Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 15
"Ah! Ư ahh a..."
Tiếng nữ tử rên rỉ nghẹn ngào lại vang lên, e là bất kì nam nhân nghe thấy đều là chất xúc tác.
Đông Lăng Mặc có điểm không chịu nổi - nhiều lần muốn rút tay ra đổi lại côn thịt cắm nàng - cắm cắm cắm nàng cho nàng ư a như thế đó. Hắn đã không thể chờ được! Nhưng, hai ngón tay thụt ra thụt vào, thanh âm của nàng lại ngày càng nghe hay hơn; ngày càng câu hồn, hắn lại luyến tiếc nàng dừng lại. Hắn thích nghe nàng kêu - kêu càng dâm đãng càng lớn tiếng - càng có thể lấy lòng hắn. Ngón tay mạnh mẽ cắm vào - thô bạo làm u huyệt mở ra, lại tàn nhẫn rút ra, rồi lại một lần nữa thụt mạnh tới.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng kêu Mộ Thiển Thiển cũng càng ngày càng thê lương: "Đừng, đừng mà! Ahh! A a... Hầu gia! Ahh! Ôi hỏng mất, ngài... Ahh! Làm ta hỏng mất... A a..."
"Hỏng cái gì?" Đông Lăng Mặc hỏi.
Mộ Thiển Thiển chỉ tiếp tục thét, không dám nói ra lời dâm đãng như thế.
"Bản hầu đang hỏi nàng, hỏng cái gì? Nói hay không?" Tốc độ lại nhanh hơn; lực cũng không ngừng gia tăng.
"A! A a!" Lần này, Mộ Thiển Thiển thật sự hét lên - tiếng kêu càng lúc càng lớn làm cước bộ nam tử ngoài cửa muốn đi vào thu lại. Không biết nên đi vào ngắt việc bọn họ hay không. Mà, hai người kia đã chơi rất lâu rồi - chơi đến hiện tại. Thất công chúa vẫn còn tỉnh nữa chứ. Quả nhiên dâm oa trời sinh. Nếu không phải hạ nhân đến cho báo, nói thái hậu đang thúc giục - bọn họ lại không dám ngắt việc của Hầu gia cùng Thất công chúa - hắn cũng sẽ không tới đây.
Đang do dự, tiếng kêu trong phòng lại làm cho nam nhân cơ hồ bảo trì không được tinh tường: "A! Sẽ... A! hỏng tiểu huyệt của người ta... A!"
"Huyệt gì? Huyệt nào?"
"Không... A! Hoa huyệt! Sẽ hỏng hoa huyệt Thiển Thiển! A... Hầu gia, cầu ngài, cầu ngài... A a..."
Nàng không xong rồi - không phải đau, mà là... mà là ngứa! Muốn...quá, muốn...quá - muốn gì đó lớn hơn nhồi nhét vào mình nàng! Cho dù biết rõ đấy là xấu hổ, nhưng đã không chịu được nữa rồi. Nếu không, nàng sẽ không nhịn được... muốn, muốn tiểu[1]...
"A! Không...  

  Cầu ngài ư... Không! Ngài, a —— "
Thanh âm này làm cho Hiên Viên Liên Thành ngoài cửa nghe được có vài phần khó chịu. Và khi hắn nhịn không được - nghiêm mặt đẩy cửa vào - Mộ Thiển Thiển cuối cùng nhịn không được, thét lên: "A... Không... A a a, phải ra, a —— "
Hiên Viên Liên Thành giương mắt nhìn - dù cách một tầng sa mạn nhưng nội lực thâm hậu - Hiên Viên Liên Thành vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy tuyệt sắc nữ tử trần như nhộng nằm trên đệm với hai đùi banh ra hết cỡ; đối diện Đông Lăng Mặc. Hai ngón tay Đông Lăng Mặc còn đang cắm sau trong hoa huyệt, không ngừng đưa đẩy. Và màn tục tĩu này thật không có làm Hiên Viên Liên Thành kỳ quái. Cái làm cho hắn rung động chính là, hắn thấy đại lượng chất lỏng trong suốt từ hoa huyệt Mộ Thiển Thiển phun ra.
Một màn này, không chỉ có Hiên Viên Liên Thành xem hoa mắt, ngay cả Đông Lăng Mặc cũng xem ngây ngốc.
Hoa huyệt nữ nhân triều xuy thật là đẹp! Dù đã từng xem đông cung đồ, nhưng nó miêu tả không minh bạch, không hề có một chút mỹ cảm - nhưng bây giờ nó thật sự phát sinh trước mặt hắn.
Tiểu huyệt phun ra đại lượng mật dịch thì co rút mạnh mẽ, hai ngón tay Đông Lăng Mặc vẫn còn nằm đó và bị mút chặt - có vẻ không nhúc nhích được.
Hiên Viên Liên Thành thản nhiên đi đến bên giường, nhăn trán nhìn hoa huyệt Mộ Thiển Thiển đang không ngừng co giật không dời.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro