Chương 18: Cô hy vọng bà dì mụ của mình có thể đến sớm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Cô hy vọng bà dì mụ của mình có thể đến sớm

Chuyện đó tạm thời dừng ở đây, Khương Nguyệt Trì không biết nên hỏi tiếp thế nào, rõ ràng Felix cũng không định kiên nhẫn giải thích với cô.

Nhưng Khương Nguyệt Trì luôn nhớ đến cậu thiếu niên Felix trong ống kính.

Chắc... chỉ là ghép thôi đúng không?

Cô tự thôi miên mình, là ghép, nhất định là ghép.

Cô không dám nghĩ sâu xa, càng không có ý định tìm hiểu sâu hơn về Felix chân thật nhất.

Ký ức dường như đã biến mất theo cuộn băng bị đốt cháy.

Gần đây khối lượng công việc tăng lên không ít. Bởi vì CEO đã chuyển trọng tâm sang đây. Nghe nói hôm nay còn đích thân đến tận nơi.

Khi nói những lời này, ánh mắt của Miranda hướng về phía Khương Nguyệt Trì. Phản ứng của cô cũng đúng là không khiến cô ta thất vọng, có hơi mất tập trung, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Khương Nguyệt Trì đúng là đang suy nghĩ, nhưng nội dung suy nghĩ của cô lại khác với những gì Miranda nghĩ. Cô đang suy nghĩ đối sách, nếu Felix thích trêu chọc cô trước đông người thì phải làm sao đây?

Cuộc sống thực tập của cô vẫn phải kéo dài thêm vài tháng nữa. Cô không muốn sau này phải sống trong ánh nhìn kỳ lạ của đồng nghiệp.

—— Có quan hệ tình cảm với sếp, nên mới có thể nổi bật giữa một loạt hồ sơ sáng giá.

Họ nhất định sẽ nghĩ như vậy.

Nói thật thì sự thật đúng là như vậy. Nếu không nhờ Felix mở cửa sau cho cô, cô thậm chí còn không có tư cách bước chân vào công ty này.

"Mấy lão già trong hội đồng quản trị đang chờ ở dưới lầu." Miranda uống một ngụm cà phê, lúc nhắc đến những người đó, trên khuôn mặt bình tĩnh của cô ta lộ ra vẻ khinh thường không dễ nhận ra.

Khương Nguyệt Trì vẫn luôn cho rằng cô ta rất đặc biệt, tính cách của cô ta khiến cô ta giống như một đóa hoa mai kiêu sa.

Cô thích Miranda.

Dù là Miranda nào thì cô cũng thích.

"Này." ABC rủ Khương Nguyệt Trì cùng đi xem náo nhiệt, "Nói thật thì tôi cũng rất tò mò. Cô biết không, tôi vào công ty này là vì Felix đấy. Anh ấy rất giỏi, là No1 và là huyền thoại của ngành này. Tôi muốn trở thành người tiếp theo như anh ấy."

Khương Nguyệt Trì không muốn dội nước lạnh vào anh ta, nhưng phải nói rằng Felix là vấn đề về xác suất. Có thể phải vài trăm năm mới có một người như anh. Anh chính là đại diện cho sự may mắn và năng lực tuyệt đối, anh làm gì cũng thành công.

"Tôi không đi đâu."

Khương Nguyệt Trì không muốn chạm mặt trực tiếp với anh trong công ty, cô không chắc Felix sẽ làm ra chuyện gì.

Bản thân anh đã là một người đầy sở thích kỳ quặc. Trước đây, anh còn nói muốn làm cô ngay trong văn phòng, chỉ mở hé cửa một khe, để những người trong phòng tổng giám đốc có thể nghe thấy tiếng động.

Khương Nguyệt Trì nghĩ đến đây là sợ.

Nhưng đối phương không nói một lời, nắm lấy tay áo cô kéo cô ra ngoài: "Nghe tôi nói này, cô không đi chắc chắn sẽ hối hận đấy. Đây chính là người mà chỉ có thể nhìn thấy trên TV."

Cô bất lực.

Cô có thể gặp hoài mà.

Phải công nhận là cảnh tượng của Felix quả thực rất hoành tráng.

Đây là lần đầu tiên Khương Nguyệt Trì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những giám đốc thường rất khó gặp ở công ty hôm nay đều xuất hiện dưới cột trụ La Mã trước cửa công ty. Thân hình của họ đều cao lớn, bộ vest may thủ công mặc trên người càng làm tôn lên vẻ uy nghiêm và khí thế vốn có.

Không khí xung quanh dường như cũng trở nên loãng hơn vì sự hiện diện của họ.

Khương Nguyệt Trì thậm chí còn có cảm giác cổ họng bị siết chặt, cô khẽ hỏi ABC bên cạnh, ừm... tên anh ta là Grey, Khương Nguyệt Trì cũng vừa mới biết.

Cô hỏi Grey: "Còn phải đợi bao lâu nữa? Tôi muốn lên lầu, tôi còn rất nhiều việc phải xử lý."

Grey trợn mắt: "Cô đúng là không phân biệt được thứ tự ưu tiên, đây là cơ hội ngàn vàng đấy biết không."

Được rồi, cô không thấy ngàn vàng ở đâu cả. Nếu muốn gặp thì về nhà là có thể gặp mà.

May là không phải đợi quá lâu.

Cô thấy những giám đốc động đậy, mọi người đều bắt đầu chỉnh lại trang phục, cũng có người ngóng về phía trước.

Mấy chiếc Mercedes màu đen dẫn đầu đoàn xe, thân xe trơn bóng với vẻ ngoài rất cơ khí, chúng đỗ ngang hàng nhau. Giữa chúng có một khoảng cách rộng, đủ để chiếc Bugatti Veyron màu xám bạc chạy vào mà không gặp trở ngại.

Khương Nguyệt Trì nín thở chờ đợi, cuối cùng cánh cửa xe cũng mở ra.

Một người đàn ông mặc vest bước xuống xe, cách ăn mặc của anh hôm nay so với những giám đốc kia có vẻ hơi "hời hợt."

Trước khi ra khỏi nhà, dù anh có tiện tay lấy một chiếc áo trong tủ quần áo ra mặc thì cũng không hề thua kém ai.

Một bộ vest đen đơn giản, thậm chí còn không thắt cà vạt, cổ áo sơ mi hơi mở rộng. Có thể nhìn rõ toàn bộ chiếc cổ trắng ngần thon dài của anh, thậm chí còn có thể thoáng thấy đường nét cơ vai ẩn hiện.

Felix mặc quần áo trông có vẻ gầy hơn một chút so với khi không mặc quần áo. Cơ bắp của anh rất săn chắc, nhưng khi được giấu dưới bộ vest và áo sơ mi sang trọng lại toát lên vẻ quyến rũ vừa phải.

Mặc dù anh là một người cực kỳ xấu xa, nhưng anh tách biệt công việc và cuộc sống riêng rất rõ ràng.

Ví dụ như bây giờ, ai mà ngờ được người đàn ông nghiêm túc này lại có một mặt tàn nhẫn và phóng đãng đến vậy.

Khương Nguyệt Trì cảm thấy như mình vừa gặp một Felix hoàn toàn khác vậy. Chắc vì phần lớn thời gian anh ở bên cô đều là trên giường, cô cũng chỉ thấy một hình ảnh khác của anh. Điều này khiến cô quên mất địa vị và danh tiếng của anh bên ngoài. Có lẽ đây mới chính là sức hấp dẫn thực sự của anh.

—— Kẻ mạnh tuyệt đối.

Sự xuất hiện của anh khiến những giám đốc sở hữu khí chất mạnh mẽ cũng trở nên yếu ớt.

Ban đầu, Khương Nguyệt Trì còn lo lắng không biết anh có nói chuyện với mình trong một sự kiện như thế này không. Thậm chí còn định chủ động che giấu sự tồn tại của mình.

Nhưng rõ ràng, cô đã tự luyến rồi.

Ánh mắt thoáng qua của Felix có thể tình cờ nhìn thấy cô, nhưng anh không để ý nhiều lắm. Thậm chí anh còn không thèm nhìn cô thêm một lần nào nữa, cứ thế bước vào thang máy dưới sự hộ tống của các vị giám đốc.

"Cảm thấy thế nào?" Sau khi trở về phòng ban, Grey hỏi cô.

Khương Nguyệt Trì hờ hững gật đầu: "Ổn."

Trên mặt cô rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh chút nào. Trong đầu cô toàn là hình ảnh của Felix lúc nãy.

Quả nhiên nơi này mới thực sự là chiến trường của anh. Những người đàn ông trong công việc có sức hấp dẫn tì-nh d-ục cao hơn trên giường gấp trăm lần. Khiến người ta không thể không muốn lột đồ anh ra.

Sự mạnh mẽ của anh không chỉ ở trước mặt cô, càng không chỉ trên giường. Anh ở bên ngoài mới thực sự là King nắm giữ mọi thứ.

Felix hoàn toàn đáp ứng mọi tưởng tượng của cô thời trẻ về một nửa kia. Thậm chí còn vượt xa cả tưởng tượng của cô.

Nghĩ đến đây, cô không tự chủ được mà khép chân lại.

Miranda bước ra từ phòng pha trà nước, nghe thấy cuộc đối thoại của họ nhưng không tham gia, chỉ nhìn Khương Nguyệt Trì một cách đầy ẩn ý.

Không hiểu sao, ánh mắt này của cô ta khiến Khương Nguyệt Trì hơi lo lắng. Cô luôn cảm thấy, hình như cô ta đã biết điều gì đó.

Ngày hôm đó trôi qua bình an vô sự, đừng nói đến chuyện chủ động bảo cô đến văn phòng của anh và làm tình với anh, Felix thậm chí còn không nhắn tin cho cô.

Về lý thì cô nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao, khi nhìn vào chiếc điện thoại không có động tĩnh nào, cô lại có chút thất vọng.

Có lẽ, thực ra cô đang mong đợi điều mà mình sợ hãi xảy ra?

Không không không.

Cô lắc đầu, sao cô có thể mong đợi được cùng anh làm bậy trong văn phòng chứ. Rủi ro của việc này quá lớn, cô phải nhịn tiếng, đồng thời phải lo lắng có người đẩy cửa bước vào bất cứ lúc nào.

Nếu bị người khác phát hiện ra cô đang nằm trên bàn làm việc của CEO, còn CEO thì đứng sau cô...

Cô càng nghĩ mặt càng đỏ, muốn cởi bỏ lớp áo khoác ngoài vì cơ thể nóng bừng.

Tan làm, Grey mời cô cùng tham gia bữa tiệc liên hoan của phòng ban, chi phí chia đều.

Khương Nguyệt Trì từ chối: "Tha cho tôi đi, tôi chỉ muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi thôi."

Grey nhún vai, không miễn cưỡng cô: "Thật đáng tiếc."

Cô dọn dẹp đồ đạc, cất vào túi xách của mình.

Trái tim đã bắt đầu run rẩy từ nãy đến giờ, như đang chờ đợi một điều gì đó xảy ra. Trong đầu cô lúc này toàn là hình ảnh của Felix vừa gặp được. Cô muốn về nhà gặp anh ngay lập tức.

Khương Nguyệt Trì ngồi trên xe buýt gửi tin nhắn hỏi anh hôm nay anh về lúc nào.

Tin nhắn của anh trả lời rất chậm.

—— Không chắc.

Khương Nguyệt Trì cắn môi, hỏi anh:

—— Còn việc gì sao?

—— Ừ, có một bữa tiệc.

Khương Nguyệt Trì có chút dự cảm không tốt.

—— Là loại tiệc..... nào?

Lần này nhận được không chỉ là tin nhắn văn bản mà là một tin nhắn thoại dài vài giây.

Cô lấy tai nghe Bluetooth trong túi xách ra đeo vào, tăng âm lượng lên mức tối đa, sau đó mới mở ra.

Giọng anh như thể đang ở bên tai vậy, có chút trầm thấp lại có chút phù phiếm, hơi thở cũng lúc ẩn lúc hiện.

"Chính là loại em nghĩ đó, có điều tôi sẽ không đích thân tham gia, nhưng biết đâu chứ, lỡ tôi gặp được người tôi thích thì sao?"

Khương Nguyệt Trì cũng trả lời anh một tin nhắn thoại.

"Được rồi, em biết rồi. Chúc anh có một đêm vui vẻ."

Sau đó điện thoại của anh gọi đến.

"Không muốn tôi đi thì cứ nói thẳng, khóc lóc cái gì."

Cô hít mũi, phủ nhận: "Em không khóc."

"Ừ đâu có khóc, chỉ là mắt chảy nước thôi à." Tiếng cười của anh rất vui vẻ, không hề vì cô đang khóc mà đau lòng hay thương xót. Ngược lại, anh rất hài lòng với phản ứng hiện tại của cô.

Giả vờ đáng thương, giả vờ tủi thân một cách thích hợp, điều này luôn có thể khơi dậy sự hứng thú ở một số khía cạnh của anh.

Thế nên khi Khương Nguyệt Trì cứng miệng bảo anh đi đi, anh mới dùng giọng dỗ dành trẻ con để dỗ dành cô: "Không đi nữa, anh trai sẽ về ngay để chơi với em, được không?"

Sau khi cúp điện thoại, Khương Nguyệt Trì im lặng một lúc, cô giơ tay lau nước mắt. Đầu tựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh vật thoáng qua bên ngoài.

Phải làm sao đây, bây giờ cô nên dần dần tạo khoảng cách với Felix.

Anh đến những nơi như vậy chẳng phải là như ý cô sao. Biết đâu anh sẽ gặp được con mồi hợp ý hơn, như vậy cô có thể thuận lợi về nước.

Nhưng tại sao trong lòng lại có chút khó chịu nhỉ.

Nghĩ đến việc anh sẽ ôm người khác giống như ôm cô.

Cố tình giả vờ khóc nức nở gửi tin nhắn thoại cho anh, đáng ra cô không nên làm như vậy.

Từ bảy giờ kéo dài đến mười một giờ đêm, Khương Nguyệt Trì cuối cùng cũng kết thúc mọi thứ, bước vào phòng tắm.

Cô mặc váy ngủ ngồi bên giường, đưa tay lật xem những công việc ban ngày chưa hoàn thành.

Felix vừa tắm xong, từ phía sau ôm cô, trên người còn mang hơi nóng chưa tan từ trong phòng tắm. Anh cúi đầu cắn vào chiếc tai đã đầy dấu hôn và dấu răng của cô, như thưởng thức một viên kẹo, từ từ liếm láp.

"Ở đây sẽ không có ai khen em vì tận dụng giờ nghỉ để hoàn thành công việc đâu, họ chỉ nghĩ đầu óc em có vấn đề thôi." Anh thẳng thắn nhắc nhở cô.

"Không phải vì chuyện này." Cô quay người lại nhìn anh.

Vì hành động lúc này của cô, lưỡi của Felix đã bị động trượt ra khỏi tai cô. Anh hơi cau mày, rõ ràng là không hài lòng vì bị cắt ngang.

Khương Nguyệt Trì không quan tâm đến chiếc tai bị liếm ướt nhẹp: "Em có một số chỗ không hiểu muốn hỏi anh."

Anh cười: "Em biết phí tư vấn của tôi một giờ là bao nhiêu không?"

Khương Nguyệt Trì không biết, nhưng chắc chắn là cô không đủ khả năng chi trả.

"Em có thể trao đổi với anh." Cô chủ động đề nghị.

Felix nhướng mày: "Trao đổi?"

"Đúng vậy." Cô nghiêm túc gật đầu, "Em có thể dạy anh cách sắp xếp tài liệu nhanh chóng."

Lúc này anh mới thực sự bật cười, bị sự ngốc nghếch của cô chọc cười.

"Vậy...." Cô cẩn thận hỏi, "Được không?"

Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ vẫy tay: "Chỗ nào không hiểu?"

Cô lập tức cười tươi như hoa khom lưng đi tới, dùng tay chỉ ra một vài chỗ.

Felix chỉ mất vài phút nói vài câu đã khiến bộ não bị tắc nghẽn của cô bỗng chốc trở nên sáng tỏ.

"Anh giỏi thật đấy." Cô có vẻ rất ngưỡng mộ, đang định hỏi câu thứ hai.

Felix tựa đầu vào đầu giường, nằm xuống thư giãn: "Kể cả khi tôi không thiếu tiền thì cũng không thể dạy miễn phí mãi được."

"Vậy anh muốn em làm gì?" Cô biểu lộ vẻ ngây thơ.

Felix nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng mình, cúi xuống hôn cô.

"Thè lưỡi vào, nếu chạm đến cổ họng tôi, tôi sẽ dạy em." Giọng anh khàn khàn, mang theo chút cười đùa.

Khương Nguyệt Trì đã rất cố gắng, trong nụ hôn ướt át kiểu Pháp kéo dài vài phút đó, cô đã cố hết sức đưa lưỡi vào khoang miệng của anh.

Nhưng vì điều kiện bẩm sinh không cho phép, lưỡi cô quá ngắn.

Có vẻ như đây là lần đầu tiên cô chủ động, đè Felix xuống dưới thân mình.

Anh không có ý định chống cự, ngược lại còn hưởng thụ đến chết. Chiếc lưỡi mềm mại đó không theo trật tự nhoi ra nhoi vào trong khoang miệng của anh, như thể đang mát-xa miệng cho anh vậy.

Bất kể chạm vào đâu cũng có thể khiến anh sung sướng.

Cuối cùng, sau bao nỗ lực không ngừng, đầu lưỡi cô cũng tiến thêm một bước, chạm đến amidan của anh.

"Ưm." Anh rên lên một tiếng, ôm chặt lấy cô.

Cô sắp ngạt thở đến nơi, rút lưỡi ra khỏi miệng anh, bị anh mút đến hơi sưng đỏ. Tạm thời không thể rút về, đành phải thè lưỡi ra như một chú chó sắp say nắng.

"Không được rồi." Cô nói giọng lè nhè, mềm mại cầu xin anh.

Mắt Felix đỏ ngầu, vỗ mông cô, cười nói: "Được rồi, chỗ nào không hiểu, để tôi xem nào."

Rõ ràng là nụ hôn vừa rồi khiến anh rất thỏa mãn. Sau đó, bất kể Khương Nguyệt Trì hỏi bao nhiêu câu, anh đều kiên nhẫn giải đáp cho cô.

Phải công nhận là đi theo Felix thực sự có thể học được rất nhiều thứ.

Nhưng đồng thời cô cũng có chút lo lắng, những kiến thức này có thể áp dụng được sau khi về nước không.

"Có phải tất cả các nguyên tắc đều giống nhau không?"

Anh gật đầu: "Mặc dù cũng chịu ảnh hưởng của tình hình đất nước, nhưng nhìn chung thì giống nhau."

"Vậy thì tốt."

Anh cúi xuống: "Tốt cái gì?"

Nhận ra mình nói sai, Khương Nguyệt Trì có chút hoảng loạn: "Không..... không có gì."

Anh nhếch môi, nụ cười rất nhạt: "Hết thời gian thực tập, tôi sẽ chuyển em sang chính thức. Một tháng có vẻ hơi ngắn, ba tháng đi, ba tháng sau khi chuyển chính thức, tôi sẽ cho em lên chức quản lý cấp cao."

Với trình độ học vấn của cô, vào công ty này làm thực tập sinh có thể miễn cưỡng coi là may mắn. Bây giờ không chỉ có thể chuyển chính thức một cách suôn sẻ mà còn thăng chức lên quản lý cấp cao chỉ sau ba tháng.

Kể cả khi cô và Felix không nói một lời nào trong công ty, những đồng nghiệp tài giỏi kia chắc chắn cũng có thể đoán được cô thăng chức nhờ vào điều gì.

Vì vậy, Khương Nguyệt Trì không vui lắm, cô bèn nói với anh về nỗi lo lắng của mình.

Tất nhiên, lý do lớn nhất là cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chuyển chính thức.

Felix không nói gì, chỉ cười thầm, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào cô.

Khương Nguyệt Trì thở dài trong lòng. Ở bên anh đúng là như chơi với hổ. Anh biết hết mọi thứ, nhìn thấu mọi thứ, nhưng lại chẳng nói gì. Để cô tự mình suy nghĩ lung tung, sợ hãi lo lắng.

Khương Nguyệt Trì đổi chủ đề, hỏi anh hôm nay ở công ty sao không nói chuyện với cô, cô còn tưởng...

"Em tưởng tôi sẽ bảo em vào phòng làm việc của tôi, cùng tôi play à?" Anh cười tiếp lời cô.

Cô gật đầu: "Em tưởng vậy chứ."

Anh thở dài, ánh mắt bất lực: "Alice, tôi nghĩ em vẫn chưa hiểu tôi lắm."

"Hả?" Cô bối rối.

Anh cười dịu dàng, nhưng lại dùng giọng điệu trực tiếp nhất để nói ra những lời thẳng thắn nhất: "So với sự nghiệp thì t ình d ục chẳng đáng nhắc đến. Tôi không thể vì phụ nữ mà trì hoãn việc chính sự được."

Trước khi Khương Nguyệt Trì cảm thấy thất vọng, anh đã đổi giọng, lại ban phát cho cô chút ngọt ngào: "Hơn nữa, tôi biết em không muốn người khác nghi ngờ là có quan hệ tình ái với sếp."

Cô dựa vào lòng anh: "Anh tốt thật đấy."

Đôi mắt Felix nheo lại, thật giả tạo làm sao, Alice à.

Anh cười hỏi cô: "Tốt đến mức nào?"

"Tốt nhất trên thế giới."

"Phải không?" Anh hờ hững hỏi, "Thế so với bà của em thì sao?"

"Đâu có giống nhau, bà là người thân, còn anh là người yêu."

Anh cười khẩy mắng cô xảo quyệt, chất dịch ở tuyến Bartholin hẳn đã tiết hết vào não cô, nếu không thì tại sao bộ não ngốc nghếch lại đột nhiên hoạt động nhanh như vậy.

Khương Nguyệt Trì biết, mặc dù anh nói lời khó nghe, nhưng anh hài lòng với câu trả lời này của cô.

Nếu không, anh đã không hôn cô đến mức ngạt thở một lần nữa.

Con người anh lúc nào cũng thích theo đuổi chút kích thích cực độ trong chuyện này.

Nhưng Khương Nguyệt Trì không dám. Cô đã một lần thử sexual asphyxia*, là cô chủ động. Lúc đó cô mới trèo lên giường Felix được một thời gian ngắn, cô sợ anh không cần cô nữa.

(*L o ạ n d â m gây ngạt (auto-erotic asphyxia) là tự k h iêu d âm bằng cách thít chặt cổ của mình gây ngạt để đạt kh oái c ảm.

Bên cạnh anh luôn xuất hiện rất nhiều người có ngoại hình đẹp đến mức hoàn mỹ. Họ giống như những bức tượng điêu khắc ở Hy Lạp cổ đại vậy. Dù là ngoại hình hay vóc dáng đều tinh xảo đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

So với họ, Khương Nguyệt Trì chỉ có thể thu hút Felix bằng sự ngoan ngoãn và dịu dàng.

Cảm giác lần đó rất kỳ diệu.

Kiểm soát não bị thiếu oxy để đạt đến đỉnh cao là điều chưa từng có, giống như linh hồn trong thời gian ngắn ngủi đã thoát ra ngoài rồi lại bị kéo về.

Nhịp thở trở nên nhớp nháp nóng ẩm, nhịp tim cũng tăng cao trong nháy mắt.

Có lẽ là hiệu ứng cầu treo chăng? Cô được anh ôm vào lòng, không phân biệt được đó là sợ hãi hay rung động.

Anh cúi xuống hôn cô, trong nụ cười có chút chế giễu: "Lính mới bỏ qua hướng dẫn trực tiếp bắt đầu trò chơi sẽ có nguy cơ tử vong đấy. Cục cưng, tôi biết em muốn lấy lòng tôi, nhưng không cần phải cố sức như vậy."

Cô rùng mình, dựa vào lòng anh bật khóc.

Anh chiếm thế chủ động, thản nhiên kiểm soát hành vi và suy nghĩ của cô.

Khương Nguyệt Trì hai mươi tuổi là vô tri, cũng là ngây thơ. Cô đơn thuần như một tờ giấy trắng, đây là lần đầu tiên cô đi xa nhà. Ở nơi đất khách quê người gặp phải chuyện này, cô bất lực đến mức cảm thấy cả thế giới chỉ còn lại mình cô.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Trái tim cô đập điên cuồng. Cô dựa vào một vòng tay rắn chắc, cô thực sự đã có được cảm giác an toàn chưa từng có từ một người đàn ông xấu xa.

Người đàn ông ôm lấy eo cô, đưa tay vuốt ve cổ cô, nơi đó chính là vết hằn do cô tự bóp.

"Cô bé đáng thương, lần sau đừng đối xử với bản thân như vậy nữa, trước khi tôi mất hứng với em, sẽ không bỏ em đâu."

Những lời đàn ông nói trên giường không thể tin được. Những lời dỗ dành càng dễ dàng thốt ra.

Nhưng lúc đó Khương Nguyệt Trì vẫn chưa hiểu lắm.

Cô nức nở gật đầu, ngoan ngoãn gọi anh là anh trai.

Dạo này bà gọi điện liên tục, thường xuyên xác nhận thời gian trở về nước với Khương Nguyệt Trì.

Khương Nguyệt Trì chỉ nói là sau khi tốt nghiệp sẽ về, thời gian cụ thể vẫn chưa rõ.

Cô đã sớm tìm được trường học và bắt đầu chuẩn bị. Cô cũng nhờ bạn thân ở trong nước tìm giúp nhà. Cô đã xem ảnh, dù là vị trí hay kiểu nhà đều rất hài lòng. Cảnh đẹp, rất thích hợp để sinh sống, cũng thích hợp cho người già dưỡng bệnh.

Điểm trừ duy nhất là quá đắt.

Bạn thân nói giá nhà cho cô biết, bảo cô cân nhắc thêm, một khi đã gánh vác khoản vay mua nhà thì đó sẽ là chuyện cả đời.

Khương Nguyệt Trì nói không sao, cô có thể trả hết một lần.

Bạn thân ngẩn người: "Trả hết một lần? Hình như cậu không hiểu lắm đúng không, giá nhà ở đây là mười vạn một mét vuông đấy."

Số tiền này là Felix cho cô, cô đã tiết kiệm toàn bộ.

Anh hào phóng, cũng lười suy nghĩ. Mỗi năm vào sinh nhật cô hay bao gồm cả các ngày lễ khác nhau, anh đều đưa tiền cho cô. Hơn nữa còn cho cô rất nhiều tiền.

Anh nói: "Thích gì thì tự đi mua."

Nhiều lúc, anh ôn hòa như một người lớn tuổi đáng tin cậy.

Khương Nguyệt Trì không biết giải thích thế nào với bạn thân, chỉ nói là trước đó đã theo các anh chị khóa trên trong trường mua một ít cổ phiếu và tiền ảo, kiếm được một ít.

Cũng không biết có giấu được không, nhưng may là bạn thân không hỏi thêm nữa.

"Được, để tớ bảo họ giữ chỗ trước cho cậu, dù sao thì cậu cũng sắp về nước rồi, đến lúc đó cứ đưa bà đến xem trực tiếp."

Khương Nguyệt Trì gật đầu: "Cảm ơn cậu nhé."

"Aiza, cảm ơn gì chứ, bình thường cậu cũng giúp tớ mua hộ mỹ phẩm nhiều lắm."

Giải quyết được một chuyện lớn trong lòng, Khương Nguyệt Trì thấy thoải mái hơn nhiều.

Cô xin nghỉ mấy ngày, về trường một chuyến. Sắp đến ngày tốt nghiệp rồi, cô còn phải bận làm luận văn.

Miranda cũng ở đó, cô ấy bảo cô ấy thực sự nhớ đồ ăn của trường.

Hai người cứ thế ngồi trong căng tin, vừa ăn vừa trò chuyện.

Miranda hỏi cô về dự định sau khi tốt nghiệp, cô nói cô sẽ trở về Trung Quốc, có thể sẽ học lên thạc sĩ, cũng có thể đi làm một thời gian.

Miranda nghe xong thì rất không nỡ: "Vậy sau này còn có thể gặp lại cậu nữa không?"

"Tất nhiên là có thể rồi." Cô cười nói, "Cậu có thể đến Trung Quốc tìm tớ, tớ sẽ đưa cậu đi du lịch, cảnh ở đó rất đẹp."

Cuối cùng cô ấy cũng vui vẻ trở lại: "Được, cứ quyết định vậy đi!"

"Ừ, cứ quyết vậy đi."

Có lẽ khi con người bận rộn thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt, chiếc áo khoác lông vũ trên người đã dần trở thành áo len, cuối cùng lại thành áo đơn.

Khương Nguyệt Trì bắt đầu đếm ngược từng ngày, lịch chỉ còn xé được thêm hai tờ nữa, đến lúc đó cô hẳn đã trở về quê nhà.

Cô chống cằm bằng một tay, mở chế độ ẩn danh của trang web, đăng nhập tài khoản và duyệt trang web tìm kiếm việc làm của Trung Quốc.

Điện thoại của Miranda (công ty) gọi đến không đúng lúc, hỏi cô bây giờ có rảnh không.

Cô suy nghĩ giây lát rồi nói không rảnh.

Miranda nói: "Vậy thì gửi định vị hiện tại của cô cho tôi đi, tôi lái xe đến đón cô."

......

Người này hoàn toàn không nghe lời người khác nói.

"Có chuyện gì gấp không?" Cô lịch sự hỏi.

Nói thật, Khương Nguyệt Trì không thích thời gian riêng tư của mình bị công việc chiếm dụng. Hơn nữa hôm nay còn là cuối tuần.

Miranda nói với cô: "Không tính là gấp, nhưng chỉ có cô mới làm được. Cô cứ coi như là đi công tác, tiền tăng ca tính gấp ba."

"Cái gì?" Khương Nguyệt Trì bị lời nói của cô ta làm choáng váng.

Cô nghe thấy tiếng còi xe từ trong điện thoại, đoán là Miranda đang trên đường lái xe đến.

"Anh Aaron đang đàm phán kinh doanh trên đảo, chúng tôi ở bộ phận hành chính cần một số người đi cùng." Miranda nói ngắn gọn.

"Nhưng tôi không có kinh nghiệm, chuyện quan trọng như vậy, tôi sợ mình sẽ không hoàn thành tốt."

Mặc dù không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng Khương Nguyệt Trì cũng có thể cảm thấy rằng sau khi nghe câu nói này của cô, khóe miệng đối phương đã cong lên.

Là độ cong của sự chế giễu và coi thường.

"Nghe này Alice, trước đây cơ hội như vậy không đến lượt công ty chúng ta. Anh Aaron không thể yêu cầu nhân viên bộ phận hành chính đi cùng, anh ấy có một hệ thống tinh anh hoàn chỉnh rồi."

"Có thể anh Aaron muốn nhân cơ hội này để giúp đỡ cô."

"Tôi nói vậy cô hiểu chứ?"

Khương Nguyệt Trì không hiểu lắm.

Nhưng cô ta không cho cô cơ hội để hỏi thêm, chỉ để lại một câu chúc phúc không rõ ràng: "Chúc cô có một kỳ nghỉ vui vẻ trên hòn đảo trong bảy ngày sáu đêm."

Sau đó cúp điện thoại.

Khương Nguyệt Trì nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc.

Miranda hẳn đã biết cô và Felix có quan hệ.

Nhưng đó không phải là điều cô nên lo lắng lúc này.

Bảy ngày sáu đêm.

Cuộc sống trên đảo.

Cô hy vọng kỳ kinh nguyệt của mình sẽ đến sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro