Không Tên Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhi kéo rèm cửa sổ. Mùa đông đã về trên bức tường xám xịt bởi đám rêu chết rũ và những mảng đất khô khốc vón cục lỗ mỗ của đám kiến hoang. Bác hàng xóm bảo rằng bên phường sắp sửa phá bức tường này đi rồi làm những thanh rào sắt và giàn hoa để tạo không gian xanh cho khu. Nghe đâu, bức tường còn được xây dựng trước cả tòa nhà này, người ta sợ nó không còn trụ được trước những cơn giông bão của mùa hè năm sau.

Trận bão hồi tháng Tám đã xô đổ mất một phần của bức tường dài. Cô đưa mắt nhìn về phía đoạn bị đổ, người ta xây tạm bợ những viên gạch đỏ đất nung rồi chát chít qua loa, sự vá víu khiến cho bức tường như một bức tranh thảm họa và đầy bi kịch, giữa những cái cũ mốc meo của quá khứ, màu đỏ lòe loẹt được người ta tô lên nom thật kệch cỡm và khôi hài.

Ngày đông lạnh, Mèo Đen có vẻ thích điệu đàng hơn thì phải. Nhi đã sắm cho nó một chiếc mũ đỏ chói để nó có thể đội vào đêm giáng sinh, mấy đôi bít tất đủ tông màu sành điệu, thêm với đó là những cánh áo mới và một chiếc lắc chân nhỏ.

- Uầy, sao nhìn nó như vẹt nhiều màu thế này... - Khánh thốt lên khi thấy Mèo Đen từ từ chui ra khỏi chiếc giỏ.

Nhi nheo đôi mắt híp, khuôn mặt cô vẽ rõ những hình hài của hạnh phúc, tủm tỉm đáp:

- Em thích vậy, mỗi chiếc chân là mỗi chiếc tất khác màu nhau, dĩ nhiên áo không thể trùng màu với mũ và mũ cũng không được trùng màu với tất.

Khánh nhận rõ sự trẻ con trong câu trả lời của cô, anh cũng không có ý bắt bẻ thêm:

- Ừ ừ, thôi em thấy đẹp là được. Mà dạo này anh không còn thấy em đi làm qua đây.

- Em xin nghỉ rồi. Công việc áp lực quá. Em nghĩ đã đến lúc em dừng lại công việc một thời gian.

- Em có muốn làm thư kí cho anh không?

Khánh buông thõng một câu nói khá vu vơ, rồi tự anh đang chờ đợi một điều gì đó kì quặc lắm.

- Anh lại đùa em rồi, phòng khám của anh có mỗi em là hay lui tới, khu này có mấy ai nuôi động vật đâu. À, mà nghe nói người ta sắp cấm nuôi động vật luôn anh ạ, người dân dắt thú cưng cho chúng phóng uế bừa bãi nên họ sẽ cấm thì phải.

- Mèo Đen, em định sẽ gửi cho trạm cứu trợ chó mèo sao?

- Không, em sẽ chuyển đi.

- Chuyển đi? Em định đi đâu?

Khánh hơi lên giọng khi hỏi Nhi, điều đó làm cô khá ngạc nhiên mà bất giác ngước nhìn anh. Khuôn mặt anh lốm đốm những vết tàn nhang, đôi mắt anh nhìn cô tỏ rõ vẻ khó hiểu. Mà cũng lạ, dù cô với anh làm bạn với nhau được một thời gian nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn trực diện anh, và còn nhìn kĩ khuôn mặt góc cạnh to lớn ấy. Cô mỉm cười:

- Em sẽ về ngoại ô và sống với nội. Ở đó cũng có bức tường cao mốc meo và ô cửa kính vỡ được bịt chặt bở những mảnh áo cũ của nội. Mèo Đen sẽ không thấy bỡ ngỡ, ngày ngày vẫn có thể ngắm mọi thứ cùng với em. Em sẽ viết những mẩu chuyện nhỏ về Mèo Đen bên ô cửa kính vỡ toác, cứ như vậy qua ngày cho đến khi em tiêu hết tiền tiết kiệm. À, mà anh chắc phải dẹp tiệm này đi mất, anh định kinh doanh gì tiếp đây?

- Cũng chưa biết được, anh không quan tâm lắm, biết đâu anh cũng bỏ đến nơi nào đó như em.

- Em cũng đã từng muốn đi rất xa, nhưng rồi, nơi này nhiều kỉ niệm quá, nên chẳng nỡ rời bỏ. Anh có nhìn thấy đám rêu xanh trên bức tường bọc quanh khu tập thể em sống không? Chúng xanh mởn vào những ngày hạ chói nhất và chết rũ giữa những cơn gió lạnh ào về, nhưng chưa một lần chúng rời khỏi bức tường ấy. Bác hàng xóm bảo em rằng qua Tết họ sẽ phá bức tường ấy đi, xây lên hàng rào mới, em nghĩ lúc ấy em sẽ chuyển đi.

Khánh lặng yên. Những câu nói của Nhi khiến anh thấy hẫng. Nhi vẫn vuốt ve Mèo Đen, vẫn để mái đầu của nó gối lên cằm cô mà xoa xoa cái bụng mỡ tròn lẳn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lovestory