Chương 3: Cục cưng, bắp chân em còn chưa bằng cánh tay tôi nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn Thủy Tình

Tác giả : Biển Bình Trúc

Chương 3: Cục cưng, bắp chân em còn chưa bằng cánh tay tôi nữa

Khương Nguyệt Trì không nằm nướng trên giường quá lâu, vì hôm nay cô có lịch học kín. Cô mặc đồ rồi xuống giường, tìm một chiếc áo khoác của mình bịt cửa sổ lại.Mặc dù không có tác dụng gì lớn, nhưng dù sao cũng có thể che bớt một phần ánh sáng mặt trời.

Cô cắn chặt dây buộc tóc, hai tay đưa ra sau gáy buộc chặt mái tóc dài, lại dùng dây buộc tóc buộc tạm thành kiểu đuôi ngựa.

Cô hỏi Felix: "Anh ngủ thêm một lát đi, tôi đi làm bữa sáng. Anh muốn ăn gì?"

"Không cần."

Felix nhìn đồng hồ, "Tôi sắp đi rồi."

"Ồ." Cô ngẩn người, "Nhanh thế sao?"

Ánh mắt bình tĩnh của anh thấp thoáng ý cười: "Không nỡ à?"

Khương Nguyệt Trì mím môi, không trả lời, ngược lại còn dời mắt nhìn sang chỗ khác

Thực ra đã rất lâu rồi họ không gặp nhau. Felix không phải là người nhiệt tình, anh rất giỏi trong việc chia người khác thành ba bảy loại. Sau đó, thái độ sẽ tốt dần lên theo thứ tự từ dưới lên trên.

Ghét, ghét và ghét.

Tóm lại là ghét, chỉ khác nhau về mức độ ghét mà thôi. Mức độ này thay đổi tùy thuộc vào tâm trạng của anh vào thời điểm đó.

Anh coi thường tất cả mọi người trên thế giới này một cách bình đẳng, kể cả bố của mình.

Anh vén chăn xuống giường, trên người không mặc gì, hôm qua tắm xong là nằm xuống giường luôn. Những cơ bắp săn chắc phơi bày trước mặt cô không chút che đậy. Khương Nguyệt Trì liếc nhìn, phát hiện bộ phận nào đó của anh đang dần tỉnh lại cùng với ý thức của anh.

Anh mở tủ lạnh, có lẽ là khát nước. Nhưng khi tầm mắt đảo một vòng bên trong tủ lạnh, anh lại khẽ nhíu mày.

Khương Nguyệt Trì biết, anh đang chê cô. Chê chỗ ở rẻ tiền của cô, chê rèm cửa không chắn được nắng của cô, chê chiếc giường không dài bằng anh —— khiến anh phải nằm co chân cả đêm hôm qua.

Cũng chê tủ lạnh của cô.

Anh đóng cửa tủ lạnh lại, đi vào phòng tắm một cách dứt khoát.

Khương Nguyệt Trì đứng ngoài phòng tắm, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Xin lỗi."

Không đợi được câu trả lời của người đàn ông, bên trong vang lên tiếng nước chảy.
Cô có thể hình dung được hình ảnh nước tắm chảy từ đỉnh đầu anh xuống gáy, rồi trượt vào rãnh cơ, theo đường nhân ngư chảy đến nơi vừa mới tỉnh lại của anh.

Khương Nguyệt Trì thở dài. Cũng hết cách rồi, cô phải dùng tiền vào quá nhiều thứ. Chỉ có thể tiết kiệm một chút ở những chỗ khác.

Để thuận tiện, cô chỉ làm bánh mì sandwich và trứng ốp la, còn pha một tách cà phê.
Mặc dù biết rằng Felix khó tính sẽ không uống loại cà phê hòa tan này.

Nhưng anh không uống không có nghĩa là cô không cần chuẩn bị. Felix đã đi ra khỏi phòng tắm, mặc quần áo chỉnh tề, lại trở về vẻ cấm dục và kiêu ngạo như trước. Chiếc kính gọng vàng quả thực rất hợp với anh, vừa che đi sự lạnh lùng dưới đáy mắt, vừa khiến anh trông nho nhã hơn.

Tiếc là tên khốn này dù có nho nhã đến mấy thì cũng chỉ có thể thêm danh hiệu nho nhã trước tên khốn mà thôi.

Anh dùng một tay chỉnh cúc áo và đồng hồ, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Khương Nguyệt Trì,

Sau khi rửa mặt xong, cô thấy kiểu tóc đuôi ngựa cao hơi vướng víu nên đã đổi sang kiểu tóc tết lệch. Dây buộc tóc hoa trà màu hồng nhạt làm khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của cô thêm phần quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

Cô mặc một chiếc váy hơi rộng, thắt tạp dề ở eo. Ánh đèn vàng ấm trên đầu bị rèm vải cắt thành từng mảng, chiếu xuống người cô.

Cô lấy trứng ốp la trong chảo chống dính ra: "Tôi làm trứng ốp la và bánh mì sandwich, anh ăn chút rồi đi nhé."

Ở trên người cô thực sự có cảm giác gia đình.

Mặc dù Felix không hiểu ý nghĩa của gia đình lắm. Nhưng anh chỉ biết một điều vật dưới đũng quần anh sắp nổ tung rồi.
Anh đổi tư thế cho cô, để phần thân trên của cô áp sát vào bệ bếp, sau đó anh vén váy cô lên.

Đúng một tiếng sau anh mới rút ra.

Khương Nguyệt Trì cúi đầu nhìn thoáng qua, có chút tức giận: "Vừa nãy anh không đeo bao!"

Trong không gian chật hẹp tràn ngập mùi hoa đỗ quyên nồng nặc.

Anh rửa tay rất nhiều lần, thản nhiên nói: "Có thì sinh thôi. Dù không phải là đứa con duy nhất của tôi, nhưng nó sẽ là đứa con đầu tiên của tôi. Tôi sẽ có trách nhiệm nuôi nấng nó khôn lớn."

Khương Nguyệt Trì hiếm khi tức giận: "Sao anh không hỏi xem tôi có muốn hay không?"

Anh ngẩng đầu cười khẩy một tiếng, bình tĩnh hỏi ngược lại cô: "Tại sao em không muốn?"

Đúng vậy, những người muốn ngủ với anh vô số kể, những người muốn sinh con cho anh còn nhiều hơn thế nữa.

Khương Nguyệt Trì nghiến răng, nắm chặt tay nhưng rồi lại buông ra. Thôi bỏ đi, căn bản không thể nói lý với người này. Trong thế giới của anh, anh chính là lẽ phải duy nhất. Ba năm qua cô đã sớm hiểu rõ anh là người như thế nào rồi.

Khương Nguyệt Trì dứt khoát đi vào phòng, rửa sạch bằng nước sau đó lại uống thuốc tránh thai khẩn cấp.

Điều khiến cô không ngờ là, Felix vẫn chưa đi.

Cô không nói một lời, uống thuốc uống nước rồi ngồi xuống ăn cơm. Suốt quá trình không hề nhìn anh lấy một lần.

Ngược lại, ánh mắt của Felix vẫn luôn dõi theo cô. Đến khi Khương Nguyệt Trì không biết đã đi qua anh bao nhiêu lần nhưng vẫn không thèm nhìn anh lấy một lần, anh mới không nhịn được nữa nắm lấy cổ tay cô.

"Em đang dùng cách này để phản đối tôi sao?"

Giọng anh hơi trầm, sắc mặt cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, "Alice?"

"Đâu có." Cô phủ nhận ngay.

"Phải không? Nhưng sao tôi lại thấy bây giờ em rất muốn đạp chết tôi nhỉ?"

Cảm giác của anh không sai, Khương Nguyệt Trì đúng là rất muốn đạp chết anh. Đến bao giờ thì người này mới hiểu được ý nghĩa của hai chữ tôn trọng đây?

Chỉ dựa vào vẻ ngoài đẹp trai mà có thể thu hút được nhiều người theo đuổi như vậy, đúng là đồ khốn nạn mà.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại mới thấy, chính thủ đoạn, khí phách, tham vọng và năng lực của anh mới mang lại sự quyến rũ, đúng là vượt xa vẻ ngoài hào nhoáng của anh.

Tuy rất phiền, nhưng không thể không thừa nhận rằng sự xấu xa trắng trợn mới là thứ hấp dẫn nhất của anh.

Hai thái cực có thể xuất hiện rất bình thường ở trên người anh.

Sự sợ hãi đến lạnh người, và sự si mê gần như điên cuồng. Người sợ anh thì sợ đến chết, người yêu anh thì yêu đến chết.
Anh chính là thuốc phiện.

Chỉ là thuốc phiện thối nát thôi!!

Đôi mắt tinh tường như sói của Felix đã nhìn thấy hết những cảm xúc biến đổi của cô trong vài phút ngắn ngủi vừa rồi.
Bàn tay nắm chặt cổ tay cô cũng dần buông lỏng.
Anh chỉ thấy buồn cười.

Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, cảm xúc dồi dào, thay đổi nhanh như chớp. Rồi anh lại hơi dùng sức, kéo cô vào lòng mình, cúi đầu hôn cô mười mấy phút.

Nụ hôn kiểu Pháp ướt át khiến Khương Nguyệt Trì gần như ngạt thở. Cô run rẩy trong vòng tay rộng lớn ấm áp của anh, bộ ngực đầy đặn cũng run rẩy theo.

Felix cười khẽ: "Tôi sợ em sẽ chết ngạt trong vòng tay tôi mất thôi."

Khương Nguyệt Trì biết, anh đang chế nhạo cô hôn mà không biết hít thở. Cô không phủ nhận, khi hôn anh, cô thực sự có chút căng thẳng.

Cô lấy quần áo trong tủ ra định thay, quay đầu lại nhìn thì thấy anh vẫn ngồi đó, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, không có ý định rời đi.

Cô trầm ngâm một lúc: "Anh định cứ ngồi đây mãi sao?"

"Tôi có thể đi đâu đây?"

Anh hờ hững hỏi ngược cô, "Vào phòng tắm tồi tàn của em để sám hối?"

Được rồi, nhà cô đúng là.....

Thật sự hơi nhỏ một chút.

Cô chỉ còn cách quay lưng lại, cởi bộ đồ ngủ ra, thay bằng áo phông và quần dài. Lúc mặc quần cô có cúi xuống nhìn thoáng qua, thấy chỗ đó đã sưng lên.

Cô nghĩ, sau này kết hôn nhất định phải tìm một người chồng lãnh cảm. Cô phát ngán với kích thước của người nước ngoài rồi.
Mặc dù Felix chỉ có thể được coi là một người nước ngoài lai. Nhưng phải thừa nhận rằng anh đúng là người con lai đẹp trai nhất mà cô từng gặp.

Được rồi, anh là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp.

Đó là với điều kiện bỏ qua cái bản chất thối tha của anh. Cô đã thay xong quần áo, Felix cũng cầm chìa khóa xe đứng dậy. Anh đã lâu không đến trường, hôm nay vừa hay có tiết của cô

Hóa ra anh vẫn ngồi ở đây là để đợi cô. Cô có thể tạm thời giảm bớt sự ghét anh đi 0,01 %

Khương Nguyệt Trì mở cửa, lại thấy có chút khó khăn. Cô lấy làm lạ, hoài nghi là do ổ khóa bị gỉ sét. Nhưng sau khi cô đẩy cửa ra thì mới phát hiện ra nguyên nhân thực sự khiến việc mở cửa trở nên khó khăn.
Hôm qua chỉ có một túi rác, hôm nay đã trực tiếp biến thành một đống rác.

Hơn nữa......

Cô ngửi thấy mùi nước tiểu trong không khí. Đồng thời nhìn thoáng qua một bên, bên cạnh cửa có một vũng chất lỏng màu vàng không rõ là cái gì. Cả hành lang bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.

Khương Nguyệt Trì cúi đầu, cảm thấy buồn nôn.

Là người da vàng nên cô thường xuyên bị kỳ thị chủng tộc. Thường gặp nhất là đối phương dùng hai ngón tay kéo đuôi mắt lên rồi nhìn cô cười xấu xa.

Cô thở dài trong lòng, cảm thấy bất lực trước hoàn cảnh này. Cô không còn cách nào khác, thật sự không còn cách nào khác.
Không phải là cô không muốn phản kháng, mà là trong hoàn cảnh này cô không có khả năng phản kháng.

Đất nước này không giống như Trung Quốc, có thể là hàng xóm của cô ai cũng có một khẩu súng lục, chỉ cần cô mở miệng tranh cãi thì họng súng của họ sẽ chĩa thẳng vào trán cô.

Cô thực sự không thể tưởng tượng ra cảnh não cô chảy lênh láng, thật quá kinh khủng.
Có lẽ là tiếng bước chân dừng lại của cô đã khiến Felix chú ý, hoặc cũng có thể là sự hụt hẫng của cô quá rõ ràng, cho nên đã bị anh phát hiện.

Felix kéo cô ra, sau đó anh nhìn thấy đống rác chắn đường và chất lỏng bốc mùi hôi thối. Anh lại nhìn Khương Nguyệt Trì, rõ ràng là đang dùng ánh mắt để hỏi cô đây là chuyện gì?

Khương Nguyệt Trì cúi đầu xuống, cô không biết phải giải thích thế nào.

Felix không nói gì.

Anh vốn không phải là người thích nói nhảm, năng lực hành động của anh rất mạnh. Giống như bây giờ, khi anh nhìn thấy những đống rác chất đống trước cửa, cùng với sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt Khương Nguyệt Trì.

Anh lập tức tháo chiếc kính gọng vàng khiến anh trông nho nhã và quý phái xuống, hung hăng đá văng những thứ đó ra, sau đó đi đến bên cạnh giơ chân đạp mạnh vào cánh cửa lớn mấy cái.

Sức lực của anh thực sự rất lớn, chỉ mấy cái đạp đã suýt nữa làm hỏng cánh cửa chống trộm kiên cố.

Người bên trong vừa chửi bới vừa mở cửa ra. Căn nhà đó có hai người da đen ở. Tóc tết của họ rất dài, ngày thường nếu không hút thuốc thì sẽ nghe nhạc RAP, rất ồn.
Felix dùng lực tương đương đạp vào bụng anh ta, khi người đó đau đớn ôm bụng nằm co giật trên mặt đất, anh giật lấy bím tóc của anh ta, kéo anh ta lại như kéo xác: "Là mày làm đúng không?"

So với hành động bạo lực của anh thì giọng điệu của anh lại vô cùng bình tĩnh. Thậm chí ngay cả hành động dùng tay áo của Khương Nguyệt Trì để lau tay cũng đều vô cùng bình thản.

Khương Nguyệt Trì: "......"

Chê tay chạm vào người đó bẩn, nên dùng quần áo của cô để lau?

Đối phương điên cuồng lắc đầu, nói một tràng mà Khương Nguyệt Trì không hiểu.
Có lẽ là tiếng Pháp.

Cô đoán ra dựa trên những gì Felix nói.
Cô luôn thấy tiếng Pháp lãng mạn như thơ tình, nhưng thật đáng tiếc là cô không hiểu và cũng không học được. Đây là lần đầu tiên cô nghe Felix nói tiếng Pháp, cũng là lần đầu tiên cô biết anh biết tiếng Pháp.
Nhưng cũng đúng thôi, anh là người toàn năng mà, cái gì cũng biết.

Cô không hiểu hai người kia đang nói gì, nhưng nhìn ngữ điệu và thái độ thì cũng đoán ra được.

Felix rất bình tĩnh, anh vẫn luôn như vậy. Nhưng gã đàn ông da đen kia thì sợ đến tè ra quần, liên tục lặp lại những lời giống nhau.

Sau đó, Felix đá anh ta ngã lăn ra, anh dùng một tay cởi cúc áo vest rồi nhanh nhẹn rút một khẩu súng lục đen từ sau lưng ra.
Trông nó nhỏ nhưng rõ ràng là sức mạnh của nó không hề tương xứng với kích thước.

Khương Nguyệt Trì tin rằng khẩu súng này chắc chắn có thể dễ dàng đưa gã đàn ông da đen kia đi gặp Chúa.
Gã đàn ông da đen quỳ sụp xuống đất, toàn thân run rẩy.

Felix giẫm một chân lên bụng anh ta, người hơi cúi về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, cúi đầu nhìn anh ta.

Khẩu súng đen ngòm chĩa vào đầu anh ta.
Không biết anh đã nói gì mà gã đàn ông da đen liên tục gật đầu và lắc đầu, rõ ràng là đang cãi lại.

Felix liếc nhìn Khương Nguyệt Trì, sau đó dùng súng bắn thủng lòng bàn tay trái của anh ta.
Khương Nguyệt Trì ôm tai hét lên.

.....

"Anh đang làm gì vậy?!"

Lên xe rồi Felix mới giải thích với cô: "Anh ta nói đống rác đó không phải anh ta ném, anh ta chỉ t/h/ủ d/â/m trước cửa nhà em thôi, và không chỉ một lần."

Sắc mặt của Khương Nguyệt Trì tái nhợt: "Cái... cái gì?"

"Không hiểu sao?"

Trong trường hợp như thế này Felix rất có đạo đức nghề nghiệp, thậm chí còn dừng xe bên lề đường, ân cần giải thích ý của câu nói này với cô: "Anh ta làm những chuyện bẩn thỉu đó trước cửa nhà em, thậm chí còn nghe lén giọng nói của tôi và em, anh ta thậm chí còn định..."

"Đủ rồi!" Cô bịt tai lại, không dám nghe tiếp nữa.

Anh cười cười, lần nữa nắm chặt tay lái.
Chỉ bắn thủng một bàn tay của anh ta thôi, anh ta nên mừng vì hôm nay tâm trạng anh rất tốt.

"Nhưng mà..."

Cô do dự một lúc, "Tại sao anh đến nhà tôi mà còn mang theo thứ này?"

Cô chỉ vào thứ mà anh vừa dùng để bắn thủng tay trái của người đàn ông kia.

"Không phải đến nhà em mới mang theo."

Anh sửa lời cô, "Tôi đi đâu cũng sẽ mang theo, bởi vì có rất nhiều người muốn lấy mạng tôi."

Nghe anh nói nhẹ tênh như vậy, Khương Nguyệt Trì đột nhiên thấy có chút thương cảm cho anh.

Cô không mở miệng nói thêm nữa.

Nhưng anh đủ nhạy bén, có lẽ đây cũng là một loại năng khiếu. Vì vậy, anh lập tức nhận ra cảm xúc hiện tại của cô, khóe môi cong lên: "Em thấy đau lòng cho tôi sao?"

Khương Nguyệt Trì gật đầu, cô chưa bao giờ quanh co trong chuyện này: "Vâng, rất đau lòng."

Anh nhìn vào mắt cô một lúc.

Đây có lẽ là ưu điểm của cô, đôi mắt đen láy long lanh lúc nào cũng khiến cô trở nên vô cùng chân thành.

Cô tiến lại ôm anh, đầu tựa vào ngực anh. Anh đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: "Yên tâm đi, tôi sẽ bắn nát đầu những kẻ đó trước."

Khương Nguyệt Trì giật mình thon thót.
Được rồi, cô hoàn toàn không cần phải lo lắng cho anh.

Cuối cùng cũng được gặp giáo sư Felix mà mình ngày đêm mong nhớ, những cô gái trong trường đã đến chiếm chỗ trước.
Lớp học đã chật cứng từ lâu.

Miranda không giành được chỗ học nên đi cùng Khương Nguyệt Trì đến thư viện. Cô ấy buồn bã đến chết, nằm vật ra bàn than thở: "Lâu lắm rồi không gặp giáo sư Felix, tớ chỉ chậm có năm phút thôi mà!"

Khương Nguyệt Trì không thể đồng cảm với nỗi đau của cô ấy, vì họ đã ở bên nhau từ tối hôm qua đến sáng nay rồi.

Miranda sực nhớ ra điều gì đó, ngồi thẳng dậy hỏi cô đã tìm được nhà chưa?

Căn hộ đó chắc chắn không thể ở được nữa, Khương Nguyệt Trì nhớ lại Felix đã bảo cô chuyển thẳng đến biệt thự của anh ở Cảng Goslo.

Cô luôn có một linh cảm không tốt. Cô thuê nhà riêng là để có không gian riêng tư, nếu ở cùng anh thì không gian riêng tư duy nhất đó cũng không còn.

Nhưng may mắn là anh rất bận rộn, nhà cửa của anh cũng rất nhiều. Vì vậy, anh rất ít khi về nhà ở Cảng Goslo.

Một tháng không gặp anh là chuyện rất bình thường. Chỉ có số tiền được gửi vào tài khoản của cô hàng tháng mới khiến cô có cảm giác thực sự rằng mình vẫn còn quan hệ với Felix.

Anh tuy tính tình xấu xa nhưng không ảnh hưởng đến việc anh là một người rất đáng tin cậy. Tiền đưa cho Khương Nguyệt Trì đều do bộ phận tài chính chuyên trách. Anh không có thời gian và sức lực để tự mình xử lý những chuyện như vậy.

Ở Trung Quốc có một câu nói rất phổ biến: thời gian là tiền bạc. Đối với Felix, thời gian của anh chính là đô la Mỹ thật sự. Chỉ cần một phút đã kiếm được số tiền mà hầu hết mọi người kiếm cả đời.

Khương Nguyệt Trì không dám mơ ước có được cuộc sống như anh. Cô rất dễ thỏa mãn. Cô tiết kiệm số tiền đó là để làm quỹ trở về nước. Cô đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, cộng với tiền mà cô thường xuyên đi làm thêm. Sau khi về nước, cô muốn mở một cửa hàng, sau đó tìm một người đàn ông Trung Quốc để kết hôn.

Cô không thích nước Mỹ.

Nhưng cô thích Felix, tất nhiên là thích rồi. Họ đã ở bên nhau ba năm, bất kể tính cách anh tệ đến thế nào thì trong ba năm này mọi vấn đề và khó khăn mà cô gặp phải đều được anh giúp giải quyết.

Anh luôn nói cô là một người phụ nữ Trung Quốc mảnh mai, ngay lần đầu tiên gặp mặt anh đã nói như vậy.

Anh ngậm điếu thuốc, bảo cô quay lưng lại với mình. Trong lúc cử động, cô cảm thấy có tàn thuốc rơi vào lưng mình, có hơi nóng một chút.

Anh cúi xuống, ôm cô từ phía sau.Một tiếng thở hổn hển đầy thoải mái phát ra từ cổ họng anh, anh hôn lên những giọt mồ hôi trên má cô. Khi đó, cô vẫn chưa biết anh mắc chứng sợ bẩn.

"Cục cưng, bắp chân em còn chưa bằng cánh tay tôi nữa, tôi sợ làm em vỡ tan mất."

Khi đó, cô hai mươi tuổi, anh hai mươi bốn.

Hai mươi bốn tuổi, cái tuổi khiến anh nổi danh

Hai mươi bốn tuổi, cái tuổi khiến anh nổi danh.

Một tháng sau, tên tuổi của anh vang dội khắp phố Wall. Những bài báo về anh tràn ngập khắp nơi. Các phóng viên và nhà đầu tư đều đang xem lại những gì mà thiên tài này đã làm trong hơn một tháng qua để giành chiến thắng trong "canh bạc kinh hoàng" này.
Anh l/à/m t/ình, không ngừng l/à/m t/ình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro