Chương 10: Chỗ đó đều sưng lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10 : Chỗ đó đều sưng lên

Dạo gần đây tâm trạng của Felix rất tốt, dường như anh lại thắng lớn trong một "canh bạc" nào đó.

Trong thời gian này do lơ là nên đã lâu Khương Nguyệt Trì không đến trường, sắp đến kỳ thi rồi, cô lo lắng sẽ bị trượt.

Nhưng Felix chỉ cần một cuộc điện thoại lại xin nghỉ học cho cô thêm mấy ngày.

Anh đã xin nghỉ học cho cô bằng danh nghĩa của bố cô.

Hơn nữa giáo sư còn chấp thuận.

Khương Nguyệt Trì tìm đến Felix, cô cho rằng anh đang làm bậy. Bố cô đã mất từ lâu, nếu bị giáo sư phát hiện ra anh đang nói dối thì phải làm sao đây?

Lúc đó cô đã ngồi lên ghế lái phụ của anh.

Anh khởi động xe, cười nhạt: "Sợ gì chứ, tôi có nói là bố ruột đâu."

"Dù thế nào đi nữa thì anh cũng không thể nói anh là bố tôi!" Vấn đề chính là ở đây.

"Ồ?" Felix nhướn mày, "Lúc em bị tôi làm cho sướng thì em gọi tôi là bố còn ngọt hơn bây giờ."

Khương Nguyệt Trì: "..."

Cô phát hiện ra mình không thể giảng đạo lý với Felix, người này quá ích kỷ.

Cô thở dài, cũng không thể làm gì được anh.

"Tóm lại...lần sau anh đừng nói như vậy nữa, được không?" Cô cúi đầu, ngón tay nắm chặt dây an toàn ngang ngực, giọng nói có chút ấm ức.

Felix ngoảnh đầu nhìn cô.

Cô mím môi, lông mi run rẩy.

Felix nheo mắt.

Con cáo xảo quyệt này lại bắt đầu vở kịch độc thoại của mình, tưởng rằng giả vờ đáng thương là có thể làm anh mềm lòng sao?

Ha.

Đùa à.

Những người phá sản vì anh có người nào không khóc lóc thảm thiết, quỳ gối trước mặt anh dập đầu lạy anh, cầu xin anh tha cho mình chứ?

Thật sự rất đáng thương.

Cảnh tượng đó ai nhìn vào mà không mềm lòng.

Có lẽ Felix là người duy nhất không mềm lòng.

Chơi trò chơi thì phải tuân thủ luật chơi, đã cá cược thì phải chịu thua.

Không thể trách người khác, chỉ có thể trách bản thân mình ngu ngốc mà không tự biết.

Nước mắt đối với anh là vô dụng, giả vờ đáng thương càng vô dụng. Chỉ khiến anh thấy buồn cười và lố bịch thôi.

Huống chi là Alice, kẻ yếu đuối trong số những kẻ yếu đuối. Cô như một loài thực vật ký sinh chỉ có thể sống nhờ vào người khác vậy.

Anh cười khẩy một tiếng rồi lái xe vào lề đường, đạp phanh dừng lại.

Khương Nguyệt Trì ngẩn ra, nước mắt trên khóe mắt chưa kịp thu lại. Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.

Felix lập tức tháo dây an toàn, cúi người về phía cô. Anh đè Khương Nguyệt Trì vào cửa xe rồi hôn tới tấp. Hai tay anh giữ lấy mặt cô, nụ hôn này rất mạnh và gấp gáp, như thể muốn xé toạc bụng cô ra rồi nuốt chửng.

Cô bị hôn đến nỗi thở không ra hơi, nhưng cũng không đẩy anh ra. Chỉ đưa tay đặt lên ngực anh, nhẹ nhàng vuốt ve.

Anh hôn chán chê rồi rời khỏi đôi môi sưng đỏ của cô, cúi đầu nhìn cô.

Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, như thể vừa lăn từ trong nước ra.

Anh đưa tay lau đi những giọt mồ hôi sắp nhỏ vào mắt cô: "Có nóng đến vậy không?"

Khương Nguyệt Trì thở hổn hển, cô gật đầu rồi lại nhanh chóng lắc đầu.

Có chút ấm ức chui vào lòng anh.

"Anh có đồng ý với tôi không?"

Felix không thể không thừa nhận rằng cô thực sự rất ngu ngốc, diễn xuất tệ hại thì không nói, ngay cả hàm ý bóng gió cũng không hiểu. Không có bất kỳ sự dẫn dắt nào mà đã đi thẳng vào vấn đề chính, cho dù là người có chỉ số thông minh chỉ có sáu mươi cũng có thể nhận ra ý định thực sự của cô.

Giọng anh mang theo sự chế giễu nhàn nhạt: "Tôi thực sự lo lắng cho tương lai của em đấy."

Khương Nguyệt Trì không để ý, chủ động nằm vào lòng anh, đưa tay ôm lấy eo anh: "Đã đồng ý rồi chứ?"

Anh không trả lời.

Khương Nguyệt Trì thở phào nhẹ nhõm.

Phản ứng tốt nhất là không phản ứng.

Từ lúc anh dừng xe ven đường, bất chấp tất cả mà hôn cô, cô đã biết dù diễn xuất của mình có tệ đến mức nào thì anh vẫn sẵn sàng đóng trọn vở kịch này cùng cô.

Không cần lo chuyện giáo sư sẽ tiết lộ, dù sao cũng chỉ còn một năm nữa thôi.

Chịu đựng qua là được.

Miranda nhắn tin cho cô: [Tớ nghe giáo sư nói bố cậu đã xin phép cho cậu nghỉ, mấy ngày nay cậu sẽ không đến trường. Alice, tớ nhớ cậu từng kể với tớ rằng bố cậu đã mất từ khi cậu còn rất nhỏ mà.]

Khương Nguyệt Trì hơi khó xử, cân nhắc từng câu từng chữ, cuối cùng đành bịa ra một lời nói dối: [Là bố nuôi, chính là người đã tài trợ cho tớ đi du học.]

Ngày nay, từ "Daddy" không còn chỉ dùng để gọi bố nữa.

Miranda nhớ đến người chị hàng xóm của mình, chị ấy đã tìm được một "sugar daddy" gần bảy mươi tuổi.

Cô ấy lo Khương Nguyệt Trì cũng bị lừa gạt rồi đi vào con đường tội lỗi, nên đã bóng gió hỏi cô: [Cậu và vị daddy đó không có quan hệ gì khác chứ?]

[Tất nhiên là không.] Khương Nguyệt Trì mừng vì đang nhắn tin chứ không phải đối mặt trực tiếp, nếu không Miranda chắc chắn sẽ nhận ra điều gì đó qua ánh mắt né tránh và đôi má ửng hồng của cô.

Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, tiếng cười trầm ấm của Felix vang lên bên tai: "Bên dưới sắp biến thành hình dạng của tôi rồi mà em vẫn dám nói chắc nịch như vậy sao? Em không sợ có ngày lời nói dối bị lật tẩy à?"

Cô cất điện thoại đi, cố tỏ ra bình tĩnh: "Chỉ cần anh đừng nói bậy bạ thì chắc chắn sẽ không sao."

Anh gật đầu, khởi động lại xe: "Chúc em may mắn."

Khương Nguyệt Trì còn tưởng anh cho cô nghỉ để đưa cô đi dự một sự kiện rất quan trọng.

Giống như đám tang của người thân vậy.

Nhưng khi cô thấy Felix dừng xe trước một tòa nhà cao cấp, nơi trông có vẻ xa hoa trụy lạc, cô mới nhận ra mình đã nghĩ quá nhiều.

Xuống xe, Felix ném chìa khóa cho nhân viên đỗ xe rồi khoác tay Khương Nguyệt Trì đi vào.

Sau khi ở bên Felix, Khương Nguyệt Trì mới dần dần được chứng kiến một thế giới khác, một thế giới hoàn toàn không thuộc về cô.

Ở đây người giàu có sẽ là những ông vua thống trị mọi thứ, họ có thể tùy ý sai khiến thần dân của mình làm bất cứ việc gì cho họ.

Dù bạn có từ bỏ nhân phẩm của mình thì vẫn sẽ có rất nhiều người đổ xô đến bên bạn.

Thật ra Khương Nguyệt Trì không thích nơi này cho lắm, có lẽ là do truyền thống ăn sâu vào trong xương tủy, cô ghét việc phân chia con người thành ba bảy loại.

Nhận thấy cô chống cự, Felix hơi dùng sức, kéo chú thỏ đang cố chạy trốn về phía mình.

"Suỵt, đừng chạy lung tung." Anh thì thầm bên tai cô, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt.

Anh đã nói cho cô biết một sự thật tàn nhẫn, rằng ở một nơi như thế này, người ghét việc phân chia con người thành ba bảy loại như cô lại chính là hạng thấp kém nhất.

Vì vậy, chỉ khi ở bên Felix, cô mới có thể trở thành người thượng đẳng.

"Một khi rời xa tôi thì ai cũng có thể bắt nạt em." Giọng anh khàn khàn đầy ẩn ý, khiến tai cô ngứa ngáy.

Có lẽ câu nói này đã có tác dụng, cô không còn cố gắng trốn thoát nữa mà vô thức tiến lại gần anh, chủ động khoác tay anh.

Felix rất hài lòng với phản ứng của cô, mỉm cười ôm cô vào lòng.

Thân phận của anh vô cùng cao quý, ở một nơi có thể tùy tiện tiêu tiền như thế này, anh và những người VIP cũng nhận được những đối đãi khác nhau.

—— Bọn họ chỉ được sử dụng những phòng riêng dành cho VIP.

Còn anh, trước khi anh đến, nhân viên đã dọn sạch cả một tầng lầu để chờ anh.

Bên trong có những vị khách của anh, trên bàn bày la liệt vô số chai rượu.

Chỉ cần một chai cũng đủ khiến Khương Nguyệt Trì há hốc mồm.

Cô không thể thích nghi với lối sống xa hoa phung phí như thế này. Đặc biệt là khi nhìn thấy những chai rượu đắt tiền bị đổ xuống hồ bơi lãng phí.

Máu tiết kiệm của người Trung Quốc chảy trong người khiến cô không thể không khuyên Felix: "Trên thế giới này còn rất nhiều người không có đủ ăn, anh không nên lãng phí tiền vào những nơi như thế này."

Khi còn nhỏ cô đã theo bà nội sống ở nông thôn, một nơi rất nghèo nàn và lạc hậu. Thậm chí có một thời gian dài, ba bữa một ngày của cô chỉ là một bát cháo trắng và dưa muối nhà tự muối.

Felix không cho là như vậy, ngược lại còn hỏi cô: "Những người đó nghèo có phải do tôi không?"

Khương Nguyệt Trì lắc đầu: "Không phải."

Anh cười: "Thế thì không phải là được rồi sao?"

Thấy cô cúi đầu không nói gì nữa, Felix thở dài cảm thán phụ nữ thật phiền phức. Nhưng anh vẫn kéo cô lại, để cô ngồi lên đùi mình.

"Alice, tôi không dư lòng trắc ẩn. Em biết điều đó mà."

Cô gật đầu: "Tôi biết."

Anh thở dài, đưa tay vào trong cổ áo cô: "Ngày mai tôi sẽ bảo phòng tài chính của công ty trích một khoản tiền từ danh nghĩa của tôi để quyên góp cho quỹ từ thiện ở Trung Quốc."

Cô không ngăn cản hành động của anh.

Nghe thấy lời anh nói, mắt cô sáng lên, xua tan sự chán nản vừa rồi: "Thật sao?"

Anh bất lực cười khẽ: "Em đúng là yêu nước đấy."

Cô nằm trong vòng tay anh, chủ động đưa mình vào lòng bàn tay anh: "Tôi chỉ thấy có nhiều đứa trẻ nông thôn vì nghèo mà không được đi học. Tôi có cơ hội thoát khỏi nghèo đói là vì gặp được người tốt bụng, còn chúng thì không có cơ hội."

Cô thực sự rất mềm mại, mềm mại như một vũng nước. Felix yêu cô đến không nỡ buông tay, nếu có thể, anh thậm chí còn hy vọng cô không có cuộc sống riêng, không có công việc riêng, không có tư tưởng độc lập riêng.

Mà chỉ một lòng dựa dẫm vào anh, không thể rời xa anh.

Như vậy thì tay anh sẽ không bao giờ phải rời khỏi ngực cô nữa.

"Vậy nên bây giờ tôi đã trở thành người tốt bụng giúp chúng thoát khỏi nghèo đói rồi sao?"

"Đúng vậy!" Cô nghiêm mặt nói, "Chắc chắn sau khi chết anh sẽ được lên thiên đường."

Anh vỗ vào mông cô, cười nhẹ nhàng: "Đừng nói mấy lời sáo rỗng như vậy nữa. Tôi muốn em đưa tôi lên thiên đường ngay bây giờ."

Trên lầu có phòng, Khương Nguyệt Trì không biết tại sao mình lại mơ màng đi theo anh lên đó. Cũng không biết tại sao lại mơ mơ hồ hồ nằm dưới thân anh.

Cô muốn nói với anh rằng hãy kiềm chế một chút. Nhưng cô lại nghe thấy giọng nói mất kiểm soát của mình vang vọng cả căn phòng. Cô xấu hổ đến mức muốn chết, cố gắng kìm nén nhưng không thể kìm nén được.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Khương Nguyệt Trì sau khi bị lăn qua lộn lại thì cơn buồn ngủ ập đến.

Khi cô mở mắt ra thì bên cạnh đã không còn ai.

Cô vội vàng cầm lấy một chiếc áo mặc vào, không tìm thấy giày.

Cô và Felix cùng tắm, sau đó anh bế cô ra khỏi phòng tắm.

Có lẽ là để quên trong phòng tắm rồi. Cô nghĩ vậy.

Thế là cô xuống giường bằng chân trần. May là ở đây đều trải thảm, đi chân trần trên đó ấm áp và mềm mại. Cô bước ra ngoài, thấy Felix mặc áo choàng tắm đang đứng trên ban công bên ngoài hút thuốc.

Người đẹp làm gì cũng đẹp.

Anh trông rất thoải mái, lại có chút lười biếng, mái tóc nửa khô, có lẽ là đã gội đầu nhưng chưa sấy khô.

Áo choàng tắm rộng thùng thình, cô thậm chí có thể nhìn thấy cơ lưng săn chắc của anh.

Không có gì bất ngờ, trên đó vẫn xuất hiện vài vết xước đỏ tươi, đó là vết cô cào.

Khương Nguyệt Trì không hiểu sao lại có chút chột dạ, cô đi tới: "Anh đang ngắm gì vậy?"

Anh nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn, điếu thuốc vẫn đang nằm trên môi. Khói trắng xám bốc lên rồi dần dần tan đi, khiến khuôn mặt anh như ẩn như hiện trong làn sương.

Khương Nguyệt Trì dường như thấy khóe môi anh nhếch lên, độ cong đó nhỏ đến mức có thể bỏ qua.

Anh rút điếu thuốc, dùng ngón tay kẹp lấy. Bàn tay anh rất đẹp, thon dài và khỏe khoắn, đầu ngón tay khẽ chạm vào chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu cho cô đến.

Khương Nguyệt Trì đi tới, cô vừa định theo tầm mắt của anh nhìn xuống dưới lầu thì điếu thuốc trong tay anh đã đưa tới.

"Hút một hơi không?"

Cô lắc đầu: "Bà tôi nói, người hút thuốc đều là những đứa trẻ hư."

Biểu cảm nghiêm túc khiến anh bật cười.

Anh cầm điếu thuốc lá hít một hơi thật mạnh, sau đó dùng một tay giữ gáy cô, hôn cô một cách thô bạo.

Anh bá đạo đưa khói thuốc vào miệng cô, cho đến khi cô cố gắng đẩy anh ra, cúi xuống ho khan.

Felix vui vẻ cười: "Giờ thì ổn rồi, chúng ta là một giuộc."

Khương Nguyệt Trì ôm cổ, vẫn ho không ngừng. Nhưng cô không nói gì cả. Bởi vì khi nhìn thấy Felix đứng ngoài ban công, cô đã nhìn thấy một sự cô đơn vô cùng mơ hồ trên người anh.

Người đàn ông này dường như cái gì cũng có, chỉ có tinh thần là trống rỗng. Thế nên anh luôn muốn tìm một chút thú vui để lấp đầy tâm hồn mình. Nhưng rõ ràng là đều thất bại.

"Tiểu Nguyệt Lượng." Anh thở dài, hiếm khi lộ ra vẻ mệt mỏi, ôm cô vào lòng: "Em nói xem tại sao thế giới này lại vô vị như vậy, làm gì cũng dễ dàng, khiến tôi thấy rất nhàm chán. Chỉ khi làm chuyện đó với em, tôi mới có thể có được một chút khoái lạc trong thời gian ngắn."

Khương Nguyệt Trì không thể đồng cảm với nỗi đau của anh, cô cho rằng mạch não của thiên tài khác biệt rất trực quan so với những người bình thường như họ.

Nhưng cô không muốn thấy Felix như thế này. Cô sẽ đau lòng.

Thế là cô muốn nói lại thôi: "Hay là, tôi..."

Đoán được nửa câu sau cô không nói ra là gì, Felix véo mặt cô: "Hôm nay không cần nữa, chỗ đó của em sưng hết rồi."

"Có đau không?" Anh hỏi cô với vẻ quan tâm.

Khương Nguyệt Trì lắc đầu: "Không đau."

Ánh mắt Felix nhìn đi nhìn lại trên khuôn mặt cô.

Cô rất đẹp, nhưng trong số những người anh từng gặp thì không xếp hạng được. Bởi vì có quá nhiều người quanh quẩn bên cạnh anh, từ năm mười ba tuổi đã có người thích anh, kéo dài cho đến tận bây giờ.

Felix không phải là người kiêng khem, có lẽ là do anh yêu cầu hơi cao, cho đến nay vẫn chưa có một người nào lọt vào mắt xanh của anh.

Nhưng anh phải nói rằng, có rất nhiều phụ nữ đẹp hơn Khương Nguyệt Trì.

Thực ra cô không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh. Trên người cô có rất nhiều đặc điểm mà anh không thích: truyền thống, bảo thủ, nhu thuận, dễ thỏa mãn.

Anh thích những người có chút thách thức, quần của cô cởi quá dễ dàng. Tất nhiên, quần của anh cũng cởi rất dễ dàng.

Ban đầu anh nghĩ rằng mối quan hệ này sẽ không kéo dài được bao lâu, vì cô không phải là mẫu người lý tưởng của anh.

Có lẽ anh vẫn chưa chán, cứ đợi thêm chút nữa xem.

Felix nghĩ như vậy.

Anh nhìn cô, tiếp tục hút điếu thuốc còn một nửa.

Khương Nguyệt Trì đứng trên ban công nhìn xuống, trong hồ bơi chật kín nam thanh nữ tú, to như một hồ nước nhân tạo. Còn trên những chiếc ghế dài bên cạnh, những cô gái xinh đẹp để kiểu tóc công chúa đang dựa vào người đàn ông đằng sau, cọ tới cọ lui.

Rõ ràng là hai người đều mặc quần áo chỉnh tề, nhưng lại như thể họ có thể làm chuyện đó bất cứ lúc nào.

Nhận ra ánh mắt của cô, Felix cười nhạt một tiếng: "Thèm rồi sao?"

Cô ngẩn người ra một lúc: "Gì cơ?"

Anh kéo cô lại, vén váy cô lên định thò vào bên trong: "Nhìn chăm chú vậy, để tôi xem ướt chưa."

Cô đẩy tay anh ra, vuốt phẳng váy rồi tránh xa anh: "Tôi chỉ thấy họ như vậy không ổn lắm thôi."

"Không ổn lắm?" Anh lặp lại ba chữ này rồi bật cười.

Khương Nguyệt Trì thấy anh quay người vào nhà, kéo ngăn kéo lấy ra từng xấp tiền đô la. Sau đó anh quay lại bên ban công, ném những đồng tiền đó lên trời.

Những đồng đô la chậm rãi rơi xuống, có người đầu tiên phát hiện trời đang đổ "mưa đô la", cũng chẳng thèm để ý đến những việc mà Khương Nguyệt Trì cho là "không ổn lắm" nữa, đều ùa đến tranh nhau những đồng đô la rơi xuống.

Nhìn từ trên lầu xuống, đám đông chen chúc nhau trông như những con kiến đông đúc. Có người bị đẩy ngã, có người bị đá xuống hồ bơi, thậm chí còn có người vật lộn với nhau.

Felix cười thích thú rồi lại châm một điếu thuốc: "Em xem họ kìa, có giống chó không?"

Chỉ mấy vạn đô la thôi mà đã khiến họ trở nên xấu xí, thật thú vị.

Khương Nguyệt Trì không thể nhìn nhiều hơn, cô không hiểu được sở thích kỳ quặc của Felix. Vừa quay người định đi, Felix đã nắm lấy tay cô, nhắc nhở: "Tôi không muốn em cũng trở thành con chó như vậy."

"Tôi không thèm đi nhặt tiền!" Cô gạt tay anh ra, "Tôi muốn đi vệ sinh."

Cô không đi vệ sinh mà đi thẳng ra ngoài, muốn hít thở không khí trong lành.

Tiếp tục như thế này, cô nghĩ rằng chút lưu luyến cuối cùng của mình dành cho Felix có lẽ cũng sẽ biến mất.

Có lẽ vì nghĩ quá nhiều nên cô không nhìn rõ đường phía trước.

Không cẩn thận đụng phải người khác, cô lùi lại hai bước và xin lỗi đối phương.

Người đó mỉm cười lắc đầu: "Không sao."

Giọng nói nhẹ nhàng, thậm chí còn nắm tay cô, cúi đầu hành lễ hôn tay.

Khương Nguyệt Trì rút tay ra, cô vẫn chưa quen với những nghi thức này.

Cô giấu tay ra sau, lặng lẽ dùng quần áo chà xát lên mu bàn tay, cố gắng chà sạch cảm giác khó chịu vừa rồi.

Cô nhìn thấy vết nước trên quần áo của đối phương, lại nhìn vào chiếc ly rượu rỗng trong tay anh ta. Cô nghĩ chắc là do vừa rồi mình đụng phải nên anh ta đã làm đổ hết rượu trong ly lên người.

Khương Nguyệt Trì đã đề nghị bồi thường tại chỗ, hoặc anh ta cởi áo ra, cô sẽ đem đi giặt khô.

Người đàn ông gật đầu, chọn cách sau, anh ta cởi áo khoác ra, cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi cũng bị ướt.

"Cái này chắc là lau được." Nói xong, anh ta liền dùng tay lau thử.

Vừa hay ở ngay ngực, lau mãi lau mãi lại thành đang xoa bóp.

Xoa bóp được một lúc, anh ta với tay lên tường thở hổn hển. Thỉnh thoảng còn nhìn Khương Nguyệt Trì bằng ánh mắt mơ màng.

Ban đầu cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt có chút mơ hồ, sau đó nghe thấy tiếng ngâm nga của anh ta.

Cô hơi bối rối.

"Anh..."

Sao tự nhiên lại đ ộng d ục thế này.

Nửa câu sau cô không nói ra.

Anh ta cắn môi, đưa cho cô một tấm danh thiếp, mời: "Muốn... lên ngồi một lát không?"

Khương Nguyệt Trì nhận lấy nhìn thử.

Hiểu ra ngay.

Thì ra là 'chú vịt con'* à.

(*nghĩa tương tự như trai bao.)

Có lẽ là thấy cô đi ra từ đây nên cho rằng cô là một đại gia giàu có, có thể kiếm được một khoản kha khá.

Chỉ tiếc là người giàu có lại là người khác.

Cô vừa định giải thích với anh ta, nhưng ánh mắt của 'chú vịt con' lại nhìn qua cô, hướng về phía sau cô.

Hành động này của anh ta khiến Khương Nguyệt Trì có một linh cảm không lành. Cô quay lại, thấy cửa phòng ở cuối hành lang đã mở.

Không biết Felix đã ra ngoài từ lúc nào, lúc này miệng anh đang ngậm điếu thuốc, khoanh tay trước ngực, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn họ.

Cô hy vọng chú vịt con này có chút tinh mắt, tốt nhất là rời đi trước khi Felix đến.

Chỉ tiếc là anh ta lại không có mắt nhìn.

Sau một hồi hành động vừa rồi, anh ta đã thở hổn hển, đi đến trước mặt Khương Nguyệt Trì mời cô lên lầu uống một ly.

Felix nhìn cảnh tượng trước mặt, không nói gì.

Biểu cảm của anh rất bình tĩnh, thậm chí còn thong thả giũ tàn thuốc. Dù trên người mặc áo ngủ nhưng động tác của anh vẫn rất từ tốn và tao nhã.

Khi anh không biểu lộ cảm xúc, quả thực rất giống một quý ông nho nhã. Đôi mắt xanh đó vô cùng quyến rũ.

Mong rằng lát nữa anh vẫn nho nhã, mong rằng lát nữa anh vẫn làm một quý ông.

Trong đầu Khương Nguyệt Trì đột nhiên hiện lên hai chữ.

—— Xong rồi.

Dù là cô hay chú vịt con này.

Đều xong rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro