Chương 11: Lục Nham là ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Lục Nham là ai

Không ngờ là Felix chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng làm gì. Anh chỉ dập điếu thuốc rồi thong thả đi tới hỏi cô sao ở ngoài lâu thế.

Giọng điệu của anh không có gì khác thường, cho nên Khương Nguyệt Trì không thể đoán được điều gì từ đó.

"Không lạnh chứ?" Anh cười hỏi cô.

Khương Nguyệt Trì không hiểu sao lại rùng mình, cô lắc đầu, lời không hợp ý: "Không lạnh."

"Ừ." Felix không nói gì nữa, "Vào trong thôi."

Khương Nguyệt Trì có chút do dự, nhưng vẫn đi theo.

Khi quay người lại, ánh mắt Felix vô tình lướt qua người đàn ông đằng sau. Chính ánh mắt đó đã khiến Khương Nguyệt Trì có một dự cảm chẳng lành. Hình như anh đang ghi nhớ người này, sau đó sẽ cho anh ta một "bất ngờ"?

Về đến phòng, Khương Nguyệt Trì cố gắng giải thích với anh. Nhưng bất kể cô nói gì thì Felix vẫn luôn nở nụ cười hiền từ, hệt như một bậc trưởng bối ôn hòa đang dùng thái độ khoan dung đối xử với kẻ hậu bối phạm lỗi.

Anh gật đầu: "Tôi biết rồi."

"Thật đấy." Cô sợ anh không tin, "Chắc là anh ta nghĩ tôi rất giàu, nên mới..."

"Alice." Felix rót một ly rượu vang, nhắc nhở cô, "Đây là lần cuối cùng."

Cô ngẩn người: "Gì cơ?"

Anh lắc ly rượu, nhấp một ngụm, sau đó đi đến trước mặt cô, bóp cằm cô rồi hôn cô.

Anh nhổ rượu vang trong miệng vào miệng cô, ép cô nuốt xuống.

"Từ nãy đến giờ em cứ bênh vực anh ta. Tại sao vậy Alice? Tại sao em phải bênh vực anh ta, sợ tôi làm hại anh ta à?"

"Tôi không có..."

Anh lại nhấp một ngụm rượu vang, cười gật đầu: "Tốt nhất là không có."

Anh đặt ly rượu xuống, lấy bật lửa ra, châm lại một điếu thuốc.

Khương Nguyệt Trì thấy mình thật kém cỏi, lúc nào cũng bị sắc đẹp của anh làm cho mê muội. Ngay cả trong bầu không khí lạnh lẽo này, cô vừa sợ vừa không kiềm chế được mà dành một chút sự chú ý để cảm thán vẻ đẹp của anh.

Người ta vẫn nói tướng do tâm sinh, anh có một bộ da rất đẹp, nhưng bên trong lại xấu xí vô cùng.

Felix châm điếu thuốc, ngậm vào miệng, tay kia thì nghịch chiếc bật lửa kim loại.

Trong làn khói thuốc, anh khẽ nheo mắt.

Bề ngoài càng bình tĩnh thì bên trong càng cuộn trào.

Sự khó chịu trong lồng ngực rất khó giải tỏa, anh toàn nghĩ đến cảnh tượng tên đàn ông kia tự sướng đến thở hổn hển trước mặt Khương Nguyệt Trì.

Anh tiện tay ném chiếc bật lửa vào ly rượu bên cạnh, hơi dang rộng chân, ra hiệu cho cô đi qua.

Khương Nguyệt Trì hiểu ý anh. Cô không phản đối chuyện này. Dù sao anh cũng rất sạch sẽ, trên người anh chỗ nào cũng sạch, hơn nữa anh còn vừa mới tắm xong.

Cô ngửi thấy mùi hương khô ráo dễ chịu trên người anh.

Cô khom người, cúi đầu.

Anh hít một hơi nhẹ, nhắm mắt vuốt ve đầu cô.

Anh vẫn còn một bụng lửa, định sẽ trút hết lên người cô. Tất nhiên, bây giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Trước mặt anh mà lại dám liếc mắt đưa tình với đàn ông khác.

Cô cứ nhìn chằm chằm như vậy là thế nào? Là đang mong chờ người kia tiếp tục sao? Mong chờ anh ta cởi quần sao? Mong chờ anh ta lôi thứ đó ra sao?

Tiểu Nguyệt Lượng à, sao em cứ không biết điều thế nhỉ.

Còn tên khốn kia nữa.

Khóe môi Felix nở một nụ cười lạnh lẽo.

Trước mặt anh mà dám quyến rũ người của anh.

Thật đáng chết.

Anh nghiến răng, điếu thuốc trong miệng bị anh cắn nát.

Anh chỉ muốn rút súng bắn thủng đầu anh ta ngay tại chỗ.

Không biết bao lâu sau, Khương Nguyệt Trì mới ngẩng đầu lên, nước mắt sinh lý đã tuôn đầy mặt.

"Xong rồi sao?" Giọng nói khàn khàn của anh vang lên.

Felix nhìn cô như vậy, ánh mắt tối sầm lại.

Anh lấy khăn giấy lau sạch mặt cho cô, sau đó bảo cô nằm xuống.

Anh uống một ngụm nước nóng, lại lấy hai cục đá trong thùng đá ngậm trong miệng.

Cô ngửa đầu nhìn trần nhà, đồng tử giãn ra rồi co lại. Bàn tay nắm chặt lấy ga giường, sau một hồi co giật, cô nhắm mắt lại.

Không ngờ chỉ vừa mới bắt đầu đã kết thúc.

Felix thậm chí còn không kịp nhét cục đá trong miệng vào chỗ đó. Anh nhíu mày, vẻ mặt không thể tin nổi.

Khương Nguyệt Trì nước mắt giàn giụa, liên tục lắc đầu.

Quá kích thích, cô không chịu nổi.

Anh dùng chân móc thùng rác, nhổ cục đá trong miệng ra.

"Alice, sao em cứ không biết nghe lời thế nhỉ." Anh thở dài, rõ ràng không định tha cho cô như vậy.

Anh ôm cô đặt lên đùi mình, qua lớp váy đánh vào mông cô, bắt cô tự đếm, đếm sai thì bắt đầu lại từ đầu.

Cô đếm đến mười thì hết hơi, không còn sức để phát ra âm thanh nữa.

Anh thở dài, thấy khóe mắt cô ươn ướt: "Đau không?"

Cô ngồi dậy, ôm cổ anh, tựa vào vai anh.

Đây là tư thế đầu hàng.

Tất nhiên là Khương Nguyệt Trì không muốn thừa nhận rằng bản thân cô cũng thích thú với điều đó.

Felix thực sự rất quyến rũ. Anh thoạt nhìn giống như một vị thần Hy Lạp cổ đại vậy, cả cơ thể lẫn ngoại hình của anh đều rất quyến rũ.

Nhìn anh rồi cô mới hiểu được ý nghĩa của từ "khỏe đẹp" là gì. Những đường nét cơ bắp của anh gợi cảm như được tạc thành.

Sức hấp dẫn của anh đối với cô rõ ràng là chết người.

Đôi mắt xanh của anh khiến cô không thể rời mắt.

Nếu có thể, cô muốn cứ nhìn anh như vậy mãi.

Cô tin rằng ngắm trai đẹp có thể kéo dài tuổi thọ.

Nhưng anh không hề tốt bụng, anh có một trái tim tàn bạo. Nhưng sự tàn bạo của anh lại ẩn sau sự giả tạo. Trên thế giới này sao lại có thể có người như anh nhỉ? Tệ đến mức khó tin, lại đẹp đến mức khiến người và thần đều phẫn nộ.

Cô sẽ nhớ anh, sau khi trở về nước, cô nhất định sẽ nhớ anh.

"Xin lỗi." Cô nức nở xin lỗi, "Tôi chỉ tình cờ gặp anh ta, tôi không làm gì cả, tôi thậm chí còn không kịp phản ứng là anh ta đang làm gì."

Felix đã sớm nhận ra, cô chỉ trông có vẻ ngoan ngoãn. Có lẽ bản thân cô cũng biết lớp ngụy trang vụng về của mình không thể qua mắt anh, nhưng cô luôn ngốc nghếch đến mức không biết sửa đổi.

Thế nhưng Felix lại không thể cưỡng lại lớp ngụy trang của cô.

Cô cứ luôn nói rằng sau này anh chết sẽ xuống địa ngục. Còn một người nói dối suốt ngày như cô thì sao? Thay vì sau khi chết bị đọa xuống tầng địa ngục bị kéo lưỡi, chi bằng nên tận dụng trước, để anh ăn nhiều hơn một chút.

Anh cúi xuống hôn cô, mạnh tay bóp cằm cô, cô đau đớn mở miệng ra.

Lưỡi anh thuận thế chui vào trong.

Khương Nguyệt Trì bị hôn đến mất hồn. Môi anh rất mềm, lưỡi cũng mềm mại.

Anh hôn rất giỏi, trước đây đã hôn những người phụ nữ khác chưa? Hay là anh tự học?

Dù sao thì trong lần đầu tiên của họ, cô đã bị anh hôn đến mức suýt khóc.

Vòm miệng cô bị liếm đến tê dại. Cô không nói nên lời, khoang miệng đã bị lưỡi anh lấp đầy, chỉ có thể phát ra những âm thanh ư ử.

Nghe ra trong giọng nói không rõ ràng của cô đang nói gì, anh cười rời khỏi miệng cô: "Em coi tôi là rắn à, lưỡi tôi không dài thế, có thể chui vào cổ họng em được."

Khương Nguyệt Trì dần tỉnh lại, khóe miệng đau nhói, tức giận phản bác: "Tôi không nói vậy, tôi chỉ bảo anh đừng m ú t lưỡi tôi, đau lắm!"

Anh cười khen cô: "Alice, em còn gợi tình hơn cả tên khốn kia nữa."

Đây có phải là lời khen không?

Cô không biết liệu chuyện này có trôi qua dễ dàng như vậy không. Nhưng nhìn thái độ của Felix thì hình như anh không định nhắc lại nữa.

Như thường lệ, buổi tối Khương Nguyệt Trì lại gọi video cho bà nội, người cô ngồi bên cạnh bỗng nhắc đến bạn học của anh họ cô. Người đó hơn cô hai tuổi, năm ngoái vừa thi đỗ công chức, hiện tại đang làm ở thành phố. Mặc dù lương bây giờ thấp nhưng chế độ tốt, tương lai cũng tốt.

Nghe xong những lời này, Khương Nguyệt Trì hiểu rất rõ. Năm sau cô phải về nước rồi, hơn nữa ở quê hương vùng nông thôn đó con gái độ tuổi cô về cơ bản đều đã kết hôn sinh con. Người cô và bà của cô đều hy vọng chuyện chung thân đại sự của cô cũng sớm ổn định.

Người cô nói: "Đừng thấy mình còn trẻ mà cứ nghĩ đến chuyện đợi đã. Cô nói cho cháu biết, đợi thêm nữa thì người tốt đều bị chọn hết rồi."

Bà nội cũng gật đầu: "Dù không hợp cũng có thể thử tìm hiểu trước."

Khương Nguyệt Trì có chút khó xử, mặc dù cô có ý định kết hôn, nhưng không nghĩ đến chuyện kết hôn sớm như vậy. Cô muốn sau khi về nước thì học lên thạc sĩ trước, sau đó mới tính đến chuyện này.

Thấy cô không nói gì, người cô nhận ra điều gì đó: "Hay là ở bên đó cháu có bạn trai rồi?"

Khương Nguyệt Trì nghĩ đến Felix, vội vàng lắc đầu: "Không có ạ."

Người cô thở phào nhẹ nhõm: "Không có là tốt. Nếu cháu lấy chồng đi Mỹ thì bà nội biết phải làm sao."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Khương Nguyệt Trì mất ngủ.

Cả đêm không ngủ, hôm sau đến lớp làm Miranda giật mình.

"Trời ơi, tớ còn tưởng mắt cậu bị ai đánh cho một trận chứ. Sao lại thâm quầng thế này?"

Khương Nguyệt Trì yếu ớt nằm trên bàn: "Sao chúng ta không thể tốt nghiệp ngay lập tức nhỉ?"

Miranda tưởng cô bị mất ngủ vì áp lực học tập quá lớn. Cô ấy vỗ vai cô an ủi: "Sắp đi thực tập rồi, lúc đó áp lực còn lớn hơn bây giờ."

Có an ủi nhưng không đáng kể.

Khương Nguyệt Trì ngồi dậy, hỏi Miranda: "Cậu đã tìm được công ty thực tập rồi à?"

Miranda gật đầu: "Tất nhiên rồi, tớ sẽ đến công ty anh trai tớ."

Khương Nguyệt Trì nhìn cô ấy bằng ánh mắt hâm mộ, đồng thời cố gắng nhờ vả.

Chỉ tiếc là Miranda tỏ ra rất tiếc nuối: "Chỉ có một suất thôi."

"Được rồi." Khương Nguyệt Trì lại yếu ớt nằm trên bàn.

"Hay là cậu đi tìm giáo sư Alger nhờ ông ấy giúp đỡ đi. Ông ấy quen biết rất nhiều người giỏi. Lúc trước chính ông ấy đã đích thân nhờ giáo sư Felix đến đây giảng dạy đấy."

Nghe được nửa câu sau, trái tim Khương Nguyệt Trì bỗng chốc lạnh đi một nửa: "Giáo sư Alger và giáo sư Felix.... rất thân sao?"

"Cái này thì tớ không biết rồi." Miranda xoay bút, "Nhưng hình như gia thế của giáo sư Alger cũng không đơn giản."

Chỉ bằng việc ông ấy có quen biết Felix thôi cũng đủ khiến cô không thể đi tìm ông ấy rồi. Cô đành phải tự mình tìm trên website của các công ty lớn thôi.

Tối về đến nhà, Khương Nguyệt Trì mở máy tính xem mấy tiếng đồng hồ. Áp dụng chiến lược rải lưới rộng, lần lượt gửi sơ yếu lý lịch và thư tự giới thiệu của mình cho những nhân viên tuyển dụng đó.

Lúc nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài, cô vội vàng đóng trang web lại, xóa sạch lịch sử duyệt web.

Felix có lẽ là đi tham gia tiệc rượu, trên người nồng nặc mùi rượu vang trắng.

Khương Nguyệt Trì tắt đèn, nhẹ nhàng bò lên giường, đắp chăn giả vờ ngủ.

Nhưng người đàn ông đó thậm chí còn không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa xông vào, vén chăn kéo Alice đang giả vờ ngủ ra khỏi giường.

Cô vẫn nhắm mắt, không nhúc nhích.

Anh cười phá tan sự giả vờ của cô: "Đừng giả vờ nữa, tôi ở dưới lầu nhìn thấy đèn phòng em sáng rồi."

Khương Nguyệt Trì có chút ngượng ngùng, cô từ từ mở mắt: "Vừa rồi tôi đột nhiên thấy buồn ngủ."

Felix gật đầu, không nói gì thêm.

Khương Nguyệt Trì biết, chắc chắn anh không tin lời nói dối của mình. Anh chỉ lười phí thời gian vào những chuyện như thế này mà thôi.

Anh đi đến bên cạnh, sờ vào máy tính trên bàn, vẫn còn nóng.

Anh hỏi cô: "Đang xem website tuyển dụng à?"

Cô sửng sốt: "Sao anh biết?"

Anh kéo ghế ngồi xuống: "Em sắp bắt đầu thực tập rồi, ngoài tôi ra thì có lẽ đây là điều duy nhất khiến em thức khuya như vậy."

Khương Nguyệt Trì lại một lần nữa cảm thán về bộ não của anh. Đồng thời cô vội vàng bổ sung: "Tôi đã tìm được một vài công ty thực tập khá tốt."

"Ồ?" Anh nhướng mày đầy thích thú, "Em nghĩ là họ sẽ nhận em sao?"

Cô im lặng, cô không biết.

Rất có khả năng là không.

Là một nhà tư bản đủ tiêu chuẩn, kinh nghiệm của Felix trong lĩnh vực này không ai sánh bằng. Anh nói với Khương Nguyệt Trì rằng, kết quả chờ đợi cô rất có khả năng là bị trượt toàn bộ, nhưng cũng có một phần nhỏ là cô có thể được tuyển vào làm chân sai vặt, và quy mô nhỏ đến mức tổng số nhân viên trong công ty cộng lại còn không bằng số người giúp việc trong nhà anh.

"Họ sẽ bắt em chạy việc, đi mua cà phê và trà chiều các loại ở nhiều khu phố khác nhau, nhưng sẽ không chi trả bất kỳ khoản tiền đi lại nào. Em cần giúp họ in hợp đồng, lấy chuyển phát nhanh. Hơn nữa, em sẽ là người cuối cùng rời khỏi công ty mỗi ngày, vì em phải chịu trách nhiệm tăng ca và dọn dẹp vệ sinh công ty."

Nghe anh nói xong, trên gương mặt Khương Nguyệt Trì lộ vẻ sợ hãi.

"Công ty nước ngoài cũng cuồng công việc vậy sao?"

Felix chế giễu sự ngây thơ của cô: "Ở đâu có người thì ở đó có áp bức. Không phải em thường nói vậy sao?"

Khương Nguyệt Trì im lặng. Đây là câu cô thường dùng để chỉ trích Felix. Không ngờ anh lại dùng ở hoàn cảnh này.

"Vậy phải làm sao đây?" Cô hơi chán nản, "Tôi không thể cứ thế này mãi được, các bạn cùng lớp của tôi đều đã tìm được công ty thực tập rồi, chỉ còn mình tôi thôi."

Cô xụ mặt, có chút buồn bã, thoạt nhìn rất giống một đứa trẻ chưa trưởng thành, ôm đầu nằm vật ra giường đau khổ.

Đối mặt với Alice như vậy, đôi khi Felix cũng bộc lộ được chút điềm đạm và đáng tin cậy của người lớn tuổi.

"Nếu thực sự không tìm được thì đến công ty tôi đi."

Phản ứng đầu tiên của Khương Nguyệt Trì là từ chối. Cô không hứng thú với cảnh PLAY trong văn phòng.

Sau đó Felix mỉm cười: "Ngoài thư ký ra thì còn có các vị trí khác. Mặc dù hiện tại không thiếu người, nhưng nếu em muốn, tôi có thể tùy tiện đuổi một người để dành chỗ cho em."

Làm sao có thể chứ, người khác đang làm việc tốt đẹp, chỉ vì cấp trên muốn nhét thêm một người quen vào công ty mà buộc phải nghỉ việc. Đặt mình vào vị trí của người nhân viên đó cũng tự thấy rất thảm rồi.

Khương Nguyệt Trì lắc đầu: "Nếu như vậy, tôi thà đi làm chân sai vặt mua cà phê còn hơn."

"Vậy sao?" Anh không miễn cưỡng, "Vậy chúc em may mắn."

Khương Nguyệt Trì suy nghĩ đắn đo một lúc, lại nở nụ cười nịnh nọt đi tới: "Không thể không đuổi người khác rồi nhét tôi vào được sao?"

Cái vẻ lén lút vụng trộm này của cô thật buồn cười. Felix xoa đầu cô.

"Tất nhiên là được, nhưng em phải đưa cho tôi một lý do để nhét em vào vị trí đó."

Trong lòng cô thầm mắng anh. Rõ ràng là anh chủ động bảo cô đến công ty anh, giờ còn bắt cô phải nói lý do.

Nhưng cô có thể uốn cong mình.

Cô ôm lấy cánh tay anh, nũng nịu: "Vì tôi là bảo bối của anh mà."

Nụ cười của anh mang theo chút chế giễu: "Mấy lúc như vậy là trở thành bảo bối của tôi rồi sao?"

"Vẫn luôn là như vậy."

Felix thích nhìn bộ dạng nịnh nọt này của cô, cũng thích cô dùng cơ thể mềm mại của mình quấn lấy cánh tay anh làm nũng.

Anh không trả lời cô mà cúi đầu hỏi một câu: "Tôi tốt không?"

"Tốt, rất tốt! Anh là người tốt nhất trên thế giới." Giọng cô ngọt ngào như muốn nhỏ ra nước.

Anh không hề lay động: "Hết rồi sao?"

Khương Nguyệt Trì hôn lên má anh: "Yêu anh nhất."

Felix nhướng mày.

Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này mà tính là báo đáp sao?

Thôi, bỏ đi.

"Khi nào rảnh thì cứ đến công ty báo cáo." Anh lại lật sách trên bàn đọc.

Khương Nguyệt Trì hơi ngạc nhiên: "Giờ làm việc thoải mái vậy sao, muốn đến muộn lúc nào cũng được?" Còn tưởng làm việc dưới trướng anh chắc chắn sẽ vô cùng áp lực.

Anh cười khẩy: "Đi muộn một lần thì tự động cút."

"......."

Vừa rồi uống hơi nhiều rượu, cơn buồn ngủ ập đến. Anh đặt sách xuống, ôm cô: "Ngủ đi."

Khương Nguyệt Trì vùng dậy khỏi vòng tay anh: "Anh ngủ trước đi, tôi còn phải gọi điện cho bà."

Anh hơi nhíu mày, có chút không vui: "Một ngày không gọi cũng không được sao?"

"Không được, không gọi là bà sẽ lo lắng." Cô lấy điện thoại ra, mở ứng dụng mạng xã hội.

Sắc mặt Felix không được tốt lắm. Anh hỏi cô: "Tôi và bà của em cùng rơi xuống biển, em sẽ cứu ai trước?"

Câu hỏi chỉ thịnh hành ở Trung Quốc này vậy mà lại được thốt ra từ miệng anh?

Mức độ kỳ lạ không kém gì việc mặt trời mọc đằng Tây.

Khương Nguyệt Trì vừa định mở miệng.

Anh đã nhìn cô đầy nham hiểm, cảnh cáo: "Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, không thì tôi sẽ tự tay ném em và bà của em xuống biển."

Khương Nguyệt Trì khôn khéo nói: "Tôi sẽ cứu cả hai người, bà là người thân duy nhất của tôi, anh là người yêu duy nhất của tôi."

Anh nheo mắt, nụ cười càng lạnh hơn, khẽ chửi: "Lừa đảo."

Dĩ nhiên anh biết cô đang nói dối.

Nhưng bản thân câu hỏi này đã không hợp lý, may là cô không nói ra lời cứu bà trước, nếu không anh sẽ thực sự cho cô nếm mùi chìm xuống biển.

Ban đầu Khương Nguyệt Trì định đến phòng khác gọi điện, nhưng Felix bảo cô gọi ở đây cũng được.

Cô suy nghĩ một lát, dù sao tiếng Trung của anh cũng chỉ ở mức trung bình, lúc cô nói tiếng địa phương anh lại càng không hiểu.

Bên kia là ban ngày, thời tiết đẹp, bà đang đeo kính lão cùng hàng xóm vừa khâu đế giày vừa trò chuyện.

Bà nói đây là khâu cho Khương Nguyệt Trì.

"Bé con, chờ sang năm cháu về là có thể mang rồi."

Nghe câu này, Khương Nguyệt Trì hơi chột dạ liếc nhìn Felix.

Anh cũng đang nhìn cô.

Rõ ràng biết anh không hiểu nhưng cô vẫn thấy hơi chột dạ. Cô vội vàng chuyển chủ đề, hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà.

Bà cười nói: "Tốt hơn nhiều rồi, mấy hôm trước cô của cháu đã đưa bà đi bệnh viện, liên hệ được với một bác sĩ giỏi. Bác sĩ nói chờ thêm một tháng nữa rồi phẫu thuật."

Khương Nguyệt Trì thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi ạ. Bà đừng làm việc quá sức nhé. Tốt nhất là đừng làm việc nhà nữa, bảo cô tìm một người giúp việc đi."

Mỗi tháng cô đều gửi rất nhiều tiền về, chỉ mong người cô có thể chăm sóc bà nhiều hơn. Bây giờ cô đang đi du học ở nước ngoài, bà ở một mình, cô thực sự không yên tâm lắm. May là bây giờ cô có tiền rồi, nhiều rắc rối có thể dễ dàng giải quyết.

Người cô thường xuyên đến nhà, đối xử với bà cũng hiếu thuận hơn trước rất nhiều. Mặc dù Khương Trì Nguyệt biết lý do chính là vì số tiền cô gửi cho người cô mỗi tháng.

Bà cười gật đầu: "Không cần tìm người giúp việc đâu, tuổi này của bà mà không vận động thì chỉ già nhanh hơn thôi."

Có người bên cạnh nói: "Nguyệt Trì nhà bà hiếu thuận thật, còn có bản lĩnh, ở nước ngoài mà kiếm được nhiều tiền như vậy. Tôi nhớ là cháu nó đang học ở bên đó phải không?"

Bà nói: "Cháu nó tìm được một công việc bán thời gian, không ảnh hưởng đến việc học."

Đây là lý do Khương Nguyệt Trì bịa ra, nếu không thì một sinh viên như cô lấy đâu ra khả năng đột nhiên có nhiều tiền như vậy.

Không chỉ xây lại toàn bộ ngôi nhà mà còn dư tiền để bà đi khám bệnh.

Người kia kinh ngạc: "Cháu bà giỏi vậy sao, tìm được công việc gì mà kiếm được nhiều tiền như thế?"

"Hình như là đầu tư cái gì đó." Bà hỏi Khương Nguyệt Trì: "Lần trước cháu nói với bà thế nào nhỉ?"

Càng nói Khương Nguyệt Trì càng thấy chột dạ. Cô không ngừng liếc nhìn về phía Felix. May là anh không để ý đến cô, đang cầm lấy một quyển sách trên giá sách tùy tiện lật xem.

Đó là bài tập của cô.

Khương Nguyệt Trì vội vàng cúp điện thoại, đứng dậy đi rót một cốc nước, uống liên tục không ngừng.

Tất nhiên cô rất áy náy. Vốn dĩ nói dối lừa bà đã đủ thấy bất an rồi. Bây giờ lại trực tiếp nói dối trước mặt Felix.

Uống xong nước, cô cầm cốc rỗng về phòng.

Felix khép vở bài tập của cô lại rồi đặt lên bàn: "Em tự làm bài à?"

Cô do dự một lúc rồi gật đầu: "Sai nhiều lắm sao?"

Anh chỉ cười, không trả lời cô.

Nhưng Khương Nguyệt Trì đã nhìn ra câu trả lời từ nụ cười có phần chế giễu của anh.

"Gọi xong rồi sao?" Anh lại hỏi cô.

Cô gật đầu, vén chăn lên giường.

Nghĩ ngợi một lúc, cô chủ động nói: "Hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà thôi, dạo này phổi của bà không được tốt."

Felix gật đầu, thong thả bổ sung thêm: "Còn nói đến chuyện em sẽ về nước sau khi tốt nghiệp. Có người tò mò về công việc của em, em đã nói dối."

Khương Nguyệt Trì bỗng có cảm giác như bị sét đánh từ đầu đến chân.

Anh có thể nghe hiểu tiếng Trung? Có thể nghe hiểu tiếng địa phương?

Anh thậm chí còn nhìn ra được những suy nghĩ hiện tại trong lòng cô, cười đầy ẩn ý: "Tất nhiên tôi không nghe hiểu, nhưng tôi có thể nhìn ra mà."

Anh cũng lên giường, vòng tay ôm lấy vai cô, kéo cô vào lòng mình: "Tôi đã nói rồi, trên thế giới này không có chuyện gì có thể giấu tôi được. Đặc biệt là em, Alice, em trong suốt trước mặt tôi."

Câu nói này khiến cô rùng mình.

Vậy nên, anh cũng biết chuyện cô quyết định về nước sao?

Anh đã cho cô một cơ hội cuối cùng.

"Em có chuyện gì giấu tôi thì tốt nhất nên thành thật khai báo hết đi. Tôi ghét bị lừa dối."

Tất nhiên, cho đến nay vẫn chưa có ai dám lừa anh.

Tay chân Khương Nguyệt Trì lạnh ngắt. Cô biết Felix rất thông minh, nhưng anh quá thông minh rồi.

Anh thông minh đến mức không giống con người.

Có lẽ là nhìn thấu nỗi sợ hãi của Alice, anh cười khẽ rồi xoa nhẹ lưng cô để an ủi: "Tôi cũng đâu có nói gì nặng lời, sao em lại sợ đến thế. Yên tâm, tôi tuy ghét người khác lừa dối mình, nhưng em là ngoại lệ. Chỉ cần em đừng nghĩ đến chuyện rời xa tôi rồi âm thầm trở về quê hương thì tôi có thể tha thứ cho em."

Cô cười gượng gạo: "Vậy....vậy sao?"

"Alice. Em có biết sau này người đó thế nào không?"

Không hề có chút đệm nào mà đã chuyển chủ đề.

Anh lại châm một điếu thuốc, Khương Nguyệt Trì thấy anh nhét vào bên trong một thanh trầm dài. Thảo nào cô vẫn luôn cảm thấy trong điếu thuốc anh hút có một mùi thơm nhàn nhạt.

Khương Nguyệt Trì không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay nên lo lắng hơn.

"Anh ta... thế nào rồi?"

"Cũng chẳng thế nào cả." Anh nhẹ nhàng nói, "Chẳng qua là dùng anh ta làm bia tập bắn một hồi. Tiếc là bắn quá chuẩn, đạn toàn găm vào quả táo trên đầu anh ta, không bắn thủng được cái khuôn mặt xấu xí nhưng lại không hề tự biết, chuyên dùng để quyến rũ người khác kia."

"Còn có cả bãi cỏ chơi golf không được bằng phẳng nữa, tôi bảo anh ta đỡ bóng, tiện thể đánh hai gậy."

Khương Nguyệt Trì không nói gì.

"Lừa em đấy." Nhìn cô như vậy, anh bật cười, "Tôi chỉ thấy anh ta không phù hợp với công việc này, cho nên tôi đã nhờ người tìm cho anh ta một công việc khác, có lẽ bây giờ anh ta đã trở về quê để hái bông rồi."

Cô im lặng một lúc, khẽ thì thầm: "Anh phân biệt chủng tộc."

Anh cười tươi hơn: "Em đang nghĩ gì vậy, quê anh ta ở Alabama, nơi đó có rất nhiều bông."

Cô do dự mở lời: "Anh thực sự không làm với anh ta những gì anh vừa nói chứ?"

"Ai mà biết được." Anh ôm Khương Nguyệt Trì, nói mơ hồ, "Có thể là có, cũng có thể là không. Nếu em tò mò thì tôi sẽ đưa em đến Alabama để hái bông với anh ta nhé? Tới đó em có thể hỏi anh ta thử."

Cô lập tức im lặng.

Anh cũng biết điều nên dừng lại, không hù dọa cô nữa.

Anh biết cô rất nhát gan.

Nhát như thỏ, có thể hù dọa một chút, nhưng đừng hù quá, sẽ dễ bỏ chạy.

"Alice, anh ta quá lẳng lơ, thực sự đã làm những điều không thể chấp nhận được trước mặt em. Tôi thích phụ nữ lẳng lơ, nhưng tôi ghét đàn ông quá lẳng lơ, điều đó khiến tôi có cảm giác như bị phản bội." Anh dừng lại giây lát, cúi xuống nhìn người phụ nữ nằm trong lòng mình, "Mặc dù vấn đề là nằm ở em. Em luôn cười với tất cả mọi người, tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra cảnh em lên giường với người khác."

Câu cuối cùng anh nói có vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Khương Nguyệt Trì thấy anh vu khống vô căn cứ: "Làm sao tôi có thể lên giường với người khác cơ chứ!"

"Phải không?" Giọng anh bình thản, rõ ràng là không tin, "Tôi đã nhờ người xem tướng mặt cho em rồi, ông ta bảo đôi mắt đào hoa và đôi môi anh đào của em đều là đặc điểm của người dễ dãi, tôi sẽ hẹn một bác sĩ thẩm mỹ cho em, em đi làm mắt và mũi đi."

Người này thật vô lý hết sức!

"Bố mẹ cho tôi cơ thể này, tôi sẽ không đi phẫu thuật thẩm mỹ, càng không thể vì lý do này mà đi phẫu thuật thẩm mỹ. Từ bao giờ anh lại mê tín như vậy, rõ ràng anh không theo tôn giáo mà?"

"Tôi chỉ muốn loại bỏ mọi lý do có thể khiến em phản bội tôi thôi."

"Nếu phải sợ thì cũng là tôi sợ mới đúng, anh được nhiều người yêu thích hơn tôi nhiều."

"Em thực sự sợ à?" Anh nhìn vào mắt cô, lặp lại câu hỏi đó, "Sợ tôi lên giường với người khác sao?"

"Tất nhiên là sợ rồi!" Câu này là sự thật phát ra từ đáy lòng.

Felix lại nhìn vào mắt cô một lúc, quả thực không thấy dấu vết nói dối trong mắt cô.

Sau đó, anh mới nằm xuống.

Yên lặng một lúc, khi Khương Nguyệt Trì nghĩ rằng nguy cơ đã qua thì anh lại lạnh lùng lên tiếng: "Lục Nham là ai?"

Khương Nguyệt Trì cứng đờ trong chốc lát: "Sao anh biết....."

"Alice, em đánh giá tôi quá thấp rồi. Tôi đã nói rồi, em không thể lừa tôi được." Anh bóp cằm cô cảnh cáo, "Mắt em chỉ được phép nhìn một mình tôi thôi."

Thấy Felix như vậy, Khương Nguyệt Trì gật đầu đồng ý.

Sau đó cô quay mặt đi, nhất thời không dám nhìn anh nữa.

Cô sợ hãi vì bị anh nhìn thấu quá dễ dàng.

Cô nhất định phải rời đi, anh thật sự quá đáng sợ. Anh đáng sợ đến mức không giống con người. Anh quá thông minh, vừa thông minh vừa tàn nhẫn, có lẽ không có thứ gì trên thế giới này có thể ràng buộc anh. Ngay cả luật pháp cũng không thể.

Tất nhiên Felix có thể nhận ra cô đang sợ mình. Anh thở dài. Anh cũng không biết tại sao mình lại nổi nóng như vậy, chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ rời xa mình, trong mắt cô sẽ có người đàn ông khác là anh lại không thể kiểm soát được bản thân.

Bây giờ đã nói rõ ràng mọi chuyện, anh cũng sẵn sàng cho cô thêm một chút ngọt ngào.

Mặc dù anh rất mệt, nhưng những loại rượu đó có tác dụng rất mạnh, cho đến tận bây giờ đầu anh vẫn đau như búa bổ.

Anh không có ham muốn gì. Nhưng để Alice ngoan ngoãn hơn, để cô nghe lời mình hơn, anh chủ động dùng chính mình để làm cô vui.

Anh dùng một tay mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ rồi xé ra, sau đó xé tiếp túi ni lông, lấy ra thứ trơn tuột bên trong đeo vào cho mình.

Động tác liền mạch.

"Cho dù tôi có phạt thì cũng chỉ phạt những người khác. Tiểu Nguyệt Lượng, tôi luôn đối xử tốt với em mà, phải không?"

"Những người khác sẽ không đối xử tốt với em như vậy đâu, họ tiếp cận em đều có mục đích."

"Người đàn ông đó chỉ muốn lừa tiền của em thôi."

"Alice, ừm..... Tiểu Nguyệt Lượng. Trung Quốc có một câu nói rất hay, đó là 'phụ nữ được làm từ nước'." Anh thở hổn hển, cắn vành tai cô, luồn lưỡi vào trong.

Cô nghe thấy rõ tiếng l i ế m mút của anh, tiếng thở dốc nặng nề của anh, tiếng thở dài thoải mái của anh.

"Có nghe thấy không, tiếng nước nhóp nhép nhóp nhép. Là tiếng động phát ra từ cơ thể em đấy."

"Em ngoan ngoãn chút, ở bên cạnh tôi."

Anh từ phía sau kéo mặt cô lại, để cô hôn anh.

Anh dùng lưỡi câu lấy lưỡi cô, vừa ẩm ướt lại mềm mại, hai chiếc lưỡi cùng quấn lấy nhau. Anh vừa m út vừa quấn, cuốn lấy nước bọt của cô.

Giọng anh khàn khàn: "Tiểu Nguyệt Lượng, những người khác tiếp cận em đều có mục đích, chỉ có tôi là không."

Anh nhiều lần khắc sâu ý nghĩ này vào cô để giữ cô vững chắc bên mình.

Người bình thường vẫn luôn cao quý ngạo mạn, giờ đây lại chủ động lấy lòng cô. Khương Nguyệt Trì chỉ cố gắng đẩy ra lúc đầu.

Nhưng không thành công.

Cuối cùng cũng miễn cưỡng nghe theo.

Kết thúc, anh chủ động bế cô đi tắm, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

"Đợi em tốt nghiệp, tôi sẽ cùng em về Trung Quốc rồi đón bà nội sang."

Sự "chu đáo" của anh khiến Khương Nguyệt Trì sợ hãi.

"Bà nội tôi sẽ không đến đâu, bà không quen."

"Không sao. Chỉ cần có tiền là bà sẽ quen thôi." Anh hào phóng đưa ra giải pháp, "Tôi có thể cho người xây dựng lại nơi ở của các em. Bao gồm cả bức tường nứt nẻ và mái nhà dơ bẩn. Nếu như thế vẫn chưa quen thì cứ đưa hết hàng xóm của các em sang đó. Tôi có thể phá dỡ những tòa nhà ở trung tâm thành phố, xây dựng lại một khu ổ chuột."

Khương Nguyệt Trì rất khó chịu: "Quê tôi bây giờ phát triển lắm rồi! Nhà tôi cũng to hơn trước nhiều!"

Felix gật đầu: "Vậy thì xây một khu ổ chuột lớn hơn."

"......" Thôi vậy, cô không nên tiếp tục tranh cãi với anh về chuyện này nữa.

Dù sao thì đối với anh, quê cô đúng là một khu ổ chuột.

Nhưng vấn đề quan trọng không nằm ở đây.

Cô sẽ không thể đón bà nội sang, cô cũng sẽ rời đi.

Không đợi cô mở miệng, Felix lặp lại chủ đề vừa rồi: "Alice, em phải ở bên tôi. Trước khi tôi hoàn toàn chán em, em phải luôn ở bên tôi."

Cô hỏi: "Vậy khi nào anh sẽ chán tôi?"

Ánh mắt anh tối sầm lại.

Đã hỏi ra câu hỏi này chứng tỏ trong thâm tâm cô vẫn muốn rời xa anh.

Tại sao vậy, tại sao nhất định phải rời xa anh. Là do chê anh cho không đủ nhiều, hay là có lý do khác?

Rời xa anh thì có thể tìm được người đàn ông tốt hơn không? Theo anh thì có gì không tốt? Cô từ một học sinh nghèo không đủ tiền đóng học phí trở thành người được sống sung sướng như bây giờ mà.

Anh đã cho cô tất cả.

Giọng điệu của Felix lạnh lùng hơn rất nhiều: "Ai biết được, có thể là ngày mai, cũng có thể là hai mươi năm sau."

"Lúc đó tôi đã ngoài bốn mươi, chẳng còn ai thèm tôi nữa."

Anh phì cười, nghiến chặt răng, giọng điệu cũng gay gắt hơn trước rất nhiều: "Em vẫn chưa nhận ra thực tế sao? Từ ngày đầu tiên em theo tôi, cuộc đời em không thể xuất hiện người đàn ông nào khác ngoài tôi!"

Cô biết anh đang tức giận, nên không tiếp tục chọc giận anh nữa.

Ngược lại, cô ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, giọng điệu có phần ấm ức: "Vậy anh không cần tôi nữa, tôi cũng không thể đi tìm người khác sao?"

Chiêu này rất có tác dụng với anh, anh đối với người khác thì cứng rắn không nghe. Nhưng ở trước mặt Khương Nguyệt Trì, dù anh có tức giận đến mấy, chỉ cần cô mềm mỏng cho anh một bậc thang thì anh sẽ xuống ngay lập tức.

Vì vậy, giọng điệu của anh lúc này cũng dịu đi rất nhiều, mặc dù ánh mắt vẫn lạnh lùng.

"Không được."

"......" Bản tính xấu xa của người này đến bao giờ mới thay đổi được đây, "Lỡ như anh gặp được cô gái mà anh rất thích, thích đến mức không lấy cô ấy là không được. Vậy thì tôi phải làm sao?"

"Vậy thì em phải sẵn sàng chờ tôi đến tìm em vụng trộm bất cứ lúc nào."

Ảo tưởng cuối cùng của Khương Nguyệt Trì về anh cũng hoàn toàn tan biến. Dù có đẹp trai đến mấy thì anh cũng chỉ là một thằng khốn nạn đến tận xương tủy mà thôi.

"Anh sẽ không phải là một người chồng tốt." Cô đưa ra kết luận.

Felix bật cười trước câu nói của cô: "Đã chọn làm vợ tôi thì phải biết rằng cock* của tôi không thể chỉ để cho một mình cô ta dùng."

Note : Ai không hiểu cock có thể tìm anh google =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro