Chương 31: Cô cảm giác như cuộc đời của mình đã hoàn toàn chấm dứt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Cô cảm giác như cuộc đời của mình đã hoàn toàn chấm dứt.

Tiễn học trưởng đi xong, cô mới xem tin nhắn của Felix.

Từng tin nhắn một giống như là đếm ngược  cái ch/ết.

Cô thở dài, cảm thấy anh càng ngày càng khó chiều.

—— Điện thoại để ở phòng ngủ sạc pin, em ở phòng khách ăn cơm, không phải cố ý không nghe máy.

Máy bay tư nhân của Felix có kết nối internet.

Cô rất nhanh nhận được tin nhắn hồi đáp từ anh.

—— Lúc đó có ai ở đó, nói xem nào, Alice thân yêu của tôi.

Dựa theo chênh lệch múi giờ hiện tại ở Paris hẳn vẫn là đêm khuya, dù cho anh đã gửi xong tin nhắn ngay sau đó thì chắc chắn vẫn chưa rời khỏi địa phận nước Pháp trên không.

Cô thầm phàn nàn trong lòng, cái gã quỷ tây ch/ết tiệt này rốt cuộc là có cấu tạo sinh lý như thế nào chứ.

Anh có phải đã âm thầm tiến hóa vượt qua toàn bộ nhân loại, không cần ngủ nữa rồi đúng không?

——Em đã nói với anh rồi, bà nội và cô ruột của em tới.

—— Em chưa từng nói với tôi.

Được rồi...

Cô đành nói cứng: —— Em nghĩ là em đã nói rồi.

Anh cười lạnh, dù là qua tin nhắn, cô vẫn cảm nhận được sự chế nhạo từ những dòng chữ trên màn hình.

—— Sao thế, nói dối nhiều quá đến nỗi bản thân cũng không nhớ nổi nữa à? Lý do vừa rồi tôi không hài lòng đâu, tôi đã nói rồi em nên nghĩ ra lý do nào khiến tôi vừa lòng mới thôi.

Bà nội và cô ruột tới, Felix liền trở thành quả bom ẩn hình lớn nhất và không ổn định nhất. Ai bảo anh ấy lại không được yêu thích như vậy chứ. Chỉ một lần gặp ngắn ngủi đã đủ để anh bị trưởng bối ghét bỏ.

Mặc dù trong người anh chảy một nửa dòng máu Trung Quốc, nhưng về cơ bản anh chẳng có chút phẩm đức tốt đẹp nào của người Trung Quốc, như tôn trọng người lớn tuổi và yêu thương trẻ nhỏ.

Nếu anh ngồi trên phương tiện giao thông công cộng, chắc chắn sẽ không nhường chỗ. Dù cho có một người khuyết tật run rẩy đứng trước mặt anh, anh cũng chỉ nghĩ rằng đối phương là chướng ngại vật.

Mặc dù anh đời này chắc chẳng có duyên ngồi phương tiện giao thông công cộng.

Mẹ kiếp, kẻ có tiền đáng chết, đi đâu cũng là máy bay tư nhân! Sao trên thế giới tiền lại không thể thuộc về người có tâm địa lương thiện chứ.

Lúc này, tâm lý thù ghét người giàu của Khương Nguyệt Trì nhanh chóng bùng phát.

Cô gọi điện cho anh, tin nhắn chẳng có tác dụng gì, vẫn là gọi điện nhanh và tiện hơn.

Chờ đợi tín hiệu kết nối vang lên hồi lâu mà không có ai nhấc máy, Khương Nguyệt Trì chỉ còn cách gọi thêm lần nữa.

Cô hiểu rõ tính cách của Felix, đa phần lớn anh tính tình kiêu ngạo, chỉ thích mềm mỏng chứ không ưa cứng rắn, Nếu muốn hắn giúp, phải cầu xin hắn thêm một lần nữa

Cô nhìn vào điện thoại lườm, may mắn là anh không nhìn thấy, nếu anh có thể nhìn thấy, cô chắc chắn sẽ bị anh chỉnh đến thảm.

Mãi đến cuộc gọi thứ hai mới kết nối được.

Giọng nói bình thản, mang theo chút ý cười nhàn nhạt, như thể đang ở ngay bên tai cô: "Sao thế, nghĩ ra lý do hay chưa?"

Khương Nguyệt Trì cố gắng giữ nét mặt bình thường, vẻ mặt coi thường vừa rồi đã sớm tan biến không còn dấu vết.

"Em không có lừa anh. Lần này bà nội đến là để cùng em đón Tết, bà mang theo một chút đặc sản do chính bà làm. Là đặc sản Trung Quốc chính gốc, anh nhất định sẽ thích."

Anh không chút nhân nhượng: " Tôi nghĩ em hẳn là biết, tôi không thích đồ ăn Trung Quốc."

"Không, anh sẽ thích. Giống như anh yêu em vậy." Cô khẳng định.

Anh cười lạnh, vỗ tay cho sự tự tin của cô: "Không tồi Alice, ngoài sự xảo quyệt, trên người em lại có thêm mùi vị khó ngửi khác."

Khương Nguyệt Trì giả vờ như không hiểu lời anh chế giễu, nhấn mạnh: "Em tắm rửa mỗi ngày mà."

Cô lại hỏi anh: "Anh nói sẽ mang quà cho em, mang theo cái gì vậy?"

Giọng anh thản nhiên, thỉnh thoảng có tiếng bartender hỏi anh muốn Long Island Iced Tea hay Whiskey.

Anh đáp là Whiskey, sau đó lập tức vang lên tiếng đá viên bị cắt.

Khương Nguyệt Trì hỏi anh đã mua gì.

Felix nhẹ giọng cười: "Cái miệng vô dụng không nói được lý do gì vậy thì nên biết cách im lặng "

Cô không hài lòng: "Sao lại vô dụng chứ."

Anh lạnh nhạt hỏi lại: "Cái miệng chỉ biết nói dối thì có ích gì?"

"Em không nói dối mà."

Câu này nói ra có chút nhẹ nhàng, cố tình âm cuối kéo lên, âm điệu mơ hồ không rõ khiến cô như đang làm nũng.

Trên chiếc phi cơ đang bay ổn định, phục cúi xuống giúp Felix đổi giày.

Anh định lát nữa sẽ đi tắm rửa, lười không muốn cúi xuống thay giày.

Trên máy bay thậm chí không có một người phụ nữ nào, nếu Khương Nguyệt Trì dám lén lút làm loạn với người đàn ông khác, anh thề, sẽ khiến cô ch/ết rất thảm.

Felix nhẹ nhàng lắc ly Cocktail trong tay. Bartender và người đã thay giày xong đã rời đi từ lâu lúc này nơi đây chỉ còn lại một mình anh.

Trên chiếc ghế sofa bọc da màu trắng, trước mặt là bàn máy tính dài, xa hơn nữa là cửa sổ máy bay, có thể nhìn thấy rõ cảnh bên ngoài. Chỉ tiếc bây giờ một mảng tối đen.

"Phải không." Giọng anh trở nên không mấy để ý, dường như không quan tâm đến việc cô có nói dối hay không. Thay vào đó, anh nhấp một ngụm rượu và bảo cô hãy dùng âm điệu nũng nịu vừa rồi mà thở hai tiếng cho anh nghe.

Ban đầu Khương Nguyệt Trì không hiểu ý của anh, mãi đến khi nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng pha chút trêu chọc của anh qua điện thoại, cô mới nhận ra, mặt đỏ bừng, nằm xuống giường: "Bà nội vẫn đang ở ngoài mà."

Xem ra anh thực sự thích âm thanh nũng nịu của cô vừa rồi.

"Vậy nói nhỏ thôi." Bốn giờ trước, anh còn uống rượu tại một buổi tiệc, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, sau khi lên máy bay lại uống thêm không ít, nên hiện tại cả người đang trong trạng thái hơi say.

Anh bật loa ngoài điện thoại, đặt sang một bên, rồi giơ tay cởi bỏ chiếc áo vest vướng víu. Anh nghĩ, có lẽ nên đi tắm trước.

Khi anh cởi áo vest, mấy tấm danh thiếp rơi ra từ trong đó.

Anh không quay lại nhặt, chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống lướt qua.

Trong số những danh thiếp đó thậm chí còn có vài chiếc thẻ phòng.

Trong buổi tiệc xa hoa, hình như có vài người đã tiến đến quá gần anh, cả nam lẫn nữ.

Có lẽ họ đã lén bỏ vào túi áo của anh khi anh không để ý, và anh khinh thường nở nụ cười lạnh.

Con người luôn không biết tự lượng sức mình, luôn có ý định sở hữu những thứ không phù hợp với mình.

Anh ghét mùi của họ, chẳng có hứng thú gì mà đuổi họ đi.

Những người đó sợ hãi chạy trốn với vẻ bối rối rất buồn cười.

Felix ngồi trở lại trên ghế sofa.

Con người ở bất cứ nơi nào cũng đều giống nhau, có kẻ xấu, có người đẹp, nhưng phần lớn là bình thường. Ngay cả ở thành phố được mệnh danh là kinh đô nghệ thuật như Paris.

Nhưng với thân phận và địa vị của Felix, những người có thể xuất hiện trong tầm nhìn của anh đều là những mỹ nữ không có bất kỳ sai sót nào.

Họ có thể là các nữ diễn viên đã nhận nhiều giải thưởng trong các liên hoan phim quốc tế, hoặc là các siêu mẫu nổi tiếng xuất hiện trên sàn catwalk.

Thậm chí có một số mỹ nữ quý hiếm, khó tìm.

Bên tổ chức rõ ràng đã cố ý tìm hiểu kỹ về gu thẩm mỹ của anh, cố gắng hết sức để làm hài lòng vị khách khó tính này.

Tất cả đều là những mỹ nhân tóc vàng mắt xanh, ngực lớn chân dài, xinh đẹp rực rỡ.

Nhưng anh chỉ cười một cái, nói: "Ông John nên nâng cao thẩm mỹ của mình một chút."

So với những người phụ nữ tóc vàng mắt xanh này, anh lại càng nhớ nhung cô gái nhỏ người châu Á với mái tóc đen kia hơn.

Đôi mắt đào hoa không an phận, lúc nói chuyện hay làm việc luôn có chút e lệ, lúc nào cũng đặt đạo đức lên hàng đầu.

Rõ ràng sâu bên trong là không an phận, nhưng lại cố tình được gói gọn trong lớp vỏ bên ngoài điềm tĩnh.

Điều này làm cho cô trở nên mâu thuẫn và giả tạo.

A, Alice của anh.

Có vẻ như anh ngày càng không thể rời bỏ cô.

Cô hẳn nên nhanh chóng tốt nghiệp, đến lúc đó anh có thể sắp xếp để cô trở thành thư ký của mình.

Như vậy, dù anh đi đâu, cũng có thể mang cô theo bên mình.

Ban ngày cùng anh ra vào các nơi, dự tiệc và họp hành, mặc trang phục công sở và đồ đen. Buổi tối nằm trên giường của anh, cởi bỏ trang phục công sở, để lộ nội y tìn/h thú đầy quyến rũ bên trong. Sau đó, anh dùng tay xé nó ra.

Trong điện thoại, Khương Nguyệt Trì vẫn đang do dự, cảm thấy rằng sự bảo thủ của người Trung Quốc khiến cô phải chịu tội. Cô cảm thấy không nên như vậy.

Felix khịt mũi coi thường: "Vậy nên phụ nữ bảo thủ đều không biết làm nũng à? Họ chỉ biết thở dốc thô tục ?"

"Không...... Họ chỉ không làm nũng qua điện thoại." Cô phản bác.

"Thế à, hóa ra ở Trung Quốc, làm nũng qua điện thoại là hành vi trái pháp luật sao? Thật là mở mang tầm mắt."

Cô lờ đi sự chế nhạo của anh, cảm thấy hơi xấu hổ: "Ngày mai anh sẽ về, dù sao cũng phải...... Nghe bây giờ sao?"

"Alice, thử xem, thú vị hơn nhiều so với việc trực tiếp làm tìn/h ấy." Anh nhẹ nhàng dụ dỗ cô, Khương Nguyệt Trì nghe thấy tiếng anh tháo cà vạt.

Giọng nói của Felix có vẻ có một sức hút nào đó, trầm thấp như thể chỉ mới phát ra từ một micro cũ.

Giọng nói thuần hậu kết hợp với chất giọng độc đáo, từ tính, trầm thấp, khiến người ta chỉ muốn nghe mãi không thôi.

Từ việc từ chối ngay từ đầu đến cuối cùng chỉ là một chút do dự. Cô cảm thấy bị anh dụ dỗ.

Cô xuống giường, lặng lẽ mở cửa phòng, nhìn ra ngoài, bà nội và cô ruột vẫn đang xem TV ở phòng khách. Học trưởng đã sớm rời đi.

Chắc là...... Sẽ không bị phát hiện đâu?

Cô khóa trái cửa phòng, tắt đèn, hoàn toàn bịt kín phòng, áp tai vào điện thoại để nghe rõ hơn.

"Như vậy có phải giống như đang làm ăn trộm không?" Anh trêu chọc cô.

Khương Nguyệt Trì thì thầm: "Thực ra là như vậy."

"Tắm rửa rồi sao?"

"Đã tắm rồi."

"Đem bộ đồ tì/nh t/hú - nội y trong ngăn tủ kia mặc vào."

Khương Nguyệt Trì không hiểu yêu cầu của anh; "Anh sẽ không nhìn thấy mà?"

Anh giữ giọng điệu bình thản, chậm rãi và trầm thấp, nhưng có một sự kiên quyết không thể từ chối: "Nghe lời, Alice."

Khương Nguyệt Trì chỉ có thể nghe lời và làm theo. Nói thật, cô hoàn toàn không thể chống cự lại Felix của hiện tại

"Thay đồ đi."

"Có cảm giác gì không?"

Cô nghe thấy giọng anh có vẻ trầm hơn, không biết anh đang làm gì bên kia: "Không có cảm giác gì, giống như không mặc gì cả, chỉ hơi có chút không thoải mái... ở chỗ đó."

Anh không nói gì thêm, nhưng cô có vẻ nghe thấy anh nuốt nước bọt.

"Ừ, nếu vậy thì tháo nó ra."

Cái gì cơ, mới vừa mặc vào lại muốn tháo ra.

"Đã tháo xong chưa?"

"Ừ." Cô gật đầu, "Đã tháo xong rồi."

"Thật ngoan, Alice." Anh cười khích lệ cô, giọng nói càng trầm thấp hơn, như một bản đàn công-bat.

Khương Nguyệt Trì cảm thấy tai và cổ họng đều ngứa, rất muốn đưa tay ra để gãi.

Felix giống như một người thầy nghiêm khắc, không ngừng đặt câu hỏi.

"Muốn tôi gần gũi với em không?"

Cô gật đầu: "Muốn, muốn."

Anh cười nhẹ: "Muốn anh gần gũi với em như thế nào?"

Khương Nguyệt Trì đã đỏ mặt từ lâu với kiểu hỏi đáp này, cô quyết định vùi mặt vào gối và thì thầm: "Muốn anh hôn môi, sau đó... sau đó đưa đầu lưỡi vào miệng em, liếm... liếm đầu lưỡi và hàm trên của em ."

"Còn gì nữa?"

"Còn... còn... mút một chút."

" Mút ở đâu?"

Cô mặt đã đỏ như trái gấc, như thể bị đun sôi, cô thậm chí không muốn thốt ra lời: " Mút đầu lưỡi."

Felix hài lòng với phản ứng của cô, giọng nói trở nên trầm thấp hơn, không còn che giấu sự thỏa mãn: " Tôi ngoài đầu lưỡi, mút những nơi khác cũng rất thành thạo. Alice có muốn thử không?"

Khương Nguyệt Trì cảm thấy như thể không còn không khí để thở, đạo đức nhắc nhở cô biết mình không nên làm những việc này nhưng cơ thể lại thành thật, cho cô biết cô thực sự thích thú.

"Ừ... muốn thử, em biết rồi."

"Ừ?" Anh cười nhẹ, giọng nói trở nên quyến rũ, " em biết làm sao?"

Khương Nguyệt Trì cảm thấy mặt mình sắp bùng cháy, Felix tiếp tục hỏi làm cô chỉ muốn chui vào dưới gối. Nhưng đồng thời, cô cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể mình như đang dần thư giãn

Mặc dù anh chơi đùa rất quái đản, nhưng không thể phủ nhận, đối với Khương Nguyệt Trì mà nói... điều đó thực sự có một loại kích thích khó mà cưỡng lại.

Cô ôm chăn, hai chân kẹp chặt, giọng nói nhỏ nhẹ, dường như khó mở miệng: "Bởi vì anh trước đây... như vậy quá."

Anh có lẽ đã rót thêm rượu, bởi vì Khương Nguyệt Trì lại nghe thấy tiếng cắt đá lạnh. Con dao đó chắc hẳn rất sắc bén, cô hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ tiếng vụn vỡ nào.

Dù có người ngoài, Felix cũng không có chút kiềm chế nào

"Muốn anh làm tì/nh sao?"

Cô mặt chôn ở gối, giọng nói ồm ồm: "Không cần, em có kỳ sinh lý."

"Vậy dùng miệng giúp tôi đi."

Cô rất kháng cự, cảm giác như việc này sắp xảy ra: "Không cần, rất khó chịu, luôn là... rất sâu."

Anh an ủi cô: "Chỉ cần vào nửa chừng, nửa còn lại dùng tay vuốt là được."

"Không cần. Ghét mùi hoa thạch nam." Cô giọng điệu ủy khuất.

Felix thích những lúc cô làm nũng, giống như một con cún con, lại vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu: "Vậy không cần dùng miệng. Anh chỉ cọ xát bên ngoài thôi, ừ, Alice đùi em cũng rất thoải mái."

"Vậy anh thích không, thích Alice không?"

Anh giọng điệu trở nên quyến rũ: "Thích, lúc ấy anh thích Alice nhiều nước như vậy."

Cô nhẹ nhàng phản bác: "Mới không có, anh..."

"Gọi daddy."

Cô ngoan ngoãn gọi daddy, sau đó nhỏ giọng sửa miệng: "puppy." =))))

Không biết qua bao lâu, cuộc trò chuyện di/rty ta/lks trên điện thoại tiếp tục đến một nửa thì cô nghe thấy cô ruột gõ cửa phòng cô từ bên ngoài: " Tiểu Nguyệt, cô nấu một ít bánh trôi, cháu có muốn ăn không?"

Cô hoảng sợ, trái tim đột nhiên dâng lên đến cổ họng: " Cháu... cháu không ăn, không đói bụng."

Nghĩ một chút, cô lại không yên tâm nhắc nhở: " Bà nội dạ dày không tốt, cô làm để bà ăn ít thôi, không dễ tiêu hóa."

Cô ruột đồng ý, rồi nói: " Cô để lại một ít trong nồi, nửa đêm đói bụng thì cháu ăn."

" Vâng cảm ơn cô."

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đi xa, trái tim cô mới thả lỏng, một lần nữa nằm xuống giường và lấy điện thoại di động ra khỏi chăn.

Felix lại bắt đầu tỏ ra hứng thú, làm cô tiếp tục cuộc trò chuyện qua điện thoại.

Cô che mặt lại: "Tha cho em đi."

"Làm sao vậy, không thích sao?"

"Rất đáng sợ, em vừa rồi bị dọa chết!" Nếu bị cô ruột phát hiện, em thật sự không biết phải làm sao.

Một cô gái ngoan ngoãn như tôi lại đang làm phone s/e/x với người khác.

Cô không dám nghĩ thêm, sợ sẽ trở thành sự thật, dứt khoát kết thúc cuộc trò chuyện và gác máy.

Từ cuộc gọi vừa rồi có thể thấy, Felix có vẻ đã bớt giận, anh so với trong tưởng tượng của cô dễ dỗ hơn nhiều.

Chỉ cần làm theo anh, tiếp tục làm nũng, và thỏa mãn chút ít ham muốn của anh.

Nhưng cũng phức tạp hơn trong tưởng tượng. Anh sao lại dễ nổi giận như vậy. Một lúc không trả lời điện thoại là anh đã tức giận?

Cô cảm thấy mình như một người vợ phải giao tiếp xã giao, trong khi anh lại chờ cô về nhà ăn cơm, đồng thời lo lắng cô sẽ lăng nhăng bên ngoài.

Không đúng, anh chỉ là có d/ục vọng chiếm hữu và kiểm soát quá mạnh, còn cô là một người bị hại vô tội.

Anh thực sự có nhu cầu quá mức trong chuyện đó, người nước ngoài đều như vậy sao?

Có cảm giác giống như những tên đàn ông dùng thuốc kích thích t/ình d/ục. Hay là anh chính là một loại người sử dụng thuốc kích thích tì/nh d/ục?

Ngày hôm sau, Felix đã về xuống mặt đất, Khương Nguyệt Trì lo lắng anh sẽ trực tiếp tìm đến nhà, vì vậy trước tiên cô đưa bà nội và cô ruột ra ngoài.

— Dưới danh nghĩa đi du lịch.

Cô mua vé vào cửa cho khu vực quanh đó, vì khoảng cách xa nên chỉ có thể ở lại vài tiếng.

Cũng nên cho họ đi chơi một chút, trong thành phố ngoài sự nhộn nhịp, thực sự không phù hợp cho người già ở lâu cư trú.

Cô ruột rất vui vẻ, đến nơi đã liên tục gửi vài bức ảnh lên vòng bạn bè. Cô đứng gần thác nước, tay cầm khăn lụa, phía sau là cảnh nước chảy.

Khương Nguyệt Trì nhắn tin lại: — Bà nội chụp thế nào? Bên đó lạnh không?

Cô ruột phỏng chừng đang nhìn di động, nhanh chóng phản hồi bình luận: — Đúng, học một lần đã biết chụp, còn giúp cô tìm góc độ. Bên này không lạnh, rất ấm áp.

Khương Nguyệt Trì cười: — Bà nội thật là tuyệt vời.

Hôm nay, cô cũng có việc ra ngoài, gần đây tìm được một công việc kiếm tiền thêm, làm phiên dịch.

Vẫn là nhờ sự giúp đỡ của học tỷ ở trường, nghe nói đối phương là đối tác của cha cô ấy, tổng giám đốc tập đoàn.

Người này có đội ngũ phiên dịch chuyên nghiệp, nhưng vì vị trí điều động và cạnh tranh, nên công ty đã bị đào thải nhiều nhân viên.

Thông báo tuyển dụng mới dán ra, có một công ty muốn tham gia, không kịp tìm phiên dịch, vì vậy học tỷ đã đề cử Khương Nguyệt Trì.

Có lẽ học tỷ đã nói nhiều điều tốt về cô, như là du học sinh nước ngoài về, tài năng cao, khẩu ngữ xuất sắc.

Vì vậy đối phương lập tức chọn cô.

Khương Nguyệt Trì mặc trang phục công sở, gọi taxi đi đến tiệm cơm, cảm thấy có chút lo lắng.

Khẩu ngữ của cô không phải là tốt nhất, chỉ là do lâu ngày bên cạnh Felix, bị ảnh hưởng bởi cách phát âm lười biếng của anh.

Nhưng may mắn là so với tưởng tượng của cô, mọi việc đều suôn sẻ, đối phương rất hài lòng với cô. Thậm chí có ý định thuê lâu dài.

Vì là công việc kiêm chức, nên lương được trả theo ngày.

Trên đường về, cô nhìn tin nhắn nhập trướng, vui mừng đến mức muốn báo cho cả thế giới biết.

Lương của cô còn cao hơn mức dự đoán.

Vì thế, cô gửi lời cảm ơn học tỷ đã giới thiệu công việc, hứa sẽ mời học tỷ ăn cơm sau này.

Khi cô về đến nhà đã là buổi tối, bên ngoài đang có tuyết nhẹ.

Vì cô ruột và bà nội không ở nhà, không khí trong nhà lại trở nên yên tĩnh.

Có lẽ vì gần Tết, khu vực xung quanh rất nhộn nhịp. So với trước đây, mức độ tĩnh lặng như tăng vọt.

Ngửi thấy mùi đồ ăn từ bên cạnh, cô ôm bụng thở dài. Nhớ ra tủ lạnh còn có bánh trôi do cô ruột làm, cô định nấu một chén ăn cho đỡ đói.

Tắm xong, bánh trôi cũng đã nấu xong. Cô bê một chén, ngồi ở phòng khách xem TV.

Mới có tám giờ, cô vẫn chưa ăn xong.

Không phải vì cô không no, mà là vì có khách không mời mà đến.

Felix hẳn là vừa xuống máy bay đã lập tức đi xe đến đây, trên người còn có vài phần lạnh lẽo của mùa đông, áo khoác màu đen rủ xuống khuỷu tay, toàn thân trong bộ đồ vest màu xám đậm.

Có lẽ anh chưa kịp điều chỉnh giờ, hoặc gần đây không được nghỉ ngơi tốt, nên anh hiếm khi lộ ra chút mệt mỏi.

Kính mắt vàng rơi xuống, vẻ mặt sâu thẳm hơi có chút mệt mỏi, đáy mắt thậm chí còn có tơ máu.

Khương Nguyệt Trì đầu tiên là sửng sốt, đã biết anh sẽ đến, nên trố mắt cũng không kéo dài lâu.

"Có vẻ như anh rất mệt."

Trong phòng khách, anh ngồi trên sofa, áo khoác để tùy ý một bên.

Khương Nguyệt Trì đưa cho anh một ly nước ấm.

Anh đã đến đây vài lần, nên trong nhà có dép lê, khăn tắm và cả bộ bát đĩa riêng của anh.

Cái ly này cũng là của anh.

Felix giơ tay nới lỏng cà vạt, nhìn chén nước trong tay cô, không nhận lấy: " Có ai dùng qua sao?"

"Không có, đồ của anh thì em không để cho người khác dùng." Cô không nói dối, Felix có thể nhận ra.

Anh nhận lấy, đưa cô một nụ cười đặc biệt: " Em có thể dùng."

Nụ cười đặc thù đó không làm Khương Nguyệt Trì vui vẻ hơn, nhưng cô vẫn nói lời cảm ơn vì lễ phép.

Felix uống nước xong, đặt chén ly xuống, thấy đồ vật treo trong bếp, mặt không đổi sắc: " Em đã gi/ết người sao?"

"Cái gì?"

Khương Nguyệt Trì ngẩn người.

Anh hơi nghiêng đầu, tay trái đặt sau lưng ghế sofa, chân dài gác chéo.

Ngữ khí của anh khinh khỉnh, bình thường như đang nói về việc rửa chén sau khi ăn cơm: "G/iết người mà không biết rửa sạch hiện trường, ruột vẫn treo ở đó. Cần tôi giúp em xử lý không? Tôi hẳn là am hiểu hơn em."

Khương Nguyệt Trì nhìn lại: "Đó là lạp xưởng, không phải ruột người. Ăn rất ngon, có thể nấu lạp xưởng với cơm hoặc xào lên ăn."

Nghe không phải ruột người, anh rõ ràng không còn hứng thú.

Anh ngả người về phía trước, lưng hơi cong, tay trái tự nhiên đặt lên đầu gối.

Hôm nay anh mặc bộ vest màu đen, là màu mà Khương Nguyệt Trì thích nhất.

Cô cảm thấy bộ vest này rất sang trọng, đặc biệt là phần cắt may cao cấp.

Mỗi đường chỉ khâu đều ôm sát cơ thể.

Khi anh khom lưng hoặc vận lực, các cơ bắp trở nên rõ ràng.

Khương Nguyệt Trì nhận ra điều không đúng: "Anh chẳng lẽ......"

Anh hiểu cô muốn nói gì, cười: "Điều tôi thích nhất là làm cho ruột người khác xổ ra rồi trói họ lại."

Khương Nguyệt Trì hình dung cảnh tượng đó, làm mặt cô trắng bệch.

Felix cười còn vui vẻ hơn trước, ôm cô, chôn mặt vào cổ cô, hít hơi thở của cô: "Alice, em thật đáng yêu. ngốc nghếch đáng yêu."

Một người ngồi, một người đứng, hai người trông gần như có chiều cao bằng nhau.

Cô không nghe thấy lời anh, tích cực đổi chủ đề: "Anh chắc đói bụng rồi, em sẽ nấu mì cho anh. Anh muốn ăn gì? Tủ lạnh chỉ có trứng gà và cà chua."

"Có vẻ như không có lựa chọn thứ hai."

Cô nghiêng đầu: " Hình như là vậy, thông cảm, em là người nghèo mà."

Cô vào phòng bếp, rửa nồi và bật lửa.

Felix vừa ngồi xuống, ánh mắt lập tức bị chiếc hộp trang sức màu xanh lam trên bàn thu hút.

Anh dừng lại một chút, rồi vẫn lấy chiếc hộp về phía mình.

Bên trong là một cái vòng cổ ngọc trai, một cái vòng cổ ngọc trai giá rẻ.

Anh tin chắc rằng, người đưa vòng cổ này cũng là loại giá rẻ giống như chiếc vòng cổ này.

Alice, sao cô luôn tiếp xúc với những người đàn ông giá rẻ thế nhỉ.

Ánh mắt anh trở nên âm trầm, anh cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn lại rồi ném trở về, giống như ném rác vậy.

Sau đó anh cởi dây lưng, đứng dậy vào phòng bếp.

Khương Nguyệt Trì đang đợi nồi nước sôi rồi mới điều chỉnh nhiệt độ.

Cô đang gọt vỏ cà chua.

Felix dán sát từ phía sau cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông cùng với hương quen thuộc bao quanh mình.

Cô vừa muốn xoay người, anh một tay ấn eo cô, giữ cô lại không thể động đậy.

Một tay còn lại kéo vạt váy của cô lên: "Tiếp tục, em đừng để ý đến tôi."

Nhưng...... Sao có thể bỏ mặc.

Khương Nguyệt Trì đỏ mặt, tiếp tục gọt vỏ cà chua, tay không quá ổn định, một quả cà chua mất cả nửa giờ.

Felix cong lưng, đưa tai lại gần cười nhẹ: "Trong nồi cần thêm nước, nhưng...... Phía dưới thì ẩm ướt."

"Anh đang nói gì vậy?" Cô vặn vẹo cơ thể, cố gắng giãy giụa.

Anh cười kỳ lạ: "Tôi chỉ đang nhắc nhở em thêm chút nước, nếu không làm sao nấu mì được."

Cô cắn môi dưới: "Đây là do ai."

Felix biểu cảm vô tội: "Cô chỉ đang đứng hưởng thụ, bị liên lụy là tôi. Đứng vững đi, đừng để tóc rơi vào nồi, tôi sẽ ghét bỏ."

"......" Khương Nguyệt Trì trong lòng mắng anh một trăm lần.

Dù sao món ăn cũng là để anh nếm thử, dù có khó ăn cũng là anh gây ra, Khương Nguyệt Trì quyết định trực tiếp bỏ mì và toàn bộ cà chua vào nồi.

Sau đó nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý chờ đợi nồi mì chín.

Tất nhiên, kết quả cuối cùng là một nồi mì cực kỳ khó ăn.

Felix không hề động đũa.

Khương Nguyệt Trì dọn dẹp rác rưởi dưới bếp, không thể để bà nội phát hiện.

Khi xuống lầu, cô phát hiện Felix đang ngồi trên sofa, chân bắt chéo, kiểm tra máy tính của cô.

Cô vội vàng đến lấy lại: "Làm ơn, anh có thể tôn trọng quyền riêng tư của em không?"

Anh ánh mắt bình tĩnh: "Có gì mà tôi không thể xem, em giấu trong máy tính những bộ phim khiêu dâ/m sao ?"

"Mặc kệ có hay không, đây đều là quyền riêng tư của em !" Cô nhấn mạnh. Sau đó, lại thấp giọng biện minh, "Cái đó không phải...... Là bạn của em chia sẻ, là nam với nam , nhưng em không xem nhiều....... em thấy rất đáng sợ."

"Thật sao." Anh cười một cách nhìn thấu tất cả,

"Nếu không thấy nhiều, sao cô lại biết đáng sợ?"

"Bởi vì nhìn bìa sách đã rất đáng sợ rồi!" Cô thề là cô thật sự chưa xem qua, hiện tại cô thậm chí có thể thề.

Felix cười lạnh một tiếng, dời ánh mắt.

Nói dối bị vạch trần làm cô có cảm giác tội lỗi, nhưng sự thật lại bị anh coi là nói dối, khiến cô cảm thấy hơi thất vọng.

Cô đến trước mặt Felix: "Em thật sự không nói dối, em thề!"

Nếu là bình thường, có lẽ anh còn có tâm trạng trêu đùa cô. Nhưng hôm nay rõ ràng không phải như vậy.

Anh cầm hộp trang sức trên bàn, thưởng thức một lúc, rồi bắt đầu truy cứu: "Người đàn ông nào đưa cô cái này?"

Khương Nguyệt Trì lảng tránh: "Quà kỷ niệm đính hôn của học tỷ đồng môn."

"Thật sao." Anh nhìn cô với vẻ mặt không biểu cảm.

Dưới ánh mắt nhìn thấu của anh, Khương Nguyệt Trì cảm thấy không thể che giấu: " Em cũng không chắc có phải là quà đính hôn của học tỷ không, là học trưởng đưa cho, anh ấy nói là......"

Anh cười cắt lời cô: " Em thật sự không biết sao, Alice. Tôi tin rằng chuyện tình cảm cảm xúc của em không phải người vô tâm vô ý như vậy."

Cô ngượng ngùng mím môi: "Ừm...... em......"

Cô thật sự không biết từ đầu, chỉ phản ứng lại sau khi bữa cơm kết thúc.

Học tỷ của cô có điều kiện tương đương, hôn lễ cũng tổ chức ở nhà hàng bình thường, sao có thể dễ dàng đưa ra tặng một cái vòng cổ vài ngàn như vậy.

Nụ cười của Felix trên môi không thay đổi, thậm chí còn lấy thuốc ra và hỏi cô có để ý không.

"Ba ngày không ngủ, vừa rồi lại tiêu hao nhiều sức lực như vậy, rít một điếu thuốc để thư giãn, không phiền chứ??"

Dưới đáy mắt anh hiện lên nụ cười ẩn chứa cảm xúc không rõ ràng. Khương Nguyệt Trì thật sự khó có thể từ nét mặt của anh mà đoán được anh đang cảm thấy thế nào..

Là khó chịu hay là không sao cả?

"Anh không cần để ý. Có cần em làm cho anh một ly cà phê không?" Cô rất chu đáo.

Anh thong thả đốt thuốc, rồi đứng dậy, đi vòng quanh.

Áo khoác đã được cởi ra, giờ chỉ còn lại bộ đồ tây màu đen, áo sơ mi màu nhạt, và bên trong là một chiếc áo choàng tây.

Anh có vòng eo nhỏ nhắn, vai rộng, tạo nên tỷ lệ tam giác hoàn hảo. Thực sự rất hợp với bộ đồ tây.

Phải nói rằng, cơ thể như vậy mặc gì cũng đẹp. Tất nhiên, không mặc còn đẹp hơn.

Khương Nguyệt Trì không có thời gian để thưởng thức, cô luôn có dự cảm bất an.

Felix không trả lời câu hỏi của cô, mà xoay người, cười hỏi cô: "Còn pha cho anh ta cà phê sao?"

Cô theo bản năng phản bác: "Không có, anh ta ăn xong rồi đi ngay."

Vừa nói ra, cô ý thức được không đúng, hận không thể lập tức cắn đứt lưỡi của mình, sao lại dễ dàng bị lộ như vậy.

Felix dừng động tác, phủi bụi, từ từ ngẩng đầu: "Thật sao, còn ăn cùng nhau. Không tiện ở lại nói chuyện yêu đương sao?"

Khương Nguyệt Trì nhíu mày: "Anh đang nói gì vậy, bọn em không phải kiểu quan hệ như anh nghĩ."

Anh đến trước mặt cô, không nhanh không chậm cởi áo khoác, tùy tay ném sang một bên, rồi nới lỏng cà vạt, tiếp tục tháo áo vest. Cổ dài trắng nõn, khi nói chuyện, hầu kết di chuyển rất quyến rũ.

Anh không quan tâm: "Thật đáng tiếc, chỉ sợ cocks anh ta còn kêu gào không ngừng."

Cô giải thích: "Là bà nội thực sự thích anh ta, nên để anh ta ở lại ăn cơm, không liên quan đến em."

Anh tỏ vẻ hiểu ra, vừa hút thuốc vừa gật đầu: "Thì ra là vậy. Hôn lễ được định khi nào?"

Cô sửng sốt: "Cái gì?"

Anh cười: "Không phải nói bà nội em thích tên đó sao."

Cô cảm thấy anh thật khó hiểu: "... Không phải cái loại thích này, sao có thể, bà và học trưởng tuổi tác chênh lệch nhiều, chỉ là trưởng bối đối với vãn bối quý mến thôi."

"Như thế nào không thể." Anh tươi cười từ đầu đến cuối đều rất thoải mái, "Mẹ kế của tôi còn trẻ hơn tôi nhiều. Hiện tại cô ta này cùng tuổi với em."

"Điều này không giống nhau."

Anh rất có hứng thú liếc cô: "Thế nào không giống nhau, đàn ông có thể theo đuổi những người phụ nữ trẻ hơn mình mười tuổi, phụ nữ lại không thể sao? Alice, em không thể trở thành chướng ngại cho bình đẳng giới giữa nam và nữ."

Khương Nguyệt Trì nhìn ra, anh chỉ đang đơn thuần muốn khiến cô cảm thấy khó chịu.

Cô cũng làm cho anh cảm thấy không thoải mái: "Sự thích của bà nội đối với anh là ở tiêu chuẩn cơ bản của bà ấy, bà ấy thấy học trưởng thích hợp làm chồng em."

"Thật sao." Anh tươi cười mở rộng chút, đưa tay xoa môi cô, "Tôi cũng thấy cô và tên ấy thật xứng đôi, các người có thể cùng nhau bàn luận về đồ trang điểm, cùng nhau nghiên cứu xem váy nào đẹp hơn. Nói không chừng trong hôn nhân sau này cô còn có thể ngạc nhiên phát hiện tên học trưởng ấy có xu hướng giới tính hoàn toàn tương đồng với cô, thậm chí còn có thể ngủ với cùng một người đàn ông."

Cô phản ứng lại: "Anh đang nói về anh sao?"

Anh nhún vai: "Thật tiếc, tôi không có hứng thú với đàn ông, tôi chỉ thích phụ nữ."

Khương Nguyệt Trì vừa muốn trả lời lại một cách mỉa mai, anh đã đưa ngón tay vào xoa đầu lưỡi cô, không cho cô phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Bất kỳ âm thanh nào cũng có thể làm anh không vui.

"Chưa kịp nghe tôi nói nửa câu về hắn, cô đã nhanh chóng bắt đầu bảo vệ tên đó"

"Sao! đau lòng lắm hả? Alice, khi nào thì cô có thể bảo vệ tôi như vậy? Nói đi, cô có từng bảo vệ tôi không? Người khác nói tôi không tốt, chỉ sợ cô chỉ biết gật đầu phụ họa. Anh trai thật sự rất đau lòng." Anh nói với nụ cười, nhưng đáy mắt lại không có chút ấm áp, mà là tĩnh mịch, như gió lốc tiến đến chỗ sâu của biển rộng.

Ưm , xem ra anh thực sự tức giận, hơn nữa tức giận không nhẹ.

Thực ra Khương Nguyệt Trì không hiểu anh tức giận ở điểm nào, chỉ vì cô nhận vòng cổ của người khác?

Cô không hiểu rõ lý do.

Cô cũng không bảo vệ học trưởng, cô chỉ là tự biện minh cho mình.

"Lúc đó em thật sự không nghĩ nhiều như vậy, em ban đầu nghĩ học tỷ đưa, khi tôi phản ứng lại thì người ta đã rời đi. Sau đó em và anh ấy có liên lạc, muốn trả lại cho anh ấy, nhưng học trưởng từ chối nhận lại với em, nói gì đó là quay lại trường học." Cô làm giọng điệu nhẹ nhàng, bắt đầu làm nũng.

Nghĩ thôi, vẫn là đừng đối đầu với anh, cuối cùng khó chịu vẫn là chính mình.

Đối mặt với giải thích, Felix không phản ứng.

"Thật sự, em thật sự nghĩ như vậy." Câu này suýt nữa đã thốt ra.

May mà cô kịp thời nuốt lại.

Nếu cô thật sự nói, cô dám cam đoan, Felix nhất định sẽ cười gật đầu: "Ừ, bảo bối, tôi có thể để cho cô tự chọn cách ch/ết."

"Em thề trong lòng em chỉ có anh, Felix, em chỉ yêu anh. Em thậm chí không nhớ rõ học trưởng trông như thế nào." Em thật sự giơ ba ngón tay lên để thề.

Anh cười lạnh một tiếng.

Dù là nụ cười khinh miệt, nhưng ít ra không còn vẻ thờ ơ như trước. Ít nhất là một sự chuyển biến tốt.

Khương Nguyệt Trì thấy anh từ trong túi áo khoác lấy ra một hộp trang sức.

Thủ công tinh xảo, mặt trên điêu khắc sinh động như thật, thậm chí hoa văn mạch lạc đều rất rõ ràng.

So với hộp nhung trên bàn, thật sự là khác biệt giữa châu báu đỉnh cấp và hàng vỉa hè.

Felix mở hộp ra, ánh mắt cô thấy là một dây chuyền ngọc trai, điểm xuyết đá quý và kim cương, ánh sáng rực rỡ có thể nhìn thấy rất sang trọng.

Cô hơi thở dồn dập, còn chưa kịp ngạc nhiên xong, Felix đã trực tiếp cắt đứt nó, ngọc trai rơi đầy đất.

Sau đó giống như xử lý một đồng rác rưởi ném vào thùng rác bên cạnh.

Khương Nguyệt Trì đau lòng đến mức muốn chết, một viên ngọc trai giá trị bao nhiêu.

Cô vừa định quay người nhặt lên, bị Felix kéo lại, anh cười nói với cô: "Alice, đồ vật như nhau, cô nhận của người khác rồi thì không có quyền giữ lại của tôi nữa, biết không."

Là chiếm hữu quấy rối, hay là ghen?

Khương Nguyệt Trì không hiểu rõ. Cô cho rằng chắc chắn là chiếm hữu.

Felix giống như một vị quốc vương không cho phép bất kỳ ai làm ô uế lãnh thổ của mình, anh cao cao tại thượng, kiêu ngạo và ngạo mạn.

Anh không cho phép lãnh thổ và người dân của mình bị người khác xâm phạm.

chắc chắn là như vậy.

Tối hôm đó vẫn bình yên, không có chuyện gì xảy ra, Felix không tiếp tục truy cứu chuyện vòng cổ. Vì Khương Nguyệt Trì không nói dối.

Anh ngủ thật sâu, nghĩ đến mấy ngày gần đây thật sự không có được một giấc ngủ ngon.

Khương Nguyệt Trì ôm anh, sau đó nhân cơ hội sờ mông anh.

Cùng lúc đó, mặt chôn vào ngực anh.

Cô rất thích gối ôm hình người, thích mông anh vểnh, thích cơ ngực anh, nghĩ lâu như vậy, cuối cùng cũng ôm được.

Cô thậm chí ngủ còn sâu hơn Felix.

Ngày hôm sau tỉnh lại chính là giữa trưa.

Felix đã sớm dậy, ngồi trên đầu giường, chỗ cô gối từ ngực anh giờ chuyển thành eo anh.

Khó trách cảm giác cộm đến khó chịu, cảm giác ôm cơ bụng và cơ ngực kém xa.

Cô giơ tay xoa xoa đôi mắt, mới vừa tỉnh dậy đại não còn trong trạng thái khởi động, lá gan cũng lớn hơn nhiều so với ngày thường.

Cô nhìn chằm chằm vào anh, người đang hơi hơi mở áo ngủ, nhìn sau một lúc lâu: "Quả nhiên không có xăm mình, anh một chút cũng không yêu em."

""Không phải đã nói rồi sao, nếu em không tin thì cứ đi tìm hiểu,." Anh duỗi tay xoa đầu cô, "Hôm nay tôi dẫn em đi đâu?"

Cô không cần đâu.

Làm bộ không nghe thấy, ôm eo anh và chôn mặt vào ngực anh, xem nhẹ đề tài này.

Khương Nguyệt Trì thích sự mềm mại của cơ ngực, dựa vào cảm thấy rất phong phú.

Cảm giác này cũng không tệ lắm, cho cô một cảm giác an toàn chưa từng có.

"Giống như ba lại giống như mẹ ." Cô há mồm đề nghị

"Felix, nếu không chúng ta kết hôn đi, như vậy em có thể có thêm ba người thân."

"Được thôi." Anh nhanh chóng đồng ý, cười chậm rãi, "Không dừng lại ở ba người thân đâu."

Anh xoa xoa bụng nhỏ của cô: "Chỗ này có thể có thêm mấy người nữa."

Có thêm mấy người nữa.

Cô bị cách nói này dọa đến, lập tức tránh xa anh.

Ngực trống không, Felix tỏ ra bình thản và dựa vào đầu giường, mới vừa châm lửa một chút đã bị Khương Nguyệt Trì dập tắt.

Cô lý lẽ chính đáng: "Hút thuốc dễ dàng gây ung thư phổi!"

Kỳ thực, cô cũng không nghĩ mình lại từ bỏ thuốc lá. Trước đây không dám phản kháng anh, nhưng hiện tại cô dần dần có tự tin hơn.

Nguồn gốc của sự tự tin của cô là do thói quen dung túng anh đối với cô

Vì biết rằng anh sẽ không thật sự làm gì tổn hại đến mình.

Mới nhả đám khói lên chưa kịp tản ra, anh híp mắt, nhìn cô qua lớp khói.

Ở quốc gia của anh, việc chống đối khói thuốc luôn rất phổ biến, thậm chí còn có người lên phố đi dạo hoặc thực hiện những hành động kích động hơn.

Trong nhận thức của Alice, Felix không có ấn tượng sâu sắc về người Hoa, cũng không có cái nhìn sâu hơn, mặc dù mẹ anh cũng là người Hoa, nhưng bà đã qua đời quá sớm.

Phản đối khói thuốc hay người hút thuốc, đối với anh không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Anh không lãng phí thời gian vào những việc vô ích cho bản thân.

Thế giới của anh không phân biệt người da vàng, da trắng hay da đen.

Chỉ phân biệt giữa những người có thể mang lại lợi ích cho anh và những người vô dụng.

Nhưng Alice không giống vậy, cô không chỉ là vô dụng mà còn thường xuyên gây phiền phức cho anh.

Nhưng anh vẫn sẵn sàng vì một người như vậy mà thay đổi ý định về quốc tịch. Dù sao mẹ anh cũng là người Hoa, anh không thể không tính đến điều đó.

Tóc anh cũng là đen, ngoài đôi mắt xanh ra, anh không khác gì với họ.

Tâm trạng của anh có vẻ không tồi; "Còn  vậy sao, có cần tôi giúp em không?"

"Không cần, em còn có việc cần làm." Cô từ chối. Một khi bắt đầu không biết bao lâu mới kết thúc.

A, vì sao họ chỉ có thể làm những chuyện này khi ở bên nhau, không thể có một chút gì đó như Plato sao?

Thật sự không ổn!

Felix mặc áo lông vào, hỏi một cách không quan tâm: "Việc gì, cái người hói đầu mà em đã sắp xếp sao?"

Dù sao cũng là giáo viên của cô, cô nhấn mạnh: "Ông ấy có tên!"

Felix gật đầu: "Nhưng ông ấy không có tóc."

"Anh có thể tôn trọng người khác một chút được không?"

Felix trả lời "Câu đó hẳn là để tôi nhờ hộ sĩ đỡ đẻ giúp tôi nói,"

Khương Nguyệt Trì không hiểu mối liên hệ giữa hai người: "Tại sao phải nói với hộ sĩ?"
"

Anh mặt bình tĩnh, nói rất tự nhiên, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người khác, tổng kết là anh không có sai: "Hỏi họ tại sao lúc trước lại muốn tôn trọng những người tốt đẹp rồi sau đó lại vứt bỏ tôi."

"......"

Đi tìm ch/ết đi đồ quỷ tây

Tiếng mở cửa ra chấm dứt cuộc trò chuyện này.

Khương Nguyệt Trì chỉ sửng sốt vài giây, nghe thấy tiếng cô ruột và bà nội, cô liền nhanh chóng bước ra.

Xong rồi, hai người đã trở lại trước.

Xong rồi, xong rồi.

Cô vội vàng mặc quần áo, rồi chạy đến gương lớn trước để kiểm tra, không biết kem che khuyết điểm có che được dấu hôn trên cổ không.

Cô lúng túng thu dọn đồ đạc, bà nội ở ngoài kêu : "Nguyệt Trì, con đã ăn cơm chưa? Chúng ta mang theo trái dừa và gà cho con."

Khương Nguyệt Trì vội vàng đáp: "Con đã ăn rồi bà nội. Con mới vừa ngủ dậy."

Cô ruột nghi ngờ: "Mới có vài giờ sao con ngủ sớm như vậy. À, tiện đường mua vài bộ quần áo cho con, con thử xem có vừa không."

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cô vội vàng khóa trái cửa phòng.

"Con... con phòng hiện tại rất lộn xộn, con thu dọn một chút đã."

Cô ruột cười nói: "Lộn xộn cũng không sao, còn sợ làm cô thấy sao."

Dù nói như vậy, nhưng cô ruột không tiếp tục tiến lại gần.

Cuối cùng dấu hôn trên cổ đã được che phủ, Khương Nguyệt Trì đi ra ngoài cầu xin Felix đừng phát ra âm thanh.

Felix mắt mang ý cười, rất có hứng thú hỏi cô: "Lo lắng việc giấu chuyện gian phu trong nhà bị người nhà em phát hiện sao? Sợ gì chứ, không phải ai cũng có thể làm được việc này. Ở Trung Quốc gọi việc này là gì nhỉ? À đúng, rạng danh tổ tiên."

Cô rốt cuộc có nên nói cho anh biết bà nội rất không thích anh không? Đây không phải rạng danh tổ tiên, đây gọi là bại hoại gia phong, nhục nhã trước cửa.

Vẫn là không nên nói cho anh, quỷ tây sẽ tức điên lên.

"Vấn đề là chúng ta hiện tại..." Khương Nguyệt Trì mở tủ quần áo, để đảm bảo, cô lấy ra một chiếc áo lông cao cổ để mặc.

Felix bình tĩnh trong khi cô hoảng loạn, đối lập một cách rõ rệt.

"Có gì không tốt, cô ruột và bà nội không phải cũng đã có quan hệ với đàn ông sao?"

Mặc dù nói như vậy, nhưng...

" Em hy vọng anh có thể nói nhẹ nhàng hơn một chút, họ là trưởng bối mà."

Felix cười khinh miệt, không đáp lại.

Người nước ngoài lớn lên ở phương Tây như anh hiển nhiên không hiểu sự cẩn trọng trong cách nói chuyện với một người lớn tuổi ở quốc gia khác.

Khương Nguyệt Trì cuối cùng nhắc nhở lần cuối: "Ngàn vạn đừng đi ra ngoài, cũng đừng phát ra bất kỳ âm thanh nào!"

Cuối cùng, có lẽ cảm thấy mình có phần cứng rắn, cô quyết định mềm mỏng hơn. Dù hiện tại là cô có việc cần nhờ vả, nên cô hạ giọng, nắm tay anh và lắc lắc: "Làm ơn, Felix, tính mạng của em nằm trong tay anh."

Thấp thỏm và lo lắng, cô đi đến phòng khách, cô ruột đã chuẩn bị quần áo mới cho cô.

Ưm... phong cách của người lớn tuổi không phải là gu của cô. Tóm lại, những bộ đồ này Khương Nguyệt Trì thường thấy và không bao giờ mặc.

Nhưng cô ruột và bà nội đều rất hài lòng.

" Bà đã nói rồi, chúng ta Nguyệt Trì mặc vào chắc chắn sẽ đẹp."

"Nhưng có hơi chút mập, về sau cần ăn đúng giờ."

Khương Nguyệt Trì cười kéo ống tay áo, lộ ra cánh tay không còn gầy như trước: "Hiện tại con nặng 45 cân."

"Vẫn còn quá gầy." Bà nội đau lòng nói

, "Ăn nhiều vào, có thịt mới đẹp."

Khương Nguyệt Trì ôm bà nội làm nũng: "Vậy bà nội làm cho con nhiều món ngon hơn nhé, con rất kén ăn."

Bà nội cười bất đắc dĩ: "Con bé này, tật xấu này không biết sửa."
_______
Để an ủi Felix, Khương Nguyệt Trì thường xuyên cố gắng làm cho anh vui.

Cầm theo những chiếc bánh quy mới nướng.

Anh nhíu mày không thích. Khương Nguyệt Trì biết, anh ghét đồ ngọt.

"Ăn đồ ngọt sẽ làm tâm trạng tốt hơn."

Chủ yếu là để kích thích sự tiết dopamine, như vậy anh sẽ không quá khó chịu. Như cô đã nói, mạng sống của cô hiện tại nằm trong tay anh.

Nếu anh lại phát bệnh thì sao?

Người này luôn làm theo ý mình, nếu cô không thoải mái thì muốn kéo cả thế giới xuống địa ngục.

Để Felix ăn xong, Khương Nguyệt Trì thậm chí phải đút cho anh ăn bằng miệng.

Felix cuối cùng mới chịu hạ mình ăn vài miếng.

"Ăn ngon không?" Cô bị hôn đến thở hồng hộc, còn không quên hỏi anh.

Anh thẳng thắn trả lời: "Bánh quy không ngon, nước miếng của em còn có mùi."

"......"

Thích, không có hương vị

Cô không thể vào lâu, nếu không sẽ gây nghi ngờ.

Cô đặt chiếc bánh quy lên bàn, định dùng đạo đức để "bắt cóc" anh: "em cố ý làm bánh quy tình yêu cho anh , trong khi làm, em luôn cầu nguyện với thần bánh quy, mong rằng chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau. Nếu ăn hết bánh quy thần, thì có thể thực hiện nguyện vọng của em."

Anh nhìn cô một lúc, rồi từ từ mở miệng: "Tôi có một bác sĩ cá nhân ở trong nước, người đã từng khám cho tôi vì chứng mất ngủ. Tôi sẽ yêu cầu anh ấy giúp em ?"

Cô vẻ mặt mờ mịt: " Em đâu có mất ngủ."

"Anh ấy là chuyên gia về các vấn đề tâm thần. Tôi cảm thấy em cần phải xem xét lại, có vẻ như đầu óc của em bị đánh cắp, hoặc là đã chạy trốn đến nơi khác."

"......"

Cô bực bội phản bác, "Vậy anh nghĩ nó có thể đi đâu?"

Felix nhún vai, lấy một cuốn sách và lật xem một cách không mục đích: "Ai biết, có thể là bị đội bóng đá Trung Quốc mang đi đá bóng, cũng có thể bị bọ hung đẩy đi. Nhưng có lẽ không có tác dụng lớn. Dù sao thì em có vẻ trống rỗng trong đầu."

Khương Nguyệt Trì nghĩ rằng việc cần làm ngay bây giờ là đi chụp điện tâm đồ, cô sớm hay muộn sẽ bị cái độc miệng của anh làm tức chế/t

Cô đứng dậy, không muốn phí thời gian thêm với anh. Nói nhiều thêm một câu là thêm một phần nguy cơ bị tức giận.

Bà nội đang lột đậu phộng để làm bơ đậu phộng, Khương Nguyệt Trì mang một chiếc ghế nhỏ đến bên cạnh để hỗ trợ.

Trong khi trò chuyện, cô ruột nói về học trưởng, hỏi cảm nhận Khương Nguyệt Trì về anh ấy.

Khương Nguyệt Trì cảm thấy không thoải mái, tự nhiên hạ thấp giọng: "Cũng bình thường, nhưng bọn cháu chỉ là đồng môn."

Cô ruột nói: "Thế thì thật tốt, thường xuyên ở bên nhau, hiểu nhau tận gốc. Cô cảm thấy không tồi, bà nội cũng thấy vậy. Hơn nữa, cậu bé đó có vẻ có cảm tình với cháu."

Khương Nguyệt Trì không hiểu làm thế nào  cô ruột nhận ra sự quan tâm của anh đối với mình. Anh không đơn giản chỉ là tốt với cô, mà tính cách của anh là như vậy, ôn hòa, khiêm tốn, và lễ độ với mọi người. Đó là cách giáo dục của anh.

Khác hoàn toàn với cái sự giả tạo của những người trong phòng. Anh thật sự là chân thành, nên đối với ai cũng chân thành.

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy may mắn vì quê cô có những tiếng địa phương mơ hồ. Nếu Felix biết cô công khai thảo luận về người đàn ông khác, chắc chắn anh đã nổi giận đến mức đá cửa ra ngoài rồi.

Tuy nhiên, hoàn toàn khác dự đoán mặc dù bị nhốt lâu như vậy, anh vẫn không hề có động tĩnh gì.

Không biết tại sao, cô ruột vẫn còn nhớ đến đôi mắt xanh ngọc của anh chạm mặt cô ruột ở hàng hiên nhà, có lẽ mấy ngày qua vẫn nhớ mãi không quên.

Cô ruột nhắc đến anh, toàn là khen ngợi ngoại hình, không đề cập đến nhân phẩm: " Cậu ta thật sự cao lớn và đẹp trai, cô sống lâu như vậy cũng chưa thấy ai đẹp như thế, đẹp hơn cả các ngôi sao điện ảnh. Cao khoảng 1m9. Thực sự trông rất quý phái, không giống như người ở đây."

Cũng không biết anh có còn ở đây không, gần đây chưa thấy anh lần nào.

Cô ruột tiếc nuối đến mức muốn c/hết, một nhan sắc như vậy chỉ xem một lần quả thực là lãng phí.

Khương Nguyệt Trì trong lòng trả lời: "Dù anh không ở đây, nhưng giờ anh vẫn ở gần, chỉ cách một bức tường, mở cửa phòng là có thể thấy được."

Dĩ nhiên không đề cập đến, không có gì để nói thêm.

Cô nói: " Tiểu Nguyệt, thật tiếc là cháu không thấy được, nếu thấy, chắc chắn cháu cũng sẽ thích."

Cô không chỉ thấy, mà còn đã ngủ với anh, và thực sự rất thích.

Bà nội phản bác cô ruột: "Xem người không thể chỉ nhìn bề ngoài, phải xem nội tâm nhiều hơn. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cậu ta trong mắt có vẻ có sự lệch lạc và tự phụ, không phải là người tốt."

Ừ... Bà nội xem người thật chuẩn.

"Nhà chúng ta không thể tìm người như vậy, bà nội không có yêu cầu quá cao, cũng không muốn ép buộc cháu phải gả cho ai, bà chỉ hy vọng cháu có thể tìm được người tốt với mình. Nhưng đặc biệt không thể tìm người ác. Cháu có thể tìm người nghèo hoặc người thành thật, nhưng tuyệt đối không được tìm người xấu. Tiểu Nguyệt , cháu có hiểu không?"

Khương Nguyệt Trì không dám đối diện với bà nội, chỉ gật đầu: " Cháu hiểu rồi."

Hình như nghiêm trọng hơn cô tưởng. Felix, trong mắt bà nội anh đã ngang hàng với kẻ phạm tội.

Chỉ là mới nhìn mặt, không biết anh đã khiến người khác chán ghét đến mức nào mới có thể đến tình trạng này.

Khương Nguyệt Trì trong lòng thở dài.

Cô tìm lý do để đi về phòng, bị quỷ tây chế/t tiệt, lúc này đang ngồi ở bàn kiểm tra bài luận của cô.

Cô nhìn về phía mâm bánh quy bên cạnh.

Thực sự hết.

Cô thở phào nhẹ nhõm, mặc dù miệng nói khó nghe, nhưng có lẽ đã ăn hết rồi.

Cô đi qua, có chút lo lắng, chờ đợi Felix bình luận về bài luận: "bài luận của em thế nào?"

Felix di chuột, đánh dấu vài đoạn lớn trong bài viết: " Sao lại có trên mạng ?"

Cô bị hỏi đột ngột: "Mượn... tham khảo. Sao anh biết?"

"Chỉ vài đoạn này thôi cũng không tệ lắm, nhưng toàn bộ phong cách không hợp với em." Anh nhìn cô, "Dù sao thì, em cũng nên sửa chữa thêm một chút, ngu ngốc!"

Felix không hề nương tay với lời bình làm cô nhớ đến những ngày học ở Mỹ.

......

Nếu tất cả các giáo viên trên thế giới đều độc miệng như vậy, có lẽ tỷ lệ học sinh nhảy lầu t-ự sá-t mỗi năm sẽ tăng mạnh. Lần này cô vẫn bị anh làm cho tức giận.

Cô lại bị làm cho tức giận ra ngoài.

Bà nội quả thật không sai.

—— đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, trong mắt anh có sự lệch lạc và tự phụ, không phải là người tốt.

Trong phòng bếp, cô ruột đang rửa rau chuẩn bị nấu cơm, Khương Nguyệt Trì đứng bên cạnh giúp đỡ.

Thấy cô cho thêm một muỗng gạo, cô hỏi: "Hôm nay có khách đến sao?"

Chẳng lẽ là... sự hiện diện của Felix bị phát hiện?

Cô lo lắng và cảnh giác.

May mắn thay, đây là tin tốt. Felix không bị phát hiện. Cô ruột và bà nội vẫn không biết có thêm một người đàn ông trong phòng.

Tuy nhiên, còn có một tin xấu hơn.

Cô ruột nói: "Hôm nay cô gọi học trưởng của cháu đến ăn cơm, hiện giờ người đã đến dưới lầu, cháu ra mở cửa đón khách đi."

Ân... hiện giờ không biết có còn kịp để che giấu Felix không.

Cô cảm thấy như cuộc đời mình hoàn toàn sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro