Chương 43 - 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Lăng Mặc hoàn toàn không để ý lời nàng, hắn đi đến bên giường, bắt đầu thoát y. Mộ Thiển Thiển không tự giác lui sâu vào trong giường, cô nam quả nữ sống chung, vào thời điểm đêm khuya tịch mịch, hắn cứ như thế thoát ý, không phải là... Đầu còn chưa kịp phản ứng, Đông Lăng Mặc đã thoát y chỉ còn để lại áo lót khố mỏng manh. Hắn quay đầu lại nhìn nàng vẫn không có động tĩnh, chau mày kiếm, hắn lạnh lùng nói: "Con không đứng dậy thay quần áo, đêm nay ở Từ Ninh Cung có yến hội, ngươi không tính đến tham dự à?"

"Cái gì?" Yến hội?

Mộ Thiển Thiển mặt ững hồng nay chẫm rãi biến thành nhợt nhạt, yến hội... Chính là yến hội cho sinh nhật thứ mười sau của nàng, hôm nay phát sinh nhiều việc quá. Cứ nhiên làm nàng quên mất.

Nhưng Từ Ninh Cung...

"Không! Ta không đi!" Nhớ tới lời Hách Liên Tử Câm nói về mê tình hương, nàng sợ tới mức mặt lạnh như băng, liên tục lắc đầu: "Ta không đi, ta không muốn đến chỗ đó... Ta, ta không muốn đi."

Thường ma ma nói nói nàng chạng vạng lại đến tắm rửa thay quần áo, nàng không cần nghĩ cũng biết bọn họ muốn làm cái gì, nàng chỉ sợ bọn họ lại hạ dược nàng. Thân thể là của chính mình, nàng phải hảo hảo yêu quý.

Đông Lăng Mặc trầm mặc nhìn nàng, không nói chuyện.

Mộ Thiển Thiển đón nhận ánh mắt của hắn, cũng không biết vì sao, giờ phút này nàng bỗng có một loại cảm giác, có lẽ chỉ có nam nhân trước mặt này mới có thể cứu được nàng.

Không cần suy nghĩ, nàng tiến đến, nắm vạt áo hắn, bi thương nói:

"Hầu gia, ta... Ta không muốn đi Từ Ninh Cung, các nàng muốn hại ta... Không, ý ta không phải như vậy, ta... ý ta là..."

Ở trong hoàng cung này, chỉ cần không cẩn thận, tùy tiện nói một câu có thể dẫn đến họa sát thân, nàng vừa nói "các nàng ấy muốn hại nàng", nghĩ đến đã phát hoảng.

"Hách Liên Tử Câm đã nói gì với ngươi?" Đông Lăng Mặc vẫn không có biểu cảm gì, trân mặt vẫn không một tầng gợn sóng, tựa hồ hiện tại nghe nàng nói, hắn tùy ý hỏi một câu, căn bản không có việc gì đáng lo.

Mộ Thiển Thiển có chút chần chờ nhưng thấy thần sắc hắn hiện lên sự không kiên nhẫn, trong lòng nàng hoảng hốt lập tức đem chuyện ở Từ Ninh Cung nói ra, cùng với sau này cùng Hách Liên Tử Câm... Từ đầu tới cuối nói với hắn một lượt.

Đôi mắt Đông Lăng Mặc sâu thẳm làm người ta hoàn toàn không thể nhìn thấu. Hắn trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên ngồi xuống giường, hướng nàng thản nhiên nói:
"Đi lại hầu hạ."

Đi qua hầu hạ?

Mộ Thiển Thiển chớp chớp đôi mắt to ngập nước, nàng nhất thời do dự không muốn đi tới.

"Không muốn ở trong này hầu hạ là muốn đi Từ Ninh Cung hầu hạ những nam nhân khác?"

Đông Lăng Mặc duy trì quan sát bộ dạng sững sờ của nữ nhân này, nhìn đến bộ mặt ngốc nghếch ấy, hắn lại không có nữa điểm phản cảm, ngược lại, hình như có một chút... đáng yêu. Tuy rằng, hắn kì thật không biết hai chữ đáng yêu này làm sao có thể bật ra từ đầu mình.

Mộ Thiển Thiển đứng hình một lúc lâu mới phản ứng lại câu nói của hắn. Ở trong này hầu hạ hắn, sẽ không cần đi Từ Ninh Cung hầu hạ nam nhân khác, nói như vậy... Nàng không cần phải đến Từ Ninh Cung báo danh?

Khuôn mặt đột nhiên sáng ngời, không cần suy nghĩ nàng lập tức xông đến, dứt khoát ngồi lên người hắn. Nhưng, ngồi lên rồi nàng mới ý thức được, hình như... hầu hạ người khác tựa hồ không phải như vậy. Nàng không có kinh nghiệm, căn bản không hiểu.

"Thực xin lỗi... ta có chút, có chút kích động."

Nàng vừa định bước xuống thì bàn tay to của nam nhân nào đó đã khóa chặc trên hông nàng, khiến nàng không có chỗ trốn.

"Hầu gia..."

"Cứ như vậy, để ta xoa."

Hắn nhắm mắt lại, cánh tay vẫn như cũ ở bên hông nàng, nhưng trừ việc đó lại không có hành động nào khác.

Mộ Thiển Thiển thở ra một hơi, nghĩ nghĩ một chút liền vươn ngón tay dài giúp hắn xoa huyệt thái dương. Mặc dù hắn bảo nàng ở lại nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, không biết qua bao lâu, rốt cục nhịn không được, nàng liền hỏi hắn: "Thái hậu bên kia..."

"Không tin ta?" Đông Lăng Mặc mat81 vẫn nhắm nhưng thanh âm bắt đầu hơi lạnh.

Mộ Thiển Thiển vội trả lời: "Không phải!"

Nàng lúc này không biết nên nói gì, tay vẫn như cũ, không nặng không nhẹ giúp hắn xoa huyệt thái dương, nghĩ đến tình hình bên Từ Ninh Cung, nàng thật vẫn có chút không yên lòng.

Bỗng nhiên, thân hình thất kinh, cả người bị hắn xoay ngược lại, nàng theo bản năng chống tay trên ngực hắn. Thanh âm trầm thấp đầy từ tính của Đông Lăng Mặc từ đỉnh đầu vang lên: "Ta mệt mỏi, bồi ta ngủ, đợi lát nữa tỉnh dậy sẽ dùng bữa."

"Hầu gia..."

"Ta cam đoan lão thái bà sẽ không vì chuyện này mà đến tìm ngươi gây phiền phức."

Mộ Thiển Thiển không nói nữa, suy nghĩ một chút, liền an tâm gối đầu lên cánh tay hắn, nhắm mắt lại.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới, đêm nay hắn tựa hồ luôn xưng "ta" mà không phải là "bản hầu", vừa rồi hắn còn cam đoan... Như vậy, thật có cảm giác an toàn, có hương vị của nam nhân. Thân mình không biết vì cái gì chủ động rút vào trong lòng hắn. Đông Lăng Mặc vẫn còn chưa ngủ, khẽ vươn tay nắm thắc lưng nàng, nhẹ nhàng đẩy ra, không cho nàng cơ hội đụng vào côn thịt nóng bỏng đang khởi binh tạo phản của hắn.

Trên thực tế, hắn rất muốn nàng... Nhưng hắn lại có một chút tiếc nuối cảm giác an bình hiện tại. Bởi vì chút cảm giác an bình này, lại có nàng ngủ bên cạnh khiến hắn tình nguyện khắc chế dục vọng, không muốn đánh vỡ khoảnh khắc ấm áp, tuyệt đẹp này.

Để một nữ nhân ỷ lại... tư vị thật không tệ!

Chương 44 Chỗ dựa vững chắc

Sáng sớm tỉnh lại, bên người đã không còn thân ảnh của Đông Lăng Mặc, Dương Quang và Du Lan đang ở bên ngoài, dường như đã chờ lâu rồi. Mộ Thiển Thiển tỉnh lại cảm thấy toàn thân rã rời vì đói, vốn dĩ hôm qua chỉ nói ngủ một chút, nào ngờ tận đến hừng đông nàng mới tỉnh.

Du Lan cùng Dương Quang hầu hạ nàng rửa mặt chảy đầu, đến lúc nàng ăn no nê vẫn chưa thấy Đông Lăng Mặc xuất hiện.

Mộ Thiển Thiển kéo Du Lan lại, nhỏ giọng hỏi: "Tối hôm qua... Ta không có đi Từ Ninh Cung, bên kia có truyền đến tin tức nào không?"

Du Lan tuy rằng cảm thấy Thất công chúa lúc trước vào bây giờ quá không giống nhau, nhưng Thất công chúa hỏi, nàng sao dám không trả lời.

"Nghe nói Hầu gia muốn công chúa ở lại, Thái hậu nương nương không những không tức giận ngược lại còn bảo Thường ma ma sáng sớm mang đến mấy rương thuốc bổ quý hiếm, đều đã được cất giữ, công chúa tùy thời điểm có thể đến xem."

Mộ Thiển Thiển thở phào một hơi, đối với mấy thứ Từ Ninh cung đưa đến, nàng thật không có hứng thú nhưng nghe nói Thái hậu không mất hứng, nàng cuối cùng cũng an lòng.

Định Quốc hầu mặt mũi đúng là không nhỏ, chẳng trách Đông Lăng Mặc tối qua một chút cũng không để ý, có chỗ dựa vững chắc như vậy, cảm giác thật không tệ nha. Thật đáng tiếc, chỗ dựa vững chắc như vậy nhưng lại không lâu bền, chẳng biết khi nào hắn đột nhiên quay đầu đối phó nàng.

Dựa vào hắn? Ngẫm lại vẫn là quên đi.

"Đúng rồi, tỳ nữ hôm qua..."

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng cơ hồ đã quên mất chuyện này, bản thân một chút nữa thôi đã bị chết đuối trong hồ, cái chức công chúa này cũng quá là không an toàn.

Mộ Thiển Thiển nhìn Du Lan, tò mò hỏi: "Tỳ nữ ngày hôm qua muốn ám sát ta thế nào rồi? Nàng là ai?"

"Hồi công chúa, tỳ nữ Mẫn Nhi và Linh Nhi cùng nhau lớn lớn, tình cảm như tỷ muội, nàng biết Linh Nhi... bị công chúa ban chết, ghi hận trong lòng, cho nên... Công chúa xin yên tâm, Hầu gia đã đem nàng ta đến Hình bộ, nàng không còn cơ hội quay về hãm hại công chúa."

Hình bộ, nghe tên đã khiến người ta thấy sợ hãi. Nàng cũng không phải thánh mẫu Maria, đã có gan ám sát công chúa thì cũng nên lường trước hậu quả. Nàng muốn nhân từ cũng không nhân từ được. Huống chi người là do Đông Lăng Mặc đưa đi. Mệnh lệnh của hắn ở nơi này chính là thiên ý, đêm qua không bị hắn chỉnh đến chết đã là vạn hạnh rồi, nàng không ngốc đến mức lại đi chọc giận hắn. Cũng không biết có phải bởi vì phát hiện nàng và Hách Liên Tử Câm "yêu đương vụn trộm", nàng trước tiên cuối đầu nhận lỗi cho nên hắn buông tha nàng...

"Đi thôi, giới thiệu một chút chỗ này cho ta. ... Chỗ kia là của người nào?"

Chương 45

Phu quân ở chỗ nào, Thất công chúa làm sao không nhớ rõ?

Du Lan không biết có phải Thất công chúa đang khảo nghiệm năng lực làm việc của nàng hay không, dù trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, nhưng nàng cũng chỉ sửng người nữa khắc, lập tức cung kính trả lời: "Hồi công chúa, nơi đó là của Phong thiếu gia."

Phong thiếu gia - Phong Dạ Ảnh – đệ nhất phú hào. Thất công chúa trong một lần cải trang vi hành, tình cờ gặp mặt đã nhất kiến chung tình mà "thỉnh" nam nhân kia trở về.

Đến lúc này vẫn là chưa lệch nguyên tác của nàng quá xa, trong điện Thất công chúa thật sự có bốn nam nhân suất chung1 là Đông Lăng Mặc, Hách Liên Tử Câm, Hiên Viên Liên Thành cùng với người chưa từng gặp mặt Phong Dạ Ảnh. Hách Liên Tử Câm cùng Đông Lăng Mặc thái độ đối với nàng tựa hồ đều vô cùng kém. Về phần Hiên Viên Liên Thành, dù sao cũng chính là chán ghét nàng, nàng và hắn không có quá nhiều tiếp xúc, lấy tình huống hiện tại tựa hồ không có khác biệt quá lớn.

Phong Dạ Ảnh đâu? Hắn có phải hay không cũng giống như vậy, không chản ghét nàng những vĩnh viễn không thích nàng? Tốt nhất là vĩnh viễn không yêu thích!

Không phải là nàng tự kỉ, nàng chính là sợ nhất trở thành công cụ tiết dục của nhiều nam nhân, ở trên giường tùy ý cho người ta chà đạp, cái gì mà mất hồn thực cốt, một chút cũng không giống, rõ ràng đây là một loại ép buộc.

Mộ Thiển Thiển vốn muốn hỏi một câu "ta có thể vào xem hay không?" nhưng nghĩ lại, nàng mới là chủ nhân của nơi này, ở đây nàng được tự do ra vào không phải sao?

Đông Lăng Mặc không ở đây, thật là thư thái...

Bước vào U Dạ các, dù chưa nhìn thấy chủ nhân của nó, nhưng có thể cảm nhận được sự kiêu hùng của chủ nhân từ cái tên của nó. Đình viện này bố trí thanh lịch, lộ ra sự trang nghiêm, cao quý, từng cành cây ngọn cỏ đều được cắt tỉa gọn gàng.

Cung nhân trong viện nhìn thấy công chúa, ai ai cũng kính cẩn hành lễ, thái độ cẩn trọng, không dám có một tia chậm chạp.

Thiển Thiễn vẫy tay để những người khác đi xuống, nàng gọi một nam tử ăn mặc khác những tôi tớ kia lại hỏi: "Gia tử của ngươi đâu?"

Theo như nàng miêu tả (vì Mộ Thiển Thiển là tác giả của bộ truyện này, chẳng biết xui xẻo làm sao lại bị xuyên không) Phong Dạ Ảnh không chỉ tuật dật phi phàm, còn nho nhã ôn nhuận, quả là hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ nhân, là thân tiên giữa người phàm. Nàng có chút muốn gặp siêu cấp soái ca này, tất nhiên chỉ là muốn gặp mà thôi.

"Công chúa, công chúa?"

Mộ Thiển Thiển bị thanh âm của hắn kéo về hiện thực, nàng cuốn quít nhìn y: "Ngươi vừa rồi nói cái gì?"

"Hồi công chúa, chủ tử đang ở Giang Nam, phỏng chừng quá nữa tháng mới có thể trở về."

"Nga!" Có chút thất vọng...

"Ngươi tên là gì? Là quản gia nơi này sao?"

Hắn há miệng thở dốc, trên mặt lóe qua tia kinh ngạc.

"Hồi công chúa, tiểu nhân là Phong Dương, là quản sự nơi này."

Kỳ thực, Thất công chúa vẫn thường đến nơi này, làm sao lại không biết hắn, nhưng nàng đã hỏi, hắn theo lẽ thường mà trả lời thôi.

Tính tình thất công chúa có chút tàn bạo, ai cũng không dám đắc tội nàng.

Chương 45 Giữa ban ngày ban mặt bị lỗ

Mộ Thiển Thiển ở trong sân đình đi dạo một lúc liền rời đi, soái ca không có ở đây, phong cảnh cũng không có cái gì để xem. Huống chi trọng diện công chúa, một Đông Lăng Mặc tà mị, cuồng ngạo; một Hách Liên Tử Câm tuấn mỹ phiêu dật, một kẻ chẳng qua chỉ mới gặp mặt cũng làm cho người ta khó mà quên được Đông Chu Tam Hoàng tử Hiên Viên Liên Thành. Nhiều soái ca như vậy, thiếu một Phong Dạ Ảnh cũng chẳng sao.

Chỉ là vì chưa gặp mặt hắn, nên đối với hắn vẫn có một chút tò mò.

Vừa bước ra khỏi U Dạ các, nàng còn đang do dự chưa biết đi đâu thì tiếng vó ngực dồn dập từ xa tiến lại gần, nhất thời hoa mắt, thân hình bị nam nhân nhất bỗng lên.

Chờ đến khi nàng kịp phản ứng thì người đã bị nam nhân bắt lên ngựa, con ngựa kêu vang một tiến lặp tức phu như bay về phía trước.

Nàng đã nói ở nơi này một chút cũng không an toàn, tùy tiện đi lại trong viện cũng có thể bị bắt đến nơi hoang vu hẻo lánh nào đó. Thị vệ trong điện đều là người mù sao, không thấy nàng một người lớn như vậy, còn sống sờ sờ bị một ác tặc bắt đi?

Ngày thường hạ nhân trong phủ chắc là chịu không ít ngược đãi từ Thất công chúa, làn này thấy rốt cuộc cũng thấy một kẻ có lương tâm bắt nàng khỏi nơi này cho nên mọi người đều vờ như không nhìn thấy, thậm chí còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ước gì nàng chết ở bên ngoài, vĩnh viễn không thể trở về gây họa cho nhân thế?

"Ba" một tiếng, thân hình bị ném vào đóng rơm, nàng không nhìn rõ hắn là ai, theo bản năng hai tay hoàn trước ngực, che vị trí trọng điểm mới là thượng sách.

Ở một nơi vắng vẻ thế này, vừa rồi cái tên bắt nàng rõ ràng là một nam tử, dù rằng không rõ danh tánh, nhưng nàng một tuyệt sắc giai nhân thế này rất dễ khiến người ta nảy sinh ác niệm.

Theo đóng rơm đưng lên, nàng đưa mắt nhìn lại, một người một ngựa hướng phía bờ sông, người nọ ngồi xổm xướng rửa tay cùng tẩy sạch mặt.

Bóng lưng có chút quen thuộc, những vẫn là không nhớ ra ai.

Thừa dịp hắn không để ý, Mộ Thiển Thiển rón ra rón rén đi ra khỏi đóng rơm, hít một hơi thật sâu sau đó chuồng đi nhanh như bay.

Không có người tới cứu thì chỉ còn cách tự cứu mình, tuy rằng trốn trở về cũng không có bao nhiêu an toàn nhưng vẫn còn hơn ở nơi này để hắn tiền dâm hậu sát.

Nàng cứ thế chạy đi nào biết bên bờ sông thân ảnh kia chỉ thoáng một cái đã đứng trước mặt nàng. Chẳng kịp phản ứng, "phanh" một tiếng, hắn vững vàng đứng tại chỗ, nàng bị đánh bay ra ngoài.

Nàng bi ai phát hiện, tốt xấu gì thì bản thân cụng là một uyệt sác giai nhân, hoàn toàn không hấp dẫn nam nhân nào ra tay anh hùng cứu mỹ nhân hay sao?

Chương 47. Muốn bay lên không, ta ôm ngươi lên

Bị đụng một cái, ngũ tạng lục phũ xém chút nữa phá thể chui ra, Mộ Thiển Thiển cố hết sức ngồi dậy, rốt cuộc cũng thấy rõ mặt mũi tên hỗn đản kia là ai.

Nàng không tự giác thu nhanh vạc áo, con ngươi tràn ngập phòng bị nhìn hắn: "Không cần, ta... Ta bẩn! Đừng chạm vào ta!"

Hiên Viên Liên Thành nhíu mày, một mặt khinh thường: "Ngươi còn biết bản thân bẩn sao?"

Thiển Thiển nhất thời thái dương treo đầy hắc tuyến, không phải nàng biết, rõ ràng chính hắn nói nàng bẩn!

Không đợi này nghĩ nhiều, Hiên Viên Liên Thành xoay người hướng con ngựa đi đến, để lại phía sau hai chữ không mang theo chút tình cảm: "Theo ta."

Mộ Thiển Thiển thở ra một hơi, tuy rằng thái độ của hắn cũng không tính là tốt, bất quá, hiện giờ nàng vẫn được xem là an toàn.

Ngực bị hắn đụng đến đau, nàng phải hao hết sức chín trâu mười hổ mới bò dậy nổi.

"Nhanh lên." Quay đầu lại thấy nàng chính là lấy tốc độ con rùa mà đi tới, Hiên Viên Liên Thành nhíu mày, lạnh giọng thúc giục.

"Trước hết chạy mười vòng quanh núi." Hắn đem con ngựa kéo đến trước mặt nàng, ý bảo nàng lên ngựa.

Mộ Thiển Thiển trời sinh đối với sinh vật có thể tích lớn cũng không cảm thấy quá sợ hãi, có thể là ánh mắt đầy hàn khí của Hiên Viên Liên Thành làm cho nàng e ngại mà thôi. Nàng dè dặt, cẩn trọng đi đến bên con ngựa, một con ngựa trắng rất đẹp, nhưng nàng không biết tiếp theo phải làm thế nào.

"Muốn ta ôm ngươi lên?"

Trong lòng nàng vui vẻ, ngoái đầu nhìn hắn cười ngọt ngào: "Ân."

Hắn tùy ý giơ tay, thân hình nàng lập tức bay lên sau đó ngã trên lưng ngựa, sau giây phút hỗn độn, nàng tựa hồ nghe được tiếng nam nhân khinh thường mắng: "Ngu ngốc!"

Nàng ngu ngốc, điểm nàng chính nàng cũng đâu phủ nhận! Nàng thế nào lại khẩn cầu Hiên Viên Liên Thành ôm nàng lên ngựa? Nàng ngủ cũng đừng hy vọng mơ thấy. Oa Oa... ngực đau quá! Thật là đau không chịu nổi, thật muốn xé xiêm y ra xem có phải hai túi thích sau hai lần va chạm đã biến dạng luôn rồi không?

Vừa ở trên lưng ngựa, Mộ Thiển Thiển không tự giác căng thẳng, lớn như vậy đây là lần đầu tiên cưỡi ngựa nha.

Hoàn hảo! Con ngựa này thật ngoan, không có trực tiếp ném nàng xuống đất. Nhưng mà, dây cương thật là phức tạp, không biết nên nắm dây nào.

Không chờ mong Hiên Viên Liên Thành đến chỉ giáo nhưng đối mắt hoang mang vẫn không nhịn được hướng về phía hắn.

Hiên Viên Liên Thành đi vài bước liền ngừng lai, quay đầu nhìn nàng, hắc mâu nheo lại: "Không nghe lời ta nói hay sao?"

Cưỡi ngựa chạy mười vòng, nàng đâu phải không nghe thấy? Vấn đề là nàng không biết cưỡi ngựa. Do dự cả buổi, rốt cuộc cũng thấy hắn mất hết tính nhẫn nại, nàng cả kinh.

"Ta chưa từng cưỡi qua ngựa. Ta không biết."

Chương 48: Không là công chúa, là nữ nô

Hiên Viên Liên Thành kinh ngạc, tuy nhiên tất cả ngạc nhiên nơi đấy mắt nhanh chóng thay bằng khinh thường cùng chán ghét.

Khả năng cưỡi ngựa của Mộ Thiển Thiển là do hắn dạy, thậm chí nàng đã biết trước rồi. Chỉ là vì muốn ứng phó Thái Hậu hắn mới đến để bị nàng làm quấy rầy mà thôi.

Năm ngày nhất luyện là nàng đề xuất, nếu không phải xem trọng Thái Hậu, hắn xme thường nhìn thấy nàng.

Mộ Thiển Thiển cũng biết bản thân hiện tại là thập phần chọc chết người khác, nhưng nàng thật sự là lần đầu cưỡi ngựa, đừng nói đến chuyện giục ngựa chạy, dù cưỡi ngựa đi thong thả cũng là không có khả năng.

"Ngươi chỉ cho ta thế nào để cưỡi là được rồi, ta sẽ không phiền ngươi nghĩ ngơi." Nàng tận lực khiến âm thanh có vẻ mềm mại và vô hại: "Nếu... Nếu ngươi cảm thấy phiền, không bằng... Không bằng chúng ta trở về đi?"

Đang yên lành luyện ngựa cái gì? Hạ Triêu (chắc là tên nước này ấy!) chắc không khổ đến mức muốn nhất quốc công chúa đi đánh giặc?

"Kéo dây cương, hai chân kẹp bụng ngựa."

Hắn xoay người tiến lại đóng rơm cánh đó không xa ngồi nghỉ. Nữ nhân này vì khiến cho hắn chú ý, từ trước tới giờ đã không thiết dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nàng không phiền hắn cũng thấy phiền.

Hắn hung hăng uông mấy ngụm nước sau đó ngã lưng xuống đóng rơi, ngắn nhìn trời mây. Bầu trời ở bên ngoài xanh gấp mấy trăm lần, mây ở bên ngoài càng thuần khiết, mộc mạc, không thể phủ nhận, hắn nhớ nhà, nhưng hoàng cảnh của hắn, nhà... vẫn thật xa không với tới.

Nhìn thân ảnh kia ẩn vào một mảnh cỏ dại, không biết vì sao Mộ Thiển Thiển dâng lên một tia cô độc, không phải vì hắn, mà là vì bản thân nàng. Ngủ dậy liền đi đến thế giới hỗn độn này. Thất công chúa chính bản thân đã là cặn bã, cha không thương mẹ không yêu, thậm chí bản thân có cha có mẹ hay không cũng không rõ. Bản tiểu thuyết này bắt đầu không bao lâu, rất nhiều chuyện tác giả là nàng còn chưa viết rõ thì đã hương tiêu ngọc vẫn. Thân phận Thất công chúa tôn quý nhưng lại vấp phải hết trắc trở này đến trắc trở khác, không có người chân chính tôn kính nàng, thậm chí mọi người đều muốn bỏ đá xuống giếng ước gì nàng biến mất sớm một chút.

Nàng là công chúa sao? Căn bản nàng chính là nữ nô.

Ít nhất đối với Đông Lăng Mặc mà nói, nàng là nữ nô triệt để.

Tay thu nhanh dây cương, nàng học theo hắn dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa kêu lên một tiếng liền chạy về phía trước. Mộ Thiển Thiển không nghĩ tới con ngựa đột nhiên chạy như điên lên, trong lòng nàng hoảng hốt, tay không tự giác buông dây cương... Sau đó một tiếng thét chói tai, nàng liền rơi xống bãi cỏ.

Tuy rằng ngã trên cỏ, nhưng mà từ trên lưng ngựa rơi xuống vẫn là làm cho nàng đau muốn chết đi. Hiên Viên Liên Thành vẫn như cũ ngẩn người nhìn trời. Cái gì mà anh hùng phi thân ôm nữ tử vào lòng trước khi rơi xuống... Đúng là khoa trương, tất cả đều là tưởng tượng ra, một chút thực tế cũng không có.

Nàng theo bản năng lấy tay sờ mặt, trên tay đều là vết trầy nhưng thật may trân mặt vẫn không sao. Khó khăn lắm mới có được một dung mạo tuyệt sắc như thế, nào không muốn cứ như vậy bị hủy.

Nàng từ trên đất đứng lên, con ngựa như có linh tính chậm rãi tiến về phía nàng. Nàng áp chế sợ hãi trong lòng, nắm lấy yên ngựa, thử hơn mười lần cuối cùng cũng thuận lợi leo lên. Lần này nàng nắm chặt dây cương, chân kẹp bụng ngựa, lực so với lúc nãy đã giảm đi nhiều. Con ngựa chậm rãi đưa nàng từ bãi cỏ lên đường đất.

Mặc dù chủ nhân của nó cuồng vọng, kiêu ngạo, nhưng con ngựa này vẫn thật dịu ngoan.

Kỳ thực cưỡi ngựa cũng không có quá nhiều khó khăn, giục ngưa đi được một vòng nàng rút ra được điều này.

Bất quá, Hiên Viên Liên Thành không hài lòng nàng dùng tốc độ này cưỡi ngựa. "Ba" một tiếng, hòn đá từ tay hắn chuẩn xác đáp xuống mông ngựa.

Con ngựa bị đau, nháy mắt phi nhanh.

Kết quả không cần nghĩ cũng biết.

Nàng từ mặt đất bò dậy, ngồi cả một nén hương mới đứng lên được, ngũ tạng lục phủ cứ sôi cuồn cuộn lên. Lên ngựa thôi mà, có phải là muốn lấy mạng nàng đâu?

Nàng khom người nhặt một hòn đá trên đất, tiến gần hai bước, dùng sức hướng hắn mà ném. Hiên Viên Liên Thành như có siêu năng lực, ngón tay búng nhẹ một cái, hòn đá lập tức phản hồi về phía nàng, "hôn" nhẹ một cái vào trán.

"A!" Mộ Thiển Thiển ôm trán, quả là đau đến lợi hại.

Chờ trận đau nhức đi qua, nhìn lại hai lòng bàn tay rươm rướm vết máu. Đúng là quá dọa người.

Xong rồi, xong rồi. Lần này đúng là xong đời rồi!

Thấy nàng vội vàng đến bờ sông, Hiên Viên Liên Thành có chút bất an. Hăn không nghĩ bản thân tùy ý bắn hòn đá ra như thế lại làm nàng bị thương, với thân thủ của nàng, muốn né tránh là chuyện quá dễ dàng, hắn lại còn chưa dùng đến nữa thành công lực. Mặc kệ thế nào, làm bị thương công chúa, tội này cũng không nhẹ, tùy rằng hắn cũng chẳng e ngại luật lệ hoàng cung, bất quá hắn thật không muốn sinh thêm nhiều chuyện.

Mặt nước tĩnh lặng phản chiếu một hình ảnh hoa nhường nguyệt thẹn, chỉ đáng tiếc, trên thái dương lại xuất hiện một vết sẹo, nhìn thấy mà kinh tâm.

Lấy nước trong rửa sạch vết thương, vỗ về chỗ đau đớn, Mộ Thiển Thiển thương tâm rơi hai giọt lệ.

Một gương mặt như vậy lại cứ nhiên bị hủy trong tay hắn, tuy rằng vết sẹo nhỏ này không ảnh hưởng đến toàn thể dung mạo của nàng, nhưng, một nữ nhân trên mặt lại có vết sẹo, đó là đả kích lớn cỡ nào?

Nàng quay đầu thấy Hiên Viên Liên Thành tới gần, hắn nhìn vết thương của nàng, ánh mắt lại không biểu lộ chút cảm xúc. Tên này, làm người khác bị thương mà thái độ lại như vậy! Tuy rằng là nàng ném hắn trước, nhưng chính hắn hại nàng ngã ngựa còn gì!

Nàng cắn cắn môi, nhịn nửa ngày, rốt cục vẫn không nhịn được. Nàng cắn răng vọt tới, ôm hắn cùng nhau ngã nhàu xuống sông.

Người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng người phạm ta, ta... ta cùng người đồng quy vu tận!

Nước sông cũng không quá sâu, chỉ tới bã vai của Hiên Viên Liên Thành, nhưng đối với Mộ Thiển Thiển mà nói, để dìm chết con vịt cạn như nàng thì không cần lãng phí nhiều nước tới vậy.

Nàng nhận ra sai lầm này thật trầm trọng, muốn đồng quy vu tận cùng người khác, ít nhất cũng nên chọn một tên không quá chênh lệch chiều cao với mình.

Hiên Viên Liên Thành ung dung nhìn nữ nhân như con bạch tuộc gắt gao ôm lấy hắn, đáy mắt dâng lên mấy phần tình cảm phức tạp. Vừa rồi thất thần một chút lại khiến hắn dễ dàng bị nàng kéo xuống nước, khi hắn kéo nàng khỏi người, vọ tình chạm vào kinh mạch của nàng... Nữ nhân này, trong người lại không có nữa điểm công lực!

"Ngươi là ai?" Hắ nheo mắt nhìn gương mặt hoảng loạn của nàng, trầm giọng hỏi.

"Ta... Ta.. Trước tiên, để ta lên bờ đã." Mộ Thiển Thiển gắt gao ôm lấy cổ hắn, hai chấn quấn lấy thắc lưng, thề chết không buông.

Hiên Viên Liên Thành mấp mái môi: "Không phải ngươi muốn xuống nước chơi đùa sao?" Hắn bỗng nhớ đến hôm qua nàng rơi xuống nước, biểu hiện lúc ấy và bây giờ thật sự không giống người biết bơi.

Hắn trầm giọng hỏi lại: "Ngươi rốt cục là ai?"

CHƯƠNG 49: CHỜ TA CHƠI ĐÃ SẼ ĐỂ NGƯƠI ĐI

Hiên Viên Liên Thành cũng không phải người đầu tiên hỏi nàng vấn đề này, Mộ Thiển Thiển chưa quên Hách Liên Tử Câm cũng hỏi cùng một vấn đề như vậy, nàng đáp "không biết" liền bị hắn đè xuống, xe nát quần áo. Sau đó... Sau đó, lại hôn, lại... tóm lại là bị Đông Lăng Mặc bắt gian tại giường. Bây giờ Hiên Viên Liên Thành lại đang hỏi nàng.

Nàng theo bản năng buông tay choàng trước ngực, bỗng nhiên bị mất điểm tực, cơ thể nàng tự động chìm xuống nước. Mộ Thiển Thiển uống mấy ngụm lớn nước sông, tiếng kêu "Cứu mạng" chưa ra khỏi cổ đã bị nuốt ngược trở lại. Thấy nàng giẫy giụa, Hiên Viên Liên Thành nổi lòng hảo tâm ra tay cứu nàng một mạng. Lúc này Mộ Thiển Thiển đích thực là một con bạch tuột, sống chết bám chặt bên người hắn, điều này khiến Hiên Viên Liên Thành ảo não, tự trách tại sao lại cứu nàng.

Chân nàng quấn vào thắc lưng hắn, chẳng biết vô ý hay cô tình, dưới thân cứ cọ xát vào chỗ mẫn cảm của hắn.

Ngày hè, quần áo mặc trên người vốn dĩ đã ít, lúc này lại bị thấm nước liền dính sát vào da thịt. Y phục tuyết trắng dưới ánh mặt trời càng trở nên trong suốt. Thân hình ngọc ngà của Mộ Thiển Thiển cứ như ẩn như hiện dưới lớp y phục đầy dụ hoặc, cái yếm mỏng manh nào che đậy được nhũ tiêm hồng nhạt cứ đang dần lộ rõ trong tầm mắt hắn.

Hiên Viên Liên Thành cảm thấy cổ họng khô khốc, phải chăng vì đè nén lâu ngày nên đối với nữ nhân này, từ trước đến giờ đều ghét bỏ, nay bản thân hắn lại có phản ứng. Hắn cảm nhận được côn thịt đang ngày càng trướng lên.

Nữ nhân này trước đây có cởi hết đứng trước mặt hắn, hắn vẩn như cũ khinh thường nàng. Vì sao hiện tại lại có bị xúc cảm muốn đem nàng áp dưới thân thúc giục? Phải chăng đôi mắt tràn ngập hoảng loạn của nàng khiến hắn cảm thấy đây không phải là Thất công chúa tàn bạo mà chỉ là một nữ nhân yêu đuối, rất cần một nam nhân che chở.

Hắn đẩy nàng ra, nàng lại một mực ôm chặt hắn hơn, sắc mặt hắn trầm xuống.

"Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi rốt cục là ai?"

"Ta ... Ta là Mộ Thiển Thiển, ta là... Thất công chúa." Nàng sùng sức ôm hắn, song vì hoảng loạn khiến cả người đều không ngừng run run.

Hắn không nói gì nữa, trầm mặc một lúc lâu, bàn tay to bỗng dừng ở bên hông nàng, xe rách vạt áo nàng. Thẳng đến lúc hăn làm càn, bàn tay cách lớn y phục đặt lên bầu ngực mềm mại của nàng nhẹ nhàng xoa nắn, Thiển Thiển mới ý thức được, nàng bị phi lễ!

"A!Sắc... Ngô..." Chỉ cần buông tay ra, nàng liền chìm vào trong nước.

Lần này hắn không hề có ý ra tay giúp nàng, nàng cũng không dám chờ mong hắn giúp, chỉ là... bàn tay kia vẫn đặt trên ngực nàng, từng chút từng chút một xoa nắn. Thiển Thiển vừa vội vừ tức, nhưng không thể làm gì hắn. Hoặc là chết duối, hoặc là bị hắn chiếm đoạt, nàng nhìn hắn, đối mắt kia đã nhiễm lên dục hỏa những vẫn như cũ chứa hàm ý khinh thường. Nàng run giọng: "Ta bẩn, ta... Ta rất bẩn, không nên..."

"Câm miệng." Nàng bẩn, hắn hơn bất ứ ai biết rõ điều này, nhưng, chết tiệt, đôi vú này mang lại cảm xúc tốt đẹp vô cùng. "Đừng nói chuyện, chờ ta chơi đã sẽ để ngươi đi."

"Không... A!" Mộ Thiển Thiển phát hiện ra bản thân mình bị nâng lên, mọi Hiên Viên Liên Thành cách lớp áo yếm mỏng như cánh ve, tùy ý căn nhũ tiêm đang run rẩy vì chủ nhân hoảng sợ.

"Ân, không... A!" Bầu ngực mềm đột nhiên bị cắn một cái, Mộ Thiển Thiển đau đến bật thét một tiếng, nàng thả hai tay vẫn luôn nắm xiêm y của hắn, dùng sức đẩy hắn ra.

Hiên Viên Liên Thành dục hỏa khơi màu, lúc này làm sao có thể dừng lại.

Cánh tay dài chế trụ ở eo nhỏ của nàng, nhẹ nhàng nân nàng lên, hắn kéo y phục ướt đẫm của nàng ra, đem cái yếm nhỏ tùy tiện kéo xuống. Trong tầm mắt hắn, hai qqua3 anh đào của nàng không ngừng run run, thân thể hắn nóng lên, Hiên Viên Liên Thành cúi đầu xuống cắn một cái.

"Không... A..." Mộ Thiển Thiển vẫn như cũ không ngừng chống đẩy, nhưng không biết vì sao, bị hắn cắn một cái nơi đầu ngực, khí lực của nàng bỗng chống yếu đi.

Vấn đề là dù khí lực của nàng có mạnh mẽ cở nào thì đối với Hiên Viên Liên Thành căn bản chỉ là mèo cào, không đủ cản trở hắn.

Môi mỏng mở ra đem nửa bầu ngực của nàng vào miệng không ngừng cắn cắn mút mút. Côn thịt của hắn đang kêu gào, giờ khắc này chỉ hặn không thể dùng sức chèn ép động nhỏ của nàng, nếm thử cảm giác trí mạng bị động thịt cắn nuốt.

Hắn một tay giữ eo nàng, một tay lần mò xuống bên hông nàng, làm một vài động tác đã dễ dàng xả y phục của nàng xuống dưới. Thuận thế, hắn lần mò xuống phía dưới, dọc theo tiết khố, sờ vào bên trong.

Không một sợi lông, sạch sẽ, mê người thật...

"Ân, không... A! Không cần đi vào, không... Ân.. a..."

Mộ Thiển Thiển bắt lấy bàn tay hắn, dùng toàn bộ sức lực muốn đẩy tay hắn ra. Tiết rằng nàng hoàn toàn không ngăn nổi hắn, bàn tay hắn tìm được nơi tràn ra mật dịch của nàng, ngón tay giữa bỗng nhiên sát mạnh vào.

"A! Ân a.." hoa huyệt của nàng nhanh chống ẩm ướt, không biết do bản thân trời sinh đã như vậy hay do mê tình hương còn sót lại trong người nàng.

Hắn chỉ là cắm vào một ngón tay mà thôi, thế mà nàng liền cảm thấy bị đau, dù hoa huyệt đã chảy ra mật dịch.

Đáy mắt ánh lệ, bộ dạng điềm đạm đáng yêu đầy yếu duối này không những không khiến hlvt thương xót mà ngừng lại, ngược lại còn khiến hắn nổi lên thú tính, mâu sắc trầm xuống, ngón tay dài dùng sức mà tiến.

"A! Không ... A..."

Mộ Thiển Thiển căng cứng cả người, hoa huyệt không ngừng co rút. Hành động này của nàng càng thuận tiện cho Hiên Viên Liên Thành. Bầu ngực nàng đưa đến trước miệng, không ăn đúng là quá có lỗi với bản thân.

Hắn há mồm cắn xuống đầu vú nộm thịt, nhẹ nhàng ma sát, nữ tử trong lòng lập tức kêu lên, hai chân căng thẳng khiến ngón tay đặt ở huyệt động của nàng khó lòng di chuyển.

Chỉ có một ngón tay lại bị kẹp đến như vậy, nếu bỏ côn thịt của hắn vào... Hiên Viên Liên Thành bị cái ý tưởng này làm cho nhiệt huyết sôi trào. Côn thịt của hắn so với ngón tay này đâu chỉ là thô to gấp bội! Hoa huyệt nhỏ như vậy, liệu có chửa nổi của hắn không?

Hắn... Thật sự rất muốn xem.

Ngón tay dài dùng sức trừu sáp ở hoa huyệt của nàng, ngẫu nhiên đi qua nơi nào đó sẽ khiến thân thể nàng bất giác run lên, rất nhanh hắn liền nắm được điểm này, đầu ngón tay như vô tình như cố đi cọ sát vào địa phương đầy mẫn cảm đó.

Mộ Thiển Thiển cảm thấy bản thân sắp bị ngón tay kia tra tấn đến điên. Biết rõ nam nhân này đối với nàng chỉ có chán ghét, đùa bỡn nàng so với đùa bỡn kĩ năng cũng chẳng có gì khác nhau, nhưng, thân thể nàng... Nàng không khống chế được!

Nóng quá! Ngứa quá! Thật là khó chịu!

Mê tình hương trong người nàng vẫn chưa hoàn toàn triệt tiêu, dược của Hách Liên Tử Câm chỉ giúp nàng áp chế nó phần nào, sẽ không khiến nàng vừa động vào liền nổi lên phản ứng, nhưng, nếu động đến mức độ này... Một khi tình dục gợi lên, nàng sẽ không khống chế nổi.

"Không... !A! A a, không cần, không cần... A!"

Lại một ngón tay nữa đi vào, thừa lúc hoa huyệt chảy ra mật dịch ngày càng nhiều mà đâm vào.

Chương 50.

Côn thịt của Hiên Viên Liên Thành đã trướng đến phát đâu, hắn hận không thể lập tức thao nữ nhân này!

"Ân a... Không cần, nhẹ một chút, a! Đau..."

Hai ngón tay không ngừng trong động thịt của nàng ra vào, tuy rằng bên trong đã chảy ra không ít mật dịch, nhưng hoa huyệt vẫn rất nhỏ, ngón tay hắn cứ như đòi mạng, mỗi lần ra vào đều dùng sức mà cắm khiến nàng vừa thoải mái lại vừa đau đớn.

Hiên Viên Liên Thành so với nàng tựa hồ càng đau hơn, ngón tay hắn bỗng nhiên rời khỏi choa huyệt của Mộ Thiển Thiển, hắn trầm mặt xuống, đem dục vọng phát trướng đầy gân guốt nhanh chống đặt ở của huyệt ẩm ướt của nàng, dùng sức tiến vào.

Quy đầu vừa chen vào được một chút lập tức bị tiểu huyệt của nàng hấp dẫn. Côn thịt của hắn thật sự quá lớn, tiểu huyệt của nàng lại bé bỏng như vậy, muốn đi vào bên trong, thật sự không dễ dàng.

"Ôm chặt ta." Mồ hôi theo thái dương không ngừng chảy xuống, hắn cắn chặt răng, song chưởng giữ chặt cái eo nhỏ mảnh khảnh của nàng, côn thịt nhìn chằm chằm vào hoa huyệt, hắn nắm vòng eo của nàng dùng sức hướng vào.

"A..." Thanh âm đau đớn của nữ nhân vàng lên cùng với tiếng rên rỉ nặng nề của nhân. Côn thịt vĩ đại của Hiên Viên Liên Thành theo động tác của hắn ngang ngạnh cắm vào một phần ba.

Mộ Thiển Thiển bị đau đến mức tỉnh táo lại, Hiên Viên Liên Thành lại thoải mái, nhịn không được hừ một tiếng.

Thịt huyệt bên trong có vô số cái miệng không ngừng cắn mút lấy côn thịt của hắn, phản phát muốn đem của hắn toàn bộ nuốt vào. Loại kích thích này, hắn chưa từng trải quả, thật muốn cả đời cắm sâu vào động thịt này, cả đời... cả đời không muốn ra.

Hắn cúi đầu nhìn nữ nhân vì thống khổ mà rên rỉ, âm thanh mất hồn này làm côn thịt của hắn ngày càng lớn, ngày càng cứng.

"Không cần! Ta không cần! Ân..." Bởi vì đâu đớn mà tỉnh táo, Thiển Thiển cảm nhận được côn thịt lớn lên một chút, không ngừng hướng chỗ sâu nhất của nàng mà sát nhập.

Nàng đến thời đại này chỉ ngắn ngủi mấy ngày đã bị bao nhiêu nam nhân vũ nhục qua. Nàng sợ chết, nhưng nàng cũng có tôn nghiêm.

"Hiên Viên Liên Thành, buông ra."

"Không buông!" Côn thịt khó khăn lắm mới đi vào, hắn đang hưởng thụ tư vị bị hoa huyệt nữ nhân ôn nhu bao vây, giờ khắc này soa có thể dễ dàng tha cho nàng như thế được!

"A! Đau... Không cần! Hiên Viên Liên Thành ta rất bẩn, ta bẩn! A..."

"Vậy ta và ngươi cùng nhau bẩn."

Hoa huyệt thật sự nhỏ, hắn cắm vào rất thoải mái, hắn cũng không muốn đem nữ nhân yết ớt này cứ thề thao đến hỏng. Nàng cùng Đông Lăng Mặc trong phòng chơi một đêm, ngày hôm sau còn ở trước mặt hắn tự đùa bỡn hoa huyệt bản thân, chỉ cần không ngoạn hư nàng, hắn có thể hay không ở trong này cả ngày thao nàng? Hắn có chút luyến tiếc nhanh như vậy đã thả nàng trở về, hôm nay hắn nhất định phải hung hăng muốn nàng.

"Không... A! A a!" Tiếng thét chói tay của nữ nhân không ngừng vang lên, hoa huyệt tuy rằng rất đau, nhưng đáng chết bởi vì cự vật kia nhé vào mà hoa huyệt trong rỗng lại được lắp đầy. Nàng rất thích loại cảm giác bị hắn hung hăn nhồi vào, côn thịt cứng rắn một chút lại một chút hướng chỗ sâu nhất trong hoa huyệt của nàng không ngừng trừu sáp. Mỗi một lần tiến vào, nàng đều có thể cảm nhận rõ ràng hình dáng của côn thịt, loại cảm giác bị lăng trì này khiến nàng vừa thoải mái vừa khó chịu.

Tình nguyện... Nàng tình nguyện bị hắn sáp đến cùng, cắm thẳng đến hoa tâm!

...Không! Không! Nàng không muốn như vậy, nàng không nghĩ bị hắn ở trong này làm, nàng thật sự không nghĩ vậy! Nam nhân này luôn chán ghét nàng, nàng sao co thể cùng nam nhân này làm ra loại chuyện này?

Lý trí cùng tình cảm không ngừng xâu xé đầu óc nàng, cuối cùng lúc hắn bỗng nhiên cắn nhũ tiêm nàng một cái, cảm giác đau đớn khiến nàng thanh tỉnh lại mấy phần.

Nam nhân luôn khinh thường này lúc này lại không ngừng nhồi nhét nàng. Tay nàng nâng lên "Ba" một tiếng dừng lại trên gương mặt tuấn dật của nam nhân.

Hiên Viên Liên Thành có một khắc thất thần, cái tát này trực tiếp đem dục vọng của hắn dập đi phân nữa. Hắn lớn như vậy chưa từng bị người đánh qua, càng đừng nói là nữ nhân!

Nữ nhân này, từ trước đến nay năm lần bảy lượt câu dẫn hắn, ở trước mặt hắn cởi sạch quần áo, cử chỉ phóng đãng, ái muội chưa từng ngừng lại lúc này đây là muốn làm trinh tiết liệt nữ?

Trước khi hắn nổi điên, Mộ Thiển Thiển liền dùng sức đẩy hắn ra. Côn thịt rời khỏi hoa nguyệt có chút gian nan, lúc rời khỏi huyệt khẩu, nàng nghe rõ ràng một tiếng "Phốc".

Mộ Thiển Thiển đẩy hắn ra, rõ ràng bản thân không biết bơi lại tình nguyện ngập trong nước điên cuồng giẫy giụa cũng không muốn để hắn tiếp tục xâm nhập thân thể của chính mình.

Hiên Viên Liên Thành nhìn nàng hành động buồn cười trong nước, mãi đến khi nàng mất dần khí lực, con người nhiễm đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng, thân thể chậm rãi chìm dần xuống đáy sông... "Đáng chết!" – Hiên Viên Liên Thành thấp giọng mắng một tiếng, vươn cánh tay dễ dàng kéo nàng trở về. Ánh mắt nàng trong phút chốc kia chân thật đến đáng sợ, đó là ánh mắt của một người biết mình đang cận kề với cái chết.

Hắn ôm nàng đi đến bên bờ, đem nàng đặt ở bãi cỏ cách đó không xa, lúc này hắn phát hiện hô hấp của nàng đã đình chỉ. Trong lòng hắn một phen hoảng loạn, hắn dò mạch trên tay nàng. Mạch đập rất yếu nhưng không phải không có.

Hắn ngồi xếp bằng xuống, ôm nàng vào lòng, bàn tay đặt sau lưng nàng, một dòng chân khí cuồn cuộn không ngừng được truyền vào thân thể nàng.

Không biết qua bao lâu, thân hình của Mộ Thiển Thiển nhẹ nhàng tun nhẹ. "Ọc" một tiêng, nàng phun ra một ngụm nước.

Nàng vừa mở mắt, một khuôn mặt phóng đại che mất tầm nhìn... Nàng lại hôn mê! Lần này là bị dọa đến choáng váng.

Hiên Viên Liên Thành đỡ thần hình của nàng, tuấn mi nhíu lại. Nàng, sao có thể yếu ớt đến vậy!

Thất công chúa tàn khốc, thân thủ bất phàm cứ như thế không có một điểm nội lực. Là kỹ năng diễn xuất của nàng quá đạt đến nỗi trên trời dưới đất đều không theo kịp hay thật sự Thất công chúa đã bị đánh tráo?

Nhìn vết thương trên trán nàng, còn có vừa rồi ngã ngựa hai lần, ở cánh tay và cẳng chân đều bị trầy da, mắt hắn đen lại, thật sự đoán không ra tâm tư của nữ nhân này.

Lúc trước kỹ năng bơi của nàng rất tốt, nhưng hiện tại hai lần đều xem chết đuối. Lúc trước khả năng cưỡi ngựa của nàng rất tinh thông, lần này lại bị ngã ngựa hai lần. Nàng trước đây để ý nhất chính là dung mạo, cung nữ hầu hạ không cản thận làm bỏng mu bàn tay của nàng liền bị lôi ra xử tử, mà lúc này, trên tay, trên đùi, thậm chí thái dương đều là vết thương... Nữ nhân này, hắn bỗng nhiên nhìn không thấu.

Điều khiến hắn không thể hiểu nhất chính là nàng trước đây luôn câu dẫn hắn, hiện tại hắn đã mắc câu, nàng lại triệt để không thèm để ý, lúc cùng hắn kết hợp, nàng lại dùng sức thoái lui, tình nguyện chịu chết cũng không muốn làm nữ nhân của hắn.

Hắn cúi đầu nhìn hạ thân vẫn đang đứng thẳng đầy ngạo nghễ, Hiên Viên Liên Thành bỗng nhiên buồn bực, lúc trước hắn tránh nàng còn không kịp, vừa rồi lại toàn tâm toàn ý muốn nàng, mà nàng...

Hắn là bị trúng tà gì hay chăng là bị nàng hạ dược?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro