Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 12
Đông Lăng Mặc nhíu mày kiếm nhìn Mộ Thiển Thiển, khóe môi tà mị: "Ngươi ra lệnh cho ta?"
"Ta..." Nhìn mặt Đông Lăng Mặc thế này, Mộ Thiển Thiển biết mình lại phạm sai lầm. Đối người này, tốt nhất là đừng dùng mệnh lệnh.
Hắn cầm cả nửa binh lực, trong triều quả thực có thể nói là một tay che trời. Ngay cả hoàng đế cũng vì lấy lòng hắn mà ban thưởng phong định quốc hầu, cho hắn mang binh khí vào triều, thậm chí có thể tùy ý xuất nhập hoàng cung. Và, hoàng thượng còn đặc biệt cho phép hắn không cần hành lễ ở trước mặt bất luận kẻ nào. Hắn cao cao tại thượng đã quen, nàng chỉ là một công chúa với hắn mà nói thì cho là gì? Dám mệnh lệnh hắn, không muốn sống chăng?
Khi Mộ Thiển Thiển tâm hoảng ý loạn, Đông Lăng Mặc đã ngồi dậy nhìn nàng: "Nàng cho là không có bản hầu, công chúa nàng có thể bình yên rời đi?"
Cái... gì? Ý hắn là không có hắn nàng cũng không là công chúa? Mộ Thiển Thiển trợn to mắt, môi run rẩy: "Ngài..."

"Lại đây." Thanh âm Đông Lăng Mặc rất dễ nghe nhưng lại làm người ta lạnh sống lưng.
Mộ Thiển Thiển chẳng những không nghe, thậm chí còn rụt lui: "Không... Không qua."
"Nàng dám phản kháng?" Đông Lăng Mặc trầm xuống, không hờn giận: "Ta nói, lại đây."
Mộ Thiển Thiển sợ run, luôn mãi cân nhắc. Cuối cùng, nàng nặng nề bò về phía hắn: "Ta... ta sẽ không làm chuyện này. Ta, ta nghe lời, nhưng nhưng... không làm, không làm chuyện này."
Người tốt không sống lâu, người xấu lại đại thọ? Nàng rõ ràng là nhân vật phản diện âm hiểm đầy thủ đoạn nhất văn, tại sao lại ở trước mặt hắn ngay cả một chút uy nghiêm cũng không có? Thậm chí, ngay cả tôn nghiêm cũng mất cmnr. Tại sao đầu nàng một chút cũng không linh hoạt, ám chiêu các loại đều nghĩ không được? Ngu ngốc vậy mà xứng là Thất công chúa ác độc? Cái chức công chúa này nàng không làm nữa có được không? Thả nàng đi được chứ?
Đông Lăng Mặc nhìn Mộ Thiển Thiển rối rắm, đáy mắt phức tạp. Chỉ là khoảnh khắc đó, Mộ Thiển Thiển đang kinh hoảng hoàn toàn không bắt giữ được.
Người còn chưa tới, Đông Lăng Mặc vươn tay đã bắt được Mộ Thiển Thiển nhét vào ngực mình. Nhìn nàng còn muốn giãy dụa, hắn lạnh giọng nói: "Không giãy, ta còn có thể ôn nhu được một chút."
"Ta..." Không tin! Nhưng lời này nàng không dám nói. Mộ Thiển Thiển chớp mắt ngập nước: "Mới sáng sớm, ta, ta không muốn..."
"Bản hầu muốn." Mộ Thiển Thiển không kịp phản kháng, Đông Lăng Mặc đã kéo cái áo trên người nàng ra, đè nàng xuống: "Tuy rằng bản hầu không thích trái tim nàng, bất quá, cơ thể nàng bản hầu lại thích."
"Hầu gia, mới sáng sớm thôi... Vận động rất kịch liệt cũng, cũng không tốt, ưm... Ah! Nhẹ chút đi..." Đông Lăng Mặc xoa vú, Mộ Thiển Thiển bắt đầu nóng lên, ngay cả hoa huyệt cũng bắt đầu ngứa và trống rổng.
Nàng không muốn, thật sự không muốn!
"Ta sẽ không động." Đông Lăng Mặc kéo đầu vú Mộ Thiển Thiển, nghe được tiếng nàng rên rỉ, hắn cong môi cười nhạt: "Lần này, nàng ngồi trên tự động đi."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro