03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù Sungho thường tỏ ra siêu bí ẩn và khó hiểu nhưng Jaehyun luôn có thể đọc cậu như một cuốn sách. Đó là cuốn sách mà Jaehyun đã rất quen thuộc trong nhiều năm và rất quý giá. Anh hy vọng mình sẽ giữ được kiến thức này đến hết cuộc đời.

Dựa trên kiến thức của mình về Slytherin, Jaehyun biết tất cả những nơi ẩn náu yêu thích của cậu xung quanh lâu đài. Bất cứ khi nào Sungho buồn bã hoặc cần một nơi để suy nghĩ, sân Quidditch và Tháp Thiên Văn là nơi tốt nhất để thoát khỏi mọi thứ. Và vì đã quá muộn để có mặt tại hiện trường nên Jaehyun phải đi qua nhiều hành lang dài ngoằn ngoèo để đến Tháp Thiên Văn.

Từ khi nhận thức được tình cảm của mình, Sungho là người duy nhất lấp đầy suy nghĩ của Jaehyun - nhớ lại lúc cậu cười lớn trước những câu nói đùa khô khan của Riwoo, nụ cười toe toét quyến rũ sau khi thắng trận Quidditch, và cách cậu nhẹ nhàng vuốt tóc Jaehyun khi họ ở lại thức khuya làm bài luận.

Sungho thực sự tuyệt vời. Jaehyun đã có cảm giác ngưỡng mộ và thích cậu từ năm thứ nhất, nhưng giờ đây bối cảnh của những cảm xúc này cuối cùng cũng có ý nghĩa. Tình yêu của anh dành cho Sungho luôn khác với tình cảm của anh dành cho những người bạn khác.

Jaehyun chỉ hy vọng Sungho sẽ tránh mặt anh vì tình cảm của anh quá mãnh liệt (và được đáp lại) dành cho Gryffindor chứ không phải vì anh chán ngấy mùi tình yêu của cậu. Điều đó sẽ khiến lời tỏ tình của Jaehyun có chút ngượng ngùng.

Cuối cùng anh cũng nhìn thấy Sungho đang ngồi trên sàn của Tháp Thiên Văn, nghịch nghịch tay áo choàng, nhìn ra ngoài lâu đài. Hiển nhiên, cậu đang suy nghĩ cái gì đó. Jaehyun ghét phải phá vỡ sự tập trung của mình, nhưng anh không thể chịu đựng được việc tỏ tình trọn vẹn.

"Sungho à?"

Slytherin bị sốc, gần như ngã ngửa ra sau trước giọng nói quen thuộc vang lên bên tai mình. Cậu nhìn Jaehyun đang đứng ở ngưỡng cửa như thể đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh.

"Bạn đang làm gì ở đây vậy?"

"Bạn luôn đến đây khi có nhiều việc phải bận tâm." Jaehyun bắt đầu nói, đột nhiên lúng túng, "Vậy ra đây là nơi đầu tiên bạn đến."

"Ôi, mình đã tìm thấy nó rồi phải không?"

Một sự im lặng khó xử kéo dài giữa hai người, không biết làm thế nào để giải quyết sự căng thẳng một cách rõ ràng giữa họ. Khi họ đều không thể nhịn được nữa, cả hai bắt đầu nói chuyện cùng một lúc.

"Lắng nghe mình-"

"Mình thích bạn, Sungho à."

Jaehyun nhanh chóng che miệng lại, sốc trước sự thừa nhận của chính mình. Sau khi lên kế hoạch cần thận cho lời tỏ tình của mình suốt một giờ qua, tất nhiên người trẻ tuổi hơn đã buột miệng nói ra điều đầu tiên hiện lên trong đầu. Jaehyun ước mình có cỗ máy thời gian để thoát khỏi sự bối rối này, nhưng ngay cả phép thuật cũng không thể giúp được anh lúc này.

"Jaehyun?" Sungho thì thầm. Cậu nhìn người bạn thân nhất của mình với vẻ hoài nghi.

Jaehyun chợt cứng người, không nói nên lời trước ánh mắt đầy mong đợi của Sungho. Tâm trí anh tràn ngập hàng triệu điều khác nhau mà anh muốn nói rằng anh quan tâm đến Sungho đến mức nào, anh thường xuyên nghĩ về cậu đến nhường nào, đã bao nhiêu lần anh tưởng tượng việc hôn cậu sẽ như thế nào. Tuy nhiên những lời nói đó nghẹn lại trong cổ họng, anh choáng váng khi nhìn thấy vẻ đẹp tự nhiên của Sungho dưới ánh nắng chiều.

"Ồ-" anh cố gắng, nhưng lệnh của não đến miệng anh lại thất bại.

Lo lắng, Sungho từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tiến lại gần bóng dáng căng thẳng của bạn mình. Cậu ngập ngừng đặt tay lên vai Jaehyun, nói bằng giọng nhẹ nhàng giống như nói với một chú cún con đang sợ hãi. "Bạn có ổn không đó?"

Sungho có vẻ lo lắng. Jaehyun hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị nói và giải thích thì chợt ngửi thấy mùi cam và vani thoang thoảng xung quanh chàng trai trẻ. Mùi hương cuồi cùng đã đánh thức các giác quan của anh và nhắc nhở rằng tại sao anh lại ở đây.

"Mình còn hơn cả ổn. Bạn nên biết—" Jaehyun trả lời, nắm chặt vai Sungho, "Mình thực sự, thực sự thích bạn-nhiều đến nỗi thật xấu hổ khi giờ mình mới nhận ra điều đó. Bạn thật tuyệt vời, bạn thật tuyệt, và bạn -"

Môi Sungho ngập ngừng chạm vào môi anh, nhẹ nhàng và không chắc chắn. Môi cậu mềm mại đúng như Jaehyun tưởng tượng. Nụ hôn hơi ngắn nhưng hương đào thoang thoảng của Sungho đã khiến Jaehyun choáng váng.

Những con bướm xuất hiện trong bụng anh, rung rinh dữ dội khi cậu làm vậy, Jaehyun bắt đầu hiểu điều này có ý nghĩa như thế nào đối với họ. Sungho vừa hôn anh.

Jaehyun nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Anh cảm thấy choáng ngợp, mùi hương cam và vani thoang thoảng của Sungho bao phủ tâm trí anh với cảm giác hài lòng dễ chịu. Nhịp tim đập thất thường của anh vang vọng ầm ĩ bên tai. Bây giờ không còn đường quay lại nữa.

"...quả cam, sân quidditch, hoa anh thảo và vani."

Lời nói của anh lơ lửng trong không khí một lúc và Jaehyun nín thở. Im lặng dần trôi qua.

"Ừm...mình có nên biết vừa rồi bạn có ý gì không?" Sungho thì thầm, nghe có vẻ bối rối. Khi Jaehyun cuối cùng cũng mở mắt ra, anh thấy Slytherin đang nhìn chằm chằm vào mình với mái tóc rối bù và đôi má ửng hồng. Vì lý do nào đó, đôi môi của cậu trông ngon miệng hơn bình thường, lấp lánh màu anh đào. Jaehyun cố chống cự lại cái cảm giác muốn ngất đi.

"Mình ngửi thấy mùi Amortentia." Jaehyun chậm rãi giải thích, tận hưởng cách Sungho mở to mắt và há hốc mồm vì ngạc nhiên. "Mọi thứ đều giải thích cho bạn."

"Bạn lấy Amortentia ở đâu thế?" Sungho hoài nghi hỏi. Jaehyun có thể dễ dàng nhìn thấy những suy nghĩ quay cuồng trong đầu người lớn hơn khi cậu cố gắng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"Taesan lấy một ít." Jaehyun giải thích. Sungho có vẻ hơi ấn tượng nhưng không hoàn toàn ngạc nhiên. Biết lí do Taesan lấy, điều đó hoàn toàn hợp lý.

"Jaehyun à" Sungho bắt đầu nhẹ nhàng nói, giọng cậu nghe run rẩy và trống rỗng. "Bạn có chắc đó là mình không? Có rất nhiều người khác ở Hogwarts. Ý mình là, có thể tâm trí bạn đang giở trò với bạn chỉ vì nó biết mình đã yêu bạn đến mức nào."

"Bạn yêu mình?" Jaehyun thì thầm, tim đập thình thịch khi bước lại gần người lớn hơn. Hiện tại không còn gì quan trọng nữa ngoại trừ hai người họ.

Sungho sững người, trông hơi kinh hoàng trước lời thú nhận bất ngờ của mình. Trước khi cậu kịp lùi bước hoặc chìm trong bể xấu hổ, Jaehyun nhắc lại lời thú nhận của cậu. "Bạn yêu mình."

"Ừm...ý mình không phải vậy." Sungho lắp bắp, từ chối nhìn vào mắt Jaehyun. "Không sao đâu nếu bạn không cảm thấy như vậy. Chỉ vì chúng ta hôn nhau không có nghĩa là bạn cũng yêu mình hay gì đó, nên-"

Jaehyun không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Ý nghĩ duy nhất lướt qua đầu anh là sự lặp đi lặp lại chóng mặt của "Sungho yêu mình, Sungho yêu mình, Sungho yêu mình".

Tận dụng sự chênh lệch chiều cao tối thiểu của cả hai để làm lợi thế cho mình, anh nhanh chóng cúi xuống và đặt một nụ hôn khác lên môi Sungho. Nụ hôn đầu tiên không kéo dài lâu - chỉ là một nụ hôn nhẹ trước khi Jaehyun lùi lại để quan sát phản ứng của người bạn thân nhất. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực. Sungho ngay lập tức ngừng lan man khi Jaehyun bước đi, trông hoàn toàn sửng sốt. Hơi nóng bốc lên từ má đến tận tai, tạo nên một sự tương đồng nổi bật với huy hiệu Gryffindor.

Trước khi Jaehyun có thể xin lỗi hoặc đưa ra một lời bào chữa vô lý, Sungho đã tiến tới hôn môi anh một lần nữa. Đôi mắt anh nhắm nghiền như thể anh lo lắng rằng nếu anh mở chúng ra, toàn bộ khoảnh khắc đó sẽ bị mất đi. Jaehyun tan chảy trong nụ hôn không chút do dự.

Cả hai cứ như vậy một lúc, dính chặt vào nhau trên tháp thiên văn sau một tuần bối rối nhất trong cuộc đời Jaehyun. Tay của người nhỏ tuổi hơn đặt lên hông Sungho như thể đó là nơi anh phải ở. Não Jaehyun quyết định dừng lại một lúc, ngoan ngoãn phớt lờ mọi thứ không phải là sức ép liên tục của môi Sungho hay những âm thanh mà chàng trai trẻ tạo ra.

Sau vài giây trôi qua, cuối cùng họ cũng rời môi trong khi cười khúc khích ngượng ngùng. Sungho thở hốn hến, cố gắng lấy lại hơi thở. Mái tóc đen tuyền của cậu hoàn toàn rồi bù và lòa xòa cho đến khi Jaehyun chuyển sang chỉnh lại tóc cho cậu. Hai nút trên cùng của áo sơ mi đồng phục của cậu đã được cởi ra và áo choàng trể xuống một bên vai, trông cậu giống như một người vừa mới có một nụ hôn nồng nhiệt. Gryffindor cố gắng không quá tự mãn về điều đó.

Jaehyun là nguyên nhân khiến Sungho thở hổn hển. Không phải những người khác.

"Bạn thật tuyệt." Jaehyun lẩm bẩm một cách nghiêm túc, sợ làm xáo trộn sự thiêng liêng của khoảnh khắc này, "Và giờ anh biết anh cũng yêu em, đồ ngốc."

"Này! Lịch sự. Mình vẫn lớn tuổi hơn bạn đấy, bạn biết mà!" Sungho bắt đầu phần nàn, nhưng Jaehyun có thể thấy mắt cậu sáng ngời hạnh phúc.

"Mặc dù chỉ cách nhau vài tháng thôi." Jaehyun cười khúc khích khi Sungho bắt đầu bĩu môi, đảo mắt khi nhắc đến sự chênh lệch tuổi tác nhỏ của họ. "Anh nghĩ chúng ta đã quá ngu ngốc khi không nhận ra điều đó sớm hơn. Thuốc chỉ giúp anh nhận ra rằng suốt thời gian qua bạn là chủ nhân của trái tim anh."

Cảm động, Jaehyun không kìm được cảm giác muốn vén tóc mái của Sungho ra sau tai như trong một bộ phim tình cảm. Người lớn hơn lại đỏ mặt và Jaehyun để dành thông tin đó cho lần sau. "Mặt bạn đỏ thật đấy."

"Im ngay." Sungho rên rỉ trong khi vùi mặt vào hõm cổ Jaehyun để che giấu sự xấu hổ của mình.

Jaehyun cười, giọng anh nặng nề và sâu lắng. Anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn lúc này. Khẽ thở dài, anh dành một chút thời gian để tận hưởng sự ấm áp của Sungho và cảm giác không còn sợ hãi nữa.

Vẫn ẩn mình trong hỗm cổ Jaehyun, Slytherin lặng lẽ lẩm bẩm điều gì đó mà anh không thể hiểu được.

"Hả?"

Sungho thở dài, giả vờ khó chịu. "Mình đã nói là do xà bông của bạn...đến đó mình mới nhận ra." Giọng cậu hơi khàn ở cuối như thể xấu hổ vì lời tỏ tình, nhưng trái tim Jaehyun lại ấm áp hơn. "Nó có mùi rất thơm. Giống như hỗn hợp của hoa và vani vậy."

Điều ban đầu được cho là sợ hãi hay bối rối thực ra chỉ là Sungho ngửi thấy mùi xà bông trên áo choàng của mình. Chàng trai trẻ này quá nguy hiểm cho sức khỏe tim mạch của Jaehyun.

"Anh rất vui vì bạn thích mùi này." Jaehyun cười toe toét, trông rất tự phụ. Anh định tiếp tục trêu chọc Sungho nhưng đột nhiên trong đầu anh nảy ra một ý tưởng. "Chúng ta ra khỏi đây đi, anh có một nơi muốn chỉ cho bạn."

"Ở đây mình thấy thoải mái nhưng không sao đâu." Sungho buộc phải đồng ý, miễn cưỡng thoát ra khỏi vòng tay ẩm áp của Jaehyun.

"Nếu bạn cứ khăng khăng."

Jaehyun ngay lập tức nắm lấy tay Sungho trong khi nhẹ nhàng đan những ngón tay của họ vào nhau. Không chút do dự, anh kéo Slytherin xuống cầu thang và đi qua nhiều hành lang dài. Người lớn hơn đi theo anh, liên tục quấy rầy anh, đoán mò về địa điểm bí mật mà Jaehyun muốn chỉ cho cậu trên đường đi.

Cuối cùng khi họ đến nơi, Sungho không thể kìm được tiếng cười vui vẻ thoát ra khỏi miệng. Mặt trời treo thấp trên bầu trời, tô điểm cho hồ lớn và những cánh đồng hoa anh thảo màu vàng tuyệt đẹp xung quanh chúng bằng một sắc cam dịu nhẹ.

Jaehyun chưa bao giờ nghĩ hoa anh thảo lại có mùi ngọt ngào đến thế.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro