Chương 20: Felix anh yêu tôi không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Felix anh yêu tôi không

Felix trở về khách sạn, việc đầu tiên anh làm là kiểm tra xem liệu cô có thực sự đã đem cái thứ khó chịu đó về phòng hay không.

Khương Nguyệt Trì ngoan ngoãn đứng ở một bên, nói rằng cô đã ném nó đi rồi.

Felix nhíu mày, rõ ràng anh ngửi thấy một mùi hương nhẹ thoang thoảng trong không khí.

Anh lần theo mùi hương, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa tủ.

Anh không mở cửa tủ ngay lập tức ra mà chỉ liếc nhìn Khương Nguyệt Trì một cái.

Anh đang cho cô cơ hội để thẳng thắn nhận lỗi.

Loại áp lực vô hình nhưng mạnh mẽ này khiến cô run rẩy, cô không hiểu tại sao chỉ là mua một quả sầu riêng mà lại như phạm phải đại tội.

"Em thật sự đã ném rồi..." Cô nói không chắc chắn, giọng nhỏ nhẹ, "Chỉ là... ném vào trong tủ."

Cái tủ này vốn trống rỗng, không chứa bất cứ thứ gì. Hơn nữa, quả sầu riêng vẫn chưa được bổ ra, vậy mùi từ đâu mà có?

Felix luôn bảo cô là chó, nhưng rõ ràng anh mới là người có mũi nhạy như chó.

"Mang đi vứt." Anh nói không chút biểu cảm, nhấn mạnh, "Vứt đi thật xa!"

Khương Nguyệt Trì không muốn, nhưng vẫn đi qua ôm quả sầu riêng vào lòng, uất ức nói: "Nó có làm gì sai đâu, nó không phải là phân."

Cô cúi đầu, nghẹn ngào, vài giọt nước mắt rơi xuống, vô tình tích lại trên mu bàn tay của Felix.

Vì thế, anh càng nhíu mày sâu hơn. Felix biết rõ cô đang giả vờ, cô rất giỏi giả vờ đáng thương.

Anh không biết cô có giả vờ như thế này trước mặt người khác không. Nếu đúng như vậy, thì anh nhất định sẽ trừng phạt cô.

"Được rồi," giọng anh không mấy vui vẻ, mở cửa phòng bên cạnh ra và bảo cô vào đó, "Trước khi ăn xong, không được ra ngoài."

Khương Nguyệt Trì nín khóc rồi cười: "Nhưng em không thể ăn hết toàn bộ, em có thể bỏ phần còn lại vào tủ lạnh không?"

Felix cười lạnh: "Được, nhưng tôi sẽ bỏ thi thể của em vào tủ lạnh cùng với nó."

Khương Nguyệt Trì hiểu ra rằng điều đó là không thể. Cô ăn hết một miếng nhỏ, rồi gọi cho Miranda, may mà cô ấy cũng thích sầu riêng, vì thế cô đưa phần còn lại cho Miranda.

Khi Khương Nguyệt Trì quay trở lại phòng, Felix đang dùng máy tính. Cô tiến đến và định ôm lấy anh, nhưng anh ghét bỏ đẩy cô ra: "Đi tắm đi."

"Em đã tắm rồi," cô đáp, đến gần để anh ngửi, "Không còn mùi nữa."

Anh lùi lại một chút và nhíu mày: "Đã đánh răng chưa?"

Cô gật đầu: "Đã đánh, quét vài lần."

Thực ra cô chỉ nói dối anh. Khương Nguyệt Trì chỉ súc miệng qua loa một lần, và với mùi sầu riêng đậm đà, việc đó chẳng mấy hiệu quả. Khi thấy anh cuối cùng cũng không giữ vẻ mặt cau có nữa, cô lấy máy tính ra và ngồi lên đùi anh, như thể để "tranh sủng" với công việc của anh.

Cô ôm lấy cổ Felix và bắt đầu hôn anh. Nhưng chỉ mới được một nửa, sắc mặt Felix lại trở nên khó coi hơn hẳn, thậm chí còn tệ hơn lúc trước.

"Em..." Anh đẩy cô ra, nhíu mày.

Mùi sầu riêng từ miệng cô vẫn rất rõ ràng.

Nhưng Khương Nguyệt Trì không để anh có cơ hội phản đối. Cô lại dịu dàng tiến tới, chủ động hôn anh. Đầu lưỡi cô tìm đường vào miệng anh, quấn quýt với đầu lưỡi ấm nóng của anh, như thể cả hai đang trao đổi hơi thở sinh tồn với nhau.

Toàn thân cô mềm mại, dẻo dai, giống như một dây leo uốn lượn, quấn chặt lấy anh mà không buông. Mỗi nụ hôn sâu đều mang theo một nụ cười khẽ, như thể cô đang thực hiện một trò chơi mà cô hiếm khi là người chủ động.

Trong mối quan hệ này, người luôn nắm quyền kiểm soát tuyệt đối vẫn là Felix. Khương Nguyệt Trì chỉ biết thuận theo anh. Nhưng thật ra, trái tim anh đã bị một chiếc chuông nhỏ vô hình buộc vào, chỉ cần cô khẽ động tay, chuông sẽ reo lên, kéo theo cả trái tim anh nhảy lên.

Chiếc chuông đó là vô hình, dây thừng cũng không thể nhìn thấy.

Cô ngồi trên đùi anh, không yên vị, dựa vào lòng anh, hai cánh tay mảnh khảnh vòng quanh cổ anh.

"Ha..." Cô nhẹ nhàng tách ra, một sợi chỉ bạc mảnh mai nối liền giữa hai khóe môi. Cô bị hôn đến đỏ bừng cả tai và mặt, trông giống như một quả đào mật tươi ngon, chỉ cần chạm nhẹ sẽ rỉ ra đầy nước ngọt.

Felix không nói gì, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô một cách thờ ơ.

Cô ngồi trên đùi anh, vì vậy tầm nhìn của họ cũng thay đổi. Hiếm khi anh phải ngước mắt lên nhìn cô.

Khương Nguyệt Trì lại cúi đầu xuống, như một chú gà con mổ thóc, liên tục hôn lên môi anh. Anh không đáp lại, nhưng cũng không từ chối.

Cô lại vòng tay qua cổ anh, tựa đầu lên vai anh:" Miệng anh thật ngọt "

Cô ấy biết rằng Felix không dễ bị lừa. Những lời cô nói, dù có vẻ ngây thơ, cũng không làm anh tin. Nhưng điều đó không ngăn cô khỏi việc thử, vì đôi lúc sự ngọt ngào và mềm mại của cô có thể lay động anh, dù chỉ là trong khoảnh khắc.

Felix, với bản chất cứng rắn và khó nắm bắt, lại không thể từ chối sự gần gũi của cô. Khi cô lại gần và hôn anh, ban đầu anh định đẩy cô ra, nhưng cuối cùng, đôi tay anh lại lặng lẽ kéo cô vào lòng.

Cô hiểu anh hơn ai hết. Chỉ cần anh không tỏ ra cực kỳ khó chịu, cô biết rằng mình vẫn có chỗ đứng trong trái tim anh, dù anh không dễ dàng thể hiện. Cô biết cách đoán ý từ những dấu hiệu nhỏ nhất mà anh vô tình để lộ.

Trở về từ bờ biển, Khương Nguyệt Trì đã thay bộ váy ướt đẫm cát bụi. Nhưng dù với vẻ ngoài nhếch nhác, cô vẫn toát lên vẻ quyến rũ đặc biệt khiến Felix không thể không chú ý. Dù anh có cố tỏ ra lạnh lùng, sự hiện diện của cô vẫn khiến lòng anh dao động.

Lúc này trên người cô vẫn là váy liền áo, chỉ là làn váy ngắn hơn rất nhiều. Cô gái tinh tế, với làn da trắng nõn, lộ nửa đùi thanh tú. Felix đặt tay lên đùi cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Bàn tay to rộng, rắn chắc mà hữu lực của anh có chút vết chai mỏng, có lẽ do tập luyện thể thao mà hình thành.

Khi tay anh đặt trên đùi cô, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt ve, vết chai mỏng trên tay anh khiến cô hơi ngứa. Cô cuộn ngón tay lại, có chút động tình, muốn tiếp tục hôn anh, nhưng cũng cảm thấy hơi sợ hãi. Cô cảm thấy mình rất kỳ quặc.

Nếu chỉ đơn thuần là để thoả mãn và lừa dối, cô có thể làm rất tự nhiên. Cô có thể hôn anh một cách tự nhiên, ngẩng đầu lên, cúi xuống, và dùng miệng cắn khóa kéo của anh. Nhưng khi cảm xúc dần chen vào, cô lại cảm thấy thẹn thùng. Thực ra không khó hiểu, con người chính là như vậy, khó có thể chấp nhận bản thân chân thật.

Vì vậy, lần này, cô muốn để Felix chủ động. Cô muốn anh chủ động hôn cô. Cô quơ quơ thân mình, ngồi vững trên đùi anh, sau đó thả tay, tháo dây thun đen trên cổ tay xuống và cắn ở ngoài miệng. Cô dùng tay tạo kiểu tóc, buộc lại bằng dây thun đen.

Cô chỉ mặc một chiếc váy liền áo, mỏng manh, cổ áo thấp, vì vậy có thể thấy rất rõ vóc dáng của mình. Khi nâng tay lên, cánh tay không bị che khuất còn lộ rõ sự mềm mại. Cô hơi cong eo, cổ áo phía trước càng khiến cảnh vật thêm tuyệt đẹp. Hình dáng người cô được tơ tằm phủ kín, tạo thành những đường cong rõ ràng.

Felix tựa người ra sau, thưởng thức "biểu diễn" này. Khương Nguyệt Trì mím môi, rõ ràng bất mãn với phản ứng của anh, đồng thời cảm thấy bị nhìn thấu.

Cô đứng dậy định rời đi: "Em hơi đói bụng, đi gọi cơm nhé."

Anh nắm lấy cổ tay cô và kéo lại: "Vội gì chứ, tôi cảm thấy so với bụng, nơi khác của em có vẻ đói hơn."

Khương Nguyệt Trì giả vờ không hiểu: "Nơi nào?"

Anh từ từ đưa tay ra, đặt ngón tay lên bụng cô, dừng lại vài giây rồi từ từ trượt xuống. Tay anh dừng lại ở khoang bụng phía dưới, nhẹ nhàng điểm một chút. Anh nhướng mày cười khẽ, đôi mắt xanh biển của anh dù là từ dưới lên nhìn cô, vẫn khiến Khương Nguyệt Trì cảm thấy áp lực.

Cô không quá tự nhiên, nhấp môi, biết rõ cảm giác áp lực đó đến từ đâu. Nói thẳng ra, Felix là một người rất rất lợi hại. Kỹ năng và trí tuệ của anh hấp dẫn hơn cả vẻ ngoài.

Tuy nhiên, Khương Nguyệt Trì không quan tâm điều đó, cô chỉ thích vẻ đẹp. Nếu anh xấu, dù có nhiều tiền, quyền lực hay địa vị cao đến đâu, cô cũng không muốn ở bên anh dù chỉ một giây. Cô thích vẻ trẻ trung và cường tráng của anh, thích sự tự phụ và anh tuấn của anh, thích dáng người cao lớn và mạnh mẽ của anh, càng thích sức kéo dài của anh.

Cuối cùng, điều đó không phải là điều cô thực sự thích. "Anh không thích em sao?" Cô giả vờ ngây thơ hỏi.

Felix nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, không có biểu cảm gì. Khi anh không biểu cảm, anh toát ra một loại hơi thở nguy hiểm, như con mồi trên thảo nguyên, sẵn sàng cắn đứt cổ con mồi.

Người khác có thể sẽ sợ hãi, nhưng Khương Nguyệt Trì thì khác. Cô biết Felix sẽ không cắn đứt cổ cô, anh nhiều lắm chỉ sẽ làm cô gập người lại, khiến đùi cô gần sát bụng hơn.

"Anh không thích em, sao mỗi lần anh lại phát ra những âm thanh như vậy?" Cô học theo âm thanh anh thường phát ra, hạ thấp giọng và phát ra vài tiếng "Ừm".

Nhưng rõ ràng cô không thể học được nửa phần tinh túy. Âm thanh của cô nhẹ nhàng và mềm mại, trong khi Felix thì trầm thấp, đầy quyến rũ. Âm thanh của anh giống như đĩa nhạc cổ điển, một chút khàn khàn, nhưng vẫn giữ nguyên âm sắc vốn có. Thực sự rất dễ chịu và cô rất thích. Cô cũng cảm thấy thành tựu vì âm thanh đó chỉ có được khi ở bên cô.

Anh nhéo cằm cô, miệng cười nhẹ nhàng: "Dù tôi với ai làm cũng sẽ phát ra âm thanh như vậy."

"Anh có làm chuyện này với những người khác không?"

Anh trả lời một cách thờ ơ: "Tại sao không? Tôi không có chữ 'Alice's Masturbator' trên người."

Khương Nguyệt Trì không biết trời cao đất dày hỏi: "Vậy sao anh không viết một cái đi, viết 'Alice's Masturbator'?"

Felix cười mỉa mai: "Yêu cầu tôi viết thẳng ra là 'Alice's Masturbator' sao?"

note : tìm thử anh gg ý nghĩa đại loại là máy t-h ủ d-â/m =)))

Cô nghiêm túc hỏi: "Có hơi quá rõ ràng không?"

Felix nhíu mắt lại, cho nên, cô thật sự nghĩ mình là 'Masturbator' của sao? Khương Nguyệt Trì thấy sắc mặt anh đột nhiên khó coi, vội vàng giải thích: " Em không nghĩ như vậy, anh luôn nghĩ oan uổng em.

"Ồ, oan uổng em." Anh nói với giọng lạnh nhạt, giơ tay nhéo eo cô mềm mại, "Bây giờ có thể làm cho em rời khỏi đùi tôi không?"

Cô ngồi yên ổn, không có ý định rời đi

Nếu Felix thực sự muốn cô rời đi, anh thậm chí không cần cô tự đứng dậy, anh có thể dễ dàng đặt cô xuống từ đùi mình.

"Lát nữa là lễ tốt nghiệp của em, anh có muốn đi xem không?"

Cô tận dụng mọi cách để dò hỏi. Felix kéo máy tính về phía mình, đặt tay lên bàn phím và điều khiển chuột.

"Không đi."

Anh từ chối rất dứt khoát.

"Vì sao không đi?" Cô khó hiểu, trong giọng nói còn lẫn vài phần làm nũng.

Anh thờ ơ hỏi lại: "Tôi có lý do gì để lãng phí thời gian đi tham quan một lễ tốt nghiệp của một trường đại học hạng ba?"

"Đâu có phải đại học hạng ba." Cô bảo vệ trường cũ của mình, nhỏ giọng nói, "Đây là ngày quan trọng nhất của em, em hy vọng người quan trọng nhất của em có thể đến. Bà nội không thể đến, chỉ có anh thôi."

"Thế à." Anh không quan tâm, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, "Em có thể video call với bà nội lúc đó. Đây chẳng phải là việc em làm mỗi ngày sao?"

"Bà nội đang ngủ, ở trong nước là nửa đêm rồi."

Anh châm chọc: "Nếu vậy, bà nội không muốn thức đêm để bên em, xem ra em cũng không quá quan trọng."

"Không phải đâu!" Cô chỉ tức giận khi nhắc đến bà nội, "Bà nội tuổi đã lớn, sức khỏe không tốt, bác sĩ nói không thể thức đêm được."

Cô đứng dậy, cố tình nhấn mạnh tay một chút để thể hiện sự tức giận.

Anh nhíu mày, nuốt khan, buông máy tính và kéo cô trở lại: "Đột nhiên sao lại phát điên như vậy?"

"Đột nhiên?" Cô tức giận cười, "Anh căn bản không có tâm lý đồng cảm."

Anh không thấy có gì sai khi đối mặt với chỉ trích của cô: "Em chẳng phải đã sớm biết rồi sao."

Khương Nguyệt Trì không nói gì thêm, cắn chặt môi. Đôi mắt đào hoa của cô đỏ lên, nhưng cô vẫn kiên cường không để nước mắt rơi xuống.

Felix trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể xoa dịu cô. Anh làm vậy để cô không còn phải làm tổn thương miệng mình.

"Vừa rồi không phải nói đói bụng sao? Cần tôi đưa em đi ăn gì trước không?"

Giọng nói của anh nhẹ nhàng và chậm rãi. Câu hỏi này không nghi ngờ gì là một cách hòa giải của anh.

Miranda kết thúc công việc trên máy tính và gọi điện thoại để hỏi cô

"lần trước cô ấy đã sửa đổi tài liệu gửi đến đâu, tôi cần dùng cho cuộc họp."

Hiện tại là buổi sáng, 9 giờ. Theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Khương Nguyệt Trì, cô hiện đã rời giường và ăn sáng xong.

Miranda không lo lắng sẽ làm phiền cô, trực tiếp chuyển thông tin qua điện thoại.

Bên kia mất một lúc mới nhận máy.

Khương Nguyệt Trì có vẻ không ổn, giọng nói khi cô nói phát âm nghe rất lạc điệu.

"Có... Có chuyện gì không, Miranda?"

Miranda hỏi bằng giọng công việc: "Hãy cho tôi biết tài liệu mà cô sửa gửi đến đâu rồi."

"Có vẻ như ở... trong ngăn kéo của tôi, cô hãy để anh ta tìm thử."

Miranda nhận thấy có điều gì đó không ổn: "Cô đang làm gì vậy?"

"Chạy bộ, tôi đang tập thể dục buổi sáng." Giọng nói của Khương Trì Nguyệt có vẻ hơi gấp gáp, " Cô biết đấy, buổi sáng ở đây cảnh đẹp lắm."

Miranda nghe thấy âm thanh nhẹ và rõ của bước chân, có thể là tiếng đế giày đạp lên cát ướt. Có vẻ như cô đang chạy bộ ở bờ biển.

"Vậy tôi không quấy rầy nữa."

"Ừm... Ừm, tôi biết rồi."

Cô nói xong câu đó, giọng nói trở nên cao vút.

"Chạy... chậm một chút, nhanh quá."

Miranda hơi ngạc nhiên. Có vẻ như cô đã vào giai đoạn cuối của việc chạy bộ buổi sáng. Sau khi cân nhắc, Miranda nhắc nhở: "Hãy tập luyện vừa phải, phù hợp với sức khỏe của mình."

"Ừm." Khương Trì Nguyệt liếm môi, "Cảm ơn cô"

Điện thoại ngắt kết nối, Miranda ngồi trầm ngâm một lát rồi mở cửa sổ để thông gió.

Sau khi về nước, Khương Nguyệt Trì chỉ ở công ty vài ngày. Thái độ của Miranda đối với cô không có gì thay đổi, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm và nhắc đến vấn đề của CEO, đôi khi cố ý nhìn cô một cái.

Khương Nguyệt Trì không đến mức ngây thơ. Cô biết Miranda chắc chắn đã nhận ra điều gì đó.

Cô nghĩ: Phát hiện thì phát hiện đi, dù sao cũng không có gì quá nghiêm trọng.

Cô trở lại trường học và bắt đầu chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp. Các bạn đồng học của Miranda có nhiều cảm xúc phức tạp. Trong thời gian ngắn này, Miranda đã thay đổi bạn trai liên tục và thường chia sẻ với Khương Nguyệt Trì rằng đàn ông đều là những người không đáng tin cậy, như cây đại thụ mọc ớt cay.

Khương Nguyệt Trì nghe vậy mà cười.

Miranda lại bắt đầu mơ ước về Felix, "Nếu tôi có thể ngủ một đêm với Felix, tôi sẵn sàng không chạm vào đàn ông trong mười năm."

Khương Nguyệt Trì suy nghĩ: "Nếu anh ta cũng là loại cây đại thụ mọc ớt cay thì sao?"

"Cái đó cũng không quan trọng, dù sao anh ta đẹp trai như vậy, chỉ cần nhìn mặt felix cũng đủ khiến não tôi thăng hoa rồi."

Khương Nguyệt Trì lắc đầu trong lòng, cảm thấy mình thật sự bị bệnh nặng. Nhưng nghĩ lại, cô cũng không biết mình nên làm gì.

Kể từ khi lần trước bị Felix từ chối tham dự lễ tốt nghiệp, cô đã không còn yêu cầu gì thêm từ anh. Khương Nguyệt Trì nghĩ rằng con gái nên biết rụt rè một chút, nếu bị từ chối một lần thì không cần phải hạ mình thêm nữa.

Vào buổi tối, khi thường lệ video call với bà nội, vẻ mặt bà nội và còn ho khan. Cô mới biết được bà bị viêm phổi, do cảm lạnh vài ngày trước gây ra.

Bà thở dài: "Bà sợ cháu lo lắng nên đã giấu cháu. Mấy ngày trước bà mới chịu không nổi mới đến bệnh viện."

Khương Nguyệt Trì đau lòng, mắt cô đỏ lên và nước mắt rơi xuống: "Bệnh như vậy không thể kéo dài, càng kéo dài càng nghiêm trọng, nếu như biến chứng thì sao?"

Bà không hiểu rõ gì về biến chứng, nhưng bà biết cháu gái yêu quý của mình đang khổ sở. Bà chỉ có thể chịu đựng nỗi đau và mỉm cười an ủi cô: "Bà không sao đâu, bà còn đợi cháu tốt nghiệp để mang cháu đi chơi nữa."

Khương Nguyệt Trì không dám làm phiền bà lâu, cô yêu cầu bà nghỉ ngơi thật tốt.

Buổi tối đó, tâm trạng cô không yên, cô không thể ngủ ngon. Khi người ta đau khổ, thường cảm thấy rất bất lực và mong có người bên cạnh. Khương Nguyệt Trì mở điện thoại và tìm đến tên Felix.

Cô nghĩ rồi, không gọi điện cho anh mà chỉ thay đổi trạng thái của mình sao cho chỉ Felix mới thấy. Nội dung có vẻ hơi rối rắm:

— "Khi đau khổ và muốn khóc, hãy nhìn lên bầu trời."

Rất nhanh, trạng thái của cô có bình luận, tất nhiên là từ Felix. Một dấu chấm hỏi ngắn gọn:

— ?

Khương Nguyệt Trì trong lòng mắng anh một trận, cảm thấy anh thật lạnh lùng và thờ ơ! Cô cầm điện thoại, vùi mình vào chăn và từ từ tiêu hóa cảm xúc của mình.

Thực ra, cô thỉnh thoảng cũng rất thích cảm giác buồn bã vào ban đêm như thế này. Con người dường như có chút bản năng tự dằn vặt mình.

Rất nhanh, Felix gọi lại. Cô do dự một lúc rồi nhấn nhận cuộc gọi, cố gắng giả vờ khóc nức nở khi nói với anh: "Anh đang làm gì?"

Anh im lặng một lúc rồi cảnh cáo cô: "Cất tay khỏi mũi của em và nói chuyện với tôi đi."

"......" Cô cảm thấy anh giống như có thiết bị theo dõi trong nhà, sao mà biết được từng chi tiết như vậy.

Bên đầu dây bên kia có vẻ ồn ào, không cần hỏi cũng biết anh đang ở bữa tiệc hoặc giao tiếp xã hội.

Cô cố tình chọn vấn đề: "Anh đang ở ngoài cùng người khác làm gì đó à?"

"Ừ, đàn bà " Anh thừa nhận thẳng thắn.

Khương Nguyệt Trì không ngờ được câu trả lời này, cô đứng sững tại chỗ, không biết phải nói gì.

Felix không kiên nhẫn, bảo cô nhanh chóng nói rõ chuyện gì đang xảy ra: "Rốt cuộc em làm sao vậy?"

Khương Nguyệt Trì biết anh cố tình nói như vậy. Giọng nói của anh không có chút cảm xúc, rất bình thản. Rõ ràng là không có khả năng đang làm chuyện như vậy.

"Vậy được rồi, không làm phiền anh nữa. Chúc anh có một buổi tối vui vẻ."

Nhưng cô không muốn làm rõ tình hình, chỉ đơn giản cúp máy.

Ngay lập tức, bên kia gọi lại.

"Tôi hỏi em làm sao vậy!"

Giọng anh nghiêm trọng hơn, rõ ràng là tức giận vì cô cúp máy.

Khương Nguyệt Trì giả vờ không hiểu: "Tôi không sao cả, anh cứ lo công việc của mình đi."

"......" Felix, "Tôi không làm gì cả, chỉ uống một chút rượu thôi."

"Ừ, vậy anh cứ tiếp tục uống rượu đi." Cô đáp lại.

Felix nhíu mày, trầm giọng cảnh cáo: "Trước khi tôi hết kiên nhẫn, tôi hy vọng em có thể nói rõ vấn đề."

Cô thực ra không biết phải nói gì, không rõ tại sao Felix lại truy hỏi nhiều lần. Cô phát hiện ra trạng thái của mình đã được hiển thị công khai, chứ không chỉ riêng anh thấy.

Cô cảm thấy mình đã sai khi chọn sai mục, thay vì chọn "Chỉ anh có thể thấy được" lại chọn "Nhắc nhở anh xem".

Khương Nguyệt Trì xấu hổ ôm điện thoại và lăn qua lăn lại trên giường, sau đó quyết định phải thẳng thắn với anh: "Anh có để ý không? Nếu anh để ý, thì đừng để em phải chủ động nói ra."

Felix thực sự nổi giận. Alice càng lúc càng quá đáng, anh nghĩ mình không nên quá tốt với cô ấy.

"Alice, nếu em muốn thử thách giới hạn kiên nhẫn của tôi. Được, em có thể tiếp tục thử." Anh nói giọng âm trầm.

Khương Nguyệt Trì cảm thấy lạnh sống lưng, không dám tiếp tục.

Thành thật nhận lỗi: "Anh... đang giận à?"

Anh cười lạnh: "Đúng vậy, em ngốc nghếch làm tôi không thể tin nổi."

Cô dịu dàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, là lỗi của em, em sẽ đi ngay bây giờ."

Anh giận dữ cười phản ứng: "Em định đi đâu?"

"Em không biết, em sẽ trở về trường học hoặc tìm bạn học của em. Dù sao thì dù sao bố của Miranda có vẻ đáng sợ nhưng chắc chắn ông ấy sẽ không đánh em."

Khương Nguyệt Trì nghe thấy bên kia có tiếng ly rơi vỡ, sau đó có người hỏi: "Felix, anh đi đâu?"

Giọng nam bên kia đầy tức giận: "Mẹ nó! Trở về bóp chết một kẻ phiền phức!"

Rất nhanh, Felix trở lại, trên người còn đầy mùi rượu vang đỏ. Anh mặc một chiếc sơ mi màu xám đậm, một nửa bỏ ra ngoài, còn một nửa cài vào quần.

Trông anh không nghiêm túc như thường ngày, mà lộ vẻ lười biếng. Quần tây màu đen làm chân anh càng thêm gợi cảm. Dây lưng kim loại phản chiếu ánh sáng, giống như gương mặt anh lúc này.

Khương Nguyệt Trì nghĩ rằng anh sẽ tức giận đến mức lao đến đánh cô, nhưng anh chỉ nhìn cô một cái, không nói gì và không làm gì cả. Anh chỉ tự lấy bật lửa và thuốc lá, châm lửa rồi hút.

Sau đó, trong không khí đầy khói, đôi mắt anh híp lại nhìn cô . Khương Nguyệt Trì cảm thấy anh chắc chắn hiểu rõ rằng cô đang cố tình đối đầu với anh, cố tình chọc giận anh để anh quay lại.

Cô cảm thấy xấu hổ và không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô vừa rồi thử xem điểm mấu chốt chịu đựng của anh ở đâu, chỉ để sau này có thể dễ dàng rời xa anh. Khương Nguyệt Trì cảm thấy bối rối và không biết làm thế nào để hòa bình chia tay với Felix.

Trước đây, cô đã tra cứu trên mạng cách làm cho một người đàn ông nhanh chóng chán ghét mình. Nhiều người khuyên rằng nên mượn tiền của anh. Điều này càng thêm không khả thi, vì Felix chính là người không thiếu tiền.

Sau khi suy nghĩ lâu, cô quyết định phải thẳng thắn với anh: "Thực ra, em là một đồng tính nữ . Hôm nay em mới phát hiện ra điều này. Vừa rồi em thay đổi trạng thái cũng vì lý do này. em thích con gái, và em đã gặp một cô gái mà em thích."

Bên cạnh không có gạt tàn thuốc, Felix trực tiếp sử dụng cốc trà của Khương Nguyệt Trì làm gạt tàn thuốc. Anh thờ ơ gật đầu và nói: "Vậy thì gọi cô ấy đến đây, chúng ta chơi 3P đi. Em là/m tì/n-h cô ấy, tôi là/m tì/n-h em."

=))))))

Khương Nguyệt Trì nhìn thấy cốc trà của mình và bụi thuốc bị rơi xuống, cô trầm ngâm hồi lâu.

Cô từ bỏ. Dù cô có bịa đặt gì, Felix đều có thể nhìn thấu. Hôm nay, cô giống như một đứa trẻ bốc đồng, luôn đặt ra những câu hỏi khó hiểu. Cô cảm thấy mình rất vụng về, và Felix tất nhiên nhận ra điều đó.

Cô không ngừng cố gắng sử dụng phương pháp PUA để tinh thần khống chế anh. Điều đó có khả thi không? Cô không chỉ vụng về trong hành động, mà ý tưởng cũng rất đơn giản. Có lẽ chỉ cần anh đối xử với cô dịu dàng hơn một chút là đủ.

Kỹ năng này đối với anh dường như quá tầm thường. Khi tâm trạng anh tốt, anh sẵn sàng ở bên cô và chơi đùa. Khi tâm trạng không tốt, anh hy vọng cô có thể thông minh hơn một chút. Lần sau, hãy thử các phương pháp cao cấp hơn, ít nhất đừng để anh nhận ra quá nhanh.

Trong phòng yên tĩnh một thời gian dài, Felix không tiến hành bước tiếp theo. Anh chỉ đứng một bên hút thuốc, liên tục châm thuốc.

Anh hoàn toàn có thể nhận ra rằng Khương Nguyệt Trì có chuyện muốn nói với anh. Dù cô định nói gì, anh đại khái đã đoán được, nhưng không hoàn toàn chắc chắn. Dù thông minh nhưng anh không thể biết trước được mọi thứ. Vì vậy, anh đang chờ, chờ cô chủ động mở miệng.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cốc trà đã đầy những mẩu thuốc lá. Cốc trà đó chắc chắn không thể sử dụng lại, nhưng không quan trọng, vì trong nhà vẫn còn rất nhiều. Khương Nguyệt Trì chưa bao giờ để bản thân cảm thấy oán giận hay tổn thương trong tình huống này. Cô cảm thấy việc Felix dùng cốc trà của mình làm gạt tàn thuốc là một sự thiếu tôn trọng.

Nếu cốc trà của anh gần tay sẽ không do dự.

Khương Nguyệt Trì suy nghĩ rất lâu, và cuối cùng cô quyết định nên hỏi câu này: "Felix, anh có yêu em không? Không phải yêu thể xác, mà là yêu tâm hồn em ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro