Không Tên Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhi thức dậy trên mặt bàn lạnh toát, đầu cô ong ong. Trời đã tối và những đợt gió mùa cuối mang theo cơn mưa phùn lạnh ướt hắt vào phía ô cửa vỡ. Nhi cố mở mắt gọi tìm Mèo Đen trong căn phòng yên ắng với vài ba thứ ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn cao áp ngoài đường hắt vào. Cô tìm khắp nơi trong căn phòng chật hẹp, nhưng Mèo Đen không có ở đây.

Phía ô cửa kính vỡ, mảnh giẻ đã bị gió cuốn đi mất, mưa hắt vào mỗi lúc một nhiều thêm. Cô như nhận ra, vội vàng chạy miết đi tìm kiếm. Cô leo rất nhiều bậc cầu thang, những dãy hàng lang lẳng lặng trong đêm khuya, những dãy phố chạy dài trong cơn mưa dai dẳng giao mùa. Tiếng gọi meo meo cứ nhỏ dần rồi tắt hẳn để nhường chỗ cho thanh âm của mưa.

- Meo...meo...meo...

Mèo Đen đi loanh quanh chỗ cô nằm. Cái lưỡi phớt hồng của nó liếm liếm lấy một bên gò má của Nhi đầy thô ráp để gọi cô tỉnh dậy.

Nhi trở dậy, loay hoay mở mắt. Hơi thuốc vẫn còn xót lại nhiều làm cô choáng váng. Nhưng, cô vẫn đủ tính táo để nhận ra Mèo Đen đang ngơ ngác nhìn cô đòi được ngủ, bộ mặt buồn thiu và đôi mắt nhắm hờ hững của nó trông thật tội nghiệp. Cô ôm choàng nó vào lòng, ghì nó thật chặt.

- Mèo Đen hư, em có biết chị sợ thế nào không hả?

Nhi khóc. Khuôn mặt cô vừa giận dỗi, vừa tủi hờn, xen lẫn một chút vui khó tả.

- Em tỉnh rồi à?

Giọng ồm ồm của Khánh cắt ngang tiếng nấc cụt của cô. Đôi mắt cô đẫm nước, nhìn anh một ánh nhìn biết ơn.

- Mèo Đen vẫn ở bên em anh ạ, em cứ ngỡ nó bỏ em đi mãi rồi.

Khánh vuốt mấy lọn tóc vàng rối của Nhi. Tay anh chạm lên khuôn mặt đang đỏ ửng lên vì khóc mà lau đi những giọt nước lăn dài. Anh vỗ về cô:

- Mèo Đen đã bao giờ bỏ em đi đâu. Mấy hôm trước em ốm sợ lây cho Mèo Đen nên đem nó sang nhờ anh chăm hộ. Mà lần sau, có chuyện gì cũng phải gọi điện cho anh trước tiên, đêm hôm mưa gió, em ngất ở giữa đường nhỡ có chuyện gì thì sao?

Nhi chợt nhớ lại mọi chuyện. Thì ra, khi Lâm vẫy tay tạm biệt cô trong giấc mơ lúc cô mê man vì sốt đã làm cô hoảng sợ. Cô sợ cả Mèo Đen cũng bỏ cô ở lại một mình.

- Em đãng trí quá.

- Anh đi lấy thuốc về tới ngã tư thấy em đã ngất trên vỉa hè. Người em lạnh toát, hơi thở yếu ớt. Lúc đó em có biết anh sợ thế nào không hả. Anh đã rất sợ mất em, em có hiểu không?

Nhi lúng túng trước câu nói cáu kỉnh của Khánh. Mãi lâu sau, cô mới đáp lại lời anh:

- Em không sao rồi mà.

- Anh đã nghe chuyện của em rồi Nhi. Nếu Lâm còn sống, cậu ấy có lẽ sẽ không muốn nhìn thấy em như vậy.

Nhi không ngẩng mặt lên nhìn anh, cô tỏ rõ vẻ lảng tránh:

- Anh vừa nói gì vậy...

Khánh nhìn cô một ánh nhìn dịu dàng. Anh nâng khuôn mặt cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt đỏ mọng của cô:

- Em và Lâm đã gặp nhau để được hạnh phúc. Lâm có lẽ cũng chỉ muốn em được hạnh phúc dù chuyện gì xảy ra.

- Anh đừng nói nữa mà...

- Quên chuyện quá khứ đi, anh luôn ở bên em mà.

Nhi lắc đầu, cô gạt tay anh ra, đôi vai cô run lên bần bật.

- Em không làm được. Em sợ anh ấy sẽ cô đơn. Lâm luôn xuất hiện như thể anh ấy chưa từng rời xa em vậy. Em biết em cứng đầu, em biết Mèo Đen không phải là Lâm. Đêm ấy, em hiểu rất rõ thứ mà em đi tìm không phải là Mèo Đen mà chính là Lâm, em chỉ biết đi theo anh ấy.

- Em không chỉ cứng đầu, mà còn ngốc nghếch nữa. Em thương Lâm và thương quá khứ của chính mình, em không muốn bỏ rơi tất cả những điều cũ kĩ ấy. Nhưng em đã quên mất rằng mình đang ở hiện tại, còn Lâm không thuộc về thế giới này, em vẫn phải sống cuộc đời của mình. Em nghĩ mình cứ sống thế này thêm bao lâu?

Nhi không trả lời anh, cô im lặng. Căn phòng trở lên yên ắng hẳn sau khi Khánh rời đi. Mèo Đen cũng chẳng buồn quấy cô, nó kiếm một góc nhỏ trên chiếc giường bé xíu và ngủ say giấc. Ngoài ô cửa bệnh viện, trời chênh chao mưa, không vội vàng, không thúc giục, cứ lất phất từng hạt li ti bám theo gót chân người.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lovestory