Chương 16: Anh, Anh tưởng em sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16 : Anh, anh tưởng em sao

Ngày giỗ mẹ Felix, Khương Nguyệt Trì không đến cùng anh, mặc dù Felix đã mời cô.

"Tôi tin rằng bà ấy sẽ rất vui khi gặp em."

Cô giả vờ ngây thơ: "Tại sao bà ấy lại vui khi gặp em chứ? Em không phải con dâu tương lai của bà ấy, cũng không phải bạn gái của con trai bà ấy."

Ánh mắt Felix dừng lại trên khuôn mặt cô, anh cứ nhìn cô mà không nói gì. Mấy giây sau, anh cúi đầu cười.

Khương Nguyệt Trì hiểu rõ nụ cười này, không phải nụ cười vui vẻ mà là nụ cười của kẻ mạnh với kẻ yếu, của kẻ bề trên với kẻ bề dưới, là nụ cười khinh thường.

Cô biết mình không cần đi nữa, chậm rãi ngáp một cái, chuẩn bị chui vào trong chăn một lần nữa.

Nhưng hành động này đã thất bại.

Bởi vì Felix đã trực tiếp lật chăn lên.

"Dậy đi, giúp tôi thắt cà vạt."

Anh luôn nói chuyện với cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng, bởi vì bất kể giọng điệu nào đối với Khương Nguyệt Trì cũng đều có tác dụng như nhau.

—Dù là giọng điệu nào, cô cũng không dám phản bác.

Cơn cáu kỉnh khi thức dậy của Khương Nguyệt Trì khiến cô đạp chân trên giường hai lần.

Anh cố ý mà!!

Rõ ràng là trước đây anh chưa bao giờ bảo cô giúp đỡ chuyện này.

Cô nghĩ, chắc chắn là anh không vui khi cô có thể ngủ nướng.

Mặc dù suy nghĩ trong lòng dâng trào dữ dội, nhưng bên ngoài cô vẫn răm rắp nghe lời như một chú chim cút nhỏ. Cô ngồi dậy khỏi giường, bên trong phòng quá ấm áp, ấm áp đến mức cô thậm chí quên mất mình không mặc gì.

—Hôm qua quần áo của cô đã bị Felix đích thân cởi ra.

Bất kể làm hay không làm, anh cũng sẽ không để cô mặc quần áo trên giường. Bởi vì điều này sẽ cản trở anh sờ mó cô.

Làn da của Khương Nguyệt Trì rất đẹp, một phần vì còn trẻ, một phần là do bẩm sinh. Từ những bức ảnh cũ trong nhà có thể thấy, làn da của ba thế hệ ông bà cháu đều trắng như nhau. Bà cô năm nay đã lớn tuổi, quanh năm làm việc đồng áng, trải qua hơn nửa đời cơ cực, nhưng trông vẫn trẻ hơn những người cùng tuổi mười mấy tuổi.

Khương Nguyệt Trì kéo tủ ngăn kéo ra, nhìn những chiếc cà vạt được xếp gọn gàng bên trong, định lấy đại một chiếc.

Giọng Felix vang lên trên đầu cô: "Chiếc màu đen ở góc trên bên phải."

Lúc này cô mới bừng tỉnh, đúng rồi, hôm nay anh đi dự ngày giỗ mẹ chứ không phải đi dự bữa tiệc thác loạn nào đó.

Cô lấy chiếc cà vạt đen đó ra, ngẩng đầu lên đeo cà vạt vào cổ anh, sau đó vụng về kéo cổ áo sơ mi xuống.

Thực ra việc này có chút khó khăn, vì khoảng cách quá gần, cộng thêm ánh mắt của Felix dường như luôn dừng lại trên khuôn mặt cô.

Cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.

Sự nóng bỏng đó khiến cô ngứa ngáy.

"À thì..." Cô ngứa đến mức hơi bồn chồn, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi anh: "Anh muốn thắt kiểu gì?"

"Tùy em, xem em biết kiểu nào." Anh nhìn thấu cô ngay.

Được rồi, cô thực sự chỉ biết một kiểu. Là nút thắt Windsor cơ bản nhất.

Cô đã từng luyện tập vô số lần ở nhà, dùng chính chiếc khăn quàng cổ rẻ tiền của mình. Cô nghĩ, những người giàu có chắc chắn sẽ mặc vest. Mà họ lại thích những cô gái ngoan ngoãn.

Chỉ tiếc là cô học lâu như vậy nhưng cũng chỉ học được một kiểu này.

Vất vả lắm mới học được, lại thiếu cơ hội để thể hiện.

Felix rất ít khi giao những việc này cho người khác.

Có một khoảng thời gian rất dài, ngoại trừ khi làm chuyện đó ra thì anh không cho phép Khương Nguyệt Trì chạm vào anh.

"Khi nào tôi cần em thì em chỉ cần mở chân ra thôi, còn những chuyện khác," Anh véo má cô, giọng điệu thân mật nhưng lời nói lại xa cách nghìn trùng: "Cưng à, tôi ghét người khác chạm vào tôi."

Đó là những lời anh nói sau đêm đầu tiên kết thúc. Khương Nguyệt Trì vẫn còn nhớ như in. Cô hiểu rõ mối quan hệ này bắt đầu như thế nào, song cô gái hai mươi tuổi đó vẫn không khỏi tưởng tượng rằng người đàn ông đẹp trai này sẽ dịu dàng hôn lên trán cô sau khi cô thức dậy.

Nhưng anh chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng, cười nhạt nói ra câu đe dọa cảnh cáo giống như thế.

Lần đầu tiên gặp phải người không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy, đối với cô chẳng khác gì một đứa trẻ mới biết đi bị đưa lên đường đua để tham gia cuộc chạy marathon.

Phần eo và chân cô mất hết cảm giác, cả người như thể bị xé làm đôi vậy.

Cô co ro trong chăn run rẩy, mắt không dám nhìn anh.

Có lẽ dáng vẻ đáng thương này khiến anh vui lòng, người đàn ông buông tay đang mặc quần áo, bước đến bên giường, chống một tay lên giường, cúi người về phía cô.

Chiếc cà vạt thắt còn một nửa, một bên rũ xuống. Hình ảnh này khiến anh trông có vẻ buông thả, gợi cảm, xua tan đi phần nào sự lạnh nhạt vừa rồi.

Ít nhất thì..... ít nhất cũng không đáng sợ như vừa rồi.

Nhưng cảm giác áp bức của anh vẫn khiến Khương Nguyệt Trì không dám ngẩng đầu.

Anh kéo chăn trên người cô lên, đương nhiên là cô không mặc gì cả.

Mặc gì đây, quần áo của cô đã bị anh xé rách hết vào tối hôm qua rồi.

Cơ thể trắng trẻo nõn nà của cô như một tấm vải thượng hạng, trên đó in đầy những dấu vết anh để lại.

Anh có vẻ rất hài lòng, nheo mắt ngắm nghía một lúc lâu rồi mới đưa tay chọc vào mấy vết cắn trên ngực cô.

"Đau không?"

Cô gái châu Á có thân hình mềm mại này rùng mình, cô lắc đầu: "Không.... không đau."

Nói dối.

Nhưng anh không định vạch trần, anh rất thích kiểu vừa sợ đến phát run nhưng vẫn phải cố nhịn sợ, ra vẻ phục tùng để làm vui lòng anh như thế này.

Tiếp theo là chế độ hỏi đáp.

"Còn đi học không?" Trông cô không lớn lắm, khoảng hai mươi tuổi gì đó.

"Còn."

Felix không biết lấy đâu ra thuốc lá và bật lửa, anh châm thuốc, phì phèo hút như không có ai bên cạnh: "Trường nào?"

Cô ngửi thấy mùi hương trầm nhàn nhạt trong không khí, ánh mắt trở nên hoảng sợ vì câu nói của anh.

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Rồi Felix bật cười.

"Yên tâm đi cục cưng, tôi chưa tệ đến mức phải đến trường em mà kể chuyện tôi và em làm chuyện ấy đâu."

Câu nói này không hề xoa dịu nỗi sợ hãi của cô, thậm chí cô còn bắt đầu hối hận.

Có lẽ hôm qua, không nên như vậy......

Cô cứ quỳ trên giường như thế, rõ ràng là quên mất mình không mặc gì cả.

Felix vừa hút thuốc vừa ngắm cơ thể trẻ trung, quyến rũ của cô. Thực ra cũng không đến nỗi nào, nhưng không hiểu sao lại có thể khơi dậy ham muốn t ình d ục của anh.

"Yên tâm, tôi chỉ muốn giúp em đóng học phí thôi." Anh dập thuốc, ôm cô vào lòng, rõ ràng là hôm qua đã đủ thỏa mãn rồi, nhưng sau khi nhìn một lúc thì anh lại muốn nữa, "Nếu em sợ thì lát nữa tôi đưa tiền cho em, em tự đi đóng?"

Khương Nguyệt Trì lắc đầu: "Tôi không phải là..."

Anh cúi đầu hôn lên dái tai cô, tiếng cười khinh miệt chậm rãi thấm vào da thịt cô: "Ừ ừ ừ, em không phải vì học phí mà trèo lên giường tôi, em chỉ thèm khát thân thể tôi thôi."

Hôm đó anh rời đi, chiếc cà vạt là do Khương Nguyệt Trì thắt giúp.

Mặc dù đã tập luyện ở nhà rất lâu, nhưng cô vẫn vụng về, thậm chí mũi còn toát ra những giọt mồ hôi nhỏ li ti vì sốt ruột.

Cô cắn môi, vẻ nghiêm trọng như thể sắp phải đối mặt với kẻ thù.

Người đàn ông ở trên cao nhìn xuống, khóe môi nở một nụ cười chế giễu, rõ ràng là không định giải cứu cô khỏi tình thế khó xử này.

Ngược lại, anh rất thích ngắm cô như thế này.

Cô cố gắng nịnh nọt anh, mặc dù bản chất cô là một người bảo thủ. Nhưng vì anh thích chơi trò kích thích nên cô uốn éo người để làm anh vui.

Anh bảo cô đi xỏ khuyên ngực, cô rất sợ, không dám đi, nhưng cô còn sợ anh không cần cô hơn.

Felix vẫn nhớ cách cô nịnh nọt anh lúc đó.

Mặc dù bị xỏ rất đau nhưng cô vẫn cố hết sức.

Cuối cùng người không đành lòng chính là anh, anh đã kéo cô ra.

"Được rồi, không muốn xỏ nữa thì thôi."

Có vẻ như đây là lần đầu tiên anh thỏa hiệp với cô.

Cô gái nhỏ này rất tinh ranh.

Dĩ nhiên là anh biết cô cố ý.

Cố ý làm bản thân đau đớn, cố ý cố gắng hơn, cố ý tỏ ra đáng thương trước mặt anh.

Anh vừa hay lại thích điều này.

Không ngờ thời gian trôi nhanh đến vậy.

Ba năm.

Anh nhìn Khương Nguyệt Trì đứng trước mặt mình, cô vụng về hơn so với ba năm trước. Trước kia anh chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô, giờ thì có vẻ như cô đã cao đến vai anh rồi.

"Hình như em cao hơn một chút phải không?" Anh hỏi.

Khương Nguyệt Trì lắc đầu, lùi lại một bước: "Em đang dẫm lên dép đấy."

Đó là đôi dép lê cô để ở bên giường, cô không mang vào mà chỉ đi chân trần dẫm lên trên.

Cuối cùng cũng thắt được chiếc nơ Windsor, cô thở phào nhẹ nhõm.

Felix cúi đầu nhìn, đôi lông mày hơi nhíu lại có lẽ đã nói lên tâm trạng của anh lúc này.

Chê bai.

Cô ngại ngùng cười, nũng nịu với anh: "Anh tha lỗi cho em nhé, ngoài anh ra em chưa từng thắt cà vạt cho ai khác cả."

Anh cười khẩy.

Cô đúng là thông minh, hễ có thời gian là lại tìm cách nịnh nọt anh.

Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, là Daniel. Giọng cậu ta vừa cung kính vừa có chút sợ hãi. Dường như sợ làm phiền đến người anh trai nóng tính này: "Anh, có thể... đi rồi."

Felix vỗ vào mông Khương Nguyệt Trì: "Rửa sạch chỗ này đi, đợi tôi về kiểm tra."

Sau khi Felix đi, Khương Nguyệt Trì nhẹ nhõm rửa mặt mũi, sau đó xuống lầu thưởng thức bữa sáng thịnh soạn.

Hôm nay trong nhà ngoài những người làm thì chỉ có cô và Daisy.

Daisy đương nhiên không đủ tư cách để tham dự ngày giỗ của người vợ đầu tiên của chồng hiện tại.

Khương Nguyệt Trì nghĩ, có lẽ cô ta cũng muốn đi.

Dù sao thì đó cũng là mẹ của Felix.

Daisy cả ngày không ra khỏi phòng, điều này khiến Khương Nguyệt Trì bớt lo lắng đi nhiều. Cô một mình đi dạo trong ngôi nhà cổ kính này, thời gian đã lắng đọng trên đó tạo nên một chất riêng biệt.

Người giúp việc pha sẵn cà phê mang đến, cô ấy quỳ một gối bên chân cô, dùng thái độ khiêm nhường kể cho cô nghe toàn bộ quá trình từ việc chọn hạt cà phê đến khi xay thành bột cà phê, cho đến khi trở thành tách cà phê nóng hổi này.

Nói thật, khả năng nói và nghe của Khương Nguyệt Trì không được tốt lắm. Người đối diện lại nói giọng địa phương nên cô nghe có chút khó khăn hơn. Nhưng cô vẫn lịch sự đợi đối phương nói xong, nở một nụ cười rạng rỡ và cảm ơn cô ấy.

Người đối diện cười cười, vuốt phẳng váy rồi đứng dậy: "Chúc cô có một ngày vui vẻ."

Ngày hôm nay thực sự trôi qua rất vui vẻ, cô thậm chí còn đi dạo một vòng quanh trang trại. Nó lớn hơn nhiều so với cô tưởng tượng, ngựa được nhốt trong chuồng, cô thấy có một con được nhốt riêng, có người chuyên chịu trách nhiệm chăm sóc nơi ăn chốn ở của nó.

Toàn thân nó trắng muốt, cao to, nhìn cơ bắp rất phát triển.

Nó thực sự rất đẹp.

Khương Nguyệt Trì bị nó thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Người phụ trách chăm sóc ngựa cho cô biết: "Đây là ngựa của cậu chủ Felix, tên là Charles."

Tay Khương Nguyệt Trì hơi ngứa ngáy: "Tôi, có thể vuốt ve nó không?"

Người chăn ngựa cười gật đầu: "Tất nhiên rồi, nó rất ngoan."

Khương Nguyệt Trì cẩn thận đưa tay ra, Charles như nhận ra điều gì đó, cúi đầu xuống nhìn cô.

Khương Nguyệt Trì có chút 'được yêu mà sợ' đưa tay ra sờ nhẹ.

Nó lim dim đôi mắt, nhẹ nhàng thở ra.

Người chăm ngựa ở bên cạnh giải thích: "Điều này có nghĩa là bây giờ nó rất thư giãn, rất vui vẻ. Nó rất thích cô."

Khương Nguyệt Trì còn chưa kịp vui mừng, người chăm ngựa lại bổ sung thêm một câu: "Mặc dù nó thích tất cả mọi người."

Được rồi.

Cô bỗng nghiên cảm thấy hụt hẫng một cách khó hiểu.

Làm sao có thể tìm kiếm sự đặc biệt trên một con ngựa chứ?

Bởi vì đó là ngựa của Felix sao?

Người ta thường nói vật tùy chủ nhân, nhưng con ngựa của Felix lại không giống anh chút nào.

Tuy nhiên cũng không khó để hiểu, anh giống như một thợ săn bẩm sinh vậy, thích thuần hóa con mồi đến mức ngoan ngoãn. Có lẽ trước khi gặp anh, Charles cũng là một con ngựa chiến đầy hoang dã.

Thật đáng tiếc.

Cô lại xoa đầu nó.

Bản chất của nó phải là rất hoang dã, có lòng tự hào của riêng mình.

Lại vô tình gặp phải một người chủ còn hoang dã và kiêu ngạo hơn.

Gần đây trên khuôn mặt Miranda thường xuyên xuất hiện nụ cười, dường như chuyện tình cảm của cô ấy đã dần đi vào quỹ đạo. Còn về Khương Nguyệt Trì, cô cũng đã khai phá một bản đồ mới.

——Cuộc sống thực tập của cô.

Cô rất mong đợi, đây là lần đầu tiên cô vào làm việc tại một công ty lớn. Việc này có đẳng cấp hơn nhiều so với việc cô thường đi làm thêm ở nhà hàng Trung Quốc và cửa hàng tiện lợi.

Cô lấy bộ trang phục mình đã mua trước đó ra mặc vào, đứng trước gương soi rất lâu. Áo sơ mi cổ rộng màu trắng, váy chữ A bó sát màu đen, đôi tất đen bó sát đôi chân dài thon thả của cô, bên dưới là một đôi giày cao gót mũi nhọn bằng da bóng.

Thậm chí cả tóc cũng được uốn thành những lọn tóc xoăn bồng bềnh mang đậm phong cách phụ nữ trưởng thành.

Cô cảm thấy bây giờ mình ít nhiều cũng có chút phong thái của một nữ cường nhân trong sự nghiệp.

Felix đi ra khỏi phòng tắm, tập thể dục buổi sáng khiến anh đổ mồ hôi đầm đìa.

Tất nhiên, tập thể dục buổi sáng ở đây thực sự chỉ là tập thể dục đơn thuần mà thôi.

Ánh mắt anh dừng lại trên người cô vài giây rồi rời đi, bước đến tủ quần áo lấy áo sơ mi ra thay. Nhẹ nhàng đưa ra lời đe dọa: "Nếu em dám mặc như vậy, tôi nhất định sẽ chơi nát em ở ngay quầy lễ tân công ty."

"Em mặc như vậy thì sao, em thấy trên tivi người ta đều mặc như vậy mà?" Cô có chút không phục lẩm bẩm.

Felix cởi áo choàng tắm, mặc quần áo chỉnh tề, nghe thấy lời cô nói, khóe miệng anh nở một nụ cười chế giễu.

"Cục cưng à, suy nghĩ của em phải phát triển như ngực của em vậy. Thực tế không phải là phim truyền hình, sẽ chẳng ai vì em mặc thế này mà công nhận năng lực làm việc của em đâu. Bọn họ chỉ muốn xé toạc đôi tất đen của em rồi dùng chân q uan h ệ với em thôi."

Cô bịt tai lại: "Biết rồi, em sẽ đi thay ngay!"

Cơn vui vẻ của cô đã hoàn toàn biến mất vì những lời dội gáo nước lạnh của anh.

Thế là một cô sinh viên tràn đầy nhiệt huyết và kỳ vọng với công việc đã phải hứng chịu trận đòn đầu tiên của thực tế ngay trước khi bắt đầu.

Rõ ràng là Felix đang rất vui vẻ, anh ôm cô hôn liên tục: "Cục cưng, bộ dạng chán nản của em khiến người ta có ham muốn phá hủy ghê gớm. Tôi mong đợi dáng vẻ sau khi về nhà của em hôm nay quá!"

Đồ quỷ Tây chết tiệt!

Cô thầm chửi rủa trong lòng.

Felix không đi cùng cô, anh có việc riêng phải làm.

Sau khi đến công ty, có người phụ trách dẫn cô đi làm thủ tục nhập chức. Cô làm ở bộ phận hành chính, số lượng nhân viên của bộ phận này ít hơn nhiều so với các vị trí khác, chỉ có khoảng hai mươi mấy người.

Trong căn phòng rộng lớn chỉ có tiếng máy in hoạt động và tiếng gõ bàn phím.

Sau khi dẫn cô đến, nhân viên tuyển dụng đã rời đi, tiếp theo là một đàn chị trong bộ phận hành chính phụ trách hướng dẫn cô làm quen với các công việc liên quan.

Đầu tiên, cô ta tự giới thiệu: "Miranda, ba mươi tuổi, quê ở Ohio."

Khương Nguyệt Trì hơi ngạc nhiên: "Tôi có một người bạn cũng tên là Miranda, trùng hợp thật."

"Thật sao?" Cô ta lịch sự cười, "Thật là trùng hợp."

Người đối diện toát lên vẻ công tư phân minh, khiến cô cảm thấy rất rõ ràng về ranh giới.

Khương Nguyệt Trì không dám nói nhiều với cô ta nữa, cũng đáp lại một nụ cười rất lịch sự.

Cô không phải là người châu Á duy nhất trong bộ phận, còn có một người Mỹ gốc Á (viết tắt là ABC*), nghe nói bố anh ta là thế hệ nhập cư đến Mỹ. Vì vậy, trình độ tiếng Trung của anh ta khá ổn, ít nhất là có thể giao tiếp cơ bản.

(*ABC: American-Born Chinese)

Anh ta nhiệt tình tự giới thiệu với Khương Nguyệt Trì, sau khi biết được trường của cô, anh ta nói cô nên gọi anh ta là đàn anh, anh ta cũng tốt nghiệp trường đó.

Khương Nguyệt Trì ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Đàn anh."

Anh ta đánh giá từ trên xuống dưới cách ăn mặc hôm nay của cô. Đầm dài bằng vải dệt kim kết hợp với áo khoác cài cúc sừng trâu, mái tóc dài đen mềm mại, lớp trang điểm nhẹ chỉ có tác dụng điểm xuyết.

Anh ta tin rằng khuôn mặt mộc của cô chắc chắn sẽ đẹp hơn.

Là đàn anh, anh ta rất sẵn lòng giúp đỡ cô em gái mới vào nghề xinh đẹp này: "Ở đây không cần phải quá câu nệ, đừng bao giờ cảm thấy mình không đủ tốt."

Cô im lặng một lúc: "Vâng... tôi thấy tôi khá ổn."

Vì là ngày đầu tiên vào làm nên không có công việc gì sắp xếp cho cô. Cô chỉ phụ trách sắp xếp lại hồ sơ.

Ban đầu khi đến đây cô còn lo lắng, với sở thích biến thái của Felix, anh nhất định sẽ PLAY trong văn phòng với cô vài lần.

Nhưng trên thực tế, cô thậm chí còn không gặp được anh.

"CEO thường không đích thân đến công ty, vì đã có ban giám đốc. Tôi đã làm việc ở đây được bảy năm rồi, nhưng tổng cộng chỉ gặp anh ấy ba lần, trong đó có hai lần là trên tin tức tài chính."

Miranda là nhân viên cấp cao của công ty nên cô ta biết nhiều hơn một chút. Mặc dù đây là công ty TOP mà những người tìm việc phải chen chân vào mới có thể vào được. Nhưng đối với chủ sở hữu doanh nghiệp, quy mô của công ty này nhỏ đến mức không xứng đáng để anh đích thân đến, càng không xứng đáng chiếm dụng bất kỳ thời gian nào của anh.

Khương Nguyệt Trì nghe Miranda nói, một mặt thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt khác lại không hiểu sao lại có chút thất vọng.

Tại sao khi biết mình sẽ không gặp Felix ở công ty, cô lại thất vọng nhỉ?

Đây là chuyện tốt mà.

Điều đó chứng tỏ cô không phải nơm nớp lo sợ bị anh giữ lại ở văn phòng và làm những chuyện mờ ám với anh. Càng không cần phải trốn dưới gầm bàn làm việc, run rẩy cởi thắt lưng cho anh khi có người vào báo cáo công việc.

Đây rõ ràng là một chuyện tốt.

Khương Nguyệt Trì thở dài, nằm trên bàn, đưa tay lên sờ trái tim mình đang đập liên hồi.

Nhưng tại sao......

Nghĩ đến tất cả những điều này, cô đột nhiên cảm thấy một sự phấn khích khó tả.

Ngày đầu tiên buồn tẻ cũng kết thúc, những ngày tiếp theo đều giống như ngày đầu tiên.

Cuối cùng cô cũng hiểu được nụ cười của Felix vào ngày hôm đó.

Đó là một nụ cười gần như chế giễu những suy nghĩ ngây thơ đơn thuần của cô.

Cuộc sống thực tế không giống như phim truyền hình.

Cô không thể đi giày cao gót tám phân đến công ty.

Ngay cả khi đi dép lê mềm mại cũng khiến chân cô đau nhức.

Những ngày đó cô được giao nhiệm vụ in tài liệu. Đứng trước máy in là ba giờ đồng hồ, cô không khỏi xoa bóp đôi chân nhỏ hơi tê mỏi.

Thực tế phũ phàng đã hoàn toàn phá vỡ mơ ước về công việc của cô.

Mỗi ngày cô trở về nhà, cô đều uể oải cuộn mình trên ghế sofa.

Cô cũng ít gặp Felix hơn, có lẽ anh lại bắt đầu một đợt bận rộn mới.

Bởi vì cô phát hiện ra rằng các kênh tài chính và các chuyên mục tài chính trên mạng nhắc đến tên anh ngày càng nhiều.

Có thể anh đã hoàn thành một "cuộc săn bắn" ngoạn mục.

Cô nhìn tin tức mới nhất được đăng tải, trên màn hình có dán một bức ảnh chiếm diện tích lớn nhất.

Không biết các phương tiện truyền thông đã chụp từ góc độ nào.

Người đàn ông mặc vest chỉnh tề cầm ly rượu, khóe môi nở nụ cười hờ hững, cúi xuống nhìn từ trên cao. Tháp sâm panh cao ngất nằm bên cạnh anh.

Sự lạnh lùng quý phái tao nhã và sức mạnh kiểm soát mọi thứ cùng tồn tại một cách hoàn hảo trong con người anh.

Felix không thích tham gia những buổi tiệc như thế này, nhưng Khương Nguyệt Trì biết tại sao anh lại đến. Nếu ví tất cả những điều này như một trò chơi, thì bữa tiệc này chính là màn hình kết thúc MVP* của anh.

(*MVP (Most Valuable Professional hoặc Most Valuable Player) là danh hiệu để tuyên dương sự đóng góp của người chơi, sự ảnh hưởng và những nỗ lực của các người chơi trong trận đấu. Dù trận đấu thắng hay thất bại thì mỗi đội cũng sẽ đều có một người có danh hiệu MVP.

Đây là một trò đùa ác ý của anh. Ghê tởm, nhưng lại thích thú.

Tin tức này được đưa tin trực tiếp.

Cô lại liếc nhìn thời gian bên dưới —— Chụp vào 21 giờ ngày 24.

Nghĩa là nửa giờ tiếng rồi.

Bây giờ chắc anh vẫn đang ở trong bữa tiệc đó.

Sau khi kết thúc, anh sẽ làm gì? Có tiếp tục buổi tiệc thứ hai không?

Sau khi ở bên anh, Khương Nguyệt Trì dần dần hiểu được cuộc sống về đêm của giới thượng lưu. Cuộc sống về đêm của những người đó rất phong phú, không giống như các cô, sau bữa tiệc tối đa chỉ đến quán karaoke hát hò rồi mỗi người tự về nhà của mình.

Bọn họ rất khác biệt.

Sau khi rời khỏi bữa tiệc, có thể bọn họ sẽ đi thuyền buồm riêng để ngắm gió biển, hoặc lên núi tìm cảm giác mạnh. Nhưng không có ngoại lệ nào, tất cả những điều này đều cần có sự tham gia của các chàng trai và cô gái xinh đẹp.

Và không phải là những chàng trai và cô gái đẹp theo nghĩa đen.

Nhất định phải là người mẫu quốc tế hoặc nhà vô địch được chọn từ các cuộc thi tầm cỡ thế giới. Thân hình và ngoại hình hàng đầu trong hàng triệu người.

Bọn họ thích những điều giật gân như thế này, nghe có vẻ cao sang, được mọi người thèm muốn qua màn hình tivi.

Trên thực tế, trước mặt bọn họ, ai cũng giống như một con chó.

Khương Nguyệt Trì lười nghĩ tiếp, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Quá mệt mỏi rồi.

Nhưng nhắm mắt lại, cô lại thấy cơ thể ngoài sự mệt mỏi còn có một sự trống trải vô tận.

Đã nửa tháng rồi cô không gặp Felix.

Nửa tháng nay, cô một mình ở trong căn nhà trống trải lộng lẫy này.

Cô cắn môi, sau một hồi do dự vẫn ngồi dậy, lấy nhiệt kế, lại uống một cốc nước nóng.

Cô gửi cho anh một bức ảnh.

—— Hình như em bị sốt rồi.

Trong ảnh, nhiệt độ của nhiệt kế thủy ngân đã tăng vọt lên năm mươi độ.

Nếu thực sự sốt đến năm mươi độ thì có lẽ xác đã cứng đờ rồi.

Khương Nguyệt Trì không quan tâm đến lỗi rất rõ ràng này.

Có lẽ, cô cố tình làm như vậy.

Vài phút sau, điện thoại rung lên.

— Là bị sốt hay là bị hứng?

Cô không trả lời anh, mà hỏi:

— Hôm nay anh có về không? Em nhớ anh quá, mấy hôm nay còn mơ thấy anh nữa.

— Anh yêu, anh có nhớ em không?

Mười mấy giây sau khi gửi tin nhắn, cô lại thu hồi hai câu này.

Nhưng rất nhanh sau đó, Felix đã gọi điện tới.

Khương Nguyệt Trì nhìn chằm chằm vào số điện thoại gọi đến trên màn hình điện thoại, có chút phiền não.

Sao anh thông minh thế nhỉ, cô hiếm khi dùng chút mánh khóe, vậy mà anh đã nhìn ra ngay rồi.

Chắc anh lại cười nhạo cô, chỉ số thông minh không đủ thì đừng học theo người khác chơi trò lạt mềm buộc chặt.

"Đúng là ngu ngốc."

Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra giọng điệu của anh khi nói bốn từ này.

Thôi vậy.

Cô buồn bã tắt điện thoại.

Cô vẫn nên đi tắm và ngủ thôi, đợi đến ngày mai anh hỏi thì nói rằng điện thoại hết pin rồi, không phải cố tình không nghe điện thoại của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro