between the clouds.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I.

"không dưng lại tự chui đầu vào rọ." keigo cố dằn chút bực bội lăn tăn như con sóng trên mặt hồ nước xuống, lòng thầm buông vài câu chửi bậy chẳng đầu chẳng đuôi.

nó ngước mắt nhìn khu nhà cho thuê - có thể nói là một đống bầy hầy - một toà chung cư bảy tầng kiểu cũ phủ đầy rêu xanh.

chuyện là ông bô nó mới ra tù, và kéo theo cả món nợ xa xỉ đến bàng hoàng. thêm cái nữa là ổng cứ bám nó dằng dặc, đến đỉa chắc cũng phải chào thua.

mà keigo thì chẳng hơi đâu gánh đống nợ ấy giùm ổng, nên nó quấn gói rồi biến luôn. không có nhiều điểm đến lý tưởng lắm, cái thành phố này thì bé tí tẹo teo và nó còn chẳng thể ngờ được ông bô sẽ làm ra chuyện gì nếu ổng tìm thấy nó.

giờ thì nó đang ở đây - chót vót tận tầng bảy - không cần tưởng tượng cũng biết sẽ khốn khổ thế nào nếu mùa hạ đến.

ban đầu keigo cũng dự tính bám víu chỗ này chỉ một vài hôm để qua mặt ông già thôi, nhưng mọi thứ gần như đảo lộn hết - một ngày thứ bảy nọ - nó bắt gặp một anh chàng tóc đen đẹp-trai-vãi-cả-l.

chỉ có một mình nó ở tầng bảy và căn hộ của anh ta thì ở ngay dưới chân cầu thang. thằng chả sống vô tư lự đến mức lúc đéo nào nhà cửa cũng để mở toang hoang. nó nhìn thấy anh ta mỗi ngày qua cánh cửa để mở.

kì thực nó cũng chẳng bận nào nhìn được rõ mặt thằng chả, thế nhưng bạn biết đấy, đẹp trai là một loại cảm giác. và trực giác của keigo thì tinh ranh chẳng kém gì loài ưng vuốt nhọn.

anh ta xăm kín nửa thân trên, màu mực kéo dài từ cằm xuống đến bả vai, dày đặc hai cánh tay. nó chẳng nhìn rõ anh ta xăm cái gì, bởi mấy hình vẽ chồng chéo lên nhau nhiều đến nỗi biến dạng hết cả.

mái tóc đen chỉa tứ tung, che khuất đôi mắt, thì đôi lúc nó cũng hơi tò mò nhưng chẳng dám bắt chuyện. nhìn thằng chả nguy hiểm vcl.

anh ta có vẻ cũng thấy keigo rồi, ngày nào nó chẳng lượn lờ qua cửa nhà người ta mấy bận. đôi lúc nó còn chào hỏi anh ta cho phải phép, dù lần nào anh ta cũng lơ đẹp.

mùa hè chậm rãi kéo đến, trời thì nóng và nó gần như quên hẳn cái dự định chỉ tạm bợ ở đây một thời gian ngắn. mà nó cũng chưa nói chuyện được tử tế với anh chàng kia bận nào. thằng chả có vẻ khá hận đời.

vì thời tiết đang độ gay gắt, dạo gần đây keigo chỉ thấy anh ta mặc độc mấy loại áo ba lỗ trắng đen. bởi thân hình gầy nhưng lại cao dong dỏng nên trông lão cứ như cái sào chọc cứt.

nó để ý thằng chả nhiều, bổ mắt thôi chứ cũng có mất gì đâu. thế rồi nó thấy được những vết sần sẹo bỏng hằn lên loáng thoáng bên dưới đống mực xăm đen sì dày đặc. ừ thì nó cũng có hơi bất ngờ một tí, nghe cứ rợn rợn kiểu gì.

anh ta rốt cuộc là cái giống loài gì thế?

hơi buồn cười nhưng thực ra nó còn chưa biết tên thằng chả, mà nó cũng chẳng hào hứng vụ này lắm.

anh ta sống hơi bừa bộn, đấy là đã áp dụng nói giảm nói tránh. gần như keigo chẳng thấy anh ta ra khỏi nhà bao giờ, như kiểu dracula. một con dracula đẹp trai (chắc nó cũng có hơi điên khi để tâm vụ này quá mức cần thiết).

thằng chả gom những cái cần bỏ đi vào mấy túi nilon đen xì, rồi cứ thế xếp cạnh cửa. nó không ngửi thấy mùi hôi bốc lên từ đó, nên nó cũng chẳng tài nào đoán được lão ém thứ gì vào mấy bọc rác.

cho đến một ngày nọ ⁠- hẳn không phải cuối tuần, vì nó vẫn phải rời nhà để đi làm - keigo phát hiện ra một vấn đề khiến người ta phải há hốc mồm.

trong mấy túi rác bị đẩy ra đến gầm cầu thang, nó thấy một ống tiêm lòi ra trên miệng túi. mà nó cũng chẳng lấy làm lạ.

ở khu này không thiếu những thành phần kiểu như anh ta - giận dữ, bất cần và rồ dại lên với mọi thứ - nhưng thằng chả có vẻ trầm tính hơn nó tưởng tượng.

ổn cả, keigo thuộc tuýp người hào hứng với những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát. thí dụ như anh chàng nghiện ngập sống ngay cạnh chân cầu thang tầng sáu.








II.

tháng bảy trời nắng gay gắt, nó thì đang chán đời và cái việc phải leo bảy tầng nhà mỗi ngày đang rút sạch sự kiên nhẫn của nó.

nó làm bán thời gian cho một cửa hàng phụ kiện ở trung tâm thương mại. công việc thì không bận rộn lắm, thế nhưng vẫn phải chấm công đủ năm ngày một tuần.

cửa tầng sáu vẫn vô dụng như mọi khi, keigo thầm thắc mắc rằng tại sao thằng chả không dẹp mẹ cánh cửa kia đi cho thoáng chỗ.

gầm cầu thang hôm nay thế mà lại có thêm một gương mặt lạ lẫm, một con mèo cỏ với bộ lông vàng ươm. nó dáo dác nhìn quanh, lòng thầm chắc mẩm anh bạn nhỏ này hẳn không phải mèo hoang. chẳng con mèo hoang nào rảnh rỗi đến mức leo sáu tầng nhà chỉ để lên đây phơi nắng.

mấy căn hộ khác đều đóng chặt cửa, hẳn nhiên nó không muốn làm phiền người ta cho lắm.

thế rồi nó lại liếc mắt đến cánh cửa mở toang hoang bên cạnh, và thấy chủ nhà ⁠- trông có vẻ không được thoải mái lắm - với đôi chân dài để vắt vẻo trên thành ghế. quạt điện mở hết mức, sống ở tầng sáu hẳn khó thở lắm, cái này thì nó hiểu được.

anh ta nằm sải lai trên chiếc sô pha xanh sậm, mái tóc đen nhô ra phía trên thành ghế.

kể từ ngày phát hiện thằng chả là một con nghiện hoàn toàn mù tịt kĩ năng giao tiếp xã hội, keigo đơn thuần cảm thấy khá là hứng thú. kì thực nó không muốn dây vào đâu, nhưng anh ta đẹp trai vl. một thằng đẹp trai chìm trong thuốc phiện.

thì nó cũng không muốn bắt chuyện lắm, nên nó chỉ hơi bĩu môi, nhún vai với con mèo nhỏ rồi phắn lẹ xuống dưới. quản lí sẽ giết nó nếu đến muộn giờ mất.

ba giờ chiều, mặt đất chẳng khác nào một cái lò thiêu khổng lồ. chưa gì nó đã muốn chui về căn hộ và hít khí lạnh điều hoà rồi đây.

mà thực ra ở cửa hàng cũng có, nên nó cũng đỡ bực bội hơn nhiều. chín giờ tối, sau khi hết ca làm và đánh một bữa no nê, keigo mới đủng đỉnh leo cầu thang lên.

con mèo lông vàng vẫn yên vị nơi gầm cầu thang leo lắt ánh đèn, và tay tóc đen nghiện ngập vẫn nằm thẳng cẳng trên sô pha. cứ như thể cả hai đều chẳng hề nhúc nhích chút nào trong suốt sáu tiếng đồng hồ.

giờ thì nó thấy hơi khó mà làm lơ trước cảnh này được. nó cúi người, khẽ vuốt ve bộ lông vàng óng của cậu chàng, chú mèo có vẻ được tắm rửa thường xuyên, nên nó càng thêm chắc mẩm cu cậu là mèo nhà.

keigo gõ nhẹ cánh cửa để mở, gọi với vào bên trong.

"ê, nhóc này là bạn của ông anh à?"

chiếc ghế sô pha cũ mèm quay lưng ra đằng cửa, thằng chả hơi ngửa đầu ra sau, chỉ mở hé mắt. con mắt anh ta xanh leo lét, đờ đẫn cả ra. anh ta chỉ nhếch mồm, cười không ra tiếng.

"chỉ khéo tưởng tượng." thằng chả cất cái giọng trầm khàn sền sệt lên, rồi lại rụt đầu về, "cả mày lẫn cái của nợ đấy cút nhanh đi cho bố nhờ."

nó không nhịn được bật cười khe khẽ. nó véo nhẹ khuôn mặt bầu bĩnh của chú mèo cỏ, giọng điệu vui vẻ ra trò, "chủ nhà này nóng nảy quá nhỉ?"

nó đưa mắt nhìn vào phía trong căn hộ, chẳng có gì nhiều ngoài mấy thứ đồ dùng lặt vặt. nó vẫn cất giọng dù chả biết anh ta có quan tâm hay không, nó chắc cứ lấy bảy phần là đéo nhé.

"à thì, anh bạn này chưa có chỗ trú đêm nay."

thằng chả vươn tay vò đầu, khẽ rên rỉ, "đấy đéo phải việc của tao."

keigo đảo mắt, tự cho ra một quyết định nhanh chóng, "dù sao thì cửa nhà anh cũng chẳng đóng, để ý cu cậu chút nhé."

"lượn mẹ đi." anh ta thò một tay ra, phe phẩy vài cái trước mặt nó.

và thế là nó lượn thật. keigo chỉ kịp gật đầu chào tạm biệt chú mèo trước khi nhảy tót lên tầng trên.

đêm tháng bảy trời khá mát mẻ, đối lập hoàn toàn với cái gay gắt ban ngày. nó đánh một giấc đến tận sáng.

khi rời nhà vào lúc chín giờ sáng để kiếm ăn, gầm cầu thang tầng sáu đã vắng bóng cậu chàng có bộ lông vàng mềm mại.

"nó phắn rồi, chắc lúc bảy rưỡi." gã nghiện quạu quọ bảo thế lúc bị nó gặng hỏi.

chà, thằng chả có vẻ là một kẻ đẹp trai chìm trong thuốc phiện thân thiện đấy.








III.

mùa hạ bức bối trôi đi nhanh chóng, đã vào giữa tháng mười. gió thu hiu hiu thổi, tràn qua khung cửa sổ mở hé và phủ khắp không gian thứ mùi thơm dịu nhẹ của hoa dại.

keigo đút hai tay vào túi quần hộp, khoác một cái áo lót lông màu đỏ sẫm. ý định chuyển nhà đã nhen nhóm trong tâm trí nó từ lâu, sống ở cái khu nhà xập xệ này quả thực bất tiện đủ đường.

thế nhưng hẳn nhiên có thứ động lực vô hình yếu ớt nào đấy đang giữ nó lại. cũng chỉ tại mỗi ngày nó đều rất hưởng thụ việc được nhìn ngắm người đẹp trai nghiện ngập nằm lười chảy thây giữa nhà, đến là vui tai vui mắt.

như thường lệ, keigo ngó đầu vào căn hộ của anh ta trong khi đủng đỉnh leo cầu thang đi xuống. ừ thì hôm nay thằng chả có làm nó hơi bất ngờ một tí.

cửa vẫn mở, bên trong là một thằng cha nghiện ngập đang phê pha với ống ma túy. gã điên này còn chẳng buồn làm bộ làm tịch giếm ống tiêm đi khi gặp phải nó. anh ta thở ra một hơi dài đầy thoả mãn. mí mắt hơi giật giật, lão đưa tay vò mái tóc rối, cơ hồ vò đến đứt cả chân tóc đen.

"làm tí không?" anh ta hất cằm, đến ngồi còn chẳng vững, nên đành phải dựa tạm lưng vào thành ghế.

"em không có ý định bập vào cái thứ đấy." keigo nhìn anh ta, kì thực nó cũng không muốn nán lại lâu, nhưng chắc nhìn thêm một tí cũng chả mất gì.

"sao chả được." lão cười gằn, mồm méo xẹo, mái tóc đen lộn xộn che khuất đi đôi mắt, "trông mày cũng có vẻ khấm khá."

nó lừ mắt, chỉ thờ ơ nhún vai, chẳng buồn tiếp chuyện một con nghiện đang trên đà ngấm thuốc. keigo tiện tay vớt luôn túi rác xếp bên dưới chân cầu thang của thằng chả, nhanh nhanh chóng chóng leo cầu thang đi xuống. tiếng gót giày gõ xuống nền nhà lộp cộp, nghe phát phiền.

tên đỏm dáng hôm nay còn xịt cả nước hoa, hình như là mùi quả mọng chín.

trong cơn phê pha, anh ta khép hờ đôi mắt đã sớm dại đi vì thuốc phiện, chép miệng tiếc rẻ.

có một thằng nhóc tóc vàng đỏng đảnh sống một mình ở tầng bảy, anh ta biết rõ. để mà nói thì touya không để tâm vụ này lắm, người đến người đi đông như rận ấy, đếch ai đếm cho được.

nhưng nó có gì đó khác, hoặc có thể đấy chỉ là sự mù mờ của một thằng gay chết toi. ừ thì thằng đấy trông cũng được phết, áo quần là lụa và gương mặt dễ khiến người ta cửng. ý touya không phải thế, dù anh ta có nghĩ thế thật, nhưng mà không phải thế. dm.

gì thì gì chứ anh ta cũng không định có cái-gì-đó-khác với nó. touya đã ôm đồm quá nhiều thứ - những chuyện đủ để đắm mình dưới đáy vực sâu đến hết đời - mà ai biết được đời thằng chả còn đếm được trên mấy ngón tay.

thế này là đủ - đứng từ xa và mường tượng, thí dụ như bây giờ - chìm trong ảo giác mà chất cấm gây ra cho não bộ, hít thật sâu hương quả mọng nhàn nhạt quanh quẩn bên đầu mũi. thế là đủ để sống nốt hôm nay.

anh ta không cần ai kéo mình ra khỏi vũng lầy. anh ta cũng sẽ không ra khỏi vũng lầy.

mặc cho bùn nhão tràn vào dạ dày qua mũi miệng, lấp kín hai lá phổi. mặc cho chết dần chết mòn vì ngạt thở, xác chôn dưới thung lũng lún sâu không cách nào chạm đáy. cũng không khác biệt nhiều so với việc phải sống.

không có thiên đường nào cho kẻ cả gan báng bổ chúa trời.

sẩm tối ngày hôm ấy - hoặc cũng có thể là đêm muộn, touya không phải kiểu người hay để ý giờ giấc ⁠- keigo xuất hiện ở cửa nhà anh ta với nụ cười xán lạn treo trên môi, nếu không muốn nói là trông hơi đần.

"em vào được không?" nó hỏi, mắt dáo dác nhìn quanh, thế rồi thấy thằng chả đang loay hoay đóng cửa sổ.

anh ta không trả lời ngay, và vẫn tiếp tục vật lộn với khung cửa sổ cũ mèm hoen rỉ. nó cũng chẳng vội, chỉ hơi nhướng mày nhìn chăm chăm cảnh tượng ấy.

mất đến năm phút ⁠- hoặc bảy, cũng có thể là lâu hơn thế - thằng chả từ bỏ việc đóng gập cánh cửa sổ, và mặc kệ gió đông thốc vào phòng từ chỗ đó.

keigo không kìm được mà bật cười, anh ta không phàn nàn gì nhưng lại quắc mắt nhìn nó chăm chăm, sắc xanh nơi đồng lửa loé lên giữa đêm tối, đối lập hoàn toàn với khung cảnh phố thị nhập nhoèn phía ngoài cửa sổ.

thế là nó đành phải lơ đễnh hắng giọng, giơ tay chỉ cánh cửa mở toang gió lùa thông thốc, "ờ thì, anh cần giúp gì không?"

"phắn mẹ lên trên đi." anh ta mở miệng cằn nhằn, lê bước đến sô pha rồi nằm oạch xuống đấy.

"em đánh rơi chìa khoá nhà ở đâu đấy." nó bảo, thề là nó không hề hờn dỗi ai cả, nhưng giọng nó thì cứ nghe như đang cố tình muốn kể lể.

thằng chả đánh hơi ngay được. anh ta lờ đờ ngồi dậy, hơi nghiêng đầu nhìn nó. có vẻ là ảo giác, vì keigo còn thấy môi lão nhếch lên nhè nhẹ.

nó sững sờ một lúc lâu, đứng như trời trồng trước cửa. bốn mắt lặng lẽ nhìn nhau, kể ra thì bầu không khí cũng khá là vi diệu.

cuối cùng nó là người rời ánh mắt đi trước, "em gọi quản lý rồi, người ta bảo ít nhất bốn mươi phút nữa mới đến được."

"à." thằng chả hời hợt đáp.

"em vào được không?" nó đánh bạo hỏi lại lần nữa, "ngoài này lạnh lắm."

keigo có thể nhìn ra được anh ta hơi lưỡng lự. anh ta nhìn nó, rồi nhìn xuống sàn nhà, và cuối cùng lại quay đầu nhìn nó.

phải thú thực là thằng chả làm nó thấy hơi rung rinh, kể cả khi nó đã thấy trọn vẹn cảnh tượng lúc sáng. nó khẽ xoa nắn hai bàn tay buốt lạnh, lòng thơ thẩn suy nghĩ xem còn nơi nào khác để tránh gió không đây.

thế rồi nó nghe anh ta ho khùng khục một vài tiếng rời rạc, "đóng cửa sổ giùm đi."

chỉ có bốn mươi phút, ngắn ngủi nhưng lại ngổn ngang những rạo rực của tuổi trẻ, tựa như giấc chiêm bao mơ màng quấn quít bên chăn gối ấm êm.

"em chưa biết tên anh." nó nhớ mình đã nói thế sau khi xử lý xong cánh cửa mở hờ hoen rỉ, nghe vô lý vãi trong khi nó gặp thằng chả mỗi ngày trong suốt nửa năm.

anh ta đảo mắt, chừa một chỗ trên sô pha cho nó.

"touya."

touya.

nó nuốt xuống cái nghèn nghẹn chặn nơi cuống họng, tìm lại giọng nói của chính mình, "em là keigo."








IV.

sau vụ đấy thì nó cá là cả hai có thân thiết hơn một tí, ít ra thì touya cũng không đuổi nó đi mỗi lần nó muốn bắt chuyện nữa.

mà con người lại là giống loài tham lam hơn cả, được một tấc lại muốn một thước.

thế nhưng keigo thì khác. nó vẫn xem mình là một khán giả mờ nhạt, đứng ngoài rìa vở độc diễn của anh.

nó không chạm tới touya, và cũng chẳng cố gắng để có thể chạm tới.

thế nên nó chỉ đứng trân trân ở đó, nhìn ngắm anh ta quằn quại trong thứ chất cấm đang giết mòn tâm trí.

có lẽ cả hai đều là kẻ điên, thế nhưng keigo vẫn hài lòng với tất thảy.

"em ghét mùa đông." nó nhớ mình đã nói thế lúc cuộn tròn trên sô pha của thằng chả, nó không muốn về nhà lúc này lắm, ít ra thì không khí ở tầng sáu vẫn đỡ loãng hơn là tầng bảy.

còn touya thì chỉ mặc một cái áo hoodie mỏng tang, mới nhìn thôi đã thấy run lập cập.

"tao ghét tất cả mọi thứ, thế nên là im mồm đi." anh ta khẽ càu nhàu, thằng chả có thể dành cả ngày chỉ để nằm bẹp dí một chỗ, mới đầu keigo còn có vẻ khá cảm thán, chứ giờ nhìn mãi cũng thành quen.

"anh chẳng biết chuyện trò gì cả." nó nhăn mũi, chậm rãi bình phẩm một câu.

lần này thì anh ta không đốp chát lại nữa, touya chỉ im lặng nhìn đăm đăm trần nhà mốc xanh, cứ như thể chẳng mảy may nghe thấy lời nó nói.

keigo cũng nhận ra có điều gì hơi lạ, nhưng nó cũng không hỏi. một khoảng lặng dài diễn ra giữa hai người, nhịp tim nó tăng chậm chẳng vì lí do gì.

"chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả." anh ta khẽ thều thào, nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi.

"chuyện gì cơ?" nó hỏi lại, theo bản năng quay đầu sang nhìn touya.

anh ta nằm ngửa, tóc vuốt ngược ra sau. tóc thằng chả đã dài hơn đôi chút, đối lập rõ ràng với làn da nhợt nhạt hơi xanh.

"mày đang làm gì ở đây?" anh ta lơ đẹp luôn câu hỏi của nó, gần như chìm vào suy nghĩ riêng mình. keigo không có vẻ gì là giận dỗi, lòng chỉ hơi lăn tăn vì chẳng hiểu anh ta đang nói cái đ gì.

"em bỏ lỡ cái gì à?" nó dở khóc dở cười.

touya lật đật ngồi thẳng dậy, mù mờ hỏi nó, "tao cảm thấy mày chẳng có lí do gì để ở lại chỗ này."

"phải có lí do thì mới được ở à?" keigo gật gù, khẽ chớp chớp đôi mắt, "em có đấy chứ."

anh ta dời ánh mắt đi nơi khác, giống như biết rõ trong lòng nó đang toan tính những gì.

"mày không nên ở đây."

lần này thì nó giận thật. nó chíu chặt mày, vô thức gắt lên với thằng chả, "touya, đừng bảo em phải làm gì."

anh ta khẽ đảo mắt, muốn nói gì đó rồi lại thôi. keigo nhìn lão chăm chăm, nó còn chẳng hiểu nổi rốt cuộc bản thân mình đang mong mỏi thứ gì.

"tao không muốn." touya thì thào, giọng điệu ảo não thấy rõ, "keigo, tao không muốn."

à.

thế rồi nó cũng hiểu những gì anh ta muốn nói. có vẻ cả hai đều đang đi quá giới hạn, và anh ta bảo rằng thế này là quá đủ.

anh ta vạch trần sự thật mà nó đã luôn cố làm lơ.

"ra thế." nó lẩm bẩm, vội vàng đánh thức chính mình khỏi cơn mộng mị.

touya thở dài thườn thượt, lần đầu tiên keigo thấy nét bối rối thoáng qua trên gương mặt anh. nó ngây người chốc lát, rồi cứ thế nhoẻn miệng cười. cuối cùng thì anh ta cũng chẳng phải sinh vật gì xa lạ, vẫn chỉ là người trần mắt thịt, biết đau đớn và cũng phải ôm đồm những nỗi niềm riêng.

"sống ở tầng bảy đúng là khốn khổ vãi cả l." keigo khẽ phàn nàn, "em sẽ cân nhắc một toà nhà có thang máy nào đấy."








V.

và rồi cuối cùng nó cũng quyết định được bản thân sẽ làm gì. đúng là người như nó thì không nên ở đây.

để mà nói thì nó nên cảm ơn touya vì đã nhắc nhở cho nó nhớ điều ấy, nhưng lần lữa mãi vẫn chẳng nói ra được thành lời.

dù không dư giả về mặt tiền nong cho lắm, nhưng keigo vẫn quyết định gọi nhân viên vận chuyển nội thất đến. nếu để nó làm thì chắc chỉ còn đường ném hết từ cửa sổ tầng bảy xuống.

thế nên người ta làm việc của người ta, còn nó thì rảnh rỗi loanh quanh dọc hành lang vắng.

giữa tháng mười hai, tuyết bắt đầu rơi và những hàng cây cao chỉ còn lại trơ trụi cành gỗ khẳng khiu. mặc dù keigo thuộc kiểu người thích sưu tầm mấy thứ vô bổ, nhưng căn hộ của nó không lộn xộn như người ta vẫn thường tưởng tượng.

nhân viên vận chuyển luân phiên nhau khiêng gần hết đồ đạc xuống dưới, và nó biết cuối cùng cũng đã đến lúc phải rời đi.

nó chậm rãi bước xuống từng bậc cầu thang, dường như cố ý mà ngó đầu vào căn hộ quen thuộc nằm tít cuối tầng sáu. touya đã ở đó.

anh ta chỉ mặc độc một cái áo sơ mi trắng bợt hơi nhăn giữa trời đông rét buốt, cứ như thể cả đời này thằng chả chưa từng biết lạnh là gì vậy.

keigo thoáng dừng chân khi thấy anh ta, nó đứng trước cánh cửa sơn loang lổ, chỉ nghiêng đầu nhìn.

có lẽ hôm nay là một trong số ít những ngày hiếm hoi nó bắt gặp touya khi thằng chả đương còn tỉnh táo.

thế nhưng tuyệt nhiên nó vẫn chẳng đoán được trong đầu anh ta đang suy tính những điều gì.

touya trông bớt vẻ đờ đẫn, đôi đồng tử xanh sóng thoáng có lấy vài vệt sáng nhạt màu.

thằng chả nhìn nó trân trân, và keigo vô thức ao ước được thấy một thứ xúc cảm nào khác hiện lên nơi đôi mắt anh.

anh ta ghi chặt bóng hình nó vào thẳm sâu đáy mắt. anh ta ngồi giữa căn phòng trống, gió vẫn rít gào phía ngoài khung cửa sổ. nhưng bên tai nó chỉ còn lại độc một khoảng không thinh lặng.

touya khẽ vươn tay, nó thấy được loáng thoáng vài chữ cái lộn xộn in hằn trên cánh tay anh ta.

gã điên ấy chậm rãi đan hai ngón trỏ và giữa vào nhau, rồi khẽ khàng đưa ngón tay lên chạm nhẹ đôi môi lạnh lẽo.

chúc may mắn.

keigo bỗng hơi khó thở. nó nhíu mày, ngờ vực nhìn anh ta. nhưng hẳn nhiên touya chẳng buồn nói năng gì.

anh ta trông đơn độc đến lạ.

nó nuốt xuống cảm giác khó chịu nghẹn nơi cổ họng. nó đưa mắt nhìn thằng chả thêm một lúc, tàn lửa âm ỉ cháy như được ai nhen nhóm ném vào vài mẩu vụn gỗ mộc, sắc cam nóng rực bùng lên giữa trời đông gió thốc.

keigo tiếc rẻ dời tầm nhìn đi nơi khác, nó chớp chớp đôi mắt vàng ươm của loài dã quỳ hoang dại, chậm rãi cảm nhận ngọn lửa bập bùng vẫn từng hồi leo lắt cháy nơi huyết quản.

nó vươn tay đóng cánh cửa sơn loang lổ màu trước mặt lại, nhốt touya trong bốn bức tường trắng xoá ngột ngạt, cũng nhốt cả những thổn thức rạo rực càn quấy kia ở lại nơi anh.

rồi nó đủng đỉnh bước xuống tầng, gót giày đạp lên sàn nhà kêu ken két, touya thoáng nghiêng đầu nghe ngóng, cho đến khi tiếng động ấy xa mất hẳn.

anh ta chán chường lê người lên sô pha, ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. gió vẫn hung hăng xô đập vào mặt cửa kính, cả thành phố chìm nghỉm trong cái trắng xoá của mưa tuyết.

touya nhắm nghiền đôi mắt, đứng bần thần nơi vách núi chênh vênh. anh ta cụp mi, nhìn vào vực sâu đen ngòm chẳng trông thấy đáy, lòng bình thản đến lạ.

gã điên lại thơ thẩn ngẩng đầu lên nhìn trời, màn đêm vẫn còn chưa tắt hẳn. anh ta cứ nhìn mãi, cho đến khi ánh sáng nhạt màu từ chân trời ngự trị tít đằng xa kia chiếu tới, cho đến khi hừng đông chới với nơi bầu trời chằng chịt sương soi rọi đáy mắt trống hoác của anh.

nắng vươn dài hun rát đôi gò má, thế rồi anh ta bất thình lình ngã xuống vực, ánh mắt vẫn tiếc rẻ níu lấy chút ấm áp vụn vặn vương vãi khắp không gian.

màn trời xanh thẳm nứt vỡ, touya cảm tưởng như thể anh được thả mình nơi giếng trời chói loà lộng gió, giữa những tầng mây.

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro