Chương 33: Triền miên trong nhà tắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối cùng La Vân Hi chịu hết nổi, cậu lật người Bạch Lộc lại, để cô úp mặt vào tường, quay lưng về phía mình. Kéo mông Bạch Lộc, để cô chổng mông hướng về phía cậu. La Vân Hi nhìn cảnh tượng dâm đãng trước mắt mình, cảm thấy mình muốn bắn ngay tức khắc.

Bạch Lộc hai tay chống lên tường, đầu hơi cúi xuống để lộ cái gáy trắng nõn. Tóc ướt xõa tung trên bờ lưng gầy, làn da của cô mướt rượt, từng giọt nước trên lưng cô chảy dọc xuống, cuối cùng dính vào mép quần lót. Mông tròn căng đầy hướng về phía La Vân Hi, được bao phủ bởi lớp quần lót màu trắng, vì bị nước xối ướt mà mảnh vải gần như là trong suốt.

Yết hầu La Vân Hi trượt lên xuống mấy bận, cậu đưa tay kéo quần lót của Bạch Lộc xuống tới giữa đùi, khu vườn bí mật hoàn toàn bại lộ ra trước mắt La Vân Hi.

Bạch Lộc ngượng ngùng xoay đầu lại, thấy La Vân Hi đang nhìn chằm chằm vào địa phương kia, ấp úng lên tiếng.

“Hi ca…đừng nhìn nữa…”

La Vân Hi hoàn hồn lại, cậu đưa tay vuốt nhẹ má của Bạch Lộc.

“Ngoan, anh không nhìn nữa. Đừng xấu hổ.”

Nói xong thì La Vân Hi úp bàn tay mình lên tiểu h.uyệt. Bắt đầu thăm dò độ ướt át. Ừm…đã khá ướt rồi. Nhưng vẫn cần nới rộng trước, tránh cho Bạch Lộc bị đau. Vì đã từng làm rồi, lần này La Vân Hi đã có kinh nghiệm hơn.

Cậu biết nơi nào khiến Bạch Lộc thấy thích, nên mới vuốt ve đâm rút một hồi, Bạch Lộc đã rên rỉ không dứt. Dâm thuỷ cũng chảy ra nhiều hơn. Bạch Lộc cũng đã dần thích ứng hơn với việc này, sau lần đầu tiên thì cô không còn thấy đau nữa, La Vân Hi cũng rất cố gắng nâng cao kỹ thuật để làm cho cô cảm thấy thoải mái.

Vì vậy lúc này La Vân Hi cứ mãi trêu chọc như vậy mà chưa chịu vào việc chính, Bạch Lộc thích thì thích thật, nhưng mà vẫn cảm thấy một chút trống rỗng.

“Hi ca…khó chịu…anh vào đi…”

La Vân Hi dừng tay, nghe giọng nói nỉ non của Bạch Lộc làm cho hạ thân đã sớm c.ứng r.ắn đến khó chịu của cậu nay lại càng thêm khó nhịn. Cậu cúi đầu cắn nhẹ một cái vào tai Bạch Lộc, khàn giọng nói bên tai cô.

“Tiểu yêu tinh, em còn gấp hơn cả anh sao. Anh phải chuẩn bị kỹ giúp em, không thì em sẽ đau.”

“Không đau…anh…ưm…chuẩn bị rất kỹ rồi…”

“Vậy sao?”

La Vân Hi thăm dò thêm một lúc, thấy đúng là đã đến thời cơ rồi, cậu nâng cự vật đặt tại cửa động, đâm thẳng vào ngay lần đầu, lút cán.

"Ha...Chậc..." La Vân Hi thở hắt ra một hơi, mặc dù đã chuẩn bị nhưng lối vào vẫn còn chật hẹp, đâm một lần như này vẫn có chút khó khăn nhưng bù lại rất thoải mái.

“Aa..." Bạch Lộc không ngờ La Vân Hi lại đâm vào hết như vậy ở lần đầu, cô thét lên một tiếng. Bàn tay đang chống tường siết chặt lại.

"Hưm...aa...sâu...quá..."

“Tiểu yêu tinh, cho em ăn no. Hôm nay em còn dám hối anh, lát nữa đừng khóc lóc xin anh tha.”

La Vân Hi bắt đầu động eo, lúc nhanh lúc chậm, lúc sâu lúc nông. Nhịp nhàng vô cùng, khiến cho đầu óc Bạch Lộc như bay lên chín tầng mây, không còn nghe thấy La Vân Hi nói gì nữa. Bên dưới thì bị đâm thúc, ngực thì bị La Vân Hi nắm trong tay trêu đùa, mông cũng bị La Vân Hi xoa nắn. Bạch Lộc sướng thật, nhưng mà như này thì có hơi quá. Tất cả những chỗ nhạy cảm của cô đều bị La Vân Hi đùa giỡn trong lòng bàn tay. La Vân Hi như thế nào lại rất hiểu rõ cơ thể cô.

“A…a…nhẹ…anh…nhẹ thôi…ha…”

“Là ai hối anh hả?”

“Em…em hối anh…ha a..chứ không kêu anh…phát điên…Ưmm”

La Vân Hi thấy Bạch Lộc vẫn còn phân tâm nói chuyện được, vẫn là chưa đủ đi! Cậu đâm mạnh một phát vào chỗ nhạy cảm bên trong của cô. Bạch Lộc lập tức chịu không nổi la lên một tiếng.

“Vân Hi… anh… a…muốn chết …? ... Ha..aa...”

Bạch Lộc vừa dứt lời, La Vân Hi bắt đầu tăng nhanh tốc độ, cứ đè chỗ nhạy cảm kia mà thúc mạnh vào.

“Anh chết thì ai đút tiểu yêu tinh của anh ăn no hả? Còn có sức để chửi người nữa à?”

La Vân Hi thấy đúng là anh phát điên thật rồi. Hôm nay Bạch Lộc quá lẳng lơ, kích thích cho La Vân Hi giống như biến thành cầm thú. Cộng thêm sự kiện cô bị xô đẩy đó mà La Vân Hi không có chỗ phát tiết, cuối cùng lại phát tiết vào việc này. La Vân Hi hôn lên bờ lưng đang run rẩy của Bạch Lộc.

Lộc Lộc…anh xin lỗi…cho anh phát điên một lần này thôi… La Vân Hi nghĩ thầm.

Trận chiến kịch liệt này kéo dài tới mấy tiếng đồng hồ. La Vân Hi thực sự không khống chế nổi bản thân, sung sức vô cùng.

Bạch Lộc nghĩ có lẽ là do tác dụng phụ của rượu…Cô bị La Vân Hi hành xác, cả người cô bây giờ đau nhức vô cùng. Sau khi xong việc, La Vân Hi tắm rửa cho cả hai người, rồi bế Bạch Lộc nằm lên giường, cậu cũng lên giường ôm người vào lòng. Nhưng mà…

“Vân Hi, quần áo anh đâu?”

“Ướt rồi.”

Bạch Lộc: “...”

Đúng thật, ban nãy La Vân Hi cởi đồ xong quăng dưới sàn, nước xối xuống ướt hết cả rồi.

Bạch Lộc: “Thế quần áo của em đâu?”

La Vân Hi bắt đầu giở giọng cún con: “Lộc Lộc, anh không mặc đồ mà em có thể mặc được sao? Như vậy không công bằng!”

Bạch Lộc: "???"

Bạch Lộc giơ tay đấm thùm thụp lên bờ ngực rắn chắc La Vân Hi. Không biết là cậu có đau không, nhưng tay cô thì đau...

“Anh lấy cái lý do vớ vẩn gì thế hả? Mau lấy đồ cho em mặc, nhanh lên!”

La Vân Hi bị đánh, tủi thân ngồi dậy. Mở tủ quần áo lấy đại một cái váy ngủ đưa cho Bạch Lộc.

Bạch Lộc nhìn La Vân Hi khoả thân trước mặt mình mà không hề vướng bận tâm lý một chút nào, bỗng nhiên cảm thấy hơi khó thở. Cô giật lấy cái đầm ngủ kia, mặc vào. Không có đồ lót, nhưng ít ra vẫn che được những chỗ cần che.

“Anh…anh..anh kiếm đại cái gì mặc vào đi.”

La Vân Hi khoanh tay nhìn người đang nằm trên giường.

“Em cảm thấy đồ của em, có món gì anh có thể mặc được sao?”

Bạch Lộc ngẫm nghĩ thử, không có thật. Thế là cô hừ lạnh xoay người, đắp chăn lại ngủ.

La Vân Hi thấy Bạch Lộc cuối cùng cũng chịu bỏ cuộc, nhảy lên giường ôm chặt lấy Bạch Lộc, kéo chăn đắp lên người xong rồi vùi đầu vào tóc Bạch Lộc hít ngửi vài hơi, rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, La Vân Hi cùng Bạch Lộc bị tiếng chuông cửa làm cho tỉnh giấc. Cảnh Hàn lồm cồm ngồi dậy, cầm di động lên xem giờ. Mới có 6 giờ 30 sáng thôi. Là ai mà mới giờ này đã tìm Bạch Lộc rồi?

“Vân Hi, lấy điện thoại cho em.”

Bạch Lộc day day trán, cô hơi đau đầu.

La Vân Hi mò mẫm trên bàn điện thoại của Bạch Lộc rồi đưa cho cô, sau đó nằm xuống ôm lấy Bạch Lộc ngủ tiếp. Trong lúc đó tiếng chuông cửa vẫn reo liên tục.

Bạch Lộc mở khóa điện thoại xong, đập vào mắt cô là 99+ cuộc gọi nhỡ cùng một đống tin nhắn. Bạch Lộc trợn tròn mắt ngồi bật dậy, dụi dụi đôi mắt cho nhìn rõ hơn rồi bắt đầu đọc chữ trên màn hình. Có cuộc gọi của La Châu và Mã Thanh Thanh, nhưng không nhiều, đa số hai người đều nhắn tin. Còn những cuộc gọi còn lại toàn bộ đều là của ba mẹ cô. Sau đó cô lướt nhanh thấy tin nhắn ba mẹ cô bảo là họ đã đứng trước cửa nhà của cô rồi.

Bạch Lộc: “...”

Không biết rốt cuộc là việc gì, Bạch Lộc chỉ cảm thấy như mình sắp bị bắt gian tại giường vậy, lập tức gỡ bỏ cánh tay đang ôm eo của mình cứng ngắc kia ra. Rồi lay La Vân Hi tỉnh.

“Vân Hi, mau tỉnh. Người ngoài cửa là ba mẹ em đó. Anh mau mặc đồ vào đi.”

La Vân Hi vừa nghe thế thì mở choàng mắt ra, ngồi bật dậy. Cậu xoa xoa mái tóc ngắn, bắt đầu dần tỉnh ngủ.

“Sao…ba mẹ em lại tới thế?”

“Mau lấy đồ mặc vào! Nhanh lên!”

“Được rồi, em đừng hoảng.”

La Vân Hi xuống giường, ra ban công lấy đồ mà hôm qua cậu đã giặt rồi phơi sẵn mặc vào. Cũng may là La Vân Hi đã làm việc này rồi đấy. Mặc dù hiện tại đồ vẫn còn ẩm ướt.

Mặc xong cậu đi vào toilet, được Bạch Lộc quẳng cho bàn chải đánh răng và khăn mặt. Hai người nhanh chóng vệ sinh cá nhân trong tiếng chuông cửa hối thúc và tiếng chuông điện thoại reo liên hồi của Bạch Lộc.

Ban đầu Bạch Lộc tính nhốt La Vân Hi vào tủ quần áo như trong phim, nhưng đời thật thì không phải phim. Thứ nhất, La Vân Hi quá to lớn, không nhét vừa vào tủ. Thứ hai, La Vân Hi không đồng ý. Cậu vô cùng bình tĩnh bảo muốn gặp ba mẹ cô. Dù sao cũng phải gặp thôi, chi bằng bây giờ gặp luôn.

“Nhưng mà, bây giờ anh mà gặp ba mẹ em, hẳn là để lại ấn tượng đầu tiên vô cùng xấu xí.” Bạch Lộc nhíu mày nhìn La Vân Hi, cô không muốn chuyện này xảy ra.

La Vân Hi đưa tay nhéo mũi Bạch Lộc.

“Không sao cả, nếu khiến ba mẹ em có ấn tượng xấu thì anh từ từ cố gắng lấy lòng lại là được. Làm sao anh có thể trốn đi được chứ? Mau ra mở cửa cho ba mẹ thôi, ba mẹ đứng ngoài chờ rất lâu rồi. Sợ là có chuyện gấp đó.”

Bạch Lộc thở dài, cùng La Vân Hi đi ra mở cửa cho ba mẹ cô. Sao người này lại bình tĩnh tới mức này vậy nhỉ? Nếu đổi lại hai người ngoài kia là ba mẹ La Vân Hi… Bạch Lộc cảm thấy mình nhất định sẽ chui vào tủ quần áo mà trốn cho bằng được.

La Vân Hi không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, đương nhiên là cậu cũng đang vô cùng căng thẳng. Nhưng thấy Bạch Lộc cũng căng thẳng, mà còn phải lo lắng cho cậu, sợ cậu để lại ấn tượng không tốt với ba mẹ cô, vậy nên La Vân Hi mới cố gắng bình tĩnh để trấn an Bạch Lộc.

Hai người đứng trước cánh cửa, hít sâu một hơi rồi dứt khoát mở cửa ra.

Vừa mở cửa ra, cả bên trong và bên ngoài đều trợn mắt nhìn nhau. Tim Bạch Lộc đập thình thịch thình thịch, cô không thốt nổi lời nào. Ba mẹ của Bạch Lộc cũng không ngờ là đằng sau cánh cửa này lại là con gái mình cùng người đàn ông hôm qua đã cứu cô. Hai người còn đang dự tính sau khi giải việc xong vụ việc sẽ tìm kiếm người kia để hậu tạ…Giờ thì hay rồi, không cần tìm nữa, người ở ngay trong nhà con gái mình.

Cuối cùng là La Vân Hi thấy không có ai có vẻ muốn lên tiếng trước, nên anh đành đứng ra phá vỡ bầu không khí cứng ngắc đông đặc này.

“Cháu chào cô chú ạ, cháu là La Vân Hi. Cô chú và Lộc Lộc trước mắt vào nhà trước đi ạ…”

Cả ba lúc này mới sực tỉnh, nhanh chóng tiến vào nhà.

Ba mẹ Bạch Lộc ngồi lên ghế sofa, Bạch Lộc ngồi bệt dưới đất đối diện, sau đó La Vân Hi bưng nước ra cho ba người, rồi anh đứng cạnh Bạch Lộc chứ không dám ngồi. Nhà Bạch Lộc nhỏ, lúc cô chuyển tới cũng mua dạng ghế sofa nhỏ thôi, nên chỉ đủ cho ba mẹ của Bạch Lộc ngồi.

Trông thấy hai đứa nhỏ như đang chịu phạt, ba mẹ Bạch thở dài một hơi. Mặc dù tâm lý hiện tại của hai người đang rất sốc, nhưng mà cũng phải hỏi han tình hình. Cứ căng thẳng thế này cũng không giải quyết được gì. Hạ Quân hắng giọng, phất tay với La Vân Hi.

“Cháu…ngồi xuống đi ngồi xuống đi. Ngồi xuống rồi nói. Đứng như vậy làm gì chứ, tôi cũng không phải là giáo viên đang phạt học sinh.”

Liêu Kỳ chỉ im lặng quan sát người này cùng Bạch Lộc. Từ nhỏ đến lớn, Bạch Lộc vẫn luôn là đứa trẻ rất khác những đứa trẻ khác. Tuổi thơ của cô cũng không vui vẻ gì nên người làm cha làm mẹ như Bạch Quân cùng Liêu Kỳ cảm thấy rất khó khăn trong việc dạy dỗ con mình.

Cuối cùng vì quá thương con mà chẳng có biện pháp dạy dỗ đàng hoàng gì cho cam, đa số là chiều chuộng cô. Lúc nào cần thì vẫn nói đạo lý với con, nhưng phần nhiều vẫn là nuông chiều. Nhưng cũng rất may là Bạch Lộc không hề phát triển theo hướng tiêu cực, ít nhất là qua những gì ba mẹ Bạch Lộc quan sát thì là như vậy.

Hôm nay nhìn thấy mới sáng sớm mà trong nhà con gái xuất hiện một người đàn ông thế này…Thực sự mà nói, hai người sốc còn nhiều hơn là giận. Vì quá sốc nên cũng chẳng biết tiếp theo phải nói cái gì, phải hỏi cái gì nữa.

Liêu Kỳ quyết định lên tiếng trước: “Hai đứa…sống chung sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro