Chương 32: Khương Trì Nguyệt cho hắn một cái tát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32-1 : Khương Trì Nguyệt cho hắn
một cái tát

Sau này Khương Nguyệt Trì hồi tưởng lại ngày hôm đó, chỉ có thể dùng từ "đáng sợ" để hình dung

Cô thậm chí không nhớ rõ quá nhiều chi tiết, có lẽ não bộ đã tự động quên đi những ký ức đáng sợ để giảm bớt cơn đau.

Cô chỉ biết rằng khi học trưởng của cô thay giày và vào nhà, cô ruột đã đưa cho anh một cốc nước.

Điều này không có gì vấn đề gì, thậm chí là quy trình tiếp khách bình thường.

Nhưng điều không bình thường là cô ruột đã lấy cái cốc đó.

—— nó là của Felix.

Khương Nguyệt Trì nghi ngờ rằng Felix đã lén lút đặt một camera mini trên người cô trong khi cô ngủ say.

Nếu không, làm sao anh lại có thể mở cửa phòng đúng lúc như vậy?

Anh đứng dựa vào khung cửa, với dáng người cao lớn, một tay đặt trong túi quần, và đôi kính vàng khiến anh trông thêm phần tao nhã. Anh mặc trang phục ở nhà, với áo lông mềm mại màu đen và quần dài màu xám.

Mặc dù anh diện mạo ôn hòa và tao nhã, nhưng vẻ mặt không biểu cảm của anh khiến anh trông khá lạnh lùng và xa cách.

Anh không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào chiếc ly nước mà học trưởng của Khương Nguyệt Trì đang cầm, cùng với đôi dép lê mà anh đang đi.

Ở chỗ Khương Nguyệt Trì, bất kể là quần áo hay giày dép, tất cả đều có số lượng chẵn để tiện cho việc thay đổi mới. Khương Nguyệt Trì thấy rằng tất cả quần áo và giày của Felix đều là đồ dùng của anh, không phải đồ mới mua.

Không ngờ rằng sự sạch sẽ của anh lại khiến anh trở nên thuận tiện cho người khác.

Felix đẩy kính nâng lên sống mũi hoàn mỹ của mình, rồi từ từ ngước lên, lộ ra một nụ cười khó hiểu, nhìn về phía Khương Nguyệt Trì.

Những gì xảy ra sau đó khiến Khương Nguyệt Trì không dám nhớ lại.

Felix bình thản kéo ghế ngồi xuống, dù không nói một lời, nhưng hành động và thái độ của anh rõ ràng cho thấy anh coi mình là chủ nhân của nơi này.

Khương Nguyệt Trì trả tiền thuê nhà cũng từ anh, vì vậy anh chính là chủ nhân của phòng này. Hơn nữa, anh còn là chủ nhân của Khương Nguyệt Trì.

Bà nội thì không nói gì, bà luôn là người giữ thể diện, dù không thích, bà cũng sẽ đối xử hòa nhã với người khác.

Còn cô ruột, thì sốc nặng khi biết rằng " Tiểu Nguyệt có bạn trai, và bạn trai lại là anh chàng soái ca lai tây ngày đó gặp ở hành lang."

Học trưởng ngoài việc kính cẩn gọi Felix là " giáo sư Felix " khi gặp lần đầu, đã im lặng suốt bữa ăn.

Dù là khách, sự hiện diện của học trưởng đã hoàn toàn bị sự xuất hiện của Felix lấn át.

Điều này là bình thường, vì bất kể anh xuất hiện ở đâu, anh luôn là trung tâm của sự chú ý.

Nhưng lại không bình thường.

Đặc biệt là khi sự việc diễn ra.

Khương Nguyệt Trì căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng, cô thậm chí không biết học trưởng đã rời đi khi nào, hay Felix đã làm thế nào để "hỏng" chiếc ly nước mà cô không hề hay biết.

Cô chỉ nhớ rằng anh đã nhắc nhở cô bằng giọng điệu ôn hòa, bằng tiếng Anh: "Dép lê hãy vứt đi hoặc thiêu hủy, nếu tôi thấy chúng lần nữa khi tôi quay lại, tôi đảm bảo, tôi sẽ làm em phải hối hận."

Sau đó, anh mỉm cười nhẹ nhàng và chào tạm biệt hai vị trưởng bối.

Sau khi anh rời đi, cô ruột hỏi cô: "Anh ấy vừa nói gì, là thơ tình sao?"

Không trách cô ruột nghĩ đó là thơ tình, vì ngôn từ và giọng điệu của anh đều rất văn nhã và tao nhã, giống như một quý ông điển hình của Anh quốc.

Khương Nguyệt Trì may mắn vì họ không hiểu.

Nếu không, một người đàn ông nói chuyện với trưởng bối mà đe dọa sẽ làm cô phải hối hận chắc chắn sẽ rất đáng sợ.

Chỉ nghĩ đến đây thôi, Khương Nguyệt Trì cảm thấy thật sợ hãi

Chuyện này đã tạo ra một phản ứng dây chuyền không thể hồi phục, bà nội rõ ràng không hài lòng với Felix.

Dù anh đã cư xử rất lịch sự trong bữa ăn, không thích món ăn Trung Quốc nhưng vẫn ăn thử một chút rồi mới bỏ đũa. Toàn bộ thời gian, anh giữ im lặng, nếu có bất mãn, chỉ dùng tiếng Anh để trao đổi với Khương Nguyệt Trì.

"Người hai lòng, ba dạ có thể bị chém làm đôi từ giữa không?" (nghĩa là người có ba lòng hai dạ, chỉ những người không kiên định, luôn thay đổi ý định hoặc không trung thành với một điều gì. Ý câu này Felix muốn nói Khương Trì Nguyệt lừa dối đáng bị phạt không á)

Khương Nguyệt Trì mặt tái xanh: " Em... em không có, em trước đó cũng không cảm kích."

Có thể cảm nhận được sự căng thẳng khi học trưởng nắm chặt chiếc đũa mà không nói một lời

Bà nội luôn giỏi nhìn thấu qua bề ngoài để thấy rõ thực tế. Chỉ cần liếc mắt một cái, bà đã nhìn ra sự cứng rắn ẩn sau vẻ ôn hòa của anh, sự quyết liệt ẩn trong vẻ hoà nhã, và cách anh lùi để tiến, hùng hổ dọa người

Điều này hoàn toàn phù hợp với ấn tượng ban đầu của bà đối với anh — không phải là người tốt.

Bà nội hy vọng Nguyệt Trì có thể tìm một người đàn ông tốt, người có thể bảo vệ và đối xử tốt với cô. Bà không quan tâm nếu cô không kết hôn, miễn là cô sống hạnh phúc.

Từ nhỏ không có cha mẹ, thường xuyên bị bắt nạt. Khi còn nhỏ, Tiểu Nguyệt bị người ta ném bùn và bị gọi là 'đứa trẻ không cha mẹ.' Một mình đứng đó, khao khát nhìn các bạn đồng lứa vui vẻ chơi đùa bên nhau, cô bị cô lập, chỉ biết đứng bên ngoài, nắm lấy góc áo mà không biết phải làm sao. Cuối cùng, Tiểu Nguyệt chỉ có thể lặng lẽ nhặt những mảnh bùn có ác ý ném vào mình, tự tạo niềm vui bằng cách ngồi xổm trên đất làm lâu đài. Mỗi lần bà nội đến tìm cô về nhà ăn cơm, cô đều dính đầy bùn, cả tay lẫn mặt."

Nhưng cô không bao giờ khóc, ngược lại cười vui vẻ và khoe lâu đài với bà nội: "Sau này nhất định con sẽ xây dựng một căn phòng lớn như thế này cho bà nội."

Bà nội đương nhiên cảm thấy đau lòng. con gái bà số vất vả đã trải qua những vết xe đổ, bà không muốn Khương Nguyệt Trì cũng phải sống cuộc đời như vậy. Dù người đàn ông kia có điều kiện tốt thế nào đi chăng nữa, hắn không thể thay đổi tính cách kiêu ngạo và cao ngạo của mình. Hắn đối xử với Nguyệt Trì như thể cô là nô lệ thấp hèn.

Những lời bà nội nói cứ văng vẳng bên tai Khương Nguyệt Trì.

Bà nội không can thiệp vào quyết định của cô, chỉ là nhẹ nhàng bày tỏ quan điểm của mình. Nhưng Khương Nguyệt Trì có thể nhận ra rằng bà nội phản đối việc cô ở bên Felix.

Quỷ tây chế/t tiệt, sao không thể cư xử tốt hơn trước mặt bề trên?

Cô cảm thấy khó chịu, như thể mình đang ở trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu không thể thoát ra.

Trong mối quan hệ này, dù có phải chọn giữ lại hay bỏ đi, cô đương nhiên sẽ chọn bà nội

Vì không muốn Felix tiếp tục xuất hiện trong nhà, Khương Nguyệt Trì quyết định phải tìm gặp anh trước.

Cô không nói cho bà nội về cuộc trò chuyện của mình với Felix. Cô nghĩ rằng với sự thông minh của anh, chắc chắn anh sẽ nhận ra sự không ưa của bà nội đối với anh.

Người thích anh quá nhiều, có vài người không thích anh cũng là bình thường.

Khương Nguyệt Trì không báo trước cho Felix việc mình đến gặp anh, vì vậy không ngạc nhiên khi bị chặn lại ở sảnh.

Có lẽ vì kiểu nói này đã được rất nhiều người sử dụng, nên khi cô nói: "Phiền các chị giúp chuyển tiếp cuộc gọi đến tổng giám đốc, nói với anh ấy rằng tôi là bạn gái của Thịnh tổng"

người nghe điện thoại dù không nói gì nhưng vẫn duy trì nụ cười lịch sự của mình: 'Xin lỗi, cô tiểu thư, việc gặp mặt Thịnh tổng yêu cầu phải đặt trước hẹn"

Khương Nguyệt Trì chợt nhận ra rằng việc gặp anh quá dễ dàng đã làm cô quên mất địa vị và thân phận của anh.

Không phải cô gái bình thường nào có thể dễ dàng tiếp cận Felix.

Có lẽ trong mắt những người đó, cô đã bị xếp vào hàng "người có liên quan đến Thịnh tổng."

Cô cầm điện thoại đi ra ngoài, gọi đến số điện thoại riêng của Felix. Cuộc gọi đầu tiên không ai nghe máy, cô gọi lần thứ hai.

Cuối cùng có người nghe máy. Giọng nam trầm thấp hỏi: "Có chuyện gì?"

"À... em đang ở dưới sảnh công ty của anh, họ không cho em vào."

Giọng nam đó cười nhẹ một cách kỳ lạ: "Thật sự rất quan trọng nhỉ, còn quan trọng hơn cả việc tôi đang bàn về một thương vụ trị giá một tỷ đô la."

"À...?" Khương Nguyệt Trì hơi ngạc nhiên, không ngờ việc anh không nghe điện thoại là vì anh đang bận công việc quan trọng.

Cô còn tưởng rằng... anh lại tái phát thói xấu kiêu ngạo, chờ người khác chủ động làm vừa lòng mình.

"Xin lỗi, em sẽ đến gặp anh lần sau, anh cứ tiếp tục."

Cô vừa định tắt điện thoại, Felix lại bảo chờ một chút.

Sau đó, cô nghe thấy anh dùng điện thoại nội bộ văn phòng, giọng điệu lạnh lùng ra lệnh: "Cho cô ấy vào."

Khương Nguyệt Trì cảm thấy trái tim mình rung động, hóa ra anh nói chuyện với người khác lạnh lùng như vậy.

Sự ưu việt thoáng qua khiến cô cảm thấy khó chịu, cô vội vàng gạt bỏ ý nghĩ đó.

Cô thực sự đang tự mãn với điều gì?

Đầu óc cô quả thật có vấn đề.

Có người dẫn Khương Nguyệt Trì vào văn phòng, ấn mở thang máy dành riêng cho chủ tịch.

Khi lên tới nơi, cô nhận thấy sự khác biệt rõ rệt giữa nơi đây và các tầng thấp hơn,

Lần trước khi đến tìm bạn, cô ấy vẫn còn ở tầng dưới, nơi mà hầu hết các nhân viên đều ở lại làm thêm giờ. Từng vị trí làm việc, ai nấy đều là những người mệt mỏi với gương mặt sưng húp vì thức khuya làm việc. Tiếng máy in và máy fax hoạt động vang khắp văn phòng, và cà phê trong phòng trà luôn là thứ được ưa chuộng nhất.

Khương Nguyệt Trì, người chỉ thực tập tại Mỹ một thời gian, cảm thấy bị choáng ngợp trước mức độ sang trọng và quy mô của văn phòng ở Trung Quốc. Khi thang máy dừng lại, cô mới nhận ra sự khác biệt giữa người giàu và người không có tiền.

Văn phòng rộng lớn, sáng sủa với nhiều tiện nghi xa hoa, bao gồm một khu vực golf mini và một quầy rượu ấn tượng. Các vật trang trí cổ xưa cũng được trưng bày trên các giá đỡ. Màu sắc chủ đạo của công ty là đen, rất phù hợp với tính cách của Felix.

Văn phòng này nằm ở tầng cao nhất của một tòa nhà nổi tiếng tại thành phố A. Và chỉ trong thời gian ngắn, anh ta đã biến toàn bộ tòa nhà này thành của mình. Từ cửa sổ sát đất, toàn cảnh thành phố đêm hiện ra, và chỉ trong thời gian ngắn, anh ta đã biến toàn bộ tòa nhà này thành của mình làm cho mọi thứ bên dưới trở nên nhỏ bé và dễ bị áp chế..

Khương Nguyệt Trì hiểu rằng Felix muốn biến nơi đây thành của riêng mình, không chấp nhận có ai khác ở trên mình. Người duy nhất mà anh chấp nhận là Khương Nguyệt Trì khi cô ngồi ở trên eo anh. Anh thích phụ nữ thể hiện sự thỏa mãn đến mức trợn mắt, giống như một con cún nhỏ, liếm đầu lưỡi và phát ra tiếng kêu nhẹ nhàng.

Giống như hiện tại, người đàn ông này đang ngồi đây trong nỗi đau đớn không thể chịu nổi, cầu xin anh, nịnh bợ anh, thậm chí muốn quỳ xuống trước anh, chỉ để có thể bàn một vụ làm ăn với anh. Người đàn ông này hy vọng có thể dùng vụ làm ăn để thay đổi tình cảnh hiện tại của mình

Khi Khương Nguyệt Trì bước vào văn phòng dưới sự hướng dẫn của trợ lý, cô giơ tay lên, lưỡng lự không biết có nên gõ cửa không.

Felix nghe được âm thanh nhìn về phía cô, ánh mắt cười trào phúng dần dần trở nên lạnh lùng.

Felix nhíu mày và nhắc nhở: "Đổi giày."

"...... Ừ."

Khương Nguyệt Trì tìm quanh nhưng không thấy đâu. Felix chỉ cho cô: "Bên tay trái, đẩy tủ ra, bên cạnh là tủ giày."

Cô làm theo và lấy ra một đôi giày để thay. Felix nhìn cô với vẻ mặt không mấy hài lòng, mặc dù đôi giày trông có vẻ buồn cười trên chân cô. Anh không nói gì thêm và tiếp tục công việc của mình.

Trên bàn có một gạt tàn thuốc với một nửa xì gà vẫn đang cháy dở. Trời đã bắt đầu tối, rõ ràng mới chỉ hơn 6 giờ.

Người đàn ông trung niên không quá chú ý đến Khương Nguyệt Trì, chỉ liếc nhìn cô khi cô vừa mới vào. Với người như Felix, sự xuất hiện của một người phụ nữ bên cạnh không phải là điều lạ.

Khi có quyền lực, đàn ông thường tìm kiếm sự kích thích từ việc có nhiều phụ nữ. Người già như còn vậy, huống chi là những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết như Felix

Felix tháo bộ vest và ngồi xuống, chân gác chéo, đối diện với đối tác, nói: "Chu tiên sinh, tôi không nghĩ rằng việc kết hôn có thể thúc đẩy hợp tác giữa chúng ta. Hơn nữa, tôi có thể định giá ông thông qua việc bán con gái mình sao?"

Anh cười nhạo: "Thật đúng là một người cha tốt."

"Con gái nhỏ của tôi năm nay vừa mới lên năm ba đại học, đang du học ở Boston, theo học ngành nghệ thuật. Tôi tin rằng hai vị sẽ có rất nhiều chủ đề chung để thảo luận."

Felix lại châm điếu xì gà trên miếng gỗ tuyết tùng, hương thơm nhẹ nhàng của gỗ hòa quyện cùng mùi khói lan tỏa.

Anh chậm rãi rít xì gà, sau khi nghe đối phương giới thiệu người như thể là món hàng, anh cười với vẻ châm biếm: "Mười người học nghệ thuật trong giới phú nhị đại thì có chín người không hề có tài năng nghệ thuật. Vẽ mấy bức tranh xiêu vẹo rồi gọi là phong cách trừu tượng. Sau đó dùng tiền của gia đình để tổ chức triển lãm nghệ thuật, rồi lợi dụng chiêu trò này để khắp nơi tìm mối quan hệ, mời những người có địa vị cao, cuối cùng trưng bày chẳng khác gì vẽ chính mình. Ông Chu chắc chắn hiểu rõ điều này hơn tôi."

Khương Nguyệt Trì có thể nhận ra rằng, người đàn ông trung niên này chắc chắn cũng là người có địa vị không tầm thường.

Từ khí chất và phong thái của ông ta, có thể thấy được điều đó, mặc dù lúc này đều bị Felix áp chế.

Lưng và đầu ông ấy cúi xuống rất thấp.
Nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, mỉm cười một cách điềm đạm: ''Có vẻ như anh Aaron đã có chút hiểu lầm về những điều này.''

Hiểu lầm?

Felix đưa tay tới gần gạt tàn, phủi tàn thuốc từ điếu xì gà, cười nhẹ: ''Vậy mà những thiệp mời như thế tôi nhận không dưới cả trăm lá.'"

Giao tiếp của Felix đầy sự kiêu ngạo và quyền lực, và đối tác m có vẻ như bị áp đảo hoàn toàn bởi sự hiện diện của anh.

Người đàn ông không biết đã rời đi từ khi nào, khi Khương Nguyệt Trì tỉnh dậy thì Felix đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh cô, trong tay cầm thứ gì đó và lật xem

Cô không xác định được mình đã ngủ từ khi nào, chỉ biết rằng đột nhiên cảm thấy đầu mình vựng vựng và trướng trướng.

Chắc chắn rằng trong văn phòng của Felix có mùi hương trợ giúp kích thích buồn ngủ.

Khi cô tỉnh lại, cuối cùng cũng thấy rõ Felix đang làm gì, cô vội vàng giật điện thoại của mình lại.

"Anh thật quá đáng!" Cô mặt đầy căm phẫn.

Anh lại đang xem điện thoại của cô! Cô đã rõ ràng nói rằng cô yêu cầu quyền riêng tư!

Dù sao thì cũng đã xem rồi, Felix không quan tâm đến việc bị cướp điện thoại, lười biếng dựa vào sô pha: "Ra ngoài ăn cơm với bạn à? Khương Nguyệt Trì, em là học sinh trung học sao? Tan học không về nhà còn phải báo cáo với trong nhà."

Cô hiểu ý anh.

"Cô chỉ là sợ họ lo lắng, nên mới..."

Anh gật đầu: "Nên mới không thể nói rõ ràng ra lên giường với đàn ông đúng không."

Khương Nguyệt Trì mắng anh trong lòng cả trăm lần.

Đã ở Trung Quốc lâu như vậy mà anh vẫn không học được cách hàm súc và kín đáo của người Trung Quốc.

Anh cười lạnh: "Người dối trá như em lại giả vờ khiêm nhường sao, phía dưới thì tham lam muốn cocks đàn ông trên miệng thì nói không muốn? Thực sự không thể tin được, em so với ai khác cũng chỉ là một kẻ dối trá."

Khương Nguyệt Trì che tai không muốn nghe thêm: "Hôm nay tôi đến đây là để cùng anh ăn cơm! Đây là một cuộc hẹn nghiêm túc!"

"Ừ, thật à."

"Đúng vậy!" Cô nghiêm túc nói, rồi hỏi anh, "Anh đã ăn cơm chưa?"

"Chưa, vừa rồi ông ta đã đến chiếm hết thời gian của tôi."

Khi nhắc đến người đó, anh nói với vẻ khinh thường và cười lạnh. Rõ ràng là anh thực sự khinh thường người đó.

Ban đầu ông ta cố ý thuyết phục một thỏa thuận thương mại với anh ta, vì cuối cùng đối phương thực sự có đầu óc trong lĩnh vực này đây là người thông minh không nhiều mà anh từng gặp. Nhưng anh ghét cái kiểu dùng phụ nữ để ràng buộc mối quan hệ với anh ta. Anh cho rằng việc bị ràng buộc bởi tình cảm là điều ngu xuẩn nhất.

Chỉ có những người yếu đuối và bất lực mới bị cột chặt vào sự ôn nhu của phụ nữ.

Em nói có đúng không, Alice thân mến?

Anh cười, vuốt môi cô, không cẩn thận làm mở miệng cô ra, ngón tay chui vào, đảo qua một lượt, nước bọt từ khoang miệng làm ướt tay anh.

Khương Nguyệt Trì nghĩ thầm, may mà anh vừa mới rửa tay và khử trùng.

Cô ngoan ngoãn ngậm ngón tay anh.

Tất nhiên, Felix hoàn toàn không phải là loại người vì phụ nữ mà trì hoãn công việc.

Anh cũng sẽ không vì phụ nữ mà đồng ý hay từ bỏ bất kỳ thỏa thuận nào. Anh chỉ suy tính từ góc độ lợi ích tuyệt đối.

Anh tìm đến cô cũng chỉ vì nhu cầu sin/h lý bình thường của đàn ông

Vô số lần anh đã làm tìn-h xong, cũng không để ý đến cô ở phía sau.

Anh mặc đồ vào phòng tắm.

Cô mệt mỏi đến mức toàn thân rã rời, nằm lên giường, lại nghe thấy tiếng anh tắm xong và từ phòng tắm bước ra.

Anh thậm chí không nhìn cô một cái, huống chi là âu yếm hoặc khen thưởng bằng nụ hôn.

Cô cảm thấy mình giống như một món đồ chơi, dùng xong rồi bị vứt bỏ, thật đáng ghét.

Nghĩ về quá khứ và những chuyện đã xảy ra, cô càng thêm bất mãn với Felix.

Anh hiển nhiên nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô, nhưng anh giả vờ làm như không thấy. Hỏi cô có đói không.

Sau khi xác nhận, anh mở điện thoại nội bộ: "Miranda mang cơm vào đây."

Khi nghe thấy tên Miranda, Khương Nguyệt Trì chỉ cảm thán, thật là tài tình, đây đã là lần thứ ba cô gặp người tên Miranda.

Nhưng khi nghe thấy giọng nói bên kia điện thoại, sự cảm thán của cô biến thành kinh ngạc.

"Được, anh Aaron."

Quả thực là Miranda!

"Cô sao lại ở đây, là anh đưa cô đến đây sao? Cô sẽ vẫn luôn ở đây sao, đã ở bao lâu rồi?" Cô đứng lên, vẻ mặt hưng phấn hỏi.

Vì vậy, Felix cau mày lại.

"Trước tiên tôi phải nói rõ, tôi ghét đàn ông quấy rầy tôi và phụ nữ chạm vào em. Em tốt nhất đừng có những suy nghĩ như vậy. Dĩ nhiên, đây không phải là lời khuyên, mà là nhắc nhở."

Cô thực sự nghi ngờ không biết ấn tượng của mình đối với anh rốt cuộc là như thế nào.

Chỉ biết mở chân ra thoả mãn d/ục vọng động vật sao?

Cô cũng có thể là một người bạn tốt mà!

"Tôi và Miranda là bạn bè, anh không được làm bẩn tình bạn thuần khiết của chúng tôi!" Cô khó chịu phản bác anh.

Vẻ mặt nhỏ nhắn có chút bối rối, ngực lên xuống, mặt đỏ ửng như cá nóc.

Làm người ta rất muốn giơ tay xoa bóp.

Trên thực tế, anh đúng là đã nhéo cô. Ừm, cảm giác không tồi.

Ngón tay anh vô tình chạm nhẹ qua môi cô: "Nhìn vậy, khoang miệng của em có vẻ rộng hơn nhiều, đợi lát nữa cho tôi vào thử xem sao."

Khương Nguyệt Trì vội vàng lùi về phía sau một bước, che miệng, mặt đầy kháng cự và sợ hãi.

Felix sau khi kết thúc công việc không có chút hứng thú, khịt mũi cười lạnh: "Kẻ vô dụng."

Vừa mới ở cùng bên nhau thì ra sức nhiệt tình, sợ anh không cần cô, luôn phải tự chứng minh mình có ích.

Hiện tại thì chỉ vài giây đã bắt đầu kêu ca.

Miranda cùng đầu bếp bước vào, hôm nay ăn là món pháp. Hiển nhiên không thể xong sớm trong hai giờ.

Món trước cơm là bạch quả nho.

Miranda thuần thục bày biện các món ăn.

Khương Nguyệt Trì vui vẻ đi đến chào hỏi : "Chào, Miranda đã lâu không gặp!"

Cô trông có vẻ thanh lịch hơn nhiều so với ở nước Mỹ, Miranda bình tĩnh tự nhiên đẩy đẩy kính: "Thực bất ngờ lại gặp được cô ở đây, Annie."

Cô có chút xấu hổ: "Là... Alice."

Miranda sửa lại: "Xin lỗi, Alice, tôi tưởng tôi đã nhầm lẫn cô với một hàng xóm khác."

Khương Nguyệt Trì im lặng một lúc lâu; "Không... Chúng ta từng là đồng nghiệp không phải hàng xóm."

Miranda lại đẩy kính, nói qua loa: "À, thì ra là như vậy."

"......"

Miranda đi rồi, Khương Nguyệt Trì ủ rũ ngồi xuống ghế.

Felix rót rượu, thong thả vẫy vẫy ly, sau đó uống một ngụm.

Anh nói với vẻ hài lòng nhẹ nhàng, học theo ngữ điệu của cô vừa rồi, lặp lại lời cô đã nói: "Tôi và Miranda là bạn bè, anh không được làm bẩn tình bạn thuần khiết của chúng tôi!"

Khương Nguyệt Trì như bị trúng tên, cô không nghĩ Miranda lại nhanh chóng quên cô nhanh như vậy.

Cô khổ sở trong khi Felix thấy rất buồn cười, anh đặt ly rượu xuống, không thương tiếc xát thêm muối vào vết thương của cô: "Trong mắt bọn họ, người Hoa đều giống nhau, bọn họ không phân biệt được ai với ai."

Cô không tin: "Làm sao có thể, em đã làm việc ở công ty lâu như vậy, Miranda chưa từng nhận nhầm em ."

"Đó là vì trong thực tập viên chỉ có duy nhất một nữ sinh người Hoa ."

"......"

Bữa ăn pháp đúng là lâu, Khương Nguyệt Trì đã nhận ra chủ bếp này.

Felix có một đầu bếp ở New York, Michelin ba sao.

Nghĩ đến việc anh không quen ăn món ăn ở đây, nên đã mang theo cả đầu bếp.

Cô không hiểu được lòng yêu nước làm cô từ chối bữa ăn này.

Nếu anh không thích món ăn Trung Quốc, thì cô cũng không thích món ăn Pháp.

Felix với ánh mắt mang theo sự trào phúng, gọi đầu bếp lại: "Dọn sạch của cô ấy đi."

Không ăn thì sẽ đói.

Món ăn Pháp thường được phục vụ rất chậm, vì vậy có thể ăn rất lâu.

Khương Nguyệt Trì đói bụng, không còn tâm trí để thưởng thức những nghi thức ăn uống của Felix.

Anh mặc bộ vest, sơ mi trắng và quần tây đen, tay áo xắn lên, tay anh cột chặt ống tay áo của cô, làm lộ ra cơ bắp rắn chắc.

Dù anh có tính tình kém, không có gì nổi bật, nhưng từ nhỏ đã được giáo dục, anh luôn có vẻ quý phái trong từng cử chỉ.

Điều này thì Khương Nguyệt Trì, một cô gái bình thường lớn lên ở một thị trấn nhỏ không có.

Tất nhiên, cô cũng không cần điều đó.

Cô hiện tại chỉ yêu cầu một điều là lấp đầy bụng.

Dù biết rằng nếu chịu khuất phục một chút thì có thể ăn no nê, cô vẫn cho rằng người ta nên có chút kiêu hãnh.

Món ăn từng món một được dọn lên, salad, sò điệp thánh Jacques và sườn dê.

Chủ bếp đứng bên cạnh giới thiệu từng món ăn, sườn dê được nuôi nhỏ nên thịt mềm hơn so với thịt dê bình thường.

Cô rất thích những món ăn đó, cô im lặng chảy nước miếng.

Yêu nước yêu sớm, sớm biết rằng thì để bụng no đã.

Cuối cùng là pho mát và món tráng miệng ngọt.

Pho mát là loại Bell.

Món tráng miệng còn lại là đặc sản Bresse.

Ân... Cũng là những món cô thích.

Sao lại kỳ lạ như vậy, là khi người ta đói, tất cả món ăn đều trở nên hấp dẫn.

Tất cả món ăn đã được dọn lên, đầu bếp nói bằng tiếng Pháp: "Bon appétit."

Sau đó rời đi.

Chỉ còn lại hai người trong phòng có vẻ trống trải.

Khương Nguyệt Trì bụng kêu lục bục, cô hơi ngượng ngùng ho khan hai tiếng, cố gắng che giấu.

Felix cười lạnh: "Những kẻ mạnh miệng chỉ xứng ăn cocks đó, nghĩ kỹ rồi ăn cocks hay là ăn cơm."

Có câu ngạn ngữ Trung Quốc, người biết thời thế là người tài.

Cô mím môi: "Ăn cơm......"

Felix lộ vẻ mặt trào phúng như thể "còn tưởng rằng xương cốt có bao nhiêu cứng."

Sau đó anh gọi điện thoại nội bộ, yêu cầu người đem món ăn đã bị bỏ lại trước đó lên một lần nữa.

Khương Nguyệt Trì cuối cùng đã ăn uống no đủ, Felix còn có công việc phải xử lý, bảo cô ngồi ở đó đợi một chút.

Có người gõ cửa bên ngoài, sau khi nhận được sự đồng ý của anh, người đó mở cửa nhưng không vào, chỉ đứng ngoài cửa.

"Aaron tiên sinh, các bộ phận đã thông báo, cuộc họp điều chỉnh được lùi lại mười phút nữa."

Anh gật đầu, đeo lại nút tay áo, và mặc lại áo khoác.

Thư ký đóng cửa và rời đi, không hề chú ý đến sự xuất hiện của một cô gái khác trong văn phòng.

Thật là người có phong thái nghề nghiệp.

Khó trách khi cô có thể ở bên cạnh Felix, anh khó tính như vậy, chỉ cần có một chút không hài lòng là sẽ sa thải nhân viên.

"Thế à, trong mắt em tôi không có chút nhân tính nào?"

Anh tháo cà vạt ra và thắt lại một lần nữa.

Anh quả thật công tư phân minh, xử lý công việc rất nghiêm túc. Chỉ cần nhìn cách ăn mặc là có thể thấy điều đó.

Cô biết anh sắp tham gia cuộc họp, chắc chắn sẽ không có thời gian để xử lý vấn đề với cô, vì vậy tranh thủ cơ hội này để bày tỏ sự bất mãn: "Tại sao miệng anh lại cay nghiệt, còn không giữ lời."

Anh nhướn mày, cười đầy hứng thú.

Không giữ lời nhưng cũng là đánh giá mới mẻ: "Nói đi, tôi ở đâu không giữ lời."

"Anh luôn nói cuối cùng là sẽ xong, nhưng thực tế thì không phải như vậy. Anh luôn nói rằng hai giờ nữa là xong, nhưng thực tế lại luôn kéo dài hơn hai giờ.."

" Alice thân yêu em nên vui mừng mới phải? Tôi kéo dài hơn hai giờ, vẫn là tốt."

Quả thật loại chuyện này cô vĩnh viễn không thể chiếm ưu thế.

Felix đi tham gia cuộc họp, còn cô bị bỏ lại trong văn phòng của anh.

Nơi này không phải chỉ là văn phòng, có thể coi là một biệt thự cao cấp.

Mỗi món đồ trang trí đều đủ để mua được cả đời cô.

Nghĩ đến lương tháng của mình, còn không đủ để trả tiền boa cho một bữa ăn của quỷ tây chế/t tiệt

Cô tức giận và không hài lòng, thế giới này sao lại có sự chênh lệch lớn đến vậy.

Cuộc họp kết thúc nhanh hơn cô tưởng tượng, khi ấy Khương Nguyệt Trì vừa chuẩn bị thử xem chơi golf như thế nào.

Môn thể thao quý tộc này hoàn toàn khác biệt với cô, cô học theo những nữ minh tinh chụp poster, đặt gậy golf lên vai, làm dáng như cầm gậy.

Thân thể không được tự nhiên lắm.

Một trận cười nhẹ từ phía sau vang lên.

Cô sửng sốt, quay lại thấy Felix đang đứng đó không biết là đang chế nhạo hay chỉ đơn giản là cười.

Anh cũng không biết đã đến từ khi nào, dựa vào khung cửa, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Khương Nguyệt Trì đỏ mặt, có chút xấu hổ, buông gậy golf và sờ mũi: "À... Anh chắc chắn không nhìn thấy gì chứ?"

Anh đứng thẳng người và bước vào, nói với vẻ khinh thường: "Đúng, không nhìn thấy gì cả."

Thôi được, anh đã thấy.

Khương Nguyệt Trì lại tiếp tục theo cách của mình.

"Em ngủ trước một lát, anh tiếp tục làm việc của mình."

Felix nói: "Thật đáng tiếc, tôi đã xong việc rồi. Có lẽ em không thể ngủ được đâu."

Vậy, tình hình đã ra sao mà lại đến thế này?

Khương Nguyệt Trì không quá rõ ràng. Cô chỉ tò mò về văn phòng rộng lớn như vậy, rốt cuộc bên trong còn có những khu vực gì nữa.

Thật không trách được khi cô đến đây, ngoài tổng tài ra, không thấy bộ phận nhân sự nào khác trên tầng này.

________

Cô không an phận, luôn tìm cách thoát đi.

Felix giơ tay và tát vào mông cô.

Cô không chịu nổi cú sốc này và bị đánh khóc.

"Tiểu lẳng lơ khóc lóc làm gì?" Felix nói.

"Không phải đâu." Cô vừa khóc vừa phản bác.

Anh kéo cô vào lòng: " Tiểu lẳng lơ không phải khóc lóc thì là gì, vừa rồi em vẫn luôn kêu la, sợ bên ngoài có người nghe được tưởng là tôi đang cưỡng bứ-c em sao vậy?"

"Không có rõ ràng là anh!" Hơn nữa chính anh đã nói, nơi này cách âm tốt đến mức dù có cưa điện bên trong cũng không thể nghe thấy bên ngoài.

"Đừng giả vờ vui vẻ xong quay ngoắt không nhận người . Vừa rồi là ai kêu la ''daddy'', muốn thêm nữa, ''daddy'' thật là lợi hại.

Là ai vậy? Chắc không phải là em đâu. ?

Khương Nguyệt Trì không muốn nghe thêm, cô che tai và giật giật.

Felix hơi thở dốc, lại đánh vào mông cô: "Đừng có cử động lung tung. Tôi có thể xem mông của em đã to lên rồi. Một cái đánh đã nảy như vậy."

Cô dường như hơi đắc ý, vì cuối cùng đã tăng cân: "Hiện tại em nặng 46 cân."

Dù vẫn hơi gầy so với chiều cao của cô, nhưng ít nhất nhiều nơi đã mềm mại hơn, không còn gồ ghề như trước.

Cô cảm thấy cơ thể mình khỏe hơn, sắc mặt cũng tốt hơn, trông đầy đặn hơn.

Làn da trắng như phấn, giống như một quả đào đầy nước, khiến người ta muốn cắn một miếng.

"Phải không?" Anh ôm cô vào lòng, cảm giác thật tốt hơn.

Anh tháo đồng hồ và đặt nó sang một bên, kim đồng hồ tiếp tục di chuyển chậm rãi.

Lúc này, các nhân viên công ty đã rời khỏi làm việc.

Felix theo phong cách phương Tây, nên không có khái niệm làm thêm giờ.

Nhân viên của anh có thể rời khỏi khi hết giờ, tất nhiên cũng không cấm những ai tự nguyện ở lại làm thêm.

Điều này anh không can thiệp.

Vì vậy, Khương Nguyệt Trì nghĩ rằng ít nhất ở khía cạnh này, anh là một người lãnh đạo tốt.

Cô cảm thấy không chịu nổi, như thể linh hồn của mình bay lên đám mây.

Cô mê mẩn kêu: "Daddy, chủ nhân, ba ba, ca ca, Thịnh Ngạo ca ca, thích anh nhất."

Anh dừng lại và hỏi cô, mặt đối mặt, mồ hôi từ cằm rơi xuống ngực cô. Nhiệt độ ấm áp kích thích cơ thể cô run lên.

"Thích bao nhiêu?"

Khương Nguyệt Trì vòng tay quanh cổ anh, như một dây leo quấn chặt, hôn môi anh, giống như dây leo hút hết chất dinh dưỡng từ cây.

Cô hiện tại như dây leo ấy.

Lưỡi cô điên cuồng lướt trong miệng anh, muốn hút hết không khí và nước bọt của anh.

"Rất thích."

Felix thưởng thức một lúc hôn chủ động của cô, rồi bắt đầu chuyển sang làm chủ.

" Đứa trẻ ngoan, nói cho tôi biết, thích đến mức nào."

Anh khen ngợi và kéo lưỡi cô mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy thoải mái đến mức muốn chết. Nếu có điều gì thoải mái hơn việc hôn môi, có lẽ chính là việc vừa vuốt ve cơ ngực anh vừa hôn.

Thích, thích rất nhiều, thích đến chết!

Cô bị hôn đến thiếu oxy, đầu lưỡi anh dài và thô, làm đầu óc cô trống rỗng, chỉ có thể nói những gì bản năng yêu cầu.

"Đời này không cần tách ra khỏi anh, ch-ết cũng muốn ch-ết cùng anh, em muốn chôn cùng anh, gối lên ngực anh mà hôn mê. Nó là của Alice , chỉ có Alice mới có thể thân mật sờ mó cocks của anh."

Người đàn ông cười nhẹ: "Nếu cocks đặc biệt là của em, tiểu lẳng lơ nhớ mỗi ngày chào hỏi nó một lần nhé."

Cô vẻ mặt mơ hồ: "Chào hỏi như thế nào?"

"Chào hỏi thế nào?" Anh đưa tay vuốt ve đôi môi đỏ sưng vì bị cô mút "Tất nhiên là dùng miệng này của Alice để chào hỏi nó."

Sau đó, họ chuyển từ công ty đến nhà của Felix.

Ưm... Cũng là nơi mà anh làm cô thêm phần yêu thích kinh ngạc kế tiếp sau văn phòng của anh

Chiều hôm sau, Khương Nguyệt Trì mới được giải phóng, đã nghỉ ngơi một thời gian dài mà vẫn chưa hoàn toàn phục hồi.

Cô dự định nghỉ ngơi một chút, nhưng vì sợ bà nội và cô ruột lo lắng, nên quyết định về nhà ngay trong ngày.

Felix lái xe đưa cô về Khương Nguyệt Trì kiên quyết yêu cầu anh chọn một chiếc xe ít nổi bật hơn.

Cô thực sự không muốn bị những người trong khu phố bàn tán.

Felix thẳng thắn dẫn cô đến gara, để cô tự chọn một chiếc xe.

Khương Nguyệt Trì nhìn mà choáng váng, nơi này cảm giác như trung tâm triển lãm siêu xe của tương lai, tất cả các siêu xe đều được tập hợp ở đây.

Nhìn quanh, chỉ có một chiếc Maybach có vẻ ít nổi bật hơn.

Cô chỉ vào nó: "Chọn chiếc này đi."

Felix lái xe đưa cô về, cô yêu cầu anh dừng xe ở giao lộ, và tự mình đi bộ từ đó.

Phía trước không tắc đường, nên yêu cầu của cô có vẻ hơi đột ngột.

Felix nhìn thấy ý định của cô, không dừng lại mà tiếp tục chạy: "Sao vậy, sợ bà nội thấy tôi sao?"

Cô xấu hổ cúi đầu: "Không... Không phải, tôi sợ những bà lão trong khu phố bàn tán, truyền tin sẽ biến thành chuyện khác."

Felix như cô mong muốn, dừng xe bên đường. Khi Khương Nguyệt Trì nhẹ nhõm thở ra, chuẩn bị mở cửa xe rời đi, thì xe bị khóa lại.

Dù cô kéo thế nào, cửa xe cũng không mở ra.

Cô quay lại: "Anh..."

Felix tháo dây an toàn: "Tôi nghĩ chúng ta nên trò chuyện một chút trong thời gian này."

"Trò chuyện... Trò chuyện cái gì?"

"Còn có thể là cái gì." Anh chỉ vào cô, " Cái tính tự cho mình là đúng của bà nội em."

Khương Nguyệt Trì nhíu mày: "Bà nội em không phải như vậy."

"Thật sao? Vậy sao bà ấy không đồng ý chúng ta ở bên nhau? Em rõ ràng cũng không có ý định phản đối bà nội. Cho nên mới chủ động đến tìm tôi. Vì sợ rằng tôi sẽ đến nhà em."

Anh dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, "Đúng không?"

Anh quả nhiên đã nhận ra, Khương Nguyệt Trì trong lòng chửi thầm, bất luận việc gì cô cũng không thể giấu được anh.

Cô định mở miệng phản bác, nhưng sau khi suy nghĩ thì lại thôi.

Anh mở cửa sổ xe, dường như định hút một điếu thuốc, Khương Nguyệt Trì ho khan một trận, anh nhíu mày, ánh mắt đầy sự ghét bỏ. Cuối cùng, anh vẫn cất hộp thuốc lá trở lại.

"Bà... chỉ là hy vọng em tìm một người bình thường, vì vậy mới..."

"Người bình thường như học trưởng của cô?" Anh cười khinh thường, "Tôi chỉ thấy người đó đang tiến leo về phía trước, chưa thấy ai nhảy xuống vách đá vạn trượng . Alice, em có dám đảm bảo nếu em rời bỏ tôi để tìm người khác, trong lòng em sẽ không cảm thấy thiếu thốn sao? Em thậm chí phải trả góp chia nhỏ tiền khi mua nhà."

"Felix, đó là cuộc sống của người bình thường. Tài sản giữa tôi và anh chênh lệch quá lớn."

Anh cười: "Alice, em yêu thích vinh hoa phú quý, em có thể chịu đựng kiểu sống này bao lâu? Một năm, hai năm, hay chỉ một ngày hai ngày? Em cũng là coi trọng tôi vì sự chênh lệch tài sản giữa chúng ta sao?"

Cô cảm thấy anh đã thành kiến quá sâu với mình, không muốn tiếp tục tranh cãi.

Cô lại cố gắng mở cửa xe, nhưng cửa vẫn bị khóa chặt.

" Thành kiến với em ?" Như vậy mà nói thì đúng là buồn cười

" Em nghĩ tôi dựa vào cái gì để đạt được hôm nay? Mọi người trong mắt tôi đều vô hình, tôi có thể nhìn thấy sự xấu xí bên trong họ qua vẻ ngoài của họ, em cũng vậy. Yếu đuối, xấu xí không có trách nhiệm, em định mãi mãi trốn tránh khó khăn sao?"

Khương Nguyệt Trì không chịu thua ngước mắt ngẩng cao đầu nhìn anh. Cô ấy đúng là có một vẻ ngoài rất hấp dẫn. Nếu cô là một loại thực vật, thì cô chính là một khối có thể hòa hợp với vạn vật xung quanh

Khi cô dịu dàng ngoan ngoãn, trông như một con mèo Ragdoll xinh đẹp.

Nhưng khi cô thể hiện sự cứng rắn, lại giống như một loài hoa xương rồng mọc trên đất khô cằn.

"Nếu em xấu xí như vậy, thì tại sao lúc trước anh vẫn muốn ở bên cạnh em !? Anh đáng lẽ phải đẩy em ra, chứ không phải đưa về khách sạn và ở cùng em!"

"Alice thật đáng yêu,mngay cả lúc mạnh miệng cũng đáng yêu như vậy, khiến người ta muốn ôm chặt lấy."

"Quần không phải chính em tự tháo ra sao? Em sợ tháo chậm tôi không cần em. Lúc đó sao lại ngoan ngoãn như vậy, nằm trên giường và để lộ lưng cho tôi, bây giờ lại cứng đầu sao? Alice, em không nên tự tiến đến giường tôi, mà nên tìm một người đàn ông lớn tuổi thích phụ nữ Á Châu, tốt nhất là có bệnh tim hoặc cao huyết áp. Tôi tin chắc em có thể khiến hắn tức chết rất nhanh, rồi thành công lấy thẻ xanh và toàn bộ tài sản của hắn!" Anh nói với giọng bình thản, thậm chí còn mang theo một chút cười nhạt, nhưng lời lẽ lại sắc bén.

Khương Nguyệt Trì nhíu mày: "Tại sao anh phải nói những điều khó nghe như vậy?"

Anh cười lạnh: "Tôi nói khó nghe sao? Alice, tôi chỉ đang nói cho em một loại tương lai khác mà thôi. Em nên cảm ơn tôi vì đã để em thấy được điều đó. Em không phải là người quan trọng, mà chỉ là em may mắn xuất hiện vào lúc tôi cần."

— BANG!

Khương Nguyệt Trì tát Felix một cái.

Người đàn ông bị đánh không hề phòng bị, đầu hơi nghiêng sang một bên, lâu lắm mới phản ứng lại.

Trên má anh hiện lên dấu tay đỏ, trông vô cùng rõ rệt trên gương mặt anh.

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh bị người khác đánh, anh nhăn mặt, ánh mắt hiện lên một tia thô bạo.

Khi anh quay đầu lại và thấy rõ mặt cô, sự thô bạo hoàn toàn biến mất, đồng tử co lại, chỉ còn lại sự kinh ngạc.

Rõ ràng là người gây ra tổn thương lại đỏ mắt, khóc nức nở, nước mắt chảy thành dòng.

Cảm xúc của cô hoàn toàn bùng nổ tại thời điểm này. Mỗi câu nói của anh đều làm cô đau đớn sâu sắc.

"Tôi ghét anh, tôi ghét anh đến chết, Felix! Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh trong đời này! Có lẽ anh nói không sai, lúc trước tôi nên tìm một ông già da trắng, dù có bị ông ta hành hạ đến chết cũng còn hơn là ở bên anh! Anh không có lòng đồng cảm, không hiểu gì về sự tôn trọng! Không, phải nói là anh không có trái tim, anh chỉ xem tôi như một món đồ chơi để thỏa mãn cá tính của mình. Anh làm tôi cảm thấy ghê tởm, mỗi khi nhìn thấy anh tôi chỉ muốn nôn! Sai lầm lớn nhất trong đời tôi chính là đi Mỹ du học và quen biết anh!"

Cô vừa khóc vừa nức nở, khóc đến mức thở hổn hển, ngực phập phồng dữ dội, dường như sắp ngất vì thiếu oxy.

Cô trông thật đáng thương, với vóc dáng nhỏ bé gầy gò, từng câu từng chữ đều thể hiện sự căm ghét và chán ghét anh.

"Anh có thể tìm người gi/ết tôi cũng được, hoặc cho tôi vào thùng xi măng và ném xuống biển cũng được, tất cả đều tùy ý anh!"

Cô ngay lập tức xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc với anh, anh chỉ lặng lẽ nhìn mà không nói một lời.

Như thể anh đã bị tắt tiếng, những câu nói cay nghiệt vừa rồi giờ trở nên đặc biệt im lặng.

Trong xe chỉ còn lại tiếng nức nở và sự lên án của cô.

Khương Nguyệt Trì cố gắng đá cửa xe, từng chút một.

Nhưng không gian quá hẹp và sức lực của cô quá yếu, cửa thép cứng đầu không hề bị tổn thương.

Khi cô mệt đến mức thở hổn hển, tiếng mở khóa xe vang lên rõ ràng.

Cô không quay đầu nhìn Felix.

Cửa xe mở ra và cô rời đi, Felix không ngăn cản cô.

Anh từ đầu đến cuối không nói một lời, không phát ra một âm thanh.

Đây là một hiện tượng bất thường đối với anh, nhưng Khương Nguyệt Trì không còn quan tâm đến anh.

Cô đi về phía trước, thuận tay lấy đi áo khoác của anh.

Thời tiết quá lạnh, còn một đoạn đường dài để về nhà, cô không muốn bị cảm lạnh vì điều đó.

Dù sao, đây cũng là cái giá phải trả cho việc chia tay.

Lực là tương đối, cái tát vừa rồi của cô là dùng hết sức lực. Đến giờ tay cô vẫn còn cảm thấy nóng rát.

Cô nghĩ, Felix chắc chắn còn đau hơn nhiều lần so với cô.

Nghĩ đến đây, tâm trạng cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Cô mang áo khoác của anh, chỉ còn một chiếc áo sơ mi mỏng trên người anh.

Có thể, vận may tốt, anh sẽ cảm lạnh.

Tay cô không ngừng run rẩy, ngoài sự sợ hãi, còn có một chút... mơ hồ hưng phấn.

Cô đã đánh Felix.

Cô đã đánh một người mà không ai có thể sánh bằng...

Hơn nữa cô còn quăng anh đi. Ban đầu tưởng rằng mối quan hệ này sẽ kết thúc theo hướng thảm khốc, nhưng cuối cùng chỉ là anh ngủ lại cô.

Sau khi đánh xong, cô thực sự sợ hãi, nghĩ rằng Felix sẽ tự mình bóp c-hết cô.

Nhưng anh không làm gì cả.

Đúng vậy, tại sao cô lại nghĩ như vậy, tại sao lại cho rằng anh sẽ bóp c-hết mình?

Rõ ràng anh dù có nói lời hung dữ, ngoài việc đánh cô trên giường, không thực sự làm gì khác.

Nhưng điều đó không thể xóa bỏ sự thật rằng anh là người xấu.

Khi đến ngã tư đường, cô dừng lại, quay đầu nhìn một lần nữa.

Chiếc xe vẫn chưa rời đi, người đàn ông vẫn ngồi im trong xe hút thuốc.

Cô thậm chí nghi ngờ liệu anh có thể hút thuốc quá mức, bởi vì trong xe toàn là khói mù như tiên cảnh.

Nhưng cô không nghĩ nhiều, quay người trở về nhà.

Tương lai của cô chỉ có hai loại kết quả, hoặc bị Felix trả thù và c-hết.

Hoặc anh sẽ rộng lượng thả cô đi, không còn liên hệ từ đây.

Với sự khác biệt lớn như vậy, giữa họ không có gì bất ngờ, hẳn là sẽ không gặp lại nữa.

Về loại thứ ba...

Tất nhiên không có khả năng xảy ra, Felix là người kiêu ngạo và tự phụ, sao có thể chủ động cúi đầu với một người phụ nữ sau khi bị đánh.

Cô không nghĩ nữa, chuẩn bị đón Tết Âm Lịch.

Đối với người Trung Quốc, đây là ngày lễ quan trọng nhất.

Cô không nên bị vướng mắc trong những suy nghĩ này, cô nên ở bên gia đình, vui vẻ đón năm mới.

Chờ đợi những điều mới mẻ và sự xuất hiện của những điều chưa biết.

Buổi tối, sau khi tin tức kết thúc, dự báo thời tiết bắt đầu.

Đêm nay có một cơn gió lạnh cực kỳ mạnh, người dẫn chương trình thời tiết xinh đẹp nhắc nhở mọi người nên giữ ấm và tốt nhất không ra ngoài vào ban đêm.

Khương Nguyệt Trì ngồi trong phòng khách, uống ca cao nóng và nghe cô ruột bàn luận về các chuyện vặt vãnh từ quê.

Ví dụ như ai đó kết hôn với ai đó sinh ba đứa trẻ nhưng kết quả xét nghiệm ADN không phải của chính mình, hay những vấn đề từ việc nhảy múa ở quảng trường khiến các cuộc hôn nhân của người già đi đến tan vỡ.

Khương Nguyệt Trì nghe rất chăm chú.

Những chuyện vặt vãnh ở địa phương nhỏ luôn rất thú vị.

Nghe xong, cô đã quên đi chuyện xảy ra trước đó.

Đêm đã khuya, cô ruột và bà nội đã về phòng nghỉ ngơi.

Khương Nguyệt Trì đắp mặt nạ, xem TV, gần như đã đến giờ ngủ.

Cô trở về phòng và tắt đèn.

Khi vừa lên giường, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô đi ra ban công nhìn xa.

Chiếc Maybach màu đen vẫn còn đậu ở đó, không hề di chuyển.

Trong đêm lạnh lẽo, nó giống như một con quái thú máy móc màu đen.

Nó hòa mình với bóng tối của đêm.

Người trên xe vẫn còn đang hút thuốc sao? Anh ta đang nghĩ gì, nghĩ cách nào để trả thù cô sao? Đã bị cái tát đó làm sưng mặt chưa?

Cũng không còn quan trọng.

Cô kéo rèm cửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro