Chương 4: Đồng hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4    Đồng hành

Ruộng lúa nằm ở phía nam Ngu thành, kéo dài một mảnh, nhìn không thấy bờ. Thường trồng các loại cây nông nghiệp như cây kê, củ đậu, rau dưa, cải trắng.
Đồng ruộng nằm thẳng tắp, trên mỗi mẫu đều có đánh kí hiệu, dựng một tấm gỗ, thả một cục đá. Mọi người ra làm ruộng, đều có thể nhận ra đâu là ruộng nhà mình.
Ruộng nhà Ngu Mao, trồng rau cải. Cỏ dại và rau cải đều tranh nhau mọc lên.
Nhổ cỏ là một chuyện tốn thời gian, thông thường sau khi mưa xong, mọi người sẽ tới ruộng nhổ cỏ. Đất đai ẩm ướt, rất dễ nhổ cỏ dại, nhổ xong quăng lên trên đê, để mặt trời chói chang mùa hè phơi khô.
Quần dưới Ngu Tô xắn lên, kéo đến đầu gối, lộ ra hai cẳng chân thon dài. Làm như vậy để tránh quần áo bị dính bùn đất, lúc làm xong, chỉ cần đến bờ suối rửa chút là sạch.
Ngu Tô khom người dưới ruộng, cẩn thận nhổ cỏ, từ đầu ruộng tới cuối ruộng.
Mọi người ở thôn làng đa phần là trồng trọt bắt cá, chỉ khác nhau là thiên về cái nào nhiều hơn. Nhà Ngu Tô khá đặc biệt, ăn bổng lộc của Ngu quân, không thiếu thóc lúa, nhưng vẫn sẽ trồng một chút rau củ ngũ cốc trong ruộng.
Cỏ dại nhiễm nước mưa, dính lên hai tay Ngu Tô, ngón tay và móng tay hoàn toàn đen sì. Có một số cỏ dại hai bên lá có gai nhọn, có thể đâm trúng tay.
Khi Ngu Tô nhổ hết cỏ dại trong ruộng, hai tay đều rải rác vết thương, có sợi máu chảy ra, đây cũng là vì cậu rất ít khi làm ruộng. Tay của người làm nông, căn bản không thiếu vết thương nhỏ do lá gai gây ra.
Nhổ hết cỏ dại, Ngu Tô dùng mu bàn tay lau mồ hôi, cậu ngồi xổm trong ruộng nhà mình, bẻ rau cải. Tuy không thường chăm bón, nhưng vì đất đai phì nhiêu, đủ ánh sáng, lá rau vừa to vừa xanh. Tùy tiện bẻ mấy lá, đã đựng đầy cả giỏ, đủ cho một bữa ăn.
Ngu Tô xách theo rổ, đến bờ suối.
Cậu khom người bên bờ suối, rửa sạch bùn đất trên tay, tay bị thương ngâm trong nước suối, cảm giác hơi đau. Ngu Tô rửa sạch mỗi một lá rau cải. Hết lá này đến lá khác, bỏ lại trong giỏ trúc.
Mang theo giỏ trúc, đi trên bờ ruộng, Ngu Tô trên đường về nhà gặp một nhóm người quen.
Trong thôn có không ít nhà lấy trồng trọt làm kế sinh nhai, bọn họ mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì ngừng lại. Tuy khổ cực, nhưng đến ngày thu hoạch có thể được một hầm ngũ cốc, để dành ăn từ từ.
Về nhà, Ngu Tô nhìn trời không còn sớm, cậu bắt tay vào làm cơm.
Hôm nay mẫu thân và thím hàng xóm lên núi bẻ nấm, sợ là không trở về sớm được.
Bỏ rau cải lên thớt gỗ, dùng đá xanh chẻ nhỏ, để một bên. Ngu Tô lấy trong bình gốm ra hai cái trứng chim, đập vào chén. Ngô, trứng chim và rau cải nấu cùng nhau ăn khá ngon.
Rau cải cần cắt đều tay, đánh tan trứng chim trong bát, bỏ gia vị vào trộn lên. Ngô luộ chín, Ngu Tô bỏ rau cải và trứng chim vào cháo, nhẹ tay quấy.
Mùi thơm thức ăn xông vào mũi, Ngu Tô không chút nôn nóng, cầm muỗng gỗ múc một hớp nhỏ, nếm thử mùi vị. Đợi thức ăn nấu chín, Ngu Tô đặt đào cách lên, thêm chút rơm củi, nấu nước sôi.
Chỉ cần đợi phụ mẫu về nhà là có thể cùng nhau ăn cơm, nên cậu bây giờ có chút rảnh rỗi. Ngu Tô lấy ra một cây kim, bỏ lên đá nghiền nát, giết thời gian.
Ngu Tô biết cách làm kim, cũng biết may quần áo. Loại kim này, dùng để đục vỏ sò làm trang sức, phải đem nó mài nhỏ mỏng nhẵn bóng mới thành kim may đồ.

Không bận rộn bao lâu, ngoài sân đột nhiên truyền đến một trận náo nhiệt. Ngu Tô dừng tay, đi ra sân, cậu nhìn thấy các hàng xóm đang ầm ĩ xem cái gì đó bên ngoài?
Xuất hiện loại tình huống này, hoặc là có người được gả ra khỏi thành, hoặc là có người ngoài vào thành.
Ngu Tô tới gần quan sát, quả nhiên có một đám người từ nơi khác đến, từ trang phục xem ra rất giống kiểu ăn mặc của người Nhậm. Có hơn hai mươi người, bọn họ đẩy bốn chiếc xe lớn, trên xe chất đầy vật phẩm quý giá.
Ngu thành thỉnh thoảng sẽ có người Nhậm đến, những người này mang da lông, nước sơn và đá ngọc đến trao đổi với quý tộc Ngu thành.
Huyện Nhậm ở phía bắc Ngu thành, huyện Nhậm và huyện Ngu nằm hai bên bờ một con sông. Con sông này, người dân ở huyện Nhậm gọi là sông Nhậm, còn người ở huyện Ngu đa phần gọi là sông Bắc.
Ngu Tô nhìn theo đội ngũ người Nhậm, nhìn bọn họ lấy hàng, dưới con mắt của mọi người, chậm chạp tiến vào nội thành.
Đường vào nội thành, rộng mở bằng phẳng, có thể đi cùng lúc hai chiếc xe ngựa. Nó giống như cái chăn vắt ngang quanh thắt lưng, đi qua trung tâm nội thành, hướng đến vùng đất cao nhất phía nam mà đi, nơi đó chính là nội thành.
Buổi tối Ngu Tô cùng phụ mẫu quây quần ăn cơm. Ngu phụ nói về người Nhậm và hàng hóa bọn họ mang tới, nói đến văng nước miếng.
Ngu mẫu uống ngụm cháo, nói: "Đã sang mùa hè rồi, cũng không thấy nhị nữ tế* qua."
(nhị nữ tế: con rể thứ hai trong nhà.)
"Cũng sắp tới rồi, gốm trắng trong hẻm gốm chất đầy kho, ngay cả người Mân, người Nhậm đều đến Ngu thành tranh thủ." Ngu phụ uống xong một chén cháo, lại múc thêm bát nữa,  tâm trạng ông rất tốt.
Trượng phu của Ngu Vũ, nhà ở sườn đồi huyện Ngu, tên Thai Đông. Hằng năm hắn đều đến Ngu thành bán gốm, một năm đi vài chuyến. Năm đó cũng vì vậy mà quen biết Ngu Vũ, cưới mỹ nhân về tay.
"Nên kêu nhị nữ tế dọn vào thành ở, ở đây cuộc sống tốt hơn chỗ sườn núi kia." Ngu mẫu nhắc tới, bà nhớ đến con gái và cháu ngoại.
Từ Ngu thành muốn đi đến sườn đồi phải mất một khoảng thời gian. Nơi đó là một thôn xóm nhỏ, cũng không náo nhiệt như Ngu thành.
"Nếu nhớ nó như vậy, để Tô nhi đến đó xem một chút, giúp ngươi nhìn bọn nó." Ngu phụ xì xụp húp cháo.
"Tô nhi còn nhỏ, nếu đi lạc đường, nhỡ gặp nguy hiểm thì sao." Ngu mẫu lắc đầu.
"A mẫu, ta đã mười lăm tuổi rồi, ta biết đường." Ngu Tô đã theo đại ca đến đó một lần, cậu nhớ kĩ đường.
"Có bao nhiêu xa đâu, năm đó ta mười bảy tuổi đã theo người ta tới Khung phương rồi." Ngu phụ lúc còn trẻ, cũng là một người không chịu ngồi yên.
"Không phải giữa đường bị người Địch bắt đi à?" Ngu mẫu liếc nhìn trượng phu, việc này bà còn nhớ rõ mười mươi. Ngu mẫu nhìn về phía Ngu Tô, nói với cậu: "Tô nhi, cũng nhờ ông nội ngươi dẫn theo ba huynh đệ, vác hai cái chậu gốm màu, đi chuộc cha người về."
Ngu Tô rất kinh ngạc, thì ra phụ thân từng đi qua Khung phương, trước đây chưa từng nghe ông nói đến. Khung địa, đó là một nơi xa xôi, nghe nói có thể nhìn thấy biển rộng.
(người Địch: một dân tộc thời cổ ở phía bắc Trung Quốc; Khung địa: vùng đất tập trung người Khung sinh sống.)
Ngu mẫu nhắc tới việc này, không quên trừng Ngu phụ một cái, lúc đó làm bà lo lắng gần chết. Ngu phụ húp cháo xong, liếm sạch miệng, nói rằng: "Đợi qua hai ngày, con rể sẽ tới."
Bản làng bên kia nhiều họ Thai, thường cùng Ngu thành Ngu thị thông hôn. Hai bên qua lại nhiều, đi mãi cũng tạo ra một con đường.
Buổi chiều hai ngày sau, Ngu Tô từ trong phòng gốm đi ra. Cậu một thân bụi đất, đi đến khe suối rửa sạch. Cậu xắn quần lên, khom người rửa tay, đột nhiên nghe thấy tiếng một đứa bé giòn giã hô: "Tiểu cữu!"
Ngu Tô ngẩng đầu lên, nhìn vào con đường, thấy một đội ngũ năm người, kéo một chiếc xe. Chạy ở phía trước, là một bé gái ba bốn tuổi, tết tóc thành hai cái sừng dê, mặc một bộ quần áo đỏ thẫm, là cháu ngoại gái của cậu gọi là tiểu Tảo.
Không hề nghi ngờ, nam nữ dẫn đầu đội ngũ, chính là nhị tỷ của Ngu Tô Ngu Vũ và nhị tỷ phu Thai Đông.
Thai Đông là nam tử tráng kiện đeo cung tên, mặc một bộ áo ngắn màu tối, quấn một cái đai lưng làm bằng da. Hắn đứng bên cạnh Ngu Vũ,  nhìn hai vợ chồng đứng sát nhau, đã hiểu quan hệ bọn họ rất tốt. Ngu Vũ là một phu nhân xinh đẹp tinh tế, đầu cài một cái trâm gỗ màu xanh lục, trên người mặc quần áo đính hạt châu. Lúc này nàng đang nhìn nữ nhi và đệ đệ, lộ ra nụ cười dịu dàng.
Ngu Tô ôm lấy tiểu Tảo, chạy tới chỗ nhị tỷ và nhị tỷ phu, vui vẻ kêu: "Nhị tỷ! Hai người đến rồi!"
Như mùa hè mọi năm, nhị tỷ phu Ngu Tô đều đến Ngu thành bán gốm, cũng thuận tiện mang vợ con đến, ở Ngu gia chơi vài ngày.
Ban đêm, sau bữa ăn thịnh soạn, Ngu Vũ và Ngu mẫu đến cạnh lò sưởi nói chuyện. Ngu mẫu lâu ngày không thấy nữ nhi, có nhiều chuyện muốn nói, hết chuyện này đến chuyện khác nói mãi không dứt.
Thai Đông là một người có bản lĩnh, cưới Ngu Vũ, hai phu thê mặn nồng. Phương diện sinh hoạt của Ngu Vũ, không cần Ngu mẫu quan tâm, hai mẹ con chỉ là nói vài chuyện vặt.
Về nhà bà ngoại, tiểu Tảo vô cùng vui mừng. Bé nắm một tay hoa quả, một hồi chạy đến mẫu thân, bà ngoại bên kia, một hồi chạy tới ông ngoại bên này, một hồi lại chạy đi tìm Ngu Tô. Bé và Ngu Tô vô cùng thân thiết, lúc còn nhỏ, Ngu Tô thường ôm bé, dỗ bé ngủ. Lúc đó Thai Đông đi Mân địa, Ngu Vũ mang theo con gái đến nhà mẹ đẻ ở một thời gian.
"Tiểu cữu, quả này có thể nướng ăn không?" Tiểu Tảo lấy ra một nắm trái cây rừng, hỏi Ngu Tô. Trái cây có hình tròn, da màu nâu và thịt quả màu đỏ chua ngọt.
"Nướng lên sẽ rất chua, hơn nữa cũng không thể ăn nhiều, ban đêm sẽ đau bụng." Ngu Tô sờ sờ bụng tiểu Tảo.
Tiểu Tảo hóp bụng lại, tỏ vẻ bé không có ăn nhiều.
"Tiểu cữu giữ giùm ngươi, ngày mai sẽ trả lại cho ngươi chịu không?" Ngu Tô xoa xoa đầu bé, trong mắt tràn đầy dịu dàng. Ngu Tô thương cháu gái  giống như lúc nhỏ nhị tỷ thương cậu vậy.
"Không được." Tiểu Tảo nhét trái cây rừng vào trong áo, bé ở bản chưa từng ăn loại quả rừng này, con nít thích đồ mới lạ.
"Tảo, đến chỗ a mẫu, nên ngủ rồi." Ngu Vũ ngoắc tay, đứa bé này tuy được cưng chiều, nhưng không thể mặc kệ.
"Ta muốn ngủ với tiểu cữu." Tiểu Tảo ôm bắp đùi Ngu Tô không buông.
"A tỷ, để nó ngủ với ta." Ngu Tô khom người, ôm cháu gái, cậu rất có kiên nhẫn với con nít.
Ngu Vũ cười nói: "Tiểu đệ, ngươi đừng chiều hư nó."
Tiểu Tảo ở bên cạnh Ngu Tô chơi trong chốc lát, bé cảm thấy mệt mỏi, nằm úp sấp trong lòng Ngu Tô. Ngu Tô ôm bé, vỗ nhẹ lưng, dỗ bé ngủ.
Đại khái là vì đi đường mệt mỏi, tiểu Tảo ngủ rất nhanh. Tập tính con nít là vậy, mới vừa rồi còn chơi ầm ỉ, nói buồn ngủ là ngủ ngay. Ngu Tô nhẹ nhàng ôm tiểu Tảo đưa cho Ngu Vũ, sợ làm bé giật mình, tỉnh lại sẽ khóc.
Ngu Vũ ôm tiểu Tảo về phòng, nàng đi rồi, Thai Đông cũng vừa về.
Tối nay Thai Đông ra ngoài, đến nhà một chủ nhân ở hẻm gốm, đàm luận với đối phương chuyện mua gốm. Vốn đã quen biết lâu, nên ở lại ôn chuyện một lát, đến giờ mới trở về.
Ngu phụ ngồi bên cạnh nhà kho, mài một thanh đao đá. Ông thấy con rể trở về, ngẩng đầu hỏi hắn: "Con rể, đàm luận với lão Kỷ thế nào rồi?"
"Đã xong xuôi, ngày mai đến hẻm gốm chuyển đồ." Thai Đông đi tới lò sưởi, ngồi cạnh Ngu Tô.
"Ngày mai mang Tô nhi theo, nó biết nhìn gốm." Ngu phụ chỉ vào Ngu Tô, nói Ngu Tô có thể giúp.
"Ta nghe nói tiểu đệ nung đất ở hẻm gốm, có ngươi hỗ trợ, ta cũng yên tâm." Thai Đông đại khái nghe được chủ hẻm gốm bên kia nói, Ngu Tô làm việc ở hẻm gốm.
"Tỷ phủ, ta vẫn chỉ là một người học nghề, nhưng mà đồ gốm có nung tốt hay không, ta cũng có thể nhìn ra." Ngu Tô không phải không khiêm tốn, mà cậu quả thật có thể nhìn ra chất lượng đồ gốm. Hẻm gốm làm gốm rất tốt, ở Ngu thành là một hẻm gốm vượt bậc. Nếu ở hẻm gốm khác làm việc, lấy tay nghề làm gốm của Ngu Tô, đã đủ trình độ làm thợ gốm.
"Biết năng lực của ngươi mà." Thai Đông mỉm cười, vỗ vai Ngu Tô. Thai Đông đối với cậu em vợ này, luôn có ấn tượng tốt.
"Tiểu đệ chưa từng rời khỏi Ngu địa, có muốn theo ta đến thành khác bán gốm không? Thuận tiện học thêm kiến thức khác." Thai Đông tuy hỏi Ngu Tô, nhưng ánh mắt lại hướng về Ngu mẫu và Ngu phụ.
"Con rể, nó còn chưa thành niên." Ngu mẫu cảm thấy, đi Nhậm phương là một chỗ rất xa, còn phải qua sông Bắc, rất nguy hiểm.
"Sang năm đã mười sáu, nhanh tới rồi." Ngu phụ rất tán thành để Ngu Tô đi ra nhìn thế giới bên ngoài, lúc Ngu phụ mười lăm tuổi, đã đi rất nhiều nơi rồi.
"A mẫu, tiểu đệ đi theo Thai Đông ngươi yên tâm. Hắn mang theo hai gia nô, đều có khiên giáo, trên đường an toàn." Ngu Vũ giúp khuyên bảo, nàng sao không biết mẫu thân yêu thương tiểu đệ, sẽ không cho Ngu Tô rời khỏi thành.
"Lại nói đoạn đường này, chỗ nào cũng có người Thai Đông quen biết, sẽ có người giúp đỡ." Ngu Vũ thấy, trượng phu am hiểu nhiều thứ, bên ngoài lại không thiếu bạn bè. Đệ đệ đi theo trượng phu đến Nhậm địa, nàng yên tâm. Nếu là đi theo Phong Xuyên hoặc Chu Vân đến Nhậm địa, mới không an toàn.
"Ta cũng không phải rất lo lắng, ta chỉ là. . ." Ngu mẫu hơi chần chừ, bà nhìn Ngu Tô da mỏng thịt mềm, vẫn sợ cậu chịu khổ.
"A mẫu, ngươi cho ta đi đi." Ngu Tô nghe chuyện xưa của Bỉnh tẩu mà lớn lên, cậu đối với thế giới bên ngoài cảm thấy rất hứng thú, chỉ là cậu còn vị thành niên, muốn ra ngoài, phải được phụ mẫu cho phép. Phụ thân đương nhiên bằng lòng, chỉ là mẫu thân còn lo lắng.
Lại nói, đây cũng không phải lần đầu tiên Thai Đông đề nghị đến chuyện mang Ngu Tô đến thành khác bán gốm. Đầu năm có nói qua, bị Ngu mẫu nói một trận, Ngu Tô đành từ bỏ.
"Ai." Ngu mẫu thở dài, người trong nhà đều khuyên bà, đều nghĩ bà không đúng.
Bà nhìn Ngu Tô, nghĩ từ nhỏ đến lớn, đứa nhỏ này vẫn ở bên cạnh bà, chưa từng rời khỏi. Nhưng trong lòng bà cũng mâu thuẫn, đứa nhỏ lớn lên sẽ rời khỏi phụ mẫu, là chuyện tất nhiên, sớm vài ngày, để nó tự lập cũng tốt.
Ngu mẫu nghiêm mặt, nói với Thai Đông: "Con rể, phải đem nó lành lặn trở về."
"Sẽ không có chuyện gì, chỗ đó ta đã đi qua vài chục lần, lần nào cũng không phải bình an trở về sao. Chỉ đi bảy tám ngày, sẽ về nhanh thôi." Để Ngu mẫu triệt để an tâm, Thai Đông lần nữa cam đoan.
Ngu mẫu gật đầu: "Vậy thì tốt."
Bà chú ý đến khi mình đồng ý, trên mặt con trai lập tức lộ ra nụ cười, cậu rất vui. Chỉ là, có thể là trực giác của người làm mẹ, bà luôn có chút lo lắng chuyến đi này sẽ không thuận lợi.
Lúc này đêm đã khuya, người một nhà bàn bạc xong, đều đi ngủ. Sáng mai, Ngu Tô sẽ theo tỷ phu đến hẻm gốm chuyển gốm, nếu hàng không có vấn đề, ngày kia sẽ xuất phát.
Địa điểm Thai Đông đi lần này, là một thành ở Nhậm phương - Luân thành. Luân thành không lớn như Ngu thành, nhưng bên trong đều là quý tộc và một phần lớn bình dân ở.
Đồ gốm của Thai Đông, chủ yếu bán cho quý tộc, hàng hóa của hắn, chủ yếu là gốm trắng và gốm màu ở Ngu thành.
Ngày hôm sau, Ngu Tô theo Thai Đông đến hẻm gốm, hỗ trợ chọn gốm. Cậu phát hiện nhị tỷ phu lấy phần lớn đều là mấy thứ tinh tế đẹp đẽ, thậm chí cũng không lấy vòng tay sứ và vòng cổ sứ.
Hai người chọn được một mẻ đồ gốm, gia nô nhà Thai Đông lập tức đi tới. Bọn họ dùng rơm rạ, đem mỗi món đồ gốm tỉ mỉ quấn lại, đặt lên xe gỗ, dùng dây thừng to buộc chặt.
Thai Đông có hai người gia nô, một gọi là Mang, người nhỏ hơn gọi là Mão. Hai người đều là người trung thực hàm hậu, theo Thai Đông rất nhiều năm. Gia nô phụ trách vận chuyển đồ gốm, dọc theo đường đi cũng là bọn họ chịu trách nhiệm kéo xe đảm bảo đường xá an toàn.
Nhóm gia nô kéo xe gỗ đựng đồ gốm, vào nhà Ngu Tô ngủ lại. Bọn họ là thân nô bộc, ngồi ở trong sân, không đến phòng khách.
Ngu Tô thấy bọn họ cực khổ suốt đường, mồ hôi chảy như mưa, cậu đem theo ấm nước và bát, rót hai chén nước cho bọn họ.
"Tiểu đệ, chuẩn bị một chút, sáng mai lên đường." Thai Đông đi ra, thấy Ngu Tô đang ngồi cùng nô bộc, căn dặn cậu.
"Đêm qua ta đã gấp xong y vật* rồi." Ngu Tô quay đầu cười. Cậu đã sớm chuẩn bị xong, chỉ đợi xuất phát.
(*y vật: quần áo và đồ dùng hằng ngày.)
Sáng sớm ngày thứ hai, Ngu Vũ và Ngu mẫu, tiễn đoàn người Ngu Tô ra đến cầu bắc. Vì trong thành có việc, Ngu phụ không đến.
Ngu Vũ nhét đồ ăn vào bọc hành lý Ngu Tô, nàng tự tay chưng bánh khoai sọ và thịt muối, đều là những món Ngu Tô thích ăn. Mỗi thứ đều dùng lá cây gói kỹ, dùng dây buộc chặt.
Ngu mẫu đưa cho Ngu Tô vài thứ cần thiết, áo tơi mặc khi trời mưa, chăn nhỏ đắp lúc trời lạnh. Ngu Tô đều đem chúng gói lại đặt lên xe gỗ. Ngu mẫu trăm căn nghìn dặn, kéo tay Ngu Tô rất lâu cũng không buông, vẫn là Ngu Vũ nói sẽ không kịp, Ngu mẫu mới thả ra.

Nhìn theo bóng dáng con trai và con rể dần dần biến mất ở trong rừng. Ngu mẫu nghĩ, con rể nói chỉ đi bảy tám ngày rồi về, hi vọng đừng trễ nãi.
Bến đò Đỗ trạch, thuyền nhà Phong Xuyên cập bến đỗ neo.
Phong Xuyên, cha và anh trai, còn có Phong Tịch đều ở trên thuyền, bọn họ dùng là thuyền lớn trong nhà. Lúc trước Thai Đông qua sông Nhậm, cũng là cha và anh trai Phong Xuyên chở hắn, nay có thêm Ngu Tô.
Đừng nhìn Phong Xuyên và Ngu Tô tính tình bất đồng, hai người họ vốn luôn thân thiết.
Bọn nam tử Ngu thành, đa phần đều sẽ rời khỏi Ngu địa.Tựa như một tập tục đời đời truyền lại, nam tử phải ra ngoài nhìn ngắm tứ phương bốn bể, dù chỉ đến Nhậm phương, Mân phương là nhiều, xa một chút lại không dám đi.
Nhà Phong Xuyên lấy đánh cá sinh sống, nhiều lúc cũng sẽ vượt qua sông Nhậm, dùng mỡ cá và da cá đến Nhậm địa cùng mục nhân* đổi da dê. Mỡ cá dùng để chiếu sáng, da cá có thể may quần áo, mềm mại chịu mài không thấm
nước.
(*mục nhân: người chăn nuôi.)
Nô bộc nhà Thai Đông đem đồ đạc mang lên thuyền, phụ tử Phong Xuyên lập tức giương buồm xuất hành. Thuyền rất nhanh đã vượt qua Đỗ trạch, tiến vào bến đò Nhậm địa.

Lênh đênh nửa ngày trên sông Nhậm, thuyền vào buổi trưa đã đỗ tại bến đò Nhậm địa.

  Gia nô nhà Thai Đông rất chăm chỉ, lập tức khiêng xe gỗ và đồ gốm xuống thuyền, không phí phạm từng giây phút nào. Thai Đông đơn giản nói từ biệt với phụ tử Phong gia, vẫy tay một cái, xuống thuyền.

Ngu Tô còn ở lại trên thuyền, đang cùng Phong Xuyên nói lời từ biệt: "Các ngươi phải đi qua Giác sơn, chổ đó có sói, tiểu Tô ngươi có mang theo giáo không? "

Phong Xuyên đã đi qua Giác sơn, biết chỗ đó hoang sơ hẻo lánh, lại có dã thú. Hắn lớn hơn Ngu Tô một tuổi, trong ngày thường đều tự nhận mình là đại ca, rất quan tâm Ngu Tô. Khi còn bé, có vài hài tử nghịch ngợm, sẽ thường bắt nạt Ngu Tô tính cách hiền lành, đều là Phong Xuyên kéo băng đi đánh.

"Ta cầm theo một cây đao. Ngu Tô để lộ ra một thanh đao đá treo bên hông, lưỡi rất mỏng, nhìn rất sắc bén. Dù sao cũng là con trai doanh vệ Ngu thành, Ngu Tô mặc dù không am hiểu cung tên giáo mác, nhưng đã học qua cách dùng đao.

"Giáo vẫn tốt hơn, ta quên mang cho ngươi một thanh." Phong Xuyên có chút hối hận, Ngu Tô rất ít khi tham gia săn thú, nên không có giáo của mình.

  "Ta thấy Mang và Mão đều mang theo giáo." Ngu Tô rất yên tâm, dù sao bọn người tỷ phu đã qua lại Giác sơn nhiều lần vẫn luôn an toàn.

"Nếu như gặp phải sói, ngươi liền tránh phía sau bọn họ. Huynh đệ tốt, trên đường cẩn thận." Phong Xuyên dùng sức ôm Ngu Tô, lại nhanh chóng buông ra. Đứng phía sau Phong Xuyên là Phong Tịch, đang chờ đợi nói lời chia tay với Ngu Tô.

Phong Tịch ở một bên yên lặng thật lâu, đi tới, trong tay nàng cầm một bọc thức ăn gói bằng lá chuối, nhỏ giọng nói với Ngu Tô: "A Tô, đây là cá khô ta làm, ăn rất thơm. Ngươi mang theo trên đường ăn. "

Cá khô, không phải như vỏ sò ở ven hồ muốn nhặt là nhặt. Ở Ngu thành, cá tươi không có gì lạ, nhưng cá khô không phải lúc nào cũng có để ăn, chế biến rất phiền.

Ngu Tô vốn không muốn nhận, thế nhưng thấy phụ tử Phong gia nhìn chăm chăm, lại nhìn vẻ mặt đầy kỳ vọng của Phong Tịch. Ngu Tô không biết là rốt cuộc nên cự tuyệt, hay là nhận lấy?

"Tiểu đệ, đi thôi, đường còn dài lắm." Thai Đông ở dưới thuyền vẫy tay. Gia nô nhà hắn Nô đã cột hết đồ gốm lên xe gỗ, chuẩn bị rời khỏi bến đò.

"Tỷ phu, ta sẽ xuống ngay." Ngu Tô lên tiếng trả lời, xoay người bước xuống thuyền.

"Tiểu Tô, cầm lên." Phong Xuyên đoạt lấy cá khô của Phong Tịch, ném về phía Ngu Tô. Ngu Tô tiếp được, nói tiếng cảm với Phong Tịch.
  Dưới cái nhìn của Phong gia, Ngu Tô cất cá khô rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro