02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhóc có biết tại sao Sungho lại tránh mặt anh không?" Jaehyun liền hỏi thay vì chào, ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện Leehan. Sau khi tìm kiếm khắp nơi thì cuối cùng anh cũng tìm thấy Ravenclaw trẻ tuổi trong thư viện.

Nếu ai có thể nói cho Jaehyun biết câu trả lời mà anh đang tìm kiếm thì đó chính là Leehan.

"Có thể do anh không tinh ý." Leehan nói, mắt tập trung vào cuốn sách đang đọc. Cậu bé thản nhiên lật từng trang sách, phớt lờ vẻ bối rối và thất vọng trên khuôn mặt Jaehyun.

"Vậy có nghĩa là?"

Người trẻ hơn trợn mắt, thở dài lắc đầu. "Không thể tin được là anh từng nghĩ nhóc là Ravenclaw."

Jaehyun gục đầu vào tay mình buồn bã, cảm giác như muốn khóc ngay lúc này. "Anh chỉ không biết tại sao bạn ấy lại không muốn gặp anh nữa. Anh nhớ bạn ấy."

Leehan mềm lòng trước điều đó, đóng cuốn sách lại để dành sự chú ý cho Jaehyun. Trông anh ta có vẻ hơi buồn nhưng cậu bé Ravenclaw không hiểu tại sao. "Hyung..."

Đã hơn một tuần kể từ sự cố ở lớp độc dược và Jaehyun rất hiếm khi gặp được Sungho. Mỗi lần người lớn hơn nhìn thấy anh ở hành lang hoặc ăn ở Đại sảnh đường, mặt cậu lại đỏ bừng và quay đi chỗ khác. Mỗi lần Jaehyun cố gắng nói chuyện với cậu, Sungho chỉ thốt ra những lời xin lỗi mơ hồ. Dù có cố gắng bao nhiều lần thì Sungho vẫn luôn trốn tránh. Ngay cả khi cả hai đi chơi cùng nhau, Slytherin luôn tìm cớ để về sớm.

Và anh nhớ cậu nhiều đến mức đau đớn. Lồng ngực anh cảm thấy trống rỗng. May mắn thay bệnh cúm cuối cùng cũng biến mất nhưng Jaehyun vẫn cảm thấy không khoẻ. Anh chưa bao giờ nhận ra bản thân thường dựa vào Sungho để có được sự tích cực và ấm áp trong cuộc sống.

Anh thực sự đau khổ khi không có Sungho.

"Nhóc có biết tại sao bạn ấy lại tránh mặt anh không?"

"Có vẻ như Sungho hyung đang suy nghĩ về một số cảm xúc của anh ấy..." Leehan dừng lại, cẩn thận lựa chọn từ ngữ tiếp theo "cảm xúc cá nhân, nhưng vẫn quan tâm đến anh."

Jaehyun thở dài, cau mày dù đã được trấn an. "Gần đây bạn ấy có vẻ khác. Mỗi lần nhìn thấy anh là bạn ấy lại bối rối và lo lắng như thể không thể nhìn vào mắt anh. Nhưng lại luôn thấy bạn ấy nhìn anh với vẻ mặt dịu dàng khi nghĩ rằng mình không chú ý, điều này rất khó hiểu."

Leehan ngơ ngác nhìn anh, có vẻ như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại quyết định thôi. Đó cũng chính là cái nhìn mà cậu bé dành cho Taesan khi nó không hiểu một nhiệm vụ dễ dàng.

"Hyung, gợi ý của em lúc này là anh cần phải phân loại cụ thể những gì anh nhìn thấy ở Sungho hyung và suy nghĩ xem phản ứng của anh ấy có ý nghĩa là gì. Dễ bối rối, không thể giao tiếp bằng mắt, ánh mắt dịu dàng khi không có ai nhìn. Điều đó nghĩa là gì?? Anh nghĩ sao."

Jaehyun nhún vai, bắt đầu mất hi vọng.

"Anh không biết...rối loạn lo âu chăng? Nhưng Sungho chưa bao giờ-"

"Được rồi." Leehan ngắt lời, chăm chú nhìn Jaehyun một lúc trước khi thở dài. "Điều gì sẽ xảy ra nếu anh đột nhiên thấy cách cư xử như vậy của em đối với Taesan. Điều đó có nghĩa là mỗi lần nhìn thấy bạn ấy, em không thể nói rõ ràng và dễ xấu hổ. Đôi lúc em nhìn bạn ấy với ánh mắt trìu mến khi bạn ấy không nhìn em. Cái gì vậy? Anh nghĩ điều đó có nghĩa là gì?"

Jaehyun trợn mắt. "Nghe giống như những gì nhóc thường làm với Taesan. Giống như nhóc thực sự yêu em ấy. Vậy điều này có thể giúp gì cho anh?"

Leehan trông bối rối giữa việc muốn giật tóc hay nhảy qua bàn và bóp cổ Jaehyun. "Trước hết, em không như vậy đâu anh. Em không thich Taesan, chúa ơi, thật xấu hổ! Đừng ngại ngùng nữa."

"Gì cơ? Leehan à, rõ ràng là nhóc đã có gì đó với em ấy kể từ khi vào năm thứ hai mà."

Leehan choáng váng, khuôn mặt cứng đờ vì hoảng sợ trước khi đập đầu vào đống sách của mình. Jaehyun nhăn mặt. "Anh có thể vô cảm, nhưng không biết tại sao đó là điều duy nhất anh có thể nắm bắt được? Em ghét anh." Leehan lẩm bẩm sau cuốn sách của mình.

"Ừ, anh-" Jaehyun bắt đầu nói nhưng bị chặn lại một cách mạnh mẽ bởi sự xuất hiện của một Gryffindor đang phấn khích, gần như đâm sầm vào bàn của họ.

"CHÀO!" Taesan vui vẻ chào hỏi, ngồi xuống cạnh Leehan. Jaehyun nhìn khuôn mặt của Ravenclaw bên cạnh đột nhiên đỏ bừng, rõ ràng đang hướng ánh mắt về phía giá sách cao ngất ngưởng. "Hai người đang bàn chuyện gì vậy?"

"K-không có gì. Tụi mình không...tụi mình không bàn bất cứ chuyện gì cả. Jaehyun hyung và mình không nói chuyện." Leehan lắp bắp, mặt càng lúc càng đỏ hơn. Jaehyun trợn mắt trước phản ứng của cậu trai trẻ, gần như không thể hoạt động xung quanh khi có người mình yêu. Tại sao nó nghe quen thuộc vậy nhỉ?

"Okeee!" Taesan trả lời, nhún vai ngắn gọn. Ngay lập tức Gryffindor thay đổi chủ đề.

"Đoán xem tôi có gì nào~" nó nói với giọng điệu kiêu ngạo. Leehan và Jaehyun trao nhau ánh mắt lo lắng, chuẩn bị cho hành động tinh nghịch mà Taesan sắp làm. May mắn thay Woonhak không ở đó để giúp cho ý tưởng của chàng trai trẻ nhà Gryffindor.

Khi nó thò tay vào túi, một nụ cười tinh nghịch xuất hiện trên khuôn mặt. Taesan từ từ đưa ra một lọ chứa đầy chất lỏng và khoe với họ một cách đầy từ hào. "Tada!"

"Một chai chất lỏng?" Jaehyun bối rối hỏi. Leehan cũng tỏ ra bối rối khiến Jaehyun cảm thấy đỡ lo lắng hơn.

Taesan nhíu mày "Không, đồ ngốc. Đây là Amortentia! Lúc trước em đã học từ lớp độc dược. Sẽ không có ai chú ý nếu như em uống vài giọt."

Leehan định phản đối nhưng Jaehyun ngay lập tức đứng dậy. "Amortentia? Tuần trước anh không ngửi được vì bị tịt mũi. Thử, anh muốn ngửi thử."

Hai người bạn trao nhau cái nhìn bí mật, giao tiếp bằng ánh mắt như thể họ biết điều gì đó mà Jaehyun không biết. Leehan có vẻ lo lắng còn Taesan có vẻ do dự làm niềm vui hồi nãy của nó đã biến mất. "Em không chắc đó là ý hay đâu, Jaehyun hyung."

"Tại sao không?"

"Ừm, bởi vì-" Taesan muốn bày tỏ điều gì đó, đột nhiên dừng lại sau khi nhận được cái nhìn sắc bén từ Leehan và một cú thúc bằng cùi chỏ vào mạng sườn. "Có lẽ kết quả sẽ không tốt."

"Đó là sự thật. Hai đứa ơi, lẽ ra anh phải ngửi thấy nó trong lớp độc dược rồi. Nó nguy hiểm đến mức nào sao?"

Leehan và Taesan lại trao nhau một cái nhìn bí mật trong khi nhíu mày. Cuối cùng cả hai đều chịu thua cùng với một tiếng thở dài. "Được rồi, Jaehyun hyung. Tụi em đã nhắc anh rồi đấy."

Jaehyun cẩn thận cầm lấy chiếc lọ nhỏ. Anh bực mình đến mức khi đã bỏ lỡ cơ hội ngửi Amortentia vào tuần trước, nên lần này thật hoàn hảo. Nhanh chóng mở nắp và chui xuống gầm bàn để không bị các học sinh khác với thủ thư nghi ngờ.

Ngay lập tức khứu giác của anh bị tấn công bởi mùi thơm của cam - đậm đặc và ngọt ngào đến nỗi Jaehyun ngay lập tức bị nghiện. Anh nhắm mắt lại và để mình bị nuốt chửng bởi mùi hương.

Tiếp theo, mùi hương chuyển sang mùi cỏ mới cắt trên sân quidditch. Jaehyun thuộc lòng mùi hương này vì anh dành chút thời gian xem buổi tập của Sungho vào mỗi buổi sáng. Mùi hương sạch sẽ và sảng khoái, khiến anh nhớ đến những ngày mùa thu ở Hogwarts luôn là nơi anh yêu thích nhất.

Mùi hương tiếp theo thực sự làm anh ngạc nhiên - đó là những bông hoa màu vàng của Ngũ Hồ. Jaehyun không thể tin rằng mình đã đoán đúng điều gì đó khi giải thích về mùi hương Amortentia giả trước mặt cả lớp. Học cùng Sungho trên luống hoa là một trong những điều anh ấy yêu thích nhất. Nhìn về phía hồ nước, Jaehyun cảm thấy hoàn toàn bình yên.

"Anh đang ngửi thấy mùi gì vậy?" Leehan tò mò hỏi.

Đột nhiên Jaehyun mở mắt. Hàng triệu thứ bắt đầu lướt qua tâm trí anh, như thể anh đã giải được những bí mật của vũ trụ. Mọi thứ đều có ý nghĩa.

"Sungho. Tôi ngửi thấy mùi Sungho."

Leehan và Taesan thở hổn hển.

Nó có mùi như mùi cam yêu thích của Slytherin, mùi buổi sáng trên sân quidditch, mùi hoa màu vàng yêu thích của anh và hương vị kem vani mà anh yêu thích. Tất cả đều quay quanh với Sungho. Làm sao anh có thể mù quáng như vậy? Nghĩ lại, Jaehyun luôn có tình cảm rất mạnh mẽ đối với Sungho, nhưng chưa bao giờ đặt tên cho thứ tình cảm đó.

Jaehyun đã yêu Sungho.

Sungho đã miêu tả cái gì vậy? Jaehyun vắt óc, cố gắng tìm kiếm kí ức của mình.

"Nó có mùi...dễ chịu, giống như một cái ôm ấm áp. Lúc đầu, em ngửi thấy mùi vani và những trang sách cũ. Nó có cảm giác như mùi gỗ nhưng em có thể ngửi thấy mùi hương hoa màu vàng nồng nàn. Nó cũng có mùi như mùi mới giặt áo choàng. Mùi này quen lắm, gần giống như xà bông..."

Màu vàng.

Cậu kể về loài hoa vàng mọc bên hồ lớn. Những thứ xung quanh hai người trong buổi học trông thật tươi vui và có mùi thơm. Sungho đã nói về mùi của Jaehyun trong Amortentia của cậu.

Jaehyun cảm thấy như mình sắp ngất đi.

Anh yêu Sungho - yêu cậu theo cách khiến Jaehyun nhớ nhung và muốn bảo vệ. Những cảm xúc mà anh đã dại dột gán cho cái tên "tình bạn" dành cho cậu lại ùa về, tát thẳng vào mặt chàng trai Gryffindor.

Có một cơ hội nhỏ rằng Sungho sẽ đáp lại tình cảm của anh. Dựa vào mùi Amortentia mà họ đã ngửi và hành vi kỳ lạ của Sungho, Jaehyun không hiểu tại sao mình lại không nhận ra điều đó sớm hơn. Có lẽ đó là điều Leehan đang cố giải thích với anh.

"Anh đã yêu Sungho." Anh lẩm bẩm, những lời ấy bằng cách nào đó lại có cảm giác quen thuộc.

Im lặng một lúc để tiêu hoá những lời của Jaehyun vừa nói. Taesan nhún vai, lông mày nhíu lại "Ừ ừ...tất nhiên."

Giọng nói của nó đưa Jaehyun thoát ra khỏi tình yêu mù mờ đáng xấu hổ của mình. "Ý nhóc là gì?" anh hỏi gay gắt.

"Điều đó có nghĩa là anh chính thức là người cuối cùng ở Hogwarts nhận ra." Taesan cười toe toét, lờ đi cái lườm sắc bén mà Leehan dành cho nó. "Tất nhiên là sau Sungho huyng."

Làm sao anh có thể ngu ngốc đến thế? Jaehyun đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vội vàng thu dọn đồng sách giáo khoa và giấy da vương vãi của mình. "Anh phải đi tìm bạn ấy!"

Leehan quan sát, trong lòng vừa lo lắng vừa thích thú. "Hyung, anh có chắc không-?"

"Trong đời anh chưa bao giờ chắc chắn đến thế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro