Chương 12: Tự em dùng tay đi tôi không rảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Tự em dùng tay đi tôi không rảnh

Hôm đó sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, trong lòng Khương Nguyệt Trì đã thầm khẳng định anh là một tên khốn thực sự.

Một thời gian dài sau đó cô không gặp lại Felix nữa, chuyện này cũng rất bình thường, bởi vì công việc của anh luôn rất bận rộn.

Cô nghĩ, có lẽ anh lại bận khiến ai đó nhảy lầu rồi.

Tham vọng của anh quá lớn, lớn đến mức bao trùm cả vũ trụ.

Hôm đó cô tình cờ nghe được nội dung cuộc gọi của anh, anh thực sự có ý định đó, suy nghĩ của anh quá đi trước thời đại.

Khương Nguyệt Trì không rõ những thiên tài đang nghĩ gì. Mà cô cũng không có tâm tư để suy nghĩ.

Đúng vậy, không sai.

Cô bị cuốn vào một rắc rối vô cớ.

Gần đây bởi vì một số chuyện dẫn đến những người ở nước ngoài này rất oán hận Trung Quốc. Thế nên những du học sinh như họ cũng thường xuyên bị liên lụy. Khương Nguyệt Trì là một trong số đó.

Đây là lần thứ N cô nhìn thấy chuột chết trong tủ đồ của mình. Mỗi lần như vậy cô đều bị dọa sợ.

Miranda đeo găng tay cầm con chuột chết đi vứt, nhìn hành lang người đông như mắc cửi, cô ấy mắng: "Đồ khốn nạn nào làm chuyện này, để tao phát hiện ra nhất định sẽ cho mày đi gặp ông bà!"

Đáp lại cô ấy chỉ là những ánh mắt hóng hớt và những tiếng cười nhạo vô tình.

"Này, Miranda, tôi khuyên cậu nên tránh xa ổ bệnh này ra, không thì cậu cũng sẽ bị lây bệnh mất!"

Khương Nguyệt Trì không thể nhịn được nữa, cầm lấy đôi giày thể thao trong tủ ném thẳng vào cậu ta: "Câm miệng!"

Cả buổi sáng vui vẻ bị phá hỏng hoàn toàn vì trận chiến này.

Khương Nguyệt Trì đến lớp liền vùi đầu vào cánh tay, bật khóc nức nở.

Miranda ở bên cạnh luống cuống tay chân an ủi cô: "Hay chúng ta đi nói với giáo sư đi, để ông ấy giải quyết chuyện này?"

"Vô ích thôi, vừa nãy tớ đã dùng giày đập cậu ta, giáo sư nhất định sẽ đứng về phía cậu ta."

"Được rồi..." Miranda thở dài.

Tất nhiên là mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó, còn mấy đứa Mean girl* ở trường cũng luôn nhắm vào cô.

(*Mean Girl là một cụm từ được sử dụng để nói đến những cô gái xấu tính, có hành vi chống đối xã hội, hung hăng trong quan hệ tình cảm)

Bọn họ cứ thấy cô là lại dùng giọng điệu và ánh mắt chế giễu trêu chọc, thậm chí còn chụp ảnh cô ăn cơm ở căng tin rồi ghép thêm ngón giữa của mình đăng lên diễn đàn của trường, nói cô rất rẻ tiền, năm mươi đô là có thể ngủ một đêm.

Trong giờ học bóng chuyền, Khương Nguyệt Trì suýt bị bóng đập chết.

Bọn họ căn bản không phải đang chơi bóng chuyền mà là mượn danh nghĩa chơi bóng chuyền để đánh cô mà thôi.

Khương Nguyệt Trì xin phép thầy giáo. Cô đến nhà vệ sinh, định cởi áo để xem vết thương trên người.

Phần xương sườn và vai cô rất đau, cô cảm thấy mình có thể bị gãy xương rồi. Vừa kéo áo ra, đập vào mắt là một mảng lớn vết bầm tím. Đặc biệt là trên làn da trắng như tuyết của cô thì càng trở nên đáng sợ.

Cô mím môi, nhịn đau mặc áo vào.

May là không bị gãy xương, nếu không thì phiền toái to.

Hôm đó tan học, Miranda đi cùng cô một đoạn đường. Cô ấy an ủi Khương Nguyệt Trì: "Cậu đừng buồn quá, chuyện này có thể nói với giáo sư mà. Đây là lỗi của họ, cậu đâu có ra tay trước."

Khương Nguyệt Trì gật đầu.

Cô không nói gì.

Miranda nhìn cô như vậy thì chỉ biết thở dài.

Cô gái đó là người có tiếng nói nhất trường, nghe nói hoàn cảnh gia đình rất khá giả. Bố cô ta có lai lịch khủng khiếp, gần đây còn vừa mới thăng chức.

"Emma Johnson chết tiệt!! Cô ta mới năm hai thôi đấy, thậm chí còn nhỏ hơn cậu ba tuổi!!"

Miranda rất tức giận vì cô ta bắt nạt người lớn tuổi hơn mình.

Khương Nguyệt Trì không biết phải nói gì. Cô cảm thấy rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa rồi đi ngủ.

Cô cảm ơn Miranda, bảo cô ấy không cần lo lắng cho mình.

"Tớ không sao, cậu yên tâm đi."

Miranda nói: "Nếu cậu buồn thì cứ đến tìm tớ nhé."

Khương Nguyệt Trì tiến lại ôm cô ấy: "Cảm ơn cậu, Miranda."

"Không có gì, chúng ta là bạn mà."

Sau khi chia tay Miranda, cô một mình đứng ở trạm xe buýt chờ xe.

Nghĩ một lúc, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Felix. Cô hỏi anh: [Khi nào thì anh về?]

Cô rất muốn vùi mặt vào ngực anh, rồi sờ cơ ngực anh mà ngủ, điều đó sẽ khiến cô thấy dễ chịu hơn.

Nhưng tin nhắn gửi đi như đá chìm xuống biển, mãi chẳng thấy hồi âm.

Cô cố chấp ngồi trên ghế chờ, ngồi im bất động. Những chuyến xe cô chờ đã đi qua mấy chuyến rồi nhưng cô cũng chẳng đứng dậy.

Đến khi trời tối, đèn đường sáng lên.

Chiếc điện thoại im lặng cuối cùng cũng chịu rung lên.

Cô cầm điện thoại lên mở khóa để xem.

May sao là tin nhắn của Felix, nhưng không may là chỉ có hai chữ.

-- Sao thế?

Khương Nguyệt Trì suy nghĩ một lúc, trực tiếp gửi tin nhắn thoại cho anh: "Tôi nhớ anh lắm, muốn gặp anh."

-- Thì cứ tiếp tục nhớ đi.

Câu trả lời của anh vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Làm nũng với anh hoàn toàn không có tác dụng.

Cô nhắn tin trách móc: -- Anh thật lạnh lùng!!

-- Tôi tưởng em biết lâu rồi chứ.

Không cần nghĩ cũng biết, lúc anh nhập tin nhắn này chắc chắn là mặt không cảm xúc. Gửi xong liền đặt điện thoại sang một bên, không thèm quan tâm nữa.

Sự nghiệp luôn là thứ đầu tiên trong cuộc sống của anh. Ngay cả khi bố anh mất, anh cũng sẽ từ từ xử lý xong công việc trong tay rồi mới miễn cưỡng lái xe đi.

Có lẽ còn dẫn theo cả một trợ lý đi cùng, để lấy di chúc mà bố anh để lại.

Felix chết tiệt!

Trong lòng cô liên tục nguyền rủa anh.

Ý định tìm kiếm sự an ủi ở Felix cũng hoàn toàn tan thành mây khói.

Felix chết tiệt, đồ quỷ Tây chết tiệt!!!

Trước khi về nhà cô vẫn còn chút hy vọng cuối cùng, có lẽ anh chỉ cứng miệng thôi.

Có thể bây giờ anh đã về đến nhà rồi.

Nhưng khi cô lần lượt đẩy cửa phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ và phòng làm việc, nhìn căn nhà trống hoác không bật đèn.

Cảm giác cô đơn đủ để che lấp mọi thứ lại ùa về.

Tâm trạng tệ đến cùng cực khiến cô trở nên lười biếng, cô không muốn tắm, không muốn thay quần áo, cứ thế nằm ngửa trên giường, đờ đẫn nhìn trần nhà.

Nếu Felix biết cô không tắm mà lên giường, chắc chắn anh sẽ nhíu mày khinh thường cô. Anh bị chứng sạch sẽ quá mức, nghiêm trọng đến mức trong mắt anh, tất cả mọi người trên thế giới này đều bẩn.

Không, không phải vậy.

Anh chỉ ghét bỏ và coi thường tất cả mọi người một cách công bằng mà thôi.

Anh kiêu ngạo, vô lễ. Khương Nguyệt Trì từng tận mắt chứng kiến, có một người vô gia cư thấy anh ăn mặc bảnh bao, biết anh rất giàu nên đã run rẩy đưa cái bát trong tay ra van xin anh bố thí một chút.

Felix không phải kiểu người có lòng tốt. Mặc dù anh vẫn thường quyên góp rất nhiều tiền cho quỹ từ thiện. Nhưng những khoản tiền đó chỉ để trốn thuế và duy trì hình ảnh nhà tư bản không có thật của anh mà thôi.

Vì vậy, khi người vô gia cư đó liên tục chặn trước mặt anh, anh không chút do dự ném cái bát vỡ của anh ta vào hồ nước nhân tạo bên cạnh, sau đó bảo anh cút ngay.

Người vô gia cư bị anh dọa sợ, mãi không nói nên lời.

Cuối cùng, Khương Nguyệt Trì không đành lòng, lấy cớ đi vệ sinh rồi đưa cho người vô gia cư đó năm mươi đô la.

Đúng lúc cô định thay Felix xin lỗi anh ta vì hành động thô lỗ vừa rồi, anh ta liền lộ ra hàm răng ố vàng vì hút thuốc, cười hỏi cô có thể ngủ với anh ta một đêm không.

.....

Khương Nguyệt Trì ngáp dài, vùi mình vào chăn.

Felix đúng là một tên khốn kiếp, nhưng giờ đây cô lại vô cùng nhớ tên khốn kiếp đó.

Có lẽ điều này liên quan đến trải nghiệm thời thơ ấu của cô khi phải mất bố mẹ quá sớm, bà cô thì đã quá già và sức khỏe rất yếu. Do đó, thời thơ ấu của cô khá cơ cực.

Vì vậy, cô sẽ ngưỡng mộ những người mạnh mẽ từ sâu trong trái tim mình.

Cô ngưỡng mộ sức mạnh hơn bất kỳ ai.

Và Felix chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.

Ở nơi đất khách quê người, cô chỉ còn Felix.

Không... còn có Miranda.

Nghĩ đến đây, cô đã nhắn tin cho Miranda.

--Cục cưng, cậu đã ngủ chưa?

Bên kia nhanh chóng trả lời.

-- Bây giờ thì chưa, nhưng sắp rồi.

-- Anh yêu của tớ đi mua bao rồi.

-- Alice, tớ sắp trở thành một người phụ nữ đích thực rồi. Chúc mừng tớ đi.

Khương Nguyệt Trì cười chúc mừng cô ấy.

--Chúc cậu có một buổi tối vui vẻ và thoải mái nhé.

Sau đó cô đặt điện thoại xuống, cô không nên làm phiền cô ấy vào lúc này.

Bất kể thế nào thì cô vẫn lê cái thân nặng nề đi tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ rồi nằm trên chiếc giường mềm mại và ấm áp.

Cô lật người, co mình trong chăn. Trên đó có mùi hương đàn hương đặc trưng của Felix. Đây là loại hương mà anh dùng để xông quần áo.

Anh rất sành sỏi, rõ ràng là cả hai người đều là lần đầu tiên, nhưng anh dường như tự học được mọi thứ trong phương diện này.

Khi anh không bận rộn thì nhu cầu của anh rất lớn, nhưng một khi bắt đầu bận rộn thì mọi việc và mọi người đều phải xếp sang một bên.

Khương Nguyệt Trì cởi đồ đứng trước mặt anh thậm chí còn không có sức hấp dẫn lớn bằng biểu đồ xu hướng cổ phiếu trên máy tính đối với anh.

Anh coi kiếm tiền như một trò chơi săn bắn, coi con người như con mồi. Chỉ có việc săn bắn liên tục mới có thể kìm hãm được dòng máu sôi sục điên cuồng trong huyết quản của anh.

Felix chỉ là một kẻ ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân, biến thái mà thôi.

Anh thực sự quá biến thái, biến thái đến mức có sức hấp dẫn chết người đối với cô.

Vì vậy, cô có thể hiểu tại sao em họ và mẹ kế của anh lại biết rõ là trái đạo đức nhưng vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

Khương Nguyệt Trì thậm chí còn không chỉ một lần nghi ngờ rằng, nếu mình là em họ hoặc mẹ kế của anh, thì đạo đức của cô có thể kìm hãm cảm xúc của mình để chiếm lĩnh được thế thượng phong không?

Cô có thể sẽ nửa vời, nửa muốn nửa không mà chiều theo anh.

Than ôi.

Hôm sau đến trường, Miranda không hề có vẻ ngọt ngào được tưới mát như cô ấy mong đợi, ngược lại còn mặt mày ủ rũ.

Khương Nguyệt Trì vô thức kiểm tra mặt bàn của mình, sau khi xác nhận không có gì khác ngoài con chuột chết, cô mới ngồi xuống.

"Làm sao vậy?" Cô quan tâm hỏi Miranda, "Không vui à?"

Miranda nằm bò ra bàn: "Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, quả nhiên những gì diễn ra trên tivi đều là giả tạo."

Cô ấy giơ ngón út ra so sánh.

Khương Nguyệt Trì mở to mắt, hiểu ngay: "Hả?"

Đó thực sự là một đêm tồi tệ, tệ đến mức Miranda không muốn hồi tưởng lại nữa.

Cô ấy đã khái quát hóa, nghi ngờ tất cả đàn ông trên thế giới này.

"Những gì diễn ra trên màn ảnh chắc chắn đều là giả tạo, đó là đạo cụ! Kích thước của mỗi người đàn ông chỉ bằng ngón út của tớ, kể cả giáo sư Felix!"

Không.

Khương Nguyệt Trì phản bác trong lòng.

Của anh rất kinh người, lần đầu tiên nhìn thấy đã khiến cô sợ hãi.

Lúc đó, cô cảm thấy mình như đang bị tra tấn.

Các tiết học hôm đó diễn ra rất chán nản, Miranda vẫn chìm đắm trong đau khổ.

Khương Nguyệt Trì vẫn không thoát khỏi sự quấy rối của những cô Mean girl.

Nhưng cô vẫn cố kìm nước mắt không khóc. Cô tự nhủ trong lòng, con gái Trung Quốc đều kiên cường, giống như hoa cúc dại vậy.

Đúng vậy! Cô không được khóc !!

Cô đeo túi xách rời đi, trang phục hôm nay rất phù hợp với việc đi dạo phố. Áo thun cotton trắng, quần jean bó sát và đôi giày thể thao thoải mái.

Cô định đi dạo quanh đây trước cho khuây khỏa. Cô không muốn về nhà sớm như vậy. Nhưng khi cô đứng bên đường chờ đèn đỏ chuyển sang xanh, ánh mắt của cô bị bóng người ở phía bên kia đường thu hút.

Felix ngay cả khi mặc áo sơ mi cũng không có vẻ gầy gò. Vóc dáng cao lớn thẳng tắp đứng giữa đám đông, cổ tay áo xắn lên, thậm chí còn có thể nhìn thấy cánh tay nổi gân xanh. Đường nét cơ bắp săn chắc và gợi cảm.

Anh cúi đầu châm thuốc, gần như toàn bộ khuôn mặt đều ẩn trong bóng tối, động tác bình tĩnh và tao nhã.

Khương Nguyệt Trì đột nhiên nhớ lại lời nhận xét của Miranda về anh.

Giáo sư Felix có sức hấp dẫn giới tính rất mạnh, chỉ cần nhìn anh một cái, người ta sẽ không thể kìm lòng muốn dang rộng chân ra trước anh.

Điếu thuốc được châm lửa, anh hít một hơi. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh sáng và bóng tối khiến khuôn mặt anh trở nên rõ ràng.

Qua lớp kính mỏng, anh nhìn thấy ngay Khương Nguyệt Trì ở phía bên kia đường.

Đây là người đàn ông duy nhất có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn nơi đất khách quê người này. Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy anh, tất cả sự nhẫn nhịn và ấm ức của cô đều bùng nổ. Cô chạy đến và lao vào vòng tay anh, cuối cùng cũng chạm được vào cơ ngực mà cô hằng mong ước.

Felix cau mày, nhắc nhở cô: "Nhớ nhìn đường, bây giờ là đèn đỏ."

Cô vùi mặt vào ngực anh, giọng buồn buồn: "Không phải anh thích vượt đèn đỏ nhất sao?"

"Tôi đã bao giờ vượt đèn đỏ chưa?" Anh không biết cô đưa ra kết luận ngu ngốc đó từ đâu.

Thôi được rồi, trong nhận thức của Khương Nguyệt Trì thì anh đã làm mọi điều xấu. Nhưng không ngờ anh lại rất tuân thủ luật giao thông.

Có điều, lúc này cô không còn tâm trí để nghĩ nhiều. Cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh. Cô hài lòng vòng tay quanh vòng eo thon gầy của anh, vùi mặt vào ngực anh.

Ngực của anh...... không đúng, là cơ ngực của anh, rất lớn.

Cảm nhận được hơi ẩm ở ngực, Felix kéo cô ra khỏi vòng tay mình. Chợt thấy mắt cô đỏ hoe, trên đó còn vương những giọt nước mắt chưa kịp rơi.

Anh nói với giọng điệu hơi chế nhạo: "Mấy ngày không gặp mà em nhớ tôi đến thế à?"

"Đâu có." Cô không khóc vì nhớ anh.

"Thế sao lại khóc?"

Khương Nguyệt Trì không nói gì.

Cô không muốn nói, còn Felix cũng chẳng buồn hỏi thêm.

Anh ghét sự phiền phức. Với anh, Khương Nguyệt Trì chính là một người vô cùng phiền phức.

Nước mắt của cô còn phiền phức hơn.

Anh không đủ thương hoa tiếc ngọc để tự tay lau nước mắt cho cô, kiên nhẫn hỏi cô vì sao khóc rồi nhẹ nhàng dỗ dành cô. Anh không cần làm những điều đó, không một ai xứng đáng cả.

Kể cả Khương Nguyệt Trì.

Về đến nhà, Khương Nguyệt Trì hỏi anh tại sao hôm nay lại đi đón cô tan học, có phải vì những tin nhắn cô gửi cho anh hôm qua không.

Anh nhắc nhở cô đừng nghĩ nhiều, anh chỉ tiện đường thôi.

Được rồi.

Khương Nguyệt Trì gật đầu.

Rõ ràng là công việc của Felix vẫn chưa hoàn thành.

Anh chỉ tạm thời đổi địa điểm làm việc từ công ty về nhà.

Nếu như bình thường, Khương Nguyệt Trì sẽ rất vui vẻ khi anh bận rộn với công việc mà chẳng buồn để ý đến cô. Như vậy, cô sẽ có nhiều thời gian hơn để làm việc riêng của mình.

Nhưng bây giờ thì khác.

Bây giờ cô cảm thấy cô đơn, như thể bị cả thế giới ruồng bỏ và nhắm vào vậy. Cô khao khát được ai đó ôm ngủ. Thế là cô đẩy cửa phòng làm việc ra, nhẹ nhàng bày tỏ suy nghĩ của mình với anh.

Anh thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Em tự dùng tay đi, tôi không rảnh."

Cô không phải vì muốn làm chuyện đó mới tìm đến anh! Cô chỉ mong có một bờ vai rộng để dựa vào mà thôi. Cô không muốn ngủ một mình.

Ngực của Felix chính là chiếc gối tốt nhất.

Cô phát huy khả năng diễn xuất của mình, giả vờ đáng thương.

Cánh cửa phòng làm việc vẫn chưa đóng, người phụ nữ đáng ghét kia vẫn đứng đó, dùng tay vịn cửa, dùng đôi mắt đào hoa lẳng lơ nhìn anh.

Felix chỉ cảm thấy khó chịu dâng lên từng đợt.

Cô đi theo anh lâu như vậy, đáng lẽ phải biết anh ghét nhất là bị làm phiền khi làm việc chứ.

Anh thực sự sẽ ném cô từ trên lầu xuống!

"Anh yêu..." Cô ấm ức gọi anh, thậm chí còn muốn kéo dài giọng.

Tất nhiên là cô biết làm phiền anh khi anh làm việc là điều đáng sợ đến mức nào. Nhưng cô cũng biết giới hạn chịu đựng của Felix ở đâu.

Cô nhớ bờ ngực rộng rắn chắc của anh, muốn gối đầu lên đó mà ngủ. Cô thấy đó là lỗi của anh, tại sao lại đẹp trai như vậy chứ.

Cô cắn môi, nước mắt trào ra vành mắt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Sắc mặt của Felix hơi khó coi.

Anh hiểu rất rõ, nếu không đáp ứng cô thì cô sẽ không chịu dừng lại. Cô chính là một người phụ nữ phiền phức như vậy đấy.

Để trước mắt mình được thanh tịnh một chút, anh sẵn sàng dành ra mười phút.

Anh tháo kính, hỏi cô: "Tắm rồi à?"

Cô gật đầu: "Ừ."

Anh xoa xoa huyệt thái dương, xua tan mệt mỏi: "Vậy thì lên giường đợi đi, tôi làm việc xong sẽ qua dùng miệng giúp em."

"Không thể..." Cô ấp úng hỏi anh, "Làm sao?"

"Không thể." Anh đã nhượng bộ lớn nhất, sự kiên nhẫn và chịu đựng cũng đạt đến mức chưa từng có.

Đổi lại trước đây thì bây giờ cô hẳn đã bị anh ném ra khỏi cửa sổ rồi.

Anh không có thời gian để lãng phí, anh phải xử lý xong những thứ này trước khi trời sáng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của anh.

Anh có thể dành ra mười phút cho cô đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi. Cô không biết ơn mà còn dám tiếp tục đòi hỏi sao?

"Tôi đã nói rồi, tôi rất bận. Bây giờ em cút ra ngoài rồi đóng cửa lại cho tôi!" Anh đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng.

Được rồi...

Khương Nguyệt Trì không dám chọc giận anh. Cô ngoan ngoãn lùi ra ngoài, đóng cửa phòng làm việc lại.

Felix giữ lời hứa, không để cô chờ lâu.

Khương Nguyệt Trì nằm trên giường nhắm mắt tận hưởng một lúc.

Vì để kết thúc sớm, Felix tăng thêm lực. Thậm chí chưa đầy mười phút sau anh đã lấy khăn giấy lau mặt, vào phòng vệ sinh súc miệng.

Nếu là trước đây thì cô chỉ âm thầm lật người lại, hít thở và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng hôm nay, cô lại khóc. Đây có lẽ là cảm giác trống rỗng sau khi mọi chuyện kết thúc.

Tiếng nức nở nho nhỏ của cô càng trở nên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh. Felix liên tục cau mày. Anh không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng đành tháo thắt lưng theo ý cô, cảnh cáo cô: "Đừng khóc nữa!"

Đạt được mục đích, Khương Nguyệt Trì hít mũi, nhân cơ hội được voi đòi tiên: "Vậy lát nữa... tôi có thể ôm anh ngủ không."

"Khương Nguyệt Trì, câm miệng trước khi tôi nổi điên!"

Anh ghét cảm giác này, như thể anh mới là người được bao nuôi bằng tiền vậy.

...

"Felix, em thực sự rất thích anh." Cô đột nhiên thốt ra một lời tỏ tình không mấy chân thành. Có lẽ trong hoàn cảnh này, bất cứ điều gì cô nói ra đều trở nên không chân thành.

Anh nghiến răng: "Khương Nguyệt Trì, nếu em dám nói dối trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ cắt lưỡi em!"

"Không có đâu." Cô quấn lấy anh, vòng tay qua cổ anh, "Em yêu anh nhất."

Anh không nói gì nữa, họ mặt đối mặt với nhau. Mái tóc dài của cô xõa ra, đen và mềm mại. Lúc này trông cô đẹp như một bức tranh.

Anh nhìn thấy chính mình trong đôi mắt trong veo của cô, anh thực sự đã lộ ra vẻ mặt ghê tởm như vậy.

Đôi mắt của Felix không kiểm soát được mà run lên vài cái.

Thôi. Anh không thèm quan tâm những lời cô nói thật hay giả nữa.

Không biết bao lâu sau, theo một tiếng rên khẽ, mọi thứ kết thúc.

Felix nhìn người đã mệt nhoài ngủ thiếp đi, vẻ mặt có chút mơ hồ.

Một lúc sau, anh ngồi dậy, đưa tay lấy quần áo ở bên cạnh. Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn cúi xuống hôn cô một cái chụt. Không hề nhiễm bất kỳ dục vọng nào, đơn giản chỉ vì anh muốn hôn cô.

Sau đó anh bật đèn, chuẩn bị đi tắm rồi thay quần áo ra ngoài.

Nhưng ngay khi bật đèn, ánh mắt anh dừng lại trên người Khương Nguyệt Trì rồi không thể rời đi được nữa.

Lúc nãy trời tối quá không nhìn rõ.

Đây là cái gì?

Anh bước tới, kéo chăn đang đắp trên người cô ra.

Xương sườn và vai có chỗ tím bầm.

Anh nheo mắt, đây không phải do anh gây ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro