Chương 25. Từ Tam Thạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[..."Thắng rất đẹp." Ninh Phương Duyên cười: "Từ học trưởng ngày thường là không ra tay, nếu chỉ có chút thực lực như thế, anh ấy không thể được xưng là ngoại viên mạnh nhất cùng Bối Bối học trưởng được. Hơn nữa, vũ hồn của anh ấy cũng không tầm thường, chẳng qua...còn chưa tiến hóa thì phải. Không..không đúng...trạng thái này càng giống như..." Câu sau cùng cô chỉ là lẩm nhẩm cho nên mọi người không nghe thấy, chỉ có Vương Ngôn như suy tư gì nhìn về phía cô mà thôi. Đường Vũ Đồng lúc này đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Vương Ngôn, hắn giật mình, chợt quay đầu đi, chỉ cảm thấy giống như mình bị cô xem thấu vậy.

...]

--------------------------------------0o0----------------------------------------

Chương 25. Từ Tam Thạch

Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện cao cấp trên đại lục đã là một sự kiện quan trọng của bất cứ quốc gia nào khi có trách nhiệm đăng cai tổ chức. Trận đấu càng kích thích thì cuộc thi mới hấp dẫn. Hơn nữa, cuộc thi này năm năm mới tổ chức một lần, dĩ nhiên càng phải dùng mọi cách thu hút rồi. Đấu loại chính là phương thức dễ dàng tạo nên cách tình huống hấp dẫn nhất. Tuy rằng bên phía ban tổ chức đã cố gắng hạn chế sự thương vong nhưng sau vòng đấu loại, cũng có đến hai trăm thành viên dự thi bị các thương thế khác nhau, thậm chí còn có mười đệ tử tử vong nữa. Đương nhiên, những trường hợp này, đế quốc sẽ có một phần bù đắp thật lớn. Đấu loại đã xong, vòng kế tiếp là đấu vòng tròn. Mặc dù vòng đấu này không kịch liệt gay cấn như vòng đấu kia, nhưng ưu thế của nó chính là phương thức thi đấu phong phú. Ba phương thức thi đấu sẽ được chọn bằng cách rút thăm. Có thể nói, mỗi trận thi đấu đều không đoán trước được, như vậy sẽ càng tò mò và hấp dẫn hơn.

Hơn nữa, sau vòng một, những học viện có thể ở lại đều là những học viện có thực lực mạnh mẽ. Trận đấu dĩ nhiên lại càng thích thú hơn. Hôm nay là ngày thi đấu thứ tư. Sáng sớm khán giả đã đến đợi sẵn ở Quảng Trường Tinh La, bởi vì hôm nay là ngày học viện Sử Lai Khắc ra thi đấu. Ngay cả Hoàng Đế Bệ Hạ của đế quốc Tinh La thỉnh thoảng mới đến xem mà hôm nay cũng đến rất đúng giờ. Đúng là thực nể mặt học viện Sử Lai Khắc.

Hôm nay thời tiết có vẻ không được tốt lắm, mây mù đầy trời có chút u ám và căng thằng, mặt trời cũng không thấy đâu, may mà không khí khá tươi mát không có dấu hiệu đổ mưa. Thi đấu vòng tròn bắt đầu cũng có nghĩa là khu vực nghỉ ngơi dành cho các tuyển thủ cũng được mở ra. Ngày hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên, trong năm tổ có 8 học viện hôm nay mỗi tổ sẽ có 4 học viện ra thi đấu. Nhưng tất cả 67 học viện vào được vòng thứ hai này đều đến khu vực nghỉ ngơi. Những đội không thi đấu cũng đến một phần muốn quan sát các trận chiến, phần còn lại là muốn tự cảm nhận sự rung động của trận thi đấu đầu tiên của một vòng đấu là như thế nào. Sử Lai Khắc đúng là Sử Lai Khắc, một Sử Lai Khắc vinh danh hiển hách suốt vạn năm không sụp đổ. Gần như bất cứ học viện nào đều không tự chủ được mà đặt nó thành mục tiêu của mình, tuy nhiên, tận sâu trong đáy lòng, bọn họ thật sự kính sợ những người đó. Cho dù là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cũng không ngoại lệ.

Khi học viện mặc đồng phục màu xanh xuất hiện trên lối ra vào thì cả Quảng Trường Tinh La lập tức ầm ĩ. Cả đội càng đến gần thì tiếng hô Sử Lai Khắc lại càng vang dội. Hôm nay chỉ có thành viên đội dự bị đến, bả người Mã Tiểu Đào thì ở lại bên kia nghỉ ngơi.

Khu vực nghỉ ngơi của học viện Sử Lai Khắc nằm ở phía Bắc, đấy cũng là nơi gần Hoàng Thành nhất, hơn nữa khu vực này rõ ràng lớn hơn hẳn những khu vực của các học viện còn lại. Bên trong có đến hai mươi cái sô pha, và người hầu chờ sẵn, trên mỗi bàn có đầy ắp thức ăn, hoa quả và đồ uống. Mọi thứ đều được chuẩn bị cực kỳ cẩn thận, cách thức đón tiếp này có phần giống như chào đón khách quý chứ không phải tuyển thủ đến thi đấu. Đãi ngộ của các học viện còn lại cũng không có chênh lệch nhiều lắm nhưng không có người hầu, và quan trọng hơn là diện tích khu vực nghỉ ngơi nhỏ hơn của học viện Sử Lai Khắc nhiều. Mỗi khu chỉ có bảy chỗ ngồi đủ cho bảy thành viên đội chính thức dùng, bảy thành viên dự bị hoặc người đi theo cũng chỉ có thể đứng ở phía sau.

Đường Vũ Đồng cùng Ninh Phương Duyên từ nhỏ chính là như vậy được người phục vụ, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, thản nhiên ngồi ở một bên, những người khác lại là cảm thấy có chút quái lạ.

"Xin mời học viện đệ nhất đại lục, học viện Sử Lai Khắc và đối thủ của bọn họ, học viện Hồn Đạo Sư Cao Cấp Vân La đến từ đế quốc Tinh La vào khu vực chờ đợi chuẩn bị thi đấu, đồng thời mời hai đội trưởng lên sàn đấu rút thăm quyết định phương thức thi đấu." Người dẫn chương trình đã bắt đầu giới thiệu các đội tham gia thi đấu. Chỉ cần nghe lời giới thiệu đã nhận ra sự khác biệt, khi giới thiệu học viện Sử Lai Khắc, người dẫn chương trình chưa từng nêu rõ học viện đến từ đế quốc nào, còn cách học viện còn lại đều có tên đế quốc đi kèm, đây căn bản vì không có đế quốc nào dám nhận học viện Sử Lai Khắc là của bọn họ, cho dù học viện Sử Lai Khắc nằm ngay trên lãnh thổ của đế quốc Thiên Hồn cũng vậy. Học viện Sử Lai Khắc có thành Sử Lai Khắc của riêng mình, địa vị của họ sớm đã ngang bằng với các quốc gia khác rồi.

So với học viện Sử Lai Khắc, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư mặc dù cũng mạnh không kém nhưng xét chi tiết thì lại không bằng. Bởi thế bọn họ mới muốn nhân cơ hội ở cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái mà phân cao thấp với học viện Sử Lai Khắc, đây cũng là một cách khích lệ bản thân tự hoàn thiện. Bối Bối thấy Vương Ngôn ra hiệu lập tức đứng dậy bước lên sàn đấu. Bên phía học viện Vân La, đội trưởng là một anh chàng dáng người vạm vỡ ngang ngửa với Hòa Thái Đầu, y có mái tóc ngắn màu vàng, bộ đồng phục màu trắng che phủ lấy dáng người cường tráng của y. Hai người cùng bước lên sàn đấu, quá trình rút thăm rất đơn giản, trọng tài lấy một cái ống dài hình trụ, sau đó để hai đội trưởng kiểm tra nó một cách cẩn thận.

Ống rút thăm được làm từ vật liệu trong suốt, căn bản bên trong không thể gian lận được. Một bên ống có một lỗ tròn nhỏ. Trọng tài lấy ra ba quả bóng nhỏ đại biểu cho ba loại phương thức chiến đấu khác nhau rồi nhét vào bên trong. Sau đó quay đầu ống có lỗ thủng hướng lên trên rồi đưa cho hai vị đội trưởng. Bối Bối và anh chàng đội trưởng kia đồng thời phát lực đẩy ống rút thăm bay lên trời. Nếu trong quá trình này bên trong quá trình này không có quả bóng nào rơi ra thì khi ống rút thăm rơi xuống, trọng tài sẽ quay đầu ống rút thăm có lỗ hỏng xuống đất, khi đó quả bóng nào rơi ra thì sẽ dùng phương thức đó. Còn nếu trong quá trình bay trên cao, có quả bóng rơi ra thì tính cái đó là hiển nhiên rồi. Quả cầu có ba màu lần lượt là đỏ, vàng và lam. Màu đỏ đại diện cho đoàn chiến, màu vàng là thi đấu cá nhân và màu xanh là thi đấu 2-2-3. Mà lần này, quả bóng rơi ra có màu vàng. Trọng tài vừa nhặt được quả cầu cũng đồng thời bắt lấy ống rút thăm. Sau đó đưa quả bóng cho hai vị đội trưởng xác nhận, tiếp đó đưa về phía Hoàng Thành để Hoàng Đế Bệ Hạ ở đầu thành xem, cuối cùng mới lớn tiếng thông báo cho khán giả.

"Học viện Sử Lai Khắc đấu với học viện Vân La sẽ áp dụng phương thức thi đấu một đấu một. Mời thành viên đầu tiên của cả hai đội lên sàn đấu." Một đấu một? Vừa nghe phương thức thi đấu, các khán giả dưới khán đài đều gào to đầy hưng phấn. Tất cả các thành viên của các đội dự thi lẫn khán giả đều nhìn chằm chằm vào Đường Vũ Đồng đang ở khu vực chuẩn bị thi đấu. Bọn họ rất muốn người bước lên sàn đấu đầu tiên sẽ là cô, tốt nhất là một mình cô đánh bại cả bảy người đội đối phương như lần trước, như vậy mới đã ghiền! Hai đội trưởng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cùng rời khỏi sàn đấu. Bối Bối trước khi lên rút thăm đã được Vương Ngôn dặn dò, bất kể rút thăm được phương thức nào cũng phải lập tức rời khỏi sàn đấu rồi tính sau.

"Trận này chúng ta có chút nắm chắc phần thắng. Trong bốn đại đế quốc, học viện Hồn Đạo Sư mạnh nhất là học viện của đế quốc Nhật Nguyệt, trừ học viện của bọn họ ra, những học viện Hồn Đạo Sư còn lại của ba đế quốc kia thực lực không chênh lệch lắm. Hệ Hồn Đạo ở học viện Sử Lai Khắc chúng ta tuy không thể nói là mạnh nhưng so với học viện của ba đế quốc Thiên Hồn, Đấu Linh và Tinh La thì có thể cầm cơ đi đầu. Mà học viện Tinh La này lại còn đến từ đế quốc Tinh La chứ không phải đế quốc Nhật Nguyệt, thực lực chỉnh thể có lẽ không quá mạnh. Hơn nữa, nếu là Hồn Đạo Sư, ta càng tin trong đội bọn họ không có cường giả bậc Hồn Vương. Chỉ sợ Hồn Tông còn không có nữa. Đối phó với Hồn Đạo Sư, hệ Cường Công có lẽ sẽ khá mệt. Trừ phi có thực lực áp đảo như Vũ Đồng, bằng không rất dễ bị thương."

"Khắc tinh của Hồn Đạo Sư, nhất là Hồn Đạo Sư cấp thấp chính là Chiến Hồn Sư hệ Phòng Ngự, trận này Tư Tam Thạch lên đi, phải nhớ hạn chế tối đa tiêu hao hồn lực, ở trên sàn đấu càng lâu càng tốt. Bên phía chúng ta càng để lộ thực lực càng ít càng tốt. Đi đi."

Đệ tử mà học viện Vân La phái ra đầu tiên là một người không cao nhưng bả vai khá rộng, thậm chí có thể nói là hơi mập. Hắn thấy dáng người cao lớn của Từ Tam Thạch đột nhiên cảm thấy căng thẳng, trán lấm tấm mồ hôi. Bất kể học viện nào gặp phải học viện Sử Lai Khắc đều sẽ cảm thấy hồi hộp và lo lắng. Căn bản không thể bình tĩnh được. Nhất là trông thấy dáng vẻ hung ác của Từ Tam Thạch, vị học viên của học viện Vân La càng cảm thấy bồn chồn hơn. Hắn theo bản năng lấy tay áo lau mồ hôi khiến khán giả đứng xem cười rần rần.

Trọng tài bước đến trước mặt cả hai, trầm giong nói: "Quy tắc của phương thức thi đấu cá nhân là nếu ai chịu thua phải lập tức rời khỏi sàn đấu, người thắng có quyền chọn đấu tiếp hoặc thay người. Hai đội có bảy người, đội thắng là đội loại được toàn bộ bảy thành viên còn lại của đội đối thủ. Hai bên lùi về sau nghe khẩu lệnh bắt đầu của ta. Không được sử dụng Định Trang Hồn Đạo Khí hoặc Hồn Đạo Khí có tính sát thương cao." Trọng tài nói xong liền lùi nhanh về sau.

Theo nét mặt và cử chỉ mọi người cũng thấy rõ ràng anh chàng đệ tử học viện Vân La hoàn toàn không có chút chiến ý nào. Thực tế cũng đúng là như vậy. Khi học viện Vân La biết mình cùng tổ với học viện Sử Lai Khắc, hơn nữa trận đấu tiên còn là đối thủ của bọn họ thì đã mạnh dạn quyết định cố hết sức bảo toàn thực lực, đồng thời phải cố gắng thân thiện với học viện Sử Lai Khắc.

Đường Vũ Đồng lúc này cũng không quan tâm trận đấu đã biết trước kết quả này, cô nhắm mắt tiến vào trạng thái tu luyện, từ bên ngoài nhìn vào, thái độ của Đường Vũ Đồng quả thật không coi đối thủ ra gì. Ninh Phương Duyên một bên cùng Tiêu Tiêu và Giang Nam Nam nói chuyện. Đúng như Vương Ngôn đã đoán, học viện Vân La thật ra không phải là học viện mạnh mẽ lắm. Bọn họ có thể qua được vòng đấu loại đã phải trả cái giá không nhỏ, vài đệ tử chủ lực đều đã bị thương. Thế nên hôm nay biết đối thủ là học viện Sử Lai Khắc, bọn họ còn chiến ý mới là lạ. Dù sao đây là vòng đấu vòng tròn, có bại cũng không sao. Cho nên, bọn họ chỉ có thể làm hết khả năng, xuôi theo ý trời. Khi rút thăm được thi đấu cá nhân, cả đội bọn họ không vui một chút nào, bọn họ hi vọng rút được đoàn chiến, vậy thì có thua nhanh một chút cũng không sao...

Trận đấu đầu tiên chuẩn bị bắt đầu. Từ Tam Thạch đã đi về phía đối diện, hắn lấy ra một điếu xì gà rồi dùng một cái Hồn Đạo Khí vô cùng tinh xảo châm lửa, sau đó bắt đầu hút từng hơi. Dáng vẻ cực kỳ lưu manh. Hành động này của hắn làm khán giả xôn xao bàn tán, bên phía học viện Vân La bắt đầu có chút tức giận, người này thật là kiêu ngạo, thi đấu còn hút xì gà? Nội quy học viện Sử Lai Khắc lỏng lẻo vậy sao? Vị trọng tài cũng khẽ nhíu mày, tuy nhiên hắn không lên tiếng nói gì. Nhất là trong quy tắc thi đấu không có điều lệ nào cấm tuyển thủ hút thuốc. Hơn nữa y cũng không muốn trêu vào học viện Sử Lai Khắc.

"Từ học trưởng hình tượng đều bị chính anh ấy đập tan tành rồi." Tiêu Tiêu vẻ mặt một lời khó nói hết, ngao ngán lắc đầu. Giang Nam Nam hừ một tiếng, hắn ta làm gì có hình tượng mà đập.

"Trận đấu bắt đầu!" Trọng tài ho tô một câu rồi nhanh chóng lui về sau.

Đội viên của học viên Vân La tên là Mã Anh Tuấn. Hắn vốn đang căng thẳng chờ câu nói này của trọng tài, sau khi nghe thấy hiệu lệnh, cơ thể cường tráng của hắn bắt đầu biến hóa. Hai tay đưa lên cao, trên cánh tay tự động xuất hiện ba cái ống sắt to bằng ngón tay cái, trên vai cũng xuất hiện hai ống sắt thật to. Sau lưng là đôi cánh, hai bên đùi cũng có sáu ống sắt khác nhau, trước ngực còn có một Hồn Đạo Khí hộ tâm. Hiển nhiên là một dạng của Hồn Đạo Thuẫn. Có thể nói hắn trang bị vũ khí đến tận răng cũng không sai. Trên người Từ Tam Thạch không có nhiều biến hóa như người kia, trên tay phải của hắn xuất hiện một mảnh Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn màu đen tuyền, đồng thời bốn hồn hoàn, hai vàng hai tím từ dưới chân nhấp nháy bay lên.

Bốn hồn hoàn? Khán giả dưới khán đài không ngừng thở dài thất vọng. Mới chỉ là Hồn Tông? Bọn họ đang mong được một lần nhìn thấy hồn hoàn mười vạn năm a. Người này thật bình thường, hồn hoàn cao nhất chỉ là ngàn năm. Bọn họ đến đây là muốn xem những cảnh tưng bừng náo nhiệt, hơn nữa hồn hoàn mười vạn năm cực kỳ quý giá đâu phải muốn thấy là thấy.

Thái độ của khán giả khi trông thấy Từ Tam Thạch phóng xuất ra vũ hồn so với lúc Đường Vũ Đồng thi đấu có thể nói là khác một trời một vực. Cũng không trách tại sao khán giả thất vọng được. Đúng lúc này, Từ Tam Thạch lại tiếp tục làm một chuyện khiến mọi người kinh ngạc.

Hắn chạy.

Chạy về phía đối thủ? Không, hắn xoay người chạy về phía đội của mình. Y hệt một lính đào ngũ bỏ chạy khỏi chiến trường vậy. Lúc này, 108 Hồn Đạo Thủ Hộ Trụ đã sáng lên, bức màn phòng ngự cũng xuất hiện. Nhưng bức màn phòng hộ đó không phải nằm ngay cạnh sàn đấu mà cách đến ba mươi thước, mà vì để chỗ cho các tuyển thủ lên xuống nên trên bức màn phòng ngự có một lỗ hỏng nhỏ.

Mã Anh Tuấn trước khi ra thi đấu đã nghĩ ra một chiến thuật hoàn hảo, chiến thuật của hắn rất đơn giản, chính là di chuyển và tiêu hao. Hắn tin chắc với Hồn Đạo Khí Phi Hành sau lưng, tuy rằng hắn không thể bay cao nhưng tuyệt đối có thể tránh né công kích, chỉ cần tiêu hao được một ít hồn lực của Từ Tam Thạch là hắn thỏa mãn rồi. Có điều, không hiểu sao khi vừa bắt đầu, Từ Tam Thạch đã xoay người bỏ chạy. Không ai đoán được mục đích của Từ Tam Thạch, người biết rõ chân tướng e là chỉ có người ngày nào cũng cãi nhau với hắn nhưng cũng là người bạn hiểu rõ hắn nhất, Bối Bối.

Bối Bối khẽ cười, vẻ mặt có chút quái dị, khẽ nói: "Tên ngốc này lại giở mánh khóe." Ngay lúc hắn nói câu này, Từ Tam Thạch đã chạy đến cạnh lôi đài, sau đó đột nhiên hắn nhảy cao lên, cao đến mức có thể bay ra ngoài sàn đấu. Hành động này của hắn khiến tất cả mọi người sững sờ la hét, ngay cả hoàng đế Tinh La cũng cực kỳ kinh hoảng. Nên nhớ, theo quy tắc thi đấu, chỉ cần ra khỏi sàn đấu là sẽ bị phán thua. Đừng nói Từ Tam Thạch đến từ học viện Sử Lai Khắc, cho dù những đệ tử của học viện bình thường dù biết chắc sẽ thua nhưng không có ai làm ra chuyện này. Chưa nhận thua đã bỏ chạy? Chuyện gì đây?

Chuyện gì ư? Gương mặt Từ Tam Thạch lộ ra vẻ gian xảo, sau đó Hồn Hoàn thứ tư trên người hắn lóe sáng. Ánh sáng từ Hồn Hoàn màu tím vô cùng nổi bật, các khán giả chưa kịp hết kinh ngạc thì trước mặt lại xảy ra một chuyện vô cùng quỷ dị.

Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn trên người Từ Tam Thạch bỗng sáng lên. Sau đó, người nhảy ra khỏi sàn đấu ngã vào bức màn phòng ngự không phải là hắn nữa. Nói thế có chút phức tạp. Nói đơn giản hơn có nghĩa là Từ Tam Thạch và Mã Anh Tuấn đã hoán đổi vị trí. Mã Anh Tuấn đang ngẩn người vì hành động bỏ chạy khỏi sàn đấu của Từ Tam Thạch thì đột nhiên phát hiện mình không còn đứng trên mặt đất nữa mà đang rơi xuống đâu đó. Mà Từ Tam Thạch lại đang đứng ở vị trí hắn đứng ban nãy. Mã Anh Tuấn tuy không anh tuấn nhưng cũng là tinh anh của học viện Vân La. Hơn nữa hắn có thể là người mở màn tuyệt đối không thể là người yếu kém, bốn Hồn Hoàn, ba vàng một tím trên người hắn lập tức sáng lên. Hắn muốn sử dụng Hồn Đạo Khí Phi Hành để tránh khỏi tai nạn trước mắt.

Nhưng cũng ngay lúc này, Từ Tam Thạch đứng ở trên sàn đâu hút một hơi xì gà rồi hô to: "Hồn hoàn mười vạn năm tới rồi."

'Rầm...' Mã Anh Tuấn thật là bi kịch, Hồn Đạo Khí Phi Hành đã khởi động được một nửa lại bị Từ Tam Thạch hù giật mình ngã lăn xuống đất. Cả người hắn được Hồn Đạo Khí bảo vệ nhưng từ độ cao năm thước ngã xuống cũng say xẩm mặt mày. Khi cơ thể Mã Anh Tuấn rơi xuống đất, tất cả mọi người đột nhiên im lặng. Nếu lúc này có thế cho đứng hình thì ít nhất đếm được mười cái miệng người đang há to vì kinh ngạc, ngay cả vị Hoàng Đế Bệ Hạ kia cũng không ngoại lệ.

"Trời ạ..." Tiêu Tiêu che mặt, Ninh Phương Duyên bật cười, thanh lệ dung nhan bỗng chốc sáng bừng vô tình khiến Bối Bối ngồi đối diện ngẩn ngơ, cô quay đầu vùi vào lòng Đường Vũ Đồng, hahaha, Từ học trưởng quả là nhân tài trong nhân tài! Cũng mệt hắn nghĩ ra cái chiêu tổn hại như thế.

Vị trọng tài đang đứng trên sàn đấu cũng trợn mắt há hốc mồm. Hắn vừa mới hô bắt đầu không được ba mươi giây đã kết thúc rồi. Từ Tam Thạch một tay cầm Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, một tay cầm điếu xì gà, cực kỳ kiêu ngạo.

"Kế tiếp." Dáng vẻ này là hắn bắt chước Đường Vũ Đồng hôm đó nhưng hiệu quả mang lại hoàn toàn khác nhau. Đường Vũ Đồng là thiên kiêu ngạo mạn, còn hắn là lưu manh lên mặt! Mọi người im lặng trong giây lát rồi bắt đầu ồn ào bàn tán, có thể đến 90% số người ở đây không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Đây là Sử Lai Khắc vô cùng mạnh mẽ sao?

"Thật là...hahaha, tôi phục, thật sự phục Từ học trưởng...hahaha..." Ninh Phương Duyên khó khăn lắm mới ngưng cười, vội vàng lau đi lệ ý nơi khóe mắt. Bối Bối ở bên dưới khẽ nói đáp án cho các đồng đội của mình.

"Hồn kỹ thứ tư của tên ngốc kia gọi là Huyền Minh Trí Hoán, trong phạm vi nhất định có thể dùng kỹ năng đó nháy mắt hoán đổi vị trí của cậu ta và đối thủ. Đây là một kỹ năng tương đối mạnh, có thể nói trong số các hồn sư hệ Phòng Ngự thì đây là một kỹ năng khá thần kỳ. Có điều, theo cách tên ngốc đó sử dụng thì thật sự một sự sỉ nhục. Khi lần đầu thấy cậu ta sử dụng Huyền Minh Trí Hoán tôi cũng phải nghẹn họng."

"Thông minh hahaha...Từ học trưởng thật sự rất thông minh, cư nhiên khai phá ra cách sử dụng như thế...hahaha..." Ninh Phương Duyên vừa cười vừa khen Từ Tam Thạch, trong đầu lại là thầm khen một tiếng, Từ Tam Thạch nhìn như lưu manh nhưng thực sự tâm tư rất tinh tế, người bình thường ai sẽ nghĩ đến sử dụng hồn kỹ một cách 'bất ngờ' như vậy chứ.

"Thật...bỉ ồi!" Hòa Thái Đầu cảm thán, Hoắc Vũ Hạo cũng không biết nên nói gì. Phong cách của Từ Tam Thạch tuyệt đối là một ngọn gió riêng trong đội luôn ấy!

Người ta thường nói không chuyên sẽ không nhận ra điểm kỳ diệu. Cách nơi học viện Sử Lai Khắc ngồi không xa là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Khí, không ai trong bọn họ thấy Từ Tam Thạch buồn cười, bởi vì bọn họ đã đoán được đái khái kỹ năng kia có tác dụng gì. Khi Từ Tam Thạch mới ra thi đấu, bọn họ thấy hắn chỉ có bốn hồn hoàn cũng khẽ thở dài nhẹ nhõm. Bốn hồn hoàn ở học viện Sử Lai Khắc cũng chỉ là thành viên dự bị mà thôi. Nhưng sau khi thấy tấm chắn của Từ Tam Thạch và một chiêu hoán đổi ban nãy, bọn họ lại một lần nữa cảm thấy lo lắng.

"Học viện Sử Lai Khắc quả là không thiếu nhân tài."

Mãi đến khi thấy Từ Tam Thạch đi về phía mình thì vị trọng tài mới có phản ứng, hắn tuyên bố: "Thi đấu cá nhân, trận đầu tiên, học viện Sử Lai Khắc thắng."

Một nữ đệ tử của học viện Vân La lập tức bước lên sàn đấu thay thế vị trí của Mã Anh Tuấn, nàng này cũng là một vị Hồn Tông.

"Học viện Vân La, Thưởng Nguyệt."

"Sử Lai Khắc, Từ Tam Thạch."

Trọng tài hô bắt đầu rồi vội vàng lui về sau. Phương thức chiến đấu của Thưởng Nguyệt hoàn toàn khác biệt với Mã Anh Đào, sau lưng cô là một đôi song đao, lúc này cô lao nhanh về phía trước, hai tay đưa về sau lấy hai thanh đao lớn xuống. Hai tay vung lên, hai thanh đao cũng đồng thời trở nên đỏ rực rồi chém thẳng về phía Từ Tam Thạch.

"Hồn Đạo Khí Cận Chiến. Các trò chú ý quan sát. Miễn là Hồn Đạo Sư sử dụng Hồn Đạo Khí Cận Chiến thì khả năng chiến đấu gần rất mạnh. Có lẽ Hồn Kỹ của bọn họ sẽ hơi yếu một chút nhưng năng lực cận chiến lại rất cao, cách tốt nhất để đối phó với bọn họ chính là cố gắng không để bọn họ đến gần mình, nếu không sẽ gặp phiền phức không nhỏ." Vương Ngôn giải thích.

Ninh Phương Duyên nhấp một ngụm trà lài thơm ngát, trong đầu lại là suy nghĩ, Hồn Đạo Sư địa vị thật đúng là càng ngày càng lên cao, hồn sư mà thua vì kiểu lý do như Vương Ngôn nói căn bản là bởi bọn hắn là phế vật mà thôi. Nếu đụng phải hồn sư có hồn kỹ như Đường Vũ Đồng, dám đánh cận chiến với cô ấy chính là dang tìm đường chết.

"Sở dĩ sẽ cảm thấy phiền phức hoặc khó khăn khi gặp dạng này đối thủ, chính là vì bản thân tu luyện không nên thân." Ninh Phương Duyên cười, nhìn Thưởng Nguyệt bị Từ Tam Thạch tính kế đá xuống khỏi sân đấu.

"Cận chiến chính là cần phải bình tĩnh ổn trọng, nóng nảy chính là tối kỵ. Từ học trưởng chính là nương tay." Cô nhẹ giọng nói.

"Hồn Đạo Sư cận chiến vấn đề rất lớn, nhìn cô ta đi, chỉ là vài ba câu đã bị Từ học trưởng chọc giận, tiến công mang theo nóng nảy, tự nhiên cũng sẽ không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, kết quả là chính mình thu thế không kịp mà thua. Quá ỷ lại hồn đạo khí, một khi hồn đạo khí bị hủy hoại tựa như lão hổ bị nhổ mất răng vậy, cho nên, đối phó bọn họ kỳ thật rất đơn giản. Hủy diệt hồn đạo khí hoặc khiến cho bọn họ có mà không thể dùng là được." Ninh Phương Duyên chậm rãi nói. Lúc này trận đấu đã đến người thứ ba lên sân.

Lần này là đội trưởng của học viện Vân La lên thi đấu, hắn từ từ bước lên sàn đấu đi về phía Từ Tam Thạch. Hắn nhìn Từ Tam Thạch bằng ánh mắt lạnh lùng, tuy nhiên không hề có chút tức giận mà còn khẽ khom người cúi chào Từ Tam Thạch.

"Học viện Cao Cấp Hồn Đạo Sư Vân La, Tư Đồ Vũ."

Từ Tam Thạch dường như cũng cảm nhận được chút gì đó nên vẻ cười cợt trên gương mặt cũng biến mất: "Sử Lai Khắc, Từ Tam Thạch."

"Tôi biết thực lực của anh không phải như bề ngoài mà anh thể hiện. Lấy tư cách đội trưởng của học viện Vân La tôi hi vọng có thể đấu một trận thật sự với anh. Tôi muốn biết chênh lệch về thực lực của cả hai ra sao, nếu anh chiến thắng tôi thì những trận sau không cần đánh nữa, tôi chỉ hi vọng anh có thể đánh hết sức mình." Tư Đồ Vũ trầm giọng nói.

Hai mắt Từ Tam Thạch híp lại, tuy hắn chỉ mười lăm tuổi nhưng do hoàn cảnh lúc nhỏ nên kiến thức của hắn hơn xa những thiếu niên cùng tuổi. Tư Đồ Vũ tuy lớn hơn hắn nhưng cũng chưa chắc có thể có nhiều kinh nghiệm hơn hắn.

"Tùy cậu thôi." Từ Tam Thạch suy nghĩ trong giây lát rồi mỉm cười trả lời, hắn không để cho tâm tình của mình bị đối thủ nắm bắt.

Lúc này trọng tài đã bước đến rồi trầm giọng: "Cả hai lui về sau."

Tư Đồ Vũ nhìn Từ Tam Thạch rồi từ từ lui về, trong lúc lùi lại thì ánh mắt của hắn bắt đầu trở nên sắc bén, toàn bộ thân thể đều tỏa ra khí thế. Đội trưởng của học viện Vân La sao có thể yếu cho được, Tư Đồ Vũ chính là trung tâm của cả đội. Lúc này Từ Tam Thạch cũng đã lui về sau, điếu xì gà trên miệng cũng đã cháy hơn một nữa nhưng hắn vẫn giữ bộ dạng lười nhác lúc trước, thân thể thoải mái lùi về sau như không hề đặt đối thủ vào mắt.

Khu quan sát. Lúc này Vương Ngôn vô cùng bình tĩnh, bởi vì khoảng cách giữa khu quan sát và khu chiến đấu khá gần nên nội dung cuộc nói chuyện giữa Từ Tam Thạch và đối thủ đã bị hắn nghe được. Giang Nam Nam bên cạnh lại chăm chú nhìn lên võ đài, hai tay thỉnh thoảng lại nắm chặt nhưng nét mặt xinh đẹp lại không hề thay đổi khiến không ai biết cô đang suy tính gì.

Lúc này Từ Tam Thạch và Tư Đồ Vũ đã lùi về đúng vị trí. Trọng tài liếc mắt nhìn hai người rồi hét to: "Bắt đầu."

Tư Đồ Vũ vốn vô cùng trầm ổn bỗng nhiên biến đổi. Thân thể hắn vang lên tiếng cơ quan kim loại, cũng giống như lần đầu Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy Hòa Thái Đầu, lúc này đã có rất nhiều ống sắt xuất hiện trên người Tư Đồ Vũ, chỉ trong nháy mắt cả người Tư Đồ Vũ như to ra gấp đôi. Hai chân to lớn của hắn xuất hiện ba ống kim loại sắc bén, chúng sau khi xuất hiện liền cắm chặt vào mặt đất rồi từ đó rất nhiều Hồn Đạo Khí xuất hiện. Thời gian Tư Đồ Vũ biến đổi không lâu, lúc này toàn thân hắn như được kim loại phủ lấy thoạt nhìn qua như một tòa pháo đài kiên cố. Từ dưới đếm lên có ít nhất ba mươi ống sắt, giữa ngực Tư Đồ Vũ lại có một khẩu Hồn Đạo Pháo, miệng pháo có đường kính khoảng nửa thước. Trạng thái hiện tại của Tư Đồ Vũ nếu so sánh thì vẻ bề ngoài còn khủng hơn cả Hòa Thái Đầu, lúc này hắn không khác gì một cỗ máy giết chóc. Cảm giác lạnh lẽo từ kim loại phát ra, bốn Hồn Hoàn hai vàng hai tím từ từ chân hắn dâng lên. Phía sau lưng của hắn một vầng sáng trắng cũng xuất hiện, nhìn qua như một cây quạt lớn.

So với biến hóa cực lớn của Tư Đồ Vũ thì Từ Tam Thạch lại có bộ dáng vô cùng nhỏ bé, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn của hắn xuất hiện. Sau khi trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu thì hắn vẫn chưa sử dụng Hồn Kỹ mà chỉ ngậm xì gà rồi bước về phía Tư Đồ Vũ, trong chốc lát khoảng cách của cả hai đã được thu ngắn. Hai tay Tư Đồ Vũ đưa lên, phần khuỷu tay đặt sát với hai sườn rồi đống kim lại nơi đó bắt đầu kết chặt lại. Ngay sau đó sáu ống sắt hai bên tay hắn bỗng nhiên lóe sáng rồi bốn Hồn Hoàn trên người lại nhấp nháy luân phiên, hào quang từ cây quạt sau lưng của hắn tỏa ra một tầng sáng trắng. Vô số đạn ánh sáng được bắn ra, tất cả như thủy triều dâng điên cuồng quét về hướng của Từ Tam Thạch.

Đồ chơi này có tên gọi Lục Liên Trang Tiểu Hình Hồn Đạo Pháo, uy lực của nó trong nhóm Hồn Đạo Khí cũng rất mạnh, đây cũng là vật mà quân đội rất thích dùng. Chỉ cần mười Hồn Đạo Sư cấp bốn cùng nhau lắp ráp rồi sử dụng thì trong một phạm vi nhất định nó có thể áp chế vài ngàn binh lính. Nhưng vật này cũng có ưu khuyết rõ ràng. Ưu điểm là sức công phá cao, diện tích bao trùm rất lớn, khuyết điểm chí mạng của nó là phải tiêu hao rất nhiều Hồn Lực. Một Hồn Đạo Sư cấp bốn chỉ có thể sử dụng nó liên tục trong năm phút, sau đó hắn phải dừng lại để nghỉ ngơi khôi phục Hồn Lực.

Đối mặt với công kích của đối phương thì Từ Tam Thạch dùng phương pháp đơn giản nhất để đối phó. Bình thường một Hồn Sư có bốn Hồn Hoàn khi gặp phải thứ nay thì phương pháp chống đỡ duy nhất là chạy càng xa càng tốt, phạm vi công kích của nó tuy lớn nhưng khoảng cách lại không quá xa, chỉ có khoảng một trăm thước, chỉ cần chạy khỏi khoảng cách này là có thể ăn toàn. Nhưng võ đài này lại không to lớn được như vậy mà Từ Tam Thạch cũng không có ý tứ muốn bỏ chạy. Hắn giơ Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn lên rồi co người lại, đem toàn bộ thân thể rút vào tấm chắn.

Từng tiếng nổ liên tiếp vang lên ở bề mặt Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, từng vòng sáng đen từ tấm chắn xuất hiện rồi phát tán ra xung quanh. Nhìn qua thì Từ Tam Thạch đang bị động chịu đòn nhưng nếu quan sát kỹ thì Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn của hắn lại như một cứ điểm kiên cố dưới bão đạn của đối phương.

Lực phòng ngự thật mạnh!

Đôi đồng tử của Tư Đồ Vũ khẽ co rút, thần kinh của hắn lúc này có thể nói là căng như dây đàn, bởi vì rõ ràng hai người cùng có tu vi Hồn Tông, hắn có chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài vững chắc như thế rõ ràng phải chiếm ưu thế mới đúng. Hơn nữa đối tượng khắc chế nhất còn là Chiến Hồn Sư hệ Phòng Ngự, theo lý mà nói đối thủ của hắn phải bị hắn áp chế đến thua mới thôi. Nhưng... tại sao hắn sử dụng Lục Liên Trang Tiểu Hình Hồn Đạo Pháo công kích mãi mà đối phương không lùi về sao dù chỉ là nửa bước? Thực lực của Tư Đồ Vũ không chỉ có thế, ba ống sắt nhỏ ở hai đầu vai của hắn bắt đầu chuyển động, đầu ống sắt theo sự điều khiến của cơ thể mà bắt đầu điều chỉnh vị trí. Sau đó, từng tiếng "bụp, bụp" vang lên, và trên bầu trời bắt đầu xuất hiện từng quả cầu ánh sáng màu trắng thong thả bay theo quỹ đạo parapol, vượt qua tấm chắn và rơi về phía sau lưng Từ Tam Thạch.

Đồng thời sử dụng hai Hồn Đạo Khí có lực công kích mạnh mẽ nên sau đó Tư Đồ Vũ tạm dừng tấn công một chút, và cũng trong tích tắc này, Từ Tam Thạch đột nhiên đứng lên.

Từ Tam Thạch sau khi đứng lên đột ngột bùng nổ. Hai chân tăng tốc và Hồn Hoàn thứ hai của hắn cũng cùng lúc phát sáng. Lúc này theo quỹ đạo của sáu quả cầu ánh sáng trên bầu trời có lẽ không chạm vào Từ Tam Thạch được nhưng dường như nó có linh tính vẫn đuổi theo Từ Tam Thạch không buông, mà Từ Tam Thạch sau khi bắt đầu tăng tốc lại cứ như không phát hiện có gì bất thường mà chỉ liên tục vọt về trước.

Thắng?

Cục diện trước mắt hoàn toàn nằm trong tính toán của Tư Đồ Vũ, cho nên hắn thậm chí còn nghĩ rằng chiến thắng đang đến rất gần rồi. Sau đó, Hồn Đạo Pháo Đài trên người hắn lập tức sáng lên, ánh sáng đó mạnh đến nỗi chiếu vào các Hồn Đạo Khí trên người hắn chiến hắn trở nên nổi bật, tiếp đó, mười luồng ánh sáng màu trắng lại bùng nổ bắn về phía Từ Tam Thạch. Cục diện công trước lẫn sau ép Từ Tam Thạch gần như phải bước vào tử lộ, hắn bắt buộc phải dùng Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn đỡ loạt công kích từ Hồn Đạo Khí ở phía trước nhưng vậy thì sẽ không bảo vệ được phía sau. Mà uy lực công kích của hai đòn tấn công trước sau đều vô cùng khủng bố.

Bị vây như vậy hắn có thể làm gì bây giờ? Trong đầu Từ Tam Thạch nháy mắt liền có đáp án.

Hắn vốn di chuyển tương đối nhanh, lúc này lại tiếp tục tăng tốc, ngay sau đó các khán giả đứng xem quan sát hắn cũng cảm thấy có chút hoa mắt. Cả người Từ Tam Thạch vọt về trước nhanh như một cơn gió, trong khoảnh khắc đó, bóng hình hắn lướt đi trông như xuất hiện mười mấy Từ Tam Thạch vậy. Tất cả các tia sáng đạn pháo tấn công trước mặt hắn ít nhất 2/3 bị lệch mục tiêu. Còn sáu viên cầu ánh sáng ở phía sau thì bị hắn tránh né và đập tan được đến bốn quả.

Không chỉ thế, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn trong tay Từ Tam Thạch cũng đột nhiên vỡ nát hóa thành vô số mảnh nhỏ lớn chừng một bàn tay phân tán ra khắp quanh người hắn, mỗi một tấm chắn di chuyển đến đúng nơi hắn không thể tránh né công kích được. Dĩ nhiên, vị trí hai quả cầu ánh sáng đang bay đến cũng không ngoại lệ. Tiếng nổ vang rền khắp sàn đấu thế nhưng không có một công kích nào chạm được vào người Từ Tam Thạch, mà hắn thì không ngừng di chuyển trong màn mưa bom bão đạn, tiếp cận Tư Đồ Vũ.

Tư Đồ Vũ trông thấy cảnh tượng trước mắt cực kỳ chấn động, đây là tốc độ của một Chiến Hồn Sư hệ Phòng Ngự sao? Nhưng, hắn là đội trưởng của học viện Vân La, tuy khiếp sợ nhưng vẫn điều khiến Hồn Đạo Pháo Đài không quên tấn công. Tụ Lực Hồn Đạo Pháo cấp bốn trên lồng ngực hắn lập tức lóe sáng, nãy giờ hắn không sử dụng đến Hồn Đạo Khí này cũng vì nó cần một lượng hồn lực quá lớn. Nhưng đến giờ phút này Tư Đồ Vũ còn lo đến chuyện đó sao? Hắn lập tức rót toàn bộ Hồn Lực còn lại trong cơ thể vào Tụ Lực Hồn Đạo Pháo. Có thể quan sát thấy rõ ngay họng pháo của Tụ Lực Hồn Đạo Pháo ánh sáng dường như bị bóp méo, hơn nữa khi nó lóe sáng bắn lên, không khí trên sàn đấu nháy mắt vặn vẹo.

Ánh mắt Tư Đồ Vũ lộ vẻ điên cuồng, một kích cuối cùng cũng đã phát động.

Nếu như có người có thể đến gần Từ Tam Thạch nhất định sẽ phát hiện hiện giờ vẻ tươi cười bỡn cợt có phần bỉ ổi của hắn đã biến mất, thay vào đó là một sự lạnh lùng khiến người rét run.

Những mảnh nhỏ đang lượn lờ xung quanh người hắn lại hợp thành Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn to lớn như cũ, ngay lúc Tụ Lực Hồn Đạo pháo bùng bổ thì hắn cũng đưa chân trái bước sang ngang một bước. Hắn bước một bước ra đồng nghĩa với việc Tụ Lực Hồn Đạo Pháo có thể khóa chặt hắn nhưng ánh sáng màu đen trên Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn đột nhiên bừng sáng, cả tấm chắn hóa thành một cái kính thật lớn. Tụ Lực Hồn Đạo Pháo đúng là có sức công kích rất lớn nhưng nó chưa kịp chạm vào người Từ Tam Thạch đã va phải Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn nay là một cái kính thật lớn và bị khúc xạ xạ tấn công về phía lớp màn phòng ngự bên ngoài. Hai chân Từ Tam Thạch đứng vững sừng sừng giữa sàn đấu, Tụ Lực Hồn Đạo Pháo còn chưa kịp khúc xạ hết thì hắn đã nghiên người va chạm vào phía trên Hồn Đạo Pháo Đài Tư Đồ Vũ.

Từng tiếng nổ lớn lại vang lên, Tư Đồ Vũ bị va chạm văng lên bay thẳng về phía màn phòng hộ rồi mới ngã xuống, bên cạnh hắn rơi đầy những mảnh vỡ của Hồn Đạo Khí.

Nên nhớ, Tư Đồ Vũ đang sử dụng Hồn Đạo Pháo Đài, hơn nữa thể trọng của hắn không bé, tổng trọng lượng của người và Hồn Đạo Khí lên đến năm trăm cân. Vậy mà khi hắn va chạm với Từ Tam Thạch, cả người bỗng nhẹ bẫng không có chút sức chống cự.

Từ Tam Thạch đứng ở ngay rìa sàn đấu, vẻ mặt đã trở về dạng vô lại bình thường.

"Không ngờ thực lực của Từ học trưởng lại mạnh đến vậy." Tiêu Tiêu cảm thán. Từ trước đến nay, ấn tượng về Từ Tam Thạch trong lòng mọi người không quá sâu sắc, ngoài chuyện hắn là một Chiến Hồn Sư hệ Phòng Ngự thì không còn gì nữa. Đa số khi nhắc đến hắn mọi người chỉ nhớ đến chuyện hắn không ngừng quấn quýt say mê Giang Nam Nam, mãi đến hôm nay hắn liên tục thắng ba trận đấu mới khiến mọi người thấy rõ thực lực thật sự của hắn là như thế nào. Với tu vi Hồn Tông mà có thể chiến thắng một Hồn Đạo Sư cấp bốn, đây là một chuyện không dễ chút nào. Huống chi hắn còn liên tục một lúc thắng đến ba người.

"Thắng rất đẹp." Ninh Phương Duyên cười: "Từ học trưởng ngày thường là không ra tay, nếu chỉ có chút thực lực như thế, anh ấy không thể được xưng là ngoại viên mạnh nhất cùng Bối Bối học trưởng được. Hơn nữa, vũ hồn của anh ấy cũng không tầm thường, chẳng qua...còn chưa tiến hóa thì phải. Không..không đúng...trạng thái này càng giống như..." Câu sau cùng cô chỉ là lẩm nhẩm cho nên mọi người không nghe thấy, chỉ có Vương Ngôn như suy tư gì nhìn về phía cô mà thôi. Đường Vũ Đồng lúc này đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Vương Ngôn, hắn giật mình, chợt quay đầu đi, chỉ cảm thấy giống như mình bị cô xem thấu vậy.

'Ngươi dọa đến hắn rồi, Vũ Đồng.' Lạc Gia Tây cười khẽ.

'Dám đem chủ ý đánh lên đầu Phương Duyên, a, hắn tốt nhất là thu hồi này đó tiểu tâm tư. Bằng không, ta tuyệt đối sẽ khiến cho hắn biết cái gì kêu sống không bằng chết.' Đường Vũ Đồng âm trầm nói, cô không quan tâm mục đích của Vương Ngôn là gì, nhưng nếu hắn dám tính kế Ninh Phương Duyên, cô tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.

"Tên ngốc này lúc nào cũng bỉ ổi như thế. Mọi người quên mất chuyện lúc nhập học cậu ta đã là đệ tử năm sáu rồi sao? Nếu cậu ấy muốn có lẽ lúc này đã tiến vào nội viện. Tên ngốc kia vì theo đuổi Giang Nam Nam mà chủ động xin được ở lại lớp. Nghe nói khi đó lão sư chủ nhiệm của cậu ấy tức muốn hộc máu. Hơn nữa, tôi có thể nói, tên này là Chiến Hồn Sư có thiên phú cực kỳ hiếm thấy. Người nào xem thường cậu ấy nhất định sẽ chịu thiệt thòi to. Đệ tử học viện Sử Lai Khắc làm sao chỉ có thể đơn giản đánh giá bằng số lượng Hồn Hoàn?" Bối Bối giải thích, hắn nói cũng không sai, đệ tử học viện Sử Lai Khắc không thể nào chỉ đánh giá thực lực bằng số lượng Hồn Hoàn.

Từ Tam Thạch vào học viện từ rất sớm, hắn hưa đến mười lăm tuổi đã có thể tham gia kỳ sát hạch tốt nghiệp ngoại viện, bấy nhiêu đã đủ thấy hắn không phải người tầm thường rồi. Hắn và Bối Bối cùng được gọi là đệ tử mạnh nhất ngoại viện thì làm sao có thể phán đoán đơn giản như thế? Muốn được như vậy phải đồng thời xét đến thiên phú, thực lực, sức chiến đấu và một vài phương diện khác nữa. Vũ Hồn Huyền Minh Quy của Từ Tam Thạch có thể xưng là một trong những vũ hồn mạnh nhất hệ phòng ngự. bởi vì ngay từ khi thức tỉnh, bản thân nó đã có lực phòng ngự vĩnh hằng. Ít nhất từ khi Bối Bối quen Từ Tam Thạch đến nay, trong số các bạn đồng học chưa từng thấy có người có thể phá vỡ được lực phòng ngự của hắn.

"Huynh đệ, nhớ giữ lời nha." Từ Tam Thạch nhìn Tư Đồ Vũ đang gian nan đứng dậy nói. Khi Tư Đồ Vũ dùng đến Hồn Đạo Pháo Đài sợ nhất là xuất hiện tình trạng này, cả người hắn đều là Hồn Đạo Khí, trong đó số lượng Hồn Đạo Khí bị phá vỡ không ít, hơn nữa hắn bị thương chảy máu mũi và miệng rất nhiều, hắn phải nhờ đến các bạn cùng đội giúp đỡ mới tháo các Hồn Đạo Khí ra được.

Hắn ngẩng đầu nhìn Từ Tam Thạch rồi gật đầu nói: "Tôi thua, thua tâm phục khẩu phục. Chúng tôi, học viện Vân La, nhận thua."

Từ Tam Thạch cười nói: "Được, nói lời giữ lời mới là đàn ông. Lực công kích của cậu đúng là rất mạnh nhưng bất quá tôi nghĩ cậu nên gia nhập quân đội thì tốt hơn. Trong tình huống một chọi một sẽ có rất ít người có thể thắng được cậu." Hắn nói xong liền xoay người đi về phía các đồng đội của mình.

Thắng, đúng vậy, học viện Sử Lai Khắc lại thắng thêm một trận nữa, mà lúc này người ra thi đấu chỉ có một, hơn nữa lại còn là một Chiến Hồn Sư hệ Phòng Ngự chỉ có bốn Hồn Hoàn. Hắn một mình chiến thắng ba đối thủ, khán giả ai cũng thấy rõ ba đối thủ của hắn đến từ học viện Vân La đều là những Hồn Đạo Sư rất mạnh, mấy người còn lại trong đội bên kia đều có tu vi khá thấp, tất cả chỉ mới đến bậc Hồn Tôn, có tiếp tục thi cũng không thể giành được thắng lợi. Vậy trường hợp này, chiến thắng của Từ Tam Thạch tương đương với một thắng bảy.

"Học viện Sử Lai Khắc, thắng!" Sau lời tuyên bố của trọng tài, tiếng hoan hô từ phía khán giả lại ồn ào vang lên. Cảm xúc thất vọng của mọi người đã hoàn toàn biến mất, nếu nói hai trận đầu tiên Từ Tam Thạch dùng mưu mà thắng thì trận cuối cùng này rõ ràng hắn đấu bằng chính thực lực của mình. Mặc dù chắc chắn đa số những người đứng xem đều không rõ ban nãy Từ Tam Thạch đã làm gì nhưng chuyện học viện Sử Lai Khắc chỉ cần một người thi đấu đã có thể kết thúc trận chiến là sự thật không thể chối cãi. Bên phía khu vực nghỉ ngơi của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư là một bầu không khí im lặng đầy căng thẳng. Khi bọn họ thấy đại diện thi đấu đầu tiên của học viện Sử Lai Khắc là một Hồn Tông, thật lòng bọn họ không thấy lo lắng và không để ý lắm. Nhưng kết quả cuối cùng lại khiến tâm trạng của bọn họ bị đả kích thật nhiều.

Từ Tam Thạch bước về khu vực của học viện Sử Lai Khắc với vẻ mặt cực kỳ đắc chí, mọi người cũng vô cùng nhiệt tình chào đón hắn. Trận thắng đầu tiên của lần thi đấu vòng tròn.

"Từ học trưởng, không ngờ anh lại lợi hại như vậy. Sau này trở về anh dạy em thế nào là phòng ngự đi. Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của em mặc dù là vũ hồn hệ Khống Chế nhưng bản thân nó vẫn có tác dụng phòng ngự." Tiêu Tiêu cực kỳ vui sướng nói.

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Học trưởng lúc nào cũng vui lòng giúp đỡ em." Từ Tam Thạch vẻ mặc đắc ý lập tức đồng ý. Học viện Sử Lai Khắc lại một lần nữa ra về trong ánh mắt tò mò của mọi người, chỉ có Vương Ngôn ở lại xem tiếp các trận đấu sau.

Đường Vũ Đồng cùng Ninh Phương Duyên trở về Tửu Điếm lập tức về phòng thay y phục rồi lao vào tu luyện, bởi vì bận tâm kỳ suy yếu, Đường Vũ Đồng dời trọng tâm về hoàn thiện thuộc tính hồn lực làm nền cho sự lột xác của vũ hồn. Dưới sự điên cuồng của Đường Vũ Đồng, tốc độ chuyển hóa hai loại nguyên tố gần đây tăng mạnh, chỉ cần vài tháng nữa, thậm chí tối đa nửa năm, cô liền có thể yên tâm mà khôi phục tiến trình tư luyện bình thườn, lúc đó, thuộc tính hồn lực sẽ chủ động biến hóa từ chất mà không cần cô thao tâm tổn trí nữa.

Mấy ngày sau, Vương Ngôn dẫn bọn họ tham gia một buổi đấu giá Hồn Đạo Khí. Nghe quan niệm của hắn về chuyện kết hợp giữa hồn sư và hồn đạo khí, Đường Vũ Đồng ánh mắt hiện ra một tia tối tăm. Có thể nói Đường Vũ Đồng không thích hồn đạo khí dù chỉ một chút, tuy nhiên cô cũng không nói lý niệm của Vương Ngôn là sai.

"Lão sư, hồn đạo khí chính là con dao hai lưỡi, nếu ngài muốn hồn sư kết hợp với hồn đạo khí, vậy ngài cần phải bảo đảm bọn họ sẽ không ỷ lại hồn đạo khí mà quên mất căn cơ của mình là gì. Em đã giết không ít kẻ như vậy rồi, cho nên, ngài nếu muốn thực thi lý niệm này, vậy sẽ có rất nhiều vấn đề cần quan tâm." Đường Vũ Đồng nhàn nhạt nói, ánh mắt cũng không có một chút độ ấm nào.

"Không phải là em cố ý hạ thấp hồn đạo sư, lão sư, ngài biết em cùng Vũ Đồng từ nhỏ đến giờ đã cùng bao nhiều cái hồn đạo sư giao thủ sao? Cấp sáu, cấp bảy hồn đạo khí em cũng gặp rồi, Vũ Đồng cũng gặp rồi, đã không biết bao nhiều cái hồn đạo khí bị cậu ấy hủy diệt, cũng không nhớ em đã giết bao nhiêu cái hồn đạo sư...Cho nên, lão sư, cái gọi là dưới cấp 70, hồn đạo sư so hồn sư mạnh hơn, cũng chỉ là lời biện hộ của kẻ yếu mà thôi." Ninh Phương Duyên cười, cô cùng Đường Vũ Đồng từ nhỏ không thiếu bị người ám sát, trên tay tự nhiên cũng sẽ nhiễm máu tươi, so với các thành viên khác, các cô chính là từ biển máu từng bước đi lên a.

"Phương Duyên, Vũ Đồng..." Tiêu Tiêu cùng Giang Nam Nam nhìn về phía các cô. Trước đây, bọn họ không phải không hâm mộ thân thế của các cô, nhưng càng về sau, bọn họ chỉ cảm thấy, cái gọi là đại thế lực thật sự thật đáng sợ, giống như Vũ Đồng cùng Phương Duyên rõ ràng thân phận rất cao nhưng các cô muốn trưởng thành đến bây giờ cũng là trải qua rất nhiều nguy hiểm mà không phải ngậm thìa vàng lớn lên.

"Được rồi, chuyện này cũng không quan trọng, mau vào đi, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi đó." Ninh Phương Duyên cười khẽ, cắt ngang chủ đề có chút trầm trọng này. Những người khác cũng hiểu ý mà không nói gì thêm, Hoắc Vũ Hạo lại im lặng nhìn Đường Vũ Đồng, ánh mắt sâu thẳm không biết đang nghĩ gì.

Cả buổi đấu giá, Đường Vũ Đồng cùng Ninh Phương Duyên đều không ưng mắt được thứ gì nhưng Hoắc Vũ Hạo thu hoạch lại tương đối tốt. Ninh Phương Duyên híp mắt, kỳ suy yếu của cô sẽ ảnh hưởng sự phát huy của cô chứ không ảnh hưởng việc cô tu luyện lên cấp. Cho dù bản thân không tập trung tu luyện, Ninh Phương Duyên chỉ cần tập trung hóa giải những thiên tài địa bảo mình hấp thu trong thời gian này cũng đủ để cô chậm rãi trầm căn cơ, rảo bước tiến cấp. Bình chướng cấp 57 của cô đã có xu hướng bị công phá, rất nhanh cô sẽ bước vào cấp 57.

Ninh Phương Duyên trong lòng rất rõ ràng, ở cuộc thi này, cho dù là Hồn Đế cũng chưa chắc có thể thắng được cô cùng Đường Vũ Đồng, người ta thường nói nhiều hơn một hồn hoàn có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng đối với các cô, điều này không thành lập. Lượng hồn lực các cô sở hữu hiện tại chính là ngang hàng Hồn Thánh, vũ hồn thuộc tính Thần cấp, phối hoàn cũng là đỉnh cấp mang lại lợi ích hoàn toàn có thể bù vào phần hồn hoàn thiếu hụt kia. Cửu Bảo Lưu Ly Tháp của cô còn thôi, dù là mười vạn năm hồn hoàn cũng chỉ diễn sinh một hồn kỹ. Nhưng Ám Quang Nữ Thần Điệp của Đường Vũ Đồng chính là một hồn hoàn hai hồn kỹ tiêu chuẩn, chỉ cần hồn lực không cạn, cô ấy có thể lấy hồn kỹ đè người được đấy.

Ninh Phương Duyên là không có bại lộ vũ hồn thứ hai tính toán, nhưng Đường Vũ Đồng...cô ấy cũng sẽ không che giấu Hạo Thiên Chùy. Nhìn từ góc độ nào đi nữa, các cô đều có thể ở cuộc thi này đi ngang, vấn đề đáng suy xét là phối đội hình thế nào để các đồng đội không bị đào thải dẫn đến cả đội thua cuộc mà thôi. Hơn nữa, rất nhanh đám Mã Tiểu Đào sẽ có thể xuất chiến, cứ như vậy, Sử Lai Khắc quán quân cũng là không chạy đi đâu được.

Cấp 60...cấp 60...

Cuộc thi này tốt nhất kết thúc trước khi các cô chạm vào bình cảnh cấp 60, bằng không, Ninh Phương Duyên cảm thấy chuyện Đường Vũ Đồng mạnh mẽ phế bỏ đối thủ đẩy nhanh tiến độ cuộc thì rất có thể sẽ xảy ra. Đến lúc đó, cô cũng sẽ không ngăn cô ấy lại mà còn thêm một phen lửa là khác.

------------------o0o----------

|9251 từ

Beta: Thương Minh Cẩn Hằng

Gốc: Tuyết Tháng Tư |

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro