi." Lạc Gia Tây ở bên cạnh kiến nghị.

Đường Vũ Đồng ngưng tụ ám nguyên tố trước, nhìn quả cầu đen đặc trong tay, cô cẩn thận duy trì sự ổn định của hồn lực, bảo đảm ám nguyên tố sẽ ở trạng thái tĩnh, sau đó từng chút từng chút thêm quang nguyên tố vào trong ám nguyên tố, giống như nhỏ từng gọt nước vào ly nước đã gần đầy vậy. Chỉ cần cảm nhận được ám nguyên tố xao động, hay quang nguyên tố va chạm, cô lập tức ngừng lại, sau đó lại bắt đầu ổn định lại từ đầu. Lần lượt chuyển quang nguyên tố vào trong, Đường Vũ Đồng càng cảm nhận rõ ràng quá trình ám nguyên tố cắn nuốt quang nguyên tố và sự xung đột mà quang nguyên tố tinh lọc ám nguyên tố va chạm tạo thành. Ví như 100 quang hạt nguyên tố được chuyển vào thì đến cuối cùng, chỉ có 1 hạt thành công dung nhập vào ám nguyên tố biến thành màu xám, 99 hạt còn lại không phải bị cắn nuốt thì cũng tự tinh lọc rồi tiêu tán. Thời gian từng chút một trôi qua, Đường Vũ Đồng mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, sắc mặt tái nhợt, quả cầu đen trong tay chỉ mới có một chấm nhỏ xíu chuyển sang màu nhạt hơn chứ còn chưa hoàn toàn biến thành màu xám.

Một chớp mắt hoảng hốt, quả cầu nguyên tố trong tay cô lập tức tản ra khủng bố hơi thở, Lạc Gia Tây âm mặt, phất tay hất quả cầu văng ra xa, nổ tung. Đường Vũ Đồng choáng váng thở dốc.

"Không ổn, biện pháp này tuy có tiến triển nhưng tiêu hao tinh thần lực quá lớn, chỉ cần sai một chút thì sẽ thất bại ngay." Đường Vũ Đồng lắc đầu, tinh thần lực của cô đã xem như rất hồn hậu nhưng vẫn không đủ để duy trì quá trình dung hợp này. Hiện tại tinh thần lực của cô đều bị rút ra chín phần nhưng từ kết quả đến nói, hoàn toàn là không được gì. Ở ngoài cơ thể còn có thể đem hồn lực cầu ném ra, nhưng nếu quá trình diễn ra trong cơ thể thì không thể nào làm vậy được, một khi vượt quá sức chịu đựng sẽ nổ tan xác.

Lạc Gia Tây trầm tư, nếu quá trình này không hoàn thành, y sẽ không cho phép Đường Vũ Đồng tấn cấp 70, làm vậy không khác gì phá hủy tương lai của cô, nhưng nếu mặc kệ cô thăng cấp lại sẽ phải trả giá bằng mạng của cô. Cái giá này y trả không nổi, cũng không dám trả.

"Lạc Gia Tây, ngươi có biện pháp nào cưỡng chế dung hợp sao?"

"Ngươi điên rồi?!" Lạc Gia Tây quát, y dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Đường Vũ Đồng. Còn chưa kịp mắng đã bị cô cướp lời.

"Ta không có điên. Có lẽ người khác sẽ cần rất lâu mới có thể chạm cấp 70 nhưng ngươi ta đều biết rõ, lấy năng lực của ta, tối đa 5 năm ta sẽ làm được. Lạc Gia Tây, ta năm nay 12 tuổi đã chạm cấp 50, vậy 17 tuổi chạm cấp 70 cũng không có vấn đề gì. Trong tay ta nắm rất nhiều thiên tài địa bảo, ngươi lại cũng không thiếu lịch luyện cơ duyên, chuyện này đối chúng ta căn bản không khó khăn gì. Nhưng với lượng hồn lực ta có, ngươi cảm thấy 5 năm đủ để ta chuyển đổi hai loại thuộc tính sao? Càng đừng nói hồn lực sẽ tăng trưởng chứ không phải chỉ có nhiêu đó!" Đường Vũ Đồng rất bình tĩnh nói, cô nhận thức rất rõ về tình huống của bản thân. Nếu cho cô 10 năm, 20 năm gì đó để chuyển đổi thì không nói, nhưng cô lấy đâu ra nhiều thời gian như thế? Cho dù một ngày 24 giờ cô đều tu luyện cũng không kịp chứ đừng nói cô còn phải sinh hoạt, huấn luyện này kia nữa.

"Tích tiểu thành đại, chuyển hóa dần dần là biện pháp ổn định, nhưng chúng ta không đủ thời gian để làm từng chút như thế. Ta không thể dừng việc tu luyện để tập trung chuyển hóa được. Cho nên, ít nhất nguyên tố trong một nửa hồn lực của ta phải dùng biện pháp khác để chuyển đổi." Đường Vũ Đồng nhìn Lạc Gia Tây, ý tứ rất rõ ràng, một nửa dùng biện pháp bình thường chuyển đổi, một nửa dùng biện pháp bất bình thường chuyển đổi.

Lạc Gia Tây cau mày, điều mà Đường Vũ Đồng nói cũng là cái mà y lo lắng. Tinh lực của cô không thể dồn hết vào chuyện này, mà chuyện này lại cần sự tập trung tuyệt đối, y sẽ không mạo hiểm để cô vừa làm này vừa làm kia trong quá trình này. Nhưng cô lấy đâu ra nhiều thời gian thế? Cô còn phải đi học, cũng cần ra ngoài lịch luyện nữa. Chiến hồn sư mà không chiến đấu thì sẽ biến thành thanh gươm rỉ sét, cuối cùng rồi sẽ bị dòng chảy thời gian ném lại ở phía sau.

Cưỡng chế dung hợp....

"Để ta suy nghĩ, ngươi thu nhỏ quy mô lại nữa, tiếp tục thử dung hợp ở ngoài cơ thể sau đó hấp thu vào cơ thể thì có được hay không đi. Cũng đừng quên đột pháp cấp 50, ngươi dừng lại ở cấp 49 cũng một thời gian rồi, chúng ta chỉ có một tháng kỳ nghỉ, hiện tại đã qua một phần tư thời gian rồi. Chuyện dung hợp có thể tạm dừng nhưng ngươi phải là ngũ hoàn Hồn Vương trước khi trở lại Sử lai Khắc." Lạc Gia Tây nói. Y cần phải tìm kiếm sự trợ giúp, phải đi xem vị đại nhân kia có ý thế nào.

"Ta biết rồi, trong vòng 7 ngày sẽ đạt cấp 50." Đường Vũ Đồng tự nhiên biết chuyện nào quan trọng, cô ngồi bên một gốc cổ thụ, chậm rãi chìm vào tu luyện.

Lạc Gia Tây vung tay bày một kết giới quanh người cô, cũng dựa vào một gốc cổ thụ khác nhắm mắt dẫn động ma văn được khắc trong linh hồn y. Một lúc sau, một luồng thần niệm xuất hiện, là vị kia đại nhân phân niệm.

[Chuyện gì?]

Lạc Gia Tây nhanh chóng nói vấn đề dung hợp nguyên tố của Đường Vũ Đồng cùng ý kiến của cô, y cũng đưa ra kiến nghị của mình. Chuyện dung hợp thật sự quá quan trọng, y không thể tự ý quyết định được.

[Bổn tọa đã biết, đồ vật sẽ được đưa đến chỗ của ngươi, cứ theo đó mà bố trí. Chuyện này bổn tọa sẽ xử lý.] Ngươi kia trầm ngâm một lát rồi mới trả lời, Lạc Gia Tây nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra, củ khoai phỏng tay này cuối cùng xem như yên ổn.

Mấy ngày sau, Lạc Gia Tây nhìn vẫn còn đang tu luyện Đường Vũ Đồng, lại nhìn trong tay nhẫn trữ vật, chỉ cảm thấy đầu đau quá, y thật sự không nghĩ rằng vị kia vậy mà lại làm như vậy. Vốn đã cho rằng ngài ấy sẽ dùng biện pháp ôn hòa hơn, lại ai ngờ ngài ấy tính toán một ván bài cược lớn đến vậy chứ? Y biết vũ hồn Hải Thần của Đường Vũ Đồng nó có vấn đề, nhưng ai ngờ nó lại là một tia thần niệm của Hải Thần đâu? Một lần một cái áo choàng của cô bị xốc lên đều khiến y cảm thấy cuộc sống này khó khăn quá, y sắp quy thiên thật rồi. Lần này muốn cưỡng chế, ấy không, muốn thúc đẩy sự dung hợp của 2 nguyên tố thì phải trực tiếp dùng vũ hồn của Đường Vũ Đồng để làm vật dẫn.

"Hy vọng ngươi chỉ bị lột một lớp da." Lạc Gia Tây lẩm bẩm, lần này Đường Vũ Đồng chuẩn bị tinh thần đi là vừa, quá trình này tuyệt đối không dễ chịu đâu.

Dựa theo lời nhắn, Lạc Gia Tây trực tiếp dùng trong sơn cốc Bích Tuyền để làm luyện ngục trì, Bích Tuyền tự mang ôn thuần thủy mộc hai nguyên tố có thể giúp Đường Vũ Đồng bớt thống khổ trong lúc dung hợp. Theo thứ tự ném vào trong Bích Trì các loại thiên tài địa bảo, Lạc Gia Tây đều có chút nhịn không được, y cũng muốn có kim chủ cũng cấp tài nguyên như vậy cho mình a!

Quang hệ có Thánh Vũ Tử Diệp Lan, Tinh Quang Lưu Vân Diệp, Kim Quang Hoa, Linh Lung Thất Huyễn Thảo, Hải Mộng Tứ Vĩ Thảo, Phần Nguyệt Liên Hoa, Thận Châu.

Ám hệ có Hắc Sắc Bàn Thác Nhung, Phệ Hồn Thảo, Tử Diệp Linh Lan, Xích Tinh Ngô Công.

Ám hệ 10 vạn năm Hắc Sắc Bàn Thác Nhung chính là hồn hoàn thứ 5 của Đường Vũ Đồng bị ném vào đầu tiên, cấp bậc này tiên thảo đã sinh ra linh trí, chỉ cần thao tác một chút, y có thể đem linh trí của nó trồng ở trong thức hải của Đường Vũ Đồng. Đây là đặc thù thiên phú của Ám Tình Ma Điệp hoàng tộc, nguyên lý không khác hiến tế là bao nhưng sẽ bảo lưu lại linh trí của đối phương trong thức hải của mình, người hấp thu cũng sẽ đoạt được thiên phú chủng tộc của đối phương luôn. Đáng tiếc loại thiên phú này của y chỉ có tác dụng với thực vật hệ hồn thú!

"Này, ngươi làm gì mà mặt mày trầm trầm ghê vậy?" Hắc Sắc Bàn Thác Nhung bất ngờ lên tiếng, Lạc Gia Tây liếc nó một cái.

"Vị đại nhân kia đã nói với ngươi chuyện kế tiếp rồi đúng không?"

"Ừ, ta sẽ bảo lưu lại linh trí tồn tại trong thức hải của cô bé kia nhưng chờ cô bé kia trở về Thần Giới, ta sẽ được sống lại ở Sinh Mệnh Sâm Lâm." Hắc Sắc Bàn Thác Nhung nói, tuy ban đầu cũng không muốn, đã tu luyện hơn 10 vạn năm ai lại muốn hiến tế mình cho nhân loại đâu chứ, nhưng hồi báo vị đại nhân kia đưa ra quá mê người, nó cũng cảm thấy mình không hề lỗ vốn, tâm tính tự nhiên cũng sẽ bình thản lại.

Lạc Gia Tây không nói gì, y nghĩ lại lúc trước mình cũng vì hồi báo mà vị kia đưa ra mới ký kết khế ước với Đường Vũ Đồng, như nhau, như nhau!

Bởi vì Hạo Thiên Chùy thuộc ám hệ, Hải Thần sẽ phải ứng với quang hệ, còn Ám Quang Nữ Thần Điệp sẽ ứng với hỗn độn, là điểm trung tâm cân bằng hai hệ lại. Lạc Gia Tây chỉ phụ trách lựa chọn hồn hoàn cho Ám Quang Nữ Thần Điệp, còn hai vũ hồn kia thực chất là vị kia chuẩn bị, nếu y đoán không sai thì hẳn là đều từ 10 vạn năm khởi bước. Nghĩ đến mỗi lần hấp thu hồn hoàn Đường Vũ Đồng đều sẽ dùng ánh mắt tràn ngập oán niệm cùng nghiến răng nghiến lợi trừng y, tuy là lần nào cô cũng rất thảm... nhưng mà nó đáng mà nhỉ? Suy nghĩ một lúc, Lạc Gia Tây chợt thấy cái nồi này y đội cũng không oan cho lắm...

Ném tiên thảo vào, bố trí trận pháp, dùng hồn lực và tinh thần lực luyện hóa Bích Trì, nhìn biến thành hai màu đen trắng lưỡng cực Bích Trì, Lạc Gia Tây nhẹ nhàng thở ra. Tinh Đấu Sâm Lâm có Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, y nơi này có Quang Ám Lưỡng Cực Trì! Hoàn mỹ! Ít nhất trước khi Đường Vũ Đồng đạt cấp 50, y đã bố trí xong mọi thứ.

Hiện tại chỉ cần chờ nhân vật chính nữa là xong.

Vài ngày sau, Đường Vũ Đồng hai mắt nhắm nghiền, ngâm mình trong Bích Trì, Lạc Gia Tây vẻ mặt tràn ngập lo lắng ở bên ngoài kết giới nhìn.

Trong tinh thần hải của Đường Vũ Đồng, cô chỉ để lại một phần để bảo vệ tinh thần hải, chính phần còn lại đều dùng để dẫn động hồn lực chạy trong kinh mạch. Đường Vũ Đồng đã biết hồn hoàn thứ 5 của mình là gì, nhưng hiện tại cô không thể hấp thu nó được. Từ sâu bên trong thức hải tràn ra một loại quen thuộc khí tức, Đường Vũ Đồng ý thức lập tức rơi vào trạng thái ngủ say.

Từ bên ngoài, một luồng khủng bố lực lượng bất chợt lan ra, bao phủ cả sơn cốc, ba đạo huyễn sắc, một lam sắc, một hắc sắc, một ngân sắc theo đó nở rộ. Ba đạo hư ảo thân ảnh cũng theo đó bước ra.

Từ lam sắc quang ảnh, một vị nam tử bước ra, hắn mặc dù là hư ảo đấy, nhưng lúc hắn xuất hiện trong nháy mắt đó, vạn vật giống như chợt rơi vào khoảng lặng, cuồng phong gào thét biến mất, ngập trời tuyết trắng cũng ngưng lại. Hắn có một đầu uyển như là thác nước mái tóc dài màu xanh nước biển, một mực rủ xuống tới dưới chân, có to lớn cao ngạo thân hình cùng rộng lớn bả vai, đẹp đẽ quý giá trường bào màu lam khẽ lay động phảng phất có nước gợn nhộn nhạo, nếu như cẩn thận nhìn, ánh mắt lập tức cũng sẽ bị này sâu đậm xanh thẳm hấp dẫn, thậm chí cả cái linh hồn đều bị hút vào này giống như dại dương thâm thúy, vô tận màu xanh da trời bên trong. Nhìn về phía trên bất quá hơn hai mươi tuổi anh tuấn trên khuôn mặt nhưng lại có một đôi thâm thúy đôi mắt, ánh mắt của hắn nhìn như trống rỗng, nhưng cũng như là sâm la vạn tượng, ngẫu nhiên hiện lên một đạo tử ý, càng là rung động lòng người. Sẽ có một loại chớp mắt phương hoa, sinh tử trôi đi cảm nhận .

Đối diện hắn là một vị có màu xanh tím tóc dài nữ tử, lung linh xinh đẹp dáng người được bao phủ dưới một bộ phức tạp nguyệt sắc cung trang. Bên trên cung trang thêu phức tập phù văn, nhìn qua lộng lẫy lại cho người một loại cảm giác nguy hiểm, giống như vạn vật chỉ vì xô cẩu, nhất niệm chi gian liền tán thành tro bụi. Nàng trông rất trẻ, dung mạo tinh xảo mà nhã nhặn, đôi mắt bị một đoạn lụa tím che đi, chỉ lộ ra màu son môi mọng cùng nụ cười ôn hòa như gió xuân, khiến lòng người cảm thấy an bình.

Cuối cùng là một vị tóc đen nữ tử, nàng cùng nam tử kia giống nhau như đúc! Nếu nói nam tử kia là ổn trọng mà uy nghiêm, nữ tử kia là ưu nhã mà ôn hòa thì nàng này lại là cao quý mà ngạo mạn. Sinh mà cao quý quả thực chính là để hình dung nàng. Diễm lệ nhưng không dung tục, yêu mị nhưng không bừa bãi, ngũ quan tinh xảo đến mức khiến người theo bản năng cảm thấy tự ti khi nhìn thấy nàng. Đan phượng mắt đỏ trung chính là nhiếp hồn vực thẳm, chỉ cần một chút dư quang thoáng qua cũng khiến người linh hồn run rẩy mà thần phục, mà sùng tín. Màu đen trường bào phủ trên mặt đất, bên trên chính là nở rộ màu đỏ hoa mẫu đơn, từng cánh lay động, sinh động như thật, đỏ như máu sắc thái đã không chói mắt mà là âm trầm lạnh lẽo.

Lạc Gia Tây quỳ một gối, cúi đầu không dám nhìn ba thân ảnh hư ảo kia.

Tóc đen nữ tử nhàn nhạt nói: "Bắt đầu đi, Hạo Thiên Chùy ám hệ giao cho ta."

Nữ tử tóc lam gật đầu: "Ám Quang Nữ Thần Điệp để ta. Quan trọng nhất là ngài, nhớ kỹ, phải luyện hóa Hải Thần vũ hồn cẩn thận, nó chính là vũ hồn thứ ba của con bé."

Nam tử tóc lam nghe vậy tuy bất đắc dĩ nhưng lại rất nghiêm túc gật đầu. Bọn hắn không có thời gian để tiêu xài, cả ba người lần lượt ra tay. Trên người Đường Vũ Đồng xuất hiện cả ba hồn hoàn, sau lưng Ám Quang Nữ Thần Điệp lộng lẫy lóa mắt, trước người lơ lửng màu đen sát khí bừng bừng Hạo Thiên Chùy, cùng với bao phủ cả người cô hư ảo màu lam quý khí Hải Thần.

Kim lam sắc lực lượng như nước ôn hòa chảy về phía cô, dung nhập vào thân thể của cô. Đường Vũ Đồng dù đã mất đi ý thức nhưng cái loại này thực cột thống khổ vẫn khiến cô rên rỉ thành tiếng. Bích trì trung màu trắng dược thủy sôi trào, quang nguyên tố cường liệt bạo tạc thuộc tính hiển lộ, nó không còn ngày xưa ôn thuần mà trở nên mình đầy gai nhọn, Đường Vũ đồng chỉ cảm thấy thức hải như muốn nứt ra thành nhiều phần, bên môi tràn ra một tia máu tươi. Thấy vậy, tóc đen nữ tử vung tay, một cỗ lăng liệt bá đạo khí tức tràn ra, nhanh chóng tu bổ những khe nứt trong thức hải của cô. Hải Thần vũ hồn vốn dĩ mờ ảo nhưng theo kim lam sắc lực lượng dung nhập vào, lại càng ngày càng ngưng thật, khí thế cùng dần dần có một tia thần uy uy nghiêm. Quang hệ nguyên tố trong Bích Trì theo ý niệm của hắn mà lẫn vào trong kim lam sắc lực lượng, từng chút bị Đường Vũ Đồng hấp thu. Sau đó Kim lam sắc lực lượng lan ra xung quanh, một cỗ ôn hòa khí tức hiện ra, một vòng rực rỡ màu đỏ hồn hoàn cứ vậy mà hình thành, bên trên chính là dập dờn sóng biển hoa văn, nhìn qua liền khiến người cảm thấy khó thở, theo bản năng muốn cúi đầu.

Cùng lúc đó, tóc đen nữ tử cũng dẫn động màu đỏ đen lực lượng tràn vào trong Hạo Thiên Chùy, dưới sự khống chế tỉ mỉ của nàng, Đường Vũ Đồng không cảm nhận được bất cứ một chút đau đớn nào. Hạo Thiên Chùy vang lên thấp minh, rung động sau đó hóa lớn. Nữ tử khẽ nhấc tay, ám hệ bên trong Bích Trì lập tức chảy vào trong Hạo Thiên Chùy, bá đạo ám hệ ở trong tay nàng ôn thuần đến cực điểm. Một vòng chói mắt màu đỏ quang mang chợt hiện ra, phức tạp hoa văn khắc ở trên, từ trong kéo ra thành một vòng hồn hoàn lơ lửng bên ngoài Hạo Thiên Chùy, lại thêm một cái 10 vạn năm hồn hoàn!

Lúc này, hồn lực của Đường Vũ Đồng đã là bão hòa lại tĩnh lặng, trong cơ thể ám nguyên tố bị đẩy hết sang Hạo Thiên Chùy, quang nguyên tố bị rút sang Hải Thần vũ hồn. Ám Quang Nữ Thần Điệp còn lại nhất tinh thuần vô thuộc tính hồn lực. Muốn làm được như vậy tách rời nguyên tố thuộc tính nhưng lại khồng làm tổn thương đến căn cơ của Đường Vũ Đồng tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Bất kể là nam tử tế luyện Hải Thần vũ hồn rồi khống chế quang nguyên tố hay nữ tử tế luyện Hạo Thiên Chùy lại khống chế ám nguyên tố đều phải đồng bộ mà làm. Không thể nhanh hơn hay chậm hơn, không thể lạc nhịp dù chỉ một chút, lực lượng đưa vào còn phải dung hợp với lực lượng nguyên bản của Đường Vũ Đồng, không để xảy ra hiện tượng bài xích lẫn nhau, cũng không được đưa vào quá nhiều hay quá ít. Phải đưa vào một lượng vừa phải đủ để cô hấp thu rồi cũng phải đủ để chuẩn bị hình thành sự dung hợp....Mỗi một chi tiết đều rất quan trọng, chỉ cần xảy ra một chút sơ suất thì Đường Vũ Đồng sẽ tử vong ngay lập tức, đừng quên rằng ý thức của cô bởi vì sự xuất hiện của bọn họ mà lâm vào ngủ say mất rồi! Nếu có chuyện cô căn bản không thể tự cứu chính mình được!

Lúc này, tóc lam nữ tử hai tay kết ấn, một vòng tròn ma thuật màu tím đậm hiện lên trên đầu Đường Vũ Đồng, bên trên điêu khắc chính là thế gian pháp tắc, mỗi một văn tự, mỗi một đường nét đều lộ ra đạo ý, cũng là pháp tắc duy trì sự sống, tử vong cùng cân bằng trong luân hồi. Lực lượng từ Hạo Thiên Chùy cùng Hải Thần vũ hồn bắt đầu bị rút ra, một đen, một trắng đại biểu cho quang minh cùng hắc tràn vào trong vòng tròn ma thuật, tạo thành một dòng xoáy sâu không lường được. Thiên địa nổi lên dị tượng, nữ tử xướng ngâm tối nghĩa chú văn, theo sự dung nhập, màu xám lực lượng xuất hiện, chậm rãi trút xuống người Đường Vũ Đồng rồi bị Ám Quang Nữ Thần Điệp cắn nuốt.

Mỗi khi ám nguyên tố hoặc quang nguyên tố bạo động, tóc đen nữ tử cùng tóc lam nam tử liền sẽ ra tay trấn áp, dẫn đường khơi thông, dần dần cứ vậy mà hình thành một vòng tuần hoàn, hai nguyên tố cho dù bọn họ không ra tay cũng có thể tự chủ vẫn chuyển biến đổi. Theo sấm minh ngày càng dồn dập, tóc lam nữ tử đối tóc lam nam tử gật đầu.

"Được rồi, huynh thu tay đi, mau trở lại nơi đó đi, chuyện còn lại có chúng ta là ổn rồi."

Nam tử hư ảo quang ảnh gật đầu, đi vào bên người Đường Vũ Đồng, giơ tay lên yêu thương sờ lên đầu cô, quang ảnh lóe lên rồi hóa thành một đạo lưu quang chui vào Đường Vũ Đồng cái trán bên trong biến mất không thấy gì nữa. Nhìn trên trán Đường Vũ Đồng hiện ra Hải Thần Tam Xoa Kích kim lam sắc ấn ký, tóc đen nữ tử hừ lạnh một tiếng.

"Cuối cùng cũng biết để lại cho con bé chút hữu dụng đồ vật." Nàng nói xong, trên tay cũng xuất hiện một cái roi dài màu bạc, nàng đem đồ vật để vào trong một chiếc hộp gấm sau đó giao cho Lạc Gia Tây.

"Đây là Truy Hồn Tiên."

"Ta nhất định sẽ giao nó cho Vũ Đồng." Lạc Gia Tây cung kính nói, hai tay tiếp nhận hộp gấm.

Nữ tử tóc đen hai tay thủ ấn biến đổi, một cái nở rộ mẫu đơn hoa ấn ký bí ẩn khắc lên trên Hạo Thiên Chùy, trấn áp này đó kiệt ngạo ám nguyên tố cũng ôn dưỡng Đường Vũ Đồng vũ hồn, chờ đến xác định sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì cho Đường Vũ Đồng, nàng mới nói với tóc lam nữ tử: "Ta cũng cần rời đi, chuyện còn lại giao cho muội." Nói rồi nàng cũng hóa thành một đạo lưu quang chui vào trán cô rồi biến mất.

Lúc này chỉ còn lại nữ tử tóc lam, nàng nhìn chăm chú vào vòng tròn ma thuật trên đầu Đường Vũ Đồng, theo sau, vòng tròn dần dần thu nhỏ, sau đó biến thành một loại lực lượng khắc trong thức hải của Đường Vũ Đồng, chỉ cần cô hấp thu xong hồn hoàn thứ 5 liền có thể luyện hóa biến nó thành lực lượng của cô. Nữ tử lại nhìn về phía Hắc Sắc Bàn Thác Nhung, thanh âm ôn hòa mà nghiêm nghị: "Nhớ kỹ những gì bản tọa đã nói, về sau cũng sẽ không bạc đãi ngươi." Thân hình nàng đạm đi theo gió, cuối cùng hóa thành tinh điểm biến mất.

Lạc Gia Tây lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng thông qua khế ước đánh thức Đường Vũ Đồng ý thức. Tổ tông a, ngươi mau dậy đi, lại ngủ nữa sẽ có chuyện đó!

Đường Vũ Đồng chỉ cảm thấy cả người ấm áp, tràn ngập lực lượng, giống như đã lâu được yên bình mà thả lỏng vậy. Nhưng vừa mở mắt ra, ba vòng màu đỏ hồn hoàn lập lòe trước người cảnh tượng vẫn là khiến cô sợ hết hồn.

???? Gì? Gì vậy?

"Còn ngơ ra cái gì, mau hấp thu chúng đi!" Lạc Gia Tây hận không thể nhào lên cốc đầu cô một cái! Vội vàng hô lớn, y cũng triệt tiêu bên ngài kết giới mà chạy lại gần.

Đường Vũ Đồng tỉnh thần, lập tức điều động trong cơ thể hồn lực, bắt đầu hấp thu ba vòng hồn hoàn trước mặt. Chính xác hơn là chỉ có hồn hoàn của Hắc Sắc Bàn Thác Nhung là cần cô tập trung hấp thu, còn hai hồn hoàn ở hai vũ hồn kia thì giống như một phần của cô rồi vậy, tế luyện qua liền hoàn toàn không có vấn đề gì.

Trước thời hạn một tháng, Đường Vũ Đồng cũng hoàn thành việc hấp thu hồn hoàn cùng quen thuộc lực lượng mới trong cơ thể. Đúng vậy, dưới sự chỉ dẫn của Lạc Gia Tây, cô thành công tế luyện vòng tròn ma thuật trong thức hải của mình, hiện tại không cần cô tập trung hoàn toàn thì hai nguyên tố ám và quang mới có thể chuyển đổi thành hỗn độn thuộc tính nữa, cô chỉ cần phân tâm khống chế ma trận là được, còn lại cứ để ma trận lo hết.

Về chuyện tấn cấp lần này, Đường Vũ Đồng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, tỷ như hai cái hồn hoàn màu đỏ trên Hạo Thiên Chùy cùng Hải Thần vũ hồn, lại tỷ như Hải Thần vũ hồn so với ban đầu thì trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, như trên tán xuất hiện tam xoa kích ấn ký. Không những vậy, cô còn nhận ra trong thức hải ngoại trừ có một gốc màu đen hoa cúc cắm rễ bên cạnh khu vực của Lạc Gia Tây ra còn tàn lưu ba loại khác nhau lực lượng, tuy rằng cảm giác rất thân thuộc nhưng Đường Vũ Đồng đích xác không thể nhớ ra bất kỳ tin tức gì liên quan. Không như lần trước, lần này cô hoàn toàn không biết gì, cũng không làm gì thì mọi chuyện đã xong xuôi rồi. Không có một chút ấn tượng gì về quá trình, chỉ biết có mỗi kết quả, tuy là tâm thái tốt như Đường Vũ Đồng cũng có chút bực bội. Thà rằng như lần trước đâu đến chết đi sống lại, lợt mấy lớp da nhưng ít ra không hoang mang lơ lửng như lần này.

Cô biết mình nên nghĩ thoáng lên, những chuyện này Lạc Gia Tây về sau nhất định sẽ cho cô đáp án vừa lòng, không sao cả, dù sao cô cũng là kẻ được lợi sau tất cả mà đúng không? Nhưng! Cảm giác mọi thứ bị sắp đặt, mình không biết gì cứ như một con rối bị giật dây như vậy thật sự không tốt một chút nào!

Nhìn vẻ mặt âm trầm biến đổi liên tục của Đường Vũ Đồng, Lạc Gia Tây cũng không dám nói gì, dù sao nợ nhiều không lo, y đã giấu cô kha khá chuyện, đếm không nổi đã bao nhiêu cái nồi y phải gánh trên lưng thay cho vị đại nhân kia, lần này có im luôn thì cũng không sao...chắc là vậy...

"Đồng...."

"Lạc Gia Tây, ta biết, cho nên ta sẽ không hỏi." Đường Vũ Đồng nhắm mắt, nhẹ giọng nói: "Chỉ là ý nan bình mà thôi."

Đúng vậy, chỉ là một chút ý nan bình mà thôi...Có lẽ đánh Lạc Gia Tây một trận thì sẽ hết! Đường Vũ Đồng âm trắc trắc cười nhìn về phía Lạc Gia Tây.

"Tới! Chúng ta vẫn còn vài ngày để luyện tập hồn kỹ mới trước khi phải về học viện, Lạc Gia Tây, ngươi sẽ không ném ta luyện một mình - đúng không?"

Lạc Gia Tây dám nói không sao? Y không dám, cho nên chỉ có thể yên lặng vừa đánh vừa nhường để Đường Vũ Đồng hành hung mình một trận. Sau lưng lại chạy đi tìm vị đại nhân kia bán thảm, kiếm thêm chút thu nhập ngoài giờ hành chính nữa.

-------------------o0o---------------------

Học viện Sử Lai Khắc.

Thời gian khai giảng đã đến, bên ngoài học viện lúc này tụ tập rất nhiều người, ngoài trừ một số ít đệ tử cũ từ ngoài quay về còn lại đều người thân của các đệ tử dẫn con cháu của mình đến báo danh. Không cần biết ngươi có lai lịch gì, nếu không thông qua sát hạch thì chỉ có một con đường duy nhất là quay về nhà. Ngoài ra còn có một ít đệ tử trợ giảng giúp đỡ các lão sư tiến hành sát hạch. Bọn hắn tuy chỉ là đệ tử nhưng để có thể đại biểu cho học viện Sử Lai Khắc đứng tại đây làm trợ giảng thì tu vi ít nhất cũng là Hồn Tôn. Tại đại lục thì Hồn Tôn cũng đã có địa vị nhất định còn trong học viện Sử Lai Khắc nếu không đạt đến Hồn Tôn thì sẽ không được trở thành đệ tử năm thứ sáu và cuối cùng cũng sẽ bị loại tại sát hạch.

Hai mươi chín ngày trôi qua, thời hạn về trường chỉ còn một ngày. Các đệ tử mới đến thì vội vàng báo danh sát hạch, các đệ tử từ ngoài quay về cũng không rãnh rỗi, kỳ sát hạch thăng cấp của bọn họ cũng sắp đến. Phải vượt qua sát hạch thì bọn họ mới có thể tiếp tục theo học tại học viện, nếu thất bại thì cũng phải theo chân các đệ tử năm nhất sát hạch thất bại mà ra về. Lúc này đã có hai phần ba các đệ tử quay lại, trong thời gian nghỉ ngơi tất cả đều không dám lơi lỏng, khai giảng sắp đến các đệ tử cũng muốn nhanh trở về để được các lão sư giúp đỡ. Các đệ tử có thực lực thì không hề sợ sát hạch, đối với họ sát hạch chính là cơ hội để kiểm tra thành quả học tập và tu luyện của mình. Đối với các đệ tử bình thường khác thì sát hạch chính là kỳ thi khó khăn nhất của mỗi năm nên bọn cũng không muốn bỏ qua một cơ hội được hướng dẫn dù là nhỏ nhất.

Bên ngoài cổng vào dừng hai chiếc xa hoa xe ngựa, bên trên khắc chính là Cửu Bảo Lưu Ly Tông tông huy. Ninh Thiên cùng Vu Phong từ trên chiếc xe phía sau bước xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhưng kiêng dè nhìn về phía chiếc xe ngựa đầu tiên.

"Đại thiếu chủ, đã đến rồi ạ." Người hầu cung kính nói.

Cửa xe mở ra, từ trên xe bước xuống một vị tuyệt sắc thiếu nữ, thật dài bạch kim sắc tóc xoăn rủ đến tận cẳng chân, một đôi xanh ngọc bích trong vắt mà lộng lẫy đôi mắt như nhìn thấu lòng người, chỉ cần lướt qua liền khiến người có xúc động muốn tránh né. Thiếu nữ mặc chính là sang quý thiển kim sắc váy dài, nơi tay áo điểm xuyết chính là Cửu Bảo Lưu Ly Tông tông huy.

"Biểu tỷ." Ninh Thiên mang theo Vu Phong đến gần thiếu nữ.

"Đại thiếu chủ." Vu Phong cúi đầu tỏ vẻ cung kính, làn mi rủ xuống che đi trong mắt sợ hãi thần sắc. Cô bé tuyệt đối sẽ không được vị này ôn hòa mỹ lệ đại thiếu chủ là như thế nào trừng phạt tiểu thư khi tiểu thư hồi tông. Cái gọi là tru tâm cũng chính là vậy đi, bởi vì cô bé biểu hiện mà khiến tiểu thư chịu trách phạt khiến cho Vu Phong ngạo khí đều mất đi, cô bé không dám lại như trước trương dương không coi ai ra gì.

"Ừ, biểu muội cùng Vu tiểu thư đi trước đi, ta sẽ đi gặp Huyền lão tiên sinh." Thiếu nữ thanh âm ôn hòa mà nói, cô khẽ phất tay ra hiệu cho người hầu rời đi. Ninh Thiên gật đầu, yên lặng mang theo Vu Phong về chính mình ký túc xá.

Thiếu nữ khẽ cười một tiếng, thanh âm theo gió mà tán đi: "Không biết nếu tiểu Thất nhìn thấy mình ở học viện chờ cậu ấy thì có bị dọa đến không nhỉ?"

"Xin hỏi, là Ninh tiểu thư sao?" Một cái trầm ấm giọng nam vang lên sau người, thiếu nữ xoay người, làn váy ở trong không trung xoay ra một cái xinh đẹp độ cong. Phía sau cô là một thiếu niên dáng người thon dài mà đĩnh bạt, hắn mặc đồng phục năm năm một đầu màu xanh biển tóc dài tùy ý rủ sau lưng, nhìn qua khiến người cảm thấy đây hẳn là một người rất nho nhã cảm giác, anh tuấn khuôn mặt thượng mang theo một tia lười biếng ôn hòa ý cười nhìn cô.

"Đúng vậy, tôi là Ninh Phương Duyên, xin hỏi học trưởng quý danh?" Ninh Phương Duyên bên môi ôn hòa ưu nhã ý cười vẫn không thay đổi, nhẹ nhàng hỏi.

"Tôi là Bối Bối, được Huyền lão tiên sinh phái đến đón Ninh tiểu thư." Bối Bối giới thiệu, ôn hòa tuấn tú bề ngoài xác thật khiến hắn rất có lực tương tác. Hắn nhanh chóng liễm đi trong mắt kinh diễm, có thể nói từ nhỏ đến lớn hắn gặp mỹ nhân vô số, ngay cả bên cạnh hắn Đường Nhã cũng là khó gặp mỹ nhân. Nhưng công tâm mà nói, thiếu nữ trước mắt này mỹ là một loại cực hạn mỹ, đơn giản khuynh thành, tuyệt sắc này đó từ ngữ đã không đủ để hình dung, thậm chí còn khiến hắn mơ hồ cảm thấy dùng như vậy từ ngữ là đang xúc phạm đến thiếu nữ.

Mái tóc dài màu bạch kim xoăn mềm mại lộng lẫy như ánh trăng rủ ở sau lưng, tóc mai hai bên rủ xuống, cái cổ trắng nõn thon dài vô cùng rung động lòng người, bên tai đeo một chiếc khuyên tai làm từ ngọc lực bảo làm nổi bật dung mạo tuyệt thế vô song của thiếu nữ. Đôi mắt xanh ngọc bích sâu thẳm giống như dòng nước xoáy hút hồn người. Dung nhan tinh xảo như ngọc, chỉ một nụ cười khẽ cũng rực rỡ chói mắt. Thiếu nữ ngẩng đầu, lẳng lặng đứng đó, không cần bất cứ trang điểm gì, thiếu nữ tựa như đóa bạch lan ưu nhã thanh cao lại như một đóa mẫu đơn kiều diễm. Nhìn thấy ánh mắt các đệ tử đã sắp dính luôn trên người cô, Bối Bối bất đắc dĩ cười, vươn tay làm thủ thế 'mời' sau đó dẫn đường đi trước. Hắn cũng không quên trừng mấy đệ tử đang nhìn chằm chằm thiếu nữ, người sau thấy vậy bèn cười trừ rồi quay đầu chạy mất. Thật là, các cậu có biết vị này là ai không mà nhìn người ta kiểu đó, cẩn thận bị đánh lại chạy đi khóc lóc!

Đến Huyền lão nơi, còn có hai người khác, Ninh Phương Duyên trong lòng mặc niệm tên của bọn họ, Ngôn Thiểu Triết cùng Vương Ngôn. Nhìn thiếu niên kia rời đi, Ninh Phương Duyên lễ phép cùng ba vị người cầm quyền chào hỏi. Chuyện cô đến nhập học đã là ván đã đóng thuyền sự tình, căn bản không có gì cần trao đổi. Tuy nhiên, đối với Ngôn Thiểu Triết đưa ra muốn cô lấy thân phận Tân Sinh nhập học, Ninh Phương Duyên trong đầu lóe qua một tia lạnh lẽo.

"Ngôn viện trưởng, mặc dù năm trước bởi vì thân thể đột phát tình huống cho nên em không thể đến học viện đi học, nhưng là chương trình học em cũng không bỏ sót, nếu muốn em trọng lại từ đầu như vậy, e là không ổn." Nghe bọn họ lấy lý do viện quy này nọ, Ninh Phương Duyên chỉ muốn cười, thật là khi dễ cô không có mặt nên lừa dối cô sao, chuyện học viện thiên vị tấm màn đen đã là khắp nơi thế lực đều biết được không vậy. Nhìn ý cười trên mặt Ninh Phương Duyên ngày càng cổ quái, Vương Ngôn cuối cùng là phát hiện vị Ninh tiểu thư này, tuyệt đối không phải cái yên ổn chủ.

"Ba vị tiên sinh, như vậy đi, em cảm thấy nếu em nhập học năm nhất thì sẽ không công bằng với các tân sinh năm nay." Ninh Phương Duyên ôn hòa nói, ánh mắt lại tràn ngập sắc bén, một cỗ khủng bố khí tức từ trên người cô tràn ra. Lộng lẫy chói mắt quang hoa nở rộ, sau đó tụ lại thành một tòa chín tầng ngọc lưu ly tháp trên tay cô. Ba đen hai đỏ năm hồn hoàn rực rỡ như lửa dâng lên, cả ba kinh hãi nhìn cô. Vương Ngôn thậm chí kiềm giữ không được mà mở vũ hồn, Ninh Phương Duyên trên người sắc nhọn bá đạo khí thế khiến cho hắn nhớ đến Đường Vũ Đồng, cả hai đều là tuyệt thế thiên tài cấp bậc, thậm chí, bọn họ đã có được tiến vào nội viện tư cách. Hai cái 10 vạn năm hồn hoàn! Hồn Vương? Ninh Phương Duyên hiện tại vẫn là còn mấy ngày nữa mới đạt 12 tuổi, chưa đến 12 tuổi Hồn Vương đích xác có tư cách phản đối chuyện nhập học với tư cách Tân Sinh. Bắt một Hồn Vương ngồi chung mâm với một đám Đại Hồn Sư quả thật là rất khó coi.

Học viện đối thiên tài luôn là khuynh lực bồi dưỡng, Ngôn Thiểu Triết hít một hơi, cuối cùng quyết định là Ninh Phương Duyên nhập học năm hai, trở thành đệ tử hạch tâm cũng trực tiếp phân vào lớp 1. Hiển nhiên hắn biết quan hệ giữa Ninh Phương Duyên và Đường Vũ Đồng, nếu có thể hắn cũng không muốn chọc đến này hai cái có tiềm lực mạnh mẽ học sinh, bọn hắn thiên phú quá đáng sợ, nếu có thể hòa bình đàm phán liền hòa bình đàm phán đi.

Ninh Phương Duyên đến ký túc xá, năm nay cô cùng Đường Vũ Đồng chính là bạn cùng phòng, cũng không vội vã nghỉ ngơi, cô dựa theo sở thích bố trí căn phòng giống với khuê phòng của cô và Đường Vũ Đồng. Theo thói quen bày ra các loại phòng hộ trận pháp xong, Ninh Phương Duyên mới yên tâm đi tắm rửa nghỉ ngơi, còn về chuyện cô nhảy lớp gây ra xôn xao gì? Ai quan tâm chứ?

Ninh Phương Duyên cùng Đường Vũ Đồng giống nhau ngạo mạn, cô có thể nhảy lớp là vì cô đủ mạnh, cho dù muốn gây chuyện với cô thì cũng phải xem lại mình có tư cách đó hay không? Làm Cửu Bảo Lưu Ly Tông đại thiếu chủ, niên thiếu Hồn Vương, Ninh Phương Duyên cô cũng không phải quả hồng mềm mà ai muốn niết thì niết!

------------------o0o----------

|8149 từ

Beta: Thương Minh Cẩn Hằng

Gốc: Tuyết Tháng Tư |

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro