Chương 2: Công chúa thành nữ nô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2 - Công chúa thành nữ nô
Mơ mơ màng màng, Mộ Thiển Thiển nghe được một giọng nữ cách đó không xa vang lên: "Hầu gia, thật sự phải ngủ lại tẩm phòng Thất công chúa?"
"Có gì không thể?" Giọng nam tử lạnh lùng vang lên.
"Qua đêm nay là Thất công chúa mười sáu tuổi." Giọng nữ có vẻ có vài phần lo lắng, và một chút không cam lòng: "Khi đến mười sáu tuổi, lời nguyền sẽ mất hiệu lực, Thất công chúa có thể cùng nam tử làm... Hầu gia..."
"Đi ra ngoài."
Sau đó, Mộ Thiển Thiển không nghe được gì nữa mà chỉ cảm thấy hơi thở lạnh như băng chậm rãi tới gần. Nam nhân đó đi đến bên giường nhìn nàng, nàng muốn tỉnh lại, nhưng mí mắt mở không ra.
Đông Lăng Mặc nhìn nữ tử ngủ say không chớp mắt. Không thể phủ nhận, Thái hậu thu nhận dạy dỗ Thất công chúa thành một vưu vật; làn da trơn nhẵn, ngũ quan tinh xảo ôn nhu, chỉ cần là một nam nhân bình thường nhìn đến đều phải động tâm. Nhưng, mấy ngày nay hắn chưa bao giờ có nửa điểm động tâm đối với nàng. Trừ đêm nay... Đêm nay ở đại lao, nàng hoảng sợ trốn vào lòng hắn, sự mềm mại chưa từng đó làm cho hắn rung động một cách khó hiểu trong nháy mắt.
Muốn hắn hầu hạ thật không? Khóe môi cười tà mị, Đông Lăng Mặc chợt cúi người cởi bỏ xiêm y trên người Mộ Thiển Thiển.
Lạnh... Mộ Thiển Thiển rụt người lại. Lông mi dài cuối cùng cũng chậm rãi mở ra. Nhìn đến tuấn nhan gần trong gang tấc, nàng không tự giác xoa mi tâm lạnh như băng của hắn: "Tử Câm..."
Mắt Đông Lăng Mặc lạnh lùng, xuống tay kéo 'xoạt' một tiếng, xiêm y trên người Mộ Thiển Thiển xả xuống hơn phân nửa.

Dưới yếm, hai điểm hồng nhạt lộ ra dưới tầm mắt của hắn, Đông Lăng Mặc trầm giọng nói: "Nhìn rõ xem nam nhân của nàng đêm nay là ai!"
"Azz?" Mộ Thiển Thiển có chút không kịp phản ứng. Đêm nay nàng đang viết tới đoạn hách liên Tử khâm, trong đầu toàn là tên này cho nên mới không nghĩ là đã gọi ra miệng mất. Mà khi nàng nhìn thấy trong mắt Đông Lăng Mặc cất giấu lửa giận thì nàng biết nàng đã chọc giận người này.
"Ta không phải... A! Đông Lăng Mặc, ngươi đang làm gì?" Mộ Thiển Thiển hét lên. Bởi vì dưới cơn thịnh nộ, Đông Lăng Mặc đã kéo luôn cái yếm mỏng như cánh ve trên người nàng. Bộ ngực trắng noãn nộn nhất thời bật ra; hai đầu vú hồng nhạt như bị kinh hách, không ngừng run rẩy trước mặt hắn.
Đông Lăng Mặc vốn không có hưng trí lớn như thế. Nhưng nhìn đến cặp vú đầy đặn trắng nõn thì cả người căng thẳng, lượng máu mà hắn có dồn hết xuống phúc hạ trong nháy mắt nhằm. Bị xiêm y ngăn trở, cự vật chậm rãi thức tỉnh .
"Đừng!" Nhìn Đông Lăng Mặc nhích lại gần, Mộ Thiển Thiển thất thanh mà hô, hai tay che ngực thối lui về phía sau.
Mà tốc độ nàng kém xa Đông Lăng Mặc, hắn chỉ tùy ý chụp tới là đã đem đôi tay nàng bắt chéo ra sau lưng, làm cho thân mình mềm nhũn của nàng ngã vào chân mình. Tư thế này làm cho Mộ Thiển Thiển chỉ có thể cong người, đem hai vú trình diện trước mặt Đông Lăng Mặc. Bởi vì nhiều năm luyện võ mà tay Đông Lăng Mặc có vết chai, chúng đáp vào vú, nhẹ nhàng cầm nắm; đầu ngón tay kẹp lấy đầu vú hồng nhạt run rẩy xoa nắn nhẹ nhàng. Xúc cảm này cũng không tệ lắm.
"Không..." Đông Lăng Mặc là Hầu gia tàn khốc nhất lạnh lùng nhất dưới ngòi bút của nàng, người nam nhân này ác liệt bao nhiêu nàng rõ ràng hơn ai khác. Cho nên Mộ Thiển Thiển biết phía sau phản kháng đó là con đường chết. Mộ Thiển Thiển chịu đựng ngượng ngùng, nâng mắt nhìn khuôn mặt cương nghị dễ nhìn của Đông Lăng Mặc, vặn vẹo thân hình không yên: "Hầu gia... không phải ngài vẫn rất ghét ta hay sao? Tại sao... ta không phải cô bé ngài thích, tha... ngài tha ta được không?"
Đông Lăng Mặc nghe vậy bỗng trầm xuống: "Không phải Công chúa biết mình tròn mười sáu tuổi, đêm nay có thể khai trai mới cho bản hầu đến hầu hạ sao?"
Ngón tay khẩy đầu vú một cái, Mộ Thiển Thiển chợt yểu điệu ngâm ra tiếng. Một tiếng rên rỉ bình thường khiến Đông Lăng Mặc càng thêm động tình.
Đỉnh cự vật dưới háng kề giữa mông Mộ Thiển Thiển, Đông Lăng Mặc cười lạnh nói: "Yên tâm, bản hầu nhất định sẽ làm nàng thỏa mãn."








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro