Chương 37: Em chính là một người rất ngu ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Em chính là một người rất ngu ngốc

Cảm tình thật ra giống như chơi cờ, chỉ là xem ai thỏa hiệp trước mà thôi.

Thời điểm Felix ở Wall Street cũng đã là một kẻ điên rồ rõ ràng.

Anh không lấy mạng đổi mạng, không bắt người đổi người, cũng không dùng tiền đổi tiền. Anh chỉ đơn giản muốn thách thức giới hạn của con người mà thôi

Thí dụ như bao lâu không ngủ sẽ chết, con người sẽ vì lý do gì mà tinh thần sụp đổ, kiếm bao nhiêu tiền mới có thể cảm thấy thỏa mãn.

Rõ ràng, anh vẫn luôn chưa tìm được đáp án, cho nên anh vẫn còn theo đuổi con đường 'Mưu tài hại mệnh' này.

Khương Nguyệt Trì tin chắc rằng, tòa tháp cao của anh đã làm không ít người phải ngã chết

Mà anh, kẻ máu lạnh và độc ác, không chỉ không có nửa phần thương hại hay đồng cảm, mà ngược lại còn cảm thấy tức giận vì đối phương làm dơ bậc thang bằng máu của mình.

Anh chán ghét mùi máu tươi, vì cảm thấy rất dơ bẩn.

Do đó, Khương Nguyệt Trì không có bất kỳ phần cảm thông nào đối với những đánh giá về anh.

Ác liệt, tự đại, cuồng vọng.

Anh thậm chí không thèm để ý đến cả cha mình cũng không thèm để ý. Khi tham gia tang lể  của người thân, anh sẽ kéo cô lên tầng để làm tì-nh vì cảm thấy nhàm chán.

Chó có chỉ số thông minh không cao, vì vậy chúng rất dễ bị những người có chỉ số thông minh cao hơn thuần phục.

Và hiện tại cô phải làm gì?

Mặc dù nói như vậy có phần không công bằng.

Cô giống như một con chó Tây Thi với chỉ số thông minh thấp, đang cố gắng thuần phục một người với chỉ số thông minh như trời.

Đây thực sự là con đường t-ử vong, cô thậm chí không thể làm được những động tác cơ bản như gắn xiềng xích lên cổ cho anh.

Trừ khi anh tự nguyện mà đeo xích lên cổ mình.

Cô thành công ra lấy lại di động của mình, tuy nhiên hậu quả là cô bị khóa trong xe.

Cô không hiểu cách mở cửa những siêu xe này, tài xế đã rời đi sau khi cô lên xe, để lại không gian cho hai người.

Felix ném cho cô một tuýp thuốc mỡ: "Tôi đã nói với em, làm bất cứ việc gì cũng phải nhớ xử lý hậu quả."

Ừ, thực sự đã dạy.

Ví dụ như sau khi gi-ết người xong nhớ hủy diệt chứng cứ, hoặc đổ lỗi cho người khác.

Cô, với bản tính lương thiện, không thể nào bỏ mặc, dù sao anh bị thương là do cô.

Thực tế chứng minh, cô không nên ở trong xe chật hẹp mà bôi thuốc cho anh.

Người đàn ông có thân nhiệt nóng hổi khiến cô cảm thấy choáng váng, áo sơ mi của anh không được chỉnh tề. Có lẽ anh cũng không chịu nổi những nếp nhăn trên quần áo của mình.

Anh có sức chịu đựng rất hạn chế.

Lúc này,  phần cơ bắp tam giác của anh lộ ra các đường nét sắc lạnh.

Vẫn là mái tóc bạc, dù có mọc thêm chút chân tóc đen nhưng cũng không ảnh hưởng.

Sau một đêm hỗn chiến, tóc có lẽ đã bị anh dùng tay vô tình cào rối, nhưng cũng không đến mức quá bù xù

chất của tóc cứng, lúc này nhẹ nhàng rũ xuống trên trán, tự nhiên phân tách thành ba phần

Vì anh đang cúi đầu, một phần tóc thậm chí che khuất đôi mắt của anh. Nửa khuôn mặt trên đều nằm trong bóng tối, khiến anh trông có vẻ sâu thẳm. Chỉ có thể thấy hàm dưới sắc bén của anh, còn có đôi môi mỏng gợi cảm.

Nhìn có vẻ không gần gũi, nhưng thực sự rất phù hợp với nụ hôn.

Dù không thấy rõ, Khương Nguyệt Trì có thể cảm nhận được ánh mắt của anh, như một loài thú đang đánh giá con mồi của mình.

Đúng vậy, từ trước đến nay cô đều là con mồi bị anh nuôi dưỡng, là nguồn thực phẩm dự trữ của anh, cũng là công cụ để anh thỏa mãn d-ục vọng.

Cảm giác này thực sự rất kỳ lạ. Chỉ cần tưởng tượng đến một người đàn ông mạnh mẽ như vậy lại có thể cúi đầu trước cô, một phần nghìn khả năng cũng khiến trái tim cô cảm thấy tê dại. Ngay cả những ngón tay cũng run rẩy vì sự kích thích lớn

Cô bôi thuốc mỡ lên tay, sau đó mới thoa lên mặt anh.

Lòng bàn tay ấm áp cùng với thành phần bạc hà trong thuốc mỡ tạo ra một phản ứng hóa học.

Hơi thở của anh gần trong gang tấc, Khương Nguyệt Trì có thể cảm nhận rõ ràng, dường như vì cô tiếp xúc mà hơi thở của anh ngừng lại một lúc lâu.

Khi cô nghĩ rằng hơi thở của anh đã ngừng, cô lại nghe thấy anh cười lạnh một tiếng: " Em đang xoa thuốc hay là đang tự sướng?"

...... Thật là hạ lưu.

Sau khi bôi thuốc xong, Khương Nguyệt Trì định rời đi.

Felix duỗi tay chỉnh lại tóc mái, nhẹ nhàng mở miệng: ''Nhà tôi có nuôi rất nhiều chó chăn cừu. Theo ý tôi, những người thuần dưỡng động vật không ngu ngốc như em đâu".

Có vẻ như đó là một lời nhắc nhở thiện ý.

Cô cảm thấy ngực mình run lên, giả vờ không hiểu.

Anh tự tin cười: " Em sẽ hiểu, Alice, vì tôi sẽ dạy em."

Anh luôn như vậy, với bất cứ việc gì cũng lập kế hoạch trước. Anh nghĩ rằng không có gì có thể thoát khỏi sự kiểm soát của mình.

Khương Nguyệt Trì luôn cảm thấy mối quan hệ giữa người với người rất kỳ diệu.

Giống như, Daisy lại chú ý đến Instagram của cô.

Lúc đó cô cũng không biết đó là Daisy, chỉ là thấy có một lượng fan đông đảo, cô bèn nhấp vào xem qua.

Chỉ qua trang chủ có thể nhận ra đây là một người phụ nữ có gu thẩm mỹ nghệ thuật rất cao. Cô ấy đăng rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, và tên dưới những tác phẩm đều là tên của cô.

Daisy.

Mẹ kế của Felix từ đời trước.

Có lẽ là từ đời trước nữa?

Rốt cuộc, tần suất đổi vợ mới của cha Felix còn nhanh hơn cả việc bảo trì ô tô.

Thành thật mà nói, cô có ấn tượng không tồi về Daisy, mặc dù đối phương luôn coi cô như tình địch.

Cô ta có thể chấp nhận việc Felix có một trăm tình nhân bên mình, nhưng không thể chấp nhận việc anh ta có một Khương Nguyệt Trì bên cạnh.

Điều này đại diện cho rất nhiều thứ, cho thấy cô gái Châu Á này có thể đủ để thỏa mãn dục vọng lớn mà anh đã kìm nén hơn hai mươi năm phong ấn giấu kín

Anh không còn chỉ nghiên cứu trên bàn làm việc mà bắt đầu tìm hiểu cơ thể mềm mại và điểm G.

Nhà anh mua sắm đầy đủ, không cần lo lắng về việc thiếu thốn.

Anh không hề tiết kiệm mà trao hết mọi thứ tinh hoa trong cơ thể mình cho cô. Thậm chí còn nghĩ đến việc làm cho cô sinh ra một đứa con cho mình, dù chỉ số thông minh của cô có thể khiến con của anh trở nên ngu ngốc.

Daisy đã tìm thấy Khương Nguyệt Trì qua Instagram, sau tài khoản nhiều năm không cập nhật của Felix.

Vì danh sách anh follow chỉ có mỗi cô.

Khi vào trang của cô, Daisy phát hiện cuộc sống của cô quả thực rất tăm tối và nghèo nàn.

Cô ăn một bữa cơm Tây hai trăm đồng và coi đó là bữa tiệc lớn, thậm chí còn cần phải ghi chép lại.

Vì vậy, việc chú ý đến cô đồng thời cũng mang một sự trào phúng.

"Cô đang sống trong hoàn cảnh đáng thương mà tôi đang quan sát."

Nhưng Khương Nguyệt Trì rõ ràng không nghĩ như vậy, cô hoàn toàn nghĩ: Wow, một đại mỹ nữ như Daisy lại chú ý đến mình. Cuối cùng cô ấy đã thay đổi cái nhìn về mình sao?

Thành thật mà nói, Daisy thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp tự nhiên không cần trang điểm, đẹp đến mức khiến người ta muốn la hét. Cô không hy vọng một mỹ nhân như vậy lại vì Felix mà ghét bỏ mình.

Nếu cô là nam giới, hoặc nếu cô có xu hướng tình d-ục với nữ, chắc chắn cô sẽ yêu Daisy. Đây là điều không cần phải nghi ngờ.

Nhưng ánh mắt của Daisy rõ ràng không tốt lắm, tạm thời không đề cập đến chuyện cô ấy kết hôn với cha của Felix.

Rốt cuộc, đây là sự thật rõ ràng: trong cuộc hôn nhân một bên cần có một người đẹp và một bên cần có tiền.

Cô tiếc rằng mình lại yêu một người như Felix, thậm chí còn hy vọng cha anh nhanh chóng chết đi, để Felix được thừa kế và cô được một phần tài sản

Dĩ nhiên, bản thân cô cũng không có tư cách để chỉ trích người khác. Cô rõ ràng đã tính toán từ bỏ nhưng lại vì một buổi tối mà một lần nữa nảy sinh ý niệm.

Cô quả nhiên không thể từ chối Felix.

Nhưng Khương Nguyệt Trì không cho rằng đó là lỗi của mình, cũng không phải do cô thiếu đạo đức.

Thượng đế... không, cô không tin vào đạo Cơ Đốc, nên là Bồ Tát.

Bồ Tát, cô không phải do dự không quyết đoán, mà là bị đối phương dụ dỗ.

Sự việc cần phải quay ngược lại từ ngày đó.

________

Felix thật sự nói muốn dạy cô cách thuần phục mình. Khương Nguyệt Trì tưởng rằng mình nghe lầm, cô đầy nghi ngờ về anh tư bản này.

Anh không có lòng tốt như vậy. Mọi thiện ý của anh đều có mục đích.

Những người nhận được thiện ý của anh đều kết thúc trong tình trạng tan nát.

Về điều này, Felix nhíu mày, ánh mắt tràn ngập sự không kiên nhẫn. Anh tức giận nói: "Em có thể nghĩ ra mục đích gì từ việc này?!! Mua chuộc em không bằng việc phải giải quyết một phòng vệ sinh lớn nhà tôi, hay là cướp đi lương tháng hai ngàn của em? Tôi ăn một bữa cơm còn phải cho tiền boa, chẳng có gì đáng nói trong giới này."

Cô bị nhục nhã đến mức im lặng thật lâu. Nếu như da mặt cô dày hơn, cô thật sự muốn nói: "Cho tôi tiền boa tôi sẽ hầu hạ anh ăn cơm."

Nhưng may mắn thay, da mặt cô mỏng đến mức muốn chết. Vì vậy, cô không nói ra câu đó, mà sau này sẽ làm cô xấu hổ đến mức phải trốn trên giường lăn lộn.

Có lẽ thật sự không thể chịu nổi những thủ đoạn của cô, Felix nói với cô: "Khi em cố gắng thuần phục một con mãnh thú, em nên chuẩn bị tâm lý và quyết tâm bị nó cắn chết bất cứ lúc nào, thay vì sợ hãi mà không dám làm những việc trước đây mình không dám làm."

Cô cảm thấy Felix nói có lý, quả thực là người thông minh.

Felix thấy cô sau khi nghe xong lời mình thì rơi vào trầm tư, không khỏi cười nhạt, quả nhiên là một kẻ ngu ngốc.

Có vẻ như đầu óc của cô khi trốn chạy khỏi nhà cuối cùng đã trở lại bình thường.

Chỉ có điều, trở lại bình thường là việc thực hiện những trò chơi này. Anh nói gì thì cô đều tin.

Bà nội đã có thể đứng lên đi lại, nhưng mỗi tuần vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra một lần.

Khương Nguyệt Trì trong thời gian đó sẽ chủ động gửi tin cho Felix, chia sẻ một số việc vặt trong ngày của cô.

Felix thì vẫn giữ thái độ khắc nghiệt và châm chọc, chẳng hạn như khi cô gửi ảnh bữa trưa của mình, nấu cháo quá đặc, anh sẽ trả lời: "Thực sự là muốn nôn."

Cô chụp ảnh bông hoa vừa mới được cắt.

Anh: "Thật là một đứa trẻ tốt, bông hoa này rất có ý nghĩa. Dù sao nó cũng nên nở trên cành cây một vòng, nhưng bây giờ phải nhanh chóng héo trong tay em."

Cô lại chụp ảnh bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ.

"Hết sức sạch sẽ, giống như cái đầu óc của em vậy, rỗng tuếch."

Dù anh có châm chọc thế nào, Khương Nguyệt Trì cũng không phản hồi. Cô giống như một cái máy nhiệm vụ, mỗi ngày đều gửi cho anh một bức ảnh đúng hạn.

Rồi một ngày, cô đột ngột cắt đứt mọi liên hệ với anh.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, ngoài việc đau đầu vì học tập, cô còn phải chịu đựng sự đau đớn về thể xác.

Vì lương tháng hai ngàn mà trở thành trâu ngựa, cô càng thêm tức giận.

Cô thật sự hy vọng tất cả những kẻ có tiền trên thế giới đều phá sản!!

Học tỷ nói với cô: "Những kẻ có tiền phá sản khổ nhất không phải của bọn họ, mà là những người làm thuê trâu ngựa như chúng ta."

Cô khóc lóc ôm cánh tay học tỷ, kêu rên: " Vì cái gì em không thể đột nhiên trở thành người có tiền?"

Học tỷ nghiêm túc nghĩ một lát: "Vậy thì gả cho một người có tiền."

Sau đó Khương Nguyệt Trì tự nhiên nghĩ đến Felix.

Sau đó, Khương Nguyệt Trì tự nhiên nghĩ tới Felix. Cô thật sự hy vọng anh có thể lấy lại số tiền mà Từ Hi đã chi trước đây, như vậy ít nhất mọi người trong nước sẽ trở thành triệu phú.

Đã hơn nửa tháng trôi qua từ lần cuối cùng cô gửi tin nhắn cho anh. Anh cũng đã chủ động gửi cho cô vài tin nhắn, nhưng tất cả đều rất ngắn gọn, chỉ vài chữ.

Người này quả thật lúc nào cũng giữ vẻ cao ngạo của mình.

Khương Nguyệt Trì làm bộ không thấy.

Bởi vì vẫn không nhận được phản hồi, Felix thậm chí đã gọi điện cho cô. Nhưng Khương Nguyệt Trì vẫn không nghe máy.

Cô lúc đầu cảm thấy buồn cười, tưởng rằng anh lo lắng vì cô không còn ý định thuần phục anh, lo lắng cô thực sự chuyển sang yêu người khác?

Có lẽ là các bác sĩ Bách đã mang đến cho anh một chút nguy cơ nhỏ nhặt không đáng kể?

Nhưng cô đã nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này.

Đừng tự luyến như vậy Khương Nguyệt Trì mày không phải là Felix, đừng để anh ta lây nhiễm thói quen xấu!

Khương Nguyệt Trì chỉ ôm tâm lý "không thử thì không biết", dù sao cũng không mất gì.

Cuối cùng lần này, cô thất bại và lập tức từ bỏ.

Vốn dĩ, phương pháp là Felix đã dạy cho cô.

Làm sao thí sinh có thể lừa được giám khảo. Cô không ngờ lại có hiệu quả.

Khi cô không hồi đáp tin nhắn suốt hơn hai mươi ngày, Felix cuối cùng đã đến phòng thí nghiệm, Lưu tổng thật sự cung kính mà đưa tay tiếp trà.

Khi nhìn thấy Khương Nguyệt Trì, anh đã lộ ra vài phần lạnh lùng. Ánh mắt anh rất trầm thấp dưới lớp kính mỏng. Anh dường như đã nhuộm lại tóc bạc, lần trước nhìn thấy chân tóc vẫn còn màu đen.

Vì sự xuất hiện của anh, toàn bộ văn phòng ngay lập tức bị bao phủ bởi một bầu không khí lạnh lẽo không thể cảm nhận.

Lưu tổng vẫn cố gắng dẫn dắt cuộc trò chuyện về công ty của mình, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của Felix một lần nữa.

Qua sắc mặt của Felix, có thể thấy anh thật sự muốn ném cốc trà trên tay anh vào đầu đối phương.

Nhưng anh vẫn giữ được lý trí.

Chỉ là do "lỡ tay" làm đổ chén trà, nước trà văng lên người, khiến bộ vest cao cấp bị ố bởi nước trà.

Anh bình tĩnh đứng lên, dò hỏi Khương Nguyệt Trì: "Có tiện dẫn đường đưa tôi đi xuống nhà vệ sinh không?"

Rất phong độ và nhã nhặn.

Cô gật đầu, cung kính: "Có thể giáo sư Felix."

Ra khỏi văn phòng, trên hành lang có thể gặp được học sinh đi lại.

Không ngoại lệ, mỗi người đều dành cho Felix vài giây lễ phép.

Khương Nguyệt Trì cũng vì thế nhận được một chút ánh mắt may mắn.

Cô nghĩ, Felix quả thực là khách quan, sức hút của anh cũng quả thực là khách quan.

Dù anh đã từ chức lâu, học sinh trong trường vẫn không thể quên được anh.

Đây là điều hiếm thấy và thể hiện sự tôn trọng sâu sắc từ học sinh đối với giáo viên cũ.

Anh được nhớ đến vì trí thức uyên bác, ngoài ra còn vì sức hút của mình.

Hai người, một trước một sau, sự phân chia rất rõ ràng. Felix rất lạnh lùng, dù là nhã nhặn, cũng mang theo sự lạnh lùng rõ rệt.

Còn Khương Nguyệt Trì, chân thành và dễ gần, nhìn có vẻ dễ bị tổn thương.

Ngay khi vào nhà vệ sinh, người đàn ông lập tức gỡ bỏ vẻ nghiêm túc của một giáo viên đứng đắn, ấn cô vào tường.

Anh tháo kính ra, cúi đầu hôn cô một cách mãnh liệt.

Hôn đến khi Khương Nguyệt Trì không thở nổi mới buông ra, để cô thở hổn hển, rồi lại hôn tiếp.

Anh linh hoạt dùng đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi cô, cắn mạnh lên trên đó. Cô đau đến mức phải thở dốc.

Cảm giác này như kéo người ch-ết đuối ra khỏi mặt nước, rồi lại ấn xuống.

Khương Nguyệt Trì cảm nhận sự thiếu thốn hơi thở mang lại khoái cảm, cô không biết anh rốt cuộc đang trừng phạt hay khen thưởng mình.

Chỉ đến khi cô không còn sức, hoàn toàn dựa vào anh, dùng chân đỡ cô, mới không bị ngã.

Cô dựa lưng vào tường, váy và áo hạ xuống, hai chân mở ra, gần như là ngồi lên đùi anh.

Felix một lần nữa đeo kính, khôi phục lại hình ảnh lạnh lùng và nghiêm nghị.

Anh rất ân cần chỉnh sửa lại quần áo hơi bị lộn xộn của cô.

Cuối cùng, hôn môi không chỉ đơn thuần là hai đôi môi chạm nhau.

Anh sắc mặt khó coi, trầm giọng hỏi cô: "Có phải cố ý chọc tức tôi không?"

Khương Nguyệt Trì cảm thấy may mắn anh còn biết trước khóa cửa.

Cô có chút ủy khuất: "Đó là anh dạy tôi, thầy giáo Thịnh Ngạo."

Felix cười lạnh: "Tôi dạy cho cô cách giữ đá trong miệng và ngậm lại, sao cô không nghe?"

Cô nghiêm túc nói: "Không có người thầy nào lại nói những lời như vậy với học sinh nữ."

"Đúng vậy, không có học sinh nữ nào cưỡi lên eo thầy mà trợn mắt."

Khương Nguyệt Trì phản bác: "Đó đều là chuyện quá khứ."

Anh khẽ cười và gật đầu một cách hờ hững: "Đúng vậy, không sai. Đã qua hơn nửa tháng rồi. Tôi tin rằng cảm giác từ cơ bụng của tôi vẫn còn in dấu trên mông cô"

So với tức giận, anh bây giờ có vẻ như là thẹn quá hoá giận nói không chọn lời.

Từ nụ hôn vừa rồi có thể cảm nhận ra, đó không phải chỉ là hôn môi, mà như đang phát tiết.

Anh xử lý người khác thành thạo, bất luận xảy ra chuyện gì, đều có thể cười nói ra những điều khiến người khác lạnh toát.

Nhưng chỉ riêng khi đối mặt với Khương Nguyệt Trì, anh chỉ có thể nói những điều nhằm dọa cô, hoặc là nhục mạ cô.

Nhưng rõ ràng, những điều đó không còn có tác dụng với cô nữa.

Cô gái châu Á bảo thủ này đã quen bởi những lời lẽ thô tục và những lần "dirty talk" liên tiếp.

Khương Nguyệt Trì cảm thấy lạ lùng, người dạy cô phải làm gì là anh, mà người tức giận cũng là anh.

Felix mặt mày u ám, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Đó là vì anh tự tin những trò hư hỏng này không có ảnh hưởng gì tới anh chút nào

Nếu Khương Nguyệt Trì muốn chơi, thì anh sẵn sàng đơn giản là chơi cùng cô, thậm chí giả vờ bị cô khuất phục cũng được.

Vì anh tạm thời chưa có ý định chấm dứt mối quan hệ này.

Anh nghĩ anh vẫn chưa được ngủ đủ với cô. Dù mặt anh có bị cô đánh đập trên giường.

Nhưng anh rõ ràng đã tự tin quá mức.

Gần đây anh bực bội đến mức muốn chết, vì cô lúc nóng lúc lạnh như gần như xa.

Anh cảm thấy mọi thứ đang dần thoát khỏi sự kiểm soát của mình.

Felix thực sự nổi giận.

Xem ra có vẻ như dù anh có lạnh lùng đến đâu, cũng không chịu nổi sự vắng vẻ.

Ừm... Bước tiếp theo là gì?

Nghĩ đến việc cho anh một ít "khen thưởng", mặc dù cô nghi ngờ Felix có thể bí mật mang theo hàng lậu.

________

Công việc mỗi tháng hai ngàn cuối cùng vẫn không thành công, chú Cố lại giao cho cô một cơ hội công việc mới.

Lần này là đi đến một hòn đảo nhỏ ở Mỹ để thương thảo hợp tác, vì không ở trong Trung Quốc, nên cô phải xử lý visa trước.

Cô đầu tiên thông báo cho bà nội, không biết sẽ ở đó bao lâu, nhưng mỗi ngày sẽ gọi về báo bình an.

Bà nội bảo cô chăm sóc sức khỏe.

Khương Nguyệt Trì nói: " Bà cũng phải chăm sóc bản thân, đừng cố gắng quá sức."

"Yên tâm, có anh ở đây." Một giọng nam ấm áp và ôn hòa từ phía sau truyền đến.

Đó là Bách Văn Tùng. Hôm nay anh không trực ban, nhưng vẫn đến.

Hiếm khi không mặc bộ đồ trắng, mà là bộ đồ màu xám, cả người toát lên sự ấm áp của hoàng hôn.

Trên tay anh ôm một đứa trẻ mới ngủ, đi vào rất cẩn thận: "Nhớ mang theo nhiều quần áo, đừng bị cảm lạnh, gần đây thời tiết thay đổi thất thường."

Khương Nguyệt Trì tò mò nhìn đứa trẻ ngủ trên vai anh: " Nhìn rất quen thuộc."

Anh cười: "Là đứa trẻ của dì ở phòng bên, nàng ấy gần đây yêu cầu phải nghỉ ngơi, tôi lo lắng đứa trẻ sẽ quấy rầy mẹ nó, nên đến đây dỗ dành. Khóc mãi mới vừa ngủ."

"À." Cô gật đầu, đồng thời có chút khâm phục anh.

Có thể dỗ dành một đứa trẻ bướng bỉnh như vậy thật không dễ.

"Cảm giác anh càng thích hợp làm bác sĩ nhi khoa."

Nghe cô nói vậy, anh ôn hòa cười: "Đúng vậy, trước đây tôi cũng nghĩ như vậy. Nếu không làm bác sĩ chỉnh hình, tôi chắc chắn sẽ chọn bác sĩ nhi khoa."

Cô đáp: "Có vẻ như bác sĩ Bách rất thích trẻ con."

Anh gật đầu: "Rất thích."

Khương Nguyệt Trì trong lòng thầm nghĩ, anh tất nhiên là thích vì đàn ông cần phải mang thai, nếu không cần trải qua đau đớn khi mang thai chín tháng, thì cô sẽ thích hơn bác sĩ Bách

Không biết là cô thật sự không giỏi việc che giấu cảm xúc của mình, hay Bách Văn Tùng cũng thông minh như Felix.

Anh nhanh chóng nhận ra suy nghĩ của cô.

Cười ôn hòa: "Nếu nam giới cũng có thể sinh con, tôi thậm chí hy vọng có thể sinh được mười đứa. Nhưng không thể. Vì vậy tôi càng có khuynh hướng không muốn sinh con."

Felix là một người đàn ông có tính cách của người mẹ, còn Bách Văn Tùng lại muốn trở thành người bố thật sự.

Sau khi hạ cánh ở hòn đảo nhỏ, Khương Nguyệt Trì theo sắp xếp ở lại phòng trên tầng cùng phòng bên cạnh.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần, thật ra cũng rất xa hoa, nhưng khi nhìn sang phòng tổng thống bên cạnh, cô cảm thấy mình như là người giúp việc phòng ở Philippines hơn.

Cô kể cho Miranda về sự việc này, Miranda vẫn luôn cười trên điện thoại: "Anh ấy thực sự nói vậy sao? Nhưng hiện tại cũng có tiền lệ nam giới có sinh con, tôi nghĩ anh ấy có thể thử một lần."

"Thực sự cảm thấy anh ấy suy nghĩ rất nghiêm túc." Khương Nguyệt Trì mang tai nghe Bluetooth, vừa trò chuyện vừa sắp xếp quần áo vào tủ.

Cô không hề cười nhạo bác sĩ Bách, ngược lại rất thích ý tưởng của anh.

Thật tốt, nam giới sinh con, đó là một phát minh vĩ đại.

Cô thậm chí đầu tiên nghĩ đến Felix.

Cơ bắp của anh đúng là rất phù hợp với việc sinh con.

Ân... Cô nghĩ bà nội còn phù hợp hơn.

Gần đây cô thường xuyên trò chuyện với Miranda, hai người luôn bàn tán về đủ loại tin đồn.

Miranda cười nói: "Nghe nói trong cuộc bầu cử tổng thống có một phần là bầu cử giáo sư Felix."

Khương Nguyệt Trì nghĩ rằng cô ấy nhất định là đùa.

Nếu thực sự để anh ấy đắc cử, có lẽ các nơi trên thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn xảy ra chiến tranh

Khi cuộc gọi kết thúc, Khương Nguyệt Trì đi dạo xung quanh.

Trên đảo phong cảnh rất đẹp, ít nhất so với những gì cô tưởng tượng còn tốt hơn nhiều.

Ngày đầu tiên trên đảo không phải làm việc, Khương Nguyệt Trì cầm điện thoại chụp hàng nghìn bức ảnh, dự định về sau sẽ lựa chọn kỹ càng.

Cái gọi là cuộc sống xa hoa, bạn bè trên mạng xã hội đều khen ngợi cô về chuyến du lịch mới.

Cô cảm thấy bản thân bị sốt cao, cảm giác như bị nghi-ền nát. Cả người đau đớn như thể bị xe cán qua.

Nửa đêm, cô quấn chăn đi ra ngoài, gọi điện thoại cho lễ tân, dùng tiếng Anh hỏi xem có thuốc trị cảm không.

Nhưng người bên kia không hiểu tiếng Anh,  Khương Nguyệt Trì cũng không hiểu ngôn ngữ địa phương.

Hai người nói chuyện mà không hiểu nhau, Khương Nguyệt Trì chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ.

Cô phải chống tay vào tường.

Chú Cố... Cô nghĩ đến người này.

Đúng, có thể nhờ chú Cố giúp đỡ.

Cô dùng hết sức lực cuối cùng để gọi điện, nhưng điện thoại đầu kia không ai trả lời.

Có lẽ chú đã ngủ, chú làm việc và nghỉ ngơi rất quy củ, không có công việc thì sẽ ngủ lúc 9 giờ.

Nhưng ở đây cô chỉ biết mỗi chú Cố .

Khi Khương Nguyệt Trì tuyệt vọng không biết phải làm sao, cửa phòng tổng thống bên cạnh mở ra.

Giọng nam trầm thấp nói tiếng Anh rất lưu loát, anh hình như đang gọi điện: "OK, see you in a bit." ( Ok! được rồi hẹn gặp lại sau )

Sau giọng nam là một chuỗi tiếng bước chân rõ ràng và dồn dập.

Ngay lập tức, Khương Nguyệt Trì cảm thấy mình bị một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt vào lòng.

Cô dựa lưng vào lồng ngực rắn chắc và ấm áp. Cảm giác an toàn này làm cô từ tuyệt vọng chuyển sang nhẹ nhõm ngay lập tức.

"Khương Nguyệt Trì!!"

Giọng nam mang theo sự hiếm hoi lo lắng và hoảng loạn.

Khương Nguyệt Trì cuối cùng nhìn thấy là khuôn mặt của Felix.

Không ổn, cô giống như nhìn thấy Satan.

Cô rõ ràng là người tốt, sao lại rơi vào địa ngục.

Cô nên được lên thiên đường chứ.

Cô sợ hãi và khóc, khóc lóc rồi ngất xỉu, ngã xuống trong lòng "Satan"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro