Không Tên Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì người ta cũng phá đi bức tường mốc meo ấy. Phía ngoài khu tập thể ngổn ngang sát thép, xi măng...và tiếng ồn.

Khánh sửa sang lại quán để mở tiệm hoa. Anh vẫn lui về căn tập thể cũ, và vẫn nhìn về phía bức tường ngăn cách giữa phòng của anh và phòng của Nhi. Anh nghĩ mình sẽ đợi cô, chỉ cần cô ấy chịu chạy về phía anh và bỏ lại những mảng kí ức đó.

Nhi cũng đã chuyển đi. Mỗi ngày cô đều ngồi thu mình bên ô cửa sổ vỡ, học thêu thùa, đan vá, Mèo Đen luôn nằm yên trong lòng cô, ngủ phì phò. Từ ngày về nhà nội, Mèo Đen giảm cân và ngoan hơn hẳn, không còn tiếng grù grù của nó trong đêm khuya, tay cô vì thế cũng không còn thêm vết thương nào nữa. Cô không còn mơ về Lâm hàng đêm trong nước mắt. Cuộc sống có lẽ cũng nhẹ nhàng hơn, những gì của quá khứ cứ lẳng lặng được cất đi, khi cô chịu thừa nhận và chịu chấp nhận.

Nội gõ cửa phòng cô, dúi vào lòng cô khóm cúc họa mi đã được sấy khô. Nội bảo ai đó gửi cho cô nhưng nó bị kẹt lại ở bưu điện nên giờ họ mới đưa tới. Nhi gỡ tờ giấy được cuộn nếp cẩn thận. Cô gỡ nó ra, chăm chú đọc. Rồi cô cười mỉm. Một cảm xúc rất lạ khẽ len vào tim cô từng đợt, những nhịp đập nhẹ nhàng.

Mảnh giấy nhỏ ấy là những dòng chữ viết tay của Khánh:

"Nếu em đồng ý, anh muốn là người viết nốt những hoài niệm cuối cùng cho cuộc đời em."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lovestory