Chương 39: Vì anh quỳ mà trở nên hưng phấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 39: Vì anh quỳ xuống mà trở nên hưng phấn

Từ góc nhìn của Daniel, người phụ nữ châu Á này có khả năng trở thành chị dâu của mình cao nhất

Vì vậy, anh ta không ngại xây dựng mối quan hệ tốt với cô. Nhưng rõ ràng, Khương Nguyệt Trì có chút dè dặt.

Vì thế, cô từ chối lời đề nghị giúp anh học bù.

Bởi vì anh ta nói chuyện thật sự quá khó nghe. Khác với sự khắc nghiệt cay độc của Felix, Daniel thuần túy thiếu phẩm chất.

Khương Nguyệt Trì không thể không hoài nghi về cách mà cha mẹ họ đã giáo dục những đứa con như vậy.

________

Sau đó, cô lại gặp Felix vài lần.

Anh dường như muốn tìm một khoảng thời gian riêng tư để nói chuyện với cô.

Anh tin rằng mâu thuẫn giữa họ có thể được giải quyết.

Khương Nguyệt Trì ngạc nhiên: "Chẳng phải anh đã nói rằng " chỗ đó " của anh cả tháng qua không hề nghỉ ngơi chút nào sao? Tại sao anh còn muốn giải quyết mâu thuẫn giữa chúng ta? Anh đã không còn là học sinh trung học nữa, đừng nên nhớ mãi về người phụ nữ lấy đi lần đầu tiên của mình."

Felix cảm thấy huyệt thái dương của mình căng thẳng.

Không chỉ thay đổi thái độ với anh, Khương Nguyệt Trì còn học được một phần tính cách cay độc của anh. Cách cô nói chuyện hiện tại ngày càng giống anh.

"Nếu tôi thực sự như vậy, em nghĩ tôi sẽ ở lại với em vào đêm đầu tiên sao?!" Anh bực bội đáp trả.

"Anh rất khó hiểu, Felix. Chính anh đã nói, tôi chỉ có một tác dụng đối với anh."

Đó chính là thỏa mãn nhu cầu si-nh lý của anh.

Từ lần trước bị tát, mặc dù Felix vẫn nói nhiều thứ nghĩ một đằng nói một nẻo, trái ngược với suy nghĩ thật sự của mình nhưng anh vẫn muốn hòa giải với cô.

Mặc dù thái độ của anh vẫn không tốt, nhưng anh đã cố gắng làm theo yêu cầu của cô, như cắt tóc, thay đổi hình ảnh.

Đó đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh.

Khương Nguyệt Trì rõ ràng không cảm kích. Cô có vẻ như còn ngại anh làm chưa đủ.

Hoặc nói cách khác, những gì anh làm hoàn toàn không thể xóa bỏ sự tàn nhẫn của anh.

Sinh nhật Bill năm tuổi có mời Khương Nguyệt Trì, thiệp mời là một món quà thể hiện lòng biết ơn từ thời nhà Thanh.

Khi biết Felix là bác của Bill, cô không chỉ kinh ngạc mà còn cảm thấy rất bất ngờ.

Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy Bill, cô cảm thấy cậu bé có chút quen thuộc. Thì ra là do cả hai đều là con lai giống Felix

Nhưng Bill không có cái vẻ tấn công mạnh mẽ như Felix, có lẽ là do liên quan đến tuổi tác của anh hoặc do nét phương đông trên người cậu bé rõ rệt hơn .

Thiệp mời cầm trên tay có chút nóng, có lẽ ngày hôm đó sẽ gặp những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Cô chỉ cảm thấy sự xuất hiện của mình ở đây có chút đột ngột.

"Vậy anh đi sao?"

Anh gật đầu: "Ừ, đi."

Anh là bác của Bill, cháu trai sinh nhật của anh đương nhiên sẽ đi.

Khương Nguyệt Trì cho rằng mình hỏi một câu rất ngớ ngẩn.

Cô chỉ nghĩ rằng ít nhất ở đây còn có một người Trung Quốc, mà quên mất anh là cha đỡ đầu của Bill .

Địa điểm sinh nhật là trên một chiếc du thuyền rất lớn. Lớn đến mức khiến người ta choáng ngợp, cao khoảng mười mấy tầng, đèn đuốc sáng choang, có thể dễ dàng thấy thang máy, thậm chí còn có chuồng ngựa và sân golf.

Những chú ngựa con màu trắng đáng yêu phát ra tiếng kêu phì phì cũng rất xinh đẹp.

Sau khi xong việc, Khương Nguyệt Trì mới biết rằng con ngựa đó tên là Charles, quà sinh nhật mà Felix gửi tặng Bill. (Charles là ngựa của Felix)

Cả con thuyền này cũng vậy cũng là món quà Felix chuẩn bị cho Bill.

Ban đầu, nó đã được lên kế hoạch từ trước khi cậu bé sinh ra, nhưng vì khối lượng công việc quá lớn, đến sinh nhật năm cậu bé 5 tuổi mới hoàn thành.

Cô ngoài việc cảm thán sự chênh lệch giàu nghèo, còn cảm thấy ghen tỵ với đứa con chưa ra đời sau này của Felix.

Không biết ai có số mệnh tốt đến vậy, có thể đầu thai làm con của anh. Dù không nhận được tình thương của cha, nhưng lại có trong tay vô vàn tài sản.

Adele đang bế cậu bé Bill, khi nhìn thấy Trương Thư Thanh, liền hỏi tại sao anh lại mặc đồ phong phanh như vậy: " không lạnh sao?"

Anh ta đáp lại với giọng thờ ơ: "Cũng tạm."

Felix đứng bên cạnh nghe điện thoại, trong suốt cuộc gọi chỉ có đối phương nói, anh không có phản ứng gì. Trương Thư Thanh kiên nhẫn chờ anh kết thúc, rồi mới tiến tới chào hỏi. Felix chỉ buông điện thoại xuống và liếc nhìn anh một cái.

Dĩ nhiên anh nhớ người này, em rể của Adele, người mà Alice cho là mẫu người lý tưởng hoàn hảo. Không thể không nói, hoàn cảnh của Adele và Khương Nguyệt Trì khá giống nhau, gia đình có điều kiện tương tự, cha mẹ lại trọng nam khinh nữ. Cô đã bỏ học từ sớm.

Cô làm việc ở quầy lễ tân của một công ty. Sau đó, trong một chuyến công tác, cô gặp chồng hiện tại. Ban đêm, họ cùng nhau lên giường.

Bill được hoài thai từ lúc đó, và từ đó mọi chuyện diễn ra sau này.

Felix đánh giá cao những người không từ thủ đoạn để tiến về phía trước, nên anh không nghĩ cách làm của Adele có gì sai trái. Cũng vì điều này mà Adele có ấn tượng rất tốt về anh.

Bởi vì Felix là người duy nhất không có thành kiến hay định kiến với cô. Dù bản chất anh không tốt, nhưng sự xấu xa đó là bản tính của anh, không chỉ nhắm riêng vào cô. Anh đối xử tệ với tất cả mọi người.

Hơn nữa, anh còn giúp đỡ cô một việc lớn — Trương Thư Thanh có thể học ở ngôi trường hiện tại cũng nhờ Felix. Dù thành tích của cậu không tồi, nhưng để vào được trường đó, không có mối quan hệ thì không thể vào được.

Vì thế, dù thế nào đi nữa, Adele cũng nhất quyết muốn Bill nhận anh làm cha đỡ đầu. Nếu không phải đang ở bên chồng hiện tại, e rằng cả đời này cô cũng không có cách nào liên quan đến người như Felix.

Khi cô vừa định mở lời, Felix dường như nhìn thấy gì đó, liền buông ly rượu trong tay và nói ngắn gọn: "Xin lỗi, tôi phải đi một lát."

Sau đó, anh rời đi.

Adele nhìn theo hướng Felix rời đi, thấy bên ngoài boong tàu có một người phụ nữ mặc áo lông vũ cồng kềnh.

Cô gái ngồi xổm ở đó, không biết đang nhìn gì. Adele quay sang nhìn em trai của mình, muốn nói gì đó, nhưng phát hiện cậu cũng đang nhìn theo hướng đó với vẻ mặt trầm tư.

Dưới chân họ là một tấm kính dày trong suốt, phía dưới là một bể cá nhỏ, mô phỏng hệ sinh thái biển. Khương Nguyệt Trì vừa rồi đã nhìn thấy cảnh cá mập ăn thịt cá lớn, trông thật đáng sợ.

" Tôi còn tưởng ai đó đã đem gấu Bắc Cực lên thuyền," Felix cất giọng lạnh lùng từ xa, bước chân gần lại.

Mặc dù lời của anh có vẻ không dễ nghe, nhưng âm thanh trầm ấm của anh đã làm dịu đi sự khó chịu đó.

Khương Nguyệt Trì không bận tâm khi anh gọi mình là gấu Bắc Cực, vì cô thực sự cảm thấy lạnh. Cô đang mặc váy mỏng và áo khoác, ngồi xổm, trong khi anh đứn nhìn xuống cô từ trên cao.

Felix mặc bộ vest màu xám đậm, không đeo cà vạt, với nơ đen làm giảm đi vẻ lạnh lùng của anh, thêm phần thanh lịch. Một tay anh để trong túi quần, chỉ để lộ chiếc đồng hồ màu đen. Đôi mắt xanh biển của anh và mặt biển bên dưới có vẻ hòa hợp một cách kỳ lạ.

Dù khuôn mặt anh sắc bén và lạnh lùng, nó cũng có vẻ đẹp mê hồn, nhưng cũng đầy nguy hiểm.

Thật sự là chí mạng. Cô tin chắc rằng sẽ có những người không sợ chết, vẫn cảm thấy bị "lưỡi dao" của sự tàn nhẫn làm cho tổn thương. Felix chính là người nắm giữ "lưỡi dao" đó.

Khương Nguyệt Trì chỉ bị vẻ đẹp của anh làm cho ngây người trong chốc lát, rồi lại tiếp tục cúi đầu nhìn xuống bể cá dưới chân.

Điều khiến cô bất ngờ là mẹ của Bill, hóa ra là người phụ nữ xinh đẹp giống như búp bê Tây Dương mà cô đã thấy ở sòng bạc hôm trước. Cô ta trông có vẻ cùng tuổi với cô, và nếu tính thời gian, có lẽ hai mươi tuổi đã có Bill.

Felix nhếch môi cười lạnh lùng: "Cô ấy thông minh hơn em đấy."

Anh còn biết rằng nếu không phá bỏ bộ mặt hiện tại, với thân phận của Khương Nguyệt Trì, nhiều nhất cô chỉ có thể trở thành một tình nhân ở Trung Quốc.

Khương Nguyệt Trì làm bộ như không nghe thấy. Cô không coi thường Adele, chỉ là cô cảm thấy mỗi người có một số phận khác nhau.

Có lẽ Seven chồng của Adele là một người rất tốt, vì vậy Adele đáng để làm như vậy.

Cha mẹ của một đứa trẻ đáng yêu như Bill chắc chắn cũng phải rất tốt.

Sự suy đoán ngây thơ của cô khiến Felix bật cười: "Em còn nhớ hộp băng ghi hình trước đó không?"

Đề tài đột nhiên chuyển sang xa lạ như vậy.

Khương Nguyệt Trì gật đầu, nhớ rõ hộp băng ghi hình trước đó đã làm cô liên tục gặp ác mộng.

Felix không thể ngồi xổm cùng cô, vì điều đó quá ngớ ngẩn. Anh lấy một chiếc ghế và ngồi xuống bên cạnh cô, rồi cũng đưa cho cô một chiếc ghế khác: "Đừng ngồi xổm, cá có thể nhìn thấy mông của em."

Khương Nguyệt Trì ngạc nhiên một chút, theo bản năng đưa tay sờ mông, rồi nhớ ra rằng cô đang mặc áo lông vũ dài gần đến mắt cá chân. Cô nhận ra rằng Felix đang đùa mình và nhìn anh với ánh mắt tức giận không hài lòng.

Felix nhếch môi cười nhẹ, dường như tâm trạng anh tốt lên vì phản ứng của cô. Lúc này, con cá mập đã ăn no và bơi đến dưới chân họ. Khương Nguyệt Trì cuối cùng ngồi xuống ghế vì chân cô đã tê rần.

Felix tiếp tục trở lại chủ đề trước đó và nói với Khương Nguyệt Trì: "Người đứng cạnh tôi lúc đó chính là Seven." Anh lấy ra một chiếc bật lửa và châm điếu thuốc.

Khương Nguyệt Trì nhớ lại người ồn ào bên cạnh mình. Anh ta là một người đàn ông gầy nhỏ, da trắng, mặt có chút tàn nhang và tóc hơi xoăn dài. Anh ta phù hợp với ấn tượng đầu tiên của Khương Nguyệt Trì về người nước ngoài.

Thực lòng mà nói trong video ghi hình, Seven và Felix trông không giống nhau về tuổi tác. Bởi vì Felix quá lớn và trưởng thành.

Trong video, ngoài một số nét thanh thiếu niên thuộc về độ tuổi đó, anh đã có thân hình phát triển đầy đủ của một người đàn ông. Vai rộng, chân dài và dáng vóc cơ bắp của anh khiến anh vượt qua ranh giới giữa tuổi thiếu niên và sự trưởng thành, thậm chí còn tiến thêm một bước.

Còn Seven...

Anh ta trông như vẫn chưa qua giai đoạn vỡ giọng, nhưng cũng không có vẻ ngây thơ, ngược lại, so với nụ cười dữ tợn của Felix lúc đó, anh ta trông đáng sợ gấp trăm lần.

Dù ngoại hình của anh ta không bằng Felix, nhưng những người có ngoại hình đẹp thường dễ gây thiện cảm hơn với người khác hoặc động vật.

Khương Nguyệt Trì cảm thấy rợn tóc gáy.

Nếu chỉ nghe người khác nói, có thể cảm thấy đó chỉ là sự thổn thức, nhưng khi xảy ra ngay bên cạnh mình, cô cảm thấy rất đáng sợ. Cô rùng mình, dù động tác rất nhỏ nhưng Felix vẫn nhận ra.

Anh liếc nhìn cô một lúc rồi quay đi. Mặc dù tay anh đang định cởi áo khoác đưa cho cô, nhưng khi nhìn Khương Nguyệt Trì mặc áo lông vũ, có vẻ như không cần phải có hành động đó. Vì thế, anh buông tay và nói: "Vào đi thôi."

Khương Nguyệt Trì trở về hiện tại và cúi đầu nhìn xuống bể cá mập.

"Chỉ là..."

Cô định nói nhưng bị anh cắt ngang: "Cá cũng cần nghỉ ngơi, đừng làm phiền nó. Nó không giống tôi, không muốn cứ mãi nhìn vào mông em đâu."

Lời của Felix mới nói khiến Khương Nguyệt Trì sinh ra kháng cự với Seven.

Anh ta thực ra là một người đàn ông phong độ, đối xử với vợ con rất ân cần, nhưng Khương Nguyệt Trì không rõ liệu đó có phải là sự ngụy trang hay không, hay chỉ là vẻ ngoài giả dối.

_______ mấy Quỷ tây chế-t tiệt đều giỏi nhất nguỵ trang

Trương Thư Thanh thấy Khương Nguyệt Trì vẫn đang thất thần, liền thấp giọng hỏi cô có chuyện gì không ổn.

"Lạnh sao?"

Khương Nguyệt Trì lắc đầu: "Cũng không sao."

Trên thuyền đã mở máy điều hòa, cộng thêm cô mặc áo lông vũ, nên cảm giác khá ấm. Thực ra, không lâu sau khi vào thuyền, cô đã cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên. Có vẻ như chất lượng của chiếc áo lông vũ này quả thực rất tốt.

Tuy nhiên, cô không thể cởi nó ra vì bên trong váy đã bị mồ hôi làm ướt. Vì vậy, tình huống này trông thật buồn cười giữa các khách mời ăn mặc trang phục dự tiệc sang trọng, chỉ có mình cô mặc áo lông vũ.

Cô không mặc áo lông vũ để thu hút sự chú ý, mà vì khi vừa lên thuyền, trời thực sự quá lạnh, cô buộc phải thêm một chiếc áo khoác bên ngoài. Nhưng giờ đây, nó lại quá nóng. Nếu cô cởi áo lông vũ ra ngay bây giờ, người khác chắc chắn sẽ nghĩ cô vừa mới bơi trong biển.

Như vậy sẽ còn buồn cười và lạc lõng hơn nhiều so với hiện tại, dù rằng ở đây "lạc lõng" không phải là lời khen ngợi.

Cô thực sự không phù hợp với tình huống này. Dù trước đây đã tham gia không ít sự kiện cùng Felix, cô luôn đi theo anh không rời, dù anh đi đâu cô cũng theo, ngay cả khi anh tham gia các cuộc họp làm ăn, cô cũng bám lấy anh như cái bóng.

Felix không hề phản cảm với sự gần gũi của cô, thậm chí còn thân mật ôm vai cô khi có người hỏi: "Tôi nuôi một thú cưng đáng yêu."

Bên cạnh có vài bàn chiếu bạc, rõ ràng là để giải trí cho mọi người. Felix chỉ ngồi đó mười phút rồi từ thiện tặng ra vài triệu đô la. Anh thậm chí không động đến bài chính.

Nếu Khương Nguyệt Trì biết điều này, cô có lẽ sẽ cảm thấy tiếc nuối. Không phải tiếc vì Felix thua tiền, mà là tiếc vì sao cô không có mặt ở đó.

Người chia bài phía trước vẫn luôn kéo cổ áo xuống, lộ ra đường cong cơ thể mềm mại, hướng Felix gửi không dưới mười mấy cái liếc mắt quyến rũ. Felix thì luôn chỉ nhìn vào cô trong bộ áo lông vũ ngớ ngẩn.

Anh nhíu mày, rõ ràng thấy tóc cô đã ướt. Anh vẫn không động đậy, người xung quanh cũng không dám tiến hành bước tiếp theo, tất cả đều im lặng chờ đợi anh.

Mãi cho đến khi có người đưa rượu cho Khương Nguyệt Trì, cô uống một vài chén và bắt đầu loạng choạng khi đi lại.

Khương Nguyệt Trì thực ra không nhớ rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ nhớ rằng Bill và vài bà mẹ nuôi của cậu bé đến chúc rượu cô. Họ đều là người Trung Quốc, và đến đây vì sinh nhật của Bill, họ đã thuê máy bay để đến.

Gặp gỡ đồng hương ở nước ngoài thường mang lại cảm giác thân thiết, vì vậy cô đã uống thêm vài ly. Không ngờ đột nhiên cô mất ý thức.

Có vẻ như cô không uống nhiều đến mức đó.

Khương Nguyệt Trì ngồi dậy, mơ hồ nhìn xung quanh. Căn phòng trống trải hoàn toàn theo phong cách Âu châu, với những bức tranh sơn dầu quý giá trên tường. Cảm giác xa lạ làm cô cảm thấy sợ hãi.

May mắn thay, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, khiến cô cảm thấy an tâm. Giọng nói ấy rất quen thuộc—rất dữ dội.

"Đó là Vodka, không phải loại rượu trái cây ít độ mà em thường uống."

Khương Nguyệt Trì thấy Felix đứng ở mép giường, anh đưa cho cô một cốc thuỷ tinh cùng với một viên thuốc trắng.

Cô không nhận lấy. Nhìn vào anh rồi nhìn vào viên thuốc, cô hỏi: "Đây là cái gì?"

"Là thuốc kích dụ-c, có thể giúp em nhanh chóng cởi quần."

Cô nhíu mày

Mày anh cũng nhíu lại giống cô : " Thuốc giải rượu "

Vậy tại sao anh lại nói như vậy?

Felix tỏ ra mất kiên nhẫn vì sự ngốc nghếch của cô. "Tôi chỉ nhắc lại suy nghĩ của em."

Có vẻ như anh đang gặp phải một việc khó chịu, anh kéo cửa phòng tắm ra.

Khương Nguyệt Trì nhìn thấy phòng tắm bên trong, rồi chú ý rằng Felix đang mặc áo ngủ lỏng lẻo, để lộ một phần cơ bắp. Tóc anh cũng còn ướt, rõ ràng vừa mới tắm xong.

Cô vội vàng kéo chăn lên để kiểm tra quần áo của mình. Cô nhận thấy rằng mình đã được thay đồ, nhưng không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.

Cô cố gắng hồi tưởng, mất khá nhiều thời gian để cởi quần và kiểm tra, tìm xem có dấu vết gì lạ không.

Khi cô đang kiểm tra, tiếng mở cửa cắt ngang hành động của cô.

Felix đã trở lại từ phòng tắm, ánh sáng ngược làm anh trông còn lạnh lùng hơn bình thường, với hốc mắt thâm sâu.

"Tôi không có..."

— Câu "đam mê khiêu dâ-m" này năm chữ bị anh nuốt trở vào.

Cuối cùng, anh chỉ nói: "Loại đặc thù đam mê này." Anh dường như bắt đầu chú ý đến thói quen dùng từ của mình.

Nếu Khương Nguyệt Trì biết được sự thật về ý định của anh và sự khác biệt giữa những gì anh thực sự muốn nói và những gì cuối cùng anh đã nói

cô chắc chắn sẽ cảm thấy đây thực sự phản ánh tình trạng văn học và xuất bản hiện nay ở Internet. Cô không tin rằng Felix không có sự đam mê về mặt này. Đối với cô, mọi điều không phù hợp với quan niệm của cô đều là sở thích của anh.

Vì vậy, cô yêu cầu tự mình kiểm tra.

"Anh quay đi đi," cô nói.

Đối mặt với mệnh lệnh của cô, Felix không có phản ứng gì, chỉ nhếch môi cười mỉa mai.

Khương Nguyệt Trì chỉ còn cách lén lút kéo chăn lên, để lộ mông của mình ra, rồi cúi đầu kiểm tra.

May mắn thay, không có dấu hiệu bị xâm lấn hay rách nát nào.

Khi hai chân cô đặt xuống đất, trí óc của cô mới từ từ hồi phục.

Cô vừa mới xỏ giày vào, những ký ức hỗn độn và mơ hồ bắt đầu dần dần trở nên rõ ràng.

Khương Nguyệt Trì đại khái nhớ rằng cô đã uống say và có người ôm cô về phòng. Sau đó, Felix đã ôm cô về phòng, và mặc dù cô say đến mức không thể nói rõ ràng, cô vẫn liên tục hát cho anh nghe.

Mặc dù Felix có thể hiểu tiếng Trung, nhưng anh không hiểu cô đang hát gì, chỉ biết rằng âm thanh rất khó nghe và chói tai. Anh đã cảnh cáo cô im lặng, nhưng cô vẫn khóc trên vai anh, cảm thấy tủi thân.

Felix hít sâu, cố gắng kiềm chế cảm giác của mình.

"Giọng hát của em thật sự rất tệ," Felix nói, cảnh cáo cô im lặng. Sau đó, cô dựa vào vai anh, vừa khóc vừa cảm thấy tủi thân

Felix hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh và nói: "Đừng hát nữa, rất khó nghe."

Khương Nguyệt Trì ngây thơ hỏi: "Vậy ai hát bên tai anh?"

"....."

Anh thật sự rất muốn ném cô xuống biển cho cá mập. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn kìm nén cảm xúc đó. Trong tình huống này, anh phải giữ bình tĩnh.

Anh mở cửa sổ ra để cô hát về phía bên ngoài. Khi cô nhìn ra biển tối đen, cô không còn muốn hát nữa mà bắt đầu hỏi những câu hỏi kỳ lạ và tinh quái như: "Có nhân ngư trên biển không? Nghe nói nhân ngư hát rất hay, tôi sợ tôi hát không bằng chúng nó."

Felix cảm thấy phát bực, anh nói: "Có cá mập ở đây, nếu em không ngừng hát, tôi sẽ đưa em xuống để gặp chúng."

Khi cô hỏi về "chu kiến quốc," Felix hỏi lại, "Ai là chu kiến quốc?" Cô giải thích rằng đó là người chủ nhiệm lớp ở trường trung học của cô và cũng nói rằng cô hát không hay.

Cô cười và đưa tay ra chờ mong anh sẽ ném cô xuống biển.

"......" Quả nhiên say đến mức mất lý trí.

Anh thuận thế bế cô lên giường: "Alice ! Ngủ ngoan đi, tôi kiên nhẫn có hạn."

Cô lải nhải: "Tôi muốn hát, có được không?"

"Không được, câm miệng."

"Thật sự không được sao?"

Khi cô vẫn tiếp tục lải nhải, Felix đe dọa: "Yên lặng đi, nếu không sẽ bị chủ nhân dùng dây lưng đánh mông!"

Cô nằm trên đùi anh, đẩy mông về phía anh và hỏi: "Như thế này sao?"

Thấy hành động của cô, Felix cảm thấy chỉ có thể chấp nhận việc cô sẽ chỉ được uống rượu trước mặt anh từ nay về sau. Anh phải kiềm chế cảm xúc của mình và không để cho cảm giác đó bộc phát.

Anh mạnh mẽ nhịn xuống nơi nào đó phía dưới đang ngóc đầu lên

Lại đem cô mông ấn xuống để ngăn chặn cô tiếp tục loại mười phần động tác câu dẫn: "Hiện tại tôi không có tâm tình đánh giá."

"Vì sao?"

"Tôi  ghét loại chuyện này, quyền kiểm soát không ở trong tay tôi, hiểu chưa?"

Anh cảm thấy hôm nay quả thực tiêu tốn toàn bộ kiên nhẫn của anh. Nếu có thể nói, anh thực sự muốn cho cô uống thêm một chút Whiskey, tốt nhất là khiến cô hoàn toàn ngủ say, đừng làm phiền anh nữa.

Trên đường, người phục vụ đã đưa đến canh giải rượu, thậm chí còn chuẩn bị dầu bôi trơn và tinh dầu thư giãn.

Felix chỉ bưng canh giải rượu, đưa đến bên miệng cô.

Cô không phối hợp, kêu khó uống.

Felix đã thấy cô say nhiều lần, nhưng đều trong phạm vi kiểm soát. Hiện tại rõ ràng đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Nếu là trước đây, anh có thể trực tiếp ấn cô xuống, làm tìn-h đến khi cô tỉnh mới thôi.

Nhưng hiện tại thì khác. Họ không còn ở trong tình trạng mất tỉnh táo để có thể tùy ý quan hệ làm t-ình.

Cùng chờ cô tỉnh lại ghét bỏ anh cả đời.

Felix kiên nhẫn tiếp tục dụ dỗ cô: "Chỉ là vị hơi khó chịu, trong đó cho thêm mật ong, thử xem sao."

Cô sửa lại: "Mật ong hẳn là phải thêm vào bánh cookie."

"Ừ, lần sau sẽ thêm."

Anh ứng phó qua loa, sau đó cầm chén đưa đến miệng cô, "Uống một ngụm."

Cô vẻ mặt kháng cự: "Khó uống."

...... Lại trở về điểm xuất phát.

Sau khi say rượu, Khương Nguyệt Trì không khác gì một đứa trẻ. Anh nhớ lại cô đã từng mất mát nói không ai cho cô kẹo vào Halloween.

Anh dám cam đoan, nếu cô ra ngoài gõ cửa xin kẹo với dáng vẻ này, chắc chắn sẽ có người cho.

—— bởi vì cô trông giống như một đứa trẻ ba tuổi ngốc nghếch.

Anh táo bạo cảnh cáo cô: "Nếu không uống thì lát nữa chính em sẽ cảm thấy khó chịu!"

Với thể chất mỏng manh của cô, ngay cả khi ngủ một giấc để rượu tan, cô cũng sẽ bị đau đầu trong vài ngày.

Khương Nguyệt Trì nghiêng đầu nhìn anh, cặp mắt đào hoa bị mùi rượu làm cho mờ mịt, nhìn qua lấp lánh.

Khi đôi mắt của hai người nhìn nhau, Felix không kìm lòng được mà nuốt nước bọt.

Anh chuyển ánh mắt đi.

...... Không thể kỳ vọng vào việc giải thích lý lẽ với một đứa trẻ ba tuổi.

Anh buông tay khỏi vai cô, dùng cách đối xử với trẻ con để đối xử với cô. Anh nhẹ nhàng dụ dỗ: "Nghe lời, uống xong rồi tôi sẽ cho em một nụ hôn."

Những lời này cô thực sự hiểu, thậm chí còn biết yêu cầu: "Nụ hôn có thể quỳ không?"

Những ký ức nhỏ nhặt sau khi say rượu tạm thời kết thúc.

May mắn thay, Khương Nguyệt Trì chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ một số trải qua, ví dụ như việc cô say rượu bị Felix ôm về, sau đó anh dụ dỗ cô uống canh giải rượu.

Cô thực ra nên cảm ơn anh, nếu không có chén canh giải rượu đó, cô không thể nhanh chóng hồi phục, hơn nữa không cảm thấy bất kỳ khó chịu nào.

Còn về Felix, anh phải thường xuyên tắm rửa vì bị Khương Nguyệt Trì nôn lên người. Đối với một người có thói quen sạch sẽ như anh, đây là một điều rất khó chịu.

Tất nhiên, chuyện này anh sẽ tính toán sau. Đây là phòng nghỉ của anh, cũng là phòng suite lớn nhất trên tàu, có bốn phòng ngủ. Khương Nguyệt Trì hiện tại đang nằm ở phòng ngủ chính.

Sau khi Felix ra từ phòng tắm, anh đẩy cửa một phòng ngủ khác, đi vào thay quần áo. —— Quần áo trước đó đã bị cô nôn đầy.

Về phần Khương Nguyệt Trì, có người đến gõ cửa, là một người phụ nữ mặc đồng phục, cô đẩy một giá áo lớn vào, trên đó treo nội y, giá xương cá và váy căng.

Váy Rococo màu lam nhạt. Chỉ cần treo ở đó, đã xinh đẹp như tranh sơn dầu.

Cô đột nhiên nhớ đến đã từng nhìn thấy bức họa công chúa Thiến Thiến trong triển lãm nghệ thuật. Váy này rất giống với bức họa đó. Cô đã dừng lại nhìn rất lâu, cảm thấy tiếc cho số phận bi thảm của người phụ nữ trong bức họa, đồng thời bị vẻ đẹp lộng lẫy của cô ấy cuốn hút.

Người phụ nữ mặc đồng phục là một nhà thiết kế, kiên nhẫn giải thích nguồn cảm hứng của chiếc váy cho Khương Nguyệt Trì. —— Đúng là bức họa của công chúa Thiến Thiến.

Khương Nguyệt Trì có chút nghi ngờ: "Có phải đưa nhầm phòng không?"

Người phụ nữ cười nói: "Phu nhân, ngài hoàn toàn có thể tin tưởng vào công việc của tôi. Lát nữa sẽ có một buổi vũ hội, tôi tin chắc rằng ngài sẽ khiến cho vị quý ông của mình cảm thấy tự hào về người bạn nhảy xinh đẹp này."

"Quý ông" sao?

Váy Rococo rất cầu kỳ, vì vậy người đó còn gọi hai hầu gái đến giúp đỡ.

Khương Nguyệt Trì, trong trạng thái mơ màng, được từng lớp váy Rococo lãng mạn như mơ màng bao phủ.

Xương cá tạo nên vòng eo mảnh khảnh của cô. Lá sen để lộ ra vai cổ trắng nõn, với tay áo rộng và lớp váy bánh kem cùng ren chồng chéo.

Thiết kế lưng V tôn lên xương bướm và cột sống rõ nét.

Da cô trắng nõn mềm mại như tuyết, tóc chỉ đơn giản cuốn lại, tự nhiên rủ xuống sau đầu và vai.

Người phụ nữ hài lòng nhìn kiệt tác của mình.

"Chúc ngài có một buổi tối vui vẻ, phu nhân."

Khi người phụ nữ rời đi, Khương Nguyệt Trì vẫn như mơ. Cô nhìn vào gương, đây là lần đầu tiên cô mặc váy Rococo, đẹp và thanh thoát hơn cả những gì cô tưởng tượng.

Giống như đang ở trong một giấc mơ mơ hồ. Khi trời đã gần tối, ánh sáng mặt trời qua cửa sổ chiếu lên bàn, ánh sáng làm mờ thị giác của cô. Cô vẫn mắc kẹt trong giấc mơ lộng lẫy không muốn tỉnh dậy.

Nhưng giấc mơ cũng có kết thúc. Cô bị đánh thức bởi một tiếng động nhỏ.

—— tiếng bật lửa đá ma sát.

Cô ngẩng lên, nhìn ra cửa sổ không xa, thấy Felix đứng đó. Anh đang hút thuốc, tay kẹp điếu thuốc đặt ở mép cửa sổ tàu. Anh mặc bộ đồ vũ hội thích hợp hơn, nhưng bộ đồ này thật sự khó kiểm soát

Tuy nhiên, dáng người và khí chất của anh khiến cho bộ đồ trông rất phù hợp.

Hiện tại anh nhìn như một quý ông tao nhã, rất khó để liên tưởng đến sự tàn bạo và hung ác của anh.

Dù cô đã biết rõ từng chi tiết trên cơ thể anh, cô vẫn không khỏi cảm thán về một cuộc đời hoàn hảo như vậy. Sự ưu ái của tạo hóa không nên dành cho một kẻ ác như anh.

Khương Nguyệt Trì cảm thấy hơi không thoải mái. Cảnh tượng này khiến cô liên tưởng đến một số tình tiết cũ kỹ trong phim thần tượng. Nữ chính trang điểm tỉ mỉ để tham dự vũ hội và khiến nam chính kinh ngạc.

Ừm... thật sự có vẻ rất cổ điển.

May mà cô không phải là nữ chính trong phim thần tượng, và Felix càng không phải nam chính.

Anh không thể hiện bất kỳ biểu cảm kinh ngạc nào, ngược lại, Khương Nguyệt Trì không thể không đánh giá vẻ ngoài của anh. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh trong trang phục như vậy, và thực sự phù hợp với anh hơn cả trong tưởng tượng.

Nghiêm túc và trang trọng.

Felix có vẻ không muốn để cho sự chú ý nhỏ nhặt của mình dính vào cô, anh quay lưng về phía gió. Ánh mắt của anh dừng lại trên người cô vài giây, rồi lại lơ đãng chuyển đi.

Cô thầm cảm ơn vì anh không đeo kính vàng cấm dục, nếu không cô sẽ thực sự mâu thuẫn khi đối diện với anh.

Vẻ đẹp có thể đánh lừa người ta.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh từ ngoài cửa sổ tàu và một chút rung lắc của con tàu. Hai người đứng đó, không ai chủ động mở lời. Felix chuẩn bị rời đi. Anh đến bên cửa, mở cửa ra.

Khương Nguyệt Trif nhìn chằm chằm bóng dáng của anh một lúc lâu. Sau đó, cô gọi anh lại.

Người phụ nữ mặc váy Rococo xinh đẹp, lộ ra một nụ cười hơi khiêu khích.

"Anh không phải nói sẽ cho em một nụ hôn sao? nụ hôn quỳ. "

____

Phòng bên trong rất yên tĩnh. Người phục vụ ở bên ngoài gõ cửa, và sau khi nhận được sự đồng ý từ chủ nhân, anh ta mới đẩy cửa bước vào. Anh ta cầm trong tay một cái nơ hình con bướm.

"Xin lỗi rất nhiều, cô vừa làm rơi cái này. Đây là món đồ mà nhà thiết kế và nữ thiết kế đã nhờ tôi lấy cho."

Nhà thiết kế chính là người nữ thiết kế từ nãy.

Người phụ nữ mặc váy Rococo lúc này đứng trong phòng khách, một tay chống vào bếp. Nhìn vẻ mặt của cô, dường như cô đang cảm thấy không thoải mái, như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

Người phục vụ có chút lo lắng hỏi: "Cô ơi, có gì tôi có thể giúp đỡ không?"

Cô đáp, giọng nói mềm mại như sóng vỗ về bờ: "Không cần đâu. Ừm Anh có thể đi được rồi. Không cần phải..."

Cô khom lưng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng: "Không cần phải can thiệp đến tôi "

Người phục vụ thấy sắc mặt của cô không ổn, vừa định hỏi thêm thì tầm mắt chú ý đến một ngọn nến hương tình yêu đang cháy trên bếp.

Lập tức, mọi chuyện trở nên rõ ràng.

Ngọn nến này được vận chuyển từ Brazil, dù thành phần đều là thực vật, nhưng hiệu quả rất mạnh mẽ.

Thấy trong phòng chỉ có mình cô, người phục vụ rất hiểu ý, nói cho cô: "Trong ngăn tủ bên cạnh bếp có đồ vật cô yêu cầu."

Nói xong, người phục vụ để lại chiếc nó và rời đi. Ngay khi cửa đóng lại, người phụ nữ trong phòng khách không kìm lòng được mà bắt đầu vuốt ve cổ mình.

May mắn là chiếc váy đủ rộng, có thể để cho cô tách được hai chân, đồng thời cũng có thể giữ cho cô đứng vững. Cô không thể chịu nổi, phải chống tay vào tường, chân từ lâu đã mềm nhũn. May mắn thay, vẫn còn một chút sức lực để chống đỡ, nếu không thì cô đã ngã từ lâu rồi.

Hơi thở của cô trở nên nặng nề hơn. Cô cúi đầu, nhìn xuống thấy một đôi giày da nam màu đen thủ công của Ý hiện ra trên nền váy.

Gót giày hướng lên, đế giày nằm song song với cô, giống như đang quỳ xuống thần phục.

Giày được lau sạch sẽ, không thấy một chút bụi bẩn nào, giống như chính người sở hữu nó.

Chiếc váy công chúa mềm mại rủ xuống và đôi giày da nam màu đen tạo nên một sự tương phản rõ rệt. Một bên mềm mại, một bên cứng cáp, khiến cho cô cảm thấy hô hấp ngày càng gấp gáp.

Cô cảm nhận được mạch máu cơ thể của mình đang cuồn cuộn chảy, làm nóng từng dây thần kinh và cảm giác của cô,mắt cá chân nam tính được bao phủ bởi quần tây ống rộng phẳng phiu, không thấy nếp gấp. Nhưng vẫn có thể thấy rõ sự cấu tạo của cơ bắp và gân mạch, như đang nhẹ nhàng nhảy lên trên da.

Cửa sổ tàu không kín, cô có thể nghe rõ tiếng sóng biển bên ngoài. Là âm thanh của nước biển. Đến khi âm thanh lặp đi lặp lại, cô nghe thấy tiếng "phốc kỉ phốc kỉ" của nước và âm thanh nuốt xuống nặng nề.

Có vẻ như có người đang tham lam uống nước.

Cảm giác trong cơ thể đã lâu, đầu óc cô trở nên mơ hồ. Là sự khoái cảm đồng thời từ cả tinh thần và thể xác.

Cô đột nhiên rất muốn hôn, mong muốn nhiều hơn nữa. Bị ấn vào ban công, bị ấn trong bếp, bị ấn ở bếp, bị ấn ở mép giường, bị ấn trên thảm.

Đầu lưỡi của anh, không phải cô, mạnh mẽ cạy môi cô ra, rồi liếm dọc theo lưỡi yếu ớt của cô, sau đó bao bọc lấy đầu lưỡi cô.

Cô vì vậy cảm thấy rất hưng phấn. Hưng phấn vì anh quỳ xuống.

Có vẻ như anh còn hưng phấn hơn cả cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro